[Cuộc chiến Năm Ngày]
Cuộc chiến mà sau này được mang tên
gọi như vậy và cũng vô tình khai sinh ra vô số thành ngữ mới - những thành ngữ
như [cá gặp nước] bắt nguồn từ sự kiện lịch sử này. Chúng có đến từ rất nhiều
thể loại, từ chiến thuật cho đến châm ngôn, nhưng nếu những người bắt nguồn cho
những câu nói đó mà nghe được điều này, họ chắc hẳn sẽ không biết làm gì hơn là
làm bộ mặt chua chát. Đối với họ, năm ngày này là một trận chiến điên cuồng
mang ý nghĩa sinh tử.
◇ ◇ ◇
~ Ngày thứ 1 – Buổi trưa – Ở một
nơi nào đó ~
Trong căn phòng tối mờ mờ, tôi đang
nhận được báo cáo về việc [Cuộc xâm lược của quân đội công quốc Amidonia] từ
Hakuya. Trên chiếc bàn lớn ở giữa phòng được đặt một tấm bản đồ lớn của Vương
quốc Elfrieden và các vùng phụ cận. Đó chính xác là nơi mà bạn gọi là sa bàn.
Hakuya đặt một quân cờ đại diện cho quân Amidonia lên phía nam bản đồ.
“Quân Amidonia đã xâm lược sau khi
vượt qua dãy Ursula. Thần đã được thông báo rằng họ đã vượt qua thung lũng
Goradoa và hiện tại đang bao vây Altomura. Quân số xấp xỉ 30,000.”
“Tổng quân lực của họ vào khoảng 40,000
đúng không? Họ hẳn đã mang khá nhiều quân đấy.”
“Có vẻ như họ đã mang toàn bộ số
quân có thể và đặt cược hết tất cả vào lần này.”
“Mà cũng thật tốt khi họ không băng
qua vùng của công tước Carmine. Sẽ xảy ra vô vàn rắc rối nếu họ can thiệp vào
trận chiến của chúng ta với phe kia.”
“Đó là một nỗi lo không cần thiết.
Chúng ta đã ‘sắp xếp’ một vài thứ nên việc đó sẽ không xảy ra.”
Hakuya nói với giọng điệu bình thản.
Anh ta tràn đầy tự tin nhưng…. Nghĩ đến những rắc rối mà những ngôi làng nằm
trên đường tiến quân của Amidonia sẽ gặp phải, tôi không thể cảm thấy thực sự
vui vẻ được.
“….. Tôi nghĩ nó chỉ là một chiến
thuật cũ xì được dùng lại, nhưng không ngờ nó lại có hiệu quả.”
“Thì con người cơ bản là tin vào những
điều mà họ muốn tin. Bệ hạ cũng nên cẩn trọng nữa.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Được rồi,
vậy giờ thì, bên Amidonia sẽ di chuyển như thế nào đây.”
“Sau khi bắt Altomura đầu hàng, họ
sẽ quét sạch các khu vực xung quanh. Họ có thể sẽ muốn bảo hộ vùng sản xuất
lương thực. Sau khi đã chiếm được vùng đó rồi họ sẽ tuyên bố vùng đất đó là của
họ.”
Đặt cược tất cả vào việc ăn trộm của
người khác khi người ta đang gặp khó khăn.
“Quả đúng là họ, nhưng mà… thật bần
tiện”
“Đó là vì sự chênh lệch sức mạnh giữa
hai quốc gia. Đây đã là giới hạn về sức mạnh quân sự của Amidonia rồi.”
“Tôi đoán vậy. Vậy còn quân đồn trú
ở Altomura thì sao?”
“Bao gồm cả viện quân chúng ta có
thể gửi thì vào khoảng 5,000.”
30,000 so với 5,000. Chệnh lệch tới
tận 6 lần.
“Họ có thể giữ được bao lâu?”
“Đó là một pháo đài nằm trên vùng đất
bằng, không phù hợp cho phòng thủ. Cộng thêm sự chênh lệch quân số, họ có lẽ
không thể chống nổi quá hai ngày bao vây liên tục.”
