Ngày
hôm sau, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng, khoác lên mình bộ quần áo của thế giới
khác đã được giặt khô ngày hôm qua và nhét tất cả những thứ mà tôi muốn mang
vào bên trong chiếc túi để mang đến phía bên kia chiếc gương.
Đầu
tiên, là con dao. Kể từ khi tôi đưa con dao Bowie cho Shello-san, những cái còn
lại ở đây chỉ là những con dao vừa và nhỏ. Trước đây tôi đã làm một con dao
Kukri một lần thử cho vui nhưng nó vẫn còn đang dang dở...
Vì
thế, tôi chỉ mang theo vỏ dao kích cỡ bình thường.
Sau
đó, chỉ để lại duy nhất một đồng tiền vàng ở đây, tôi mang theo 8 đồng tiền
vàng còn lại để trong túi. Kể cả đá ma thuật, thẻ Công Hội, máy ảnh kỹ thuật số,
bộ dụng cụ dành cho lúc nguy cấp và giấy vệ sinh, khăn tay, khăn tắm, đồ ngủ
(bàn chải đánh răng và quần lót để thay), lương thực khẩn cấp và một vài đồ
trang sức cầm tay.
Tốt,
việc chuẩn bị đã xong.
Danh
sách những chỗ để qua đêm đã sẵn sàng. Tôi không chắc mình phải trả bao nhiêu
cho một phòng nhưng tôi đang có kế hoạch ở lại trong một quán trọ ở thế giới
đó.
Những
đồ trang sức mà tôi mang theo chỉ là những món đồ giả giá rẻ và cũng có vài món
hơi mắc, khoảng tầm 20 món. Tôi bỏ chúng trong một túi trang sức.
Những
món trang sức là một ví dụ về những thứ tôi thu được khi làm việc ở một công ty
đen. À, nhắc tới thì tôi chưa giải thích những việc mà tôi đã làm trước đây nhỉ.
Công
ty mà tôi xin vào sau khi bị dụ bằng một công việc vừa ý còn trống chỗ có tên
là Hello Work, nói một cách đơn giản, đó là một doanh nghiệp thương mại về đồ
trang sức. Những việc họ làm khá rộng, từ đồ trang sức đến tranh rồi cả việc xuất
nhập khẩu da và lông thú. Tuy nhiên, kinh doanh bán tranh và đồ trang sức là hoạt
động kinh doanh chính.
Tôi
được chỉ định làm một nhân viên bán hàng trang sức, chỉ tiêu là 2 triệu yên một
tháng mà không được trả thêm giờ, không trả lương ngày lễ, phải nói nhiều, bị
ép uống nhiều mỗi lần gặp mặt và tôi thường la hét khi say xỉn. Hơn nữa, khuôn
mặt của chủ tịch thúc ép làm tôi cảm thấy chán nản với cái công ty đen đó.
Công
việc chủ yếu là ‘thôi miên’ khách hàng để bán các món đồ trang sức giả và các
món đồ do công ty tự làm... Nói chung là lừa đảo người mua.
Trong
những lúc khốn cùng, tiền thưởng được trả như để bồi thường.
[Bạn
có thể tự do lựa chọn việc bán trang sức đến tranh đến bán lông thú!] Khi tôi
đã nói ra điều đó, tôi nghiêm túc thề rằng mình sẽ rời khỏi đó... Tôi đã nghĩ rằng
mình thật liều lĩnh khi xin vào một công ty thưởng đến 4 lần một năm...
Vâng,
có thể vì tôi làm việc ở cái công ty đó mà tôi đã có được Chức Nghiệp là Nhà
nghiên cứu đá quý... nhưng tôi không muốn làm việc ở nơi đó thêm lần nào nữa...
Sau khi tôi rời đi, đã có tin đồn rằng họ bị bắt vì tội trốn thuế nhưng tôi tự
hỏi làm thế nào mà họ trở nên như vậy...
