Đêm đó, Almadius, vua của Astel đang đứng trước tòa
thành phía nam, nơi sâu nhất trong Camelia, còn Felmenia thì đang đứng trong
yên lặng.
“Đây là … gì vậy...” Felmenia bàng hoàng.
Cô chỉ có thể thốt ra những lời nói đó với sự lúng
túng của mình. Chẳng có thứ gì khác ngoài bộ giáp đang ở trước mặt cô. Bộ giáp
này được tạo bởi một pháp sư rất nổi tiếng, tên tuổi của vị pháp sư này còn được
lưu danh trong sử sách Astel. Một con Golem có thể tự di chuyển bằng sức của
chính nó, được chế tạo bởi một vị hiền nhân và nó có vai trò đặc biệt quan trọng
trong sự phát triển của Camelia. Và vị hiền nhân ấy chỉ có thể tạo ra được một
con như thế trong suốt cuộc đời của ông.
Tại sao thứ đó lại có ở đây? Đương nhiên là do
Felmenia đã dùng nó để “ngăn cản” Suimei Yakagi. Cô đã mang nó ra từ phòng kho
báu.
Cô ấy nghĩ rằng Suimei sẽ quay lại đây. Nhưng, cuộc
tuần tra đã kết thúc, và con Golem vẫn đứng yên … Do đó cô nghĩ rằng cậu chưa hề
đi đến đây, nhưng tại sao cánh cửa lại mở…
Khi cô kiểm tra con Golem đang bất động, có vẻ như
nó đã bị phá vỡ đến mức chẳng còn gì, nhưng lại vẫn giữ nguyên ngoại hình của một
Golem.
“Chuyện tàn nhẫn gì đã xảy ra với con Golem này vậy?...”
Felmenia lẩm bẩm, hình như cô đang bị sốc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, con Golem đã được kích hoạt.
Cô đã kiểm tra lại chức năng của nó trước đó, dù đây là cổ vật, nhưng nó trông
như là đồ mới vậy.
Nếu nó đã được kích hoạt, thì hẳn là Suimei đã làm
gì với nó. Nhưng không hề có dấu vết của một cuộc chiến. Không thể nào… Con
Golem này được tạo ra với mục đích phòng thủ. Và cô cũng đã thử nghiệm lại, những
chức năng của nó không thể bị dễ dàng vô hiệu hóa được.
Vậy làm sao cậu ấy có thể biến nó thành một bức tượng
như vậy? Cấu trúc bên trong của con Golem đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ có ngoại
hình là được giữ nguyên.
Cậu ấy đã dùng phép gì để tái tạo nó? Thậm chí nếu cậu
phá hủy nó bằng sức mạnh, thì nó cũng không thể như thế này. Không hề có dấu vết
của ma thuật, mọi thứ nhìn giống như chẳng có gì xảy ra cả.
Tên thủ phạm của vụ này đang đứng và đi lang thang
trong phòng. Và cậu thậm chí chẳng thèm để ý đến Felmenia.
“Chết tiệt.” Felmenia chửi thề (TL: thực chất là
Fuck)
Chắc là do nghĩ vu vơ, nên cô đã thốt lên những từ
mà cô chưa từng nói trước đây. Felmenia Stingray, người được coi là một thiên
tài, là người trẻ tuổi nhất đạt được vị trí Pháp Sư trong Hội Đồng, không kiềm
chế được bản thân. Cô cảm thấy bị xúc phạm. Mặc dù biết rằng cậu ta không để ý
đến mình, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được. Cô sẽ không để một ai đánh giá
thấp Pháp Sư của Hội Đồng.
“Được rồi, cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ bắt cậu phải suy
nghĩ về những hành động ngu ngốc của mình. Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào mới gọi
là ma thuật thực sự. Hãy nếm thử nó đi.”
Sâu thẳm trong cô gái được biết đến là Bạch Hỏa, lúc
này đang bùng lên một ngọn lửa đen dữ dội. Cô quá giận dữ, đến nỗi không nhận
ra được đúng hay sai nữa.
Đúng vậy, bây giờ, sự ý thức về trách nhiệm, nhiệm vụ
hay niềm tin của cô đã bị che lấp bởi lòng tự hào.
Gửi đến cậu bé từ thế giới khác đang quay lưng về
phía cánh cửa, cô lẩm bẩm.
“Suimei Yakagi, tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh thực sự
của Bạch Hỏa.”
