“Không thể nào. Cậu nghiêm túc chứ…”
“Đúng vậy. Rất có khả năng đó.”
Reiji đã đỡ được Mizuki, sau khi cô rơi xuống. Lúc đầu
cô cảm thấy khá bối rối, nhưng với việc có hai người bạn bên cạnh động viên
mình, cô đã chấp nhận được tình cảnh của mình. Tuy nhiên cũng phải khen ngợi đến
tinh thần thép không trốn chạy thực tại của cô.
“Được rồi, tớ đã hiểu.”
“Cậu tiếp thu khá nhanh đấy.”
“Hai người có vẻ vô tư nhỉ. Nếu tớ thôi thì sẽ
hoảng loạn rồi. Mà, giờ chúng ta cũng đã ở đây rồi, chuyện gì đến thì đến thôi.”
Mizuki
đã chấp nhận với một thái độ rõ ràng. Cô có một mái tóc dài, đen mượt và một
cái nhìn hiền từ, trông cô giống như một thiếu nữ yếu đuối, cô độc vậy. Hơn nữa,
cô còn có một trái tim nhân hậu, nhưng lại cứng rắn đến mức đáng ngạc nhiên.
Reiji cười và nói với cô.
“Cậu
mạnh mẽ thật đấy, Mizuki”
“Ừ-ừm”
Và
cô chợt đỏ mặt khi nhận được nụ cười như thường ngày từ Reiji. Một nụ cười
không hề xa lạ và có gì đặc biệt của Reiji cả.
Một cảm giác nóng bỏng không phù hợp chút nào tự
nhiên tràn ngập căn phòng và câu hỏi của Suimei hỏi Mizuki cứ như một gáo nước
lạnh dội vào căn phòng ấy.
“Nè,
Mizuki, có một số điều mình muốn hỏi.”
“Ể?
Cậu nói đi.”
“Nếu
giống như trong cuốn tiểu thuyết, thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là …”
“Đ-Đúng
thế, một số người quan trọng đến từ thế giới khác sẽ xuất hiện. Nếu không thì
…”
Lúc
đầu có vẻ giống với những gì được tiên đoán trong cuốn tiểu thuyết, nhưng cô ấy
lại không chắc chắn về nó lắm, rất có thể mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác.
Reiji lại tiếp tục hỏi về nó sau khi ngập ngừng một lúc.
“Còn
chuyện gì nữa không?”
“Trong
một số cuốn tiểu thuyết khác, tại đích đến, hay nói cách khác là tại nơi này, một
chuyện gì đó sẽ xảy ra tại lâu đài của Vua Quỷ.”
“…
Wow, nó thật là khắc nghiệt.”
Đúng
vậy, theo như hầu hết các cuốn tiểu thuyết, các MC được triều hồi chỉ đối đầu với
Ma Vương ở cuối câu chuyện sau khi trải qua nhiều thử thách. Thế nhưng, nếu đây
là một âm mưu bất ngờ như Mizuki đã nói, thì đây chính là tâm điểm của sự cao
trào, một trận chiến cuối cùng.
Chẳng
có gì đáng vui ở đây cả. Chỉ có những mối nguy hiểm đang rình rập họ. Lo lắng
bây giờ chỉ là một việc thừa thãi mà thôi.
Sau
đó Reiji liền hỏi lại Mizuki với một giọng bình tĩnh.
“Nếu
mình nhớ chính xác, theo như cuốn thiểu thuyết đó, tại thế giới khác, MC sẽ
đánh bại Vua Quỷ và chiến thắng trở về như là một vị anh hùng, đúng chứ?”
“Đúng
thế. Sau đó sẽ có một rắc rối khác xuất hiện và sau đó MC sẽ bị kéo vào một cuộc
nội chiến…”
Khi
Mizuki bắt đầu giải thích, thì Suimei đã cường hóa thính giác của mình bằng ma
thuật và nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài căn phòng.
“Nghe
kìa, cả hai cậu.”
“Hmm?”
“Tớ
biết rồi. Mizuki, có người đang đến, nhưng không phải chỉ một mà là rất nhiều.”
