Đã hai tuần kể
từ khi Suimei và bạn cậu được triệu hồi đến thế giới này với nhiệm vụ tiêu diệt
Vua Quỷ. Và bây giờ, Reiji vẫn đang luyện tập và chuẩn bị rời đi sau vài ngày.
Khi việc luyện
tập đang tiến triển dần, thì Suimei đang ở trong một phòng đọc sách. Những thể
loại sách ở đây rất đa dạng, và cậu có thể nắm được hầu hết chúng. Lý do cậu
làm việc này là để lấy thêm thông tin về thế giới này. Cậu vẫn nhớ cái ngày hôm
đó, khi họ nói rằng cậu không thể trở về nhà. Vì vậy, cậu buộc phải ở lại và sống
ở đây.
Mặc dù cậu
ghét bị triệu hồi tới đây, nhưng giờ cậu chả thèm để ý đến nó nữa, nói đúng hơn
là cậu không có thời gian để quan tâm đến nó. Có chuyện quan trọng hơn mà cậu
phải làm.
Và đương
nhiên nó là thu thập thông tin.
Phần lớn những
cuốn sách cậu bao gồm Luật, Luật bất thành văn, Văn hóa, kiến thức cơ bản, và sự
tồn tại của thế giới trước đó. Như đã nói, bây giờ họ phải sống ở đây. Làm khác
với lối sống ở đây sẽ chỉ mang lại phiền phức thôi.
Không biết có
phải do hiệu ứng phụ của việc triệu hồi không, mà họ có thể hiểu được ngôn ngữ
của thế giới này. Chính vì thế nên cậu mới có thể đọc được những cuốn sách.
Thông tin ở đây đã được thu thập khá nhiều.
Và rồi, cuốn
sách mà Suimei đang đọc bây giờ nói về người anh hùng đã nhận được sức mạnh của
Chúa và giết được con rồng làm cho thế giới chìm vào bóng tối. Có vẻ như câu
chuyện về người anh hùng này được biết đến khá phổ biến. Trong lúc nghỉ ngơi, cậu
đã đọc câu chuyện đấy.
Dường như cậu
có hứng thú với nó và không nhận ra mình đã lật hết trang này đến trang khác
cho đến khi đọc xong nó. Cuối cùng, người Anh hùng đã tiêu diệt con rồng, trở về
nhà và mang lại hạnh phúc cho thế giới. Đúng là một kết thúc có hậu.
“Anh Hùng hả…”
Suimei lẩm bẩm khi cậu đóng cuốn sách lại.
Thôi, đặt Anh
Hùng này qua một bên, người Anh Hùng hiện tại đang luyện tập với Mizuki, cô đã
kiên quyết đi cùng cậu. Giờ họ được huấn luyện bởi Đội Trưởng Đội Vệ Sĩ Hoàng
Gia và Pháp Sư Hoàng Gia. Họ lĩnh hội được Kiếm kỹ và Kinh nghiệm chiến đấu từ
Hiệp Sĩ Trưởng, và tất cả các loại ma thuật từ vị Pháp Sư.
Dù cậu cảm thấy
2 tuần trôi qua thật vô nghĩa, cậu vẫn giữ kín miệng mình.
“Haizzz…”
Suimei thở dài khi đang suy nghĩ.
Thỉnh thoảng
cậu nhìn họ luyện tập qua cửa sổ. Và lấy thông tin từ Reiji và Mizuki, hai người
thường đến thăm cậu 2 lần mỗi ngày. Từ những thông tin đó, tuy có chút ít ỏi,
nhưng cậu cũng đoán được là tình hình sẽ có chút khó khăn.
Reiji chỉ là
một người bình thường ở thế giới cũ. Đương nhiên là, trong khi được huấn luyện,
cậu đã phải chịu nhiều đòn đau (ăn hành). Nhưng, chuyện này chỉ xảy ra trong 2
ngày. Đến ngày thứ 3, cậu đã có thể đánh ngang với Đội Trưởng, và có khả năng hạ
gục nhiều đối thủ một lúc.
Suimei không
biết có phải do Sự Ban Phước của Anh Hùng không, mà tốc độ tiến bộ lại nhanh đến
mức không thể tin được. Nếu cậu phải so sánh, nó giống như một miếng bọt biển.
