Tôi là Misumi Makoto.
Là học sinh năm hai của
trường cao trung địa phương Nakatsuhara .
Câu lạc bộ của tôi là bắn
cung, và thế mạnh của tôi cũng là bắn cung.
Điểm số cũng tàm tạm. Sức
mạnh thì ở mức trung bình.
Nhan sắc của tôi không
quá đẹp, cũng chả quá tệ.
Sở thích thì gần như là
một tên otaku. Vì phạm vi nó khá rộng nên tôi lướt qua mọi thứ có thể.
Cung và kịch cổ (era
drama) là sở thích mãi mãi không thể mất của tôi.
Đã có quãng thời gian
tươi đẹp tôi chỉ chú tâm mỗi về cung.
Trải qua những chuyện vừa
rồi, tôi vẫn nghĩ là tôi có một lý lịch khá bình thường đó chứ.
Cái trốn khỉ ho cò gáy
này thì thực sự chẳng phù hợp với tôi.
Trải khắp tầm mắt tôi
là một màu nâu đỏ của của vùng đất khô cằn.
Nơi này nhìn giống như
những nơi tôi được kể bởi bạn bè.
Ngày thì nóng, tối thì lạnh thấu xương.
Kể từ khi bị đuổi như
đuổi tà xuống dưới này thì tôi đã trải qua 2 đêm ở đây rồi.
Tôi chỉ hít không khí sống
qua ngày 2 ngày nay thôi, kì lạ là
tôi chả cảm thấy đói gì cả.
Tôi được kể rằng, ở đây
tôi sẽ có được một cơ thể siêu phàm hơn hẳn con người, chắc đó là nguyên nhân
nhỉ.
À........ tại sao tôi lại
rơi vào hoàn cảnh này ư?
Đáp án, nhờ ơn vào trò
đùa hóm hỉnh của thần đó.
Tôi biết, tôi biết chứ.
Chẳng biết bao nhiêu lần
tôi tự kỉ một mình tự hỏi tự trả lời câu này.
Đáng lẽ nay chỉ là ngày
bình thường chả có gì đặc biệt diễn ra.
Được gọi bởi Mikos, Tsukuyomi Mikoto, rồi bị
bắt bắt cóc bởi một bà thần mắc dịch và giờ tôi ở đây.
Người đầu tiên thì cho
tôi cảm giác đúng là một vị thần, còn người sau đó thì, nói sao nhỉ, tôi chẳng
muốn công nhận bà ta là thần đâu.
Người sau đó là một nữ
thần, không, bà ta còn chẳng bằng với loài sâu bọ, bà ta ném tôi xuống một vùng
đất không biết tên, không chỉ không có người kể cả sự hiện diện của con vật
cũng chẳng cảm nhận được
Thực sự, tôi chẳng hiểu
gì cả.
Cái thể loại tình huống
chả giống ai thế này, đi
mãi đi mãi, khung cảnh chẳng thay đổi chút gì.
Không giống với bắt cóc
tống tiền, nó giống như giết người có kế hoạch.
Không tốt chút nào càng
nghĩ hơn con bitch đấy tôi lại càng chán nản hơn.
Vây quanh tôi là một
màn đêm đen mịt.
Chỉ có chút ánh sáng lờ
mờ của những ngôi sao.
Bởi vì cơ thể đã quen với
ánh sáng của bóng điện thì màn đêm ở nơi đây làm cho tôi cảm nhận được một nỗi
sợ kinh hoàng.
Nhưng ngay cả khi nói vậy,
tôi cũng chả thể nào ngủ được.
Tôi cảm thấy buồn ngủ
nhưng nếu tôi ngủ say, thì tôi sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.
Tôi không thấy không có
nghĩa là không có.
Tôi bắt đầu cảm thấy
không quá tệ nếu làm theo những gì bà thần kia nói và sẽ có những cuộc gặp gỡ bất
ngờ với Orc hoặc Goblin.
Kiếm được nơi an lành để
đánh một giấc thì chẳng còn là mối ưu tiên ban đầu của tôi nữa.
Ngày mai.
Chắc chắn là ngày mai.
Tôi cầu cho một sự thay
đổi xảy ra.
Nếu có thể, làm ơn, hãy
cho tôi nói chuyện với một ai đó đi.
Tôi không quan tâm người
đó trông như thế nào, và tôi cũng muốn thức ăn nữa. (Trans: tưởng chú nói
là không đói cơ mà).
Ha.... tôi mong sáng
mai mau đến đi.
Buổi tối thiệt là dài,
chả giống như khi tôi coi anime trên net để giết thời gian.
Ngày thứ hai ở thế giới
khác, cũng giống như hôm đầu, chả có gì đặc biệt xảy ra.
Dưới
bóng một tảng đá, tôi nằm cuộn đầu gối lại và mong bình minh sớm ló ra.