Lúc cô thốt ra câu nói đó, cô không biết rằng cái ảo
tưởng của cô sẽ nhanh chóng bị dập tắt, và sự tuyệt vọng sẽ phá tan cái niềm tự
hào của cô.
Vào một đêm, sau cái ngày xảy ra chuyện Golem, khi mọi
người ở Camelia đang ngủ, cô đã bí mật bám đuôi cậu.
Cô đã tận dụng cơ hội này, khi cậu đang bí mật đi dạo.
Cô sẽ giáng một cây búa công lý vào cậu, người đã được nhà vua bỏ qua cho. Cô
nghĩ đó là lý do hợp lí, và tiếp tục đuổi theo.
Đương nhiên, như mọi khi, Suimei không thể nhận thấy
cô ấy. Felmenia luôn dùng ma thuật Phong hệ để xóa đi những dấu chân và sự mệt
mỏi của mình. Và nếu cô cũng dùng nó để che giấu sự hiên diện của mình thì sẽ
chẳng có ai cảm nhận được cô cả, không một ai…
Suimei, vẫn không chút do dự, tiếp tục bước đi trong
bóng tối. Lần này có vẻ như cậu sẽ đi đến một nơi khác. Cậu đang mặc một thứ mà
người ta gọi là “Blazer”, giống như là đồng phục của cậu.
Cậu hình như đang đi loanh quanh không mục đích. Và
Felmenia cũng chẳng biết mình đang đi đâu, cô định xuất hiện và tự mình phán
xét về việc của cậu.
“Tsu~!” Felmenia.
Có một bóng người ở đây. Chắc đó chẳng phải là một
người đang tỉnh táo. Nhưng là ai mới được…
Thế nhưng, có thể nó chỉ là do cô tưởng tượng. Bình
thường thì chỉ có lính gác mới đi tuần muộn thế này. Sau đó, cô tiếp tục đuổi
theo Suimei lần nữa.
“Cậu ấy biến mất!?” Felmenia ngạc nhiên.
Chuyện này thật vô lý, cô mới chỉ rời mắt một lúc.
Và cũng trong khoảnh khắc đấy, cậu đã che giấu sự hiện diện của mình.
Với tốc độ đó, cô nghĩ rằng cậu chỉ có thể đang ở
phía trước, thế nhưng lại không thể thấy cậu.
Tuy nhiên, cô không thể nhìn thấy cậu, giờ cô chỉ có
thể tìm cậu mà thôi.
Cô lập tức tập hợp ma thuật lại và bắt đầu triệu gọi
ma thuật Phong hệ.
“Gió. Hãy giúp ta. Cho ta thấy những gì ta đang tìm
kiếm. < Phong Truy>!” (TL: Cái tên skill không chắc đúng đâu nhé)
Những gì cô ấy đang làm là niệm phép gọi gió. Nó sẽ
giúp cô tìm kiếm thông tin mà cô cần.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân. Nó ở khá
xa, nhưng cũng không hẳn là xa. Nhịp điệu của bước chân có vẻ lạ. Mà cũng chẳng
cần suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục đuổi theo.
“Ở đây, huh…?”
Trong khi chạy, cô nhận ra điều gì đấy.
“Chờ chút … Điều gì sẽ đợi mình ở phía trước…”
Nhận ra điểm đến, cô bỗng nổi giận. Nơi đó là Vườn
Trắng, nơi uy nghiêm nhất của Camelia.
Đây là nơi nhà vua dành cho những lúc cần riêng tư. Nó
không phải là một nơi mà bất cứ ai cũng có thể đi vào. Cô không thể chịu đựng
được nữa, cô đuổi theo cậu ta với những bước chân giậm mạnh trên sàn nhà.
Sau khi bằng qua con đường bằng đá cuội, cô đi qua một
khu vườn nhỏ và tiến lên phía trước. Cô đã sẵn sàng để trừng trị cậu. Khi đi đến
con đường cuối cùng, cô bị choáng ngợp bởi ánh trăng. Và rồi cô sẵng sàng để
tích lũy ma thuật, và tiến lên phía trước
Ở đó, có một pháp sư duy nhất.
Khu Vườn Trắng. Bên cạnh đài tưởng niệm, ở trung tâm
có một cậu bé đang đứng đó, ngắm nhìn những ngôi sao, Suimei Yakagi.
Một màu đen trải dài từ bầu trời xuống mặt đất, và từ
mặt đất lên bầu trời. Một cảnh tượng ngoạn mục. Mặt trăng được bao bọc trong
màn đêm. Không khí thì se lạnh.
