Đã hai ngày kể từ khi Anh Hùng Reiji nhận lời đi
tiêu diệt Vua Quỷ. Pháp Sư Hoàng Gia Felmenia Stingray sẽ chỉ dẫn cho Reiji và
Mizuki theo chỉ thị của nhà vua.
Và bây giờ, cô sẽ luyện tập với Reiji trước.
“Không thể nào, dạy cho Anh Hùng ư…” - Felmenia.
Cô càu nhàu khi đang đi, nhưng thực ra trong lòng cô
đang cảm thấy rất vui. Sau cùng, trong tất cả các pháp sư cao cấp, cô là người
được chọn để huấn luyện cho Anh Hùng, người sẽ giải cứu thế giới này.
Nghĩ đến nó khiến cô cười thầm. Điều này có nghĩa là
cô đáng tin hơn nhiều pháp sư khác trong hội đồng, và nhà Vua kỳ vọng vào cô
hơn bao giờ hết.
“Fufufufu.” Felmenia cười thầm.
Cô không thể giữ nổi tiếng cười của mình. Cô cảm thấy
nhẹ nhõm khi không có người nào quanh đây. Cô luôn là một người nghiêm túc, thế
nên nếu có ai thấy cô cười như vậy, thì có lẽ sẽ rất xấu hổ.
Bỏ chuyện đấy qua một bên, về chủ đề mà cô định dạy,
có vẻ như, trong cái thế giới mà Anh Hùng Reiji sống, không hề có ma thuật. Vì
thế nên họ phải dạy ma thuật cho Reiji. Cô vẫn nhớ cái hồi họ được triệu hồi,
khi họ lần đầu tiên thấy ma thuật, và mắt họ trở nên lấp lánh khi thấy nó.
Khi cô hỏi về thế giới của Reiji, có vẻ như thay vì
là ma thuật, ở đây có những công nghệ khoa học mà ai cũng có thể sử dụng. Thứ
đó giúp cho cuộc sống trở nên văn minh hơn. Thật thú vị. Nếu có thời gian,
Felmenia muốn nghe thêm về thế giới đó.
Và rồi-
“Suimei đó phải không?” Felmenia hỏi.
Trong hành lang, Suimei đang đứng ở đó.
Suimei Yakagi. Một người bình thường. Tóc đen, đôi mắt
hiền từ. Không còn gì hơn. Cậu đã thể hiện sự thông thái tuyệt vời của mình khi
ở đó cùng Reiji. Cậu đang ở trước mặt cô, nhưng hình như cậu đang đi về hướng
ngược lại.
Khi thấy thế, cô ấy nghĩ. Cái nơi mà cậu ấy đang đi
tới là phía bắc của Camelia. Không có nhà bếp, nhà vệ sinh cũng như phòng Reiji
ở đó. Thế quái nào mà cậu lại đến đó?
“Chờ chút… Mình nghe rằng Suimei luôn ẩn mình trong
phòng của mình sau khi cãi nhau ở buổi tiếp kiến.”
Cô không hiểu rõ lắm về tình trạng hiện tại của cậu
kể từ khi cô bớt nói chuyện với cậu. Cô nghe rằng cậu chỉ ra khỏi phòng khi đi
vệ sinh hay gặp Reiji hoặc bạn cậu.
Cô nghĩ rằng, vì bị triệu hồi tới đây quá đột ngột,
nên cậu ta cảm thấy sợ hãi và trốn tránh như một thằng nhóc.
“Nếu vậy, thì cậu ấy đang …”
Phía bắc của lâu đài là một nơi người ta ít hay tới.
Thấy vậy, Felmenia bỗng hứng thú với chuyện này.
Rồi, cô nhận ra một vài thứ.
“Vẫn còn chút thời gian cho đến khi cuộc gặp mặt bắt
đầu. Hay mình đi theo một chút thử xem thế nào.”
Và rồi, cô đi theo cậu ấy. Không phải chỉ vì do cô hứng
thú, mà cô còn có trách nhiệm ngăn cản cậu làm chuyện xấu.
Không chỉ như vậy, cái cậu Suimei đó đang giữ bí mật
của mình. Vì thế nên cô mới theo dõi cậu.
