ーーĐây là câu chuyện về
quá khứ của một người có tên là Dia - Diablo Sith.
Lúc
đầu, tôi không hề có tên.
Khi
tôi được sinh ra trên thế giới này, mẹ của tôi, người luôn sợ hãi ác quỷ đã
không đặt tên cho tôi.
Từ
lúc mới sinh ra, tôi đã có sức mạnh ma thuật rất lớn rồi.
Và
cơ thể tôi cũng rất khác với người thường, tôi có thêm một đội cánh nhỏ sau
lưng mình nữa.
Dĩ
nhiên cha mẹ rất sợ hãi tôi. Họ đã bỏ rơi tôi và giao tôi cho nhà thờ của làng.
Nhưng
may mắn thay là nhà thờ đối xử với tôi rất tốt.
Cha
xứ gọi tôi là “Tông đồ” và bắt đầu thờ phụng tôi.
Trở
thành Tông đồ có vẻ như tôi sẽ trở thành một giám mục của vùng đất này. Và cha xứ
cũng bắt đầu giải thích cho mọi người hiểu thêm về tôi.
Khi
tôi được 5 tuổi, phép màu và sự tồn tại của tôi được toàn dân làng biết đến. Và
mọi người gọi tôi là Sith.
Huyền
thoại về Tông đồ Sith nhân danh Chúa hạ trần xuống ban phước lành cho những người
khốn khổ. Ở phần cuối của huyền thoại, Tông đồ Sith sẽ kết hôn với người anh
hùng. Con cháu của họ trở thành người dân làng này. Đó là những gì mà dân làng
mong chờ vào phép màu của Sith.
Lúc
đó, cha mẹ không còn nhìn tôi với nỗi sợ hãi nữa. Nhưng sau đó hành động của
dân làng khiến tôi cảm thấy thật phát bệnh, họ không đối xử với tôi như một đứa
trẻ bình thường mà xem tôi như một vị thần.
Tôi
đã được cha sứ dạy thánh thuật.
Tôi
đã chữa lành mọi vết thương của dân làng bằng sức mạnh của mình.
Giữ
cho họ bình yên khỏi những con quái vật.
Đối
với những đứa trẻ bị bệnh hiểm nghèo, tôi đã dành thời gian ngủ của mình để
nghiên cứu chữa cho chúng.
Thật
vậy sức mạnh của tôi chính là thứ làm nên phép màu.
Tôi
đã nghĩ rằng nếu tôi nỗ lực một ngày nào đó cha mẹ tôi sẽ công nhận tôi. Lúc đó
tôi không hề có ý kiến gì về một cuộc sống như một Tông đồ vậy.
Tuy
nhiên, sự nỗ lực của tôi chỉ tăng thêm mức độ thần thánh của mình. Dân làng
luôn sợ hãi và cúi đầu mỗi khi gặp tôi. Tôi chợt nhận ra rằng, sức mạnh của tôi
đã quá lớn rồi.
Kể
cả cha mẹ, họ cũng bắt đầu cúi đầu trước tôi.
Và
khi tôi 10 tuổi, khi tôi bắt đầu có cái tôi của bản thân mình. Tôi cảm thấy
mình thật cô đơn.
Cha
mẹ cũng bắt đầu dần quên lãng lấy tôi.
Đúng
lúc ấy.
Đất
nước thực hiện một hành động lớn nhằm kiểm soát các tín đồ Sith.
Đối
mặt với quốc gia, thì làng tôi quá nhỏ bé để chống lại. Do đó, tôi đã được gửi
đi.
Lúc
đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng.
Trước
mặt sức mạnh, mọi thứ đều chỉ là phù du.
Tôi
đi qua nhiều nơi.
Thực
hiện các phép lạ của mình trước các lãnh chúa. Hay làm các chương trình biểu diễn
vì lợi nhuận cho thương nhận hay quý tộc nào đấy. Cuối cùng, ngay cả đức vua
cũng bắt đầu xin tôi chúc phúc.
Tôi
đã quên đi sứ mệnh ban đầu như một Tông đồ của mình.
Tôi
thật sự không biết mình sống vì cái gì và muốn cái gì cả.