Rõ
ràng Reiji cũng đã nghe thấy gì đó. Kỹ năng cường hóa của cậu không phải chỉ để
khoe mẽ. Ngay sau khi đưa ra một lời giải thích đơn giản với cô ấy, cậu đưa mắt
hướng về phía tiếng ồn rồi liền đứng trước mặt Mizuki để sẵn sàng bảo vệ cô.
Cô
nàng co rúm lại và lo lắng. Và có vẻ Reiji cũng không khá hơn cô là mấy.
“Nào
hãy xem có chuyện gì xuất hiện không nào…”
“Tớ
mong đó sẽ là những người quan trọng đã triệu hồi chúng ta.”
“Đừng
ngốc thế chứ. Nếu là thế thì tớ hi vọng những đứa cùng lớp sẽ hô lên ‘bị lừa rồi’.”
Reiji
không hề đáp lại trò đùa của Suimei. Có lẽ là bởi vì tiếng chân đang tiến lại gần
hơn và cậu chỉ đơn giản là tin rằng tình hình sẽ thực sự tốt hơn nếu đó là những
người quan trọng từ thế giới khác sẽ xuất hiện, nó thật mơ hồ làm sao. Dù sao
thì – thứ mà họ quan tâm là ai sẽ bước vào căn phòng này?
Suimei
liếc nhìn sang bên, nơi Reiji đang đứng và trông cậu như thể sẵn sàng lao ra bất
cứ lúc nào, và Mizuki cũng lùi lại để không cản trở cậu.
Đối
với Suimei, thay vì trở nên căng thẳng, cậu lại tỏ ra thích thú với trái tim
đang đập nhanh hơn khi phải đối mặt với những tình huống không thể lường trước
được như vậy. Đúng là như mong đợi từ một pháp sư.
Cậu
liền lặng lẽ kiểm tra lại đồ đạc của mình. Do cậu đến đây quá bất ngờ vì thế mà
cậu không hề có chuẩn bị gì cả ngoài những thứ bình thường hay mang theo. Nó
như là ---
(Tôi
lấy cái túi và những món hành lý bên trong. Một sợi dây chuyền phụ kiện, một lọ
thủy ngân, một cái thẻ, chiếc áo khoác, một đôi găng tay không đều, hay một số
những cải cách xã hội quan trọng… Thành thật mà nói, chúng chả có tý hữu ích
nào cả. Thế nhưng---)
Nếu
có gì xảy ra, cậu sẵn sàng hành động. Tất cả bọn họ đều sống ở Nhật Bản, thế
nhưng Suimei lại là người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều nhất, cậu như thể là
người thuộc về thế giới khác vậy. Cậu muốn giữ bí mật rằng mình là một pháp sư
ngầm, nhưng cậu không thể vì thế mà đánh đổi cuộc sống của những người bạn mình
được. Trong tình huống tồi tệ nhất, cậu sẽ phải xóa ký ức của bạn mình, kể cả
khi việc đó khiến cậu cảm thấy có lỗi đi chăng nữa. Cả ba đều lo lắng nhưng mỗi
người đều có sự lo lắng của riêng mình. Cuối cùng tiếng bước chân đã dừng lại
trước cánh cửa.
Mọi
thứ như thể chết lặng, cảm giác đó giống như một sự chật hẹp vô tận trong dạ
dày của họ. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra với một tiếng ồn của vật nặng
đang bị kéo đi.
“-!”
“Firmus--”
(Sự vĩnh cửu của ta)
Trong
khi Reiji đang rối trí, thì Suimei đã sẵn sàng chuẩn bị ma thuật phòng ngự của
mình. Nó sẽ giúp cho họ đỡ được đòn tấn công và không phải bị thương gì cả.
Sau
đó, một đội giáp binh xuất hiện ở lối vào. Họ trông giống như người được trang
bị vũ trang. Điều may mắn đầu tiên là họ không phải là quái vật hay ma quỷ. Những
người lính thận trọng tiếp cận bộ ba một cách có trật tự.
Chuyện
gì sẽ xảy ra? Suimei vẫn sẵn sàng tung ra ma thuật của mình, nhưng quân đội đã
rẽ ra, mở đường cho một cô gái nhỏ, với mái tóc xanh dài, đang mặc một chiếc
váy trắng thanh lịch, cùng với một người phụ nữ mặc áo choàng trắng trông như một
viên ngọc đã được đánh bóng.