“Đúng thế, khi gặp họ, Suimei-dono chắc chắn có…”
Lúc đó, cậu đã sử dụng ma thuật. Trong 3 người, chỉ
có cậu có thể sử dụng ma thuật. Không ai để ý đến nó trừ cô.
Sau đó, cậu ngay lập tức hủy bỏ ma thuật, và giả vờ
như chưa có gì xảy ra.
Anh Hùng Reiji đã nói rằng không có ma thuật trong
thế giới của cậu. Thay vào đó, công nghệ đã được phát triển và nâng cao đời sống
người dân. Những công trình được xây dựng một cách ngay ngắn. Và họ có thể bay
đến mặt trăng.
Không có một chút dối trá nào trong mắt cậu ấy, mà
cũng chẳng có lý do nào để nói dối. Nhưng tại sao, tại sao Suimei lại có thể
dùng được ma thuật?
Và giờ, việc bám đuôi lại bắt đầu. Và đương nhiên,
Suimei chưa hề nhận ra. Cậu vẫn tiếp tục đi đến nơi mà mình quan tâm.
Rồi, khi cô đến góc tường …
“Tsu~”
“Kyaa!?”
Đó là tiếng hét. Dường như nó là của cô người hầu.
Chắc chắn tiếng hết đó là của cô.
“Cho ta xin lỗi, có đau chỗ nào không?” Felmenia hỏi.
“Không, tôi mới là người phải xin lỗi. Tôi hy vọng
mình không làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của Stingray-Sama.”
“Ế? Mặt ta không làm sao đâu?”
“Còn những chỗ khác thì sao ạ?”
“Không. Thậm chí không có lấy một vết bẩn.”
Thấy thái độ thái quá của cô người hầu, cô mỉm cười.
Thấy vậy, cô người hầu cảm thấy thanh thản hơn.
“Thật vậy sao? Thật tốt quá.”
“Được rồi, ta xin phép nhé.”
“V-Vâng.” - Cô hầu bối rối.
“Phù.” Felmenia thở dài.
Đó không phải là sự khôn khéo của cô, mà đó là những
phẩm chất của một Pháp Sư trong hội đồng.
Thấy lỗi thuộc về mình, cô hầu cúi đầu.
“T-Tôi thực sự xin lỗi!”
“Haha, không sao cả.”
Felmenia chợt nhận ra.
“À, đúng rồi, ta hỏi tí?”
“Vâng, chuyện gì ạ?”
“Trước khi chúng ta đâm vào nhau, hình như có một
người đi qua đây, cô thấy không?”
“Ế? Không có ai cả ngoài Stingray-sama ra.”
“Cái gì?”
Không giống như Felmenia ngày thường, sau khi nghe
câu trả lời của cô người hầu, cô lẩm bẩm …
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ta hỏi lần nữa, có đúng là chưa có ai từng đi qua
đây không?”
‘V-Vâng.”
“Cô không nói dối chứ?”
“Vâng, Thề với Thánh Alshuna. Mọi chuyện đều đúng
như tôi đã nói với Stingray-sama.”
Felmenia dọa cô ấy, và cô hầu đã thế thốt, mặc dù
Felmenia chưa dùng đến vũ lực.
Sau đó, Felmenia ngắt lời.
“Không thể nào có chuyện cô chưa gặp người nào được.
Trước khi va chạm, Suimei-dono…. ý ta là, bạn của Anh Hùng Reiji đã đi qua
đây.”
“Bạn của Anh Hùng? Nhưng, tôi không gặp ai cả.”
Thấy cô người hầu có vẻ bối rối, Felmenia nghĩ …
“Điều này nghĩa là gì đây?”
“Anou, Stingray-sama, tôi phải đi đến tòa tháp phía
nam đây…”
“À, được rồi, ngươi có thể đi. Xin lỗi vì đã nói những
chuyện kì quặc nhé.”
“Không sao đâu ạ, tôi đi đây.”
Cô người hầu cúi đầu rồi rời đi.
“….”
Felmenia đang cảm thấy hoang mang.
Cô không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cậu ấy biến
mất ngay tại lối rẽ này. Thật là bí ẩn.
“Hừm, vẫn còn thời gian, vào trong xem tiếp nào.”
Trong khi đi, cô không gặp một ai.
Khi tới tòa tháp phía bắc, cô hoàn toàn ngạc nhiên.