Mà
thôi kệ, giờ tôi đã có thế giới khác rồi. Tôi phải nhanh chóng đến đó mới được!
Lúc
này có lẽ tôi nên đi về phía thành phố Erishe nhưng đó là một quãng đường cực
nhọc. Khi tôi nghĩ đến một phương tiện chuyên chở, một con ngựa hiện lên trong
tâm trí tôi nhưng tôi chưa bao giờ đi xe ngựa trước đây. Tôi cũng không thể đi
bằng xe đạp...
Tôi
không cần Kiếm sĩ và Kẻ lừa đảo trong Chức Nghiệp của mình vậy nên sẽ tốt hơn nếu
tôi có Chức Nghiệp Cưỡi ngựa thay thế cho chúng. Không biết Chức Nghiệp của tôi
có thể tăng thêm trong tương lai không nhỉ? Mình có nên hỏi nữ tu sĩ về vấn đề
này không.
Tôi
đã đến Erishe trong khi vừa đi vừa nghĩ lan man đủ thứ chuyện, và có lẽ tốt hơn
là tôi không nên ghé qua chỗ của Shello-san.
Phải
mất khoảng 1 tiếng rưỡi để đi từ căn nhà có chiếc gương đến đây. Vậy tốc độ đi
bộ của tôi vào khoảng 6-9km/giờ? Và có lẽ thật tế còn ít hơn thế, tầm 5km/h đổ
lên tí? Xem ra tôi cần phải có phương tiện vận chuyển càng sớm càng tốt rồi.
Thành
phố Erishe vẫn sôi động như ngày trước.
Tôi
đi thẳng đến đền thờ ngay lập tức. Mục tiêu của tôi là nữ tu sĩ Elf!! (Nghĩ lại
thì, tôi vẫn chưa hỏi tên cô ấy).
****
"Hôm
nay là ngày nghỉ của cô ấy."
Trong
khi nắm chặt lấy máy ảnh kỹ thuật số trên tay, tôi nhảy vào thánh đường trong
khí thế hừng hực nhưng tôi đã bị chặn lại bởi Pumpkin-san người đã ném những lời
tàn nhẫn vào tôi. (Pseudonym. 58 tuổi. Kiểu tóc như quả bí ngô)
"Tôi
muốn gặp mặt cô ấy." [Ayase]
"Tôi
đã nói với cậu. Hôm nay là ngày nghỉ của cô ấy vì vậy cô ấy đang nghỉ ngơi. Hãy
trở lại vào ngày mai." [Pumpkin-san]
Ga-n~
(sfx: thất vọng). Tôi đã bị làm nản chí.
...Lẽ
nào là cái ‘ngày này’? Không lẽ Elf cũng trải qua ‘ngày này’ một tháng một lần
sao. Không, chờ đã...Tôi nghe nói rằng Elf là loài có ham muốn tình dục thấp...
Dựa trên phản ứng, thường là mỗi năm mới một lần, tôi đọc được nó trong một cuốn
tiểu thuyết trước đây, đây là khoảng thời gian họ tìm bạn tình! Tôi không nên bỏ
lỡ ‘flag’ này!
(TL:
Trong hoàn cảnh này, cái ‘ngày này’ được hiểu là ngày kinh nguyệt của phụ nữ
xD)
"...Nó
thực sự là một vấn đề cấp bách... Cô sẽ cần giúp đỡ phải không?" [Ayase]
"Dù
cậu có nói thế. Để tôi nói cậu rõ, là Elf thì mỗi người đều sẽ có một ‘ngày
này’ cho riêng mình, nhưng vì mỗi người đều có những mối quan hệ riêng tư của
mình nên tôi cũng không rõ lắm. Tóm lại là cô ấy không có ở đây."
[Pumpkin-san]
Được
rồi! Hãy đi tìm cô ấy! Người có thể giúp nữ tu sĩ đang bị kích động một lần
trong năm chỉ có thể là tôi! Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc lấy cái
‘flag’ đó!
