Trong đêm khuya, sau khi nói chuyện với Felmenia
xong, nhà vua nghe thấy tiếng cửa phòng yết kiến mở ra.
Người đang bước vào là Suimei Yakagi, bạn của anh hùng
Reiji và cũng là người mà Felmenia gọi là pháp sư của thế giới khác.
Cậu bé trông có vẻ bình thường này cúi đầu tại lối
vào, rồi chầm chậm tiến lại gần.
Mặc dù ấn tượng đầu tiên về cậu là đây là lần đầu
tiên họ gặp nhau trong một căn phòng, nhưng có vẻ nhà vua lại để ý đến bộ quần
áo cậu đang mặc mà ông chưa từng thấy trước đây. Bộ quần áo này hoàn toàn có
màu đen và được thiết kế rất thanh lịch, rõ ràng đây là bộ quần áo có chất lượng
tốt nhất.
Do không quen với những chuyện này, Suimei quỳ một
cách khá khó khăn trước mặt nhà vua.
“Thần đã đến trước mặt người, thưa bệ hạ.”
“Cám ơn cậu vì đã đến đây dù bây giờ đã khá muộn. Ta
đánh giá cao thái độ cung kính của cậu, nhưng tối nay, chỉ có hai chúng ta, nên
không cần phải quá trang trọng. Cứ thoải mái đi.”
“….”
“Chuyện đó không chấp nhận được sao?”
“…Thần đã hiểu.”
Ngạc nhiên với lời đề nghị của nhà vua, Suimei do dự
một lúc rồi ngẩng đầu trả lời.
Tuy nhiên biểu hiện của cậu vẫn có chút gò bó.
Lúc này, nhà vua không hỏi trực tiếp vấn đề mà thay
vào đó, ông hỏi về bộ quần áo.
“Suimei-dono, cậu đang mặc bộ quần áo gì thế? Sao ta
ít thấy nhỉ?”
“Vâng ạ. Đây là một trong số ít những vật mà thần
mang theo từ thế giới của thần. Trước đây thần thường hay để nó trong túi.”
“Kiểu cách này có vẻ khác với anh hùng-dono quá nhỉ.”
“Ở thế giới của chúng thần, đây là những bộ thường
phục được mặc trong những dịp như thế này.”
Lời nói của cậu làm nhà vua lại chú ý đến quần áo cậu
lần nữa. Loại vải màu đen này được may rất ngắn và những sợi len kéo dài đến tận
cổ. Sự đối lập này làm tăng vẻ thanh lịch hơn nữa.
“Hmmm. Nó phù hợp với cậu đấy.”
“Cám ơn đã khen ngợi, thưa bệ hạ.”
Khi trả lời, Suimei chỉnh lại cổ áo và tay áo mình,
cậu vẫn giữ tư thế đó. Hành động này khiến cho sự gò bó giảm đi một chút. Đột
nhiên, như nhớ ra thứ gì đó, cậu cúi đầu.
“Mặc dù đã quá muộn, nhưng thần xin lỗi vì sự khiếm
nhã của mình vài ngày trước.”
Một câu xin lỗi đầy sự kính lễ.
--Suimei đang xin lỗi về hành động của cậu sau khi
được triệu hồi. Vào ngày đó, sau khi biết được rằng cậu không thể quay lại thế
giới cũ nữa, cậu trở nên hơi kích động. Phản ứng đó là chuyện bình thường trong
những trường hợp như vậy.
Lúc đó, Suimei dậm chân xuống và hét lên, “Các người
đang đùa tôi hả? Nếu không thể đưa chúng tôi trở về thì ngay từ lúc đầu đừng
triệu hồi chúng tôi!” và những thứ khác tương tự như thế. Đúng thế, những lời nói
đó đã làm tổn thương nhà vua.
Thái độ khiêu khích của Suimei làm những người xung
quanh tức giận. Nhà vua đã cố gắng hòa giải, ra lệnh cho những người đó kìm
nén, và không nghĩ rằng Suimei sẽ quay lại xin lỗi.
“Ồ, không, nó không cần thiết đâu. Cảm xúc lúc đó của
cậu cũng là lẽ tự nhiên thôi. Chúng ta đã mang cậu đến đây mà không thể đưa cậu
về. Vì thế không cần phải xin lỗi, hãy ngẩng đầu lên đi.”
“Vâng, vậy thì …”
Những lời nói thành thật của nhà Vua khiến Suimei ngẩng
đầu lên lần nữa. Từ biểu hiện của cậu, rõ ràng là cậu không quan tâm đến chuyện
cậu có lỗi, hoặc là, cậu cảm thấy bị chấn động vì những hành động không đúng
đó. Trên mặt cậu thể hiện một sự khó chịu.
Với điều này, phần mở đầu trong câu chuyện của họ đã
kết thúc.
Suimei nói tiếp. “Thần có thể hỏi vì sao người lại gọi
thần đến đây không?”
“Được. Có một số việc ta muốn hỏi cậu.”
“…Thần hiểu rồi.”
Suimei chợt cảm thấy bối rối, và
khuôn mặt của cậu có vẻ nhợt nhạt đi vì điều này. Xem xét một lúc, ta thấy những
suy nghĩ, lo lắng của Suimei đã hiện lên trên mặt cậu. Nhà vua lại tiếp tục hỏi.
“Có một vài điều ta muốn hỏi cậu về
Felmenia.”
“Felmenia-san…? Nếu thần không nhớ
nhầm thì cô ấy đang dạy ma thuật cho Reiji và Mizuki, có chuyện gì về cô ấy
sao?”
“Đúng là về cô ấy. Cô ấy nói rằng
đã thấy cậu đi lang thang trong lâu đài mấy ngày trước.”
Biết được sự giả dối của Suimei thì
chỉ có Felmenia, nhà vua đã nói những gì mà ông nghe được từ cô ấy.
Những lời nói đó mang theo một nụ
cười cay đắng, khuôn mặt Suimei liền lộ vẻ khó chịu khi có người muốn khám phá
cậu.
“À…hahaha. Đúng thế, thần nghĩ rằng
chúng ta được đi lại tự do trong cung điện, nên thần đã đi dạo để khám phá ấy
mà. Như thế có sai trái không?”
“Không, không sao cả. Thật đấy, ta
đã ra lệnh rõ ràng về chuyện đó. À không, nó không phải là chuyện mà ta quan
tâm.”
“Vậy, là sao ạ?”
“Chuyện này...”
“?”
Sự bối rối hiện rõ trên mặt Suimei.