Không quan trọng một miếng bọt biển hút nước thế nào, mà nó phun nước ra như thế
nào.
Thấy vậy, cậu
cảm thấy mọi cố gắng trước đây của cậu như đang bị bỏ đi, và cậu thấy buồn.
“Chắc chắn có
sự gian lận.” Suimei nghĩ
Nó thật đáng
chú ý, thậm chí cả với ma thuật. Reiji có thể làm những gì mà Suimei mất đến 2
năm để học chỉ trong 3 ngày. Chỉ trong 3 ngày!
Suimei thậm
chí chẳng muốn nhìn nó nữa.
“Mu…” Suimei
thở dài.
Đột nhiên, cậu
nghe thấy tiếng bước chân và cảm nhận được sự hiện diện của ma thuật. Có vẻ như
ai đó đang đến, chắc đó là một người đến thăm cậu.
Và vị khách
đó là …
Hình như
ngoài Reiji ra còn có 2 người khác. Hai người khác đó là Mizuki và Titania, người
luôn muốn giúp đỡ cậu. Đây là lý do khiến Mizuki bám theo Reiji. Nhận ra họ
đang đến, Suimei nhanh chóng đi đến chỗ bàn làm việc, rồi che dấu mọi thứ bằng
ma thuật.
Bây giờ,
Suimei đã hoàn toàn cách biệt trong căn phòng này. Mọi người đều nghĩ rằng cậu
ngủ một mình ở đây. Cậu hạn chế tiếp xúc với người khác để che dấu danh tính của
mình. Vì nếu tiếp xúc với người khác, nguy cơ bị phát hiện là rất cao. Và đương
nhiên là cậu cũng không hề tham gia vào bữa tiệc trong ngày thứ hai. Thức ăn của
cậu luôn được gửi đến đây. Cậu chỉ ra khỏi phòng khi cần đến thư viện, phòng
triệu hồi, bí mật kiểm tra Reiji, và, đi vệ sinh.
Che dấu danh
tính là một chuyện đương nhiên cậu phải làm. Cậu không muốn tiết lộ về sức mạnh
của mình. Cậu cũng không muốn Reiji biết được. Và nhờ chuyện này, cậu có thể tự
do hơn bao giờ hết. Đổi lại, những thành kiến của cậu về tòa lâu đài này cũng
đã giảm đáng kể.
Đó là bởi vì
cậu đã nói những lời khuyên Reiji trong việc trở thành Anh Hùng trong phòng tiếp
kiến. Và rồi cậu ẩn mình ở đây. Cậu nghĩ rằng nhà Vua và Titania đang làm cậu
thấy vui hơn.
Suimei chẳng
quan tâm vì nó là một lớp vỏ giả tạo. Và đương nhiên, cậu muốn nó tiếp tục như
thế.
Trong khi suy
ngĩ về nó, cậu bò lên giường, và có thể nghe thấy tiếng của Reiji.
“Sáng rồi
Suimei, dậy chưa vậy?” –Reiji.
“À, đến đây.”
–Suimei.
“Xin phép làm
phiền.” Mizuki và Reiji nói.
Suimei đứng dậy,
và như thường lệ, họ ngồi vào ghế của mình.
“Rồi, hôm nay
có chuyện gì nào?”- Suimei.
“Ế, đột ngột
quá đấy, Suimei.” –Reiji.
“Thế nào cũng
được. Hôm nay trông cậu hơi khác đấy.”- Suimei.
“Ha ha ha,
đúng như tớ dự đoán, tớ bị bắt quả tang rồi sao?”- Reiji.
“Tớ đoán vậy.”-Suimei.
Reiji đang cười
xấu hổ, còn Suimei thì khẽ gật đầu.
Cậu nhận ra
có sự khác lạ khi Reiji đến đây. Mặc dù mặt cậu bị chảy máu một chút, nhưng
Suimei cảm thấy Reiji đã có một trải nghiệm thú vị.
Và rồi, Reiji
hỏi.
“Tớ mới học
phép cường hóa cơ thể ngày hôm nay, cậu muốn thấy không?”
“Hở? Cho tớ
xem nào.” –Suimei.
Hiểu rồi, hóa
ra đó là lý do. Có vẻ cậu đang vui vì học được một ma thuật mới. Và tôi có thể
hiểu rõ điều đó. Con người muốn thử sau khi học được một thứ ma thuật mới.