“Ca-Cái …”
Cô thấy cánh cửa mở toang khi mà không có ai đến
đây. Không những thế, cánh cửa này đã bị phong lại rồi. Chỉ có thể sử dụng ma
thuật đặc biệt để mở nó và chưa… Những người biến đến phép này chỉ có Nhà Vua,
những pháp sư đứng đầu, và cô…
Không có dấu vết nào cho thấy Vua hay các pháp sư đã
đến đây. Vậy tại sao nó lại mở ra?
Felmenia che dấu sự hiện diện của mình và đi vào
cánh cửa. Do hàng loạt những sự việc xảy ra, cô không thể không lo lắng.
Felmenia đứng đó rồi nhìn vào bên trong. Cô chỉ có
thể nhìn thấy một cái bóng đang đứng đó, cầm theo một quyển sách về triệu hồi,
thứ hiếm khi được nhìn thấy ở Astel và một vật hình trụ.
“Đúng như mình nghĩ …” Felmenia.
Cô ấy không biết cậu làm thế quái nào để mở cánh cửa,
nhưng sự thật là cậu đang ở đây, cậu hiển nhiên là một pháp sư.
Nhưng-
“Mình nên làm gì bây giờ? Mình có nên xuất hiện bây
giờ không?”
Đây là nơi cấm địa, thường thì cô sẽ xuất hiện ngay
lập tức khi thấy có người lạ vào đây, nhưng đây là bạn của anh hùng, hơn nữa,
là một pháp sư.
Và đương nhiên, cô chắc chắn rằng mình có thể hạ gục
cậu, nhưng cậu lại là bạn của anh hùng. Việc đó sẽ dẫn đến một chấn động lớn.
Nhỡ việc tiêu diệt Vua Quỷ bị hủy bỏ vì chuyện này thì sao?
Cô không thể quyết định.
Nhưng, mình tự hỏi, là cậu ta đang làm gì …
“Mình nghĩ là cậu ta đang nghiên cứu về ma thuật triệu
hồi, nhưng…” Felmenia nghĩ.
Nhưng, cả hai người họ đều là pháp sư, cô tự hỏi tại
sao cậu lại đi vòng vòng như vậy… thông thường thì khi phân tích một vòng tròn
ma pháp, một pháp sư chỉ cần đứng đó và phân tích thôi. Cô nghĩ cậu ấy không là
gì cả ngoài một cậu bé không biết ma thuật cũng nhưng không thể chắc chắn được
chuyện mình làm.
Thế nhưng, bản chất của vòng triệu hồi là một thứ gì
đó mà chúng ta không thể hiểu nổi, ta chỉ có thể sử dụng nó. Không một ai có thể
hiểu được nó.
Cuối cùng, Felmenia không hề làm gì cũng như nói gì
cả. Sau khi thấy những hành động lạ lùng của Suimei, cô quyết định sẽ bàn bạc về
nó.
“Về người bạn của Anh Hùng Reiji hả?” Nhà vua hỏi.
Felmenia hiện đang yết kiến trước nhà vua trong buồng.
Và lý do đương nhiên là vì Suimei. Sau ngày hôm đó, cô đã cố gắng theo dõi cậu.
Nên bây giờ, cô dự tính sẽ hỏi nhà vua.
Nhà vua thấy bối rối và gật đầu với Felmenia đang quỳ
gối.
“Vâng. Đúng là như thế.” Felmenia nói.
“Ý cô là Anou Mizuki sao?”
“Dạ không phải, là người khác, Suimei.”
Nhà Vua liếc mắt.
“Theo những gì ta biết, thì cậu ta chỉ lẩn trong
phòng và chẳng bao giờ ra ngoài cả.”
“Không. Thực sự thì cậu ta đã ra ngoài rất nhiều lần
ạ.”
Đây là kết quả trong việc theo dõi của Felmenia. Cô ấy
đã phát hiện rằng cậu ra ngoài rất nhiều lần. Và đương nhiên là chẳng ai biết cả.
Trái ngược với vẻ bề ngoài, cậu thực sự rất năng động.
Nghe vậy, nhà vua cao giọng.
“Ta chưa từng nghe ai nói về việc đó cả.”
“Việc ẩn dật chỉ là cái vỏ. Cậu ấy di chuyển một
cách bí mật.”
