Cùng
với Alty, chúng tôi dễ dàng vượt qua được tầng 4 và tầng 5 của mê cung.
Hôm
nay tôi có hai việc phải làm.
Một,
đó là tiến vào trong mê cung một mình. Dia nói tôi có thể làm được. Vì thế tôi
phải chứng minh nó.
Theo
một cách đặc biệt thì cái mục tiêu đầu của tôi đã làm được. Nhưng nhìn sao cũng
giống như hai người vậy (Alty không phải là người). Mà cái tình huống hai người
vậy còn nguy hiểm hơn khi đi một mình. Giờ không bàn tới nó nữa, dù sao thì tôi
đã chứng minh là tôi có thể một mình tiến vào mê cung rồi.
Việc
thứ hai đó là nhặt lại cánh tay của Dia.
Chúng
tôi đã đi đến tầng 5, nơi trước đây không lâu tôi đã có một cuộc chiến với
Tidus.
Tuy
nhiên, khi nhìn xung quanh, tôi lại không thấy cánh tay của Dia đâu cả. Có lẽ
ai đó đã lấy nó đi. Hay biến mất như những con quái chết đi trong mê cung vậy. Hoặc
một con quái nào đó đã ăn nó đi.
Sau
đó Alty trả lời tôi trong khi tay tôi đang xoa cằm trầm tư.
「Nó biết mất rồi」
「Biến mất? Ý cô là sao?」
「Nơi này là bên trong mê
cung đấy…」
Những
lời cô ấy nói có ý nghĩa đầy sâu sắc.
Sau
tất cả Alty là boss quái vật của mê cung này. Những lời cô ấy nói không thể giả
được. Dia không thể phục hồi tay mình được nữa rồi.
Không
có đầu mối để tìm kiếm nữa, chúng tôi quyết định tiến vào tầng 6.
Tôi
giải phóng ma thuật《Không
Gian》của mình
ra tìm kiếm con mồi gần đây.
「UUUUUWAAAAAAAAAー!!」
Ngay
lúc ấy một tiếng hét vang lên.
Sau
một thoáng ngạc nhiên, tôi rút thanh kiếm của mình ra và xem xét xung quanh.
Tuy
nhiên, tôi không thấy ai cả.
「Ồ, tiếng hét sao. Cậu định
làm gì thế?」
Không
giống như tôi, Alty làm một tư thế vô cùng bình tĩnh.
Bởi
vì đây là bên trong mê cung, nên sẽ có thể nghe được tiếng thét từ bất cứ nơi
nào. Có lẽ tốt hơn là tôi nên bỏ qua nó, bởi ai đã bước vào mê cung này thì phải
chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Nhưng với tiếng hét này, tôi có cảm
giác là sẽ thật không khôn ngoan khi bỏ qua nó.
Tiếng
hét này vô cùng chói tai. Giống như tiếng hét của một đứa trẻ vậy.
Nếu
đó là một người trưởng thành, tôi sẽ bỏ mặc nó mà không đoái hoài gì. Nhưng nếu
đó là một đứa trẻ thì đấy lại là chuyện khác.
Tôi
biết quan điểm của mình là không phù hợp với thế giới này. Tuy nhiên, nếu tôi bỏ
mặc nó mà không làm gì, lương tâm tôi sẽ rất cắn rứt.
「Sieg, nếu cậu có thời
gian để làm một khuôn mặt như thế thì tốt hơn là cậu nên đi cứu họ bây giờ」
Nhìn
thấy khuôn mặt của tôi, Alty cho tôi lời khuyên.
「Alty, cô nghĩ sao?」
Tôi
cảm thấy có chút lo lắng khi đó là ý kiến của một con boss quái vật.
「Dĩ nhiên cứu họ là một
quyết định khôn ngoan. Nhưng một khi đã làm thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với
nó cho tới cùng. Nếu cậu thấy có thể làm được điều đó trong khả năng của mình
thì cứ làm. Tôi chỉ nói thế thôi, còn nghĩ sao tùy cậu」
Con
quái vật trước mặt tôi đây đang nói những lời thật đáng kính.
Nghe
giống như từ một người khác vậy. Mà dù cô ấy có nói giúp họ là một việc khôn
ngoan, nhưng trông cô ấy không giống như là có ý định đó vậy.
「Alty, cô có muốn giúp họ
không?」
「Không. Bởi tôi là quái
vật. Vì thế tôi không có nghĩa gì phải giúp họ cả, ngoại trừ cậu.」
Những
lời cô ấy nghe thật tử tế nhưng thái độ thật lạnh lùng mà. Xem mình là một con
quái vật, tôi hiểu được ý nghĩa của cô ấy khi nói thế. Xem ra việc giải cứu này
để tôi rồi.
