“Tôi
hiểu chuyện của cậu rồi, Jirou, nhưng tại sao cậu lại chấp nhận vậy? Không phải
là nó quá đáng ngờ sao? Với lại nếu Solo thật là thương nhân của đế quốc, chẳng
lẽ anh ta có thể đi lang thang mà không có người hầu đi theo? Và tại sao anh ta
đột nhiên đề nghị một lời thách đấu với Jirou? Nếu đó chỉ là một vụ cá cược đơn
giản thì tốt nhưng nó liên quan đến ngài thị trưởng? Đó là người nắm quyền lớn
nhất ở Erishe, cậu biết không? Dù có nhìn thế nào thì nó cũng thật là lạ mà.”
[Rebecca]
Nghĩ
lại kĩ thì hoàn toàn đúng như cô ấy nói.
.....Tại
sao mình có thể nóng đấu và tin vào những gì anh ta nói chứ. Elf đưa ra đánh cược
thì cũng chưa thấy. Thận phận người ta thì cũng không biết rõ, mình đúng thật
là phát rồ mà.
Chẳng
lẽ là do căn bệnh cuồng Elf của mình bộc phát? Một tình yêu mù quáng.... Không,
không việc gì với điều đó cả.
“Với
lại, Jirou. 10 viên đá ma thuật hoàn toàn là một con số lớn ấy nhé. Với một người
bình thường thì cố gắng lắm họ cũng chỉ có 20 mà thôi. Thậm chí có là người được
các vị thần yêu quý thì cũng chỉ được 30 là cao, cậu biết không?” [Rebecca]
U~n.
Bởi vì tôi nhận được 2 viên chỉ trong 2 ngày, tôi đã tin chắc rằng mình có thể
nhận được nhiều gấp 5 lần con số đó trong vòng 1 tháng làm nhiệm vụ theo lời chỉ
dẫn nhưng...
Nếu
như cô ấy nói cả đời chỉ nhận được 20 viên. Người ở đây được ban phước lúc 10
tuổi... và tuổi thọ của người dân trung bình vào khoảng 60 đi, vậy sẽ là 20
viên trong 50 năm... Suy ra 2 viên là 5 năm? Vậy là 10 viên trong 25 năm,
hahaha, 25 năm.
Vậy
nên lý do Shello-san và Pumpkin-san đã rất
vui mừng khi thấy tôi hoàn thành lời chỉ dẫn...
“Giá
của một viên đá ma thuật còn cao hơn cả những gì mà Jirou tưởng tượng nữa đó. Rẻ
nhất cũng đã là 20 đồng tiền vàng rồi.” [Rebecca]
Ể,
nghiêm túc chứ?
Chờ
chút, TAKEEEEE!
Nếu
một đồng tiền vàng có thể bán với giá 150,000 yên tại trung tâm mua vàng tại Nhật
Bản, vậy thì 1 viên đá ma thuật sẽ là 3,000,000 yên....... Tôi có thể mua một
chiếc xe hơi rồi.
Cho
dù tôi có so giá trị vàng của thế giới này với thế giới của tôi thì cũng không
khác nhau là mấy. Nhưng có một chuyện mà tôi tự hỏi...
“Mà
tại sao đá ma thuật lại đắt thế nhỉ?” [Rebecca]
"Mỗi
viên đá ma thuật đều mang trong mình nguồn năng lượng thần kỳ. Vì vậy, các Elf
có thể dùng nó để tạo ra ma thuật. Và tùy thuộc vào từng loại đá, mà chúng sẽ tạo
ra những loại ma thuật khác nhau. Tôi nghĩ rằng một trong những loại phổ biến
nhất là『Trẻ Hóa』. Ngay cả Nữ tu sĩ của Erishe cũng nhận được sự trẻ
lại nhờ vào năng lực kỳ diệu của đá ma thuật." [Rebecca]
Trẻ
hóa....
Có
nguồn sức mạnh siêu nhiên như vậy tồn tại sao......
[Đây
chỉ là một viên pha lê bình thường thôi.]
Xem
ra tôi đã sai rồi. Và cái giá 3,000,000 vẫn là quá rẻ với nó.
“Nếu
cậu đã đồng ý với Jephthah vậy thì cậu sẽ cần phải có một món quà cho ngài thị
trưởng và điều đó rất đáng sợ đấy, cậu có biết không? Thị trưởng tên là
Milkpearl-san, nổi tiếng là một người công chính không bao giờ nhận hối lộ.”
[Rebecca]
“Không
phải là hối lộ. Chỉ cần cô ấy quan tâm đến món quà của tôi thôi thì cũng được
tính là tôi chiến thắng rồi.” [Ayase]
“Điều
đó sẽ đúng nếu ở một nơi khác.” [Rebecca]
Tôi
hiểu rồi.
