Tiếng
chuông ngân xa
Anh
Hùng: “…”
Tiếng
gió hú.
Anh
Hùng: “Đây là… Chỗ này là chỗ nào? Quỷ Vương ở đâu nhỉ?”
Tiếng
gió hú.
Anh
Hùng: “Lâu đài này của Quỷ Vương quá rộng lớn, nhưng mà nó lại không hề có tên
lính gác hay hệ thống báo động nào. Nếu như đây là bẫy… vậy thì hẳn phải có rất
nhiều bẫy. Mình chỉ cần vượt qua nó thôi và… Dù sao thì mình cũng không còn gì
để phải hối tiếc nữa cả.”
Tiếng
gió hú.
Quỷ
Vương: “Buổi chiều tốt lành.”
Anh
Hùng: “Cái gì?”
Quỷ
Vương: “Buổi chiều tốt lành, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Ng- Ngươi là ai?!”
Quỷ
Vương: “Quỷ Vương… Hở? Chàng không biết sao…?”
Anh
Hùng: “Tại- Tại- Tại sao Quỷ Vương lại là con gái?!”
Tiếng
gió hú.
Quỷ
Vương: “Đừng nói vậy chứ. Nói cho cùng thì đó cũng chỉ là danh hiệu truyền thừa
thôi mà, ta cũng đâu có làm được gì.”
Anh
Hùng: “Chết tiệt. Đây là mưu kế để loại bỏ ta. Đúng vậy không?! Xuất hiện đi,
tên Quỷ Vương thật sự!”
Quỷ
Vương: “Này này. Ta thực sự là Quỷ Vương mà. Hàng thật đấy. Quỷ Vương đời thứ
43, còn được biết đến với danh hiệu ‘Mắt Hồng Ngọc’.”
Anh
Hùng: “Hmph.”
Quỷ
Vương: “Tại sao chàng lại chẳng chịu tin ta chứ? Nhìn đi ta còn có dấu ấn ở đây
nữa…”
Anh
Hùng: “Đừng có đưa ngực ra trước mặt ta?!”
Quỷ
Vương: “Không phải, nhìn nè. Đây là bằng chứng.”
Anh
Hùng: “Câm đi. Đừng nghĩ những thứ đó có thể quyến rũ được ta.”
Quỷ
Vương: “Ta thậm chí còn chưa làm gì nữa mà…”
Tiếng
gió hú.
Anh
Hùng: “Chết tiệt. Chuyện này còn tệ hơn đống bẫy hay bất cứ thứ gì khác. Mình
đã quyết định phải hạ gục Quỷ Vương. Đó chính là điều đúng đắn. Và mình sẽ làm
điều đúng đắn! Mình sẽ hạ gục cô ta!”
Anh
Hùng: “Quỷ Vương! Chuẩn bị đi!”
Quỷ
Vương: “Được rồi, chúng ta bắt đầu lại nhé. – Buổi chiều tốt lành.”
Anh
Hùng: “Ugh… Sao mệt vậy trời?”
Quỷ
Vương: “Hmm. Chàng không chịu phối hợp gì hết. Được rồi, chúng ta thử cách khác
xem… Chàng biết bao lâu rồi không?”
Anh
Hùng: “Câu này nghĩa là sao?”
Quỷ
Vương: “Ta đã đợi chàng từ rất, rất lâu rồi, lâu đến nỗi chàng khó có thể tin nổi.
Ta vẫn đợi, đợi đến khi Anh Hùng xuất hiện và hơn nữa ta thực sự rất mong chờ đến
lúc được nói chuyện cùng chàng đấy.”
Anh
Hùng: “Ể…?”
Quỷ
Vương: “Thật sự có chút đáng tiếc khi chúng ta không thể chào hỏi nhau tử tế
nhưng cũng chẳng thể làm gì khác được. – Nếu đã vậy thì chúng ta hãy cùng nhau
vén tấm màn câu chuyện lên nào. Chương đầu tiên về câu chuyện của Anh Hùng và
ta… Hoặc có thể cũng là sau cùng, ngay tại đây ta sẽ nói những bí mật mà ta đã
giữ trong mình suốt ngần đó thời gian.”
Anh
Hùng: “Ng-Ngươi đang nói gì thế, kẻ cai trị loài quỷ kia!”
Quỷ
Vương: “Hãy trở thành của ta, Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Ta từ chối!”
Tiếng
gió hú.
Quỷ
Vương: “Bất luận thế nào chàng cũng không đồng ý sao?”
Anh
Hùng: “Đừng có nói những lời ngu ngốc như thế! Ngươi nghĩ đã có bao nhiêu quốc
gia vì ngươi mà đã diệt vong.”
Quỷ
Vương: “Là chuyện về Lâm Quốc sao?”
Anh
Hùng: “Bầu trời thì tối tăm mịt mù, người dân thì đói khổ…”
Quỷ
Vương: “Không phải là do họ chặt rừng quá mức để sản xuất than củi gây ra tình
trạng ô nhiêm môi trường mà tự diệt vong à?”
Anh
Hùng: “Ô nhiễm môi trường…?”
Quỷ
Vương: “A. Umm… Chàng không hiểu sao.”
Anh
Hùng: “Đừng hòng lừa ta! Vậy còn việc quan đại thần của Thiếc Quốc đã bị điều
khiển thì sao, ngươi dám nói với ta đó không phải là việc tốt mà Quỷ Tộc các
ngươi đã làm à?!”
Quỷ
Vương: “Chứ không phải đó là một tên khốn biến thái, tham lam, háo sắc, biển thủ
tài sản quốc gia và có ý định thành lập một hậu cung to lớn gồm những nàng công
chúa nhưng thất bại sao? Khi bị bắt, thì hắn ta đổ thừa do tâm trí của mình bị Quỷ
Tộc điều khiển; có vẻ như đó là thói quen xấu của loài người thì phải.”
Anh
Hùng: “Là nói dối… Ta không thể tha thứ được…”
Quỷ
Vương: “Đó không phải là lời nói dối.”
Anh
Hùng: “Vậy thì còn về chiến tranh với Các Quốc Gia Miền Nam thì sao!? Ta đã tận
mắt chứng kiến cảnh hàng trăm người vô tội bị tàn sát bởi quân đội của Quỷ Tộc.”
Quỷ
Vương: “Và sao nữa?”
Anh
Hùng: “Sao nữa ư? Quỷ Vương đã xâm lấn vùng đất của nhân loại, ta sẽ không tha
thứ cho ngươi.”
Quỷ
Vương: “Có vẻ như chúng ta đang hiểu khác nhau về việc ai đang xâm chiếm ai thì
phải. Tuy nhiên, cũng có vài điểm chính xác như là… Như là thật sự chúng ta
đang có chiến tranh.”
Anh
Hùng: “Ngươi đúng là ác quỷ.”
Quỷ
Vương: “Chàng muốn gọi ta là ác quỷ cũng được. – Vậy thì, sau khi chàng giết chết
ta, chàng cũng nên giết hết bọn quý tộc ở Các Quốc Gia Miền Nam luôn đúng
không?”
Anh
Hùng: “Cái gì? Chỉ có mình ngươi mới là ác quỷ thôi.”
