Mọi chuyện xảy ra y như Suimei đã lên kế hoạch. Vì
Suimei đã dụ Felmenia bằng phép kết giới, nên cậu đã có cơ hội để chứng minh
năng lực của mình.
Nhận thấy sự chênh lệch về sức mạnh, Felmenia chỉ có
thể đứng trong sợ hãi và bức xúc. Ở phía trước cô, Suimei đã thể hiện một lượng
kiến thức khổng lồ và một sức mạnh ma thuật đáng kinh ngạc.
Nếu ai đó ở đây và chứng kiến điều này thì ắt hẳn họ
sẽ nghĩ đây là chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Felmenia Stingray, không, pháp
sư ở thế giới này quả thực rất lạc hậu so với pháp sư trong thế giới của cậu.
Và rồi, cậu có thể dễ dàng làm bất cứ điều gì mình muốn. Cậu giảm thiểu những
thứ sức mạnh ma thuật vô dụng và kiểm soát chúng. Đó là một kế hoạch quá là hiệu
quả và “lịch lãm”.
Nhưng, Suimei không hề có ý định như vậy. Thậm chí cậu
còn không biết trình độ ma thuật ở đây, không biết cách thức dùng vòng tròn ma
pháp (sao cho hợp pháp), không biết niệm chú là điều cần thiết, hay hòa trộn ma
thuật vào cơ thể như những pháp sư ở đây thường làm, một thầy phù thủy vẫn là một
thầy phù thủy.
Cậu đã chuẩn bị bước đầu tiên cho cuộc đấu. Với
cương vị là “chủ nhà”, cậu tự nhắc mình nên lịch sự bằng cách thể hiện hết sức
mạnh của mình, bất kể đối thủ có yếu đến đâu. Nếu bạn là một thầy phù thủy, hãy
thể hiện như một thầy phù thủy; luôn sử dụng hết sức mạnh của mình để mê hoặc
trái tim của đối thủ và khiến họ đầu hàng.
Nhưng, đúng là cậu còn chuẩn bị nó cho một lý do
khác nữa. Trong giữa trận đấu, là “chủ nhà”, cậu phải xuất hiện với một khí thế
đầy đủ. Đó chính là Suimei, cậu tự hào vì mình là một thầy phù thủy.
Sau khi cục diện trận đấu đã thay đổi vài phút, trận
chiến đã bắt đầu, đương nhiên, chẳng có màn khởi động nào cả. Có lẽ kết quả trận
đấu sẽ phụ thuộc vào việc ai di cuyển trước.
Không thể chịu đựng được không khí căng thẳng của trận
đấu, Felmenia quyết định sẽ tấn công trước.
“Ôi, Lửa, hãy biến thành ngọn lửa thực sự, thiêu
cháy mọi kẻ địch trên đường đi của ngươi. Thiêu rụi mọi thứ. Hãy trở thành Thảm
họa Trắng, NGỌN LỬA BỪNG SÁNG!”
Hóa ra đó chính là ngọn lửa đích thực mà cô đã nói
trước đó. Dù cô có nói là ngọn lửa thực sự, thì nó cũng chỉ là một ngọn lửa có
nhiệt độ cao được tạo bởi ma thuật. Dường như ngọn lửa trước đó chỉ là để thử cậu.
Có một sự khác biệt lớn giữa hai ngọn lửa. Nhưng cũng chẳng khác là bao bởi cô ta
đã thêm vào đó nhiều năng lượng hơn mà thôi.
Đột nhiên, Chân Hỏa liền trở thành một cơn lốc xoáy.
Nó ngày càng rộng ra, và cuốn cậu vào tâm cơn lốc.
Suimei hoàn toàn thay đổi.
Ngọn lửa đang tiến về phía cậu. Mặc dù nhận thấy nó
không hề mạnh mẽ tí nào, nhưng cậu không đứng yên. Cậu hít một hơi, tập trung tối
ưu hóa ma thuật và vô hiệu hóa cơn lốc lửa và niệm chú.
“<Secandum ex Quartum excipio>” (TL: Cắt bỏ ma
thuật 4 lần)
Đây là một phép phòng ngự. Ngay từ hôm đầu tiên đến
thế giới này, cậu đã tính đến chuyện phải sử dụng nó. “Kim Ngự Tuyệt Đối” (Lá
Chắn Vàng Rực Rỡ).