Điều này phải được để ý, thế nhưng, biểu hiện đó không xuất phát từ cảm xúc thực
của cậu. Đề cập đến Felmenia, mà không hề nói về cô ấy, rõ ràng là cậu đã hiểu
mục đích của loạt câu hỏi này, nhưng cậu quyết định không nói gì cả. Thực ra,
ngay từ lúc được triệu tập để thẩm vấn, cậu đã lơ đi những chuyện này rồi. Triệu
tập vào một thời gian như vậy quả thực rất đáng nghi. Nếu nhà vua là Suimei,
ông đã chuẩn bị một số kế hoạch từ trước. Với quyền năng của mình, ông có thể sẵn
sàng để ngăn chặn Suimei trốn thoát nếu cần thiết. Từ khi biết được cậu là người
đã đánh bại Felmenia, nhà vua không thể làm gì nhiều hơn, thế nên Suimei có thể
dễ dàng trốn thoát.
Với ý nghĩ đó, ông nghĩ rằng thực tế
thì mình sẽ không thể tóm gọn cậu chỉ với những câu ‘nhử’ như vậy.
Dựa vào đó, mặc dù nghĩ là nếu tiếp
tục sẽ nguy hiểm, nhưng nhà vua không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục hỏi.
“Điều mà ta muốn biết là: Chính xác
thì cậu đã làm gì Felmenia?”
“Thần đã làm gì? Thần không hiểu ý
người.”
“Suimei-dono, cậu biết rất rõ ý của
ta mà. Hãy thành thự--“
“Thứ lỗi cho sự vô lễ của thần,
nhưng người có chắc tiếp tục sẽ là một việc khôn ngoan chứ?”
Như để át tiếng của nhà vua, Suimei
cắt ngang bằng giọng nói của mình với một “gợi ý”, và với một một thái độ hoàn
toàn khác so với sự lịch sự ban đầu.
Dù hiểu được ẩn ý trong lời nói của
Suimei, nhưng nhà vua vẫn tiếp tục, “Suimei-dono. Ta muốn biết.”
Thấy nhà vua vẫn cố chấp dù mình đã
cảnh báo, Suimei bỏ cái thái độ cung kính của mình và đứng dậy.
Cậu vẫy tay một cái, một chiếc áo
choàng xuất hiện trong không khí và choàng trên vai cậu.
Mặc dù không hiểu chuyện gì vừa diễn
ra, nhưng rõ ràng đó là ma thuật của Suimei. Đây là những gì mà pháp sư trong
thế giới này chưa từng làm, một trong những thiếu xót của họ.
Trên mặt cậu xuất hiện những biểu
hiện khác hẳn so với ban đầu, vừa sợ hãi vừa lo lắng. Ánh mặt hiền hòa được
thay bằng một cái nhìn sắc lẻm mà nhà vua chỉ nhìn thấy ở những pháp sư khác.
Thông thường thì, trong phòng tiếp
kiến này nếu có nhiều người họ đã khinh mạt Suimei vì tính kiêu ngạo của cậu,
nhưng giờ không có một ai cả.
Thấy ánh mắt của nhà vua nhìn cậu như mới biết cậu
là một thầy phù thủy, Suimei thở dài.
“—Nói thật. Cô gái đó không hề để lại dấu vết của việc
tiết lộ, vậy mà ngài đã biết đến mức này, tôi thật sự rất ngạc nhiên.”
“Vậy điều đó là thực ....”
“Đúng thế, như ngài đã nghĩ, danh tính thực sự của
tôi là một thầy phù thủy, tôi đã bị cô ấy phát hiện ra ngày hôm qua. Vì thế tôi
quyết định tìm cách khóa miệng cô ta lại, nên giờ chúng ta đang ở đây.—Mà cũng
lạ, cô ấy không thể nói ra dù chỉ một từ, làm sao mà ngài lại biết được, thưa bệ
hạ?”
“Ta đã chủ động trong việc gặng hỏi cô ấy. Nếu không
thể trả lời, ta nghĩ câu nói đó của ta là đúng.”
Sau khi nghe lời giải thích ngắn gọn này, Suimei bất
giác kêu lên “À”.
“Chắc đó là lí do tại sao phép của tôi bị mất đi khả
năng. Thật là, khế ước sẽ không phát huy tác dụng nếu không nói ra từ nào.”
Những lời nói của cậu đều do buột miệng mà nói ra,
và ánh mắt cậu trở nên sắc bén và tập trung vào nhà vua.
“Chắc đó là lí do ngài cho gọi tôi đến đây chăng?
Sau tất cả, giờ tôi là người đang nắm giữ mạng sống của cô ta trong tay. Biết
nhiều như thế, mà ngài vẫn gọi tôi đến đây mà xung quanh không hề có tên vệ sĩ
nào... quả thực là một việc làm nguy hiểm đấy.”
Điều đó đúng là đã quá hiển nhiên, sự nguy hiểm đã
có ngay từ khi nhà vua cho gọi cậu. Mặc dù biết là nguy hiểm, nhưng ông vẫn cho
gọi Suimei mà không có phương án đối phó nào. Vì thế, những câu hỏi của Suimei
là hoàn toàn có lí, thế nhưng, nhà vua hoàn toàn có lí do để gọi cậu đến đây.
“—Đúng vậy, đó sẽ là một mối lo ngại lớn, nhưng vì lệnh
của ta mà Suimei-dono và anh hùng-dono đã được triệu hồi đến đây. Hơn nữa, ta còn
kéo các cậu vào chuyện vô lý của thế giới chúng ta, mà các cậu lại chẳng phải
người của thế giới này.”
Nhe nanh vuốt ra như thế, đối với Suimei thì quả là
một việc là vô lương tâm. Nó làm cho ông không khác gì một con sói đang đội lốt
cừu. Một kế sách không hề hợp lí chút nào.
“.....”
“Suimei-dono. Mang cậu đến thế giới này mà lại thất
bại trong việc đưa cậu về, ta thực sự cảm thấy có lỗi. Hơn nữa, để ý đến cậu
nhiều như vậy cũng là do sự thô lỗ của ta. Thế nhưng, ta vẫn muốn biết sự thật,
như thế có được không?”
“Tại sao ngài lại muốn biết nó đến thế? Chẳng phải sẽ
chẳng có chuyện gì xảy ra nếu ngài không biết sao?”
“Có thể cậu nói đúng, nhưng nếu tránh nhìn vào mắt cậu
và làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, và có thể cô ấy sẽ mất mạng trong tương
lai, lúc đó đã quá muộn để hối hận rồi.”
“—Kể cả là một người kiêu căng như cô ta?”
“Chỉ cần vậy thôi. Cô ta là một người thân cận với
ta, và ta sẽ cố hết sức để cứu cô ấy.”
Những lời nói đó lại làm cho Suimei thở dài.
“Miễn là không nói ra, thì sẽ chẳng có gì có thể đe
dọa đến tính mạng cô ấy cả, chẳng còn phương án khác. Được rồi, chúng ta kết
thúc ở đây được chưa?”
“Không, chưa được.”