Reiji đứng thẳng
lên, thả lỏng cơ thể. Đó là phép cường hóa cơ thể, nó tăng cường sức mạnh cho
toàn bộ cơ thể cùng một lúc. Đứng thẳng như thế là một hành động cần thiết.
“Tớ làm đây.”
–Reiji.
Sau đó, Reiji
đưa ma thuật vào người, khiến nó được kích hoạt ngay lập tức mà không cần niệm
chú.
“<Hỏa Cường>!”
–Reiji.
Khi Reiji sử
dụng ma thuật, cơ thể cậu đột nhiên được bao bọc trong ngọn lửa. Giờ cậu còn mạnh
hơn cả lúc cậu mới được triệu hồi đến đây.
“Ồ...”-
Suimei.
Suimei liền thốt
ra một tiếng khâm phục sau khi thấy nó. Nó khá là tuyệt vời. Cậu ấy thực hiện
nó rất tốt. Dù chưa được hiệu quả, nhưng để đạt được nó trong hai tháng quả là
đáng ngưỡng mộ.
Ma thuật này
thuộc Hỏa hệ giúp tăng sức mạnh của cậu ta lên. Ngoài ra, Phong hệ tăng tốc độ
di chuyển, Thủy hệ làm chuyển động nhẹ nhàng hơn, và Thổ hệ sẽ làm cơ thể cứng
cáp hơn.
Suimei đang
phân tích phép cường hóa cơ thể của Reiji. Titania thích thú nhìn cảnh đấy và
tiến lại gần Reiji.
“Đúng như dự
đoán, Reiji-sama thật tuyệt với.”- Titania khen.
“Ahahaha. Cám
ơn cậu Tia.”
Reiji nói khi
đang cười, cái tên đó giống như một cái tên âu yếm vậy. Họ thân với nhau khi
nào vậy. Mizuki liền bắn một tia nhìn sang Titania.
“Tia, chẳng
phải như vậy là qua thân thiết sao?” –Mizuki nói.
“Chuyện đó
bình thường mà, Mizuki? Mizuki luôn gần gũi với cậu ấy, giờ phải đến lượt mình
chứ?”- Titania hỏi.
“Ế? K-Không!
Mình không hề thân với cậu ấy !” –Mizuki bối rối.
“Không đúng.
Mizuki luôn gần gũi, thân thiết với Reiji-sama. Thật không công bằng.”
Chủ đề của cuộc
nói chuyên là về sức mạnh cường hóa của Reiji, nhưng hai người họ lại cắt ngang
nó.
“Hừm, Reiji
khá ngầu hả…”- Suimei nói.
“Ế? Đúng vậy!
Phép này quả thật rất tiện lợi, tớ thích nó.”. Reiji đáp lời.
“Nó trông khá
ngầu một cách bất ngờ.” Suimei.
Quan điểm này
của Suimei là đúng. Nó trong giống như “Ngọn Lửa Của Rồng”. Tác động của nó đến
cơ thể của Reiji rất rõ ràng. Là nỗi sợ hãi hay sự ngưỡng mộ. Nó quả thực là một
lợi thế.
Nghĩ như vậy,
Mizuki liền quay về phía Reiji, chứ không phải tôi.
“T-Tớ cũng
làm được như thế!” –Mizuki nói.
“Thật vậy
sao? Đúng như mong đợi, Mizuki quả là rất chăm chỉ.” Reiji
“Ừm, à,
vâng.” Mizuki luống cuống.
Suimei đưa một
cái nhìn trống vắng sau khi nghe câu trả lời. Nó giống như là, sau hành động của
Titania. Mizuki không thể nhìn thấy ai khác bên cạnh Reiji.
“Kukukuku…”
Suimei.
“C-Chuyện gì
thế Suimei-kun?” Mizuki hỏi.
“À, không có
gì, chúc may mắn.”
“Được rồi. Mình
sẽ không thua đâu!” Mizuki hào hứng.
Khi cậu nghĩ
về chuyện một trong chúng tôi sẽ biến thành Vua Quỷ, thì nó có vẻ không đúng
trong trường hợp này.
Sau đó, tôi hỏi
lại lần nữa.
“Và, còn gì
khác nữa không?” Suimei.
“Ế? Được rồi,
còn nhiều lắm…” Reiji trả lời.