Cậu vung tay, 3 vòng tròn Ma Pháp Hoàng Kim xuất hiện
và trở thành một lớp lá chắn. (TL note: Chỉ 3 vòng thôi nhé! Chắc bạn sẽ thắc mắc
tại sao không phải là 4 đấy :D)
Nếu đó chỉ là một ngọn lửa nóng, không hề có hiệu ứng
nào, thì lá chắn sẽ có hiệu lực. Nó sẽ không bị phá vỡ bởi những thứ như lửa.
Sau khi bị chặn bởi 3 vòng tròn Ma Pháp, ngọn lửa không thể không bị biến mất.
Phép thứ bảy, Bạch Hỏa, gầm một tiếng nghe như tiếng
sấm trên đường đi của nó, và nó đã rơi vào vòng tròn Ma Pháp Hoàng Kim. Khi chạm
vào, ngọn lửa trắng bị phân tán. Thế nhưng ngọn lửa vẫn cố gắng xuyên qua vòng
bảo vệ, gầm lên một tiếng sấm và lóe lên một tia lửa. Nó phá hủy những vật xung
quanh… 1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây. Tuy nhiên, ngọn lửa vẫn không thể xuyên
qua. Nó dừng lại ở bức chắn thứ hai. Vòng tròn thứ ba đang xoay và vô hiệu hóa
cấu trúc của ngọn lửa. Và kết quả là, ngọn lửa trắng đã trở lại thành ngọn lửa
đỏ. Cuối cùng, do sức mạnh của vòng tròn thứ tư đã xuất hiện, nó làm cho ngọn lửa
bị phân tán đi mọi phía. Các vòng tròn pháp thuật biến mất sau khi ngon lửa đã
bị vô hiệu hóa, quả là một đòn tấn công dữ dội!
“Không, chưa xong đâu!” Felmenia hét lên.
Một giọng nói tràn đầy sự cuồng nộ được vang lên,
báo hiệu một đòn tấn công thứ hai. Mặc dù đòn thứ nhất đã bị chặn, nhưng cô đã
tích lũy được Bạch Hỏa lần nữa. Sau khi nói “Ôi, Lửa!” lần thứ hai, cô tiếp tục
bắn nó. Một lần nữa, Bạch Hỏa lại được thi triển. Nhưng trong lần này, đòn tấn
công đã bao vây tứ phía với mục tiêu xuyên phá hàng rào phòng ngự.
Ngọn lửa đang di chuyển và thay đổi hướng. Đúng như
mong đợi, cái danh Pháp Sư Hoàng Gia không phải chỉ để làm cảnh. Để làm ngọn lửa
đổi hướng, kiểm soát nó, và tấn cống một cách nhanh nhẹn như vậy, cô hẳn phải là
người điều khiển ma thuật hạng nhất.
Tuy nhiên, nó cũng chẳng tốt hơn tí nào, việc này thật
vô nghĩa. Phép này thậm chí còn chẳng thể xuyên qua những bức chắn, chứ đừng
tính đến chuyện phá hủy chúng. Điều đó nghĩa là, nếu cậu bỏ phép phòng ngự đi,
thì ngọn lửa sẽ bao lấy cậu, và mọi thứ sẽ thành tro bụi.
Khi nhìn vào ngọn lửa trắng không thể chạm tới mình,
cậu quyết đinh sẽ phản công. 2 bên của là chắn đã mở ra. Đó là lý do vì sao cậu
bắt đầu niệm chú một cách nhanh chóng.
“<Nutus Mltitudo Decresco>”. Suimei niệm. (TL:
Giảm thiểu lực cản, cụ thể ở đây là trọng lực)
Sau khi lẩm bẩm những từ đó, cậu như được giải phóng
khỏi xiềng xích của trọng lực, cơ thể cậu trở nên nhẹ hơn, nhẹ đến mức không
còn trọng lượng.
Cậu chạy nước rút về phía Felmenia. Không, phải là cậu
bay đến cô ta.
Bộ áo lông màu đen rung lên và cắt đứt ngọn lửa trắng,
nó lướt đi như một con dao xông tới tấn công Felmenia vậy.
“Nhanh quá!” Felmenia bối rối.