“Tôi nghĩ chúng ta chẳng còn lí do gì để kéo dài cuộc
nói chuyện này nữa.” Suimei trả lời, và cậu có vẻ tỏ ra ngạc nhiên.”
Mọi chuyện đều chuyển biến một cách bất ngờ. Mặc dù
chủ đề của câu chuyện đã đi đến hồi kết, nhưng vẫn còn thứ gì để hỏi sao?
“Suimei-dono, ta hoàn toàn không hiểu gì về trường hợp
của cậu. Với trách nhiệm của người đã triệu hồi cậu tới đây, ta muốn biết được
điều đó. Cậu là người như thế nào? Kế hoạch của cậu sẽ như thế nào? Ta mong cậu
hãy thẳng thắn nói với ta, nếu có thể, mong cậu hãy mở lòng với ta.”
Những lời nõi này thực sự đến từ trái tim ông.
Khi chuyện xảy đến với Suimei, miễn là ông và
Felmenia còn giữ im lặng, thì mọi thứ vẫn sẽ như vậy. Chỉ có hai người biết về
cậu. Cùng với nó, mọi thứ vẫn sẽ nguyên như cũ: Ông sẽ triệu hồi anh hùng và
chiến đấu với Vua Quỷ.
Tuy nhiên, ông làm như vậy vì muốn bỏ đi cảm giác tội
lỗi khi đã mang họ đến đây. Từ khi họ được triệu hồi đến đây theo lệnh của nhà
vua, ông chỉ đơn giản là không quan tâm lắm đến những tiểu tiết, chỉ quan tâm đến
nhu cầu của mình, có thể nói đây là một sự vô trách nhiệm của ông. Thế nên, ông
muốn hiểu được kế hoạch của Suimei, và sẵn sàng cung cấp cho cậu bất cứ thứ gì
trong tầm tay của mình; có lẽ đây là một lí do hợp lí.
Thế nhưng….
“…Đương nhiên, ta không có ý định bắt
cậu phải trả lời. Tò mò những gì mà Suimei-dono không muốn tiết lộ thì chỉ là
cái ảo tưởng của ta. Nếu đó là những gì mà cậu thực sự không muốn nói ra, thì
ta ũng không phiền đâu. Điều đó nghĩa là, ta vẫn mong cậu hiểu cho.”
Nhà vua cúi đầu khi đang trên ngai
vàng của mình, đây là một hành động mà người cai trị của một quốc gia không nên
làm. Tuy nhiên, để bảo vệ niềm tin của ông với Suimei, thì ông hoàn toàn có thể
làm vậy.
Khi ông ngẩng đầu lên một lúc, thì
ông nhìn thấy khuôn mặt đang sửng sốt của Suimei.
“Tại sao ngài lại làm đến mức này?
Tại sao ngài lại tự làm ô nhục mình?”
Từ biểu hiện của cậu, có thể thấy cậu
hoàn toàn bất ngờ về điều này.
Và rồi, Suimei thở sâu, giống như cậu
đã từ bỏ thứ gì đấy.
“Không, đúng hơn thì, xin thứ lỗi
cho sự ngạo mạn của tôi. Nếu có gì bệ bạ muốn hỏi kẻ này, thì kẻ này sẽ khiêm tốn
trả lời, nên hãy cứ hỏi.”
--Suimei vẫn đứng. Tư thế của cậu
được coi là thiếu tôn trọng, nhưng sự ngạo mạn đã dần biến mất và giọng của cậu
có chút thay đổi, hình như đây chính là con người thật của cậu. Nếu không nhầm
thì, đây chính là Suimei đứng cạnh Reiji và Mizuki hôm đầu tiên đến đây, không
kiêu ngạo, mà thẳng thắn, như cậu vừa thể hiện xong. Không, đây chính là Suimei
Yakagi, một thầy phù thủy.
Vì lí do đó, cậu đã thể hiện lại sự
nghiêm trang của mình.
Suimei bày tỏ lòng mình bằng cách sẵn
sàng để trả lời câu hỏi. Nhà vua bắt đầu hỏi.
“Cậu là người như thế nào?”
“Ở thế giới của chúng tôi, tôi được
coi là thầy phù thủy. Thầy phù thủy là những học giả chuyên nghiên cứu những bí
ẩn trên thế giới. Tóm lại, sự tồn tại của chúng tôi như là những pháp sư ở thế
giới của ngài.”
“Thầy phù thủy…”
Ông lẩm bẩm lại những từ ông vừa
nghe. Do ảnh hưởng của sự triệu hồi anh hùng, từ “pháp sư” được nhắc đến khá muộn.
Tuy nhiên, hai thuật ngữ này được cậu ta nghĩ khác nhau. Có lẽ vì Suimei là người
đã nói đến chúng, nên bẩn chất của hai từ đã bị lệch đi: Từ “thầy phù thủy” là
thứ gì đấy khác với “pháp sư.” ( 魔術師 (thầy
phù thủy) là một từ để nói về Pháp Sư trong thế giới của
Suimei, trong khi đó, 魔法使い(Pháp Sư) dùng để nói đến ở thế giới
khác. Ở đây, tác giả muốn nhấn mạnh sự khác nhau giữa “Chuyên gia” (Thầy phù thủy)
và “Người sử dụng”(Pháp Sư))
Nhà
vua ngay lập tức hỏi một câu hỏi khác.
“Thế
tại sao cậu lại giữ bí mật những chuyện này? Đối với chúng ta đã đành, nhưng
sao cả anh hùng-dono, và Mizuki-dono mà cậu cũng phải giữ?”
“Ngài
đã nghe từ Reiji và Mizuki rồi đấy, thế giới của chúng tôi khác với của ngài: một
thế giới có sự tiến bộ về khoa học. Trong thế giới của chúng tôi, ma thuật được
cho là thứ tiêu cực, và được săn đuổi bởi rất nhiều người. Đó là lí do tại sao,
ngoài ánh sáng, ma thuật không thể tồn tại, và thầy phù thủy cũng thế, không tồn
tại. Nếu chúng tôi xuất hiện lại một lần nữa, thì sẽ bị xóa sổ bởi những tên nắm
quyền. Vì lí do đó, khi nào còn cộng đồng, thì khi đó thầy phù thủy sẽ không tồn
tại.”
Sau
khi nói xông, cậu chốt lại một câu, “Đó là lí do tại sao tôi muốn giấu danh
tính của mình; thận trọng luôn luôn cần thiết.”
“Từ
những gì cậu nói, có vẻ như không phải chỉ có Reiji-dono và Mizuki-dono là hai
người duy nhất cậu phải giấu, mà cậu còn phải bịt miệng Felmenia vì đã biết
danh tính thực sự của mình?”
