projects

Netooku Otoko no Tanoshii Isekai Boueki - Chap 15

Thành phố Erishe đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho lễ hội.
Những hàng cây ven đường được khoác lên mình những mảnh vải nhiều màu sắc khác nhau như màu đỏ, xanh dương, xanh lá cây và trắng. Người dẫn cũng bận trưng bày các quầy hàng và lắp ráp cái gì đó trông giống như một tháp pháo.
Vẫn còn đến hơn 10 ngày vì thế mọi người đang làm nó rất nhàn nhã.
....Đây là lễ hội tại thế giới khác sao? Có lẽ tôi sẽ kiếm được một khoản nếu dựng một gian hàng ở đây.
Để con ngựa bên ngoài thành phố, chúng tôi đi bộ vào và tôi bắt đầu bàn bạc với Rebecca về những thứ mà chúng tôi nên làm.
Hiện tại chúng tôi quyết định đi đến nhà buôn nô lệ để xác nhận Jephthah-shi có phải thực sự đến từ nhà Solo. Chúng tôi đã tìm rất nhiều thông tin về thị trưởng và bắt đầu thảo luận để tìm món quà tốt nhất.
Đồng thời, tôi cũng kể cho Rebecca về hướng dẫn mà tôi mới vừa nhận được.
Tôi đã nhận được đến 2 hướng dẫn chỉ trong hai ngày liên tiếp vì vậy sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của cô ấy. Tuy nhiên “Có tới 8 chức nghiệp, cậu thật sự được Le Baraka yêu quý, Jirou.” Rebecca nói thế, và có vẻ như nó cũng đúng.
Tôi thử hỏi Rebecca về “???” nhưng có vẻ như cô ấy cũng không biết gì về nó.
Từ danh sách hướng dẫn, cả hai “Thử đi đến nhà của thị trưởng” và “Thực hiện lời hứa với thương nhân của đế quốc” đều liên quan đến trận đấu này. Tôi thực sự ngạc nhiên khi nghĩ về điều đó, “Phải chăng Vị thần Tối cao ban cho tôi những lời hướng dẫn để tôi đi theo đúng câu chuyện” cảm thấy thế, tôi trở nên lạc quan hơn.
Điều ấy khiến tôi không khỏi nghĩ là các vị thần có đánh giá tôi quá cao không hay đơn giản chỉ là những điều tự nhiên của thế giới này. Tôi thực sự không chắc chắn về nó.....
Bất chợt, tôi nghĩ đến “không làm theo lời hướng dẫn” vì thế tôi đã thử hỏi cô ấy. Theo Rebecca-san, cũng có một nhóm những người lập dị không làm theo hướng dẫn (làm ngược lại hoàn toàn nó) và họ sau đó không thấy được bảng thông báo chức nghiệp của mình nữa có thể vì họ đã chống lại những nguyên tắc của thần... vâng, có vẻ như cũng có nhiều lý do khác nhau.
Ở một số quốc gia khác, họ tin là Thần Lửa hay Thần Bảo Hộ sẽ làm cho quốc gia của mình mạnh hơn. Những quốc gia đó dường như không nhận được phước lành của Vị thần tối cao (Le Baraka).
◇◆◆◆◇
………………………………
Chúng tôi đã sử dụng cả buổi chiều cho việc điều tra và thu thập thông tin và tôi được dẫn đi xung quanh thành phố về đêm. Thoáng cái, thời gian đã trôi qua 3 ngày.
Bây giờ, những gì mà tôi biết được là----.
Dựa trên những gì mà người làm việc ở nhà buôn nộ lệ nói, Jephthah-shi thực sự đúng là người đến từ nhà Solo. Anh ta hầu như lúc nào cũng không mang theo người hầu của mình.
Lúc đó Rebecca-san mạnh mẽ bước vào trong đó. Trong khi đấy, tôi chỉ biết đứng ngoài mà đợi cô.