Có lẽ đó là một lời nói đầy sự thán phục. Bất ngờ, cậu
ấy đã áp sát cô, nhanh đến nỗi cô lầm tưởng rằng cậu đã dùng phép dịch chuyển. Và
khi cô nhận ra điều đó, thì cậu chỉ còn cách cô 3 mét. Trước khi cô kịp nói
xong câu của mình, Suimei liền gẩy ngón tay của cậu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu phóng một cái nhìn
sắc lạnh khiến cô giật mình.
Ma thuật Tấn Công. Thầy phù thủy hiện đại, Suimei có
thể làm nổ khí nén chỉ bằng một cái gẩy ngón tay của mình. Tuy đơn giản, nhưng
sức công phá lớn. Vì đơn giản, nên nó nhanh. Là sát thương vật lý, nên đòn tấn
công rất có công hiệu.
“Bachin!” Suimei hô.
Như một loạt quả bom, những vụ nổ liên tiếp diễn ra
trên mặt đất. Vụ nổ diễn ra rất gần, nhưng cô đã kịp thấy nó, khiến cô thoát chết
trong đường tơ kẽ tóc.
“Guh…Argh…”
Như để chặn không cho cô trốn thoát, cậu gẩy ngón
tay lần nữa. Nhận thấy điều đó, cô bất giác đổi hướng. Giờ cô đang cố gắng để
thoát khỏi những vụ nổ liên tiếp.
Cô khóc thét lên, “Đ-Điều này thật vô lý! Làm sao
ngươi có thể điều khiển ma thuật dễ dàng thế chứ?”
“Hả… Nếu cô không thể làm được điều đó, thì cô sẽ
thua cả một tay pháp sư hạng ba đấy. Vì kẻ địch đã tấn công tôi, giờ tôi phải
phản công lại đúng chứ? Đây không phải là RPG đâu, cô biết mà?”
Đúng vậy, đây không phải là trò chơi, mà nó là một
cuộc chiến sinh tử. Kết quả sẽ được định đoạt trong một khắc. Nó khác xa so với
những gì Felmenia nghĩ.
Trong lúc Felmenia đang cố trốn thoát, cậu liền lấy
ra một lọ thuốc từ túi mình.
Và rồi, cậu nhanh chóng mở nắp.
Bên trong đó là Mercury. Thứ kim loại độc đáo này ở
trạng thái lỏng khi trong nhiệt độ bình thường. Trong giới giả kim thuật, nó được
gọi là QUÁI VẬT BÁN NAM BÁN NỮ. Cậu đã chờ đợi cơ hội để sử dụng nó.
Và rồi, nó phân tán và tạo ra một đường thẳng trong
không khí, cậu nói.
‘<Permutatio Coagulatio vis lamina>” (TL: Giải
phóng Sự đông đặc, dạng kiếm)
Nắm chặt Mercury vẫn đang ở dạng lỏng, cậu cầm một
thanh kiếm thủy ngân được làm từ Mercury. Hình dạng đó đương nhiên là do cậu chọn.
Một thanh Mercury-Katana. Với nguyên liệu chính là Mercury, nó có thể có bất cứ
hình dạng nào nhờ vào ma thuật. Đúng là một thứ vũ khí lợi hại.
“Hỡi Đất! Hãy dựng lên một cơ thể rắn chắc, đè nát kẻ
thù của ta! <Thạch Hóa>!” Felmenia phản công.
Trước khi Suimei tạo hình xong, cô đã niệm xong phép
của mình. Cô bắn một viên đạn đất vào cậu, trên đường đến chỗ của cậu, viên đã
ngày càng to ra.
“Nếm thử nó đi.” Felmenia.
“Quá mềm.” Suimei nói như thể coi thường.
Cậu cắt đôi tảng đá với thanh kiếm của mình trong chớp
mắt. Cho dù có là viên đạn thì cũng chẳng thể làm khó cậu. Đó là lý do vì sao,
một tảng đá bị cắt dễ dàng như vậy, bởi vì nó chẳng thể gây nguy hiểm cho cậu.
Suimei cắt tảng đá với đầu thanh Katana đã được niệm phép của mình. Cậu cũng có
thể phá hủy được một viên đạn đá khi cắt một nhát sâu như thế. Một nhát chém rất
thanh lịch và hoàn hảo.
