ーーChúng tôi đang ở trong『Mê Cung』
Nhắc
đến mê cung, mỗi người sẽ có nhiều cách nghĩ khác nhau. Có người sẽ nghĩ ngay đến
nhà kiếng ở trong công viên, có người thì nghĩ ngay đến những hình vẽ trên giấy.
Nhưng
một tôi lại nghĩ ngay đến trò chơi
Ắt
hẳn những chàng trai thiếu niên như tôi sẽ nghĩ ngay đến các dungeon và đá quý khi
nhắc đến mê cung.
Vì
thế tôi sẽ nhắc lại một lần nữa. ーĐây
là『Mê Cung』
Nơi
đây rất ẩm ướt, chỉ có ánh sáng lờ mò phát ra từ các phiến đá, ngoài ra còn có
mùi máu của động vật nữa. Có lẽ trong trò chơi sẽ không có mùi như thế.
Tôi
tiếp tục đi về trước trên con đường tối om cùng với cô gái có mái tóc màu đỏー
「Uhum, Sieg, tôi phát hiện ra quái vật ở phía trước」
Tôi
vô tình bắt gặp cô ấy và được cô ấy dẫn đi trong mê cung này.
Cô
ấy có khuôn mặt rất đẹp và ngây thơ. Với một đôi mắt đỏ rực.
Cô
ấy chỉ cao tầm như một học sinh tiểu học. Ai nhìn vào chắc chắn sẽ nói cô ấy là
một đứa trẻ đáng yêu và tinh nghịch.
Nhưng
với tôi thì không. Tôi luôn trong tư thế có thể sẵn sàng chiến đấu với cô ấy bất
cứ lúc nào. Bởi tôi rất sợ chết. Vì thế mà tôi luôn giữ cho mình ở trạng thái
kích hoạt ma thuật《Không
Gian Chiến Đấu Thức》.
Nếu suy nghĩ giống như trong trò chơi, thì tâm trạng ấy như khi đánh boss vậy.
Đúng
là như vậy. Bởi cô gái tóc đỏ gần tôi đây chính xác là một boss.
「Thủ Hộ Quái Tầng 10」kẻ đánh cắp lửa.
Tôi
đã sử dụng bảng『Thông
Báo』của mình để chứng minh
cô ấy là một con quái vật.
Tên
của cô ấy là Alty. Ngay cả Liên Minh Các Quốc Gia cũng không thể đánh bại được
cô ấy.
「Hiểu rồi chứ, Alty. Chuẩn
bị. Tôi sẽ hỗ trợ cô từ phía sau」
Chúng
tôi cùng chiến đấu rất nhiều lần.
Nhờ
vào ma thuật《Không
Gian》tôi có thể dễ dàng cảm
nhận được xung quanh và đặt nó dưới sự kiểm soát của mình. Con quái vật đang tiến
về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Nhờ
vào bảng【Thông Báo】tôi có thể biết được tên nó, “Mễ Thử”. Nó là loài
quái vật cấp thấp, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Rất khó để các nhà thám hiểm có
thể bắt kịp được chuyển động của nó. Tuy nhiên, với Alty lại khác.
Với
tốc độ tối đa của cơ thể nhỏ bé mình, cô chạy xuyên qua hành lang tối tăm. Sự
nhanh nhẹn và tốc độ mà cô tấn công con quái vật giống như cuộc chiến của tôi
ngày hôm qua vậy, cuộc chiến với “kẻ đánh cắp bóng tối” Tidus.
Dù
cô được mệnh danh là kẻ đánh cắp lửa, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, liệu cô ấy
có đốt cháy quần áo của mình. Tuy nhiên khi nhìn thấy, tôi không khỏi cảm thán,
sự kiểm soát hỏa hầu của cô thật hoàn hảo.
Cô
ấy chém con chuột với thanh kiếm lửa của mình, liền sau đó con chuột phát sáng
lên rồi biến mất.
Quái
vật chết trong mê cung đều như thế cả. Duy chỉ có thứ còn sót lại là một viên
đá được gọi là “đá ma thuật”.
Với
khuôn mặt đầy từ hào, Alty nhặt viên đá lên rồi ném về phía tôi.