“Đúng
thế. Vào lúc đó, tôi không biết được cô ta biết rõ bao nhiêu. Làm sao tôi có thể
đảm bảo cô ta sẽ giữ im lặng khi mà chỉ hứa suông như thế. Vì thế, tôi quyết định
dùng bản thân mình để dụ cô ta vào. Ai biết được rằng cô ta sẽ dùng một con
quái vật Golem nguy hiểm như thế với tôi chứ…Từ lúc cô ta quyết định tự thân
tìm hiểu thì cơ hội đã đến với tôi. Dù sao thì, đó chính là quyết định của tôi
lúc đó.”
Cậu
vừa nói một điều gì đó khiến cho nhà vua tò mò.
“Golem
hả?”
“Đúng
vậy. Một sự sáng tạo đáng gờm vời ngoại hình của một hiệp sĩ. Để phản ứng lại
hành động của nó, tôi đã dùng ma thuật để phá hủy.”
“Golem
của pháp sư Slamas sao?”
Khi
nghe đến chuyện một con Golem đã tấn công Suimei, nhà vua ít nhiều cũng đã biết
đến nguồn gốc của nó. Trong cung điện, những con Golem chỉ có thể được tạo ra bởi
Slamas. Đúng vậy, để Golem có thể tự động, thì chỉ có anh ta mà thôi.
Golem
của Slamas được tạo ra một cách rất công phu, và có một sức sống mạnh mẽ. Mang
những thứ như thế ra để đối đầu với Suimei thì sự chán nản của Felmenia sau khi
thua cuộc là chuyện tự nhiên thôi.
Tuy
nhiên.
“Có
thể nó là như vậy, nhưng kể cả khi Felmenia quá trớn một chút, thì hành động của
cậu có hơi thái quá không?”
Hỏi
ngay lập tức đến trận đấu như thế thì quả thực là khá vội vàng, vẫn còn một vài
chuyện cho cuộc nói chuyện này cơ mà.
Thậm
chí nếu Felmenia là người bắt đầu mọi chuyện, thì ông cũng không thể không hỏi
câu đó.
Trong
câu trả lời của mình, Suimei có một cái nhìn khá nghiêm túc, trông cậu rất lạ.
“Tôi
không phủ nhận là tôi đã đánh mất vẻ ngầu lòi của tôi. Tuy nhiên, tôi mà người
đang bước đi trên con đường ma thuật và những thầy phù thủy chúng tôi chỉ tuân
theo những quy tắc của ma thuật. Khi đối mặt với một con chó hoang dã - xin lỗi,
một cô gái trẻ kiêu ngạo - nghĩ mình vượt qua được tôi, thất bại trong việc trừng
phạt sẽ dẫn đến hậu quả không tưởng. Điều này nghĩa là, những gì xảy ra sau đó,
ừm,….. tôi thừa nhận là tôi đã trút cơn giận của tôi lên thế giới này bằng vũ lực.”
Suimei
đang cười gượng gạo như để củng cố thêm cho câu nói của mình, và rồi thở dài.
“….Nghiêm
túc mà nói, cậu đúng là một thằng nhóc nghịch ngợm mà.”
“Thầy
phù thủy thì cũng là người. Những người chỉ đứng đó xem có gì mình có thể nhận
được, mà không cần quan tâm đến những thứ mà họ không hứng thú, những người mà
không bao giờ cân nhắc được hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến những người
xung quanh. Dù thế, nhưng với cách mà bệ hạ cho phép Felmenia tự do như thế,
tôi không nghĩ ngài có quyền than phiền.”
“Đúng
thế.”
Chắc
chắn, mặc dù ông đã biết rõ ý định của Felmenia, nhưng lại không hề nhúng tay
vào. Hay nói cách khác, ông không có quyền lấy đạo đức ra để lên án hành động của
Suimei. Sử dụng ma thuật để giải quyết những chuyện không may. Mặc dù Suimei rõ
ràng đã sử dụng năng lượng để thực hiện điều mình muốn, nhưng thay vì cứ ở yên
trong phòng, cậu đã cố gắng để tránh mọi vấn đề phiền phức. Ngay cả những lúc
mà cậu rời khỏi phòng để điều tra cung điện, mạo hiểm vào phòng lưu trữ, Thư
Phòng, nơi cất giấu châu báu (Nơi chứa nhiều vật cấm), cũng cũng chưa thể hoàn
thành được một chuyện.
Ngược
lại, những hành động của Felmenia hoàn toàn là hợp lí khi mà cậu làm vậy. Cậu
không thể biết được những luật lệ trong thế giới này, nhưng sử dụng đến cạm bẫy
nguy hiểm như Golem, thì nếu Suimei lấy đi mạng sống của Felmenia, cũng chẳng
ai có thể than phiền được cả.
Trong
khi đang như vậy, cậu đột nhiên quay sang nhìn một cái cột.
“Không
thể nào—“ Tiếng nói của nhà vua sau khi nghĩ về Suimei đã phá tan sự tĩnh lặng.
“….Đây
chính là nguyên căn mọi chuyện. Tôi đã trút giận khá nhiều lên những thứ được
coi là đứng trước mặt tôi; vì thế giờ cô có thể yên tâm, tôi sẽ không làm lại
những điều như thế với cô nữa.”
Những
lời đó hình như không dành cho nhà vua, không, những lời nói đó đang hướng tới
một ai khác kia. Suimei đang ám chỉ Felmenia. Một người bước ra từ cái cột mà cậu
đang nhìn.
“…”
Felmenia
bước ra từ bóng của những chiếc cột trụ. Sự ngạc nhiên biểu lộ rõ trên khuôn mặt
của cô.
Suimei
ném cho cô một cái nhìn thờ ơ rồi quay sang nhà vua.
“…Cậu
biết được bao lâu rồi?”
“À,
để tôi hỏi lại: Tại sao ngài nghĩ rằng tôi không để ý?”
“….”
Đúng
là một điểm tốt. Suimei là thầy phù thủy. Thay vì nói ra ngay từ lúc đầu, cậu luôn
giả vờ như mình chẳng biết gì cả, như thế sẽ tốt hơn để đạt được mục đích.
“Suimei-dono,
chuyện này—“
“Ngài
không cần phải nói gỉ cả. Từ lúc ngài nói chỉ có hai chúng ta, thì đó đã rõ
ràng là một lời nói dối rồi, nhưng khi ngài khẳng định chuyện này là vì lợi ích
của cô ấy, một người thân quý giá của ngài, thì không phải là tôi không thể hiểu.”
“Ta
xin lỗi.”
Nhà
vua liền đưa ra một lời xin lỗi thẳng thắn. Chuyện Felmenia đứng nấp ở trong
bóng tối không phải là vì muốn bảo vệ ông, mà là ông lo cho cô ấy. Nếu có
Felmenia trong cuộc nói chuyện, ông sợ Suimei sẽ không thành thực khi có cô bên
cạnh. Nhưng nếu Felmenia không có ở đây, thì cô sẽ không thể biết được thêm chi
tiết gì cả. Chính vì thế, nhà vua ra lệnh cho cô phải ẩn mình.