“Ngươi là một thầy phù thủy, nhưng lại sử dụng được
kiếm?” Felmenia hỏi.
“Chuyện đó chẳng có gì lạ cả. Cận chiến là một kĩ
năng chiến đấu không thể thiếu cho một thầy phù thủy, đúng không? Khi đó, cận
chiến hay xạ chiến cũng chẳng là vấn đề gì to tát.”
“Argh, chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!”
Felmenia gào lên.
Viên đá cô phóng đi cùng với sự tuyệt vọng đã bị phá
hủy; hơn nữa, đòn đó còn không thể chạm tới cậu, dù là một vết bẩn.
“Hỡi lửa! Hãy đẩy lùi họ, đốt cháy kẻ thù ở phía trước
t-“
“<Permutatio Coagulatio vis flagellum>” Suimei
niệm. (TL: Giải phóng, dạng roi)
Cậu niệm cùng lúc với Felmenia, nhưng thần chú của cậu
ngắn hơn nên cậu đã nhanh hơn. Một vòng tròn ma pháp hiện lên trong thanh
Katana. Rồi, cậu quay cổ tay và vung nó nhanh hết sức có thể. Thanh Katana bằng
sắt lúc trước nay đã thành một cây roi.
Do câu thần chú, nó đã trở thành một cây roi bằng
Mercury. Để ngăn cô niệm chú, cậu quật roi sang hai bên.
“Nn?” Felmenia.
Nhát đánh Mercury, vượt qua cả tốc độ âm thanh, tạo
ra một tiếng nổ lớn như đánh trống.
Mặt đất bị phá tan. Cây roi kim loại không thể bị so
sánh với một cậy roi da. Kết cấu, độ sắc nét, chiều dài của nó, cậu có thể điều
khiển tất cả. Thậm chí nếu ai đó có một cơ thể cường tráng khỏe mạnh đến không
tưởng, thì cũng sẽ bị quật ra làm nhiều mảnh. Cô nghĩ như vậy.
“Hự… Thật không thể tin được.” Felmenia rên lên.
Dường như cô đã lung lay. Đối mặt với sự thật,
Felmenia không thể di chuyển thậm chí là một ngón tay. Thường thì cô sẽ niệm
chú, nhưng miệng cô có vẻ cũng thế. Cô không thể mở miệng, cô cảm thấy xấu hổ và
chỉ có thể nói lí nhí.
Gương mặt cô trở nên nhạt đi. Liệu đây có phải kết
thúc không? Không, miễn là cô không chịu khuất phục, thì đây vẫn chưa phải là kết
thúc. Dù có xấu hổ, nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc. “Mình đang trong một hoàn cảnh
khó khăn” hay “Phòng phục hồi ở đâu vậy?”. Cô đang nghĩ những câu hỏi như vậy.
Ta phải làm cho cô ấy không thể coi thường mình, đây là lần thứ hai, từ tận đáy
lòng, cô nghĩ như thế.
Rồi, dòng chảy ma thuật của cậu đốt cháy bên trong
mình, bất ngờ bùng nổ.
Guon!
Cậu sở hữu một sức mạnh ma thuật khổng lồ, đến nỗi cả
tòa lâu đài cũng lắc lư với sự hiên diện của cậu. Sức mạnh ma thuật của cậu
tràn ra hòa quyện vào trong khoảng không gian xung quanh với một thứ ánh sáng
màu xanh do chính cậu tạo ra. Nó giống như tiếng gầm của một con rồng vậy.
Rồi cậu quay sang Felmenia đang đứng trước mặt mình.
Cô đã đánh mất bản thân mình vì sự sợ hãi, cô kinh ngạc vì sư chênh lệch năng lực,
thậm chí cô đã chết lặng.
Sau đó, Suimei hô vang.
“<Velam nox lacrima potestas>” (TL: Nước mắt của
con thuyền chứa quyền lực trong đêm buồn)
Dưới chân cậu, một vòng tròn ma pháp mở rộng ra và
biến thành một khu vườn. Một ánh sáng màu xanh sáng hơn cả những ngôi sao xuất
hiện trước mặt. Nó vẫn mạnh mẽ và lung linh trong thế giới này.
“<Olympus quod terra misceo misucui mixtum>”
(TL: Thiên địa hợp nhất.)
