Phía trước lâu đài hoàng gia Camelia của Vương quốc
Astel. Ở đây, tập trung những người lính, nhạc sĩ, kỵ sĩ cấp cao đang đứng theo
đội hình, còn Reiji, Mizuki và Titiania đang ngồi trong một cỗ xe lộng lẫy.
Ngoài cổng lâu đài, cư dân của thủ đô Mehter đã tụ tập
lại để đưa tiễn họ.
Như là một phần trong bước đầu tiên của kế hoạch diệt
Vua Quỷ, nhà vua đã cho tổ chức một buổi diễu hành riêng cho Reiji và những người
khác. Suimei cảm thấy hơi hối hận, nói: “Cuối cùng cũng đến ngày này.”
Đúng vậy, như Suimei đã nói, hành trình của họ đã bắt
đầu. Khi cuộc diễu hành gần kết thúc, lực lượng chiến đấu với vua quỷ - Reiji
và những người khác, cùng một đội quân đông đảo - cuối cũng cũng đã bắt đầu cuộc
hành trình của mình. Cảm giác buồn bã khi chia tay là không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, trên mặt Reiji lại hiện rõ sự phấn khích
của cậu ấy. Có thể điều này là do cậu đang nhìn vào con đường phía trước, hoặc
đơn giản là cậu muốn che đi sự lo lắng không rõ ràng của mình. Cũng giống như
Suimei đã giải quyết xong vấn đề cảm xúc của mình và sẵn sàng để nói chuyện,
Reiji, đang lạc quan tỏa sáng, nói trước.
“Chúng tớ đi đây.”
“Nghe cậu nói nó nhẹ nhàng nhỉ.”
Nỗi buồn của Suimei được thay bằng sự phấn thích. Để
đáp lại, biểu hiện của Reiji cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“Không phải vậy đâu. Tớ đã nghĩ rất nhiều về chuyện
này mà, cậu biết không? Câu trả lời của tớ lúc đó chỉ có một mà thôi.”
“Không, chuyện này không đúng tí nào. Cho dù tớ nhìn
nó ở khía cạnh nào đi nữa, thì nó vẫn không đúng.”
Nhìn chằm chằm vào khoảng không, những cảm xúc trong
trái tim cậu sẽ chẳng bao giờ biến mất. Titania, như mọi khi, hai bàn tay vẫn nắm
chặt trước ngực, bước vào.
“Suimei-sama…”
Cô là công chúa của vương quốc Astel. Cảm giác của
cô với những lời nói của Suimei khá phức tạp. Một mặt, cô chắc chắn về sự cấp
thiết của lực lượng tiêu diệt Vua Quỷ, và nó chưa bao giờ dao động trong cô, thế
nhưng, giống như cha của mình, cảm giác tội lỗi của cô sẽ không thể bị dập tắt.
Như để xua tan đi cái phiền muộn trong mắt cô ấy,
Reiji vỗ nhẹ vào vai cô, tiến đến chỗ Suimei và nói, lời nói của cậu đầy quyết
tâm.
“Không, mọi chuyện không phải như thế đâu, Suimei. Đi
hay không đi thì quân đội của Vua Quỷ cũng vẫn sẽ tấn công phá hoại cuộc sống của
người dân. Không thể trở về thì cũng chẳng có nơi nào để cho chúng ta trốn chạy
cả. Hay nói cách khác, sẽ có một ngày chúng ta bắt buộc phải chiến đấu với Vua
Quỷ. Mặc dù không có gì là chắc chắn, nhưng khi nói đến chuyện phải đối đầu với
kẻ thù, thì phải làm càng sớm càng tốt. Tất nhiên tất cả những chuyện đó cũng
là lí do cho việc hạ gục Vua Quỷ.”
Nói một hồi lâu, Reiji bộc lộ cảm xúc của mình về
chuyện này. Chắc chắn cậu đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề nực cười: tham chiến
hay không. Và có lẽ cậu cũng nghĩ rằng chiến đấu với Vua Quỷ là định mệnh của cậu.
Cậu hiểu rằng hành động phản công ngay lúc này là một thời điểm thích hợp nhất.
Không nghĩ như thế, Suimei chưa dừng lại, cậu vẫn tiếp
tục nhấn mạnh.
“Reiji, cậu có chắc sẽ không quay đầu lại chứ, cậu
thực sự nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ lật đổ được Vua Quỷ sao?”
“Tớ không nghĩ mình có thể làm được như thế. Có tới
80% khả năng là tớ sẽ chết.”
Những lời nói đó không phải do mù quáng từ sự lạc
quan, mà nó xuất phát từ thực tế.
Tuy nhiên—
“Nghiêm túc mà nói, cậu luôn luôn như thế, chẳng bao
giờ ngừng hy vọng trừ khi đã mất hết mọi thứ.”