“Chưa ai từng thấy cậu ấy sao?”
“Có lẽ chỉ có mình thần là biết chuyện này.”
Đúng vậy, chẳng ai khác biết, ngoại trừ cô. Khi cô hỏi
những người khác, họ đều nhấn mạnh rằng cậu ấy chưa từng rời đi.
“Rồi, tại sao chỉ có mỗi mình cô biết chuyện?”
“Thần gặp cậu ấy khi đang đi bộ. Dường như cậu ta chỉ
dùng ma thuật khi không có ai xung quanh.”
“Ma thuật? Là do người khác dạy cậu ấy sao?”
“Không. Cậu ta đã biết nó từ trước.”
Nhà vua bắt đầu nghi ngờ.
“Nhưng ta nghe nói rằng ở thế giới của Anh Hùng
không hề có ma thuật.”
“Thần cũng nghi ngờ về nó. Nhưng đúng là Suimei-dono
đã sử dụng ma thuật.”
“Vậy là Anh Hùng Reiji nói dối sao?”
“Không, thần không nghĩ vậy.”
Không. Nó không phải là lời nói dối. Đúng là Anh
Hùng Reiji rất có tài năng về ma thuật, nhưng cậu không biết nó từ trước. Và
nhà vua cũng rất tin tưởng cậu.
“Ta cũng tin điều đó, nhưng …”
“Tại sao lại có sự khác biết trong chuyện của họ …
phải không ạ?”
“Vậy thì chỉ có thể là cậu ta đã giấu khả năng sử dụng
ma thuật của mình, và thậm chí là Anh Hùng cũng chưa từng biết đến chuyện đó.”
Và đúng như mong đợi, nhà vua cũng nghiêng đầu bối rối.
“Thưa bệ hạ, đây là một trường hợp khá phức tạp ở thế
giới khác, nhưng giờ đây…”
“Vấn đề là, tại sao cậu ấy lại cố đến vậy để che dấu
khả năng sử dụng ma thuật.” Nhà vua cắt lời Felmenia.
“Vâng.”
“Chúng ta không hề hạn chế hành động của họ, hơn nữa
cậu ta cũng chỉ mới được triệu hồi tới thế giới này lẽ ra không có gì giấu diếm
mới đúng chứ. Nhưng, tại sao? Không có lý do để …”
Đúng vậy; cậu ấy là bạn của Anh Hùng. Nhà vua lệnh
cho mọi người phải thân thiện và hợp tác với họ.
Nhưng…
“Vấn đề là, nơi mà Suimei-dono đã đến …” Felmenia
nói.
“Nơi nào vậy?”
“Phòng Lưu Trữ. Cậu ấy mang lại đó một vại quyển
sách.”
“Hở? Ta nghĩ cậu ấy chỉ rúc ở trong phòng, có lẽ từ
lúc nghe tin không thể trở về, cậu ấy đã cố để tìm thông tin.”
Khi nghe thấy “Phòng Lưu Trữ”, nhà Vua có hơi ngạc
nhiên, nhưng sau đó ông chỉ gật đầu.
Ông nghĩ rằng Suimei không muốn chịu thua và cố tìm
hiểu về nó.
Nhà vua cảm thấy ngưỡng mộ cậu một chút.
Đó hoàn toàn là sự thật.
“Không chỉ thế. Thần còn có bằng chứng cho thấy cậu ấy
đã đi vào phòng cấm.”
“C-Cái gì? Nhưng đi vào đó không hề dễ dàng mà…”
Ở đó có chứa rất nhiều tài liệu lịch sử. Do đó, nó bị
cấm và để ngoài tầm với của người dân.
“Hơn nữa, một cách dễ dàng…”
‘Cái-, cậu ta chỉ đi vào rồi trở lại từ đó sao?”
Felmenia lấy một hơi và tiếp tục…
“Thâm chí cả phòng triệu hồi.”
“Không thể nào. Những người có thể đi vào đó chỉ có
ta, các pháp sư cao cấp và cô.”
“Vâng. Nhưng bằng cách nào đó, Suimei đã có thể mở
nó.”
Không khí trở nên nặng nề. Cánh cửa đó được niệm vào
rất nhiều Thổ Hệ Ma Pháp. Chỉ có những người rất am hiểu ma thuật Thổ Hệ mới có
thể mở nó.