Mỗi một hiện tượng kết thúc, là hiện tượng khác lại
xuất hiện. Sau khi niệm chú, một hiện tượng khác lại xảy ra. Niệm chú cho từng
thứ một. Khác với ma thuật trong thế giới này, ma thuật của cậu quyết định sức
mạnh. Ngay trong khi niệm chú, thế giới vẫn thay đổi, những chuyện lạ liên tục
xảy ra. Những hạt vàng mọc lên từ dưới đất, như bay lên thiên đàng và được hấp
thụ bởi trời cao. Sau đó, giống như những vì sao, vô số vòng tròn ma thuật xuất
hiện giữa không trung.
“<Dezzmoror pluviaincessanter>” (TL: Sao sáng
phủ bầu trời)
Lúc đó cô đã nhận ra bầu không khí xung quanh đã được
phủ đầy bởi vô số vòng tròn ma pháp, với đầy đủ kích thước, thuộc tính của
chúng giống như là thuộc tính Bầu Trời. Nó bắt nguồn từ rất nhiều bí ẩn của
Kaballah, cậu làm nó tương thích bằng Chiêm Tinh thuật, đó chính là ma thuật phức
tạp hiện đại.
Suimei cười toa toét, cậu đã đưa ra đòn kết thúc với
nụ cười trên khuôn mặt của mình.
“Pháp Sư của Hội Đồng-dono, tốt nhất cô xem tiếp
chuyện này, được chứ?”
Felmenia không thể từ chối lời đề nghị này, lúc này
đây cô không thể mạnh dạn thi triển phép phòng ngự của mình.
Sau đó …
“<Enth astrarle>” (TL: Chứa đựng sự lạc lối).
Và câu kết thúc đã được niệm. Sau câu nói đó, ánh
sáng phát ra từ những vòng tròn ma thuật. Sức mạnh và hỗn hợp ánh sáng của những
ngôi sao quyện vào nhau tạo ra một bầu trời đầu ánh sáng rực rỡ. Cũng giống như
một ngôi sao băng, một giọt nước mắt từ trên trời rơi xuống. Nó lấn át tất cả
các tiếng ồn khác và phá hủy mọi thứ xung quanh.
Đây là ma thuật bầu trời, SAO RƠI. Một bí thuật của
Ens Astral, đây là một trong những phép tuyệt vời nhất của Suimei Yakagi. Không
bao lâu sau khi ngôi sao rơi xuống, để lại một nơi giống như là Vườn Trắng. Nó
trong giống như là sự hủy diệt nhưng thực chất là một giấc mơ. Tại đây có
Suimei Yakagi với bộ đồ màu đen và Felmenia với chiếc áo choàng tơi tả.
Cậu từ từ kề kiếm vào cổ Felmenia, người không thể
chống cự.
“Chiến thắng là của tôi, không có vấn đề gì chứ?”
Khi câu hỏi về chiến thắng được đưa ra, cô nói với
giọng run run.
“Đ-Đồ quái vật… Sức mạnh đó! Ai lại dám nói ngươi
không thể chiến đấu chứ? Tại sao ngươi lại từ chối việc tiêu diệt Vua Quỷ? Nếu
ngươi đi, thậm chỉ là Vua Quỷ thì cũng …”
“Có thể bị đánh bại? Thật ngu ngốc. Những con số
không phải là chuyện đùa. Lịch sử chính là bằng chứng. Dù cho cô có mạnh như thể
nào, cô cũng không thể chiến thắng một số lượng áp đảo như thế. Không cần phải
thử cũng biết. Một người có khỏe đến đâu cũng không thể đánh lại một số lượng lớn
như vậy. Tôi chỉ là một con người.”
Cảm thấy mình chưa nói đủ, cậu mở miệng nói tiếp.
“Nếu tôi nghe theo lời đề nghị của cô, đối thủ của
tôi không chỉ có Vua Quỷ Nakushathra hay thứ gì khác, mà còn có những thủ hạ của
hắn nữa. Đó là Barcodohage, đã tiêu diệt quốc gia Nohast với một triệu quân;
tuy nhiên sẽ thế nào nếu chúng tập hợp lực lượng lại? Hơn gấp 2? Gấp 3? Tôi
không ngốc đến mức đối đầu với một triệu quân giặc như thế. Thậm chí nếu cô chọn
đối đầu với đội có ít quân nhất, thì cũng chẳng thế thắng với số lượng không tưởng
như vậy. Dù tôi làm gì thì cũng không thể thắng nổi, chết tiệt.”
