Bao trùm cả tầm mắt tôi
là một vùng đất mêng mông và những ngọn đồi đá.
Tôi
tiếp tục đi trên con đường không có lối thoát này.
Mọi chuyện cứ lặp đi lặp
lại.
Tôi đã hoàn toàn sụp đổ,
đôi mắt tôi ngấn
đầy nước.
Không đùa chứ! Cái tình
cảnh này.
Đã đến ngày thứ 3 rồi nhỉ?
Hãy cho chuyện
gì đó xảy ra đi mà.
Kể từ khi bị đánh gục bởi
hoàn cảnh, tôi cứ đi cứ đi
về phía trước chẳng màng sáng hay đêm. Và
trước khi nhận ra thì tôi đã ở một vùng đất cằn cỗi, để tránh bị những điều
không hay xảy ra tôi đánh dấu từng nơi tôi đi qua và tiếp tục lết đi.
Tồi tệ hơn nữa, ngọn núi
to sờ sờ trước mặt tôi mà tôi
đi mãi, đi mãi, cũng chẳng thể nào tới gần. Đó có lẽ là ảo giác, và
nhiều lần tôi cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ vụn.
Sau mọi nỗ lực, tốt quá
rồi, chả có ma nào ở đây, tuyệt vời.
Đúng thiệt là không thể
tin nổi. Không những là con người, kể cả thú vật cũng chả có.
Mà, quên nó đi.
Đi được một lúc tôi
nhìn thấy một bãi rơm khô như là cỏ ế, hài đúng như tôi đoán, sao có thể ăn thứ
này được chứ. Nhưng thứ này khó kiếm lắm đấy!
Tôi tuy cảm thấy đói
nhưng vẫn có thể đi được, chắc cơ thể tôi như ‘sịp đỏ’ rồi nhỉ. Nếu mà còn bình thường thì tôi
đã chết khô ở đâu rồi và chả có sức đâu để mà đứng.
Làm theo những gì Tsuki-sama
dạy, với
sức mạnh vừa nhận được, tôi thử tập trung kích hoạt nhưng hoàn toàn thất bại
(?)
Tôi cố tập trung sức mạnh
trong lòng bàn tay nhưng.
Tôi chẳng hiểu nổi. Tôi
có thể cảm nhận sức mạnh đang tập trung nhưng sao lại không có gì xảy ra vậy.
Tôi thử đặt tay xuống đất
nhưng chẳng có kết quả gì.
Tôi thử mọi trò nhưng…
Chỉ có những đồ vật tôi
cầm trên tay thì di chuyển nhẹ tùy thuộc vào lượng năng lượng tôi đưa vào.
Nhưng không hẳn là nó
di chuyển, nó chỉ rung lên trên tay tôi thôi (Trans: vậy chị e ở đây với năng lực
này thì dù có đông hơn nam giới vẫn tự giải tỏa một mình được, mình là mình
trong sáng lắm, tại cái năng lực đó làm mình liên tưởng linh tinh thui
ahihihi).
Thật bí ẩn. Mà thôi, nó
cũng chẳng giúp tôi thoát khỏi cái tình cảnh này đâu.
Dù sao đây là năng lực
tôi được Tsuki-sama ban cho mà. Người tuyệt vời như ngài không thể sai lầm được.
Tôi sẽ cố thí nghiệm với
nó nhiều hơn để sớm có thể hiểu về nó.
Mà nói tới
thì... Nóng
quá.
Ngày nóng.
Đêm lạnh.
Đó là những cảm giác
tôi cảm nhận được nhưng…
Đến trưa thì tôi thấy cả hơi nóng bốc lên.
Ngay giờ nè, giống y như vậy đó.
Đến đêm thì bề mặt các
tảng đá đóng băng lại.
Ya, đây dường như quá
khắc nghiệt đối với một con người rồi.
Một lần nữa phải cảm ơn
cái cơ thể ‘sịp
đỏ’ này.
Nah, chẳng quan tâm
xung quanh như thế nào nữa, thẳng tiến phía trước nhanh nào.
Bây giờ tôi đã bắt kịp ngọn
núi kia , có vẻ tình hình chuyển biến rồi nhỉ. Làm ơn đó, tôi khẩn nài đó, làm
ơn đi mà.
Chỉ có gió và tiếng bước
chân của chính tôi là những thứ tôi nghe thấy.
Đã 3 ngày rồi đấy, 3
ngày rồi đấy!
Lúc này nên có một sự
kiện gì đó chứ nhỉ?!
“Tôi biết mà, tôi có phải
là anh hùng gì đâu~ Sau tất cả, tôi vẫn chỉ là một con vịt xấu xí.”
Tôi bắt đầu lầm bầm một mình. Nói nhảm đủ mọi thứ. Buồn thật mà.
Nhìn về phía xa xăm kia
với độ mắt vô hồn. Tôi muốn tin rằng có
người ở cuối bên kia con đường .
Tôi tự hỏi hai người
anh hùng kia đang làm gì nhỉ? Họ chắc hẳn là được nhận sự đón chào nồng nhiệt của
hoàng gia, quý tộc và được ăn trong một buổi yến tiệc lớn .
So sánh với tôi.
Ngoảnh lại đằng sau, chả
có gì ngoài một vùng đất màu nâu đỏ là con đường tôi đã đi qua.
Mỗi khi thấy ảo ảnh,
tôi muốn nhảy vào đắm chìm trong nó, đáng lẽ chỉ một chút thôi, một chút nữa
thôi là có thể. Tôi không thể chấp nhận nổi cái nơi tôi bị đá xuống thế này.
Tôi đã nghĩ rằng đầu
tiên tôi sẽ đi lang thang sau đó sẽ gặp bất ngờ một ai đó hoặc tìm ra một khu dân
cư nào đó. (Trans: atsm ở progolue 2 xong bị đá giờ vẫn chưa chừa à)
Có lẽ điều này là đặc
ân chỉ dành cho nhân vật chính thôi nhỉ.
Chẳng có gì cả, thậm chí cả một bóng ngư- ???
“????????”
Vậy…
Có một giọng nói yếu ớt
nhưng…
Với toàn bộ khả năng của
mình, tôi cố thay đổi cơ thể. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi trở nên khá nhạy cảm.
Tai tôi không cho phép tôi bỏ qua bất kì thứ gì.
Tôi dừng lại.
Vểnh tai lên với tay của
mình, im lặng và
nhắm mắt lại.
Ở đâu, tôi nghe thấy nó
ở đâu vậy ta?
Tôi phải tập trung, tập
trung.
Ngay bây giờ tôi chẳng
để lỡ cái gì cả thậm chí chỉ là một giọt nước.
Tôi chắc chắn đã nghe
thấy một giọng nói.
“C...cứu..”
“Nó ở đằng kia!!!!”
Đó là tiếng
hét.
Tôi mở to
hai mắt mình ra như nương theo tiếng sóng vỗ “Đùng”.
Tôi đói
lắm rồi. Đói, đói, đói lắm rồi.
Kể từ khi
tới đây, đây là lần đầu tiên tôi dùng hết sức mình, dẫm xuống mặt đất một cái
rồi phóng hết tốc lực về hướng đó.