Quỷ
Vương: “Thế còn tất cả những kẻ đã giết hại Quỷ Tộc thì sao? Ai có quyền quyết
định Quỷ Tộc là xấu còn nhân loại là tốt?”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chàng lấy danh nghĩa Anh Hùng ra mà trả lời, ‘Ta
là Luật!’ hoặc ‘Ta là Chúa!’ hoặc thậm thí có thể ‘Ta là Gundam!’”
Anh
Hùng: “Im đi!”
Quỷ
Vương: “Ta thật sự rất thích chàng, Anh Hùng. Vậy nên ta sẽ dừng đề tài này ở
đây.”
Anh
Hùng: “Đừng có nói những lời như là ngươi thích ta.”
Quỷ
Vương: “Hãy nhìn vào những tài liệu này đi.”
Anh
Hùng: “Đây là gì? Đây là… Đây không phải là giấy da à? Nó vừa mỏng vừa trắng lại
còn trơn nữa…”
Quỷ
Vương: “Đó là giấy in. Mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thứ viết
trên đó.”
Anh
Hùng: “…Umm, Bùng Phát Nhu Cầu… Việc Làm? Biểu Đồ? Xu Hướng Tiêu Dùng… Tình Trạng
Phụ Thuộc Kinh Tế.”
Quỷ
Vương: “Hiểu gì không?”
Anh
Hùng: “Cái quái gì đây, nghi thức triệu hồi Tà Thần à?”
Quỷ
Vương: “Không phải. Nó chỉ là bản phân tích kinh tế về lợi ích của chiến tranh
đến thị trường tiêu dùng.”
Anh
Hùng: “…Lợi ích.”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Chiến tranh thì có lợi ích gì cơ chứ? Lũ quỷ khốn khiếp các ngươi định
ngươi xâm chiếm Nhân Giới và tiêu diệt loài người bọn ta thì có. Đừng nghĩ có
thể lừa được ta, Quỷ Vương! Đó chỉ là trò trẻ con!”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng…”
Anh
Hùng: (Ugh. Tại sao lại là một cô gái chứ. Lại còn xinh đẹp nữa?! Thật không thể
nào tin được.)
Quỷ
Vương: “Nếu chàng thực sự muốn chiến đấu vậy thì hãy bắt đầu đi.”
Anh
Hùng: “?!”
Quỷ
Vương: “Nếu cần thiết, ta có thể để chàng giết ta cũng được.”
Anh
Hùng: “Vậy thì ta sẽ lấy đầu ngươi ngay lập tức.”
Quỷ
Vương: “Nếu vậy, trước tiên chàng hãy lắng nghe những gì ta nói, chỉ mất nhiều
lắm là nửa ngày thôi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Một cơ hội như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện lần nào trong đời nữa
đâu.”
Anh
Hùng: “… Được rồi. Nói đi. Nhưng nếu ngươi nói bất cứ thứ gì kỳ quái, ta sẽ lập
tức lấy đầu ngươi bất cứ lúc nào.” Tiếng tra kiếm vào vỏ.
Quỷ
Vương: “Ta hiểu rồi. Vậy thì cho phép ta giải thích. Chàng hãy nhìn vào trang đầu
tiên của phần tài liệu trong tay mình.”
Anh
Hùng: “Là một biểu đồ.”
Quỷ
Vương: “Là đồ thị. … Nó dùng hình ảnh để diễn tả thu và chi của Lục Địa Trung
Tâm trong suốt 50 năm qua.”
Anh
Hùng: “…Umm”
Quỷ
Vương: “Chàng hãy để ý từ lúc chiến tranh bắt đầu vào 15 năm trước, tình hình
kinh tế của Lục Địa Trung Tâm cũng đã dần được cải thiện.”
Anh
Hùng: “… Nói dối.”
Quỷ
Vương: “Đó không phải là lời nói dối. Hãy nhìn vào trang thứ hai, trang này kết
hợp thêm dữ liệu đã được thống kê.”
Anh
Hùng: “Số người chết trong chiến tranh đã…”
Quỷ
Vương: “Từ khi chiến tranh bắt đầu, dân số của Nhân Giới đã bắt đầu tăng lên.”
Anh
Hùng: “Tại sao lại có chuyện vô lý như vậy được?! Làm thế nào mà dân số lại
tăng lên khi người dân đang chết dần vì chiến tranh.”
Quỷ
Vương: “Nếu trường hợp bình thường thì sẽ đúng là như thế. Nhưng ở thế giới
này, điều kiện trước và sau chiến tranh có sự khác biệt. Trước chiến tranh –
không, đúng hơn là khoảng vài trăm năm về trước – nguyên nhân chính gây ra tử
vong của con người là bệnh dịch và nạn đói.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chúng chính là hai kẻ thù nguy hiểm nhất và con người vẫn không thể tìm
cách khắc phục được chúng trong suốt 500 năm qua. Ở thời điểm bệnh dịch biến chứng
nặng hơn, đừng nói đến việc gia tăng dân số mà ngay cả một quốc gia cũng có thể
bị xóa sổ hoàn toàn.”
Anh
Hùng: “Dịch bệnh và nạn đói đều là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.
Chúng có lẽ là thử thách của những vị thần đối với bọn ta. Đừng có mà đánh đồng
chúng với việc Quỷ Tộc đi xâm chiếm.”
Quỷ
Vương: “Thật sự thì chúng đúng là điều không thể nào tránh khỏi. Nhưng như vậy
đâu có nghĩa là chúng không thể được giải quyết hoặc là không được phép giải
quyết.”
Anh
Hùng: “Điều đó…”
Quỷ
Vương: “Mãi cho đến khi chiến tranh bắt đầu, tỉ lệ tử vong của 2 nguyên nhân
trên đã giảm xuống 60%.”
Anh
Hùng: “Nguyên nhân là gì? Có phải là do ân huệ của các vị Thần khi chứng kiến sự
tàn ác của Quỷ Tộc không.”
Quỷ
Vương: “Ta đã sống khá lâu nhưng chưa từng nhìn thấy Thần bao giờ cả… Nguyên
nhân rõ ràng ràng nhất và lớn nhất chính là do sự thành lập của Hội Đồng Giải
Quyết Tình Huống Khẩn Cấp Lục Địa Trung Tâm.”
Anh
Hùng: “…?”
Quỷ
Vương: “Nói cách khác, các quốc gia loài người đã tập hợp lại với nhau để chiến
đấu với Quỷ Tộc.”
Anh
Hùng: “Và tại sao số người chết lại giảm vì điều đó…”
Quỷ
Vương: “Những quốc gia nào mà có nguồn lương thực dồi dào sẽ viện trợ cho những
quốc gia thiếu thốn, mặt khác những quốc gia có trình độ y học và nông nghiệp
tiên tiến sẽ hướng dẫn những những quốc gia có trình độ lạc hậu.”
Anh
Hùng: “Đó không phải chỉ là thành quả của riêng của nhân loại thôi sao?”
Quỷ
Vương: “Nhân loại cần đến chiến tranh với Quỷ Tộc mới nhận ra được thứ quan hệ
hợp tác cơ bản như thế thì có gì đáng để khoe khoang chứ.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đừng buồn. Quỷ Tộc bọn ta cũng không tốt hơn gì đâu.”
