Sau
khi thoát khỏi mê cung, nơi đầu tiên tôi hướng đến là bệnh viện.
Tôi
tìm kiếm xem bệnh viện nào có danh tiếng tốt rồi sau đó đi đến bệnh viện lớn nhất
Varte.
Bác
sĩ cho biết là Dia đang trong tình trạng nguy kịch do mất nhiều máu và sử dụng
ma thuật liên tục. Tôi hiểu những gì bác sĩ nói, cùng lúc đó tôi cũng vội vã
xem viện phí. Tôi có thể thanh toán trước được cho cậu ấy, nhưng lại không thể
đủ khả năng chi trả hoàn toàn cho tới khi cậu ấy phục hồi.
Dù
vậy thì tôi vẫn sẽ chi trả chúng, và để có tiền, tôi đã bán đi một số vật phẩm
trong “Kho Đồ” của mình.
Sau
những nỗ lực của tôi, cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết.
Viên
đá rơi ra từ Tidus rất đặc biệt. Độ tinh khiết của nó cao hơn rất nhiều so với
các viên đá ma thuật khác. Và sau một cuộc thương lượng với một nhân vật trọng
yếu của quốc gia này, tôi cuối cùng cũng đã bán được nó. Tuy gặp phải nhiều rắc
rối khác nhau, nhưng cuối cùng tôi cũng đã thành công đổi các viên đá ma thuật
thành tiền. Liền sau đó tôi quay trở lại bệnh viện.
Khi
trả hết tiền viện phí tại quầy lễ tân xong, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Với như
thế thì Dia sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Sau
khi hoàn tất cả thủ tục đóng tiền, tôi được dẫn đến phòng của Dia.
Bởi
vì đây là bệnh viện lớn nhất quốc gia này, chất lượng dịch vụ của nó cũng rất tốt,
phục vụ cũng rất chu đáo và tôi không thấy có vấn đề gì về vệ sinh cả.
Mặc
dù so với bệnh viện ở thế giới trước đây của tôi thì nó vẫn còn rất kém, nhưng
theo tiêu chuẩn của thế giới này thì bệnh viện này đã rất tốt rồi.
Bên
trong phòng bệnh, tôi thấy một công cụ điều dưỡng đơn giản và một dụng cụ ma
thuật mà tôi chưa thấy trước đây bao giờ cả. Có lẽ phương pháp chữa bệnh của thế
giới này được phát triển lên từ ma thuật.
Tôi
mở màn ra để cho gió lùa vào phòng. Dia đang nằm trên giường, trông cậu ấy có lẽ
đã tốt hơn chút, nhờ vào phương pháp chữa trị của thế giới này.
Gần
chiếc giường có một vị bác sĩ đang ngồi đấy.
Vị
bác sĩ nhận ra tôi liền lên tiếng gọi.
「A, cậu là đồng đội của
Dia, đúng không? Cậu lo liệu được chứ?」
「Rồi, không có vấn đề gì
cả bởi tôi đã đổi một số vật phẩm của mình thành tiền」
「Thật tốt khi nghe thế. Giờ
cậu có muốn nghe tôi nói về tình trạng của Dia chứ?」
「Vâng!」
Vị
bác sĩ khuyên tôi nên ngồi xuống, vì thế tôi liền lấy cái ghế gần đó rồi ngồi
xuống.
「Trước tiên, cánh tay bị
mất thì xác định không phục hồi được rồi. Ngay cả khi với ma thuật tốt nhất
trên lục địa này, thì để phục hồi cánh tay cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Do thời gian nó bị cắt đứa đã quá lâu rồi. Chúng tôi cảm thấy rất làm tiếc, vì
thế xin hãy từ bỏ đi」
「…Tôi hiểu rồi」
Tôi
cắn nhẹ môi mình.
Tôi
không biết trình độ y tế của thế giới này thế nào cả, vì thế tôi đã đặt cược hy
vọng của mình vào y tế ma thuật của thế giới này. Tuy nhiên, xem ra, đó chỉ là ảo
tưởng của tôi. Nếu y tế của thế giới này tốt đến thế, tôi sẽ không thấy nhiều
người trong thị trấn mất tay mất chân mình như thế.
「Tiếp theo, là về vết
chém trên cơ thể. Nó sẽ để lại một vết sẹo lớn. Do cậu ấy thực hiện ma thuật phục
hồi của mình.」
「…Một vết sẹo? Có lẽ sẽ không có vấn đề」
Dia
đã từng tuyên bố mình là một đứa con trai vì thế có vết sẹo thì cũng không có vấn
đề gì cả.
