“Oww ...”
Suimei không ngừng rên rỉ khi cơn đau truyền đến từ
mông mình, đó là cái giá mà cậu phải trả cho một việc không kịp phản ứng.
Nó đến một cách bất ngờ. Cậu đã đoán được là sẽ có một
cái gì đó xảy ra, nhưng nó đột ngột tới mức cậu khó có thể sẵn sàng.
Mặt sàn cứng rắn. Có lẽ đầy gạch đá bên dưới. Đáp thẳng
cái mông của mình xuống, xương chậu đau inh ỏi. Đó là cậu chuyện chỉ mới vừa xảy
ra.
Chuyện gì diễn ra thế này? Câu chuyện này chỉ diễn
ra cách đây có vài giây vì thế mà cậu nhớ rất rõ.
Trên đường trở về từ trường học với hai người bạn của
mình, cậu đã bị cuốn vào vòng tròn ma thuật dịch chuyển bất ngờ xuất hiện trên
đường.
Và lúc dịch chuyển kết thúc, phần mông của cậu tiếp
đất trước.
(...Ôi dời, thật là ngớ ngẩn mà)
Suimei đã khám phá ra những bí thuật ở thời hiện đại
trong một khu rừng bê tông. Tuy cậu chỉ học ma thuật mới 12 năm thôi nhưng cậu
rất tự tin vào ma thuật của mình. Thế nhưng cậu lại dễ dàng rơi vào cái bẫy ma
thuật mà người khác đặt ra. (TL: khu rừng bê tông ở đây ám chỉ là những tòa nhà
bê tông)
Cậu có thể cảm nhận được nó, thậm chí là nhìn thấy
nó, nhưng cậu không phản ứng gì cả, đơn giản là đứng nhìn.
Nếu đó không phải sai lầm của cậu thì là gì? Cậu cảm
thấy rất xấu hổ và thất vọng.
Đôi mắt cậu đẫm lệ vì nỗi đau truyền đến từ phần
mông mình cùng với sự tủi nhục, Suimei đột nhiên nhìn xung quanh, lo lắng cho
người bạn đi bên cạnh mình—
“Ow...”
Ngay bên cạnh, người bạn của cậu, Shana Reiji, cũng
đau quằn quại như Suimei, và không ngừng xoa xoa phía dưới của mình.
“Reiji, cậu không sao chứ?”
“Ừm, còn cậu?”
“Mông tớ đâu quá như muốn chẻ làm hai vậy...”
“Hahaha, cậu cũng vậy hả, khoan - chờ tí, chỉ có mỗi
cậu ở đây thôi sao, Suimei?”
Reiji cười vui vẻ trước trò đùa ngớ ngẩn của mình, nhưng
chỉ một lúc sau. Cậu nhận ra sự thiếu vắng một người bạn khác trong đoàn người
của mình, Anou Mizuki, người đã đi chung với họ và luôn tỏ vẻ khó chịu.
Cô ấy chắc chắn không có ở đây. Một phút trước đây họ
còn đi chung với nhau và giờ đã không thấy nhau nữa.
Cậu liền xem xét xung quanh. Cả căn phòng được bao
trùm trong những bức tường bằng đá với những cây nến phát ra ánh sáng lờ mờ, trừ
những thứ đó ra thì không có gì khác nữa. Không, chắc chắn có thứ gì đó là: một
cánh cửa kiên cố và sàn nhà cứng như đá, với vòng tròn ma thuật dịch chuyển.
“U-Um, Mizuki không có ở đây ...”
Suimei lẩm bẩm trong khi hơi lúng túng lo lắng cho
người bạn mất tích của mình. Còn Reiji thì không ngừng vò đầu với vẻ còn hoang
mang hơn.
“Tại sao... Chúng ta ở đâu đây...?”
“Tớ không biết. Nhưng tớ biết là có người đã đưa
chúng ta đến đây”.
“…Ý của cậu là?”
Reiji suy nghĩ về vòng tròn ma thuật nằm trên sàn. Suimei
cũng nhìn vào nó như Reiji. Bốn vòng tròn nhỏ trong một vòng tròn lớn, minh văn
của nó không giống như là các nguyên tố của phương Tây, và cũng không giống ngũ
hành của Trung Quốc. Một vòng tròn ma thuật mà cậu chưa bao giờ thấy đang nằm ở
đấy.
Có thể nói là vòng tròn ma thuật này giống với ma
thuật triệu hồi mà cậu đang nghiên cứu và chỉ có mình cậu biết. Còn Reiji, một
chàng trai bình thường thì không biết gì về nó cả. Suimei đã quen cậu ta từ hồi
trung học nhưng chưa bao giờ cậu nói với cậu ta mình là một pháp sư. Vì thế
Reiji chỉ biết nơi mà mình đang đặt chân lên là nơi giống như trong manga hay
anime vậy thôi.
Có lẽ do tình hình hiện tại của mình mà Reiji bắt đầu
mơ hồ đoán ra.
“Có lẽ vậy...”
“Uwah...”
Suimei mở lời khẳng định khi nhìn tình hình xung
quanh mình, Reiji bất ngờ có một cái nhìn mệt mỏi. Với tình hình như thế thì biểu
hiện của cậu không có gì là lạ. Thậm chí với một pháp sư như Suimei, trên khuôn
mặt cậu cũng đã xuất hiện vẻ bối rối.
“...Này, Suimei. Chuyện này nhìn quen thiệt.”
“Tớ cá là thứ này giống y hệt cuốn của tiểu thuyết của
Mizuki. “
“Có lẽ cốt truyện của nó giống như nam chính sẽ được
triệu hồi tới thế giới khác và đánh bại Vua Quỷ.”