Anh
Hùng: “Thật… vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Vào thời điểm đó chỉ có sự hỗn loạn. Quỷ Giới vận hành theo kiểu xã hội
phong kiến. Những tộc trưởng mạnh mẽ hoặc những lãnh chúa tham vọng hết lần này
đến lần khác gây nên những cuộc chiến đẫm máu để tranh giành quyền lực.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Bởi vì thế, chính chiến tranh thứ đã đã cứu vớt cả nhân loại lẫn Quỷ Tộc.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đừng cắn môi mình như thế. Không phải nó sẽ chảy máu sao?”
Anh
Hùng: “Đừng chạm vào ta!”
Quỷ
Vương: “Nếu chàng đã muốn vậy thì ta sẽ không chạm vào.”
Anh
Hùng: “…?”
Quỷ
Vương: “Vậy giờ chàng đã hiểu được những lợi ích rồi đúng không?”
Anh
Hùng: “… Ta đoán… Chiến tranh có một vài lợi ích.”
Quỷ
Vương: “Ta thật sự cảm thấy yên tâm khi nghe chàng nói điều đó.”
Anh
Hùng: “Nhưng đó không phải là lý do để kéo dài chiến tranh. Và đó cũng không phải
là lý do để bắt đầu một cuộc chiến khác. Ngươi là tội phạm chiến tranh. Hãy kết
thúc trận chiến này ngay bây giờ và chuẩn bị để bị xét xử ở tòa án hội đồng
đi.”
Quỷ
Vương: “Ồ—”
Anh
Hùng: “Ta có thể thấy được cuộc chiến này không phải diễn ra vì lợi ích của cá
nhân ngươi. Đích thân ta sẽ hộ tống ngươi đến đó vì vậy hãy đầu hàng đi.”
Quỷ
Vương: “Chuyện đó có thể hơi khó.”
Anh
Hùng: “Tại sao?”
Quỷ
Vương: “Có 2 lý do. Xin hãy nhìn vào trang 6.”
Tiếng
lật giấy.
Quỷ
Vương: “Đây là những ghi chép về mối quan hệ của việc Lưu Thông Hàng Hóa giữa Các
Quốc Gia Miền Nam và Lục Địa Trung Tâm.”
Anh
Hùng: “Lưu Thông Hàng Hóa…?”
Quỷ
Vương: “Nói một cách đơn giản là những hàng hóa được lưu thông trên thị trường.
Từ lương thực, quần áo, nhu yếu phẩm cho đến vũ khí, kim loại, vật liệu làm từ
gỗ và những thứ khác.”
Anh
Hùng: “Và chúng đều là những thứ trọng yếu với Các Quốc Gia Miền Nam sao?”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy. Nói cho cùng thì chiến tranh luôn tiêu thụ nguồn vật tư khổng
lồ mà.”
Anh
Hùng: “… Vậy Các Quốc Gia Miền Nam chi trả cho những thứ này kiểu gì?”
Quỷ
Vương: “Hm?”
Anh
Hùng: “Muốn mua hàng hóa phải trả tiền đúng chứ?”
Quỷ
Vương: “Ồ, chàng nhận ra điểm mấu chốt rồi đấy. Rất tốt.”
Anh
Hùng: “Đừng nghĩ rằng ngươi có thể sờ ta.”
Quỷ
Vương: “Ahihi, vô tình thôi. Ta sẽ không chạm vào người chàng đến khi nào chàng
cho phép. Ta là mẫu người thực hiện lời hứa rất là nghiêm túc mà heehee.”
Anh
Hùng: “Vậy họ mua chúng bằng cách nào?”
Quỷ
Vương: “Sử dụng Quỹ Viện Trợ Chiến Tranh được cung cấp bởi Hội Đồng Giải Quyết
Tình Huống Khẩn Cấp Lục Địa Trung Tâm.”
Anh
Hùng: “…?”
Quỷ
Vương: “Không hiểu sao? Nói một cách khác, phần còn lại của thế giới đã gửi tiền
viện trợ cho Các Quốc Gia Miền Nam.”
Anh
Hùng: “Ra là vậy! Nhân loại thật sự đúng là có một trái tim thật ấm áp. Ngươi
thấy không, Quỷ Vương, đây chính là phẩm chất của nhân loại đấy.”
Quỷ
Vương: “Thực ra thì hầu hết số tiền này được sử dụng để mua hàng hóa từ những
quốc gia ở Lục Địa Trung Tâm. Nói một cách khác, họ cho người khác tiền để người
ta mua hàng hóa của họ thôi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Cái hệ thống này có đôi chút phức tạp khi giải thích… Nói một cách
khác, tích trữ được nhiều tiền thì chỉ có thể tạo ra được sự ‘Giàu Có’, nhưng
nó lại không góp phần trong việc tạo ra ‘Thịnh Vượng’. Hàng hóa và các dòng vốn
phải được thiết lập xoay vòng mà không bị ứ đọng mới có thể tạo ra ‘Thịnh Vượng’.”
Anh
Hùng: “…Ngươi đang cố gắng lừa ta à?”
Quỷ
Vương: “Đó chính là cách thức mà nó hoạt động. Thay vì cố gắng ôm hết đống công
việc thì chàng nên hợp tác với những nhân công lành nghề đến từ nhiều quốc gia
khác nhau. Về mặt lý thuyết, đó là cách tốt nhất. Bằng cách trao đổi hàng hóa
như lương thực, gia vị, gỗ và kim loại, chàng có thể cải thiện được đời sống
nhân dân tốt hơn.”
Anh
Hùng: “Hmm… Đại khái thì ta đã hiểu được rồi. Nó giống như là chợ ở Quảng Trường
Hoàng Gia, đúng không?”
Quỷ
Vương: “Chính xác là vậy.”
Anh
Hùng: “Nhưng không phải trường hợp này khác nhau sao?”
Quỷ
Vương: “Khác nhau chỗ nào?”
Anh
Hùng: “Những quốc gia của Lục Địa Trung Tâm gửi tiền thiệt hại chiến tranh cho Các
Quốc Gia Miền Nam đúng không? Vậy sau cùng thì cái thứ gọi là – Lưu Thông Hàng
Hóa phải không? – diễn ra, thì tiền họ gửi đi sẽ được gửi về cho họ đúng chứ?”
Quỷ
Vương: “Mmhmm.”
Anh
Hùng: “Nói cách khác là cả hai bên đều không hề trao đổi hàng hóa nào cụ thể.”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy đó.”
Anh
Hùng: “Tức là Lục Địa Trung Tâm không nhận được bất cứ thứ gì từ Các Quốc Gia
Miền Nam. Nói cách khác, đây chẳng khác gì việc từ thiện. Tất cả chỉ là quyên
góp và từ thiện.”
Quỷ
Vương: “Thực ra Các Quốc Gia Miền Nam cung cấp thứ gọi là ‘An Toàn’. Nói cách
khác, máu của những người đã ngã xuống trong cuộc chiến sẽ được quy đổi thành
tiền. – Chàng cũng đã nhìn thấy việc đó rồi mà đúng không? Nhân Giới đâu có
hoàn toàn chìm đắm trong khói lửa của cuộc chiến.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Tạo ra những cỗ xe ngựa cao cấp hơn, lung linh hơn, lộng lẫy hơn… Con
người có ngừng khiêu vũ, ăn chơi hằng đêm? Những gã quý tộc có ngưng say xỉn
trong hơi rượu?
