Tối
ngày hôm sau, dinh thự của ông Nelson tràn ngập không khí hỗn độn.
Đội
lính hộ tống Valletta và ông Valin về làng Grisea đã quay trở về và giải theo
vài tên trộm đã làm loạn ở làng.
“Valletta-san
và mọi người không sao chứ?”
Khi
Kazura nghe được rằng làng Grisea đã bị bọn trộm vào tấn công, anh ấy ngay lập
tức bật dậy khỏi chỗ ngồi và hỏi.
“Tất
cả dân làng Grisea đều không bị thương. Ngược lại, 10 trên 13 tên cướp tới đã bị
giết. Chỉ còn có tên đầu xỏ và hai tên khác đã bị bắt giữ”.
Sau
khi nghe những lời đó, tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ người lính hộ tống
đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
“....
Mặc dù cả 13 tên được trang bị đầy đủ mà vẫn bị tiêu diệt sao? Hơn nữa, cả làng
đều an toàn?”
“Tôi
đã kiểm tra từng người một, không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, một nửa số đó đều bị
tấn công vào chỗ hiểm, có kẻ bị chặt đầu, có kẻ thì bị bổ từ vai xuống tới bụng
chỉ trong một đòn”.
Ngay
sau khi nghe câu trả lời, Zirconia liếc nhìn Kazura.
Kazura
giả vờ không để ý, nhìn chòng chọc vào đội lính hộ tống.
“Họ
bị tấn công vào ban ngày sao?”
“Không,
bọn cướp nhân lúc cả làng đang ngủ, chúng tấn công vào nhà của trưởng làng.
Valin-dono nói rằng đã thoát được khỏi bọn chúng và đánh thức cả làng, sau đó bọn
họ phản công lại và tiêu diệt chúng, nhưng...”
“Nhưng
sao?”
Người
lính hộ tống nói đến đó thì ngập ngừng, Zirconia giục anh ta nói tiếp.
“Tôi
đã kiểm tra kỹ, nhưng lại không giống với những gì Valin-dono nói. Có một vài
tên có dấu hiệu đánh nhau trên vũ khí và giáp, nhưng có vài tên lại không”.
“....
Không có dấu hiệu sao?”
Dấu
hiệu đó là những chỗ bị mẻ hoặc vỡ trên vũ khí hoặc giáp sau khi chiến đáu, hoặc
là một vài dầu hiệu trên cơ thể.
Nếu
như những dấu hiệu đó không có thì hoặc là bị giết trong một nhát, hoặc là bị
giết khi đầu hàng.
“Có
nghĩa là bọn chúng không thể chống cự sao?”
“Đúng
vậy. Hơn nữa, chúng bị giết chỉ trong vòng một nhát, bị đánh vào chỗ hiểm hoặc ở
sau gáy. Hơn nữa, đó là do vũ khí tầm gần, chứ không phải là do cung tên.
Zirconia-sama, với tất cả sự kính trọng, nếu như tôi phải nói thì....”
“Zirconia-san”.
Khi
người lính đó định nói gì đó, Kazura ngay lập tức gọi Zirconia.
“Vâng?”
“Có
lẽ hơi sớm so với lịch trình, nhưng tôi sẽ quay trở lại làng Grisea ngay bây giờ.
Isaac-san, Havel-san, làm ơn hãy chuẩn bị cho chuyến đi”.
“Xin
tuân lệnh”.
“Chúng
tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức”.
“Quân
đoàn hai của quý tộc sẽ nhận trách nhiệm hộ tống. Isaac, đi đến danh trại và lấy
trên danh nghĩa của ta, chuẩn bị 100 người cho nhiệm vụ”.
“Rõ”.
Isaac
nhận lệnh của Kazura, sau đó nhanh chóng viết lệnh của Zirconia lên giấy da.
Sau đó, anh và Havel rời khỏi phòng.
Kazura
rời khỏi chỗ ngồi và đi thẳng ra cửa.
“Kazura-dono,
đồ đạc của ngày sẽ được chuyển đến trễ hơn liệu có được không?”
“Không
vấn đề gì cả. Xin giao việc này lại cho Ngài”.
Kazura
rời khỏi phòng và trả lời ông Nelson mà không quay đầu lại. Sau khi người lính
nhìn thấy vậy, anh ta tiếp tục nói.
“Nelson-sama,
Zirconia-sama, tôi nghĩ Valin-dono và dân làng đang giấu diếm chuyện.....”
“Tên
ngươi là Otis phải không?”
“Ah?
Vâng thưa bà”.
Một
lần nữa anh ta lại bị ngắt lời. Otis gật đầu và trả lời.