Đây
là một tình huống khẩn cấp. Tôi không có thời gian để do dự nữa. Vì thế tôi
nhanh chóng đưa ra quyết định.
「Tôi sẽ quay lại giúp họ.
Tôi không thể bỏ mặc họ được」
Tôi
phóng ma thuật《Không
Gian》của mình ra trong
khi tự căm hờn bản thân mình.
Cách
đây mấy trăm mét, tôi thấy một nhóm bốn người đang chiến đấu với con quái vật không
lồ ở một hành lang vô cùng rộng lớn.
Nắm
được tình hình, tôi chạy vội về phía họ mà không đợi câu trả lời từ Alty.
「ーA. Cậuーđúng thật làー」
Tôi
nghe thấy giọng nói của Alty.
Tuy
nhiên do tôi đang vội vã, tôi đã không nghe hết được cả câu của cô ấy.
Tôi
chạy xuyên qua hành lang như một con thú trong khi bỏ mặc Alty lại phía sau. Càng
chạy về phía họ, tôi thấy mực nước trong hành lang dần tăng lên. Sau một hồi,
tôi đã đến nơi cuộc chiến đang diễn ra.
Ở
trung tâm của hành lang, xuất hiện một con boss quái vật khổng lồ với vô số xúc
tu. Đó là con mực khổng lồ, Kraken. Con quái vật này giống như một con bạch tuộc
vậy, với hơn 14 cái xúc tu.
Tôi
thấy một thành viên trong nhóm là một chàng trai tóc vàng, chân của cậu ta bị
con Kraken quấn lấy. Một cô gái trẻ thì đang không ngừng cố cứu lấy cậu ta. Hai
người khác cũng định cứu lấy cậu ta, nhưng con quái vật đã trở thành bức tường
ngăn cách họ, vì thế họ không thể tiến tới hơn được nữa.
Chuyện
này thật tệ mà. Mọi người trong nhóm này có vẻ như đều cùng tuổi với tôi. Thậm
chí là có cả một cô bé nữa.
Nếu
tôi bỏ mặc họ lúc này, tôi sẽ càng cắn rứt hơn nữa.
Vì
thế, tôi hét lên thật to với tất cả sức lực của mình.
「Tôi sẽ giúp các cậu!!! Tôi
không phải kẻ thù!!!」
Trước
tiên, tôi phải tuyên bố mình không phải là kẻ thù của họ đã.
Bỏi
theo như thường thức của thế giới này, nếu tôi không làm thế, thì tôi sẽ được
xem như đến cắp con mồi của họ.
Mặc
kệ họ có nghe thấy tôi không, tôi chạy thẳng đến con quái vật không lồ.
Trước
khi để tình hình trở nên tệ hơn.
「ーーMa thuật《Không Gian Chiến Đấu Thức》!」
Dù
cho con quái vật đã nhận thấy được ý định của tôi và đang cố gắng bắt lấy tôi, nhưng
với cảm giác sắc bén của mình, tôi tiến về nó với tốc độ tối thiểu.
Trước
tiên, tôi phóng đến chỗ cô gái bị treo trên không, tôi chém đứt cái xúc tu của
con quái vật đang giứ lấy cô ấy. Nhanh chóng tra thanh gươm mình vào vỏ và đỡ lấy
cô.
「Kyaaa! Ể?」
Cô
gái ấy dường như vẫn chưa nắm bắt được tình hình. Hét nhỏ lên rồi sau đó ngơ
ngác hỏi.
Sau
một lúc hiểu được tình hình, khuôn mặt cô đỏ cả lên. Lúc này đây tôi không có
thời gian để giải thích chuyện này. Tôi nhanh chóng đỡ cô xuống đất rồi chuyển
sang mục tiêu tiếp theo.
Chàng
trai này đang trong tình huống vô cùng tệ.
Tôi
chém đứt cái xúc tu đang quấn lấy cậu ta, cứu cậu ta trước khi bị con Kraken
cho vào miệng.
Tôi
liền đỡ lấy cậu ta khi cậu ta đang rơi xuống và nhanh chóng tạo khoảng cách với
con Kraken khổng lồ.
「A, Ha….」
Bỏi
quá sợ hãi nên cậu ta không thể thốt nên lời. Nhìn cậu ta, tôi thấy cậu ta trông
con nhỏ tuổi hơn tôi nữa. Giữ cậu ta trong tay mình, tôi có thể cảm nhận được cơ
thể cậu ta không ngừng run rẩy và khuôn mặt thì rất nhợt nhạt.
Để
cậu ta cảm thấy an toàn, tôi làm một nụ cười hiền dịu hết mức có thể và xoa nhẹ
đầu cậu ta.
「Mọi thứ ổn rồi. Thư
giãn đi. Và tránh xa nơi đây ra tí」
「A, hả, vâng……」
Cậu
ta dường như lấy lại được chút bình tĩnh gật đầu một cái trong khi tay tôi vẫn
để trên đầu cậu ta.