Reiji trả lời
trong khi mắt cậu nhắm lại, dường như đây là lý do mà Suimei đã lo lắng.
“Chuyện gì thế,
Reiji-sama?” Titania hỏi.
“Ừm, không có
gì đâu.”
“Công chúa, gần
đây có chuyện kỳ lạ nào xảy ra không?” Suimei.
“Ế? Mình
không nghĩ đã có gì xảy ra. Nó giống như là Reiji-sama đã có được một thứ tuyệt
vời khác.” Titania.
Có vẻ như
công chúa không nói dối. Vậy, thứ gì làm Reiji trở nên như vậy? Chẳng nhẽ cậu
đang cố lừa chúng tôi?
Tôi hỏi
Titania chi tiết.
“Nó là gì vậy?”
Suimei.
“Ế? Nó là …”
Reiji cố để dừng
cô lại, nhưng Titania vẫn tiếp tục khoe khoang.
“Tất cả pháp
sư từ Hội chuyên gia Astel đã đến và luyện tập với Reiji-sama.”
“Ề ~ Hội Pháp
Sư hả …” Suimei lẩm bẩm.
Hội Pháp Sư.
Mặc dù tôi chưa từng biết đến, nhưng nó tồn tại là thật.
“Chính vì lý
do đó, mọi người đã xúm lại chào đón họ.” Titania nói.
Các chuyên
gia đó chắc là người quản lý ở đây.
“Chuyện này
có hiếm xảy ra không?” Suimei hỏi.
“Có, bởi vì họ
luôn phải bận rộn.” Titania trả lời.
Chắc đó là lý
do mà họ hiếm khi tụ họp với nhau. Mấy lão chuyên gia này thật là thú vị.
“Nhân tiện, ý
cô “nhiều” là gì vậy?” Suimei hỏi.
“Hỏa, Thủy,
Phong, Thổ, Lôi, Mộc, Quang. Họ là những người điều khiển chúng tốt nhất. Họ dễ
dàng hạ gục được những pháp sư thông thường. Và họ còn có biệt danh Hoàng Gia
riêng cho mình. Giống như là Hỏa Vương hay Quang Vương.” Titania hào hứng.
“…”
Nó có ổn
không? Vương là cái danh cao quý ở Nhật Bản. Mặc dù có chút lỗi xảy ra trong
quá trình chuyển ngữ ở đây thành Nhật ngữ, thì nó vẫn rất cao quý.
“Suimei-sama,
cậu hứng thứ với nó à?” Titania hỏi.
“Và rồi ai thắng?”
Suimei trả lời bằng 1 câu hỏi.
“Đương nhiên
người chiến thắng là Reiji-sama rồi.”
Titania khoe
nó một cách vui vẻ.
“Sau đó, cậu ấy
nhận được một danh hiệu từ Hội Trưởng.”
“Danh hiệu?”
Suimei ngạc nhiên.
Một cái danh
hiệu tượng trưng cho thành tựu, sức mạnh và khả năng của mỗi người. Và đương
nhiên, nó chỉ là tưởng tượng thôi.
Reiji xấu hổ
và đổi chủ đề.
“Không nói
cho cậu ấy chẳng phải tốt hơn sao?” Reiji hỏi.
Nhưng, thấy
Reiji như thế, Mizuki cười thầm “FuFuFuFu.”
“Có chuyện gì
hả Mizuki?” Suimei hỏi.
“Không. Không
có gì đâu.” Mizuki.
“Được rồi. Vậy
danh hiệu là gì thế?”-Suimei.
“Suimei, làm
ơn…” Reiji lí nhí.
“Vì cậu ấy đã
chinh phục hết các nguyên tố, nên được gọi là ‘Kẻ thống trị Tối cao của các
nguyên tố’.”Titania.
Trong lúc cô
nói nó, cả căn phòng im lặng. Nhưng, Suimei không kiềm được.
“Hô hô hô
hô.”
“Suimei-sama!?”-Titania
ngạc nhiên.
“A, Kẻ thống
trị tối cao, của, các nguyên tố, a, tôi không nhịn được, giúp với,
hahahahahahahahahahahahaha”- Suimei cười lăn lộn.
Titania không
biết vì sao cậu lại cười. Reiji chỉ có thể lắc đầu và Mizuki cũng cười theo.
Khi Suimei cười,
Reiji nói.
