projects

Netooku Otoko no Tanoshii Isekai Boueki - Chap 12

Toby-shi đã đưa cho tôi giấy phép sở hữu căn nhà (căn nhà có chiếc gương), vậy là cuối cùng thì tôi cũng đã trở thành chủ sở hữu của nó.
Giấy phép sở hữu căn nhà được viết bằng ngôn ngữ của thế giới này trên một tờ giấy dày giống như tấm da. Tất nhiên, tôi không thể đọc được nó nhưng nếu nó được ghi ra từ anh chàng đó thì tôi nghĩ nó không có vấn đề gì cả.
Khi tôi cảm ơn anh ta một cách lịch sự, "Cảm ơn rất nhiều vì đã giải quyết vấn đề này".
"Đừng lo lắng. Đây cũng là một trong những công việc của tôi ở hội." Toby-shi đáp lại với một nụ cười như thể không có vấn đề gì.
Sau đó, khi tôi đã nắm được nhiều thông tin chung chung từ Misaki-san, tôi đã rời khỏi Phòng Công Thương. Nơi tiếp theo tôi đến sẽ là, nơi buôn bán nô lệ.
Tất nhiên tôi chưa có đủ tiền vàng để mua một nô lệ, tôi đến chủ yếu là để tìm hiểu về nó... nhưng, chân tôi cảm thấy lạnh ngắt. Tôi thậm chí còn không chắc loại nô lệ mà họ đang bán. Hi vọng là sẽ có một nô lệ thích hợp cho một người Nhật Bản hiện đại như tôi... Làm quái nào mà mình có thể nghĩ thế được chứ, có một sự thôi thúc trong tôi khiến tôi rời khỏi chỗ đó ngay...
Nhưng nếu muốn làm việc ở đây, tôi sẽ cần một người hộ tống, hoặc có thể thì sẽ là một người cố vấn cho tôi ở thế giới này, khi mà thậm chí tôi còn không thể đọc được...
Tôi đã đến nơi buôn bán nô lệ theo lời hướng dẫn của Misaki-san... nhưng tôi cảm thấy thật nặng nề khi bước vào trong này...
Nơi buôn bán nô lệ là một tòa nhà cao hai tầng được sơn màu trắng với những ô cửa sổ trông rất xinh đẹp. Lối vào đã được đóng lại và được dán đầy các bảng hướng dẫn như thể không muốn chào đón người khác đến đây vậy. Nó làm cho tôi cảm thấy thực sự khó khăn để đi vào.
Với những người thậm chí còn không dám vào cửa hàng Shushi một mình như tôi thì đây quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn.
Dù tôi có nhìn như thế nào thì nó trông giống như đang tỏa ra một luồng khí xua đuổi tôi khỏi nó vậy.
Nhưng......
Nếu như tôi có ý định kinh doanh trong thế giới này, đây phải là một chướng ngại mà tôi cần phải vượt qua.
Thương trường như chiến trường!
(TL: Tôi thực sự chỉ muốn đá vào mông anh ta -__-)
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể đủ can đảm để mở cánh cửa và ngoan ngoãn đi vào trong tòa nhà. Nếu có ai đó đi ra, hẳn là người đó sẽ được tiễn ra từ bên trong vì vậy tôi nên nắm bắt thời cơ vào lúc đó. Đúng như mong đợi, tôi thực sự thông minh.
Tôi lảng vảng xung quanh trước mặt tòa nhà đó như một kẻ đáng ngờ.
Vào thôi! Tôi có cảm giác rằng sự can đảm của mình đang giảm dần khi thời gian dần trôi nhưng ngay khi tôi đến gần cánh cửa, tôi lại nhảy ra ngoài lần nữa... như một sự mô phỏng...
Những việc ấy cứ lặp đi lặp lại thế khoảng 15 phút, thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
***
Người ra khỏi cửa là một người đàn ông có mái tóc màu bạc khoảng 20 tuổi, mặc bộ quần áo quý tộc nhìn rất uy nghi. Anh ta rời khỏi tòa nhà đó mà không có ai đưa tiễn cả.