Từ
dáng vẻ của cô ấy, tôi có thể thấy được là cô ấy muốn được tôi khen ngợi. Giống
như con mèo bắt thành công con mồi của mình rồi làm dáng với chủ vậy.
「Rồi, rồi. Cô tuyệt vời
lắm. Đủ chưa, chúng ta đi thôi」
Tôi
đáp lại cô một cách lạnh lùng, cô liên phồng mang trợn má với tôi.
「Uhum. Cậu thật lạnh
lùng với người đối xử tốt với mình đấy. Đáng lẽ ra cậu nên khen ngợi tôi mới
đúng?」
「Chẳng phải tôi đã khẹn
ngợi cô rồi sao? Đúng như mong đợi từ boss mà」
「Sieg, cậu không thành
thật gì cả!」
Alty
buông lỏng cơ thể mình thở ra một hơi, sau đó chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào
mê cung.
Tôi
vẫn cảnh giác và trông chừng cô ấy một cách cẩn thận.
Alty
đang rất hợp tác với tôi. Dù cô ấy có hơi nói nhiều nhưng cô ấy đã giúp đỡ tôi
rất nhiều trong việc khám phá mê cung này. Hành động của cô ấy thể hiện rất rõ
thiện ý của cô ấy.
Tuy
nhiên, tôi vẫn chưa thể tin cô ấy được. Bởi cô vẫn rất đáng ngờ.
Sáng
nay, tôi đã gặp cô và nghe được mong ước của cô ấy.
Tuy
nhiên tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa “có thể “Yêu” của cô ấy là sao”
Điều
đó không có nghĩa là cô ấy thích ai. Chính xác hơn thì giống như là cô ấy muốn
yêu. Nhưng cô ấy đã tuyên bố rất rõ ràng là không ai có thể làm cô yêu cả.
Vì
thế kế hoạch là giới thiệu một người có thể khiến cô ấy yêu.
Giúp
cô có thể yêu, cô sẽ không còn hối tiếc.
Đây
chỉ là một vấn đề thông thường. Vì thế mà cô ấy rất đáng ngờ.
Tuy
nhiên, tôi không từ chối cô.
Khi
Alty nói về tình yêu, không giống như cô ấy đang nói về tình yêu thể xác. Lúc đấy,
đôi mắt cô lấp lánh như thiếu nữ đang yêu vậy. Nếu tôi từ chối cô ấy, rất có thể
cô sẽ bị sốc. Tôi không biết rồi cô sẽ phản ứng thế nào nữa. Có thể cô ấy sẽ trở
nên nguy hiểm nếu tôi xúc phạm tới cô. Bởi cô không hề yếu hơn so với Tidus
chút nào cả.
Lúc
này đây, tôi chỉ có thể giả vờ chấp nhận mong ước của cô.
Và
đó cũng là cách tốt nhất để khỏi chiến đấu với cô ấy kể từ khi cô ấy không có ý
định chiến đấu.
ーDo đó, một cách đầy miễn
cưỡng, hiện tại, tôi đang đi cùng với Alty tiến vào sâu trong mê cung.
Alty
dẫn tôi vào sâu trong mê cung với vẻ đầy đắc thắng. Thỉnh thoảng cô ấy kể cho
tôi nghe chuyện của mình. Như thể cô luôn suy nghĩ làm sao để tôi có thể cho
tôi chấp nhận cô vậy.
「ーSieg, chẳng lẽ đối với
một cô gái trẻ đã chết mà không biết gì về tình yêu như tôi, cậu không thể…」
「Không, chẳng lẽ cô thật
không biết tí gì về tình yêu?」
「Hmm, đúng vậy, dù tôi
đã sống 1,000 năm rồi」
「Thế thì cô là bà luôn rồi
chứ trẻ gì nữa? Xin cô hãy chết đi, vì hòa bình thế giới」
「Sieg, cậu thật thô lỗ
mà. Với một cô gái đáng yêu như tôi, mà cậu có thể gọi là bà được sao? Cậu đối
xử với con gái thật tệ hại mà」
「Đính chính lại. Cô
không phải con gái, mà là quái vật」
Chúng
tôi giới thiệu với nhau, trao đổi tên cho nhau rồi sau đó trở thành một nhóm. Tuy
nhiên, tôi không có ý định là sẽ khám phá mê cung với cái áp lực này mãi mãi. Sớm
hay muộn tôi cũng sẽ bốc trần cô ấy. Và tôi đã có kế hoạch cho việc này rồi.
