Sáng
sớm sau đêm bọn cướp tấn công vào làng Grisea.
Bây
giờ đang là năm giờ sáng. Mặt trời đang dần thay thế những ngôi sao trên bầu trời
Isteria.
Tại
dinh thự của ông Nelson, mặt trời vẫn chưa xuất hiện, vậy nên ngoài những người
lính đang đi canh gác ra thì chẳng có một ai cả.
Tuy
nhiên tại một căn phòng tại dinh thự Isteria, chủ nhân của chiếc phòng đã thức
dậy mặc dù vẫn còn sớm.
Đó
chính là Lieze, cô vò lấy mái tóc đang rối bời của mình, cố gắng ngồi dậy trong
khi đôi mắt vẫn còn muốn ngủ. Cô cứ ngồi như vậy một hồi, sau đó vươn vai rồi
ngáp một cái rõ to. Sau đó cô lấy cái bình nước được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh
giường, rót vào cốc và súc miệng.
Cô
súc miệng một lúc rồi nhổ vào chiếc bát đồng đặt trên cái khay cùng với bình nước.
Sau khi lặp lại nhiều lần, cô đi đến chỗ chiếc gương lớn được gắn trên tủ quần
áo, lấy một chiếc băng đầu giữ tóc gọn gàng. Sau đó rửa mặt bằng nước trong chiếc
chậu bạc. Cô lau mặt bằng chiếc khăn mềm rồi bỏ băng đầu xuống.
Cô
túm tóc và buộc lại theo kiểu đuôi ngựa bằng chiếc dây buộc tóc có màu nâu giống
như màu tóc mình.
Sau
khi tóc đã gọn gàng. Lieze tách hai chân 180 độ để tập thể dục
「Một, hai, ba, bốn」 (Lieze)
Hai
tay túm lấy mũi chân phải, cô vừa đếm vừa ép trán mình xuống cẳng chân, lặp lại
nhiều lần và tương tự với chân trái.
Sau
đó cô ép thân mình về phía trước chạm xuống sàn và giữ như thế trong vòng 10
giây.
Bài
tập kéo dài khoảng 20 phút.
Khi
bài tập kết thúc, cô mặc chiếc áo dài đến đầu gối rồi sau đó đeo thắt lưng.
Cô
lấy một chiếc túi nhỏ trên tủ quần áo. Sau khi kiểm tra túi, cô buộc nó lại và
cho vào túi áo.
「Giáo đâu, giáo đâu ...」 (Lieze)
Cô
đi giày da vào và cầm lấy chiếc giáo ở cạnh giường. Cuối cùng, Lieze mở cửa và
đi ra ngoài.
「Chào buổi sáng,
Lieze-sama.」
(Cảnh vệ)
「Chào buổi sáng,
Sellete. Tôi sẽ ra sân tập ngày hôm nay. 」(Lieze)
「Vâng. Hãy bảo trọng. 」(Cảnh vệ)
Ngay
sau khi ra khỏi phòng, cô chào người lính nữ đang canh gác trước cửa phòng mình
và sau đó đi thẳng đến sân.
Mỗi
lần cô gặp một người lính trên đường, cô chào hỏi họ mà không hề sai tên một
ai, và sau đó còn nói một vài chuyện với họ nữa.
Những
người lính canh gác từ đêm cho đến sáng sớm đều cùng một đơn vị cả.
Vì
vậy họ không cần hỏi cũng biết rằng Lieze sẽ ra sân để tập.
Khi
Lieze đến sân, khung cảnh xung quanh cũng đã sáng bừng lên. Những giọt sương
đêm trên lá cây lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Những
giọt sương trên cỏ làm ướt giày của Lieze khi cô di chuyển tới một vị trí ở
trong sân.
Sau
đó, cô hít một hơi nhẹ nhàng và vung cây giáo của mình lên và bắt đầu múa một
cách thuần thục.
✦✧✦
Trong
lúc Lieze đang tập giáo ở trong sân, Kazura vẫn đang chìm vào giấc ngủ tại văn
phòng của ông Nelson.
Đêm
qua, sau khi ăn bữa tối thứ hai tại nhà ông Nelson, có cả Lieze, Kazura đã quay
trở về văn phòng và ăn thức ăn đóng hộp.
Sau
khi ông Nelson và Havel trở lại phòng, tiếp đó là Zirconia và Isaac, anh tiếp tục
tổng kết tài liệu vẫn còn dang dở.