Có vẻ như giả định của tôi đã sai khi nghĩ rằng người chủ sẽ đưa tiễn khách hàng ra về. Tôi muốn chờ thêm một người khách nữa nhưng đây là chỗ buôn bán nô lệ, tôi không nghĩ sẽ có nhiều người khách trong đó.
Ổn thôi. Hãy thử nói chuyện với Oniichan này. Có khả năng anh ta cũng là một chủ cửa hàng.
Tôi thầm quyết định nói chuyện với anh ta. Trong mọi trường hợp, tôi có thể có được ít thông tin về nô lệ từ anh ta và ít gặp trở ngại hơn so với việc vào trực tiếp trong đó.
“Ano… phiền anh một chút được chứ?” [Ayase]
“Vâng? Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông mang phong thái của quý tộc đáp lại cùng với một nụ cười. Anh ta đang đi bộ một mình mà không có bất kỳ người hầu nào theo sau. Tôi tự hỏi có phải anh ta là một người bình thường mặc quần áo quý tộc. Nhưng vẻ uy nghiêm hay đúng hơn là luồng khí chất tỏa ra từ anh ta mang cho tôi cảm giác đây không phải là một người bình thường.
“À không, tôi chỉ thấy anh bước ra từ tòa nhà đó vì vậy tôi nghĩ có thể xin được vài lời khuyên từ anh… À, tôi là Jirou Ayase, một thương nhân.” [Ayase]
“Cậu muốn làm ăn với nó à? Hiện tại họ đã mở cửa, sao cậu không thử vào bên trong?”
“Iya, thật là đáng xấu hổ. Tôi chưa bao giờ mua một nô lệ trước đây vậy nên tôi có hơi lúng túng…. Vì vậy, anh có thể cho tôi biết chút ít về nô lệ…” [Ayase]
“Tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông trông giống một quý tộc dường như đã bị thuyết phục.
“Vậy cậu muốn nghe về điều gì?”
“Tôi muốn kiếm một người bảo vệ mình, không biết giá cá sao nhỉ? Và chủng tộc, giới tính khác nhau thì giá cả sẽ như thế nào?”
“Nếu cậu đang nói về giá cả, trước hết, không có thứ gì để cho giá một nô lệ. Chủng tộc, tuổi tác, giới tính, diện mạo, tình trạng và Chức Nghiệp sẽ ảnh hưởng đến giá cả. Nó thực sự phụ thuộc vào loại nô lệ mà cậu muốn, chẳng hạn như là một nô lệ tệ nhất [Một người đàn ông 60 tuổi xấu xí, đã từng là một tên cướp và không có Chức Nghiệp nào]. Nếu nó phù hợp với yêu cầu của cậu thì thậm chí cậu cũng sẽ phải tốn một đồng vàng để mua đấy.”
Anh chàng này giải thích một cách chi tiết không ngừng nghĩ. Có vẻ như anh ta có rất đầy đủ thông tin. Xem ra chọn anh chàng này quả là một lựa chọn đúng đắn. Tôi phải cố gắng hỏi thêm nữa.
“Vậy tôi đã đi được chưa?”
 “Nếu có thể tôi hy vọng là mình sẽ có một nô lệ là một nữ Elf trẻ tuổi biết kiếm thuật và ma thuật.” [Ayase]
“Cậu không điên đấy chứ?”
Arre-?
***
"Tôi nói gì kì lạ à?... Tôi xin lỗi. Tôi đã bị mất đi một phần trí nhớ. Vì thế nếu tôi có nói gì đụng chạm đến anh, cho tôi xin lỗi." [Ayase]
"À, ra vậy... cậu khiến tôi nghĩ rằng cậu thật can đảm khi nói muốn có một Elf làm nô lệ đấy."
Theo người đàn ông quý tộc, thì nữ Elf có thể nói là nô lệ thưởng đẳng. Những người mua họ không là hoàng tộc thì cũng là quý tộc hoặc thương nhân giàu có. Tất nhiên với mức giá vô cùng lớn.