...Tuy
nhiên, khi tôi nghĩ về nó, thì tôi lại không có bất kỳ manh mối gì cả. Không biết
bắt đầu từ điểm nào, sẽ rất khó cho tôi để có thể tìm thấy được Elf-chan. Bất
ngờ tôi nảy ra một ý tưởng. Có lẽ có một kỹ năng mà tôi có thể dùng được.
Tôi
gọi cái bảng Chức Nghiệp của mình ra.
《Hành trình đến thế giới
khác》, 《Nguyên lý của vũ trụ》và
《Tấm gương của sự thật》. Một khi tôi dùng 《Tấm
gương của sự thật》,
tôi sẽ dễ dàng hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhưng
làm thế nào để sử dụng được kỹ năng này? Tôi thử sử dụng ngón tay click vào đó
nhưng nó đi xuyên qua luôn mà không có phản hồi nào.
Mình
có làm tương tự như khi lần đầu gọi bảng Chức Nghiệp ra chưa nhỉ.
Đầu
tiên tôi thử dùng 《Hành
trình đến thế giới khác》.
“Hành
trình đến thế giới khác, Hành trình đến thế giới khác, Hành trình đến thế giới
khác …..” Tôi bắt đầu cầu nguyện.
...Và
không có gì xảy ra.
Vậy,
kế tiếp. “Nguyên lý của vũ trụ, Nguyên lý của vũ trụ, Nguyên lý của vũ trụ ……”
Tôi cầu nguyện một lần nữa.
...Và
lại không có gì xảy ra.
Sao
thế này? Giả định của tôi sai sao? Tôi muốn có một hướng dẫn tân thủ - nyaa.
Tôi
sẽ làm lại gần nữa, tiếp theo. “Tấm gương của sự thật, Tấm gương của sự thật, Tấm
gương của sự thật …….” Tôi cầu nguyện trong vô vọng.
Sau
khi cầu nguyện, nội dung trong bảng Chức Nghiệp bắt đầu thay đổi. Trang hiện tại
được lật qua.
Chính
xác thì là một nội dung mới được hiện lên nó.
【Loại】
?
【Tên】
?
【Chú thích】
?
【Thuộc tính ma thuật】
Không
【Bảo vệ của thần】
Không
【Chủ sở hữu】
Jirou, Ayase
"Cái
quái gì thế này..." [Ayase]
Chưa
kịp phản ứng lại bất ngờ này thì cơ thể tôi đã bắt đầu phát sáng.
À,
đúng rồi, bởi vì tôi đã sử dụng《Tấm
gương của sự thật》,
vì thế tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ.
PON!
Bảng
Chức Nghiệp thay đổi hình dạng của mình lần nữa và một nàng tiên xinh xắn lại
xuất hiện trước mặt tôi.
"Yo~yo!
Sao cậu nhìn tôi đầy hoang mang vậy nhỉ? Tuy cậu có tốt đấy, nhưng phải cố gắng
hơn nữa thì mới vào mắt tôi được. Đây, quà chúc mừng của cậu. Nhiệm vụ này dễ
dàng đến ngu ngốc mà. Và cậu thích thì cứ bán nó. Gặp lại sau. Hãy cố gắng hết
sức của cậu một lần nữa vì lợi ích của thế giới và Chúa."
PON!
Như
vậy, tôi có một hòn đá khác trên tay của mình. Như thường lệ, cô ấy chỉ nói bất
cứ điều gì mình muốn và rời đi chỉ như thế.
Ngay
lúc này, hãy liên kết lại chuỗi các sự việc từ đầu đến giờ...
Đầu
tiên,《Tấm gương của sự thật》 trông giống như một kỹ năng thẩm định. Nàng tiên đã
nói như vậy và trong nhiệm vụ đầu tiên.