Không biết từ khi nào mà cậu đã thay áo của mình, bộ
“Glazer” đã biến mất. Thay vào đó là “Toàn màu đen”. Đó là một bộ quần áo rất
hoàn hảo, hợp với ngoại hình của cậu.
“Chà chà, tôi không nghĩ bám theo một ai đó hay đánh
hơi người đó là thói quen tốt đâu, cô biết chứ? Những người làm vậy giống như
là những con cừu ngốc nghếch, lạc lối vậy đó?” Suimei nói.
Cậu mỉm cười không chút sợ hãi. Có vẻ như cậu đã biết
trước điều này từ lâu rồi. Nó giống như một đứa trẻ đang lạc lõng vậy. Cậu nói
với một khuôn mặt đầy sự chế giễu.
“Không thể nào… Cậu đã biết?” Felmenia run run.
“Ai dà, nếu ai đó theo đuổi cô với một kỹ năng ‘gà mờ’
như vậy, thì thật là kỳ quặc khi chú ý đến nó.” Suimei trả lời.
“…..!”
Cậu nói vậy với ngụ ý rằng Felmenia đang bám đuôi cậu.
Quả thật rất bất ngờ khi nghĩ rằng cậu có thể nhìn
xuyên qua phép che giấu hoàn hảo của Felmenia.
Điều này còn có nghĩa rằng, trong thời gian gần đây,
cậu đã cố tình để Felmenia làm như vậy.
Cô liền nghiến răng. Đây là lần đầu cô bị sỉ nhục
như vậy. Cô không thể chấp nhận rằng cô đã nhảy múa trong cái kịch bản của cậu.
Giờ đây cô đang rất giận dữ, cô như là bị mời tới đây. Khi còn đang cảnh giác về
tình huống bất ngờ này, cô hét lên.
“Tên khốn, ngươi định làm gì tiếp theo đây?”
“Tôi chẳng có âm mưu nào cả. Tôi chỉ đi dạo một chút
thôi mà. Ở đây không có luật cấm người khác đi ra khỏi phòng vào ban đêm đúng
chứ? Đó là lý do tại sao tôi đến đây, nơi mà tôi chưa từng được biết trước đó.”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa ta bằng cái lý do đó ư?
Nếu nhận ra ta, tại sao ngươi lại đến đây?”
Cô không thể giấu nổi sự khó chịu của mình, kể từ
khi cô bị bắt quả tang. Thế nhưng, Suimei chỉ cười nghịch để đáp lại.
“Như dự đoán, nó đã thất bại sao, huh? Hahaha.”
Suimei cười.
“Ta hỏi lại lần nữa, sao ngươi đến nơi này?”
“Tôi cũng đag tự hỏi vì sao… chắc là vì…”
Đúng như dự kiến, cậu chỉ cười. Có lẽ cậu cảm thấy
vui do mọi việc đều diễn ra như dự đoán của mình. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt của
cô như muốn nói rằng cậu có thể nhìn thấu tất cả.
“Chắc là, lý do giống như của cô thôi. Đúng không nhỉ?”
“…….”
“Oh? Cô im lặng sao? Chắc chắn nó đúng trong trường
hợp này. Tôi tự hỏi rằng điều đó có sai không…”
Trong lúc nói điều đó, cậu đung đưa tay mình như đã
quen với chuyện đó, rồi cậu đeo vào chiếc găng tay màu đen. Ở đây chẳng còn gì
để nói nữa. Cô đã rất buồn khi mà kế hoạch của mình bị lộ. Để giấu đi nỗi buồn
của mình, cô liền cố gắng thay đổi chủ đề.
“Cái tên khốn này, ngươi lấy đâu ra bộ đồ này vậy?”
Đúng vậy, cô chưa từng thấy bộ quần áo nào như thế.
Cái áo lông thì dài và đen kịt. Dưới nó là chiếc áo sơ mi trắng được dệt bằng vải.
Với một cái quấn màu đen. Bộ quần áo này trông như vậy đó.
“À! Cái bộ quần náo này hả? Tôi luôn mặc nó khi đi
‘đánh trận’.”
“Ngươi luôn mặc nó? Nhưng trong lúc triệu hồi, ngươi
không mặc thứ gì như vậy cả.”
“Nó ở trong cặp của tôi. Cô cũng đã thấy túi đồ của
tôi rồi đúng chứ?”