“Đó? Tôi đã
nói rồi mà.”
“Hừm? Tại
sao? Nhận được một danh hiệu từ Hội Trưởng quả là tuyệt vời. Tại sao
Suimei-sama và Mizuki-sama lại cười chứ?”-Titania bối rối.
“Nh-Nhưng, đó
là “Kẻ Thống Trị Tối Cao Các Nguyên Tố”, cô biết chứ, nó không ổn tí nào, nó …
Á, cái bụng tôi. Fuhahahahahahaha.” Suimei lại cười.
“Suimei, làm
ơn, dừng lại đi…” Reiji.
Tiếng cười lại
vang lên, và câu chuyện kết thúc tại đây…
“Phía bắc… Vẫn
ổn…”
Người lính,
trong quân đội, đang đi tuần tra. Và giờ đang kiểm tra căn phòng cuối cùng của
tòa nhà phía Bắc.
Đúng thế. Đêm
đó, Người lính đi tuần. Đây là nhiệm vụ hằng ngày. Công việc này cần anh phòng
thủ buổi tối khi mọi người đang ngủ.
Camelia có 2
buổi đêm và sáng rất khác biệt. Buổi sáng, nó rất sáng.Còn buổi tối, hoàn toàn
ngược lại. Thông thường, họ có nến, nhưng để tiết kiệm cho kinh tế, nên chúng
không được thắp lên.
Ánh sáng duy
nhất đang nằm trong tay của người lính. Và anh phải đi tuần trong bóng tối. Chẳng
ai muốn làm việc này kể từ khi nó trở nên đáng sợ. Nhưng anh buộc phải nhận việc
này và kiểm tra hết các ngõ hẻm trong đó.
“Mình mong nó
kết thúc sớm…” Người lính nói.
Dù thế nào đi
nữa, chẳng có ai ngu ngốc đến mức nhảy vào xâm chiếm nơi có Anh Hùng như thế
này cả.
Nhà vua đích
thân giao việc cho Người lính để tăng cường an ninh.
Anh cũng đã
nhìn thấy quá trình luyện tập của Anh Hùng. Nó rất khắc nghiệt. Anh Hùng Reiji
đã chiến thắng Đội Trưởng Kị Sỹ và giờ cậu có thể hạ gục bất cứ ai.
Mặc dù có Anh
Hùng ở đây, nhưng họ vẫn lo sợ và muốn tăng cường an ninh, kể từ sau khi Người
mạnh nhất ở đây bị đánh bại. Thế nhưng, anh lính vẫn nghĩ đây là một lý do vô
lý.
Lúc đó, anh
lính thấy một bóng người.
“Hửm?” Anh
lính lẩm bẩm.
Anh nghe thấy
tiếng của kim loại, và ngay lập tức quay nến ra phía phát ra tiếng đó.
“Có ai ở đây
không?”
Không có một
câu trả lời. Chỉ có những thứ âm thanh đáng sợ từ phòng pháp sư.
Trước đó, anh
lính đã ở đây. Nhưng chẳng có gì kì lạ cả. Nhưng sau đó, có một tiếng của kim
loại.
“Peter? Cậu
đó hả? Dừng ngay trò đùa đó đi.”
Người lính vừa
gọi tên người bạn mình, người hay có những trò nghịch ngợm. Anh cố gắng nhìn
lên phía trước, nhưng chỉ là một màu đen. Và anh không thể nghe thấy tiếng cười
mọi khi của bạn mình.
Sau đó, một
âm thanh nghe như “GASHAN” lại vang lên.
Anh lạnh buốt
sống lưng. Liệu có phải? Có người đột nhâp? Thậm chí nếu là bạn anh thì cũng chả
đi quá xa như vậy. Người lính không hề biết nó phát ra từ đâu, có thể đó là: một
con quỷ đang cố tìm cách giết anh hùng. Anh rút kiếm và từ từ tiến lại gần. Anh
cũng đã sẵn sàng cây sáo để gọi tiếp viện trong trường hợp xấu nhất.
“Cái gì? Hừm,
chẳng có gì cả.”
Chỉ có một bức
tượng trong căn phòng. Haizz, chắc chẳng có chuyện có một con quỷ ở đây đâu.
Hoàn toàn bình thường mà.
Sau khi xác
nhận nó, anh cảm thấy mệt mỏi và quay lại giường.