Trong
lúc đó, có một số người đã phải ra khỏi phòng để làm nhiệm vụ của mình. Rồi đến
lúc Kazura chỉ còn ở lại, anh bỗng gục xuống và ngủ. Mặt anh vẫn tì lên bàn như
vậy từ đêm qua đến giờ.
Có
ai đó đã đắp chăn cho Kazura và có một ít nước dãi dính ở trên bàn.
May
là các tài liệu đã được sắp xếp rất gọn gàng nên nước dãi không bị dính vào
chúng.
Kazura
bỗng nhiên giật mình tinh dậy và nhìn xung quanh
「Ah, Mình đã thiếp đi
sao ......? Ouch ...... 」(Kazura)
Vì
nằm ngủ sai tư thế nên cơ thể anh bây giờ rất đau.
Ngày
hôm qua anh đã phải đi xem các con sông cùng với Havel, rồi đêm thì phải trình
bày tài liệu nên cơ thể vô cùng mệt mỏi.
「Ah, sẽ rất tệ nếu như mọi
người cứ phải lo cho mình thế này...... Có lẽ tốt hơn là mình nên nhờ họ kiếm
phòng nghỉ cho mình ...... Ah!」
(Kazura)
Kazura
ngừng nói và nhìn một vật trên bàn. Sau đó anh với lấy chiếc đồng hồ báo thức.
Chiếc
đồng hồ bây giờ đang chỉ 6:30.
「M-May thật, vẫn còn thời
gian ...... có lẽ ......」
(Kazura)
Kazura
đặt lại đồng hồ ở bàn rồi sau đó chạy ra khỏi phòng.
✦✧✦
「Fuh ...... vẫn chưa hết
ngày, nhưng anh ta sẽ không đến đâu nhỉ ......?」
(Lieze)
Sau
khi tập giáo trong vòng một tiếng, Lieze thả giáo xuống đất và lầm bẩm. Sau đó
cô lấy chiếc túi vải nhỏ ra và xem vật ở trong đó.
「...... Đẹp quá.」 (Lieze)
Bên
trong chiếc túi vải là môt mặt dây chuyền hình trái tim bằng màu bạc. Ở giữa có
một viên Opal.
Viên
Opal đó phát ra ánh sáng cầu vồng dưới ánh nắng ban mai và Lieze rất thích ánh
sáng lấp lánh đó khi cứ nghiêng đi nghiêng lại mặt dây chuyền.
「Chào buổi sáng,
Lieze-sama.」
(Eira)
Trong
khi Lieze đang ngắm nhìn mặt dây chuyền thì Eira bước tới cùng với chiếc khăn ở
trong tay.
「Ano, Kazura-sama ......」 (Eira)
「Uh, có lẽ hôm nay anh
ta không đến đâu.」
(Lieze)
Lieze
trả lời và cất dây chuyền vào túi rồi nhận khăn lau mồ hôi.
「Nè, Ngài ấy thực sự là
người làm rơi mặt dây chuyền này sao?」
(Lieze)
「Không nhầm vào đâu được
ạ. Kazura-sama cũng có vẻ như đã nhận ra tôi. 」(Eira)
Trong
đêm hai ngày trước, khi Kazura ăn bữa tối đầu tiên tại dinh thự của ông Nelson,
Eira đã hối hả chạy về phòng của Leize.
Cô
đã định nói rằng người mà cô đâm vào ngày hôm đó và người được ông Nelson giới
thiệu là bạn mình, Kazura, là cùng một người.
Nếu
đúng là vậy thì người đã làm rơi mặt dây chuyền mà Lieze đang cầm chính là của
anh.
Lieze
đã có ý định kiểm tra xem đó có phải là người đã làm rơi sợi dây đó không và
nhân cớ này cũng trò chuyện với anh ta nữa.
Vì
thế sau khi Kazura ăn tối xong, Lieze đã nhờ Eira chuyển lời rằng cô muốn nói
chuyện với anh và gặp cô ở sân vào buổi sáng.
Kazura
vui mừng giống như kiểu một con cún được chủ nhân gọi tên vậy.
「Lieze-sama, nếu như sợi
dây đó là của Kazura-sama thật thì cô sẽ làm gì?」
(Eira)
Trong
khi Lieze đang nhìn về phía cánh cổng và nghĩ rằng Kazura sẽ không đến. Eira rụt
rè hỏi.
Nhưng
biểu hiện của cô ấy và câu trả lời có lẽ giống hệt với những gì Eira dự đoán.