Cô đang cố gắng nhớ về chúng. Đúng là cô đã từng giữ
hành lý của họ khi đến đây.
Thế nhưng,
“Không thể nào lại có chuyện có một bộ quần áo vừa với
cái túi như thế cả.”
“Oi, điều đó không quan trọng, nó chỉ làm cho cô trở
nên cứng đầu hơn thôi, hiểu chứ” (TL: Ý nói là tại vì bạn ngu đấy.)
Cậu nhún vai vì cảm thấy thật phiền phức. Đúng vậy …
Cậu là một pháp sư …
“Ta hiểu rồi. Đó là dụng cụ ma thuật, đúng không?”
“Hình như cô vừa đoán mò thì phải, nhưng đúng là như
vậy. Mặc dù nó trông như thế này thôi, nhưng tôi rất hay dùng nó. Đây là một
trong những đồ vật yêu thích của tôi đấy, cô biết chứ?”
Suimei khoe khoang một chút. Dụng cụ ma thuật: Một
loại dụng cụ chứa năng lượng. Thông thường thì dụng cụ ma thuật có thể tạo ra một
năng lượng không tưởng. Điều này đúng trong những trường hợp như thế này.
Nhưng, cô chưa bao giờ nghe đến một dụng cụ có thể làm tăng cường khả năng chứa
đựng ma thuật. Cô cũng nghĩ rằng nó không thể sử dụng cả 8 thuộc tính. Nhưng,
cái của cậu thì lại có thế, nên cậu đã khoe khoang về nó.
Sau khi cho Felmenia xem chiếc túi của mình, cậu cất
chiếc găng tay, chỉnh lại cổ áo và quay ra, táo bạo nói.
“Chà, chà, chúng ta bắt đầu chứ nhỉ, cũng đã khuya rồi.”
(TL: Cấm nghĩ bậy)
“Đừng đùa với ta, đâu là Khu Vườn đặc biệt của Hoàng
thất. Ngươi nghĩ nơi đây là nơi có thể đánh nhau sao?”
Khu Vườn Trắng. Đánh nhau ở đây quả là một hành động
vô lễ. Vì thế, cô mới lườm cậu, nhưng Suimei chỉ cười và chế nhạo.
“Hể… Khu Vườn Trắng hả? Nó đúng là một nơi sáng sủa
như tên của nó. Nhưng, cô nghĩ đây thực sự là Vườn Trắng sao?”
“Ngươi đang nói gì thế? Khu vườn bên cạnh ngươi và
khu tưởng niệm trắng đang ở kia chẳng phải đã chứng minh điều đó sao? Khu vườn
trong này có toàn bộ những loại cây ở khắp vương quốc. Và thứ nhà vua kết nhất
là, ngọn tháp…. Á!”
Không có một thứ gì ở đó cả. Cô đã nghĩ rằng nó phải
ở đó. Nhưng thậm chí cả một dấu vết cũng không có. Cô liền cảm thấy hoảng sợ.
Thấy vậy, Suimei liền chế nhạo cô.
“Chuyện gì vậy? Chẳng có thứ gì bên trái cô phải
không? Cái thứ mà cô đang nói chắc là nằm bên phải cô đó?”
Sau khi nghe vậy, cô liền quay sang bên phải ngay lập
tức.
“Vô lý, phòng của nhà vua rõ ràng là ở bên trái cơ
mà, sao giờ nó lại ở bên phải?”
Tòa tháp ở đây. Nhưng cô không thể tin được cái hiện
tượng lạ lùng này. Không có lý do nào mà nó lại ở đó. Không thể như vậy. Như lời
cậu ấy, nó ở bên phải của cô.
Sự bối rối và những câu hỏi đang chạy loạn trong đầu
cô, chuyện gì đang diễn ra? Tòa tháp đó cô chắc chắn rằng nó là ở bên trái của
mình, cô không nghĩ rằng nó lại di chuyển ra đây, ngay bên phải của cô. Chuyện
gì đang diễn ra thế này?
Và rồi, Suimei liền nhắm mắt và nói.
“Đúng vậy. Có hai câu trả lời mà tôi có thể nói cho
cô biết. Chuyện này là do cô đã nhầm lẫn, hoặc đây không phải Vườn Trắng.”
“Thật nực cười, không thể nào …”
“Không phải sao? Đó là lý do mà ngọn tháp di chuyển
từ bên trái sang bên phải cô đúng chứ? Tại sao mặt trăng lại mọc từ bên phải?