“Và tồi tệ nhất là họ sẽ thất thủ
trong một ngày hử?”
Điều đó có nghĩa là nếu bạn tính cả
việc chậm trễ thông tin, sẽ không có gì là lạ nếu bây giờ họ đã thất thủ rồi.
Tuy nhiên, nó chỉ được tính khi sự thù địch ra mặt bắt đầu. Tôi nói với Hakuya
cùng một nụ cười.
“Chúng ta đã biết trước điều này và
gửi ‘người đó’ đến đúng không nhỉ?”
“Như người đã nói. Giờ chỉ là vấn đề
là chúng ta có thể giữ được hay không?”
“Vậy chúng ta sẽ không thay đổi chiến
lược. Chúng ta không cần gửi thêm viện quân cho Altomura nữa.”
“Thần nghĩ đó là một quyết định khá
mạo hiểm”
Hakuya cúi đầu trước quyết định của
Soma.
◇ ◇ ◇
~ Cùng lúc đó - Vùng phụ cận
Altomura ~
Cùng lúc Soma và Hakuya đưa ra quyết
định, một người đang quỳ trước trụ sở của quân Amidonia đang bao vây Altomura.
Tên của người đàn ông gầy gò và rõ ràng là nhút nhát này là Wyst Garrotte, lãnh
chúa cai quản của vùng này. Là một người dân của Altomura, ông ta lẽ ra phải là
người lãnh đạo phòng thủ Altomura, nhưng do tình hình, hiện tại ông ta đang dập
đầu trước Gaius VIII người lãnh đạo đội quân Amidonia. Đứng cạnh Gaius VIII
đang ngồi trên ghế tọa là thái tử Julius, người đang lườm Wyst nói.
“Hoo… ngươi muốn nói là Altomura sẽ
đầu hàng mà không kháng cự sao?”
“V…vâng! Chúng tôi không dám đối đầu
với quân Amidonia!”
Wyst đáp lại với giọng lắp bắp.
Gaius đảo mắt ra xung quanh.
“…. Vậy hãy nói lí do ta nghe nào!”
“Chúng tôi không thể ngăn được đội
quân của ngài! Altomura là thị trấn được xây trên vùng đồng bằng trồng lúa và
không phải nơi tốt để phòng thủ. Chúng tôi cũng chỉ có mỗi tường để phòng thủ
và vài ngàn hộ vệ thôi. Trước các cuộc tấn công của đội quân 10,000 người, sẽ
chỉ là vấn đề thời gian thôi khi chúng tôi thất thủ!”
Gaius nhìn Julius trong khi anh ta
im lặng gật đầu, ra hiệu rằng không có gì bất thường trong lời của ông ta,
Gaius gật đầu, “humm”.
“Vậy các ngươi sẽ đầu hàng trước
quân ta?”
“Phải. Không có cách nào để bảo vệ
chính mình, chúng tôi chỉ còn cách cầu xin lòng nhân từ của bệ hạ.”
Nghe lời Wyst, Gaius nghiến răng.
“Tốt lắm. Giờ hãy mở cổng đi.”
“T…tôi có thể xin ngài đợi một chút
được không”
Lông mày Gaius nhăn lại khó chịu.
“Tại sao?”
“H…hiện tại các luồng ý kiến đang
chia làm hai phe phản chiến và phe kháng cự. Có một số người trong phe kháng cự
tuyên bố rằng [lũ Amidonia giết tất cả ngay cả khi chúng ta đầu hàng], và thậm
chí một số người trong phe phản chiến cũng nghi ngờ điều này nữa.”
“Hoo… Vậy ngươi thuộc phe nào?”
“Đ…điều đó không cần phải suy nghĩ!
Tôi đang cầu xin cho cái mạng của mình. Làm ơn đừng nghi ngờ tôi.”
“…..”
“Nhưng sự thật là có một số người
đang có ý kiến như vậy. Đó là tại sao tôi phải đến tận nơi đóng quân này để xem
bệ hạ sẽ nói gì”
Gaius suy nghĩ về những lời của
Wyst. Những điều hắn ta nói không có gì là lạ nhưng liệu ông ta có nên tin hắn
không. Trong khi Gaius đang trầm tư suy nghĩ, Julius nói xen vào.