Và
kết quả là? Suimei đã nhận ra sự hiện diện của cô từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn
không nói gì cả.
Khuôn
mặt cô tái mét lại, Felmenia gọi tên Suimei.
“S-Suimei-dono…”
“Cô
muốn nói gì cũng được, không cần phải nhìn như thế, đúng chứ? Hình như cô đang
co rúm lại thì phải; nếu là một pháp sư, thì hãy đối mặt với cái chết bằng tư
thế đứng thẳng và nhìn về phía trước xem nào. Cô lớn tuổi hơn tôi mà phải
không?”
“À…”
Felmenia
câm như hến trong lúc cậu ta đang nói, cô không thể trả lời được.
Biết
Suimei đang chờ đợi mình trả lời, cô nói.
“Vậy
lí do để cậu tìm hiểu các vòng triệu hồi anh hùng là…”
Vì
quyết tâm muốn trở về nhà.
“Tôi
đã nói là tôi muốn trở về thế giới của chúng tôi. Có những điều mà tôi hoàn
toàn không có đủ khả năng để làm. Hơn nữa,--“
“Hơn
nữa?”
“…Trước
khi chuyện đó xảy ra, Mizuki và Reiji muốn trở về, thế nên tôi cần chuẩn bị trước.
Biết rằng họ sẽ đối mặt với hiểm nguy, nhưng lại không thể ở bên cạnh họ, đây
là những việc mà một thầy phù thủy như tôi phải làm.”
“À-“,
một câu trả lời vội. Mặc dù mục đích của cậu đã có ngay từ khi đến đây, là mong
muốn được trở về nhà, nhưng bất ngờ hơn, là cậu cũng muốn bạn mình cũng có thể
trở về trên con đường mà cậu đã tạo ra.
Hoặc
là, thực tế thì, những gì thực sự đáng ngạc nhiên là…
“Chờ
chút, đừng nói với tôi là cậu có thể hiểu được thứ đó?!”
“Nếu
có thời gian, thì nó sẽ chẳng khó khăn tí nào đâu.”
“Điều
đó…”
Đó
chính là vòng tròn triệu hồi anh hùng, một thứ gì đó nằm ngoài tầm hiểu biết của
một con người, và cũng là một thứ gì đó quá khó để có thể phân tích hiểu rõ! Và
cậu ta nói rằng mình có thể tự mình làm sáng tỏ bí ẩn của nó!
Vòng
tròn này được coi là di sản của những thế hệ cũ. Cả lượng năng lượng cũng như
các câu thần chú đã được sử dụng đều y như mô tả của hướng dẫn được để lại sau
khi kích hoạt nó. Vì cấu trúc của nó quá tiên tiến, nên cơ chế được truyền lại
là một thứ gì đó rất khó hiểu, không một ai hiểu rõ nó cả.
Với
một giọng điệu ngạc nhiên, Suimei tiếp tục, “Mặc dù tôi đã dành thời gian cho
việc học những ma thuật triệu hồi linh hồn từ trước, tôi có thể tìm ra những điều
phức tạp ở đây, nhưng tất cả mọi thứ đều quá bất ngờ.”
Nó
có thể được miêu tả như một sự may mắn.
“Thấy
cậu lo lắng cho bạn mình nhiều như vậy, mà sao cậu lại không nói với họ? Mặc dù
nếu cậu ấy biết, thì anh hùng-dono…”
“Thưa
bệ hạ. Nếu họ biết tôi thực sự là ai, thì nó chỉ đặt họ vào nguy hiểm khi trở về
thế giới cũ mà thôi.” Suimei cắt lời nhà vua.
Có
nhiều lí do khác để cậu không tiết lộ danh tính của mình với bạn cậu, chứ không
phải là vì lí do cá nhân.
“Và
vì thế nên cậu chỉ giữ bí mật đấy cho riêng mình?”
“Thưa
bệ hạ, tôi không thể nói rằng mình hiểu rõ được thế giới của ngài, nhưng thế giới
của chúng tôi như một tổ rắn vậy.”
“Một
tổ rắn?”
“Đúng
thế. Trong thế giới của chúng tôi, ngay cả những người biết giữ bí mật tốt cũng
luôn phải đối mặt với nhiều hiểm nguy vì biết quá nhiều. Đọc tâm trí ai đó, xóa
trí nhớ họ, buộc họ phải nói ra những thứ mà họ biết – nếu chúng ta đang nói về
ma thuật, thì ở đây có quá nhiều cách để xử lí. Ở nơi đó, công khai danh tính
thực sự có thể sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp. Ngoài ra, thế giới của
chúng tôi còn có những kẻ điên sẵn sàng nhe nanh vuốt vào những người nói ma
thuật có thực.”
“Ma
thuật trong thế giới của cậu lại là một thứ kinh khủng vậy sao?”
“Đúng
là như vậy.”
Nhà
vua trầm ngâm suy nghĩ sau khi thấy cái gật đầu của Suimei.
Giả
sử những lời nói của Suimei là thực, thì ông vẫn nghĩ cởi mở là sự lựa chọn
đúng đắn, tại cùng một thời điểm, mọi thứ có thể dễ dàng được giải quyết. Khi
so sánh, thì ma thuật ở thế giới của cậu quả thực đen tối và xấu xa hơn ở đây
nhiều. Kẻ thù luôn nấp trong góc và nguy hiểm thì luôn cận kề, vì thế họ buộc
phải ẩn mình. Theo đó, thực tế việc Suimei che giấu thân phận cũng có ý nghĩa của
nó.
“Một
khi Reiji và Mizuki mong muốn trở về nhà, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác,
buộc phải thành thực với họ. Nhưng ở bên cạnh họ đến giờ, thì việc che giấu này
thực sự rất khó khăn.”
“Ta
tưởng tượng được điều đấy.”
Như
cậu ấy nói, một khi họ thấy ma thuật đưa mình trở về, thì chắc chắn họ sẽ cần lời
giải thích. Sau tất cả, họ đã học được ma thuật; nhưng một khi trở về nhà, họ
có quyền được biết thứ ma thuật đã đưa họ trở về. Mặc dù cậu thừa nhận rằng tiết
lộ sự thật là điều cần thiết, nhưng nó cũng chẳng đơn giản tí nào đối với
Suimei.
Với
tất cả những suy nghĩ đó trong đầu, nhà vua nghĩ rằng những chuyện này thật phức
tạp. Với một giọng hối hận, ông nói.
“…Vậy,
tóm lại thì, cậu vẫn chưa có kế hoạch nào để tham gia cùng họ?”
“Tôi
đã nói rồi đó, nhưng tôi thực sự không thích những việc liều lĩnh.”