Điều này cho thấy Suimei sử dụng ma thuật điêu luyện
thế nào.
“Cậu ta làm gì ở đó…? Đúng là một câu hỏi vớ vẩn,
huh, … cậu ấy đang nghiên cứu ma thuật triệu hồi đúng không?” Nhà vua hỏi.
“Thần không biết, nhưng có vẻ là vậy.”
“Cậu ấy muốn trở về đến thế sao, huh…”
Nhà vua trở nên buồn chán, ông thấy tội lỗi khi triệu
hồi họ đến mà không được sự chấp thuận. Một ông vua thật tốt bụng.
Có vẻ như, nhà Vua đã phản đối ý tường triệu hồi Anh
Hùng. Ông không muốn làm liên lụy đến những người không liên quan đến chuyện
này. Ông muốn tự mình đối mặt với chuyện này, nhưng làm thế, rất có thể thế giới
sẽ bị hủy diệt.
Thế nhưng, ông lại sợ Vua Quỷ, và không còn lựa chọn
nào khác ngoài đồng ý. Nhà Vua đã nếm trải sự tuyệt vọng. Sau đó, ông nặng nề
nói.
“Và rồi, Felmenia, sao ngươi không làm gì với chuyện
đó?”
“Vâng, thần đã tiếp cận cậu ấy bằng khả năng của
mình, nhưng nếu cậu ấy làm loạn nó lên thì …”
“Ta hiểu. Chuyện đó chắc chắn sẽ gây nên một sự chấn
động khá lớn.”
“Vâng. Nhưng thông tin vẫn chưa đủ.”
Đúng thế, những thông tin này vẫn còn quá vô lý. Nó
có thể dẫn đến hiểu lầm. Chính vì thế nên cô mới nói với nhà vua.
“Đúng rồi. Cô sẽ hành động khi có chuyện gì đó xảy
ra đúng không?”
“Vâng, đương nhiên rồi.”
Nhiêu đó quá rõ ràng, bởi vậy nên cô mới quan sát nó
tỉ mỉ như thế.
“Sao đó, cô có nói với ai về chuyện đó chưa?”
“Chưa. Chỉ có người thôi, bệ hạ.”
“Tốt. Đừng nói cho ai biết khi nó chưa sáng tỏ.”
“Vâng.”
Nhà Vua không muốn cho ai biết chuyện này. Dù
Felmenia không biết lý do, nhưng cô vẫn chấp nhận.
Và rồi, Felmenia hỏi về kế hoạch.
“Thưa bệ hạ, thần nên làm gì bây giờ?”
Cô hỏi vì cô không biết nên xử trí sao với Suimei.
Thế nhưng, cô vẫn phải làm chuyện gì đó, cho dù đó là bạn của Anh Hùng.
Nhà vua nghiêng đầu.
“Để xem? Cứ để cậu ta như vậy xem sao? Cậu ta chắc
không muốn bị làm phiền. Vì thế nên cậu ta muốn làm nó một cách bí mật. Miễn là
cậu ta chưa làm điều gì xấu.”
“Nhưng, đó là cấm địa mà …”
“Khi cậu ta đến đó, nó cũng chỉ là một nơi bình thường
thôi. Chỉ có những quyển sách quan trọng và những tấm bản đồ. Cậu ta chẳng làm
gì với chúng đâu.”
Đúng là nó khá vô dụng đối với một người đến từ thế
giới khác như cậu ấy, nhưng cô vẫn nghĩ rằng biện pháp này quá là nhu nhược.
Không—
“Có phải đây là lý do khiến bệ hạ không muốn cho ai
biết không?”. Felmenia nghĩ.
Nếu người ta biết chuyện này thì sẽ gây ra một chấn
động lớn, nhưng nếu không ai biết, thì không sao cả.
Đó là lý do vì sao nhà vua không muốn cho ai biết…
Quyết định của nhà vua rất đúng đắn. Nhưng cô vẫn cảm
thấy khó chịu về nó.
“Vậy là, Bệ hạ không có biện pháp nào để chống lại cậu
ta sao?”
“Cô phản đối sao?”