Và
rồi –
“Ế…?”
“Hả--?”
Cả
hai người phụ nữ đột nhiên trở nên hoang mang như là họ đã gặp một chuyện mới lạ
không như dự kiến. Họ tụm lại và thì thầm với nhau một cách bí mật.
“Bạch
Hỏa, chẳng phải là chỉ có một vị anh hùng thôi sao?”
“Ừ,
đúng là như vậy.”
“Nhưng
ta nhìn thấy có đến 3 người …”
“Tôi
đoán là 2 người trong số họ đã bị cuốn vào theo dòng triệu hồi anh hùng”
“Ờ
hớ…”
Họ
đang thì thầm, nhưng Suimei, với cái tai được cường hóa, cậu có thể nghe thấy
cuộc trò chuyện giữa hai người, và thật bất ngờ là cậu có thể hiểu được ngôn ngữ
của họ. Cái thứ ngôn ngữ với vần điệu kỳ lạ đó không phải là tiếng Nhật, cũng
chẳng phải bất cứ một ngôn ngữ nào trên trái đất. Mặc dù không biết thứ ngôn ngữ
đó, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được. Điều đó có thể được giải thích rằng thứ
ngôn ngữ ma thuật đó đã được ‘tiêm’ vào cậu trong khi được triệu hồi. Thật là
thuận tiện.
Sau
khi nghe thấy được 2 chữ ‘anh hùng’ và ‘triệu hồi’, Suimei quyết định hủy ma
thuật của mình một cách bí mật vì nghĩ rằng nó thực sự chẳng cần thiết. Reiji
cũng đã nới lỏng tư thế của mình.
Sau
đó Suimei lom khom đi đến gần họ và hỏi Mizuki.
“…
Họ có vẻ đang ngạc nhiên…Nói đi Mizuki, cậu nghĩ là có âm mưu nào như thế này
không?”
“À.
Có nhiều câu chuyện, nơi mà những người bạn của anh hùng được triệu hồi, bị kéo
theo chuyện này, nhưng…”
Đột
nhiên Mizuki ngừng nói và nghiêng đầu về một bên. Tại sao lại có sự do dự này?
“…?”
“Mizuki,
có thứ gì làm phiền cậu à?”
“Ừ,
theo cốt truyện, người bạn của anh hùng được triệu hồi, trong trường hợp này có
thể là Suimei-kun hoặc tớ, sẽ liên kết với Vua Quỷ và phản bội lại anh hùng.”
“Cái
gì? Tại sao lại là một Vua Quỷ chứ?”
“Mình
cũng không chắc chắn lắm.”
Mizuki
đã bị sự lo lắng làm cho bối rối. Thậm chí cả Suimei cũng mất đi vẻ lạnh lùng của
mình. Giao ước với Vua Quỷ, cái quái gì vậy?
Cậu
có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng bi thảm, khi mà người được triệu hồi giết
hàng nghìn người dân và kể cả khi bạn sống sót được qua nó, một ác quỷ nguy hiểm
đội lốt thiên thần sẽ lấy hết vận may trong cuộc đời của bạn, chờ đợi và buộc bạn
phải trả giá. Suimei cảm thấy một giọt mồ hôi đang chảy trên sống lưng mình,
trong khi Reiji hỏi Mizuki.
“Chống
lại anh hùng… Sao lại đột ngột chiến đấu với tớ?”
“Vì
có thể cả tớ và Suimei-kun sẽ căm ghét cậu, liên kết với nhau và chống lại anh
hùng.”
“Ế…?”
“Đ-Đương
nhiên là tớ sẽ không bao giờ ghét cậu, Reiji-kun. Nếu nó xảy ra, thì mình vẫn
y-y-yê-yêu …”
Cô
ấy trở nên rất bối rối khi nói nó trước mặt cậu, lời nói của cô dần trở nên nhỏ
đi và cuối cùng tắt hẳn, nhưng sắc mặt của Reiji trở nên tốt hơn, sau đó cậu
lùng quay mặt sang Suimei.