“Wow, ở đây
nè…” Suimei đột nhiên lên tiếng.
Suimei vẫy
tay trước mặt người lính, và cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu chưa từng
nghĩ cậu sẽ gặp một người bảo vệ ở đây. Người bảo vệ không phải là một pháp sư,
chỉ là một người bình thường. Cậu không muốn bị bắt gặp khi mình sử dụng ma thuật,
thế nên cậu không muốn rằng mọi người ở đây luôn tỉnh táo.
Đầu tiên,
nguyên nhân của vấn đề này là ở bộ giáp bên cạnh cậu.
“Không không,
tôi không nghĩ họ để lại một cỗ máy tự động ở đây đâu. Không có gì ở đây cả trước
khi …” Suimei nói.
Để an toàn, cậu
nhìn vào bộ giáp.
“Máy tự động”
thực ra là một con Golem được tạo nên dựa theo những hoạt động của một sinh vật
hữu cơ. Chúng được ra lệnh sẵn để tự động thực hiện các hành động. Giống như rô
bốt vậy.
Nó là một
trong những truyền thuyết của người Hebrew và Kaballah trong thế giới trước
đây. Không hề có khả năng để tạo ra nó. Tạm gác lại chuyện đó.
Khi Suimei chạm
vào nó, nó liền bị rơi ra và trở thành những mảnh nhỏ. Việc này tạo ra một tiếng
ồn khá lớn, nhưng không ai đến cả vì họ đang ngủ.
Suimei thở
dài. Tiếng ồn đầu tiên là do cậu đến gần bộ giáp, còn tiếng ồn thứ hai là khi cậu
phá nó.
“Nhưng, nó thực
sự khá tốt đấy chứ. Mình chưa từng thấy những thứ như vậy trước khi đến đây. Nó
không giống như là một sản phẩm do người ở đây tạo ra.”-Suimei nghĩ thầm.
Nhưng, họ lấy
nó ở đâu? Khi đến đây, cậu đã nhận thấy sự tồn tại của nó. Và cậu cũng đã để ý
đến những rủi ro – Nó thực sự được làm rất tốt.
Những “cỗ máy
tự động” hấp thụ sức mạnh của những kẻ đột nhập gần đó. Nó thực sự hữu dụng khi
đối đầu với những đòn tấn công vật lý và mathuật. Nó còn có một thanh kiếm, khiến
cho nó trở nên hung hăng và mạnh mẽ hơn nhiều.
Ngầu, và độc
ác …
“Nhưng, cô
gái đó, thực sự đang nghĩ cái gì chứ? Chỉ vì đây là bên trong lâu đài, mà cô ấy
đặt nó như vậy. Chẳng có trách nhiệm chút nào cả.” –Suimei nghĩ.
Cậu phàn nàn
về Felmenia. Dù cả hai đều là pháp sư. Cậu
nghĩ đến chuyện cô ấy đã chuẩn bị một cái bẫy như thế. Đây là thứ mà họ tự hào?
Nào, cái điều tuyệt vời đã đến, tôi sẽ không khoan nhượng nữa.
“À … Mình
nghĩ đối với một pháp sư thì đó là chuyên bình thường thôi.”
Đúng vậy.
Pháp sư là pháp sư. Bạn có thể nhắm tới những thành tựu của họ, rồi họ sẽ cố để
giết bạn. Đó là chuyên bình thường ở đây. Mặc dù cậu không chắc chắn lắm về nó.
Cậu nhìn vào
phần còn lại của bộ giáp. Sẽ không sao nếu Felmenia nhìn thấy nó, nhưng sẽ rất
tệ nếu người khác nhìn thấy và gây ra sự ồn ào.
“Được rồi, sửa
nó nào…”
Ma thuật bắt
đầu hiện ra dưới chân cậu. Một vòng tròn đỏ được tạo ra bên dưới, và càng ngày
càng to hơn. Và nó trở nên hoàn thiện khi được kết nối bởi nhiều dây ma pháp.
Và rồi –
“<Renovatio
Redivivus>” Suimei hô. (P/s: Đây là tiếng Mỹ Latinh, nghĩa là “Tái tạo lại
như mới”)
Thay vì là sửa
chữa, nó giống như là đưa nó về trạng thái trước đó. Vòng tròn tách làm 2 bên
dưới bộ áo giáp, rối xoay tròn và bay lên. Các bộ phận liền trở về chỗ cũ. Khi
ma thuật lên đến đỉnh thì bộ áo giáp đã trở lại.