Món
đồ mà tôi muốn thẩm định lần này là chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Từ khi nàng tiên
thực hiện xong việc đánh giá, tôi nghĩ một thiết bị công nghệ cao của thế giới
khác như máy ảnh kỹ thuật số không thể thẩm định được.
Tuy
nhiên, nếu xem xét biểu hiện của nàng tiên, thì đây có vẻ là một kỹ năng vô
cùng hữu dụng.
Nếu
tôi sử dụng kỹ năng này lên các loại hàng hóa nơi đây, tôi sẽ vô đối. Từ bây giờ
tôi sẽ sử dụng kỹ năng này thường xuyên hơn. Thật may mắn...gufufu.
Đá
ma thuật lần này có kích thước cỡ vừa lòng bàn tay, trong suốt, sắc nhọn như một
viên pha lê.
"Pha
lê. Đúng là thất bại mà. Nó chỉ có một màu..." [Ayase]
"Đợi
tí! Cậu vừa hoàn thành chỉ dẫn của mình à?"
Pumpkin-san
(pseudonym) bất ngờ nhảy lên vui mừng. Từ góc nhìn của một người bên ngoài, tôi
chỉ trông như thể đứng im đó và rồi đột nhiên phát sáng lên thôi.
"Có
chuyện gì à?" [Ayase]
"Cậu
nhận được gì thế?" [Pumpkin-san]
"Etto,
điều này..." [Ayase]
Tôi
cho cô ấy xem viên pha lê của mình.
"Ho~.
Cậu nhận được một thứ tốt đó. Đây là Tấm gương của sự thật." [Pumpkin-san]
"Tấm
gương của sự thật?" [Ayase]
"Đúng
vậy, hòn đá này có tên là vậy, tôi thường dùng nó để xem định giá các tài sản của
mình." [Pumpkin-san]
......Có
vẻ như đây là một viên đá đầy trí tuệ đây.
***
Tôi
bọc viên pha lê đó vào một cái khăn rồi cẩn thận nhét nó vào túi sau đó rời khỏi
đền thờ.
Không
có cách nào tìm được nữ tu sĩ, vì thế tôi đành từ bỏ việc này.
Bỏ
cuộc đôi khi là một sự cần thiết. Ông bà ta thường nói: “Thay đổi nhanh chóng cảm
xúc có thể tạo nên sự khác biệt trong công việc”.
Giờ
do không gặp được nữ tu sĩ, nên người duy nhất tôi có thể tin cậy để thu thập
thêm thông tin là Toby-shi từ Phòng Công Thương và Oyaji từ cửa hàng vũ khí...
Trước
đây tôi có nói với Toby-shi về việc mình là cháu trai của Rebecca-san. Tuy
nhiên có vẻ như anh đã phát hiện ra đó là một lời nói dối...
Nhưng
dù sao tôi cũng cần biết vài thứ từ Toby-shi nên tôi đi về phía phòng Công
Thương.
Sau
khi đến đó tôi nhận ra. Tôi đã có thẻ Công Hội vì thế tôi không nhất thiết phải
gặp Toby-shi. Tôi cũng có thể hỏi các nhân viên bình thường khác (tốt nhất là
phụ nữ) vì nó sẽ không gây nhiều trở ngại.
Đúng
vậy. Nói chuyện một mình với một chàng trai có cái nhìn sắc sảo như anh ta sẽ
làm tôi tổn tuổi thọ của mình mất.
Và
vậy nên tôi đi đến quầy tiếp tân của Công Hội, xuất trình thẻ và nói với họ rằng
tôi muốn bắt đầu công việc kinh doanh vì thế cần tham khảo ý kiến để bắt đầu.
Khi
tôi yêu cầu thế, nhân viên lễ tân nữ (có mái tóc dài và khuôn mặt đầy chất phác
hiền từ, khoảng 26 tuổi) đã cho tôi vài lời khuyên. Tôi được chỉ đến chỗ ngồi ở
một nơi khác dường như là khu vực tư vấn và cuộc nói chuyện của chúng tôi bắt đầu
ở đó.