“T-Thế
còn cậu, Suimei?”
“Này,
nếu ghét cậu tớ sẽ chẳng sống với cậu trong 6 tháng đâu. Nghĩ lại đi”.
“Ừ-ừm.”
Nghe
xong câu trả lời của họ, Reiji thở phào nhẹ nhõm. Thật sự có thể nói rằng Suimei
sẽ không bao giờ chán ghét một người tốt như thế.
Sau
khi cả ba đã trò chuyện xong, cô gái có mái tóc xanh dài cho gọi họ đến.
“Xin
lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của mọi người, nhưng các bạn có thể cho
tôi một chút thời gian trò chuyện chứ?”
“À,
cô cứ nói.”
Sau
khi Reiji nói lời đồng ý, cô gái tóc xanh liền chỉnh lại tư thế của mình rồi
cúi chào một cách rất thanh lịch. Và cô lại nói.
“Cho
tôi xin lỗi vì đã đưa các bạn tới đây một cách quá đột ngột. Tôi là con gái thứ
hai của Almadias Root Astel, vua của vương quốc Astel: Titania Root Astel. Và
đây là người có đủ khả năng để triệu hồi các bạn tới đây.”
Khi
công chúa Titania dành một chút thời gian để giới thiệu và ra hiệu cho cô ấy,
thì người được nhắc đến trong lời đề nghị, người phụ nữ với chiếc áo choàng trắng
đã bước về phía trước.
“Tên
tôi là Felmenia Stringray, một thành viên hội đồng pháp sư. Rất vui khi được
làm quen với các bạn.”
Cô
là cô gái được công chúa gọi là Bạch Hỏa trước đó. Cô tự nhận mình là một pháp
sư và cơ thể cô thực sự được bao bọc bởi dòng mana thuần túy. Trông cô có vẻ là
một người rất thông thạo về ma thuật.
Sau
màn giới thiệu của hai cô gái, Reiji bước lên phía trước và bắt đầu lịch sự giới
thiệu bản thân.
“Tôi rất cảm kích về màn chào hỏi lịch sự của
các bạn. Tên tôi là Shana Reiji. Các bạn có thể gọi tôi là Reiji Shana cho thân
mật. Đây là hai người bạn của tôi. Người đứng bên phải là Mizuki Anou, còn người
bên trái là Suimei Yakagi.”
Reiji
đã giới thiệu hai người bạn của mình như vậy. Đám binh sĩ bắt đầu bàn tán xì xáo,
còn công chúa Titania và pháp sư Felmenia lại bày tỏ sự ấn tượng của mình về những
hành động nghiêm túc cũng như phép chào hỏi lịch sự của Reiji.
Tiếp
theo, Mizuki bước lên vào giới thiệu bản thân mình với họ.
“Rất
vui được gặp các bạn, tên mình là Mizuki Anou…”
Và
cuối cùng, Suimei cũng tiến đến, bắt chước như Mizuki.
“Tôi
tên … Suimei Yakagi.”
Phần
giới thiệu của cậu rất đơn giản, kết thúc cũng như mở đầu, cậu chỉ nói tên của
mình. Cậu không có bất cứ điều gì để nói ra, và cũng chẳng có chuyện gì để mở
cái miệng vụng về của cậu.
Sau
đó, Titania nhìn qua cả ba người một lượt rồi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều
gì đó.
“Reuji-sama,
Mizuki-sama, Suimei-sama xin hãy nghe tôi nói. Lý do chúng tôi triệu tập các bạn
đến đây là để nhờ các bạn một việc mà… có thể các ban sẽ phải trả giá.”
“Việc
đó là?”
“Vâng,
hiện tại kẻ cầm đầu của lũ quỷ, Vua Quỷ Nakshatra đang đe dọa sự yên bình của
thế giới này, và chúng thôi cần các bạn để tiêu diệt hắn.”
…
Ngay lúc mà công chúa Titania thốt ra điều này, Suimei, Reiji và Mizuki đều phản
ứng ngay và thốt lên: Chính là nó!
Suimei
liền chống tay lên cằm và ngước nhìn lên trần nhà. Chỉ có cậu là người ở đó có
hành động như vậy.