“Với
những người như cậu, có thể đánh bại Felmenia, mà gọi đó là việc liều lĩnh sao?
Hơn nữa, nếu đó là cậu, Suimei-dono, cậu không thể trở thành sức mạnh của anh
hùng-dono sao?”
“Có
lẽ có, nhưng tôi không nghĩ là tôi có nhu cầu làm việc đó.”
“Sao
cậu lại nói điều đó?”
“Mặc
dù đã bàn bạc khá sôi nổi sau đó, nhưng Reiji không phải là người nông cạn. Kể
cả nếu cậu ấy đang làm những việc không giống như tôi dự kiến, thì cậu ấy vẫn
nghĩ rằng mọi việc sẽ qua thôi, và khi thời điểm đến, cậu ta sẽ thận trọng đưa
ra quyết định của mình. Hơn nữa, nếu ngài được ban cho một phúc vận to lớn
trong quá trình triệu hồi anh hùng, thì tôi nghĩ nó chỉ là một chuyện vô cùng
nhỏ thôi. Không có gì có thể đảm bảo rằng đội quân áp đảo của Vua Quỷ sẽ bị hạ
gục, nhưng tôi không nghĩ cậu ta sẽ chết dễ dàng như thế.”
“Ta
hiểu rồi.”
“Đó
là lí do vì sao tôi không lo lắng nhiều.” Suimei nói và nở một nụ cười.
Cậu
có vẻ rất tin tưởng Reiji.
Tuy
nhiên, cậu vẫn tiếp tục với một giọng khó chịu, “Thế nhưng có thể họ sẽ gặp một
số khó khăn nữa.”
Hình
như cậu đang trầm ngâm nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra và không thể thờ ơ với những
khó khăn mà họ phải đối mặt.
Lúc
này, nhà vua lại một lần nữa hỏi Suimei.
“Chỉ
để xác nhận, Felmenia…”
“Như
tôi đã nói, chỉ cần cô ta không nói những thứ thừa thãi, thì sẽ chẳng có chuyện
gì xảy ra cả. Thực tế thì, tôi không nghĩ đây là một vấn đề.”
Với
một cái nhìn nhẹ nhõm, Suimei lôi ra một tờ giấy trắng. Nhìn qua, ta có thể thấy
đây là một tờ giấy trắng như tuyết, không, nó giống một mảnh giấy hơn. Nếu nhìn
gần hơn, thì ta lại thấy có một con dấu bằng máu.
Suimei
gấp tờ giấy lại như thể chuẩn bị xé nó ra.
“S-Suimei-dono!
Đ-Đợi đã--!”
Máu
tuôn ra từ mặt Felmenia sau khi cô hét lên, Suimei cứ làm như cậu chẳng nghe thấy
gì cả.
Những
âm thanh của tờ giấy bị xé vẫn còn đọng lại ở tai cô.
Khi
cô ngã xuống sàn, bị nhấn chìm bởi cảm xúc, từng mảnh giấy vỗ cánh bay trên nền
phòng yết kiến.
Suimei
vỗ tay cho sạch, rồi cậu búng ngón tay và những tờ giấy biến mất sau khi bị lửa
thiêu đốt.
“A…”
“Quý
cô Pháp Sư Hoàng Gia, lời nguyền trên cô đã được xóa bỏ. Cô nợ bệ hạ một mạng đấy.”
Đưa
tất cả những gì trong tâm trí Felmenia ra khỏi đầu của mình, cậu khịt mũi một
tiếng, rồi quay sang phía nhà vua.
“Như
vậy ổn chứ?” Nhà vua hỏi.
“Ngài
đã mong muốn điều đó để có được sự tin tưởng giữa chúng ta, thưa bệ hạ; đây
chính là bức tường ngăn cách chúng ta. Giờ đây giữa chúng ta chẳng còn thứ gì
như vậy nữa.”
Cậu
tiếp tục “Tuy nhiên, tôi muốn ngài tiếp tục giữ bí mật với Reiji và Mizuki, tôi
mong ngài hãy hứa không tiết lộ cũng như không nói ra bất cứ dấu hiệu nào của
chuyện này. Ít nhất là đến lúc tôi không còn lựa chọn nào khác…”
“Ta
hiểu. Nó sẽ như ý của cậu.”
Nhà
vua hứa với Suimei như những gì cậu đã yêu cầu. Thấy cậu muốn giữ nó đến như vậy
thì chẳng có lí do gì để ông từ chối cả.
Sau
đó ông tiếp tục hỏi về kế hoạch của Suimei trong tương lai.
“Thế
cậu định làm gì tiếp theo? Nếu trong cung điện này có thứ gì có thể giúp cậu trở
về nhà thì đừng do dự mà yêu cầu.”
Họ
là những vị khách của ông, với tư cách là người đã mang họ tới đây. Trách nhiệm
đó sẽ không biến mất. Trách nhiệm này đã được tạo ra kể từ khi mà họ đến với
cung điện này. Ông sẽ phải tiếp tục chăm sóc Suimei cho đến khi cậu sẵn sàng để
trở về. Vâng, miễn là Suimei có ý định ở lại; thì nhà vua vẫn muốn biết kế hoạch
của cậu.
Suimei
lắc đầu.
“Chuyện
đó không cần thiết. Khi Reiji và những người khác khởi hành, tôi cũng sẽ đi.”
“Đi
đâu?”
“Tôi
có kế hoạch sẽ ghé thăm đế quốc Nelferian. Nơi đó là nơi giao nhau của 3 quốc
gia, vì thế ở đó sẽ có những thông tin mà tôi cần.” Suimei giải thích.
Đúng
vậy, đế quốc Nelferian là một trung tâm cầu nối, muốn đến vương quốc nào trong
3 vương quốc, thì phải đi qua đó, Astel là một trong 3 quốc gia đó. Bởi vì
Astel và Nelferian có quan hệ đồng minh, nên qua lại giữa hai nước là chuyện
đơn giản. Cũng như Suimei đã nói, để thu thập thông tin và nguyên liệu, nơi đó
là nơi thích hợp nhất.
Nếu
phải thành thật với bản thân, thì nhà vua không muồn một pháp sư mạnh mẽ như
Suimei ra xa khỏi tầm với của mình. Thế nhưng, giữ cậu ta lại là hành động nằm
ngoài khả năng của họ, vì thế buộc cậu phải ở lại là một ý tưởng tồi.
“…Vậy
cứ theo ý cậu. Được rồi, nếu có bất cứ thứ gì mà ta có thể giúp, thì cậu cứ cho
ta biết. Nếu biết được những chuyện cậu đang làm, thì ta sẽ cố gắng hết sức để
hỗ trợ cậu.”
Mặc
dù ông đã xin được hỗ trợ Suimei cho mục tiêu của cậu, nhưng cậu vẫn lắc đầu.