"...Tôi
xin được bắt đầu, trên đường đến thành phố này tôi đã bị lũ cướp tấn công và mất
đi trí nhớ. Vì vậy có nhiều thứ tôi không chắc chắn lắm. Có lẽ sẽ có một vài thứ
tôi nghe đâu đó rồi nhưng với thế thì chưa đủ, tôi đành phiền cô. "
[Ayase]
"Vâng...
có vẻ như cậu đã có một quãng thời gian khó khăn. Cậu có câu hỏi nào cứ hỏi,
tôi sẽ cố gắng hết sức mình miễn là chúng nằm trong phạm vi kiến thức của
tôi." [Nhân viên tiếp tân]
Có
vẻ như tôi đã quen với việc mình bị mất trí nhớ. Tôi nói ra những lời nói dối
quá dễ dàng, tôi không nghĩ đó là do bản chất của mình mà là do Chức Nghiệp Kẻ
lừa đảo.
Tôi
thực sự là một đứa trẻ ngoan và biết vâng lời. Có rất ít người trước đây cũng
là nhân viên trong công ty đen mà tôi gia nhập trước đây vượt qua được lương
tâm chính mình, hầu hết họ đều gia nhập một khoảng thời gian rồi nghỉ.
Cuối
cùng những người trụ lại được khoảng một năm ngoài tôi còn có 2 người khác
nhưng họ không làm hại ai cả.
"Trước
hết, tôi muốn biết thông tin về khu vực nhà ở trong thành phố này hay khu vực
ngoại ô? Để bắt đầu công việc kinh doanh ở thành phố này tôi không thể chỉ ở
nhà trọ và không có một căn nhà của riêng mình được." [Ayase]
"Nhà
à? Nếu nó nằm trong thành phố, cậu tìm những người trong Công Hội hỏi thử xem,
có vài người đang tìm người thuê nhà của mình đấy. Còn những ngôi nhà ở ngoại ô
thì khá khó khăn, quyền sở hữu vẫn còn chưa được rõ ràng. Sẽ không quá khi nói
ai đến trước thì của người đó. Đồng thời, cũng đừng nên sống trong các ngôi
làng ở ngoại ô. Ở đấy câu phải theo luật lệ của làng nữa. Như thế sẽ rất gây trở
ngại cho một thương nhân như cậu." [Nhân viên tiếp tân]
"Tôi
hiểu... Vậy một căn nhà bỏ hoang không ai sống thì sao?" [Ayase]
"Một
căn nhà bỏ hoang à? Tùy thuộc vào vị trí nhưng nếu nó đã bị bỏ hoang một thời
gian dài, tôi nghĩ ở đó sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng cậu sẽ phải sữa chữa rất
nhiều... Cậu rõ chứ?" [Nhân viên tiếp tân]
"Cũng
phần nào... Nếu tôi quyết định ở lại đó, tôi có thể nhận được văn kiện nào từ
Công Hội đảm bảo nó là của mình không? Mặc dù nó là một ngôi nhà bỏ hoang, tôi
vẫn lo lắng về việc ở lại đó và trên tất cả là chi phí sữa chữa thật sự cao.
Không biết là khi nào thì chủ nhà trước đây sẽ trở về rồi này nọ nữa."
[Ayase]
Đúng
như tôi nghĩ, cô ấy không biết nhiều về lĩnh vực này vì vậy cô ấy đã đi hỏi cấp
trên của mình. Thẳng thắng mà nói, ngôi nhà đó là mối quan tâm chính của tôi.
Tôi có cảm giác rằng nếu tôi không thể có được quyền sở hữu nó trước tiên, tôi
sẽ không thể ngủ ngon được.
Nếu
tôi nhìn nhận theo cách này, nó sẽ là căn nhà riêng của tôi ở một thế giới
khác? Tôi ở đó.... cùng với một Elf... thắp lò sưởi, ăn thứ gì đó như món hầm...
sau đó tôi sẽ mua một chiếc giường cỡ cho một nữ hoàng...