Anh
Hùng: “… Đó hoàn toàn là sự thật. Nhưng chỉ là số ít thôi.”
Quỷ
Vương: “Nói cách khác, bằng cách đấy. Xã hội loài người đang phụ thuộc vào Các
Quốc Gia Miền Nam như là một phòng tuyến và là nguồn tiêu thụ hàng hóa của họ.”
Anh
Hùng: “Phụ thuộc sao…?”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy, phụ thuộc hoàn toàn. Thậm chí có thể nói là đã chết chìm
trong đó.”
Anh
Hùng: “Nhưng hầu hết người dân đều không có khả năng chiến đấu. Đó là lý do tại
sao họ lại cần đến những chiến binh và hiệp sĩ của Các Quốc Gia Miền Nam bảo vệ
cho mình và họ chỉ có thể gửi lại lương thực và nhu yếu phẩm. Chuyện này thì có
gì sai chứ?”
Quỷ
Vương: “Đúng là không sai. Chuyện này có thể coi như một việc từ thiện, và nhìn
từ góc độ tình cảm thì càng không thể phủ nhận. Nhưng đồng thời, nếu xét trên
góc độ kinh tế, một khi việc này dấm dứt, thì sự Lưu Thông Hàng Hóa và Ngoại
Thương của nhân loại chắc chắn sẽ sụp đổ. Ở điểm này thì Lĩnh Vực Nhà Nước đã gắn
chặt với Lĩnh Vực Tư Nhân đến tận gốc rễ rồi.”
Anh
Hùng: “Sụp đổ sao…”
Quỷ
Vương: “Đúng vậy, nó được viết trong tài liệu rồi mà, đúng không? Nếu nguồn
tiêu thụ khổng lồ này bị dừng lại, thì ngành công nghiệp của Lục Địa Trung Tâm
sẽ hứng chịu thiệt hại đáng kể, đặc biệt là các ngành như luyện kim hay đóng
tàu. Khi thiệt hại lan rộng ra thì hơn vạn người có thể sẽ chết.”
Anh
Hùng: “… Điều này…”
Quỷ
Vương: “Nhưng vì là lời thốt ra từ miệng của một Quỷ Vương. Nó có thể là một lời
nói dối đúng không?”
Anh
Hùng: “Là nói dối sao?”
Quỷ
Vương: “Ít nhất ta có thể nói là ta đang rất nghiêm túc. Nhưng có thể có cách
nào đó để ngăn chặn được việc này mà ta không biết.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Được rồi, hệ thống kinh tế méo mó phụ thuộc vào Lưu Thông Hàng Hóa này
mới chỉ là một trong hai lý do thôi.”
Anh
Hùng: “Cái còn lại là gì…?”
Quỷ
Vương: “Nguyên nhân còn lại dễ giải thích hơn.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Giải thích đơn giản hơn không có nghĩa là vấn đề đơn giản hơn.”
Anh
Hùng: “Ý ngươi là sao?”
Quỷ
Vương: “Kể từ khi tham gia vào cuộc chiến với Quỷ Tộc, xã hội loài người mà
chúng ta biết đã không còn. Lưu Thông Hàng Hóa được cải thiện, y học được phổ
biến rộng rãi, dịch bệnh và nạn đói được đẩy lùi.”
Anh
Hùng: “Đúng vậy, ngươi đã nói chuyện đó rồi mà.”
Quỷ
Vương: “Đó chỉ một phần thôi. Lưu Thông Hàng Hóa thật sự đã sôi động hơn lúc
trước. Trong quá khứ, hơn phân nửa các quốc gia có người dân chết đói là vì
không chịu hợp tác với các quốc gia láng giềng giàu có hơn.”
Anh
Hùng: “Vậy rồi…?”
Quỷ
Vương: “Tuy nhiên, dù lượng Lưu Thông Hàng Hóa đã tăng lên nhưng lượng lương thực
thế giới sản xuất lại cải thiện không đáng kể.”
Anh
Hùng: “…?”
Quỷ
Vương: “Chàng không hiểu sao? Nói một cách khác, vẫn có những người bị chết vì
đói.”
Anh
Hùng: “Ahh. Trong hành trình của mình ta cũng đã được chứng kiến nhiều ngôi
làng có những đứa trẻ phải chịu đói khát.”
Quỷ
Vương: “Trong thế giới này, điều gì sẽ xảy ra nếu con người không còn chết vì
chiến tranh? Nếu con người không còn ngã xuống bởi những thanh kiếm trong trận
chiến dai dẳng này, ai biết được sẽ có bao nhiêu vạn người sẽ còn sống. Và nếu
họ còn sống thì họ sẽ cần phải ăn. Dân số của con người vẫn còn đang tăng lên
đúng không? Nhưng, lương thực tích trữ thì vẫn không hề tăng. Xét cho cùng thì
con người cũng chỉ vừa mới phát minh ra bánh xe nước thôi.”
Anh
Hùng: “Điều đó…”
Quỷ
Vương: “Đó chính là thực tế.”
Anh
Hùng: “Nhưng, nhưng mà…”
Quỷ
Vương: “Nghĩ lại xem tại sao chàng lại đến đây một mình.”
Anh
Hùng: “…?”
Quỷ
Vương: “Nói cho cùng thì nơi đây chính là lâu đài của Quỷ Vương, chắc chàng
cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ bị bọn cận vệ săn đuổi rồi đúng chứ. Chàng đừng
có nói với ta rằng chàng đến đây chỉ vì hứng lên và có thể đến được đây chỉ bằng
niềm tin nhé.”
Anh
Hùng: “Ngươi đang nói về cái gì thế.”
Quỷ
Vương: “Chấm dứt chiến tranh là công việc của quân đội, đúng không? Còn chàng
là anh hùng, đúng chứ?”
Anh
Hùng: “Ta là anh hùng. Đây chính là nhiệm vụ của ta.”
Quỷ
Vương: “Đơn thân độc mã tiêu diệt người đứng đầu của quân địch là công việc của
sát thủ, đúng không?”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Những kẻ cai trị của loài người cũng hiểu rõ điều này. – Bất kể thắng
hay thua, thì nhân loại chắc chắn sẽ diệt vong.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đó chính là lý do tại sao chàng lại đến đây một mình.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Điều này có thể là phiến diện nhưng sự thật là chuyện đó cũng sẽ xảy ra
tương tự với bên Quỷ Tộc. Có lẽ chàng đã biết, ngay cả khi bọn ta đều được gọi
là Quỷ Tộc, nhưng trong chúng ta cũng có rất nhiều vấn đề… Trong xã hội phong
kiến, những kẻ nắm giữ quyền lực vẫn muốn cuộc chiến này tiếp diễn nhằm phục vụ
lợi ích cho một nhóm nhỏ. Có những tên chỉ là thích các trò bạo lực nhưng hầu hết
các tộc trưởng quyền lực khác đều hiếu chiến, bảo thủ và ích kỷ.”