“Tôi
đánh giá cao tình cảm ngài dành cho tôi, nhưng có lẽ ngài không nên để ý đến
tôi thì hơn.”
“Tại
sao không? Đây là một vùng đất hoàn toàn xa lạ với cậu, Suimei-dono. Cậu thực sự
không cần trợ giúp sao?”
Suimei
là một người đến từ thế giới khác với nền văn hóa và những phong tục khác nhau.
Hơn nữa, cậu lại không có sự hướng dẫn nào để dựa vào. Vì thế, cuộc sống ở đây
thực sự rất khó khăn. Một sự trợ giúp sẽ làm cho cậu cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Tuy
vậy.
“Sẽ
ổn thôi. Sau này, người đó sẽ không thể chịu được tôi nữa và bỏ đi. Không cần
cho tôi một sự trợ giúp với một người như vậy. Sẽ tốt hơn nếu xem xét danh tiếng
giữa chúng ta.”
“Nhưng…”
“Sau
khi gây ra chấn động lớn ngay từ lúc chúng tôi mới đến và giấu mình trong
phòng, vì thế đánh giá của những người khác về tôi sẽ khá là thấp. Nếu ngài hỗ
trợ một người như vậy, trong khi một số người ủng hộ quyết định này, thì sẽ có
rất rất nhiều người phàn nàn và tức giận vì ngài đã làm thế. Đây không phải là
một lựa chọn sáng suốt.”
Suimei
đang nói những gì đúng với tình hình hiện tại. Đặc biệt khi cậu rời khỏi cung
điện, thì nhà vua phải chấp nhận, sẽ chẳng có những lời mách lẻo hay những lời
chửi rủa sau lưng. Được nhà vua hỗ trợ, những người đó sẽ tức giận và đổ nó lên
Suimei. “Tại sao nhà vua phải quan tâm đến một mảnh rác vô dụng như thế? Hắn ta
chỉ quan tâm đến thế giới đó thôi phải không?” …
“Ta hiểu chuyện đó, dù sao ta cũng muốn giúp đỡ cậu.”
“Tin tôi đi, tôi trân trọng nó, nhưng nó cũng phiền
hà lắm.”
“Được rồi...”
Giọng điệu cương quyết của Suimei làm nhà vua không
nói lên lời. Suimei dường như khá bướng bỉnh, không quan tâm đến cả quan điểm lẫn
sự trợ giúp của người khác, cậu thậm chí còn không xem xét chúng.
Có thể những ý nghĩ của cậu là do sự tự tin vào khả
năng của mình, nhưng việc tự tin đấy hoàn toàn không có cơ sở.
“Đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào thứ gì vậy? Chắc
chắn không phải nhìn vào ta rồi.” Nhà vua thầm nghĩ.
Không, đó là đôi mắt đang hình dung những khó khăn
phía trước, hoàn toàn sẵn sàng để đối đầu với chúng.
Ánh mắt mạnh mẽ đó không có vẻ như là của một người
có độ tuổi như cậu ấy.
Và rồi—
“...Trên đường đời, sẽ không tránh khỏi được những
ngọn núi cao, ta phải leo qua chúng. Không cần quan tâm chúng to lớn như thế
nào, hay chúng cao như thế nào, nếu không có khả năng vượt qua những thứ như thế
thì không có quyền gọi mình là thầy phù thủy. Và tôi, Suimei Yakagi, một thầy
phù thủy đang thách thức những bí ẩn trong thế giới có thể ngẩng cao đầu vì điều
đó. Do đó, cho phép tôi nhắc lại, bệ hạ không cần phải trợ giúp cho tôi, tình cảm
như vậy là đủ rồi.”
Chàng trai trước mặt ông, đang nói bằng một giọng
trang nghiêm, không hề yếu đuối. Trong cậu có niềm tự hào và sức mạnh đang bùng
cháy của một thiên tài hết lòng đuổi theo ma thuật.
Chàng trai này là một thứ gì đó bình thường. “Một
người bình thường bị cuốn theo dòng triệu hồi anh hùng” Nhưng không phải thế.
Khi ông đang nhìn cậu với một cái nhìn ngạc nhiên,
thì cậu ta lại nghiêm túc tự chế giễu chính mình.
“....Mặc dù đã cố giữ cho mình ngầu, nhưng cuối cùng
tôi cũng chỉ là một kẻ hèn nhát, chỉ biết nghĩ đến cuộc sống của mình, chạy trốn
khỏi cuộc chiến.”
“Trong trường hợp này, tất cả chúng ta đã đẩy những
gánh nặng về Vua Quỷ vào một người hoàn toàn không liên quan chỉ để đổ lỗi,
trong đó, có cả bản thân ta...”
Ai có thể trách Suimei đây? Những người đó chỉ dám đứng
yên, không dám chiến đấu với Vua Quỷ, sợ hãi trước Vua Quỷ. Không, những kẻ hèn
nhát chỉ biết ẩn nấp không có quyền nói như vậy. Đặc biệt với người dám đương đầu
với những khó khăn như Suimei, thì chẳng ai có quyền được phán xét cậu ta cả.
Với những người có nhiều ước mơ và khát vọng như
Suimei, thì ở lại chỉ làm trì trệ hơn mà thôi. Nhà vua không chắc chắn, nhưng nếu
bắt Suimei ở lại thì chẳng khác nào làm cậu ta tổn thương cả. Nghĩ lại cảnh một
cậu bé la hét ở đây trước kia, ông không thể không buồn lòng.
Từ đó, ông có lẽ cảm nhận được những gì mà Suimei
đang phải gánh chịu, vì trước đây ông cũng có những cảm giác như thế. Tuy
nhiên, với những người như Suimei, nhà vua thực sự không thể hiểu được những cảm
xúc bên trong cậu.
Nhà vua chìm vào im lặng một lúc, bị phân tâm bởi những
cảm xúc.
Suimei nói một cách chầm chậm.
“Ngài còn muốn biết điều gì nữa không?”
“Trong trường hợp này thì....”
Chấp nhận thiện chí của cậu, nhà vua hỏi rất nhiều
câu sau đó. Về cậu, về Reiji và Mizuki. Họ không chỉ nói chuyện về ma thuật mà
còn về sở thích của 3 người.
Cuộc nói chuyện cởi mở này kéo dài....
Thời gian trôi qua, Suimei trở về phòng. Thấy cậu
quay lưng đi rồi, ông liền quay sang nói chuyện với cận thần của mình.
“...Felmenia.”
“Thưa bệ hạ..”
“Cuộc nói chuyện này quả thực đã cho ta biết nhiều
thứ. Anh hùng-dono và Mizuki-dono chưa bao giờ nghe những chuyện như vậy phải
không?”
“Đúng như người nói, thưa bệ hạ.”