“Otis,
hãy giữ kín chuyện những gì ngươi thấy ở làng Grisea. Không được nói với ai
khác”.
“....
Vâng”
“Hãy
nói lại với những người lính hộ tống khác và mang họ tới đây, ta cần phải nói
chuyện với họ”.
“Đã
rõ”.
“Còn
nữa, về việc tra khảo những tên trộm đã bị bắt. Dẫn chúng tới phòng tra khảo ở
tầng hầm, mỗi tên một phòng riêng biệt”.
“Rõ”.
Sau
khi nhận lệnh từ Zirconia, Otis làm hành động chào và đi ra khỏi phòng.
“...Zil,
liệu có thể bổ được một người từ vai xuống tới bụng chỉ trong một nhát không?”
“Em
nghĩ đây không phải chuyện khó. Nếu như có đủ thời gian thì em cũng làm được.
Hơn nữa phải là ở khoảng cách xa. Nhưng, trong giữa lúc giao chiến, tình thế có
thể xoay chuyển bất cứ lúc nào, em nghĩ là khó có thể làm được”.
“Hmmm....”
Zirconia
vẫn nhìn ra ngoài cửa và trả lời. Ông Nelson ngồi xuống ghế và suy nghĩ.
“Zil
có thấy những gì thay đổi về mặt thể chất của mình từ khi Kazura-dono tới đây
không?”
“Xem
nào.... Buổi sáng sau ngày Kazura-san tới đây, em cảm thấy mệt mỏi nhưng sau đó
đỡ hơn một chút. Nhưng không có gì quá đặc biệt cả”.
“Anh
cũng cảm thấy giống như vậy. Anh nghĩ rằng đó là do sự phấn khởi khi
Greysior-sama xuất hiện, nhưng có thê là Kazura-sama đã ban phúc cho chúng ta,
hoặc cũng có thể là...”
“Có
thể là?”
“Có
thể là do thức ăn đóng hộp mà chúng ta đã ăn lần trước”.
Nghe
thấy câu trả lời đó, Zirconia quay sang nhìn ông Nelson.
“Zil
chắc chắn cũng biết về truyền thuyết Greysior-sama đúng không? Hãy nhớ lại xem,
có một dòng trong đó đã in sâu trong đầu anh”.
“Em
ít nhiều cũng biết về truyền thuyết này, nhưng không nhớ hết tất cả....”
Zirconia
trả lời, nên ông Nelson hơi ngạc nhiên.
Mặc
dù người vui mừng nhất khi Greysior xuất hiện là Zirconia, nhưng cô ấy lại
không biết tât cả đầu đuôi truyền thuyết.
“Có
một dòng trong truyền thuyết, ‘Kỳ lạ thay, chỉ cần ăn một miếng thức ăn nhỏ mà
người đàn ông đó mang đến là có thể tăng sực mạnh thể chất, và điều này đã cứu
sống được những người dân đang dần chết vì đói’ Tuy điều này quá bình thường trong
những câu truyện thần tiên, anh không để ý lắm nhưng có lẽ nội dung của truyền
thuyết này đã có phần đúng”.
“Đợi
đã. Vậy lí do tại sao bọn họ có thể đánh bại được bọn trộm là vì người dân làng
Grisea đã ăn thức ăn mà Greysior-sama mang đến sao?”
“Đó
chỉ là dự đoán thôi. Mọi chuyện không chỉ có giới hạn ở đó đâu. Có thể không phải
là “đã ăn thức ăn mà Greysior-sama mang đến”, nhưng chắc chắn rằng
Greysior-sama đã ban phước cho họ và ban phước xuống làng Grisea để bảo vệ họ.
Mà cũng có thể không phải là dân làng đã đánh nhau với lũ cướp mà là một cái gì
đó khác.”
Zirconia
đặt tay lên trán suy nghĩ.
Mặc
dù cô đã nghe tất cả nhưng vẫn không thể biết được cái nào là đúng.
“....
Hại não quá. Hơn nữa, để biết được sự thực chỉ còn cách hỏi trực tiếp
Kazura-san thôi”.
“...
Đây là vấn đề khó nói mà”.
Khi
nhớ lại vẻ sưng sỉa của Kazura khi anh rời khỏi phòng, ông Nelson và Zirconia
thở dài.
Nếu
như thuộc hạ của họ không mang Kazura tới đây thì làng Grisea đã không xảy ra
chuyện.
Từ
những hành vi của anh nãy giờ, việc Kazura rất trân trọng những người làng
Grisea, đặc biệt là cô gái tên Valletta đã quá rõ ràng. Vẻ không hài lòng của
anh khi ra khỏi phòng đã bị nhìn thấu.