“Ngay cả khi ngươi không thể thuyết
phục được mọi người trong thành thì chúng ta vẫn có thể tấn công Altomura bất cứ
lúc nào các ngươi biết không?”
“Vâng. Tôi cũng hiểu rất rõ điều đó.”
Wyst đáp lại Julius trong khi vẫn
đang trong tư thế hành lễ.
“Tuy nhiên vẫn có vài kẻ ngu ngốc
không hiểu điều đó. Tôi không muốn bệ hạ Gaius và người lính của ngài bị thương
chỉ vì lũ ngốc đó. Nếu ngài tha mạng cho tôi... tôi sẽ định hướng lại ý kiến của
người dân trong thành.”
Nhìn Wyst đang dập đầu lên rồi xuống
giống con châu chấu, Julius nhổ nước bọt vào mặt hắn ta trong thâm tâm.
(Tên cơ hội chết tiệt. Vậy ra Quý tộc
Hoàng gia đã sa đọa đến mức này... Hừm, cũng chẳng có gì lạ khi ngay cả Tam
Công Tước Gerog Carmine cũng trở nên như vậy.)
Sau khi Julius tự bình tâm lại,
Gaius vỗ đùi một tiếng bộp.
“Được lắm. Nếu ngươi đầu hàng ta sẽ
đảm bảo sự an toàn của những kẻ ở trong thành. Quay lại và làm cho tốt vào.”
Nghe Gaius nói vậy, Wyst trở nên vô
cùng vui mừng đến nỗi suýt ngã.
“C…cảm ơn ngài rất nhiều! Vậy thì
tôi xin phép.”
Ngay sau khi nói vậy, ông ta lật đật
nhanh chóng rời khỏi đó. Trong khi nhìn ông ta quay đi, Julius hỏi Gaius.
“Liệu việc này sẽ ổn chứ?”
“Hừm, nếu chúng đầu hàng thì chúng
ta đã thắng rồi”
Gaius nở một nụ cười độc ác.
“Ta không cần một còn chuột khúm
núm trước kẻ địch. Sau khi xong việc chúng ta sẽ treo đầu hắn lên cổng thành
làm gương.”
“Fufufu… ra vậy.”
Julius cũng nở một nụ cười độc ác
như vậy.
Gaius đứng dậy khỏi ghế và ra lệnh
cho toàn bộ tướng lĩnh [Tiến vào Altomura ngay khi chúng đầu hàng và giành kiểm
soát toàn bộ].
Tuy nhiên cho đến tận khi mặt trời
lặn mà cổng thành Altomura vẫn không hề có dấu hiệu sẽ mở.
“Ey! Tên Wyst đang làm trò gì vậy!”
Gaius trở nên nóng giận. Mặt khác
thì Julius đang bình tĩnh phân tích tình hình.
“Chẳng lẽ hắn ta thất bại trong việc
định hướng dư luận trong thành…. Hay là hắn ta đang âm mưu điều gì chống lại
chúng ta.”
“Khốn kiếp! Điều động toàn bộ quân
ngay lập tức!”
“Làm ơn hãy đợi đã. Nếu kẻ địch có
kế hoạch thì sẽ rất nguy hiểm để tấn công vào ban đêm. Thêm nữa, nếu cha cân nhắc
cả khả năng đột kích vào ban đêm, sẽ tốt hơn hết là tăng cường phòng thủ và đợi
cho đến hết đêm. Một khi bình minh lên chúng ta sẽ tấn công toàn lực, thị trấn
đó sẽ thất thủ chưa đến nửa ngày đâu.”
Bị Julius chỉ ra điều đó, Gaius hạ
nắm đấm của mình xuống.
“Uggh … Cũng chẳng còn cách nào
khác.”
Gaius chấp nhận kế hoạch của Julius
và hạ lệnh cho các tướng lĩnh đợi đến bình minh để bắt đầu tấn công, nhưng ngay
cả khi nhẹ nhõm với khả năng phán xét tình hình của Gaius, Julius vẫn cảm thấy
điềm xấu từ phía Altomura.