Ngài thị trưởng, Milkpearl-san là một người phụ nữ tuổi 50, có một cô con gái đang học tại thủ đô. Tuy bà ấy hiện đang sống cùng với chồng nhưng rất hiếm khi thấy hai người đi chung cùng với nhau.
Hướng dẫn “Hãy thử đến nhà thị trưởng” vẫn chưa thể hoàn thành, dù rằng chúng tôi đã tìm được nhà của bà ấy.
Milkpearl-san là một người tham công tiếc việc vì thế thu thập được rất ít thông tin cá nhân liên quan đến bà. Sẽ thật tốt nếu như chúng tôi có thể tìm được sở thích hay món ăn mà bà ấy yêu thích.
Bà ấy đã xử lý rất nhiều việc và bà ấy rất nổi tiếng với người dân thành phố. Khi Milkpearl-san lần đầu đảm nhiệm chức thị trưởng, nhìn bên ngoài thì thành phố Erishe không thực sự là một thành phố lớn nhưng hiện tại thì quy mô gần như ngang bằng với thành phố Marishera. Trước khi có bà ấy, tham nhũng, hối lộ tràn lan. Lúc đấy, nơi đây là một nơi đầy mục nát, nhưng bà ấy đã xuất hiện và dọn sạch sẽ nơi này.
Vì thế chiến lược tặng quà bình thường sẽ không có tác dụng gì với bà ấy cả.
Nhà Solo là một nhà làm ăn lớn ở thủ đô, còn Erishe trong mắt họ thì vẫn chỉ được xem là một thành phố kém phát triển trong khu vực, vì thế mà họ chỉ tập trung buôn bán nô lệ là chủ yếu.
Jephthah-shi là đứa con thứ ba của nhà Solo, hiện đang hỗ trợ anh cả của mình ở Marishera như là một thương nhân học việc. Nói cách khác, là dù cho anh trông ngầu thế, nhưng anh thật sự chỉ là người mới.
Tôi liền ngay lập tức kết luận là anh ta chỉ đang dạo chơi quanh đây mà thôi.
Khả năng thu thập thông tin của Rebecca-san thật tuyệt vời. Cô ấy dường như quen với tất cả mọi người và có thể bắt chuyện với bất kỳ ai một cách dễ dàng. Tôi tự hỏi có phải là do cô ấy là một cựu lính đánh thuê. Nghĩ đến nó thì hình như chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc về chức nghiệp hay gia đình mình nhỉ?
Chúng tôi lắng nghe giá trị của các món đồ trang sức bên trong một cửa hàng sau khi chúng được thẩm định và có vẻ như thế giới này không có khả năng sản xuất những món đồ trang sức giống nhau như trên Trái Đất.
Không phải do họ không làm được mà là do có rất ít nguyên liệu tương tự nhau. Họ gia công đá quý từ những viên đá ma thuật. Có lẽ nếu tôi mang đá quý từ Nhật Bản đến sẽ bán rất tốt đây. Tuy tôi nghĩ thế nhưng tôi lại thấy nó không hề đơn giản như thế.
Đầu tiên họ sẽ tạo khuôn cho những viên đá ma thuật rồi mới chế tác chúng thành những món trang sức. Và bên trong những viên đá ma thuật này có tồn tại năng lượng ma thuật. Đặc biệt là chúng có thể chế tạo thành các phụ kiện.
Để tiện cho việc thu thập thông tin, chúng tôi đi đến quán bar, nhà trọ, công hội, hội trường thành phố và nhiều nơi khác nhau vì vậy mà giờ đây tôi khá thông thuộc đường đi của thành phố này.
Ở phía Nam của Erishe có một bến cảng, là đầu mối giao thương để trao đổi hàng hoá với các nước khác. Tôi đã nghĩ biển trong thế giới này là tương tự như trên Trái Đất nhưng không hiểu tại sao những con sóng ở đây lại không quá mạnh, chúng chỉ bồng bềnh trên mặt nước. Có lẽ là do có hai mặt trăng ở đây. Nước biển ở đây thì không hề mặn, nó rất ngọt.