Và khu vườn này cũng đã bị đảo ngược? Cô có thể giải thích được không?”
“Đ-Đó là do…”
Cả khi cậu hỏi Felmenia, cô cũng chẳng thể biết được
câu trả lời. Đúng là những thứ ở đây đã bị đảo ngược. Giống như là một thế giới
khác.
“<Con Đường Ác Ma>” Suimei lẩm bẩm.
“Con đường ác ma?”
Cô không biết được những từ Suimei vừa nói là gì. Có
thể đó là một thứ mà Suimei đã sử dụng, nhưng cô chẳng thể hiểu gì cả.
“Đúng thế, đây là bên trong của một kết giới mà tôi
đã tạo ra. Mọi thứ ở đây đều hoàn toàn đảo ngược so với thực tại. Và đây là thế
giới do tôi tạo nên. Cô có thể gọi nó là Không Gian Ảo Tưởng.” Suimei nói.
Mặc dù cậu đã cố giải thích về phép của cậu, nhưng
cô vẫn chẳng hiểu gì cả. Là một pháp sư, nhưng cô chưa bao giờ thấy những thứ
như vậy, và cũng chẳng có nguyên tố nào có thể làm được như thế.
Ma thuật được tạo ra từ những nguyên tố. Lửa, Nước,
Gió, Đất, Sấm Sét, Gỗ, Bóng Tối và Ánh Sáng. 8 nguyên tố. Ma thuật luôn bao gồm
những nguyên tố này. Thường thì chỉ sử dụng 4 nguyên tố để tạo ra ma thuật.
Nhưng, lại không hề có một chút nguyên tố nào được
cho vào đây cả, không một nguyên tố.
“Được rồi, ngay tại phần này phải không? Tôi biết
mà. Ma thuật của thế giới này quá là lạc hậu. Đó là lý do vì sao mà nó trở
thành một thứ khá là ‘cao thâm’.”
“Đây là ma thuật? Không thể nào có chuyện ma thuật lại
có thể tạo ra không gian như vậy. Ngươi đã dùng nguyên tố gì? Không thể nào.”
“Không chỉ có bên ngoài là bị thay đổi đâu, mà nó lạ
lắm sao? Kết giới này là một phép cơ bản mà?”
Cô chưa nghe đến nó bao giờ, và cả thuộc tính của nó
cũng kì lạ nữa.
“Kết giới … ma thuật?”
“Này này, đừng nói với tôi là ở đây không có khái niệm
về kết giới nhé?”
“Ngươi đang nói về cái gì vậy?”
“Kết giới! K-Ế-T-G-I-Ớ-I! Bộ cô bị điếc hả?” Suimei
hét lên.
“T-Ta không biết! Ở đây không có phép nào như vậy cả.”
“Nghiêm túc chứ? Chẳng nhẽ tôi lại là vô song trong
thế giới này?”
Suimei thở dài sau khi nghe đến việc sử dụng ma thuật
ở thế giới này. Cậu nghĩ rằng tốt nhất nên dừng chuyện giải thích ở đây.
“À, chúng ta nên bỏ qua chuyện rắc rối này đi. Về cơ
bản, đây không phải là Vườn Trắng, chỉ là một nơi và tôi đã tạo ra mà thôi. Vì
thế giờ chúng ta có thể đấu với nhau rồi đấy, không sợ ai làm phiền đâu.”
“HỰ …”
Mặc dù không biết rõ chi tiết, nhưng cô cũng nhận ra
đây là một cái bẫy của cậu.
Sau vài phút im lặng, Suimei nói tiếp.
“Haizz, tôi đoán rằng cô đã bị sốc sau khi nhìn thấy
những thứ mới mẻ như vậy. Nhưng, cô phải bình tĩnh lại. Chúng ta bắt đầu chứ?”
“Ngươi thực sự nghĩ mình có thể hạ ta bằng ma thuật
sao? Ta là một thành viên trong Hội Đồng Pháp Sư của vương quốc Astel, Felmenia
Stingray. Đối mặt với kẻ hèn nhát như ngươi, chắc ngươi biết mình sẽ thua rồi
chứ?”
Cô vẫn nghĩ rằng mình có thể hạ gục được cậu bé này.
Đúng thế. Nghĩ đến nó. Cô là Bạch Hỏa, người đã đạt đến đỉnh cao của ma thuật Hỏa
hệ. Nếu chiến đấu, chắc chắn cô sẽ thắng. Cho đến nay, cô đã tiêu diệt rất nhiều
con quỷ.