Tôi
sẽ giả vờ mất cảnh giác rơi vào một con quái vật và mong đợi Alty giúp tôi. Nếu
cô ấy tấn công tôi, kế hoạch sẽ thành công. Điều đó sẽ làm lộ kế hoạch thật sự
của cô ấy. Trái lại, nếu Alty thật sự giúp tôi, thì kế hoạch vẫn thành công. Tôi
sẽ giả vờ khen ngợi Alty rồi nhận được sự tin tưởng của cô ấy. Sau đó, nó sẽ
càng nâng cao hiệu quả kế hoạch để đạt được ước mơ của tôi.
Lúc
này đây, trong khi đang đi bộ, tôi vừa đi vừa canh thời gian để thực hiện kế hoạch
của mình.
Cuối
cùng tôi cũng tìm thấy một con quái vật hoàn hảo.
「Ôi, Alty, đây là lần đầu
tiên tôi thấy con quái vật như thế đấy. Nó di chuyển nhanh quá, chúng ta hợp sức
nào」
「Ừm. Tôi sẽ vòng ra phía
sau nó」
Con
quái vật mà tôi nhắc đến là một con quái thú có bốn chân, có vẻ như nó là loài quái
vật đầy cảnh giác và nhanh nhẹn. Không hỏi một câu, Alty chấp thuận ý kiến của
tôi.
Chúng
tôi dần thu hẹp khoảng cách với nó.
Alty
di chuyển vòng quanh ra sau lưng nó, trong khi tôi di chuyển tới trước mặt nó rồi
cả hai cùng tấn công từ hai phía.
Nếu
như tôi chiến đấu như thông thường, tôi hoàn toàn có thể hạ gục nó ngay. Nhưng
tôi cần thực hiện kế hoạch của mình. Sau khi xác nhận Alty chỉ cách con quái vật
một chút, tôi liền giả vờ để rớt thanh kiếm xuống.
Lúc
này đây, tôi đã hoàn toàn trống trải không gì để tự vệ trước con quái vật cả. Dĩ
nhiên tôi đã chuẩn bị cánh tay phải mình sẵn sàng rút kiếm từ “Kho Đồ” ra bất cứ
lúc nào.
Tôi
liền thực hiện sai lầm ngớ ngẩn của mình.
「Kuh… không thể nào!」
Tôi
để tình hình của mình cho Alty thấy rõ. Trong khi làm một hành động cần sự giúp
đỡ của cô ấy, cô cảm nhận về tôi thế nào? Hãy cho tôi thấy ý định thật sự của
cô đi, Alty.
Tuy
nhiên, phản ứng của Alty lại rất đơn giản.
「Sieg!」
Cô
ấy hành động đầy vội vàng và nhanh tiến về phía trước. Mục tiêu cô ấy hướng tới,
không phải là tôi, mà là con quái vật. Cô ấy dồn hết sức mình rồi đâm vào nó.
Nhờ
Alty, tôi đã thoát khỏi nguy hiểm. Alty vẫn vậy, cô bắt đầu thổi bùng ngọn lửa
của mình thiêu rụi con quái vật.
Sau
đó, con quái vật phát sáng lên và biến mất. Cô liền quay lại đối mặt với tôi.
「Sieg, cậu ổn chứ!?」
Tôi
không cảm thấy bất kì ác ý gì từ cô ấy cả. Thay vào đó, giọng điệu cô ấy tràn đầy
sự lo lắng.
Chỉ
có sự dơ bẩn và ác ý ở trong tôi.
「…Tô… tôi ổn. Cám ơn cô,
Alty. Tôi chỉ là một kẻ hèn yếu được cứu bởi cô」
「May quá… fufu, cậu
không cần bận tâm đâu. Chẳng phải đồng đội là thế sao?」
Đúng
như tôi dự đoán, cô ấy đã nói thế.