“Hay. Giống
như lúc trước.”
Sau khi trình
diễn ma thuật của mình, cậu vỗ nhẹ vào “Cỗ máy tự động”. Nó không thể chuyển động
được nữa. Kể từ khi ma thuật bên trong bị phá bỏ, nó giống như một “cỗ máy”
đang bị lỗi vậy.
Suimei bước
vào căn phòng mà “Cỗ máy” bảo vệ. Nó trông khác xa với Phòng Lưu Trữ.
Đúng vậy, đó
là phòng triệu hồi.
Mục đích của
cậu là phân tích vòng tròn triệu hồi và đảo ngược nó. Nếu họ không thể, thì cậu
phải tự thân làm việc đó. Và bây giờ, cậu đang lục lọi những quyển sách nghiên
cứu ma thuật triệu hồi.
Tôi muốn quay
trở về. Tôi có việc phải làm với cha mình. Để làm được điều đấy, cách tốt nhất
là quay vể với những kết quả nghiên cứu, dụng cụ ma thuật, và những nguyên liệu
nghiên cứu.
Mặc dù chắc
chắn cậu ta có thể làm mọi thứ ở đây nếu có thời gian, cậu không muốn lãng phí
bất cứ thứ gì. Thời gian rất khan hiếm, vì vậy về nhà là ưu tiên hàng đầu.
Đúng vậy, và
lý do khác là …
“Cả hai bọn họ
chắc cũng muốn trở lại…” Suimei lẩm bẩm.
Nói một giọng
yếu ớt, cậu nhìn lên trên trần nhà.
Suimei biết rằng
Reiji đôi khi cũng nhìn lên bầu trời cảm thán về những người trước đây.
Và Suimei
cũng biết Mizuki luôn luôn thao thức trong phòng, muốn ở bên những người thân
yêu, nhưng cô đã bất chấp nỗi sợ hãi, chống lại sự cô đơn này.
Khi nghĩ đến
nó, con tim của Suimei như nhận được một điều gì đấy.
Cậu không thể
diễn tả nó, nó là một thứ gì đấy rất nóng … Buổi sáng hôm đó cậu định đi thăm
gia đình mình. Những họ lại không thể gặp được cậu. Ôm vào lòng một nỗi buồn và
đau đớn. Dẫu biết rằng sẽ có ngày phải nói lời chia ly, nhưng nếu còn tia hi vọng,
thì cậu sẽ không bỏ cuộc.
Đó là lý do
vì sao cậu lại học ma thuật từ cha mình, để vượt qua mọi thứ dù nó có phi thường
thế nào.
“Thật chẳng
giống với mình chút nào, chà, mình nghĩ mình phải chăm chỉ hơn nữa.” Suimei nói.
Cậu đã quyết
định như vậy. Lời nói đó không thể rút lại khi cậu đã nói ra. Chính đó là lý do
cậu nói vậy. Kể từ lúc từ chối đi với họ, cậu thề rằng sẽ tìm ra giải pháp để
đưa cả 3 trở về.
Khi cậu vừa
nói xong, thì cũng là lúc cậu cảm nhận được sự hiện diện của ma thuật.
Mặc dù đã cố
để che giấu, nhưng đó là sự hiên diện của con người. Không, đó không phải là một
người bình thường. Là Felmenia Stingray. Cô đứng ra phía trước “cỗ máy” và đi
vào. Dường như cô đã thấy cánh cửa đã được mở ra.
Suimei biết rằng
cô ấy đã theo dõi cậu và cố tình để lại dấu vết. Nhưng nghĩ lại thì cô thật dai
dẳng.
Có lẽ cô ấy
đang quan sát mình …
Cô liếc nhìn
một chút, và rồi…
Và rồi …
“Miếng mồi
này hiệu quả đấy, tiếp theo sẽ là lúc thực hiện kế hoạch…” Suimei nghĩ thầm.
Đúng vậy, đây
là hình phạt thích đáng cho những chú cún thích đánh hơi. Họ đã định trừng phạt
mình. Giờ để xem, khuôn mặt ngạc nhiên của họ sẽ thú vị lắm đây…