Vì
địa điểm là tại ngay bữa tiệc nên nếu thị trưởng nhận một quá từ thương nhân và
tỏ vẻ quan tâm đến nó, thế thì ý định của nó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.
Uwa~a,
tại sao mình có thể chấp nhận cuộc đánh cược được chứ? Giờ mình có nên bỏ đi
không?
“Tuy
có thể nói tặng quà không được tính là hành vi phạm tội. Nhưng dựa theo phân
tích nãy giờ thì Jirou nên chuẩn bị sẵn 10 viên đá ma thuật đi.” [Rebecca]
[Hối
lộ sẽ không bị bắt.]
Đây
có thể xem như là sự cứu rỗi duy nhất của tôi vậy.
***
Trở
lại câu chuyện lúc trước một chút.
Sau
khi chia tay Jephthah-shi, tôi đi đến thành phố để mua rượu tặng cho họ như một
lời xin lỗi trước khi đến nhà Shello-san.
Dường
như có rất nhiều loại rượu trong thế giới này. Không chỉ có rượu nho và bia mà
còn có những đồ uống tương tự như rượu whiskey và rượu liqueur. Tất nhiên là nó
được đựng trong chai thủy tinh. Có vẻ như kỹ thuật chế tạo thủy tinh cũng tồn tại
ở đây.
Mặc
dù kiến thức của họ trong việc xây nhà hay chế tác đá còn thô, nhưng những thứ
khác thì họ có kỹ thuật khá là tiên tiến...
Chai
rượu mà tôi mua có màu hổ phách giống chai whiskey 83 EI vậy. Thùng đựng nó chỉ
được làm bằng vật liệu rẻ tiền nhưng vỏ chai thì được làm rất tinh xảo.
Lúc
đầu, tôi đã nghĩ đến việc quay lại bên kia để lấy Miso hay thớt thịt rừng để
làm món hầm nhưng tôi không tự tin khi giải thích những thứ đó vì vậy tôi đành từ
bỏ.
Rồi
sau đó tôi đi 2 tiếng đồng hồ để đến nhà Shello-san.
Khi
tôi đến thì cũng đã là giữa trưa và họ đang ăn bữa trưa của mình. Họ không hề quan
tâm đến việc tôi đã chạy khỏi lúc trước mà vẫn chào đón tôi một cách nồng nhiệt.
Và
tôi đã được thưởng thức một bữa ăn trưa lần nữa.
Lần
này là món cơm chiên.
Nhìn
họ có thế nào thì cũng giống người châu Âu cả nhưng món cơm chiên mà họ làm lại
y hệt của mẹ tôi vậy. Và đúng như dự đoán ở đây không có nước tương... Tuy
nhiên, thứ nước chấm của họ lại có vị rất ngon.
Sau
khi ăn xong chúng tôi bắt đầu uống trà, tôi tặng Shello-san chai rượu mà tôi
mua và xin lỗi về sự cố vào ngày hôm trước. “Cậu còn trẻ vì vậy không cần phải
bận tâm quá nhiều về nó.” Rebecca-san nói thế còn Shello-san thì vui mừng khôn
xiết khi nhận lấy chai rượu từ tôi. Nhưng khi ông cố mở cái chai ra thì ông đã
bị Rebecca-san đánh cho.
Sau
đó tôi nói với họ về vụ việc xảy ra với Jephthah-shi hôm nay.
“Đó
là một giấc mơ lớn mà.” Shello-san nói một cách yêu đời khi ông ấy cọ xát chai
rượu vào mặt mình nhưng Rebecca-san nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng khiến tôi
không hiểu gì cả.
“Tôi
hiểu chuyện của cậu rồi, Jirou, nhưng tại sao cậu lại chấp nhận vậy?”
[Rebecca-san]
Và
vậy bắt đầu trở lại câu chuyện.
***
Shello-san
cần đi săn vì đó là công việc của ông ấy, và Rebecca-san sẽ là người duy nhất
giúp tôi.
Nhìn
cô tôi chỉ có thể nói là “Quá nguy hiểm”
Tôi
không tìm được bất kỳ lí do nào để từ chối cả vì thế đành ngoan ngoãn chấp nhận
lời đề nghị của cô. Đây có phải là vì nhiệm vụ? Khi tôi nghĩ thế, tôi không còn
cảm thấy bực tức như trước nữa. Sau tất cả, nó trị giá 3,000,000 yên mà.
Vì
vậy cả hai chúng tôi bắt đầu đi đến thành phố cùng với nhau. “Muốn đi ngựa
không?” Rebecca-san đề nghị. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ cùng cưỡi trên một
con ngựa. Tim tôi đập mạnh đầy hỗn loạn khi tôi nghĩ về nó.