(Mình có… cảm giác xấu về việc này.
Như thể là chúng ta đang bị dắt đi tới một nơi sâu thẳm…. Nó không giống với kiểu
việc Wyst Garrote sẽ làm, nhưng….)
Ở phía mà anh ta đang nhìn, Altomura,
im lặng đến mức kì lạ.
◇ ◇ ◇
~ Ngày thứ 2 ~
Bình minh đã lên. Cuộc đột kích ban
đêm mà Julius lo sợ đã không xảy ra.
Gaius VIII chuẩn bị toàn bộ quân đội
để tấn công như kế hoạch. Nhưng đúng lúc đó….
[[[UUUUUUUUUUUUUUUUUOOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHHHHHH!!!]]]
Từ sau những bức tường im lặng phía
Almutora, những tiếng hô xung trận kì lạ
vang lên. Nó mãnh liệt đến nỗi khiến cho Gaius chần chừ đưa ra lệnh tấn công.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với Altomura vô cùng tĩnh lặng hôm qua? Chẳng nhẽ
viện quân đã đến? Trong đầu Gaius tràn ngập những câu hỏi kiểu như vậy nên ông ta không thể đưa ra quyết định.
Trong lúc đó, một người đang cưỡi
ngựa đang lao từ phía Altomura đến trại của quân Amidonia.
Người đang cưỡi ngựa là Wyst
Garrotte. Wyst xuống yên quá vội đến nỗi trông như ông ta đang lăn xuống vậy,
và lạy lục trước mặt Gaius với khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi.
“Wyst! Lời hứa nhà ngươi sẽ mở cổng
cho chúng ta đâu rồi!”
Gaius hét vào mặt ông ấy và Wyst
càng khúm núm hơn.
“T…tôi vô cùng xin lỗi! Những người
ở trong thành đã rơi vào tuyệt vọng và nó tốn thêm rất nhiều thời gian để thuyết
phục họ.”
“Ta sẽ không nghe lời bào chữa của
ngươi nữa!”
Gaius rút thanh kiếm đang đeo ra và
chĩa mũi kiếm vào cổ Wyst.
“Hiiii!”
“Ta sẽ lấy đầu ngươi làm gương cho
lũ người trong thành kia!”
“V…với tất cả lòng kính trọng thưa
bệ hạ. Tôi biết mình không có quyền nói nhưng họ đã mất khả năng phán xét khi bị
bao vây bởi 10,000 quân địch….”
Trong khi đang rối loạn cực đô,
Wyst bắt đầu bào chữa.
“T…tiếng hô đó đến từ Altomura vừa
rồi là vì lời nói rằng [Amidonia sẽ không thèm giữ lời đâu nên chúng ta sẽ lôi
chúng xuống địa ngục cùng chúng ta]”
“…………..”
Gaius, người vốn định rút lại lời
nói không thể nói nên lời. Những người lính bên trong thành là những tên lính cảm
tử, những chiến binh đã chuẩn bị tinh thần để chết, có nghĩa là việc cố gắng tấn
công sẽ rất mạo hiểm. Nó sẽ không thể thay đổi được sự thật là Amidonia sẽ chiến
thắng, nhưng đó rõ ràng là vì ông ta không muốn hao tổn quân lực của mình ở đây.
Không thể chịu đựng sự im lặng thêm
được nữa, Julius xen vào.
“Cha, nếu đánh với lũ lính cảm tử sẽ
gây thương vong lớn, chúng ta nhất định phải tránh điều đó. Vậy còn việc hãy thể
hiện sự rộng lượng và để Ngài Wyst đây quay lại thuyết phục họ một lần nữa thì
sao?”
Wyst nhảy cẫng lên với lời đề nghị
của Julius gần như thể là nói “tôi sẽ cuộc cả mạng sống của mình để làm điều
đó!”
“L…lần này, tôi đảm bảo sẽ thuyết
phục được mọi người trong thành!”
Gaius ngẫm nghĩ một lúc nhưng cuối
cùng ông ta quyết định để việc này lại cho Wyst.