“Ngươi đang nói gì vậy? Chiến tranh đâu phải là trận
chiến của riêng cá nhân ai? Nếu có sức mạnh lớn như vậy, ngươi là bất bại.”
“Cô bị ngốc nghếch đến thế sao? Tôi nói chất lượng
và số lượng là khác nhau. Chất lượng không thể nào thắng được số lượng.”
“Một thầy phù thủy-…Một thầy phù thủy mạnh như tên
khốn nhà ngươi mà cũng có thể nói vậy sao?”
“Hả? Tôi sao? Tôi chẳng phải là một thầy phù thủy hạng
nhất. Haizz, đúng là tôi có một chút tài năng, nhưng chỉ thuộc dạng trung bình
trong thế giới của mình thôi. Nếu tôi là giỏi nhất, tôi hẳn sẽ cười vì điều
này. Nhưng chuyện đó sẽ chẳng xảy ra đâu.”
“…….”
Giờ thì đến lượt Felmenia cạn lời. Cho dù đó là do
những lời nói đầy lo lắng bất thường của Suimei, hay cậu đã phòng đại mọi thứ,
thì nghĩ đến nó cũng đủ làm cô rùng mình.
“À, tôi đã biết điều này ngay từ đầu. Thế giới ma
thuật này quá lạc hậu. Thành thật mà nói, khả năng chiến đấu của chúng tôi chẳng
có gì nổi bật. Hoặc là, nó là do những tưởng tượng khắc nghiệt của cô thôi.”
Đúng thế, Suimei đang nói với cảm xúc thật của cậu.
Niềm vui của cậu hiện tại là khám phá những bí ẩn mới, chiến đấu với một pháp
sư khác, với cậu, đó là một cách để tìm hiểu ma thuật. Tìm hiểu về ma thuật là
mục đích chiến đấu của cậu. Thế nhưng, trong trận chiến này, chẳng có gì đáng để
cậu học hỏi cả.
Không như dự kiến, bất ngờ, dễ dàng chiến thắng. Cậu
thắng là do đối thủ không hiểu biết; vì thế, cậu chẳng thấy thích thú tí nào.
Nó đã xảy ra, một cách ép buộc. Và giờ đây, cậu đang
hỏi Felmenia về kết quả trận đấu.
“Vậy thì, bây giờ. Hãy chấm dứt trò chơi của chúng
ta đi nào, cô nàng pháp sư.”
Cô cảm thấy lạnh cóng khi nghe điều này. Cậu đã đổi
giọng; giống như là tim cậu đã trở nên lạnh lẽo hơn. Felmenia thậm chí không thể
đứng dậy. Cô chẳng thế làm gì khác, có thể cô sẽ thấy cái kết của mình. Mặt cô
trở nên nhợt nhạt.
“Ng-Ngươi định giết ta sao?”
“Hmmm, đúng thế… Cô nghĩ thế nào nếu tôi kết thúc nó
như vậy?”
“Làm ơn! Ngươi muốn làn gì cũng được ngoại trừ chuyện
đó!”
Felmenia vứt đi niềm tự hào của mình để van xin
Suimei. Cứu tôi. Tha cho tôi. Cô đã thề sẽ không đối đầu với cậu, nhưng thái độ
cậu vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, Suimei khịt mũi và có ý định xấu, cậu nói
…
“Ôi, ôi! Cô đến đây và định giết tôi, và giờ cô lại
van xin cho mạng sống của mình?”
“K-Không, từ đầu ta đã không có ý định giết ngươi!
Ta chỉ muốn ngươi vào con đường đúng đắn mà thôi…”
Felmenia lắc đầu dữ dội. Cậu nhìn chằm chằm vào cô với
đôi mắt hững hờ và nghi ngờ. Trong một trận chiến sinh tử, thì đó chẳng phải là
một lí do chính đáng. Cậu đã sẵn sàng cho chuyện này. Cậu sẽ giết kẻ địch hoặc
là bị giết bởi kẻ địch; tuy nhiên, cậu không bao giờ coi tính mạng của cô là
cái giá phải trả.