Vì
thế tôi đã yêu cầu đức vua cho tôi quay trở về làng để nhìn lại quê hương của
mình.
Dù
cho ngôi làng thật đơn sơ nhưng nó thật ấm cúng. Tuy dân làng ai cũng nghèo khổ
nhưng mọi người rất vui tươi.
Tôi
đi về nhà của mình.
Lúc
đấy, tôi thấy cha mẹ mình làm một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Họ
đang dẫn một đứa trẻ đi dạo.
Đứa
trẻ đó chính là em trai tôi. Tuy nhiên tôi lại không hề biết gì về nó cả.
Họ
đã không nói gì cho tôi biết. Độ tuổi của nó cũng không khác lắm so với tôi. Tuy
nhiên tôi lại không hề biết gì về nó.
Đứa
em của tôi đang vui đùa như một đứa trẻ bình thường.
Trên
hết, nó rất thích chơi đùa với kiếm, và nó thường nói là mình một ngày nào đó sẽ
trở thành hiệp sĩ.
Mẹ
của tôi thường nói “Mẹ mong chờ con lắm” trong khi mỉm cười.
Cha
tôi cũng thường thế và nói “Nếu con muốn tập kiếm, cha sẽ dạy cho con”.
Họ
luôn mỉm cười khi nói. “Thật tốt khi có đứa con như con”, “Ta đã nghĩ từ lúc
con được sinh ra sẽ có ngày ta dạy kiếm cho con” “Trở thành một người đàn ông
tuyệt vời” “Trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ có thể đánh bại cả ta!” “Đúng vậy, đứa
con trai đáng tự hào của chúng ta” “Đứa con của chúng ta” ー
ーNhững lời đó không ngừng
khuấy động sâu trong tôi.
「Còn con thì sao?」
Tôi
thì thầm.
「Này, con đã làm việc rất
chăm chỉ, con cũng đã đọc những câu chuyện cổ tích, cũng muốn trở thành kiếm sĩ,
nhưng tất cả mọi người đều muốn con trở thành Tông đồ và học thánh thuật. Và
con cũng học nó, nhưng hai người tại sao…. Tại sao…ー」
Có
rất nhiều quyển sách ở trong làng.
Đặc
biệt là những quyển sách ghi lại các sử tích anh hùng và các câu chuyện thần
thoại.
Nhà
của tôi và nhà thờ đều có những quyển sách như thế.
Có
lẽ tôi sẽ được tận hưởng một cuộc sống như thế sau khi hoàn thành sứ mệnh của một
Tông đồ.
Không,
nói chính xác thì việc tôi muốn làm là cho dân làng được hạnh phúc. Đứa em của
tôi cũng đã đọc những quyển sách như tôi vậy. Vì thế mà nó cũng muốn trở thành
một kiếm sĩ.
「Con cũng muốn nữaー」
Và
khi tôi nhận ra thì tôi đã đứng trước cha mẹ mình.
Mặc
dù tôi đã nói là tôi muốn về để xem lại quê hương, nhưng mục đích thật sự là vì
họ.
「Si, Sithー」
「Tại sao ngài lại ở nơi
như thế này!」
Cha
mẹ tôi cúi thấp đầu xuống khi nhìn thấy tôi.
Khoảnh
khắc ấy đã trở thành một điều đau đớn trong lòng tôi.
「À… ai vậy?」
Tôi
không biết gì về đứa em này cả.
Có
lẽ họ đã giấu nó không cho tôi biết. Tôi cũng là con của họ, tôi cũng nhận được
sự giáo dục tử tế.
「Tôi là…ー」
Tôi
cố gắng trả lời lại nó nhưng…
「ーĐây là lãnh chúa Sith. Tông
đồ hạ phàm xuống trần」
Mẹ
của tôi liền ngay lập tức cắt ngang lời của tôi.
Ngay
lúc ấy, tôi chỉ muốn chết mất đi cho rồi.
Mọi
mong ước của tôi đều tan biến đi mất. Cuộc sống của tôi cũng bắt đầu thay đổi.
Từ
lúc ấy, tôi quyết định tự tái sinh chính mình.