「Hmm, nếu như vậy thì chắc
chắn anh ta là một người giàu có. Vậy thì giống như những người khác mà tôi đã
gặp trước đây, tôi sẽ quyến rũ anh ta để anh ta tặng tôi thật nhiều quà. Tuy
nhiên tôi hơi thắc mắc về những chuyện mà mẹ đã nói vài ngày trước. 」(Lieze)
「Zirconia-sama?」 (Eira)
「Vâng. Có vẻ như Kazura
là một quý tộc lớn từ một nước nào đó. Anh ta rất giàu có. Sở hữu những thứ vô
cùng kì là và sự giàu có vô tận」(Lieze)
「...... Tôi chưa từng
nghe lời đồn về người nào như thế cả. Ngài ấy đến từ nước nào vậy? 」(Eira)
「Chính nó, mẹ không nói
anh ta đến từ nước nào cả ...... Nhưng tôi đã nhìn thấy hoàng gia và các quý tộc
với lối sống xa hoa không thể tin được sau lệnh ngừng bắn. Vì vậy dù có giàu có
thế nào thì anh ta không thể...... Ah, anh ta đến rồi. 」(Lieze)
Trong
khi Lieze và Eira đang nói chuyện, cánh cửa dẫn từ biệt thự đến sân bỗng mở ra
và Kazura đang chạy tới. Kazura tìm thấy vị trí của Lieze, anh nhanh chóng chạy
tới chỗ cô.
「Kazura-sama!」 (Lieze)
Lieze
gọi tên Kazura và trong khi vẫn giữ các giáo ngắn và chạy về phía anh.
Eira
không chạy theo mà chỉ cúi chào.
「Chào buổi sáng. Tôi xin
lỗi vì đến trễ. 」(Kazura)
「Chào buổi sáng. Tôi xin
lỗi vì muốn gặp Ngài vào sáng sớm thế này...... Ano, Ngài không phiền chứ? 」(Lieze)
Lieze
thấp hơn Kazura một cái đầu, ngước lên nhìn anh.
Thấy
vậy, Kazura cười.
「Không, không sao cả.
Tôi không phiền đâu. Tôi cũng muốn trò chuyện với Lieze-san nên cảm ơn vì đã gọi
tôi tới đây. 」(Kazura)
「Vậy sao, cảm ơn Ngài!」 (Lieze)
Mặc
dù Kazura chỉ trả lời cho qua thôi, nhưng Lieze rất vui mừng.
「Cô đang tập giáo sao?」 (Kazura)
「Vâng, đây là thói quen
hàng ngày của tôi trong buổi sáng. Là con cháu của nhà Istelle thì phải biết sử
dụng vũ khí. 」(Lieze)
Lieze
nói và nhìn vào chiếc giáo trong tay mình.
Mặc
dù nó chỉ dài 140cm nhưng với người có vóc dáng nhỏ như Lieze thì trông nó khá
là lớn.
「(Uum, cô ấy xõa tóc và
mặc váy trông rất đẹp, nhưng lúc mặc quần áo bình thường và buộc tóc đuôi ngựa
như thế này trông cũng thật tuyệt vời. Nếu cứ như vậy thì trong tương lai cô ấy
sẽ.... À không, bây giờ cô ấy đã đẹp lắm rồi. ) 」(Kazura)
Kazura
suy nghĩ. Nhận thấy Kazura cứ nhìn chằm chàm vào mình, Lieze nghiêng đầu nhìn
anh.
「Ah, ừm, tôi nghe từ
Eira-san rằng Lieze-san muốn nói chuyện gì đó với tôi.」 (Kazura)
「Vâng, đúng vậy, tôi có
một thứ muốn cho Kazura-sama xem ......」
(Lieze)
Cô
ấy lấy ra chiếc túi vải từ túi của mình.
Sau
đó, cô lấy sợi dây chuyền và cho Kazura xem
「Vật này là của
Kazura-sama phải không?」
(Lieze)
「Hm?」 (Kazura)
Nhìn
thấy mặt dây chuyền Kazura đứng nhìn chằm chằm một lúc.
「(...... Huh?)」 (Lieze)
Lieze
nghĩ rằng Kazura sẽ ngạc nhiên hơn, nên cô hơi thất vọng.
Có
lẽ Eira đã nhớ nhầm. Người đã đâm vào Eira và người đàn ông trước mặt cô là hai
người khác nhau.