Cậu đã nghe về câu chuyện của một cô công chúa cao
quý. Dù tốt hay xấu, tính cách của cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Sau đó, Suimei hỏi về ý nghĩa thực sự của câu tuyến
bố lúc trước.
“Có đúng là cô không có ý định giết tôi không đấy?”
“Đúng là như thế! Thề với thánh Alshuna, đó không phải
là một lời nói dối!”
“Mặc dù chẳng biết được độ uy tín của tên của Thánh
trong thế giới này, nhưng là một người Nhật Bản, tôi sẽ không tham gia vào
đâu.”
Với một tiếng leng keng, Bích Đao tạo ra một âm
thanh của quân Bích (Bích ở đây là phần chia lưỡi kiếm và chuôi kiếm ra).
Felmenia không phải là người Nhật, nên không biết đến những gì mà cậu vừa nói.
Những gì cô cảm nhận theo bản năng bây giờ là cuộc sống của mình sẽ bị ngắn đi,
nỗ lực của cô trong việc van xin Suimei tha mạng đang dần trở nên đáng thương.
“Làm ơn! Ta xin ngươi! Ta không muốn chết! Không muốn
chết đâu… làm ơn… ta xin ngươi …” Felmenia thảm thiết.
Có vẻ như cậu đã đe dọa cô quá mức. Nếu cô cứ van
xin kiểu này thì chắc sẽ thành thật mất. Suimei nghĩ vậy và quyết định dừng cái
trò đùa của mình lại.
Cậu nói, như đang chán nản.
“Được rồi, để đổi lại việc tôi đã cho cô sống, hãy
làm theo những điều khoản của tôi.”
“Điều khoản?”
“Đúng thế, đầu tiên, không được nói với ai chuyện xảy
ra ngày hôm nay. Thứ hai, không được nói cho ai biết tôi là một thầy phù thủy,
đặc biệt là Reiji và Mizuki, rõ chưa?”
Cậu đưa một cái nhìn sắc lẻm vào cô. Nhưng Felmenia
lắc đầu hoang mang.
“Đ-Đợi chút. Ta chưa nói với Reiji-dono và
Mizuki-dono, nhưng nhà Vua đã biết chuyện đó. N-Nên…”
“Hế… Thật đáng ngạc nhiên. Một người tự phụ như cô
mà cũng nói cho người khác biết sao? Thật đáng ngạc nhiên đó. Tôi cứ nghĩ là cô
sẽ giữ kín chuyện này vì biết chắc mình sẽ thắng. Chà, tôi không nhớ nó rõ lắm.
Sau tất cả, cô không cần phải nói chi tiết bây giờ đâu.”
Sau khi qua được nối nguy hiểm này, Felmenia thở
phào. Thấy vậy, Suimei đưa ra điều quan trọng nhất.
“Và thứ ba, cô phải ký cái văn bản này.”
Suimei làm một hành động như thể vẽ cái gì đó trong
hư không, một cây bút và một tờ giấy xuất hiện. Cậu luôn luôn mang theo bút và
giấy. Có cả một danh sách được viết bằng tiếng nước ngoài.
Và đương nhiên, Felmenia chẳng hiểu trong đó viết gì
cả.
“C-Cái gì đây?”
“À, nó chỉ là một bản hợp đồng. Vì thế cô sẽ không
thể đi ngược lại những điều luật tôi vừa nói. Cô có thể làm điều này chứ?”
“T-Ta hiểu rồi, ta sẽ ký nó.”
Felmenia nghi ngờ một chút nhưng vẫn đồng ý. Thậm chí
cô còn chẳng hiểu chút gì, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi cô ký xong, cô đóng dấu bằng máu của mình.
Suimei xem từ đầu đến cuối, và rồi cậu giải thích.
“À, quên mất nói với cô, nếu cô phá vỡ luật thì cô sẽ
chết.”
“Ca-Cái gì?”
“Đúng thế. Nếu cô có ý định nói với nhà Vua về những
chuyện xảy ra tối nay, thì tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Tôi không muốn
có thêm phiền phức nữa.”
“Đợi chút. Không thể nào…”
“Chắng có gì là không thể đối với một thầy phù thủy
cả.”
Như dự kiến, cô không thể không cảm thấy bị khinh miệt.