Sẽ không có chuyện cô mất đi năng lực ma thuật của
mình. Hay đúng hơn, khi chiến đấu ở đây, cô sẽ có lợi thế.
Đúng vậy, không có lý do gì để sợ cậu ta cả…
“Dù ngươi có phun ra mấy lời nói vô nghĩa nữa thì
ngươi cũng sẽ thua mà thôi, kết quả quá rõ ràng rồi.”
“Ái chà, cô vẫn nghĩ rằng mình có thể đánh bại tôi
sao? Cô có vẻ tự tin nhỉ?”
“Được rồi. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của
Felmenia Stingray, người đã tìm ra ngọn lửa đích thực. Các pháp sư khác tôn ta
là Bạch Hỏa của Vương quốc Astel. Hãy nhận lấy ngọn lửa của ta đi!”
“Ồ… ngọn lửa đích thực sao?”
Nghe vậy, nét mặt Suimei thay đổi.
“Đương nhiên. Ngọn lửa của ta là ngọn lửa thực sự.
Pháp sư nào nghe đến nó đều cảm thấy run sợ.”
Cô trình diễn ma thuật mà cô tự hào.
“Ôi, ngọn lửa, hãy trở thành một ngọn lửa thực sự và
đốt cháy mọi thứ trên đường đi của ngươi. Thiêu rụi mọi thứ. Hãy trở thành thảm
họa màu trắng. <Ngọn Lửa Bừng Sáng>!”
Khi cô niệm phép, có một ngọn lửa trắng quyện vào
đó. Ngọn lửa này hút hấp thụ ngọn gió quanh đó, làm cho nó nóng hơn những ngọn
lửa bình thường nhiều lần. Một ngọn lửa có thể thiêu rụi mọi thứ.
“Na~”
Suimei, người đang bị Bạch Hỏa nhắm tới, thốt ra một
giai điệu kỳ lạ. Cậu chỉ đứng đó. Đương nhiên, đó là sự tôn trọng, sự trông
mong vào uy tín của Bạch Hỏa. Nếu cậu bỏ cuộc thì cũng là lẽ bình thường.
Mặc dù Suimei đang bị bao bọc bởi ngọn lửa và có vẻ
như đang hoang mang. Cậu đột nhiên đưa một ngón tay ra.
Đột nhiên, ngọn lửa bị biến sắc, trở lại thành màu đỏ
như trước.
“Ca-Cái gì!?” Felmenia thốt lên.
Sự tự tin của cô chợt tắt, ngọn lửa dần dần biến mất.
Suimei, người bị thiêu lúc nãy, nhìn xung quanh một
lúc, và rồi nhìn vào cô.
“Hmm, chỉ có vậy thôi sao?”
Sự kỳ vọng của cậu đã biến mất do kết quả lãng xẹt
này. Đó là chiêu “Chống lại tự nhiên”.
Giờ đây, miệng của cô ta đang run cầm cập.
“T-T-Tại sao? Tại sao ngọn lửa trắng của ta lại biến
mất chứ? Đó là Ngọn lửa mạnh nhất mà? T-Tại sao chỉ với một cái chạm tay của
ngươi?”
“Uwahh… Cô nghĩ nghiêm túc đấy chứ? Tôi cứ nghĩ Bạch
Hỏa là thứ gì đó đáng sợ cơ, nhưng thực ra nó chỉ đẩy nhanh quá trình đốt cháy
Oxi mà thôi.”
“C-Cái gì cơ, thái độ đấy là sao? Ngọn lửa của ta!”
Thấy Suimei thất vọng, cô chẳng thể nói gì nữa. Tại
sao ngọn lửa lại biến mất? Tại sao cậu ta lại thất vọng? Nghĩ đến nó, cô cảm thấy
thật khó chịu.
“Chẳng có ấn chú, một ngọn lửa vô nghĩa. Nó chỉ được
lấy ra từ hư không. Đó là lý do vì sao nó quá yếu. Nếu là giáo viên của cô, tôi
sẽ hét lên để nhồi những kiền thức cơ bản vào đầu của cô lại lần nữa.”
“C-Cái gì? Thế chuyện gì đã xảy ra với ma thuật của
ta?”
“Mọi thứ! M-Ọ-I-T-H-Ứ! Cô chỉ là một kẻ điều khiển lửa
tầm thường thôi!”