「Hm? Nếu cậu nói thế thì
thôi vậy. Tiếp theo. Do tình trạng mất máu của cậu ấy đã dẫn tới tình trạng thiếu
sức mạnh ma thuật. Chỉ cần cho cậu ấy ăn đủ chất hay kiếm dụng cụ ma thuật gì
đó là được. Và muốn hồi phục hoàn toàn là cần khoảng 1 tuần」
Thiếu
máu dẫn tới thiếu hụt sức mạnh ma thuật?
Đây
là lần đầu tiên tôi nghe thế đấy. Có lẽ việc thiếu máu đã làm cho dòng chảy MP
chậm lại. Mặc dù tôi đã đọc vài cuốn sách trong thư viện nói về các triệu chứng
mất máu có thể ảnh hưởng tới MP. Nhưng xem ra, với chút kiến thức ít ỏi của
mình, tôi chỉ có thể làm theo lời bác sĩ.
「À, vâng!」
「Cuối cùng, tôi sợ là cậu
ta sẽ bị sụp đổ tinh thần và mất cân bằng cơ thể khi cánh tay phải mình bị mất
đi. Tôi định là sẽ làm cho cậu ta một cánh tay nhân tạo nhưng thế sẽ ảnh hưởng
tới kiếm thuật và sức mạnh ma thuật của cậu ta. Tôi nghĩ chuyện này sẽ trở
thành một cú sốc cho Dia khi cậu ta là một người thám hiểm mê cung」
「Có lẽ thế…」
「Tôi nghĩ cậu nên xem
xét vấn đề này thật cẩn thận. Tạm thời chúng ta hãy để Dia nhập viện theo dõi
trong một tuần để nhận được các khuyến cáo cho chức năng phục hồi đặc biệt, và
phiền cậu hãy làm thủ tục nó tại quầy tiếp tân」
Tâm
trí tôi đầy đau đớn với cái kết quả như thế.
「A, Sieg, cậu ổn chứ? Mặc
dù cậu đã được ma thuật phục hồi chữa lành nhưng trông cậu có vẻ đau đớn」
「…Ồ, không sao. Chỉ là cảm tháy mệt mỏi tí thôi」
Tôi
không nói dối.
Không
có vấn đề gì với thanh HP và MP của tôi cả, chúng đang phục hồi rất tự nhiên. Lí
do là tôi không thể chấp nhận được với những lời kết luận của bác sĩ.
「Đừng gắng sức quá. Tôi
đi đây.」
「Vâng, cảm ơn, bác sĩ」
Bác
sĩ sau khi kết thúc cuộc giải thích với tôi liền đi ra khỏi phòng.
Tôi
cúi người chào ông một cái.
Sau
đó, cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua.
「ーThánh thuật 《Chữ Trị Hoàn Toàn》」
Tôi
nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía sau lưng mình.
Rồi
liền ngay sau đó, một thứ ánh sáng ấm áp bao trùm lấy căn phòng.
「Ông già đó chỉ toàn
phóng đại. Có thể tớ sẽ gặp phải chút khó khăn để cân bằng cơ thể nhưng nó sẽ
không là vấn đề」
「Cậu tỉnh rồi à?」
Tôi
thì thầm rồi chỉ về phía ánh sáng.
「Đó là…?」
「Tớ xin lỗi, Sieg. Tới
giờ tớ vẫn che giấu ma thuật của mình với cậu…」
Dia
cúi thấp đầu của mình xuống.
Tôi
đã biết chuyện này rồi và cũng thông hiểu cho cậu ấy. Nhưng Dia có lẽ vẫn còn cảm
thấy mặc cảm tội lỗi vì đã che giấu nó và suýt đẩy đồng đội của mình đến chỗ chết.
Tuy
vậy, nhưng tôi cũng muốn được hỏi rõ cậu ấy.
「Không sao đâu. Tớ đã biết
là Dia có năng lực rất cao trong ma thuật, nhưng thứ này khiến tớ hoàn toàn ngạc
nhiên đấy. Tại sao cậu lại giấu nó thế?」
「Tại sao… Tại sao à? Có
lẽ bởi vì sự ngu ngốc của tớ…」
Dia
nói rồi từ từ ngẩng đầu lên trong khi chơi đùa với quả bóng ánh sáng.
「Mặc dù vậy, nhưng nó thật
sự đã cứu tớ. Nhờ cậu sử dụng nó lúc đó mà tớ mới có thể sống đến giờー」
「Không, tớ đã có thể sử
dụng nó bất cứ lúc nào. Và giờ tớ vẫn sẽ tiếp tục sử dụng nó.」
Dia
nói thế trong bóp mạnh lấy quả bóng ánh sáng trong tay mình.