Tôi
rất hài lòng với tình hình hiện tại, ngay cả khi các miêng bông băng của tôi đã
bị rách ra và rỉ máu.
Tuy
nhiên tôi lại cảm giác đầy tội lỗi. Tôi không đủ tự tin để trả lời lại cô với một
tiếng cười nữa.
Alty
là một con boss quái vật. Tôi không thể tin vào boss được. Tôi biết điều đó. Nhưng
sự nghi ngờ của tôi dần mờ đi khi hết lần này tới lần khác cô ‘chạm tới’ tôi. (TL:
Ý main không phải nói chạm trực tiếp mà là sự giúp đỡ của Alty đã đánh động cảm
xúc nó)
Thứ
đã đánh giá Alty là bảng『Thông
Báo』của tôi.
Vì thế Alty đã gọi mình là một con quái vật, dù cô chỉ giống như bán nhân. Có lẽ
nếu tôi không sử dụng bảng『Thông
Báo』với cô ấy, Alty đã không
tự gọi mình là quái vật, và làm như thế để thân thiện với tôi hơn. Không nghi
ngờ gì nữa, nếu như thế, chúng tôi sẽ dễ dàng trở thành đồng đội hơn. Đúng vậy.
Cô ấy chẳng khác gì con người cả. Cô ấy có tư duy, có cảm xúc và vẻ ngoài giống
như con người vậy. Thật là phiền mà. Cảm xúc của tôi đang dao động, quyết tâm của
tôi dần yếu đi. Nhất thiết phải đánh bại Alty sao? Là con người thì nên làm thế?
Là con người thì nên xem cô ấy như một con quái vật? … Tôi phải thôi đi mới được.
Nếu
không kỹ năng “???” của tôi lại được kích hoạt nữa.
Tôi
đã hiểu điều kiện để kích hoạt kỹ năng “???” này rồi. Vì thế nếu đã hiểu rõ điều
kiện để kích hoạt kỹ năng “???” mà tôi còn để nó kích hoạt thì tôi chả khác gì
tên ngốc cả.
Lũ
quái vật xung quanh tôi đã bắt đầu thận trọng hơn. Vì thế, cách an toàn nhất là
tôi phải dồn hết toàn tâm, không được lơ là nữa.
Do
đó, tôi bắt đầu tin tưởng Alty.
「Hahaha, cô đã thật sự
giúp tôi như mong đợi. Tôi thừa nhận cô, Alty. Chẳng phải cô muốn hoàn thành được
mong ước của mình sao? Được, tôi chấp nhận nó. Bởi cô thật sự không có ác ý gì
với tôi cả」
「Hở? Cậu tin tôi thật
sao? Tôi đã nghĩ là sẽ phải kiên nhẫn đợi thêm chút nữa」
「Nếu tôi vẫn ngoan cố
như vậy trong khi cô đã làm nhiều việc cho tôi, thế tôi chẳng khác gì mấy tên
ngóc cứng đầu sao. Vì thế, tôi quyết định sẽ tin cô một chút」
「Hmーchỉ một chút thôi à? Mà thôi, vậy cũng đủ rồi. Ai bảo
cậu là con người, còn tôi là quái vật chi.」
Có
vẻ như Alty đang cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra, cô có chút đáng
thương.
「Chúng ta tiến tiếp chứ?
Nói thật, có cô bên cạnh, trận chiến dễ dàng hơn rất nhiều. Giờ, chúng ta tiến
đến phần sâu nhất của mê cung nào」
「Fufu, Sieg. Cậu biết là
có thể để mọi việc cho tôi mà」
Alty
trông rất hạnh phúc. Cô ấy nở nụ cười như một con người vậy, rồi sau đó dẫn đường
cho tôi.
Ở
phía sau lưng cô, những cảm xúc đen tối không ngừng quay cuồng trong tâm trí
tôi.
Nếu
có thể, tôi không muốn Alty thấy khuôn mặt lúc này của tôi chút nào cả.
Liền
sau đó, cuộc thám hiểm mê cung của chúng tôi lại bắt đầu.