“Ca-Cái gì?”
“Lạy Chúa … Tôi chẳng quan tâm nữa…”
Suimei tử bỏ việc giải thích. Đôi mắt của cậu từ ngạc
nhien chuyển thành thương hại. Cô đã bị kích động khi cậu phá bỏ ma thuật của
mình. Cậu ấy đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Lúc cậu thở dài, đột nhiên dưới chân cậu…
Một vòng tròn ma pháp xuất hiện.
“Ca-Cái gì vậy?” Felmenia hỏi.
“Gì nữa đây.”
Suimei đã mệt mỏi với cô. Nhưng giờ đây, cô có vẻ đã
nhìn thấy một cái gì đó khá kinh ngạc. Cô đã bị sốc khi nhìn thấy một thứ bất
khả thi như vậy.
“Một vòng tròn ma pháp được tạo ra mà không cần vẽ
sao? Thật không thể tin được …”
“Hể?”
“Ê tên kia. Ngươi làm gì đó? Tại sao vòng tròn ma
pháp lại biến mất?”
Cô hét to về phía cậu trong sự ngạc nhiên tột độ.
Nhưng cô nghĩ Suimei là người đã làm
chuyện đó.
Một vòng tròn ma pháp không chỉ có thể xuất hiên
trên mặt đất, trên giấy hay trên bất cứ thứ gì. Nó có thể được sử dụng trên một
bề mặt bất kì được tạo dựng bởi ma thuật. Thực tế thì ma thuật luôn giúp cho mọi
thứ trở nên dễ dàng hơn.
Thông thường thì người ta phải vẽ nó. Đó là lý do vì
sao nó không được sử dụng trong chiến đấu. Nó chỉ có thể được dùng trong nghi
thức. Nhưng cậu ấy thì chẳng cần làm gì cả.
“Hả, nó bình thường mà?”
“Bình thường cái búa. Nó sẽ gây ra một mớ hỗn độn nếu
không vẽ ra.”
Cô lại hét lên lần nữa. Suimei cảm thấy bị gặp rắc rối.
“Nghiêm túc chứ? Kể cả cái này sao? Ma thuật của thế
giới này để làm cảnh sao?”
Suimei nhìn vào cô. Khi suy nghĩ, cậu đặt tay lên
trán, rồi hạ giọng xuống.
“Hmm, nghe này, để tạo ra một vòng tròn ma pháp tự động.
Cô cần phải thực hiện các bước hệ thống ma thuật sau khi đã hiểu rõ bản chất của
nó. Nếu làm thế, vòng tròn ma pháp sẽ xuất hiện khi cô sử dụng ma thuật, và cô
có thể dùng nó nhanh chóng, hiểu chứ?”
“Ế? À?”
“Đừng có lí nhí như một con chim nói rằng điều đó là
không thể như vậy. Chẳng phải nó vừa diễn ra ngay trước mắt cô đó sao? Đừng có
hét lên một cách bừa bãi như vậy, đừng phủ định cái ma thuật vừa diễn ra ngay
đây, tôi sẽ không coi cô là người phương Tây nữa. Hiểu chưa?”
“……..”
Cô thấy buồn khi chẳng thể đáp lại một câu. Vì thể,
nên cô vẫn im lặng. Mặc dù nghe cậu nói có vẻ hợp lí, nhưng cô chưa bao giờ
nghe đến chuyện một vòng tròn ma pháp xuất hiện sau khi thi triển ma thuật.
Chưa bao giờ có chuyện đó kể cả với những người già hơn.
“Nó chỉ là sự đơn giản hóa của ma thuật thôi. Điều
đó khá là cần thiết trong chiến trận. Đây thực sự là một thế giới thần kì sao?
Nó khác xa so với những gì tôi tưởng tượng trước đó.”
“Sự đơn giản hóa ma thuật? Ví dụ điển hình nhất là
không cần niệm chú sao?”
“Ế? Cái gì vậy? Không niệm chú là một kỹ thuật khá
tiên tiến đấy.”
“Đ-Đương nhiên rồi.”
“Hay đấy, nếu có phép nào như vậy, thì quả thực lại
là một vấn đề khác. Hay nó có mẹo gì đây?”
Suimei nói một cách dễ dàng. Cậu phẩy ngón tay một
cái. Lập tức những mảng khí trước mặt cô liền vỡ ra.
Không có thời gian để thư giãn. Những mảnh khí đã
phát nổ và bay ra tứ phía, gây ra chấn động lớn.