Đó
là lý do tại sao có một căn nhà quan trọng như thế.
Nhưng
nếu có giấy tờ chủ quyền thì ở đây cũng quá hiện đại rồi. Bởi vì đây là một thế
giới huyễn tưởng, tôi nghĩ chỉ cần có hành động thích hợp là được.
Tôi
nhìn về phía nhân viên lễ tân nữ đang bước đến...wa~a, hóa ra cấp trên của cô ấy
là Toby-shi. Sau khi nhận ra rằng đó là tôi, Toby-shi có một cái nhìn phức tạp
trên gương mặt mình.
Sau
khi thực hiện xong một lời chào hỏi xã giao, Toby-shi từ từ ngồi xuống trong
khi trải ra một tấm bản đồ.
"Tôi
đã nghe nói về tình hình, Jirou-kun. Ngôi nhà đó nằm ở đâu vậy?" [Toby]
Nó
có vẻ là bản đồ của vùng ngoại ô Erishe. Ở phía Nam thành phố Erishe có cái gì
đó giống như xa lộ thông đến phía Bắc và phía Tây.
"Etto,
trên bản đồ này. Nhà Shello-san... Nó nằm ở đây? Nếu đây là một con đường lớn...
Thì nó chỉ ở quanh đây."[Ayase]
"Umu...?
Có vẻ không có bất kỳ ngôi nhà bỏ hoang nào ở đó...? Misaki-san, cô có thể gọi
Oruseru đến đây không. Anh ấy quen thuộc với khu vực đó hơn." [Toby]
Nhân
viên lễ tân trả lời là có và cô ấy di chuyển khỏi chỗ ngồi.
Hình
như tên cô ấy là Misaki-san. Nó nghe rất giống một cái tên Nhật Bản.
Oruseru-san
(một Ojisan Oniisan khoảng 32 tuổi) đến ngay lập tức.
"Oruseru.
Có một ngôi nhà bỏ hoang ở đó trong nhiều năm và cậu trai trẻ tuổi này muốn ở lại
đó. Đã từng có ngôi nhà nào ở đó không?" [Toby]
Sau
khi nghe Toby-shi nói, Oruseru-san chăm chú vào tấm bản đồ.
"Nn?
Nó ở đây? ...Đừng đùa với tôi chứ. Không có gì ở nơi đó cả. Tôi đã từng đến
chơi ở đó rất nhiều lần khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Nếu có bất kỳ ngôi nhà
bỏ hoang nào ở đó, thì nó đã trở thành sân chơi cho bọn trẻ rồi. Nếu căn nhà vừa
được xây dựng gần đây, tôi không thể không biết về nó." [Oruseru]
"...Đó
là như vậy. Jirou-kun. Nơi này gần với rừng. Trừ những người tò mò như
Shello-san, hầu như không có ai sẽ sống ở vùng ngoại ô." [Toby]
"Thế
ngôi nhà mà tôi thấy là sao?" [Ayase]
"Có
khi nào cậu đã nhầm lẫn không? Nếu thật sự có một ngôi nhà ở đó... để xem
nào... cậu ở lại đó sẽ không sao cả. Và xác minh quyền sở hữu cũng không có vấn
đề gì cả. Có lẽ đó là ngôi nhà mà chỉ có cậu mới nhìn thấy được." [Toby]
Toby-shi
mỉm cười khi anh ta nói như vậy.
Người
này chắn chắn đang nghĩ tôi là một kẻ ngốc. Misaki-san và Oruseru-san cũng làm
một biểu hiện cay đắng.
Chết
tiệt, sao lại xảy ra thế chứ.
Thế
nhưng, nếu tôi suy nghĩ một cách bình tĩnh, thì tôi có thể dễ dàng có được quyền
sở hữu của nó.