Xác
nhận cậu ta đã tránh xa nơi đây, tôi liền tiến về phía con quái vật.
Giờ
chỉ việc đánh bại con Kraken này nữa là xong. Giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay
mình, tôi sử dụng kỹ năng『Quan
Sát』để xem xét con Kraken.
【Quái Vật】Carapace Kraken: Cấp 7
Dài
tới 5m sao? Nhìn vào vẻ ngoài thì nó khá giống một con mực. Nhưng với cái mai của
mình nó giống như một loài quái vật kết hợp giữa loài mực và tôm vậy.
Chuyển
động của cơ thể nó rất chậm, sức mạnh của nó chủ yếu ở các xúc tu. Có thể nói
nó là loài thủy quái không có năng lực đặc biệt gì cả.
Nói
thì thế, nhưng để đánh bại nó, tôi cần phải giải quyết được vô số xúc tu của nó
đã.
Trong
khi đang suy nghĩ xem cách giải quyết thì một ngọn lửa bắn tới chỗ tôi.
「……Ể, lửa?」
Bởi
vì sử dụng ma thuật《Không
Gian》, tôi có thể biết được
phương hướng của nó. Vì thế mà tôi dám chắc nó không phải là của bốn người phía
sau tôi.
Như
một ma thuật, ngọn lửa bắn tới chỗ con quái vật và thiêu đốt các xúc tu của nó.
Rõ ràng, đây là…
「Cơ hội tới……」
Ngọn
lửa đó chắc chắn của Alty, biết thế, tôi liền thực hiện một cuộc tấn công về
phía con Kraken ngay khi ngọn lửa bắt đầu đốt cháy các xúc tu của nó.
Tôi
không ngừng chém, cắt hết cái xúc tu này đến cái xúc tu khác. Sau đấy, tôi nhảy
lên đầu nó, thực hiện đòn kết liễu, đâm thanh kiếm của mình vào đầu nó.
「Kiii, KIIIIIIAAAAAAAAAー」
Con
quái vật kêu lên. Mặc kệ tiếng kêu của nó, tôi tiếp tục thêm lực vào thanh kiếm,
đâm sâu thêm nữa. Sau khi kết thúc đòn tấn công của mình, tôi liền nhảy ra khỏi
nó.
Một
chất lỏng đen sệt chảy ra từ vết thương của con quái vật. Các xúc tu nó cũng ngừng
cựa quậy, và sau một lúc, nó biến mất.
【Sở hữu danh
hiệu『Bóng Tối Của Đại Dương』】
Khéo
léo được cộng thêm 1
Sau
khi xác nhận trạng thái của mình, tôi nhìn lấy xung quanh.
Mặc
dù boss quái vật đã bị đánh bại, nhưng thế không có nghĩa là những con quái bảo
vệ nó sẽ biến mất. Những con quái đó trông vô cùng giận dữ bởi tôi đã giết chủ
nhân của chúng, chúng liền xông đến tấn công tôi.
ーƠn Chúa.
Bởi
vì lũ quái vật chuyển hướng sang tôi, nên nhóm bốn người kia sẽ được an toàn. Thở
ra một hơi nhẹ nhõm, tôi lao vào tấn công chúng.
Mọi
chuyển động của chúng đều rất chậm. Với ma thuật《Không
Gian Chiến Đấu Thức》, tôi dễ
dàng tiêu diệt được chúng.
「……Haaa, haa, haaa」
Mặc
dù tôi chẳng bị thương gì cả, nhưng do sử dụng hết sức lực của mình, tôi thở một
cách nặng nề.
Sau
khi xác nhận không còn con quái nào nữa cả. Lúc này đây, nơi này chỉ còn lại
nhóm bốn người kia và những viên đá ma thuật.
Và
ngọn lửa được phóng ra khi nãy cũng đã biến mất trước khi mọi người kịp nhận ra.
「À, ưm…!」
Trong
khi tôi đang thở dài nhẹ nhõm, một người trong nhóm ấy gọi tôi.
Đó
là cô gái mà tôi đã cứu lúc trước. Cô là một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài ưa
nhìn và mái tóc vàng óng ả. Những phục sức trên người cô trông rất mắc tiền,
không thích hợp chút nào với một nhà thám hiểm mê cung cả. Ngoài ra, trang phục
mà cô đang mặc trên người giống như bộ trang phục học sinh có màu xanh chàm.
「Tôi cứu các cô xem ra
vô ích nhỉ?」
Giúp
họ rồi tôi không nghĩ phải làm gì tiếp theo cả. Vì thế mà miệng tôi bắt đầu
nhanh hơn não.
Cô
ấy nghe những lời của tôi rồi lắc đầu.