Ma
thuật mà cậu ấy trước đây không thực hiện từ giờ lại thực hiện. Mãi cho đến bờ
vực của cái chết, cậu ấy cũng không định sử dụng nó. Lý do gì đã khiến cậu ấy
thay đổi tâm trí mình?
Dù
có như thế nào thì tôi cũng chỉ có thể đoán mà thôi.
Vô
thức tôi nhìn thoáng qua rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải đã bị mất của Dia.
Cậu ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và bắt đầu bình tĩnh nói.
「Không như cậu nghĩ đâu,
Sieg. Việc này thật sự không quan trọng với tớ. Bởi vì tớ là một nhà thám hiểm
mê cung, nên tớ đã lường trước cho việc này rồi. Vì thế cậu không cần phải cảm
thấy buồn đâu. Cậu đau khổ vì lỗi lầm của tớ, việc đó khiến tớ buồn đấy」
「Nhưng như vậy, cơ hội cầm
kiếm của cậu…」
Trái
ngược lại, Dia hoàn toàn lo lắng cho tôi. Dù cho tôi không hoàn toàn bị thương
tật giống cậu ấy.
Sau
đó, Dia đã cắt lời tôi…
「Nah, tớ không quan tâm
về kiếm nữa.」
「Ể?」
「Miễn là tớ còn thánh
thuật của mình, tớ sẽ ổn thôi. Như cậu thấy đấy, nó không phải là vấn đề, chỉ cần
tốn chút thời gian, tớ sẽ phục hồi được thôi」
Câu
trả lời của cậu ấy hoàn toàn không như mong đợi của tôi nhưng cậu ta vẫn tiếp tục
nói…
「Có lẽ, nhờ vậy, mà tớ
có thể dồn toàn tâm mình cho ma thuật.」
「Hể? Đợi chút…」
Lối
suy nghĩ của cậu ấy thay đổi 180 độ. Trước đây cậu ấy hoàn toàn nghĩ ngược lại.
Tuy
cậu ấy đã giúp tôi xua đi cơn lo lắng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không dễ chịu
chút nào cả.
Cái
cảm giác này giống như kỹ năng “???” có thể làm thay đổi cảm xúc một cách đột
ngột vậy.
Thật
là lạ khi cậu ấy trước đây luôn một mực kiên trì lấy nó, nay lại dễ dàng từ bỏ
nó. Nếu nghĩ về nó thì quyết định của cậu ấy hoàn toàn đúng thực tế. Tuy nhiên,
tôi nghĩ Dia, một người vẫn luôn như một đứa trẻ sẽ không đưa ra quyết định như
thế.
Tôi
cảm thấy không thoải mái chút nào cả.
Lúc
đó, tôi vẫn nhớ rất rõ, Dia nhìn vào cánh tay phải đã mất của mình tràn đầy sự
tuyệt vọng. Tuy nhiên, giờ tôi lại không thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu ấy
nữa.
Tôi
không nghĩ vấn đề là do tôi không biết quan sát. Với Dia là một người rất dễ hiểu
thấu.
Tuy
nhiên, tôi chắc chắn…
Hiện
giờ cậu ấy đã không quan tâm về kiếm nữa.
Một
người trên bờ vực cái chết sẽ dễ dàng thay đổi thế à?
Có
lẽ đúng thế, giống như những câu chuyện về sự xám hối trong sách vậy.
Nhưng
tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
「Chuyện gì vậy, Sieg?」
「…Không, nếu Dia cảm thấy ổn thì không sao cả, mà, cậu
hãy nghỉ ngời trước đi. Đừng quan tâm tới viện phí, cậu ở đây bao nhiêu ngày cứ
để tớ lo. Tớ đã bán được viên đá rơi ra từ Tidus với giá cao! Vì thế mà cậu cứ
từ từ mà nghỉ ngơi ở đây」
Để
không khiến cậu ấy không lo lắng, tôi nói kết quả cho cậu ấy biết.
Bởi
vì mục tiêu của Dia cũng là kiếm tiền nữa, nên tôi nghĩ chuyện này có lẽ sẽ làm
cậu ấy vui.
「Thế à? Vậy giờ mọi thứ
phiền cậu vậy. Tớ hiện giờ đang bị bệnh cũng không cần tiền lắm. Trái lại, nếu
Sieg cần tiền, tớ không phiền nếu cậu giữ phần của tớ đâu」
「…Ể, nhưng không phải cậu nói cậu cần tiền sao?」
「Một ngày nào đó, nhưng
hiện giờ thì không」
Tôi
không thấy đồng tiền trong ánh mắt của cậu ấy nữa.
Cậu
ta đã thực sự thay đổi. Có lẽ là do cánh tay đã bị mất của mình hay vì một chuyện
gì đó rất quan trọng.