"Cám
ơn rất nhiếu, Tobias-san. Vậy phiền anh xác nhận quyền sở hữu của nó giùm. Và rảnh
thì ghé thăm tôi nhé." [Ayase]
"À,
nhất định. Giờ tôi sẽ làm giấy tờ cho cậu ngay, đợi một lát nhé." [Toby]
Toby-shi
và tôi nhìn nhau cười. Cứ như đây là một trò hề vậy.
Toby-shi
và Oruseru-san đã trở lại nơi làm việc của mình. Và tôi tiếp tục công việc hỏi
thăm của mình
Dù
chuyện về nhà ở đã được giải quyết nhưng tôi vẫn còn có nhiều điều mà tôi cần
phải biết.
Làm
thế nào mở một cửa hàng. Giá gốc của một cửa hàng. Gợi ý cho chỗ trọ. Giá của
nơi ở trọ. Về nơi thu mua, về thành phố này và thế giới này...
Nhưng
giờ tôi cần hỏi một thứ trước đã.
"Tôi
muốn thuê người bảo vệ mình, không biết ở nơi nào có cái này nhỉ?" [Ayase]
"Người
bảo vệ? Cậu có thể đến Công Hội Đạo Tặc để thuê người nhưng giá thành của nó sẽ
rất đắt đấy?" [Misaki]
"Tôi
cũng đã nghĩ như vậy. Thông thường thì các thương nhân sẽ làm gì? Họ có thường
thuê các du hành giả không?" [Ayase]
"Bình
thường thì họ sẽ mua nô lệ? Tuy nhiên cũng có vài trường hợp là họ sẽ thuê người
bảo vệ riêng." [Misaki]
"Đúng
vậy... chính là nô lệ. Nhưng trong những trường hợp khẩn cấp, những người nô lệ
đó có mạo hiểm mạng sống của mình vì công việc không?" [Ayase]
"Các
khế ước của nô lệ sẽ kí kết dựa trên khế ước linh hồn vì thế sẽ ổn thôi."
[Misaki]
"Khế
ước linh hồn?" [Ayase]
"Khế
ước linh hồn là khế ước được kí kết bằng sức mạnh tinh thần của mình. Nếu cậu hủy
khế ước cậu sẽ mất đi phước lành được ban của mình. Với cũng có rất nhiều nô lệ
đã hy sinh thân mình như những chiến binh thực thụ. Vì thế cậu không cần lo họ
sẽ quay lưng lại và bỏ chạy trước kẻ thù." [Misaki]
Tôi
hiểu rồi. Có vẻ như nô lệ là một lựa chọn tốt.
Chắc
có lẽ mình sẽ mua một nô lệ.
Khi
tôi bắt đầu suy nghĩ như thế, tâm trí của tôi dần dần nghĩ tới việc mua một nô
lệ.
Nhưng
thế tôi sẽ phải chăm sóc họ và vài người trong số họ sẽ rất là bốc mùi.
Mà,
một nô lệ thì bao nhiêu tiền nhỉ?
Nếu
có thể tôi muốn mua một nô lệ nữ trẻ tuổi.
Và
sẽ còn thật tuyệt nữa nếu đó là một Elf.
"Một
nô lệ thường có giá nhiêu nhỉ?" [Ayase]
Tôi
vô tình thốt ra những lời trong suy nghĩ của mình.
"Tôi
cũng không chắc lắm, nhưng tối thiểu thì cũng khoảng 10 đồng vàng..."
[Misaki]
"Tôi
hiểu..." [Ayase]
Có
vẻ khá rẻ.
Nếu
là 10 đồng vàng vậy tương đương khoảng 1,5 triệu yên.
Giá
của sự sống nơi đây rẻ thật.
Sống
ở đây thì theo luật ở đây, tôi sẽ nghiên cứu xem nơi nào họ bán nô lệ vậy.
Và
như vậy cuộc mua bán nô lệ với khởi đầu một cuộc sống mới đã bắt đầu cho chuyến
hành trình lớn của tôi.