“Được rồi. Hãy nhớ đây là cơ hội cuối
của ngươi.”
V…vâng! Làm ơn hãy để đó cho tôi!”
“Hmph… nhưng làm sao chúng ta có thể
thể hiện sự rộng lượng của mình?”
“Trong trường hợp này thì, vậy còn
việc dỡ bỏ bao vây khi tôi quay lại thành thì sao?”
Lời đề nghị của Wyst khiến Gaius nổi
khùng.
“Ngươi nói bỏ bao vây sao!? Ngươi
đang đùa với ta à!?”
“C…chắc chắn là không phải rồi! Tất
nhiên là chỉ một lúc mà thôi! Ít nhất là cho đến trưa, nếu ngài có thể bỏ bao
vây thì tôi có thể sử dụng sự rộng lượng của bệ hạ làm cớ để thuyết phục người
dân!”
“Hmph,” Gaius khịt mũi.
“…. Được rồi. Ta sẽ dỡ bỏ bao vây
cho đến trưa. Nếu ngươi vẫn chưa mở cổng thành thì chúng ta sẽ ép các ngươi phải
mở. Nghe rõ chưa?”
“V…vâng! Tôi nhất định sẽ thuyết phục
mọi người bên trong!”
Khi Wyst hối hả quay về như lúc ông
ta đến, Gaius nhanh chóng gỡ bỏ bao vây lên Altomura. Tất nhiên, để có thể ngay
lập tức bắt gọn bất cứ lực lượng nào từ trong thành có thể nhân cơ hội này mà
chuồn đi, ông ta cho Julius chỉ huy các đội quân cơ động thường trực ở phía trước.
(Hmph, Altomura chỉ còn hai ngày nữa
để sống thôi….)
Gaius nhìn Altomura với ánh mắt đầy
sự căm ghét.
◇ ◇ ◇
~ Cùng lúc đó, trong lâu đài
Altomura ~
Một người phụ nữ đang tự nhiên như ở
nhà trong dinh thự của Wyst Garotte bên trong Altomura. Mặc dù thành phố đang bị
50,000 quân vây hãm, người phụ nữ đó vẫn ngồi thưởng trà một cách tao nhã. Nhìn
người phụ nữ gan dạ bất thường này, Wyst người vừa quay lại từ trại lính
Amidonia cười khổ trong khi trình bày chi tiết cuộc đàm phán. Không còn một
chút nào vẻ mặt đau khổ trên mặt ông ta lúc này.
“Liệu thế được chưa, mẹ…. không,
Công tước Ecksel.”
“Ừ. Làm tốt lắm. Vậy ra Wyst cũng
có thể đóng kịch được rồi, một cậu bé ngoan.”
Người phụ nữ đang nhấp một ngụm trà
là Đô đốc Hải quân Ecksel Walter. Bà ấy trông giống như mới khoảng 20 tuổi
nhưng thực tế vì là một Mizuchi cho nên bà đã sống hơn 500 năm, ngay cả Wyst
người đã 50 tuổi cũng là con của bà ấy.”
“Công tước Ecksel… làm ơn đừng coi
con là một đứa trẻ nữa được không?”
“Tất cả lính thủy đều là những đứa
trẻ theo quan điểm của ta.”
“Nhưng con không phải là lính thủy
nữa rồi.”
“Fufu, bất kể con có đi đến đâu
trong đời, con vẫn luôn là thuộc cấp và đứa trẻ của ta.”
“A - vậy là con sẽ mắc kẹt với việc
bị đối xử như trẻ con cả đời sao?”
Ngay cả khi Wyst đã trở thành một
ông già tóc bạc, Ecksel với vẻ trẻ đẹp bất lão có lẽ vẫn luôn đối xử với ông ấy
như với đứa trẻ.
“Nhưng mà…. Đức vua cũng khá đây chứ?
Thậm chí có thể sai vặt cả Công tước Ecksel nữa.”