Anh
Hùng: “Thật vậy sao…?”
Quỷ
Vương: “Phải, đúng là vậy… Như chàng có thể thấy, ta chỉ là một cô gái liễu yếu
đào tơ thôi phải không?”
Anh
Hùng: “Không phải cô chiến đấu bằng ma thuật sao?”
Quỷ
Vương: “Đúng là vậy, nhưng ta không nghĩ là mình có thể thực hiện được bất kỳ
ma thuật nào mạnh cả.”
Anh
Hùng: “Vậy thì tại sao cô lại được trở thành quỷ vương.”
Quỷ
Vương: “Lý do quan trọng nhất chắc là do gặp thời. Hơn nữa một phần cũng là do
ngẫu nhiên – Gia tộc ta có rất nhiều người lập dị và bọn ta là những người đi đầu
Quỷ Giới trong việc nghiên cứu về tuổi thọ. Sở trường của ta thật ra là Kinh Tế
Học.”
Anh
Hùng: “Kinh Tế Học là gì?”
Quỷ
Vương: “Thật sự không thể tin nổi trình độ của loài người…”
Anh
Hùng: “Câu đó khiến ta thấy khó chịu đó, Quỷ Vương.”
Quỷ
Vương: “Chuyện này không hẳn chỉ nói về nhân loại hay là Quỷ Tộc… Nếu cuộc chiến
này kết thúc, phần thắng thuộc về Quỷ Tộc, thì một thế giới còn hỗn loạn hơn
lúc trước sẽ được tạo ra. Lúc này, Nhân Giới sẽ mở màn cho một chương mới đầy bạo
tàn, cướp bóc và sự sinh sôi của Chế Độ Nô Lệ. Những tộc quỷ hùng mạnh sẽ tự do
xâm chiếm vương quốc con người, tàn sát, cướp đoạt cũng như biến nơi đây thành
Thuộc Địa của mình. Hơn phân nửa trong số những Quỷ Tộc giàu có, hiếu chiến sẽ
dùng tài lực của mình đàn áp những tộc yếu hơn, tăng cường chiến lực để thống
nhất Quỷ Giới, nếu so sánh với hiện tại thì sẽ càng thêm hỗn loạn. Quỷ Giới
không dễ dàng gì có thể thống nhất, đến lúc đó chỉ sợ còn nhiều người phải chết
hơn.”
Anh
Hùng: “Thuộc Địa?”
Quỷ
Vương: “Hành động xâm lấn lãnh thổ của kẻ khác và biến lợi ích nơi đó thành của
mình.”
Anh
Hùng: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Quỷ
Vương: “Nếu nhân loại chiến thắng, thì việc như vậy cũng sẽ xảy ra tương tự với
Quỷ Giới.”
Anh
Hùng: “Nhân loại sẽ không…”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chàng định nói là nhân loại sẽ không làm việc đó sao?”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đã có biết bao nhiêu thế giới đã bị diệt vong theo cách đó rồi.”
Anh
Hùng: “Thế giới?”
Quỷ
Vương: “À, đó chỉ là những nghiên cứu được thực hiện bởi gia tộc của ta thôi. Đừng
nghĩ nhiều về nó. Ta thì muốn… ta chỉ muốn được nhìn thấy những gì mà mình chưa
từng biết trước đây.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Nếu là Anh Hùng, chàng chắc sẽ hiểu.”
Anh
Hùng: “Hiểu về chuyện gì?”
Quỷ
Vương: “Ta thực sự không thể diễn đạt nó bằng lời.”
Anh
Hùng: “Chẳng phải cô là một học giả sao?”
Quỷ
Vương: “Học giả…? Phải đúng là như vậy.”
Anh
Hùng: “Vậy thì giải thích đi”
Quỷ
Vương: “Hmm… cơ bản là.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Đã bao giờ chàng từng nghĩ, ‘Phía sau ngọn đồi kia có gì’ hoặc là ‘Sẽ
có gì sau khi con tàu kia cập bến?’ Cái cảm giác hạnh phúc, mong chờ đó.”
Anh
Hùng: “Ta đoán là rồi, thực sự thì nhiều nữa là đằng khác.”
Quỷ
Vương: “Chính là nó đó? Đúng là Anh Hùng có khác.”
Anh
Hùng: “Tại sao cô lại vui vậy.”
Quỷ
Vương: “Đó chính là những thứ mà ta muốn được tận mắt nhìn thấy!”
Anh
Hùng: “…Cô muốn làm anh hùng sao?”
Quỷ
Vương: “Cũng gần như vậy nhưng không phải. Chàng hãy nghĩ đi, dù sao ta cũng chỉ
là một học giả, hơn nữa lại còn là một quỷ vương.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Ta không muốn nói rằng được làm quỷ vương là điều may mắn, nhưng ta phải
có trách nhiệm với việc đó và ta không thích phải đùn đẩy trách nhiệm này lên
vai kẻ khác. Ta không phải là anh hùng và cũng không có ý định lãng phí thời
gian bằng việc ảo tưởng hão huyền để trở thành anh hùng – thế nhưng, ta muốn được
được nhìn thấy những thứ mà mình chưa từng biết trước đây.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Ta sẽ hỏi lại một lần nữa. ‘Anh Hùng, hãy trở thành của ta.’ Hãy giúp
ta nhìn thấy những điều mà ta không thể nhìn thấy, hãy trở thành đôi mắt của
ta, thanh kiếm của ta, ánh sáng của ta.”
Anh
Hùng: “Ta từ chối.”
Quỷ
Vương: “Hông được sao?”
Anh
Hùng: “Không được.”
Quỷ
Vương: “Tuyệt đối hông được sao?”
Anh
Hùng: “Tuyệt đối là không.”
Quỷ
Vương: “Hông thương lượng được sao?”
Anh
Hùng: “Không được.”
Quỷ
Vương: “…”
Anh
Hùng: “Đã bảo là không mà! Thật đó.”
Quỷ
Vương: “Xem ra là có rồi.”
Anh
Hùng: “Tại sao cô lại phải để lộ cái ánh mắt đáng thương hại đó ra vậy hả? Chẳng
phải cô là một học giả sao?”
Quỷ
Vương: “Ta là học giả nhưng đồng thời cũng là một nhà kinh tế học. Là nhà kinh
tế học thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn có
thể thương lượng được.”
Anh
Hùng: “Nghe còn anh hùng hơn cả ta.”
Quỷ
Vương: “Có một câu chuyện được ghi chép lại rằng có một người đã dùng ‘một nửa
thế giới’ để thương lượng đấy.”
Anh
Hùng: “Heh. Một nửa sao.”
Quỷ
Vương: “Nhiều lắm đấy.”
Anh
Hùng: “Làm gì có tên anh hùng nào chấp nhận chuyện đó. Nếu có thì chẳng phải là
anh hùng rồi.”
Quỷ
Vương: “Phải, tất cả những câu chuyện mà ta biết cũng đều kết thúc như vậy.”
Anh
Hùng: “Không tốt chút nào!”