Nhắc tới biển, tôi tự hỏi là không biết hải sản ở đây thì như thế nào nhỉ. Tôi chỉ mới thấy thịt và rau quả thôi, cả một con cá tôi còn chưa thấy nữa là. Có lẽ là do hệ sinh thái khác nhau. Thật đáng tiếc mà chứ nếu có một bến cảng ở đây, tôi có thể bán tốt đồ dùng đánh bắt cá rồi.
Ngoại ô thành phố, ngược với hướng của nhà Shello-san, đi xa thêm, sẽ đến thị trấn khai thác mỏ, Rukuraera.
Khu vực này có lượng tài nguyên khoáng sản nổi bật cả nước. Từ một vùng đất ‘khiêm tốn’, nó dần phát triển thành một nơi mà không ai có thể cường điệu gọi nó là một thị trấn nhỏ nữa được.
Ngoài ra, nó còn có 2 dungeon. Để có thể thám hiểm nó, các loại vũ khí, giáp trụ rất cần thiết và những điều đó đã biến nơi này thành một thành phố công nghiệp lớn do việc khai thác, tinh chế và sản xuất đều được thực hiện tại đây. Khi tôi lần đầu tiên đến Erishe, nhóm người lùn mà tôi nhìn thấy hẳn phải đến từ đó.
Dù sao đi nữa, họ vừa đang sản xuất, khai thác và tinh chế tất cả ở cùng một nơi như vậy thì sẽ không gây ra ô nhiễm môi trường sao? Tôi cho rằng họ không hề lường trước việc đó......
Tuy nhiên, một thị trấn có các quặng mỏ hay dungeon luôn khơi dậy cảm xúc của một người đàn ông vậy nên tôi cũng muốn được đến đó thử một lần. Xem những món vũ khí và giáp trụ ở đó như thế nào... Sau khi thấy vàng từ thế giới này hay con dao của Shello-san, tôi có thể kết luận rằng công nghệ tinh chế kim loại ở đây có trình độ rất cao. Tôi đang rất mong chờ nó.
Có lẽ do tôi chưa ghé qua các cửa hàng vũ khí sang trọng ở Erishe nên tôi mới thấy thế... hay đúng hơn, tôi chưa thể tìm được cửa hàng bán vũ khí ưng ý mình. Cửa hàng mà tôi bán con dao lúc trước cũng không hẳn là tốt lắm. Ở đấy toàn những thanh kiếm giống nhau, không có gì đặc sắc cả.
Mà thôi! 3 ngày qua chúng tôi cũng thu thập được khá nhiều thông tin rồi. Tuy là không có thông tin nào cần thiết hay ý tưởng gì về món quà cả.
Được rồi, mai tôi sẽ làm theo lời chỉ dẫn và “Hãy thử đến nhà thị trưởng” xem sao.
***
Ngày hôm sau, Rebecca-san và tôi đến thăm nhà của thị trưởng. Đó là một tòa nhà hai tầng lộng lẫy được xây theo phong cách riêng. Tôi nên mô tả ngôi nhà này như thế nào nhỉ. Nói một cách đơn giản thì nó giống như ngôi nhà kiểu cổ ở các thành phố châu Âu.
Cánh cửa được làm bằng gỗ chắc chắn, mái thì được lát đá phiến và có các ô cửa sổ trên tường nữa.
Quả là một căn nhà thật đẹp. Nhìn đã thật. Tôi muốn căn nhà thứ hai của mình sẽ giống như vậy.
Chúng tôi bấm chuông cửa.
Sau một lúc, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đầu hói, râu rậm bước ra. Nhìn thấy ông ta mặc chiếc tạp dề khiến tôi không khỏi tự hỏi ông ấy là thợ thủ công à?