「Không, không phải thế!」(TL: cái này liên quan tới từ ngữ bên Jap, trans
cũng bó tay)
….hmm?
Tôi
không bao giờ nghĩ là phong cách nói chuyện như thế tồn tại ở thế giới này. Đây
là lần đầu tiên tôi nghe thế. Dĩ nhiên là trước đây tôi đã từng nghe cách nói
chuyện thế trong game và các novel ở thế giới của mình rồi. Tuy nhiên đây là lần
đầu tiên tôi nghe thấy nó từ một người ở trước mặt mình.
「Thế à? Ơn Chúa」
「Cám ơn cậu đã cứu chúng
mình và hạ con quái vật hung bạo này… Không phiền mình có thể biết tên cậu được
không?」
Cô
ấy hỏi tôi với đôi mắt đầy sáng ngời. Tôi có thể thấy được sự hào hứng từ đôi
má đỏ rực của cô ấy.
Cô
ấy trông như thể đến từ một nhà danh giá và đã bị nuông chiều cho tới hư rồi.
「Không, không, tên của
tôi thìー」
Bởi
vì chuyện này có thể sẽ dẫn đến rắc rối, nên tôi không có ý định là sẽ giới thiệu
bản thân mình.
「Làm ơn… Xin cậu đấy? Chỉ
tên thôi, nói cho mình biết tên cậu đi…!!」
「Si, Sieg」
Bị
ép bởi cái nhìn đầy hối húc của cô ấy, tôi nói tên của mình ra.
「À, Sieg sao. Cái tên thật
đẹp」
Cô
ấy gọi tên tôi với vẻ đầy ngây ngất.
ーMấy cô gái trẻ đúng thật
là rắc rối mà.
Đó
là ấn tượng của tôi về cô ấy. Lẽ ra mình không nên cho cô ấy biết tên mới đúng.
Không, giờ vẫn chưa quá trễ.
Tôi
dồn sức vào đôi chân của mình và chuẩn bị chạy. Bất ngờ một tia lửa bay tới tai
tôi.
「Nóng quá!!」
Liền
ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ nó. Giọng nói ấy nhỏ đến mức
mà chỉ tôi có thể nghe thấy được nó.
(Cậu
không thể làm thế, Sieg. Tôi đã nói với cậu rồi đúng không? Nếu cậu cứu họ, cậu
sẽ phải chịu trách nhiệm với họ cho tới cùng?)
Đó
là giọng của Alty.
Giống
như lần đầu tiên vào sáng nay khi cô ấy nói chuyện với tôi vậy. Với một giọng
mà không ai nghe thấy, tôi đáp lại ngọn lửa.
「Alty, tôi đã cứu họ rồi,
thì nên cũng rời khỏi thôi chứ」
(Cậu
hiểu tình hình của họ chứ? Cô gái đằng đó muốn cho cậu một phần thưởng. Tôi
không cho phép cậu bỏ đi mà không nhận lấy phần thưởng đó. Bởi đó là trách nhiệm
của cậu)
Lần
đầu tiên tối nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của Alty
Không
có lựa chọn, tôi đành nhận nó vậy.
「……Rồi. Nếu cô đã nói đến thế, tôi sẽ lắng nghe họ vậy.
Nhưng cô đến với tôi luôn đi. Tôi có linh cảm không tốt khi ở đây một mình」
(Không,
tôi muốn ở đây quan sát hơn. Tôi có cảm giác là chuyện này sẽ rất thú vị)
「Nhanh xuất hiện đi, cô
thật phiền mà」
(……Cậu
muốn dính tới tin đồn là hợp tác với quái vật à? Nếu tôi xuất hiện, tôi chẳng
khác gì một quái vật lửa cả. Vì thế cách duy nhất là ở hình dạng này mà nhìn
theo cậu)
「Chỉ… Chỉ là…」
Những
lời của đó của cô ta giống như một cái cớ vậy.
Rồi
tôi chợt nhớ tới, cô ấy nói là mình muốn tìm thấy “TÌNH YÊU”.
Sau
đó, cô gái trẻ tiến tới và nắm lấy tay tôi.
「Sieg! Chúng ta có thể
nói chuyện một chút không? Chỉ một chút thôi…!!!」
「Ừ…ừm」
Tôi
bị khí thế của cô ấy áp đảo hoàn toàn và chỉ biết gật đầu.
(Fufufu)
Alty
chỉ đứng đấy xem và cười, có vẻ như cô ấy không có ý định sẽ xuất hiện.
Thật
vô vọng mà. Thôi để nghe cô ta nói gì rồi mình đi vậy. Tôi thầm quyết định thế.
ーーTuy nhiên, chuyện đó lại
không có ý nghĩa gì cả.
Chắc
chắn luôn, ấn tượng của tôi về cô gái này là không tốt chút nào.