「…………」
「Không gì tớ có thể làm
ngoài việc nghỉ ngơi bây giờ. Đợi tớ nhé, Sieg. Tớ sẽ quay trở lại ngay thôi. Cho
đến khi đó thì tớ không thể giúp gì được cho cậu cả, thật là buồn mà…」
Dia
làm khuôn mặt đầy sự hối lỗi. Đó mới là khuôn mặt của Dia mà tôi biết. Một Dia
luôn phụ thuộc vào tôi và sẽ luôn tự trách lấy mình khi không giúp tôi được gì.
「Nah, tớ ổn thôi. Nếu
không có Dia bên cạnh cùng khám phá mê cung, tớ cũng định sẽ nghỉ ngơi một
thoáng」
「…Không, không thể nào」
Dia
ngay lập tức cắt ngang và từ chối câu trả lời của tôi.
Tôi
có thể nhìn thấy được ý định trong mắt cậu ấy nhưng tôi lại không biết ý định
nó là gì…
「Nếu chỉ một mình Sieg, tớ
tin cậu vẫn có thể khám phá mê cung một mình. Tớ biết là lần đầu tiên chúng ta
bước vào mê cung, cậu đã rất sợ hãi. Nhưng tớ nghĩ rồi cậu sẽ ổn thôi!」
Dia
nói cho dù tôi có một mình thì vẫn sẽ ổn.
Tôi
hoàn toàn câm nín. Cậu ấy hiểu rõ tôi nhưng cậu ấy vẫn tin tôi có thể thách thức
mê cung một mình.
「Một mình…?」
「Đúng vậy, những lần
chúng ta vào mê cung, Sieg luôn tự đánh bại những con quái vật một mình. Mà, tớ
hỏi cậu một câu được chứ? Tại sao một người mạnh mẽ như Sieg lại muốn làm đồng
đội với tớ thế? Thật sự thì tớ mới là người cần Sieg…」
Tại
sao mình lại muốn Dia?
Bỏi
vì… cậu ấy là một người đầy tài năng…
Và
một nguyên nhân nữa, là tôi không muốn thách thức cái mê cung này một mình.
Tôi
hiểu ý định của cậu ấy rồi.
「Tớ chỉ là một kẻ hèn
nhát… Tớ luôn cảm thấy không an toàn…」
「Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Tớ
đảm bảo với Sieg đấy. Sieg rất mạnh. Vì thế cậu hãy tin vào bản thân mình. Có
cơ hội, tớ muốn được thấy Sieg chiến đấu một lần nữa. Lúc đó, tớ muốn cậu có thể
quyết định mình cần gì hay không cần cần gì. Nếu không, tớ…」
Tôi
có thể thấy được sự do dự và đau khổ bên trong Dia. Tôi hiểu rồi.
Tôi
cũng cần tìm một giải pháp cho bản thân mình.
「Ừm, tớ sẽ thử thách thức
mê cung một mình」
「Nghe thế, tớ cảm thấy
thật nhẹ nhõm. Tớ không muốn trở thành gánh nặng cho cậu chút nào. Sieg cũng có
ước mơ của mình nhỉ?」
Khi
tôi hứa với cậu ta, cậu ta đáp lại bằng một nụ cười với tôi.
Đúng
vậy, không có gì sai khi thử nó cả..
Biết
được Dia thật sự nghĩ cho tôi, tôi cảm thấy rất vui.
Sau
đó, cậu ta tiếp tục…
「À, thứ này, xin cậu hãy
sử dụng nó. Giờ thứ này không còn cần thiết cho tớ nữa」
Dia
nói rồi ném thanh kiếm cho tôi.
「Bảo Kiếm Của Aries」 Đây là một thanh kiếm quan trọng của Dia.
「Thứ này sẽ giúp ích đấy,
nhưng vậy sẽ ổn chứ?」
Tôi
có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của cậu ta khi cầm thanh kiếm này.
「Tớ ổn mà. Khi tớ không ở
bên cậu, nghĩ tới thanh kiếm này có thể thay tớ bảo vệ Sieg, tớ rất vui.」
Không
còn sự do dự trong Dia, ý chí của cậu ta lúc này rất mạnh mẽ.
「Cám ơn cậu. Vậy thời
gian này tớ sẽ sử dụng nó」
Sử
dụng nó thì vẫn tốt hơn là không sử dụng. Bởi tôi không có lí do gì để từ chối
cậu ấy cả.
Tôi
nhận lấy thanh kiếm rồi nhìn nó một cách chậm rãi.
Tôi
có thể cảm nhận được chút cổ xưa trong thanh kiếm này, lưỡi kiếm đủ bén để cắt
xuyên qua mọi thứ.
【Bảo Kiếm Của Aries】
Sức
mạnh tấn công 5. Tăng thêm 20% tốc độ tấn công cho người sử dụng nó.
「Sieg. Ước mơ của cậu… Tớ
sẽ bảo vệ ước mơ của cậu… Đó mới chính là mong muốn của tớ!!」(TL: Tớ ở đây là Watashi, trước giờ Dia thường
xưng là Ore, mà Ore thường là cách nói chuyện ám chỉ tao)
「Ể?」
Khi
tôi đang nhìn vào thanh kiếm, tôi đã hoàn toàn bị ngạc nhiên bởi những lời của
Dia. Nó không giống như là cậu ta đang nói với tôi, mà giống như thể cậu ta
đang tự nói với chính mình vậy.
Dia
sẽ bảo vệ tôi, tôi có thể nhìn thấy được chút biểu hiện ấy trên khuôn mặt cậu
ta. Tuy nhiên, tôi có cảm giác như thể Dia biến thành con người khác vậy. Chắc
chắc khi nãy tôi đã nghe cậu ta nói “tớ” (TL: Tớ ở đây là Watashi, trước giờ
Dia thường xưng là Ore, mà Ore thường là cách nói chuyện ám chỉ tao).
「Đúng vậy. Mà thôi… tớ
đi ngủ một giấc đây… tớ còn phải mau phục hồi nữa…」
Giống
như không có chuyện gì xảy ra, Dia nằm xuống.
Thật
sự thì tôi muốn nói chuyện với cậu ấy thêm tí, nhưng khi cậu ấy bảo thế tôi biết
là cậu ta không muốn nói chuyện nữa.
Mình
có bỏ lỡ lời nào không nhỉ?
Nhưng
có lẽ tốt hơn là nói chuyện này vào ngày mai.
「Tớ hiểu rồi. Cậu cứ từ
từ nghỉ ngơi. Tớ sẽ quay trở lại và kể cho cậu nghe nơi tớ có thể tiến sâu được
tới trong mê cung」
Tôi
làm một lời hứa với Dia rồi bước ra khỏi phòng.
Tuy
nhiên, khoảnh khắc khi tôi rời khỏi phòng, tôi nhận thấy có một thứ trên tay
Dia. Đó là cái kẹp tóc mà tôi đã tặng cho cậu ấy.
Cậu
ấy thật sự rất trân quý nó.
Tôi
có thể thấy được là nó rất quan trọng với cậu ấy.
Nó
gợi lên cho tôi cảm giác như thể cậu ấy đã tìm được một thứ gì đó mới sau khi từ
bỏ thanh kiếm của mình.