Nhưng đây là biện pháp tốt nhất để đối đầu với Felmenia. Suimei lấy thanh
Mercury Katana ra và chọc nó vào bản hợp đồng. Đột nhiên, Felmenia cảm thấy như
có thứ gì đâm vào tim mình.
“Thậ ngu ng-, gu, á á á!”
“Bằng cách này, nó giống như vậy đấy. Cô cảm thấy có
gì đó chọc vào tim mình phải không?”
Cậu bỏ ngón tay ra khỏi bản hợp đồng. Felmenia được
giải phóng khỏi cảm giác đau đớn, cô thở yếu ớt. Và rồi phàn nàn.
“Gu. Ha. Ta chưa từng nghe về thứ gì như thế này trước
đây.”
“Kể cả nếu cô có biết thì cũng chẳng còn lựa chọn
nào khác. Cái gì chứ? Nó có khó khăn gì đâu. Tôi chỉ không muốn cô tiết lộ cho
người khác thôi mà. Nó còn thực tế hơn nhiều lần so với chuyện tiêu diệt Vua Quỷ,
đúng không?”
“A…u…u.”
Cô không trả lời, chỉ gục mặt xuống trong thất bại.
“Ara…Mình làm quá lên rồi thì phải?” Suimei nghĩ.
Có vẻ như cô đã bị tổn thương. Felmenia chết lặng, gục
mặt xuống khóc nức nở.
Thấy cảnh này, thậm chí Suimei là thủ phạm, cậu cũng
không thể không thương xót.
Chúng ta hãy kết thúc nó hở? Thực ra cậu không hề độc
ác. Cậu mệt mỏi nói với Felmenia.
“Đ-Được rồi. Tôi chỉ muốn cô chắc chắn giữ lời hứa của
mình thôi mà, được chứ? Tôi cũng không hề muốn giết cô đâu, đừng hiểu sai ý tôi
chứ.”
Bằng cách nào đó, nó có vẻ nhẹ nhàng hơn trước. Đây
là sự đồng cảm chăng? Felmenia vẫn đang thổn thức; không biết cô có nghe những
gì cậu ấy nói hay không. Có một chút sai lệch trong dự đoán của cậu, cậu liền
gãi đầu. Và rồi cậu quyết định rời Vườn Trắng vì chẳng biết làm gì hơn.
Mặc dù đã hoàn thành công việc, nhưng đây không phải
là những gì cậu ấy muốn.
Một cuộc chiến của các pháp sư không có nghĩa là phải
có người sống kẻ chết. Thực tế là, hiếm khi có một pháp sư muốn lấy mạng pháp
sư khác. Và cậu cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám nhảy vào kế hoạch của
cậu mà không được cho phép. Tuy nhiên, khác với nó, mọi người đều tôn trọng lẫn
nhau. Một tình huynh đệ là phải luôn giúp đỡ nhau một tay.
Gần đây, ma thuật bị dừng lại bởi khoa học. Một kế
sách được đưa ra để tiếp tục phát triển, đó là lý do tại sao, những người dùng ma
thuật rất có giá trị. Có một nguyên tắc giữa các pháp sư là không được giết hại
lẫn nhau dù khác dòng máu ma thuật. Vì thế, những bản hợp đồng được sử dụng thường
xuyên. Bằng cách này, các pháp sư vẫn có thể sống, và ma thuật sẽ không bị biến
mất.
Mặc dù, cậu đã bỏ qua một số luật lệ, do đó mục đích
của một cuộc chiến giữa các pháp sư không phải là mạng của người khác, mà là để
cạnh tranh với nhau. Tóm lại, độ chính xác, năng lượng, độ phức tạp của ký thuật,
hạng ma thuật, lý thuyết, đó là một cuộc chiến để họ chấp nhận nhau.
Và rồi, trận chiến này là gì? Chỉ là so tài về ma
thuật, không cần tìm ra người chiến thắng.
Đó là lý do tại sao, cậu cảm thấy như bây giờ.
“Thật sự, họ còn lạc hậu quá…”
Trong những lời mà cậu nói với Felmenia trước đó, giờ
cậu lại lo lắng về chúng. Từ bây giờ, cậu sẽ phải sống ở đây. Câu tự hỏi rằng
liệu sẽ có bí ẩn nào làm cậu thấy hứng thú không nhỉ?