“Lên
nào. Cậu đã từng cưỡi ngựa trước đây chưa nhỉ?” [Rebecca]
Rebecca
xuất hiện với đang cưỡi con ngựa trên lưng.
Đúng
như mong đợi từ một lính đánh thuê. Không biết trước đây cô ấy có chiến đấu
trên lưng ngựa không nhỉ. Tuy tôi không quen cỡi ngựa, nhưng tôi đã từng làm
quen nó trước đây, vì thế khi đứng bên cạnh nó tôi cũng không bỡ ngỡ lắm.
“.............Etto,
yên này hình như chỉ cho một người à nhỉ?” [Ayase]
“Yên
tâm đi, yên ngựa này rất lớn, đủ chỗ cho phụ nữ và trẻ em mà. Chúng ta đi
thôi.” [Rebecca]
Rebecca-san
đang ngồi ở trước đề nghị. Cô ấy nghiêm túc chứ? Nhìn tôi giống một trẻ em lắm
sao? Mà.... dường như Rebecca-san có dáng người tốt hơn tôi...
Trông
có hơi buồn cười nếu tôi tiếp tục nghĩ thế vì vậy tôi bỏ qua nó, nắm lấy tay cô
rồi leo lên lưng ngựa.
......Có
đúng không khi tôi ôm eo một người phụ nữ đã lập gia đình. Shello-san dường như
không quan tâm đến tất cả những thứ đó và chỉ dặn dò chúng tôi cẩn thận khi đi
ra ngoài. Nếu ông ấy cảm thấy ổn thì tôi cũng chả có lí do gì lên tiếng cả!
Phía
sau Rebecca-san thật ấm áp.....
Sau
khi chúng tôi đi khỏi một lúc, Rebecca-san lên tiếng.
“Hôm
qua, tại sao cậu bỗng dưng chạy đi bất ngờ thế? Cuối cùng thì cậu đã đạt được
ban phước sau một thời gian dài vì vậy chúng tôi dự định tổ chức một buổi tiệc
kỷ niệm cho cậu.” [Rebecca]
"Aa,
không, tôi xin lỗi... Tôi chỉ quá ngạc nhiên vì tôi nhận được sự chỉ dẫn."
[Ayase]
Tôi
đã kết thúc với một câu trả lời thật đáng xấu hổ. Tôi không thể nói cho cô ấy
biết lí do thật sự được.
Trong
thế giới này mọi người luôn cố gắng để hoàn thành chỉ dẫn của mình.
Shello-san
và Rebecca-san cũng vậy, nhưng dù vậy thì cũng không thể phủ định một điều họ
là những người tốt.
“....
Thật chứ, Jirou? Tuy chúng tôi biết là cậu bị mất trí nhớ nhưng cũng thật không
đúng khi không giải thích cho cậu biết trước về nó... Lẽ ra chúng tôi phải nên
nói rõ với cậu.... đã rất nhiều lần, tình bạn của tôi và những người khác bị
phá vỡ bởi lời chỉ dẫn. Tôi đã nghĩ Jirou là một người tinh tế.... vì vậy, tôi
xin lỗi." [Rebecca]
Nn?
Cô ấy biết lý do thật sự khiến tôi chạy khỏi đó sao? Mà thôi, chuyện này cũng
không qian trọng nữa. Rebecca-san thật là một người có cái nhìn sâu sắc mà....
Sau
một lúc, chúng tôi đã tới thành phố.
Lúc
này gần 2 giờ trưa.
Ngày
mai tôi sẽ chính thức chuẩn bị cho cuộc đấu của mình. Và nếu không được thì
cùng lắm là tôi rời khỏi đây thôi.
Đúng
vậy, cùng lắm là rời khỏi đây thôi.
Nghĩ
thế càng tăng thêm quyết tâm tôi chấp nhận trận đấu với Jephthah-shi.
Từ
bây giờ chúng tôi bắt đầu tiến hành công việc điều tra của mình. Hiện tại tôi
đã có 2 viên rồi. Còn một khoảng nữa thì mới đủ 10 viên, nhưng tôi có cảm giác
rằng mình sẽ không thua trận đấu này.
Và
trên hết....
Một
danh sách “lời chỉ dẫn” đã xuất hiện trên bảng thông báo chức nghiệp của tôi một
lần nữa.
【Hướng dẫn của Baraka】
Hãy
thử đi đến nhà của thị trưởng 0/2
Thực
hiện lời hứa với thương nhân đế quốc 1/3
????????
(? · ??????) 7/10
......
Nn? Cái nhiệm vụ quái gì mà toàn dấu ‘?’ thế này?