“Suimei là một pháp sư. Nay cậu ấy đã có một số hành
động khả nghi. Thần nghĩ rằng tốt nhất là không nên làm liên lụy đến 3 người họ,
nhưng nếu để cậu ấy tự do, thì hình tượng của ngài sẽ bị ảnh hưởng…”
“Cá nhân ta không quan tâm chuyện đó.” Nhà vua ngắt
lời.
“Thưa bệ hạ, thần có một biện pháp, thần sẽ không đe
dọa họ.Nếu có chuyện gì xảy ra, thần sẽ giải thích với Reiji-dono.”
“Cô có tự tin vào khả năng thuyết phục của mình chứ?”
“Cho dù nó rất ít, nhưng thần vẫn là giáo viên của cậu
ấy. Nên chắc cậu ta sẽ không bỏ qua lời thần nói đâu.”
Felmenia rất tự tin về điều này, vì cô ấy là người
đã dạy cho Reiji biết ma thuật. Nếu cô nói rằng bạn của cậu ấy đang có hành động
xấu, chắc chắn cậu sẽlàm điều gì đó. Sau cuộc nói chuyện, cô nhận ra rằng Reiji
ghét người xấu.
Không vấn đề gì. Đó là lý do vì sao, bây giờ …
“Chính vì thế, thưa bệ hạ, thần chỉ cần người chấp
thuận…”
Sau khi suy nghĩ một lúc, nhà Vua nghiêm túc nói.
“Không.”
“Thưa bệ hạ, nhưng!”
“Felmenia, Suimei-dono cũng là một vị khách quan trọng
của ta. Ta không thể để cô có những ý định xấu với cậu ấy.”
“Th-Thần không hề có ý định gì xấu cả. Thần chỉ muốn
có những biện pháp thích hợp để đối đầu với cậu ấy, người mà đang tự do tự tại
làm những gì mà cậu ấy muốn.”
Felmenia cố gắng thuyết phục nhà vua, nhưng ông bình
tĩnh và nói lại quan điểm của mình một lần nữa.
“Không là không. Hiểu chưa, Felmenia?”
“…”
“Hiểu chứ?”
“Thần đã hiểu.”
Felmenia siết chặt tay và cúi đầu.
Đã rất lâu mọi chuyện mới không theo ý mình. Cũng đã
được một thời gian kể từ khi cô trở thành Pháp Sư trong hội đồng.
Cô cảm thấy thật bực bội. Và cô thề là sẽ trả lại cậu
gấp nghìn lần.
“Không hề.” Felmenia nghĩ
Cho dù nhà vua không đồng ý, nhưng cô vẫn sẽ không bỏ
cuộc. Đây là lãnh thổ của nhà vua. Cô không thể làm những gì mình muốn ở đây. Về
cơ bản, sẽ ổn thôi nếu nhà vua không biết. Cô sẽ bí mật trừng phạt Suimei nếu
có chuyện gì xảy ra.
Đúng thế, nó sẽ có hiệu quả. Suimei vẫn chưa nhận ra
cô, và nếu cô làm nó bí mật, sẽ không có ai biết.
Thậm chí đối thủ có là một pháp sư đến từ nơi mà cô
không biết, thì cô cũng không để những hành động xấc xược nào xảy ra ở Camelia.
Với địa vị của mình, đây chính là trách nhiệm của cô.
Hình tượng của nhà vua, sự an toàn của Camelia, cô tự
cho rằng đó là những thứ mình cần bảo vệ, ngay cả khi không ai biết đến nó, thì
cô vẫn không quan tâm. Cô sẽ làm cho cậu bé đó biết thân biết phận của mình.
Nhà vua thở dài “Felmenia vẫn còn trẻ con quá …huh.”
Vua Almadius nói sau khi Felmenia rời đi. Ông có thể
thấy Felmenia đã bị kích động. Cô sẽ không bỏ cuộc và sẽ làm những điều mà chẳng
ai biết.
Chà, nó không thể không xảy ra. Ta xin lỗi nhé cậu
bé, ta nghĩ ta chỉ mắng cô ấy được thôi.
“Trí tuệ đúng là một thứ khó khăn mà…”
Gần đây, Felmenia đã trở nên kiêu ngạo. Không biết
là do sức mạnh hay nhiệm vụ của cô. Nhưng không thể chối cãi một điều là cô rất
mạnh.
Nhà vua lại thở dài.