Bởi vì có rất ít Elf chịu cúi mình làm nô lệ.
Thông thường, đa số nô lệ là những người mắc nợ về tiền bạc, những kẻ tù phạm tội hay là các tù binh chiến tranh từ các nước bại trận và phải buộc mình làm nô lệ. Hầu như không có Elf nào trở thành nô lệ do nợ hay phạm tội vì vậy đa phần Elf trở thành nô lệ là các tù binh chiến tranh.
Nhưng chiến tranh hiện đang bị trì hoãn vì vậy tự nhiên là không có nô lệ đến từ các quốc gia bại trận. Đó là lý do vì sao số lượng Elf trở thành nô lệ càng ít hơn nữa.
Kế tiếp là, Elf có tuổi thọ cao hơn so với các chủng tộc khác. Và điểm quan trọng nhất là họ có tuổi trẻ lâu dài. Trong vấn đề tình dục. Với những quý tộc, họ sẽ cho con của mình tiếp quản chúng. Nghĩ thế tôi thật không thích đất nước này.
(TL: Ý là thằng cha xài xong thì đưa thằng con xài tiếp)
Tiếp theo là, Elf có thể sử dụng sức mạnh ma thuật.
Ở đất nước này, con người sống cùng với nguồn năng lượng tâm linh, vì thế mà họ gần như có thể dễ dàng sử dụng được sức mạnh ma thuật. Sức mạnh ma thuật là lời đáp ứng đáp lại lời nguyện cầu của linh hồn và tạo nên ma thuật. Mỗi pháp sư thường có các khái niệm khác nhau về ma thuật...
Cuối cùng, có một yêu tinh như nô lệ là một điều tuyệt vời.
Một số ít người dân không thích điều đó vì họ rất tôn trọng các Elf. Vì thế mà các thương nhân có Elf làm nô lệ thường được chứng nhận là những thương nhân hạng nhất.
---Bởi vậy cho nên, có một nô lệ Elf không phải là thứ mà một người trẻ tuổi vô tư và bất tài như tôi có thể đạt được.
.....Nhưng..........
"Thế à... Nếu có thể thì tôi muốn mua thử một con cho biết. Không biết có điều kiện hạn chế gì không nhỉ?" [Ayase]
"Thậm chí sau khi nghe tất cả điều đó, mà cậu vẫn muốn mua sao? Tôi nghiêm túc nghi ngờ sự tỉnh táo của cậu đấy... Hay cậu là con của một thương nhân giàu có nào đó?"
"Không, tôi chỉ là thành thật với chính mình. Nếu có thể mua được giấc mơ của mình bằng tiền, tôi muốn mua lấy nó... Dù có thế nào thì tôi vẫn sẽ là một thương nhân giàu có theo một cách nào đó. Vậy nên mua một Elf chỉ là vấn đề thời gian. Tuy hiện tại tôi chỉ là một kẻ vô dụng." [Ayase]
"Giấc mơ?"
Người đàn ông quý tộc tỏ vẻ phức tạp và trở nên im lặng.
Đúng vậy, giấc mơ. Đó là một giấc mơ không bao giờ thành sự thật của hơn 3 tỷ fan Elf trên Trái Đất.
Nếu cô ấy ở bên cạnh tôi, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Bởi tôi là người yêu Elf nhất trên thế giới này! Dù cho đó là lời tuyên bố đầy tự mãn của tôi!
Người đàn ông nhìn giống một quý tộc đang đứng yên bỗng quay sang phía tôi.
"Chúng ta hãy đấu một trận nào."
"Một trận đấu?" [Ayase]
“Đúng vậy, một trận đấu. Nếu cậu chiến thắng thì sau đó tôi sẽ giao Elf cho cậu.”
"Hể? Anh nghiêm túc chứ?" [Ayase]
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh chóng mà tôi không kịp hiểu gì cả.
Và tôi chính là là kẻ thốt lên câu "Nghiêm túc chứ".
Bình luận