Quỷ
Vương: “Ta cũng nghĩ vậy. Nói thẳng ra, mấy tên quỷ vương ấy căn bản còn không
chinh phục được thế giới. Thế giới rõ ràng không phải là của bọn chúng mà chúng
lại còn dám đem 50% ra để thương lượng, mặc kệ là xét theo đạo đức buôn bán hay
quan điểm pháp luật đều có nhiều điểm rất đáng ngờ.”
Anh
Hùng: “Cũng vì là lừa dối nên mới bị anh hùng từ chối.”
Quỷ
Vương: “Nói vậy cũng không sai.”
Anh
Hùng: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù thật sự có thể có được 50%
thế giới ta cũng sẽ không chấp nhận. Sở hữu những vùng đất mà mình còn chẳng biết
làm sao có thể vui được. Chưa kể ta không phải là loại anh hùng vì hối lộ mà
quên đi nghĩa vụ của mình. Đối với ta chỉ cần một nơi để đặt lưng, ăn no, ngủ
ngon như vậy đã là đủ.”
Quỷ
Vương: “Vậy ra chàng là kiểu người xem trọng danh dự hơn nghèo đói sao.”
Anh
Hùng: “Cô thì biết gì về nghèo đói mà nói, dù gì cô cũng là quỷ vương mà.”
Quỷ
Vương: “Dù sao thì ta cũng không hề có ý định lấy lãnh thổ ra để mà thương lượng.”
Anh
Hùng: “Thật vậy không?”
Quỷ
Vương: “Từ quan điểm của kẻ cai trị, việc chia cắt lãnh thổ không chỉ gây nên vấn
đề về lòng tự tôn dân tộc và làm mất lòng dân mà nó còn có thể trở thành ngòi nổ
cho những cuộc chiến sau này. Tuy nói việc thương lượng trước mắt quan trọng
nhưng ta cũng không muốn để lại hậu họa cho người kế nhiệm.”
Anh
Hùng: “Hmm… Ra là vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Phải. Không dễ dàng gì để có thể định rõ cái ‘50% thỏa thuận’ này. Nó
không phải đơn giản như là chỉ tay năm ngón và nói ‘Đây hoặc Đó’. Mà kết quả của
việc này cũng chỉ là làm tăng thêm sự đối lập của hai bên thôi.”
Anh
Hùng: “Ý cô là sao?”
Quỷ
Vương: “Nói cách khác, đem thế giới ra để chia mới chính là vấn đề. Nó giống
như là biến từ ‘Nhân Giới và Quỷ Giới’ thành ‘Lãnh thổ của Anh Hùng và Lãnh thổ
của Quỷ Vương’ mà thôi.”
Anh
Hùng: “Đúng là vậy thật.”
Quỷ
Vương: “Đúng thế phải không? Nếu thật sự chúng ta làm vậy, thì chỉ là châm ngòi
cho chiến tranh sau này. Việc này không phải thương lượng cũng không phải thỏa
hiệp chẳng qua chỉ là câu thêm tí thời gian chuẩn bị mà thôi.”
Anh
Hùng: “Hừm.”
Quỷ
Vương: “Và đó là lý do tại sao chúng ta càng phải tránh những thỏa thuận như vậy.”
Anh
Hùng: “Thế là thương lượng thất bại rồi nhé. Cô đã có nửa ngày của mình rồi…
Tuy nhiên ta cũng chẳng còn tâm trạng nào để chiến đấu với cô… Cô hiểu ta muốn
nói gì chứ, Quỷ Vương?”
Quỷ
Vương: “Khoan chờ đã, ta vẫn còn đề nghị.”
Anh
Hùng: “Vẫn còn sao?”
Quỷ
Vương: “Một nửa thì quá ít, ta sẽ cho chàng toàn bộ.”
Anh
Hùng: “Ể?”
Quỷ
Vương: “Ta sẽ đem hết tất cả cho chàng. Nhưng thế giới này không phải là của ta
nên không tặng cho chàng được. Ta muốn –‘Anh Hùng’ và để đổi lại ta sẽ lấy
chính bản thân của mình ra để đề nghị. Đây chính là điều kiện, ta tự giác dâng
tặng chính mình cho chàng để đổi lại chàng hãy trở thành của ta.”
Anh
Hùng: “C-Cô—”
Quỷ
Vương: “Chàng lắp bắp trông đần thật đấy.”
Anh
Hùng: “C-Cô đang nói cái gì thế!”
Quỷ
Vương: “Đó là điều kiện của cuộc thương lượng.”
Anh
Hùng: “Cô có biết mình đang nói cái gì không vậy?”
Quỷ
Vương: “Biết rất rõ.”
Anh
Hùng: “Cô thật sự nghiêm túc chứ!?”
Quỷ
Vương: “Tất nhiên.”
Anh
Hùng: “Chuyện quan trọng như vậy phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói! C-C-Cẩn trọng một
chút đi chứ! Không phải cô là quỷ vương sao?”
Quỷ
Vương: “Chuyện này thì có gì phải ngạc nhiên? Ta được nghe nói ở Nhân Giới, khi
đủ 15 tuổi, cho dù là con trai của một nông dân hay con gái của chủ nhà nghỉ
cũng đã bắt đầu tán tỉnh, nói những lời ngọt ngào và thề non hẹn biển với nhau
rồi cơ mà.”
Anh
Hùng: “Đừng có nghe mấy cái thứ đó chứ.”
Quỷ
Vương: “Chính xác thì ta được đọc chúng từ trong sách. – Chứ thực tế như thế
nào ta cũng không biết vì chưa từng trải qua bao giờ. Và đây cũng là một trong
những thứ mà ‘ta vẫn chưa được biết.’”
Anh
Hùng: “Cô đang nói cái gì thế?”
Quỷ
Vương: “Một đề nghị tối ưu là lời đề nghị có thể lập tức đáp ứng được yêu của của
một bên. Nói thật với chàng ta chưa từng nghĩ sẽ thực hiện một lời tỏ tình như
là ‘Ta sẽ dâng cho chàng sự trong trắng của mình’ mà vẫn còn giữ được bình
tĩnh. Tim ta bây giờ vẫn còn đập nhanh đây này.”
Anh
Hùng: “Ngược lại ta lại thấy cô cực kỳ bình tĩnh thì có.”
Quỷ
Vương: “Thế chàng chịu không?”
Anh
Hùng: “K-Không!”
Quỷ
Vương: “Tuyệt đối không sao?”
Anh
Hùng: “Tuyệt đối không.”
Quỷ
Vương: “Có vẻ như cơ hội thương lượng thành công ngày càng lớn.”
Anh
Hùng: “Đừng có lại gần đây.”
Quỷ
Vương: “Chừng nào chàng còn chưa đồng ý ta sẽ không chạm vào chàng đâu. Mà dù
sao thì ta cũng chỉ là một cô gái thẹn thùng thôi mà.”
Anh
Hùng: “Không phải khi nãy chính cô đã đem nó ra để thượng lượng sao?”
Quỷ
Vương: “Đúng là như vậy thật. Nhưng vì để thương lượng thành công ta phải che
giấu sự thẹn thùng của mình thôi.”
Anh
Hùng: “Vì cái gì mà nãy giờ mình lại ngại nhỉ!”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Cô định làm gì vậy.”
Quỷ
Vương: “Mm…, ta không phải là người giỏi ăn nói lắm.”