“Không vui chút nào đâu.”
Với khuôn mặt nhăn nhó do cơn đau, Suimei trả lời với
một giọng đầy khó chịu. Trong khi đó Reiji thể hiện một cảm xúc đầy lẫn lộn với
một nụ cười đầy cay đắng.
“Ha, haha... trông giống như nó thật sự thế rồi.”
“Cậu thực sự nghiêm túc đấy chứ, Reiji?”
“Tớ nghiêm túc đấy.”
Suimei tránh nhìn vào Reiji đang gật đầu lúc này và
cậu bí mật kiểm tra xung quanh bằng ma thuật của mình. Diễn biến rồi kết thúc
như một câu chuyện tiểu thuyết, cậu không tin vào nó, nhưng nếu nơi này không
phải là Trái Đất, vậy là sẽ có sự khác nhau về môi trường.
Cậu bắt đầu thu thập thông tin. Trọng lực chỉ ở mức
trung bình và thành phần trong không khí thì tương tự như Trái Đất. Nó có giá
trị trong khoảng chấp nhận được do sự thay đổi của khu vực.
Tuy vậy-
(Nguồn năng lượng Mana ở đây vô cùng dồi dào... Có
gì sai sót à?)
Thật vậy, một nguồn năng lượng huyền bí có tên là
Mana vô cùng dồi dào ở đây. Nó nhiều đến mức như những nơi có nhiều tinh linh,
miếu thờ hay đường xích đạo hoặc trung tâm Trái Đất.
Nhưng đây là thế giới khác, suy luận dựa trên cơ sở
đó không hợp lý chút nào. Có thể đơn giản chỉ vì nơi này có nhiều nguồn năng lượng
Mana và kích hoạt vòng tròn ma thuật. Lời giải thích thế này xem ra là hợp lý
nhất.
Ngay từ đầu Reiji không hề hay biết hay cảm nhận được
gì về Mana. Linh cảm của cậu đến từ một thứ khác.
“Reiji, cậu nghĩ cậu làm cái gì vậy?”
“Tớ có linh cảm rất mạnh về nơi này.”
“Ôi giời, não cậu có vấn đề à, Reiji thân yêu của
tôi?”
“Không, không phải như tớ bị ảnh hưởng của bất kỳ
sóng điện từ lạ. Chỉ cần nhìn- “
Một vụ tai nạn xảy ra khi Reiji nói. Cậu ta ngã xuống
sàn nhà bên ngoài vòng tròn ma thuật, còn sàn nhà đó thì tan vỡ thành từng mảnh.
“Không thể tin được…”
Suimei mở to mắt nhìn chuyện đang xảy ra. Dù cho
Reiji có là một siêu vận động viên đi, thì chuyện này cũng là quá mức rồi. Chuyện
này là không thể nào. Cần phải có một lực rất mạnh mới có thể đập vỡ đá. Một
cái chấn động nhẹ đơn thuần không thể làm được điều đó.
“Xem tớ có thể làm gì kìa.”
“Đừng có làm thế cho tớ nhờ. Và thôi mấy cái ý tưởng
kì lạ đi... “
Chết tiệt thật. Một ma thuật triệu hồi có thể cường
hóa thể chất cho người được triệu hồi thì thật là tuyệt vời... cậu bắt đầu nghĩ
lang thang về nó, rồi sau đó dựa theo việc mình là một pháp sư, cậu bắt đầu
phân tích ưu và nhược điểm của nó. Có một sự khác biệt khi lần đầu cậu xem xét
nó, nhưng nó không đáng quan tâm lắm.
“Vậy còn cậu thì sao, Suimei?”
“... Không có gì cả.”
Reiji hỏi và cậu ta chỉ đáp lại như thế. Ngay cả khi
cậu ta bóp chặt nắm tay của mình hay vận chuyển Mana, thì cậu thấy nó không cường
hóa chút nào cả. Có khả năng là Reiji được chỉ định là anh hùng vĩ đại để đánh
bại Vua Quỷ. Vì thế Suimei sẽ rời khỏi đây.
Cậu ta thả lỏng vai mình ra, rõ ràng là vô cùng sửng
sốt, vòng tròn ma thuật dưới chân họ bắt đầu phát sáng. Reiji nhìn nó đầy lo lắng.
“Đây là…”
“Nó đang được kích hoạt...! Có lẽ chúng ta sẽ được dịch
chuyển một lần nữa hoặc...”
“Dịch chuyển tức thời!?”
Reiji không khỏi thốt lên. Suimei giật mình nhìn nó
đầy cảnh giác khi nghe câu trả lời từ Reiji. Sau đó một vòng tròn ma thuật với
kích thước nhỏ hơn xuất hiện giữa khoảng không.
“Lại đây!”
“-!”
Ngay sau đó một bóng người xuất hiện từ vòng tròn ma
thuật đó, Reiji di chuyển tới, co vẻ cậu đã biết bóng hình đó là cái gì? Chuyển
động của cậu ngày càng linh hoạt hơn, có lẽ do ảnh hưởng của việc cường hóa
thân thể.
Thế là Reiji đón lấy Mizuki ngay khi cô vừa xuất hiện
trong khoảng không.
“Mizuki!”
“Hở? Reiji-kun, sao vậy...? “
“May cho cậu đấy, Mizuki. Reiji đã cứu lấy cái mông
của cậu.”
Và như vậy ba người họ đã được đoàn tụ ở một nơi vô
cùng bí ẩn.