Felmenia đồng ý với nhà vua, do lời nguyền không
còn, nên giờ cô có thể thoải mái hơn. Dù là giáo viên của anh hùng, nhưng cô
luôn tìm hiểu cá nhân của cậu chứ chưa hề có một cuộc nói chuyện thân mật với cậu.
Điều đó là quan niệm của Felmenia.
Cả hai bên đều hiểu rõ nhau, không có gì để giấu, và
dần dần thân nhau hơn. Mọi sự hoài nghi, lo lắng nay đã bị xua tan.
“...Thần cho rằng... Không thể nào Suimei có thể
đoán trước kết quả ngay từ đầu, có thể cậu ta...”
Felmenia cau mày.
“Thậm chí nếu cho rằng cậu ta đã làm gì đó, thì vẫn
quá là bất cẩn. Nếu mọi chuyện không như cậu ta mong đợi, thì sẽ có một hậu quả
khá là nghiêm trọng, nhưng trông cậu ta có vẻ như không lo lắng gì về chuyện đấy
cả.”
Như cô đã nói, nếu nhà vua không cúi đầu, mà thay
vào đó là đưa ra một lập trường cứng rắn, thì mọi chuyện sẽ không như dự tính của
Suimei, và kết quả sẽ khác xa so với bây giờ. Dù thế, ý kiến của Felmenia thắc
mắc rằng Suimei không hề có sự chuẩn bị không hề sai, nhưng bằng chứng đang trực
tiếp ở trên người cậu.
“Felmenia, Quần áo của Suimei-dono, ngươi có biết nó
có nghĩa là gì không?”
“Trang phục của cậu ấy? Hình như đó là bộ trang phục
chiến đ-- A!”
Cô ấy đã nhận ra, bộ trang phục chiến đấu.
Sau khi hiểu những gì mà nhà Vua muốn nói, cô nhìn
ngài với ánh mặt ngưỡng mộ.
“Bệ hạ thật anh minh, người có thể hiểu cho dù
Suimei-dono không nói lấy một từ.”
“Thứ hai, khi cậu ta bước vào, ta cảm nhận thấy một
bầu không khí từ một vị tướng thắng trận trở về.” Ông trả lời và hồi tưởng lại.
Chiếc áo choàng che một nửa thân người của Suimei
khiến ông nhớ lại một vị tướng trở về từ chiến trường, vết máu vẫn còn trên
quân phục của mình. Và ông có cảm giác như “Vị tướng” ấy sẽ trở lại chiến trường
bất cứ lúc nào.
Không thể nào có chuyện Suimei không hề chuẩn bị trước,
cũng như có những biện pháp hòa bình hay mang đậm tính bạo l--.
“...Ta sợ rằng việc cậu ta chuẩn bị trước không phải
là vấn đề. Nếu chúng ta xưng mình là kẻ thù, thì chúng ta sẽ bị giải quyết một
cách thích đáng. Chúng ta phải đối xử với cậu ta giống như những gì mà chúng ta
phải giải quyết. Nếu mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng khác, cậu ta cũng đã
chuẩn bị một giải pháp thích hợp. Chúng ta, sau tất cả, đã được cậu ta mở lòng
rất nhiều. Cậu ta muốn thăm dò độ tin cậy và độ cởi mở của chúng ta xem có đủ
khả năng để giải quyết vấn đề này một cách hòa bình hay không. Nếu biết chúng
ta có ý định với cậu ta thì cậu ta sẽ phải dùng đến vũ lực.”
“Vậy cuộc trò chuyện tối nay chỉ là một cạm bẫy?”
“Dù vậy thì cũng không hại không lợi. Suimei-dono
nói rằng cậu ta có phép điều khiển trí nhớ người khác. Vì thế, nếu mọi chuyện
có chuyển biến xấu đi, hoặc là Reiji-dono và Mizuki-dono biết chuyện này, thì cậu
ta vẫn có thể giải quyết được. Nếu chúng ta có ý định làm hại cậu ấy, thì anh hùng
chắc chắn sẽ phát hiện, chúng ta sẽ phải tránh mọi sự xung đột bằng mọi giá.
Chúng ta chỉ có cách duy nhất là phục kích cậu ta bằng những đám quân nhỏ trong
cung điện-- Thế nhưng cậu ta đã lường trước được mọi tình huống, như thế ngươi
nghĩ liệu chúng ta có thể thắng không?”
Sau khi được giải thoát khỏi lời nguyền thì giờ đây,
Felmenia có thể trả lời những câu hỏi như vậy. Với sức mạnh của Suimei, liệu một
đôi quân tinh nhuệ có thể dành chiến thắng không?
Bằng một giọng nói trang trọng, Felmenia nói.
“....Chắc chắn là không thể.”
“Thế à.”
Thật bất ngờ, câu nói đó của Felmenia không hề làm
nhà vua ngạc nhiên. Ông cũng đã đoán được mức độ sức mạnh của Suimei, vì thế
ông cũng đành phải chấp nhận.
“Thế nhưng, thưa bệ hạ, người có nghĩ Suimei-dono có
thể nghĩ mọi chuyện xa đến mức như thế không?”
“Cái đó? Ai biết?”
“Huh...”
“Tất cả chỉ là phỏng đoán. Không có cách nào để chứng
minh tính xác thực của nó. Dù chúng ta có suy luận logic đến đâu, nhưng nếu
Suimei-dono không nói một từ, thì phỏng đoán mãi chỉ là phỏng đoán.”
“Đ-Đúng thế.”
Felmenia nhăn trán lại. Dù cô có hiểu hay không, hay
thậm chí một trong những suy luận trên là của cô, thì cô cũng không thể biết được
Suimei đã nghĩ gì.
Dù thế nhưng--
“Thật là, cúi đầu trước cậu ta như thế cũng khiến ta
sốc lắm chứ.”
Đúng là như thế. Vua không nên cúi đầu lại với những
người đã cúi đầu chào mình, nhưng để có được lòng tin của Suimei, ông đành phải
làm vậy.
“... Thần có thể thông cảm.”
“Không sao, đừng lo lắng đến nó.”
Các vấn đề đã được giải quyết, nhà Vua đổi chủ đề,
ông nói.
“---Nào, Felmenia. Chúng ta sẽ nói về hình phạt của
ngươi.”
Felmenia không phản đối, trước khi cho gọi Suimei,
cô cũng đã sẵn sàng để đón nhận điều này. Cô im lặng chờ đợi.
“...Thần hiểu. Dù nó là hình phạt như thế nào thần
cũng chấp nhận.”
“Được rồi, vậy thì, Pháp Sư Hoàng Gia trong Hội Đồng,
ta tuyên bố sẽ tước danh hiệu của nhà ngươi, và—”
Và đến đó, một đêm dài của thầy phù thủy và vương quốc,
đã gần đến hồi kết thúc.