“Ca-Cái gì? Không niệm chú? Thậm chí không có lấy một
từ!?” Felmenia ngạc nhiên.
“Ngầu quá Suimei-kun! Cậu có thể làm vậy mà không cận
niệm chú! Giờ, hãy gia nhập hội đồng nào! Pfff… thật ngốc nghếch.” Suimei nói.
Cậu có vẻ tự hào trong một khắc, rồi lại chìm xuống. Giờ cậu không còn tâm trạng
đó nữa.
Nhưng…
“Tôi đã có đủ những lời giải thích cho cô. Chắc tôi
không cần phải tra khảo cô nữa. Vì thế...”
Rồi, cậu niệm to.
“<Archiatius Overload>!”
Đấy là thần chú phải không? Archiatius Overload? Câu
niệm chú đó rất ngắn, Felmenia không biết nó làm gì, nhưng ở dưới chân của cậu.
một vòng tròn ma pháp tỏa sáng.
Sau đó, một ánh sáng trắng và ánh cầu vồng lung linh
xuất hiện.
“!?”
Một sức mang ma thuật quá lớn. Nó sáng đến nỗi khiến
cô phải nhắm mắt một lúc. Sau một hồi im lặng, cô mở mắt và thấy bóng ai đó với
một vầng hào quang đáng sợ.
“Cái gì!? Sức mạnh ma thuật của cậu ta tăng lên!?
Cá-?”
“Gì nữa đây? Tôi thực sự mệt mỏi khi nghe cô nói rồi.
Đừng nói thêm một từ nào nữa. À, tôi hiểu rồi. Cô ngạc nhiên vì sự cường hóa ma
thuật này sao? Tôi biết, tôi biết. Tôi đã hiểu câu hỏi của cô rồi.”
Suimei đã mệt mỏi khi phải nói chuyên với cô. Cậu
không có ý định trả lời cô, nên cậu quyết định ngăn không cho cô hỏi.
Cậu hít một hơi sâu và nói.
“Dù đã nói là chúng ta bắt đầu, nhưng có vẻ như tôi
đã tốn khá nhiều thời gian nhỉ? Được rồi, giờ đến lượt tôi chứ, Quý Cô Pháp
Sư?”
Khi hỏi điều đó, Suimei có vẻ đang hứng thú với chuyện
này. Trông cậu có vẻ đang vui.
Felmenia không biết chuyện gì vừa xảy ra. Từ lúc đến
đây, cô đã nghĩ quá nhiều. Ma thuật cũng đã được khuếch đại, cuối cùng, như cậu
ta nói, cậu đã dùng vòng trong ma pháp để kích hoạt ma thuật của mình.
Từ khi cô chuẩn bị vòng tròn ma pháp trước đó, thì
nó vẫn lạ. Cần thời gian để vẽ chúng, rồi thêm vào đó một chút ma thuật. Nhưng,
người đang đứng trước mặt cô kia đã làm nên một điều ký diệu. Cậu đã giảm thiểu
những thứ không cần thiết.
Không quan trọng điều đó là sự thật hay không, nó chắc
chắn là sự thật. Cậu ta đã dùng nó mà không cần vẽ. Cậu ta đã làm những điều mà
đến cô cũng không thể hiểu nổi. Cậu ta quả thực là một người cực kì mạnh. Cậu
đã được học ma thuật từ thế giới mà cô không hề biết đến, và cậu cũng có một lượng
kiến thức khổng lồ về ma thuật.
Con người này mạnh hơn cả mình, mạnh hơn cả những
pháp sư cấp cao đã từng dạy mình. Và chắc chắn, cậu ta còn mạnh hơn cả anh hùng
Reiji, thậm chí, mạnh hơn cả tên Quỷ Vương đang định tiêu diệt thế giới.
“Cậu… Cậu là cái thứ gì vậy?”
“Ồ, xin lỗi. Vì đã chưa giới thiệu mình.”
Suimei, như vừa nhớ ra thứ gì đó, mở miệng nói.
“Tôi là một thầy phù thủy. Suimei Yakagi. Mục đích của
tôi là tìm hiểu về tất cả những bí mật của thế giới. Hiện tại, tôi là một học
giả phương Tây đang sống ở Nhật.”
Thầy phù thủy. Suimei Yakagi.
Một người đã đánh bại được pháp sư mạnh nhất trong lịch
sử Astel. Một cái tên mà cô sẽ không bao giờ quên.