Kazura
quả thật không hài lòng chút nào.
Ngay
sau đó, Zirconia ngẩng mặt lên và đặt hai tay vào bàn và cố nâng nó lên.
“Nghhhhhhh!....
Em chịu! Em không bê được”.
“Em
đang cố làm gì vậy....?”
“Có
lẽ nếu như chúng ta có thêm sức mạnh nhờ thức ăn thì em nghĩ em có thể nhấc được
nó”.
Chiếc
bàn đồ sộ đó được làm từ những tấm gỗ rất dày, không thể nào một người phụ nữ lại
có thể nhấc nó được.
Khác
với việc nếu như cô ấy nhấc ở cạnh bàn, nhưng Zirconia lại muốn nhấc nó từ phía
dưới.
Nếu
như không sở hữu sức mạnh của Hercules thì chẳng thể nào nhấc được.
“Dẹp
chuyện đó đi đã. Trong tình huống này, tốt hơn là chúng ta không nên hỏi
Kazura-dono trực tiếp. Không nên xúc phạm Ngài ấy”.
“Phải
rồi.... Hơn nữa, nếu như chúng ta tra khảo những tên trộm kia thi có thể sẽ biết
được sự thật”.
Khi
cô ấy nói vậy, Zirconia vẫn cố nâng cái bàn lên. Sau đó có tiếng gõ cửa.
Người
lính hộ tống đã quay lại cùng những thành viên khác.
Một
giờ sau.
Zirconia
đi thẳng tới phòng tra khảo dưới tầng hầm.
Cô
ấy còn mang theo một chiếc hộp lớn được phủ vải ở phía trên.
Zirconia
tới thẳng phòng đang giam giữ những tên trộm, những người lính canh ở đó mở cửa
cho cô vào.
Ngồi
trên ghế ở giữa căn phòng là Trọc đại ca, đã bị trói tay ở phía sau lưng. Ngoài
ra còn có hai người lính được trang bị áo giáp và áo choàng sẫm đứng hai bên.
Bọn
họ thuộc quân đoàn hai của quý tộc, được Zirconia chọn.
“Xin
chào. Ta là Zirconia, sĩ quan thẩm vẫn và sẽ hỏi ngươi một vài câu. Rất hân hạnh
được gặp”.
Khi
Zirconia ngồi xuống, hắn ta nhìn chằm chằm vào Zirconia và ngạc nhiên.
“Zirconia?
Là Zirconia Thiên Hạ Vô Song đó ư?”
“Ara?
Vậy là ngươi có biết đến ta, Nhưng ta không thích cái biệt danh đó. Ngươi có thể
dừng gọi ta như thế được không?”
Thiên
Hạ Vô Song là biệt danh của Zirconia có từ trận chiến 4 năm trước.
Cứ
thế lặp lại, tại rất nhiểu trận chiến với Balveile, đoàn quân của cô chưa bao
giờ bị đánh bại, chính vì thế mà cô có biệt danh này. Nhưng cô lại rất ghét nó.
Zirconia
nói xong thì bỏ tấm vải phủ của chiếc hộp, sau đó cô lấy ra một thiết bị bằng gỗ
có lưỡi kiếm bằng đồng
Lưỡi
kiếm được thiết kế hoạt động cùng với chiếc tay cầm.
Nếu
như chiếc tay cầm được kéo lên thì lưỡi kiếm sẽ được nâng lên. Còn nếu thả ra
thì lưỡi kiếm sẽ quay về vị trí ban đầu(Như cái máy chém mini).
“Tại
sao? Khi đội quân của cô tới thì trận chiến.... N-Này, cái này là sao đây?”
Nhìn
thấy đồ vật nguy hiểm này, mặt hắn tái nhợt.
Cũng
chẳng ngạc nhiên lắm, vì trên máy chém vẫn còn dính máu.
“Ta
xin lỗi. Ta là người bận rộn, không có nhiều thời gian đâu. Ngươi sẽ toàn thây
nếu như trả lời câu hỏi của ta, nhưng nếu như câu trả lời mà lệch so với hai
tên kia thì tất cả mất một ngón tay. Hiểu chưa. Câu đầu tiên....”
Lời
cảnh báo của Zirconia làm cho hắn ta run rẩy sợ hãi.
Nếu
như cô ấy nói rằng sẽ cắt vài ngón tay thì không quá quan trọng. Nhưng nụ cười
nham hiểm kia thì có vẻ như đó là sự thực.
“Nói
cho ta biết, ngươi có bao nhiêu đồng bọn?”
Cô
không quan tâm tới phản ứng của hắn ta và bắt đầu đặt câu hỏi.