Sau
đó tôi rời khỏi quốc gia này.
Bởi
vì tôi không có lí do gì để phục vụ nó cả.
Tôi
sẽ không quan tâm gì về ngôi làng này nữa. Tôi không muốn nghĩ thế gì nữa.
Giờ
đây, tôi chợt nhận ra thứ tôi thật sự muốn.
Đó
là được trở thành một đứa trẻ bình thường giống như em trai mình.
Được
sinh ra là một đứa con trai và lớn lên với những quyển sách về các sử thi anh
hùng. Được dạy trở thành kiếm sĩ và được yêu thương bởi cha mẹ mình. Một kiếm
sĩ trở thành anh hùng rồi trở về trong tình yêu thương của cha mẹ.
Đó
là mong ước của tôi.
Tôi
biết cần những gì để đạt được mục tiêu của mình.
Một
người có sức mạnh sẽ có được tất cả mọi thứ, bất kể là tiền bạc, quyền lực hay
thứ gì đi nữa.
Với
mục đích đó, tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Hành
trình của những vị anh hùng trong những câu chuyện mà tôi đã đọc được khi còn
nhỏ.
Có
một cái mê cung không lồ trên lục địa này. Những người anh hùng sẽ thách thức
nó. Trong mê cung cũng đầy ấp kho báu. Để có một cuộc sống vinh quangーー
Với
chút kiến thức về mê cung, tôi quyết định chọn mê cung để cất bước cho ước mơ của
mình.
Tôi
bước ra thế giới bên ngoài như một đứa trẻ bình thường chứ không phải là một
Tông đồ Sith.
Làm
một đứa con trai với ước mơ trở thành kiếm sĩ. Tôi quyết định quên hết đi mọi
thứ về thánh thuật, thứ đã lấy đi mọi thứ quan trọng của tôi.
Và
làm lại cuộc đời ở nơi đây với một ước mơ nhẹ nhàng như thế.
Sau
đó, tôi đi thẳng đến mê cung trong lục địa này.
Trên
đường đi tôi gặp một tên trộm đang bỏ chạy và đã bị hắn lừa khi hỏi hắn hướng dẫn
về mê cung này, rồi tới người thương nhân mà tôi cố gắng giúp đỡ cũng lừa lấy
tôi, lương thực, tiền bạc của tôi cũng dần cạn kiệt ー
Sau
một chuyến đi dài, cuối cùng tôi đã tới Varte.
Lúc
đó tôi cứ nghĩ trái tim mình đã vỡ ra mất rồi.
Thật
sự thì, từ lúc bắt đầu, trái tim tôi đã tan vỡ. Nó đã chết từ rất lâu rồi.
Tôi
có thể sử dụng thánh thuật để dễ dàng đạt được tiền hay quyền lực, nhưng tôi muốn
bảo vệ lấy ước mơ của mình vì thế tôi đã không làm thế.
Tâm
trí tôi lúc này rất bất ổn. Mọi người luôn nghĩ tôi là một đứa trẻ không thể
chinh phục được mê cung, vì thế tôi thật tha thiết muốn có được một người đồng
đội.
Tôi
muốn có tất cả mọi thứ. Tôi muốn được mọi người chào đón mình.
Cơ
thể tôi bất động.
Ngồi
đấy.
Tôi
không biết gì cả.
Co
ro cúi mặt mình xuống.
Tôi
cảm thấy thật lo lắng. Nhưng tôi sẽ không khóc.
Tôi
phải… nhưngー
Và
rồi… tôi đã gặp cậu ấy.
Người
có mái tóc màu đen với vết sẹo dài trên cổ.
「Này, cậu còn thức chứ?」
「ーー!」
Tôi
ngẩng mặt lên nhìn.
Cậu
ta đang nhìn lấy tôi.
Lúc
này tôi đã không còn là một cô gái nữa, tôi không thể cho cậu ta thấy những giọt
nước mắt của mình được.
Vì
thế tôi đã cho cậu ta thấy sự điên rồ của mình.
Đúng
vậy…
Lúc
đó tuyết ma thuật đang rơi giữa trời đêm lạnh giá.