Anh
Hùng: “Không giỏi ăn nói… Không phải khi nãy cô diễn tả cái tương lai bi thảm
kia rất trôi chảy à?”
Quỷ
Vương: “Vì đó là chuyên môn của ta.”
Anh
Hùng: “Chuyên môn gì mà toàn chết với chóc không thế?”
Quỷ
Vương: “Thương trường là chiến trường mà.”
Anh
Hùng: “Chuyên môn của cô cũng không thể tránh khỏi những việc chết chóc nhỉ?”
Quỷ
Vương: “Cái gọi là thương trường, thật ra chẳng khác gì chiến tranh chỉ là
không đổ máu mà thôi.”
Anh
Hùng: “Đáng sợ thật. Thực sự thì, chỉ nghĩ đến việc quỷ vương mà lại không biết
chiến đấu thôi cũng đã đáng sợ rồi.”
Quỷ
Vương: “Không phải là ta muốn làm chàng sợ đâu… Ta xin lỗi vì những hiểu lầm đấy.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Vậy để ta quảng cáo thêm nhé.”
Anh
Hùng: “Ồ… Trong cô có vẻ hào hứng quá nhỉ?”
Quỷ
Vương: “Nếu như sở hữu được ta, chàng sẽ có được rất nhiều lợi ích.”
Anh
Hùng: “Ví dụ như?”
Quỷ
Vương: “Ta rất giỏi trong việc tính toán sổ sách, đảm bảo không sai chút nào
luôn.”
Anh
Hùng: “Còn tưởng là cái gì hóa ra là tính toán.”
Quỷ
Vương: “Ngoài ra thì—”
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Chúng ta có thể chấm dứt cuộc chiến này.”
Anh
Hùng: “Không phải chính cô bảo chuyện này là không thể sao?”
Quỷ
Vương: “Đúng là hiện giờ ta không có biện pháp nào làm được mà dù có thì các quốc
gia loài người cũng sẽ không cho phép việc đó xảy ra. Dù ta có đầu hàng, thì bọn
họ cũng sẽ âm thầm mà xử lý ta. Quỷ Giới cũng sẽ nhanh chóng tìm một quỷ vương
khác lên thay thế còn nhân loại sẽ cổ vũ cho sự xuất hiện của hắn. Cuộc chiến
này đã trở thành một phần quan trọng của xã hội loài người rồi. Cho dù chàng có
nghĩ xấu về nó như thế nào đi chăng nữa.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Nhưng mà cũng chính vì thế, nếu chúng ta có thể tìm ra một ‘Tương Lai
Khác’ cho cuộc chiến này, thì không chỉ ta mà cả Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới sẽ
được chứng kiến một tương lai khác chưa từng được nhìn thấy trước đây.” (TL:
Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới ý muốn nói 3 ngàn thế giới trong Phật Giáo)
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Vậy chàng nghĩ thế nào?”
Anh
Hùng: “Chuyện này…”
Qủy
Vương: “Hm?”
Anh
Hùng: “Cô thực sự sẽ…”
Quỷ
Vương: “Phải, đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Cô đã suy nghĩ về điều này suốt bao lâu nay sao?”
Quỷ
Vương: “Nếu kết thúc trận chiến này là công việc của quân đội thì tìm cách để kết
thúc trận chiến này là công việc của kẻ làm Vua.”
Anh
Hùng: “Vậy đó là mục đích—Um, mà cô muốn ta.”
Quỷ
Vương: “Phải, đúng vậy. Có thể nói là như thế.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Ồ, nhưng chàng cũng đừng hiểu nhầm ý ta. Ta thực sự muốn chàng. Ta muốn
chúng ta cùng nhau đi qua phía bên kia ngọn đồi. Ta muốn mỗi sớm mai thức dậy
dược đi dạo cùng chàng. Và ta thực sự muốn trở thành người tính toán cho chàng,
không chút giả dối. Nếu chàng muốn thì ta cũng có thể quản lý ngân sách, chăm
sóc sức khỏe gia đình? Vậy đã đủ chưa? Vẫn còn chưa đủ sao? Nếu còn chưa đủ
thì… Mặc dù ta không thể nói ta là giỏi nhất nhưng ta khá tự tin có thể chăm
sóc tốt được chàng. Ta còn là Quỷ Vương rất yên tĩnh, dù cho chàng có bỏ mặc ta
một mình trong phòng cả ngày ta hứa ta sẽ không làm phiền chàng. Dù không giỏi
kỹ năng trên giường nhưng đó đâu có trong giao kèo đâu phải không.”
Anh
Hùng: “Cô làm gì mà bối rối thế?”
Quỷ
Vương: “Vì ta không muốn chàng nghĩ rằng ta lừa dối, ta cũng nói luôn là ta nấu
ăn rất tệ. Nấu ăn cũng xem như khoa học đúng không? Bởi vì ta không giỏi những
thứ như màu hóa hay nhũ hóa nên chắc không thể đáp ứng được yêu cầu rồi.”
Anh
Hùng: “Càng nói càng lạc đề rồi…”
Quỷ
Vương: “Và còn có, a—thực ra. Ta nghĩ mình thực sự không có cơ thể quyến rũ như
hầu hết đàn ông mong muốn… Thứ nhất là do ta không tập thể dục đầy đủ thứ hai
là do không chăm sóc đúng cách…”
Anh
Hùng: “Thật vậy sao? Ta… lại không nghĩ thế.”
Quỷ
Vương: “Không, là thật mà.”
Anh
Hùng: “Vậy… vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Chỉ vì ta đang mặc bộ váy đặc biệt do Hầu Gái Trưởng chuẩn bị —Chúng đã
che bớt khuyết điểm của ta thôi. Nói thật, trước ngực ta chỉ toàn là thịt mỡ chỉ
là chàng không nhìn thấy thôi.”
Anh
Hùng: “Đừng có nói cô sắp khóc nha.”
Quỷ
Vương: “Nhưng nó chỉ toàn là thịt!”
Anh
Hùng: “Không, thật ra… Nhìn cô rất quyến rũ… Đặc biệt là phần ngực.”
Quỷ
Vương: “Ta hiểu mà, chàng không cần phải an ủi ta đâu Thành thật xin lỗi về điều
đó. Mà chắc chàng cũng hiểu rằng do ta đến từ gia tộc có truyền thống coi trọng
tri thức hơn vẻ ngoài mà…”
Anh
Hùng: “Thật vậy sao?”
Quỷ
Vương: “Tộc ta là một tộc quái lạ vì hoàn toàn không chú trọng vẻ ngoài mà. –
Khi ta còn là một cô bé, khoảng 150 năm trước, ta mà chịu để ý đến cơ thể và vẻ
ngoài của mình thì, ta đã không phải trải qua cảm giác sợ lỗ của con buôn trong
cái cuộc thương lượng quan trọng này.”
Anh
Hùng: “Cô dùng những từ ngữ khó hiểu quá.”
Quỷ
Vương: “Trên thế giới này có nhiều điều khó hiểu lắm.”
Anh
Hùng: “Cũng đúng.”