“Cách dùng người của bệ hạ thật là
thiếu tinh tế. Mặc dù ta đã thề trung thành với cậu ta từ lúc đầu, nhưng bỗng
nhiên lại ra lệnh cho ta [mang cầu tinh thể của mình và đi đến
Altomura]”
Ecksel tham gia vào Hội nghị thượng
đỉnh của nhà vua ba ngày trước không phải ở Lãnh địa Công tước Walter mà là ở
Altomura, tại dinh thự của Wyst. Bởi vì hình được chiếu lên màn ảnh khá là hạn
chế, khi nào mà một người có sự chuẩn bị chu đáo thì địa điểm của người đó sẽ
không bị lộ. Ngay cả những gián điệp của Amidonia khi xem đoạn ghi hình này, họ
nhất định cũng sẽ nghĩ rằng bà ấy đang ở Lãnh địa Công tước Walter. Soma đã lợi
dụng điểm này và bí mật điều Ecksel đến Altomura.
Công việc của bà là chặn đứng quân
Amidonia. Soma đã dự đoán rằng quân Amidonia trước hết sẽ kiểm soát thủ phủ Altomura
rồi từ đó tiến hành tấn công càn quét để chiếm quyền kiểm soát các vùng lân cận.
Bởi vì cậu không thể chấp nhận gửi viện quân và cũng để kiểm soát bớt số thương
vong, cậu không còn cách nào khác là giữ chân chúng ở Altomura, và rồi tránh
giao chiến nhiều nhất có thể. Đó là tại sao công việc này được giao cho bà cáo
già, Ecksel.
“Amidonia sẽ không bao giờ có thể
đoán được Công tước Ecksel lại có thể ở một nơi như thế này.”
“Sau cùng thì cũng mất tới tận 3
ngày để đi từ thành phố Lagoon để tới đây. Mà dù sao thì ta cũng đã ở đây tới tận
5 ngày rồi… trời ạ, bệ hạ quả thực là sử dụng bà lão này một cách thô bạo quá
mà.”
“Làm ơn đừng lôi tuổi tác của mình
ra chỉ khi nào thấy tiện như thế nữa.”
“Tự cười nhạo chính mình cũng là một
điều tốt đó biết không, dù ta tuyệt đối sẽ không để ai nói như thế về
mình.”
Người cũng liều lĩnh không kém gì
Công tước Vargas! Wyst muốn hét lên như vậy nhưng ông ta đành giữ nó trong
lòng. Mặc dù đã qua tuổi 50 nhưng ông ta vẫn còn rất quý trọng mạng sống của
mình.
“Bên cạnh đó Công tước Ecksel. Con
chỉ có thể câu giờ cho đến trưa thôi, liệu tất cả sẽ ổn chứ? Người vẫn cần thêm
chút thời gian nữa cho kế hoạch đúng không?”
“Sẽ ổn thôi. Nếu họ dỡ bỏ bao vây
cho đến tận trưa, họ sẽ cần thêm thời gian để tái lập lại. Nếu họ muốn tấn công
toàn lực thì sớm nhất phải đến tận hoàng hôn.”
“Ra vậy. Vậy không còn việc gì cho
con nữa, đúng không?”
“Phải. Làm tốt lắm Wyst. Để mọi việc
lại cho ta và đi nghỉ đi”
Ecksel nói vậy trong khi cười với
Wyst như một người mẹ hiền từ. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, Wyst cảm thấy ông
có thể quên hết sợ hãi từ lúc đứng trước Gaius VIII.
◇ ◇ ◇
«Thành ngữ cổ điển Elfrieden»
[Lãnh chúa Altomura]… con người
hùng biện. Nói đến những người hứa hẹn nhưng không thể giữ lời. Nguồn gốc của cụm
từ này là khi lãnh chúa Altomura, Wyst Garrotte, trước cuộc tấn công của Thân
vương Amidonia, Gaius VIII, khi trên bờ vực của Cuộc chiến Năm Ngày, ông đã lặp
đi lặp lai những lời hứa sáo rỗng rằng mình ‘sẽ đầu hàng’ để câu giờ. Một ví dụ:
“anh ta là cái thể loại giống với L - nên tốt hơn hết đừng có tin anh ta.”