「Đây là ...... Ah, tôi
hiểu rồi. Thì ra đây là những gì mà Lieze-san muốn nói cho tôi biết sao? 」(Kazura)
Sau
khi nhìn vào mặt dây chuyền trong vài giây, Kazura gật đầu như thể anh nhớ một
cái gì đó.
「Có lẽ tôi đã làm rơi nó
khi đâm vào Eira lúc đó. Tôi không nhận ra..... À không! Ý tôi là tôi đã nhận
ra rằng nó bị mất và đang tìm kiếm nó!」(Kazura)
「Eh! V-vâng, thời gian
đó, có vẻ như mặt dây chuyền vô tình rơi vào túi tạp dề của Eira ...... 」(Lieze)
「(Lúc nãy, anh ta định
nói rằng không nhận ra là bị mất sao? Không nhận ra rằng mình đã đánh rơi một vật
có giá trị như thế này, anh ta là người kiểu gì vậy?)」 (Lieze)
Nghe
câu trả lời của Kazura, Lieze rất ngạc nhiên.
Đó
là một viên ngọc rất đẹp mà Lieze chưa từng thấy bao giờ, vậy mà Kazura lại
không nhận ra rằng nó đã mất.
Thông
thường, nếu một người nào đó bị mất một cái gì đó quý giá này họ sẽ làm ầm lên
để tìm nó
「Quả thực là như vậy,
Kazura-sama đã đâm vào Eira vào thời điểm đó phải không? Kazura-sama lúc đó
đang che dấu thân phận sao?」(Lieze)
「Umm ...... Gần đúng như
vậy đấy. Tôi đã được Lieze-san cứu giúp lúc đó. Cảm ơn cô rất nhiều.」(Kazura)
Kazura
trả lời như vậy để Lieze không hỏi kĩ thêm nữa.
Cô
không hiểu được tại sao, nhưng có lẽ là lúc đó anh ta cần phải di chuyển trong
thị trấn giống như người bình thường.
Sẽ
rất kì nếu như hỏi thêm, vậy nên cô ấy không muốn làm mất hình tượng của mình.
「Không sao đâu ạ! Lúc
đó, vệ sĩ của tôi đã vô lễ với Kazura-sama Tôi xin lỗi...... Ano, tôi trả lại
cho Kazura-sama này. 」(Lieze)
Lieze
xin lỗi và đặt nó vào túi vải rồi đưa cho Kazura.
Kazura
chiếc túi đó từ Lieze, sau đó anh suy nghĩ vài giây rồi đưa lại cho Lieze
「Cảm ơn nhiều. Nhưng,
tôi tặng lại cho Lieze-san. Như một lời cảm ơn cho ngày hôm đó và như là quà
làm quen.」(Kazura)
「Dạ!?」 (Lieze)
Lieze
ngạc nhiên, hết nhìn Kazura lại nhìn chiếc túi
「N-Nhưng, nhận thứ quý
giá như thế này ......」
(Lieze)
Lieze
lo lắng và bối rối
「Không sao. Xin cứ nhận
lấy. 」(Kazura)
Nhưng,
Kazura nở một nụ cười.
「Mặc dù đó là một sự
trùng hợp, nhưng nếu như Lieze-san và Eira-san không cứu tôi thì có lẽ tôi
không thể nhìn thấy nó lần thứ hai. Vì vậy tôi đã bỏ nửa chừng việc tìm nó, hãy
cứ giữ nó lại và đừng lo lắng gì cả.」(Kazura)
Kazura
nói này mà không do dự.
「(Không, anh thực sự chẳng
nhận ra nó biến mất thì có!)」
Nhưng
cô lại không nói như vậy. Cô nhận chiếc túi và giữ chặt nó trước ngực.
「……Cảm ơn Ngài. Tôi sẽ
trân trọng nó! 」(Lieze)
Sau
đó cô ấy cười rất tươi
「(Chết tiệt, Cô ấy dễ
thương quá đi mất. Thế là chơi xấu đấy nhé)」
(Kazura)
「(Anh ta quả thực vô
cùng giàu có. Lại còn hào phóng nữa)」
(Lieze)
Lieze
thầm nghĩ thế.
✦✧✦
Từ
cửa sổ tầng hai, Zirconia đã nhìn thấy cuộc trò chuyện của Kazura và Lieze.
Nhìn
thấy Lieze được nhận vật gì đó từ Kazura, cô tỏ vẻ rất vui mừng.
「Ara-ara」 (Zirconia)
Cô
cười rồi rời khỏi chỗ đó.