Quỷ
Vương: “Nhưng nếu bỏ qua vẻ ngoài mà xét đến kiến thức về kinh tế… kiến thức về…
Um, không còn gì ngoài kiến thức sao? Chẳng lẽ ngoài điểm đó ra mình chẳng còn
gì đáng tự hào sao?”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Thứ duy nhất còn đáng nhắc đến chắc chỉ còn lòng chung thủy của ta mà
thôi. Ta đến từ một gia tộc học giả lâu đời và bọn ta luôn xem trọng lời hứa của
mình, một khi đã hứa thì sẽ khắc sâu vào linh hồn của mình, dù cho chuyện gì xảy
ra cũng không thay đổi, lời hứa của ta còn chắc chắn hơn cả sắt thép. Dù lúc khỏe
mạnh hay ốm đau ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, ta có thể hứa…”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Sao vậy? Chàng không muốn trở thành của ta sao? Ta sẽ không hối hận
đâu, chỉ cần chúng ta có thể cùng nhau đến được ‘phía bên kia ngọn đồi’ là ta
đã mãn nguyện rồi.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng–?”
Anh
Hùng: “Ta nói này.”
Quỷ
Vương: “Ừm…”
Anh
Hùng: “Nếu… Nếu ta trở thành của nàng… Sẽ có nhiều máu phải đổ xuống đúng
không?”
Quỷ
Vương: “—Đúng vậy.”
Anh
Hùng: “Vậy ta cũng sẽ phải giết người đúng không?”
Quỷ
Vương: “…Phải. Ta không muốn giấu chàng.”
Anh
Hùng: “Máu sẽ phải chảy thành sông sao?”
Quỷ
Vương: “Trừ khi cuộc chiến này chấm dứt. Còn không thì ta không thể chắc rằng sẽ
không làm vấy bẩn đôi tay này. Dù là ta hay là chàng, chắc chắn chúng ta sẽ phải
làm ra những điều tàn nhẫn.”
Anh
Hùng: “Ta–ta sẽ bị gọi là kẻ phản bội sao?”
Quỷ
Vương: “Ta có thể dấu danh tính thực sự của chàng. Chúng ta có thể hành động dưới
danh nghĩa của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho huyền thoại về Anh Hùng bị vấy
bẩn. Bởi vì Anh Hùng – chính là hy vọng của nhân loại.”
Anh
Hùng: “Chúng ta thật sự phải đi đến bên kia ngọn đồi sao?”
Quỷ
Vương: “… Cũng không hẳn, chúng ta vẫn có thể chọn việc tiếp tục cuộc chiến
lãng phí tài nguyên đấy để chấp nhận cái thứ hòa bình giả tạo được tạo nên từ đống
thây chất thành núi, máu chảy thành sông này.”
Anh
Hùng: “Như vậy rồi cũng sẽ có rất nhiều người phải hy sinh đúng không? Đến cuối
cùng thì cuộc chiến vẫn sẽ tiếp tục tiếp diễn. Cho dù cả khi ta và nàng đều chết.”
Quỷ
Vương: “Nhưng như vậy thì chàng không cần phải làm bẩn đôi tay của mình nữa.”
Anh
Hùng: “Nàng không muốn cùng ta giao kèo nữa sao?”
Quỷ
Vương: “Ta khống muốn chàng phải giả vờ thỏa thuận với ta. Bởi vì đây là… cuộc
thương lượng quan trọng nhất của thế giới này.”
Anh
Hùng: “…”
Ma
Vương: “Cái gì đạt được từ giả dối thì rồi cũng sẽ mau chóng mất đi.”
Anh
Hùng: “Nàng đúng là người coi trọng lời hứa đấy.”
Quỷ
Vương: “Đây không phải chuyện tốt hay là xấu, mà là phương án kinh tế đã được
lý thuyết chứng minh.”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Nói ngắn gọn là để tránh sự thất bại trong giao kèo thì cần sự tin tưởng
từ song phương từ đó cho ra quan hệ trao đổi ổn định.”
Anh
Hùng: “Được rồi, ta sẽ trở thành của nàng.”
Quỷ
Vương: “Thật chứ?”
Anh
Hùng: “Thật… Nhưng có điều ta cần nói trước.”
Quỷ
Vương: “?”
Anh
Hùng: “Ta đồng ý không phải vì bộ ngực của nàng đâu.”
Quỷ
Vương: “Thứ này thì có gì tốt?” Cọ cọ.
Anh
Hùng: “Đừng có tự cọ ngực mình nữa.”
Quỷ
Vương: “Anh Hùng.”
Anh
Hùng: “Có chuyện gì, Quỷ Vương?”
Quỷ
Vương: “…” Sợ hãi, rụt rè.
Anh
Hùng: “?”
Quỷ
Vương: “Ta muốn được chạm vào chàng. Cho ta chạm nhé, có được không?”
Anh
Hùng: “…”
Quỷ
Vương: “Chàng không tin ta sao?”
Anh
Hùng: “Chỉ là tự dưng nàng thay đổi cách nói chuyện nên hơi lạ thôi.”
Quỷ
Vương: “Ta chỉ muốn chạm vào Anh Hùng một chút thôi. – Ta không được phép sao?
Ta, ta không có làm gì xấu đâu. Chàng có thể trói ta lại cũng được. Ta là một
quỷ vương rất trọng lời hứa.”
Anh
Hùng: “Được rồi, ta hiểu rồi – lại đây đi.”
Quỷ
Vương: “…” Cẩn thận từng chút.
Sờ
nhẹ.
Anh
Hùng: “Tay của nàng thật lạnh.”
Quỷ
Vương: “Lạnh lắm sao? –Xin lỗi nhé.”
Anh
Hùng: “Không, rất thoải mái.”
Ôm
lấy.
Quỷ
Vương: “—Ta là của chàng.”
Anh
Hùng: “—Và ta cũng là của nàng.”
Quỷ
Vương: “Đính ước hoàn thành.”
Anh
Hùng: “Đính ước hoàn thành.”
Quỷ
Vương: “Thật là hạnh phúc” Mỉm cười.
Ôm
chặt.
Anh
Hùng: “…Ưm. Ôm đủ rồi nha.”
Quỷ
Vương: “Chàng cho phép ta chạm vào chàng rồi mà.”
Anh
Hùng: “Ugh. …Ặc, đừng có như vậy chứ? Thế… bước đầu tiên nàng định làm gì?”
Quỷ
Vương: “Chuyện này sao… Trước tiên chúng ta sẽ bắt đầu với lương thực.”
Anh
Hùng: “Xem ra con đường phía trước còn rất dài.”
Quỷ
Vương: “Chàng có vẻ không thích sao?”
Anh
Hùng: “Không phải, ta đã sớm quen với những chuyến du hành rồi. Ngược lại là
nàng không có vấn đề gì chứ?”
Quỷ
Vương: “Tất nhiên không sao. Ta sẽ đi cùng Anh Hùng cơ mà và… Ừm. Ta sẽ để mọi
chuyện cho chàng.”
Anh
Hùng: “Đó là chuyện đương nhiên. Như đã hứa, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Quỷ
Vương: “Được rồi – Chúng ta cùng bắt đầu hành trình tìm kiếm ‘phía bên kia ngọn
đồi’ đâu đó trong thế giới rộng lớn này thôi nào.”