Rebecca-san đã làm nhiều rồi, giờ đến tôi thể hiện mình đã học được gì trong những ngày qua.
Đi với cô ấy một thời gian trước cũng khiến tôi hiểu chuyện hơn. Cô ấy trông giống như kiểu một người chị hay quan tâm chăm sóc đứa em mình vậy. Nói thế có nghĩa là bạn sẽ cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô nhưng đồng thời cũng rất dễ làm hỏng bạn. Nói đúng hơn thì là biến bạn thành một kẻ vô dụng. Đặc biệt là với một người trẻ tuổi như tôi, điều đó quá tai hại!
............ Mà thôi, không đùa nữa, bây giờ mới là lúc quan trọng vì vậy tôi nên trả lời một cách cẩn thận mà không phạm một sai lầm nào. Tôi cần phải đảm bảo việc này thuận lợi.
“Rất vui được gặp ngài. Tôi là Jirou Ayase. Là một nhà nghiên cứu đá quý. Ngài có phải là Bill Lindenlaub-sama?” [Ayase]
“Đúng vậy, là tôi, nhưng một nhà nghiên cứu đá quý thì cần gì từ nhà tôi?” [Bill]
“Tôi đến để giới thiệu về những viên đá quý, thưa ngài....... những gì tôi muốn nói là, khoảng 10 ngày trước, tôi nhận được một lời hướng dẫn, nó bảo tôi hãy đến đây và giới thiệu đồ trang sức của mình. Không biết có phiền để tôi vào bên trong nói rõ với ngài, được chứ ạ?” [Ayase]
“Lời hướng dẫn à... Tuy có hơi phiền hà nhưng.......... Mà thôi. Cậu vào đi.” [Bill]
Thành thật mà nói thì tôi có hơi sợ hãi, nhưng có Rebecca-san ở đây, khiến tôi vững tin hơn phần nào.
Người này là Bill Lindenlaub. Người chồng ít xuất hiện của thị trưởng. Có vẻ như công việc của ông là làm trong nhà vì thế chúng tôi không thể tìm hiểu sâu hơn được. Mà, không sao, dù gì thì hiện tại chúng tôi vẫn đang đi đúng hướng.
Khi tôi bước vào nhà thị trưởng thì lời hướng dẫn “Hãy thứ đi đến nhà thị trưởng 0/2” đã được hoàn thành và bảng thông báo chức nghiệp xuất hiện lần nữa rồi thay đổi nội dung “Sử dụng tấm gương sự thật vào chồng của thị trưởng 1/2”
Tấm gương có hiệu lực với cả con người luôn à?... Tôi không chắc chắn về việc đó lắm vì thế mà có hơi sợ hãi....
Rebecca-san và tôi được dẫn sang phòng khách. Rebecca-san liền ngay lập tức thì thầm hỏi tôi “Tại sao cậu lại nói dối về nội dung hướng dẫn?”, tôi đã hy vọng cô ấy sẽ tin tôi và để lại mọi việc cho tôi.
Còn về nội dung của lời hướng dẫn, tôi đã không nói gì về tấm gương sự thật với Rebecca-san cả. Tôi đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói dối cô ấy......
Chúng tôi ngồi xuống đối diện với Bill-shi và bắt đầu nói chuyện.
“Trước khi cho ngài xem những viên đá quý, tôi có thể nói chuyện với ngài được không. Sắp tới ngài có sự kiện nào liên quan tới đá quý à? Có phải là một lễ kỷ niệm hay gì đó đặc biệt không?” [Ayase]
“Không... Không có gì đặc biệt cả.” [Bill]
“Là sinh nhật hay là kỉ niệm ngày cưới?” [Ayase]
“Vẫn còn vài tháng nữa mới tới ngày đó.” [Bill]
Sau đó tôi hỏi thêm vài câu nữa nhưng đều như một cuộc vật tay vậy. Chả được gì. Tôi nên thay đổi chiến lược mới được.
“Ngài hãy nhìn những viên đá quý này xem…..” [Ayase]
Vừa nói tôi vừa lấy ra hợp đựng viên đá quý của mình.
Khéo léo dẫn dắt câu chuyện rồi ngồi xuống bên cạnh Bill. Mở cái hộp ra.
“Tấm gương của sự thật” [Ayase]
Trong khi cho xem Bill các viên đá quý. Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay ông rồi niệm chú.
Khi tấm gương sự thật được kích hoạt, thông tin chi tiết về Bill xuất hiện trên bảng thông báo chức nghiệp của tôi......
Uwa ~ a ... Tấm gương sự thật này thật tuyệt vời mà.
Lúc này tôi không tiện xem kĩ nó nhưng tôi đã thu thập được những thông tin mình cần rồi.
Chiến lược này xem ra hiệu quả.
Bill tò mò nhìn vào những viên đá quý của tôi và nói.
“Gì thế này? Đây là đá ma thuật sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó được gọt giũa đẹp thế đấy...... Nhìn vào quần áo của cậu, cậu là thương nhân đến từ thủ đô à?” [Bill]
“Vâng. Tôi là thương nhân đến từ thủ đô. Ngài thấy nó sao? Đây là một trong những thứ mà tôi muốn giới thiệu với ngài. Viên bên kia được gọi là Peridot. Ngài hoàn toàn có thể đem nó đi chế tác thành vòng cổ hay vòng tay cho vợ mình. Nếu ngài thích nó, tôi sẽ giúp trong việc đính nó lên. Nó là báu vật của tôi đấy. [Ayase]
Ngay giữa lúc tôi đang nói chuyện.
Bảng thông báo chức nghiệp phát sáng rồi sau đó *PON*, nó biến thành một nàng tiên. Vì đây là lần thứ ba, nên tôi đã quen với nó rồi. Và lần này nó mặc bộ chú hề trông khá là hài hước.
“Yo ~ yo, nhìn cậu thật không trong sáng mà. Viên đá không tinh khiết này còn sáng hơn cả cậu. Hẹn gặp lại. Và nhớ hãy cố gắng hết sức mình vì lợi ích của thế giới và các vị thần.”
*PON*
Nàng tiên biến mất. Viên đá ma thuật lần này là ...... .Uha ~, nó có màu cầu vồng với lõi màu xanh......
Đây chẳng lẽ là đá mắt mèo....
Vậy mà không tinh khiết sao? Tôi cạn lời với cô ta luôn.
Đá mắt mèo là một viên đá vô cùng xa hoa đấy.
“Cảm ơn nhiều. Tôi đã hoàn thành được lời hướng dẫn của mình rồi. Nếu ngài cảm thấy hài lòng với nó, tôi sẽ tặng ngài viên đá này để làm một cái vòng cổ tặng cho vợ mình.” [Ayase]
Tôi cố gắng đề cao nó một chút. Viên Peridot không phải là quá mắc nên tôi không bận tâm lắm khi đã nhận được viên đá ma thuật rồi. Dù sao thì ưu tiên lúc này của tôi là làm cho Bill động tâm.........
“Nhưng...... lâu rồi tôi chưa tặng quà cho vợ mình... Tôi rất muốn tặng cho cô ấy nhưng tôi không quen với những việc xấu hổ như vậy ... .." [Bill]
Ông ấy có quan tâm tới nó. Tốt, tốt.
Đúng là chỉ cần khéo léo nói chuyện với ai đó, mọi chuyện rồi cũng sẽ hoàn thành.
“Thế à? Vậy, ngài hãy làm như thế này—“ [Ayase]
Mọi thứ đã xong. Giơ tôi chỉ cần chuẩn bị một vài thứ nữa và tham gia vào bữa tiệc nữa thôi.
Bình luận