“Chuyện đó không ổn sao?”
“Tớ cũng không thể nói là tớ ghét tính đó của cậu,
nhưng chỉ lần này thôi, tớ không nghĩ cậu đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Đội
quân Vua Quỷ hoàn toàn không với những tên côn đồ ở thế giới của chúng ta, cậu
biết chứ?”
Suimei gợi cho Reiji nhớ đến cuộc sống của họ khi
trước, với niềm tin vào công lí tuyệt đối của mình, cậu luôn dấn thân mình vào
những cuộc ẩu đả của những tên côn đồ.
Rất may, nhờ kỹ năng thiên bẩm của mình mà cậu chưa
hề gặp rắc rối trong những cuộc ẩu đả đó. Nhưng điều khó khăn ở đây là: Vua Quỷ
và côn đồ là 2 đối thủ ở 2 đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Và chẳng có gì có thể
đảm bảo chuyện ở đây cũng suôn sẻ như lúc đối mặt với bọn côn đồ, khả năng
thành công là vô cùng thấp.
Dù thế, nhưng Reiji, với giọng nói đầy tự tin, nói
tiếp.
“Mặc dù là như vậy, nhưng tớ nghĩ làm cách này vẫn tốt
hơn.”
“…Tớ đang nghiêm túc nói với mình tớ ở đây à?”
“Hahahaha.”
Nhìn thấy sự điên khùng của bạn mình, Suimei cười một
cách vui vẻ. Một cuộc nói chuyện cởi mở giữa hai người bạn hiểu rất rõ về nhau
như vậy chắc chắn là một thứ gì đó đáng để thưởng thức, một điều hạnh phúc.
Sau khi nghe bạn mình trả lời thành thật về vấn đề
này, Suimei, cũng trả lời với một thái độ tương tự.
“…Tớ hiểu rồi. Không phải là cậu đang gấp rút đối mặt
với cái chết, mà cậu đang bải vệ cuộc sống của mình ở đây. Thứ lỗi cho tớ, tớ
nói hơi nhiều rồi thì phải. Nhưng đừng cố quá nhé.”
Một ý nghĩ thoáng qua làm cho mọi thứ trở nên rõ
ràng. Mặc dù, ở cái nhìn đầu tiên, hành động của cậu giống như ‘tay nhanh hơn
não’, nhưng khi nhìn lại, thì lại không phải như thế. Không, Cái ý nghĩ này được
tạo ra từ mong muốn bảo vệ bản thân ở thế giới này, cũng như được tạo ra từ sự
cứng đầu của cậu.
Do câu trả lời nghiêm túc của bạn mình, Reiji, nét mặt
có hơi nghiêm trọng, nói.
“Đừng lo lắng quá về chuyện đó. Ngay sau lúc này,
chúng tớ sẽ đi thẳng đến chỗ Vua Quỷ--“
“Cậu đùa với tớ à…”
“Hahahaha. Đúng thế. Không, trước tiên thì tớ vẫn phải
trở nên mạnh hơn.”
Thấy bạn mình không nói nên lời sau khi mình đùa vô
duyên như vậy, Reiji không cười nữa. Nói một cách nghiêm túc, đùa vô duyên trong
lúc đang nói chuyện nghiêm trọng? Cậu bé này nghĩ gì vậy?
Không, cậu ấy hiểu. Trái tim của Reiji bị lấp đầy với
sự bối rối. Mặt đầy lo lắng, cậu chỉ muốn làm không khí trở nên bớt căng thẳng,
do đó, cậu cố thử tạo ra một trò đùa để xua tan cái không khí đó.
Thật sự thì, cũng không thể đổ lỗi cho sự thong thả
đấy của cậu. Cậu có thể điên lên vì nó. Sau tất cả, đó chỉ là những việc cần
thiết của một người mang danh anh hùng để làm giảm bớt áp lực mà thôi.
Vì thế, Suimei cúi xuống, nói thầm vào tai Reiji với
một giọng đầy tỉnh táo... “Nếu cậu cảm thấy mọi chuyện chuyển biến xấu, thì tớ
muốn cậu hãy chạy đi, và dẫn theo cả Mizuki nữa. Tìm một nơi nào đó để trốn. Dù
cậu có là anh hùng, thì đây vẫn là thực tế, không phải là hư cấu, không có gì
có thể đảm bảo cậu sẽ thực sự tiêu diệt được Vua Quỷ.”
“...Tớ hiểu, nhưng tớ thực sự có ý định sẽ chiến đầu
bằng toàn bộ sức mạnh của mình?”
“Cậu thực sự là một thằng cứng đầu chết bầm đấy biết
không?”
Reiji lại một lần nữa không đồng ý. Điều này khiến
Suimei không nói nên lời. Reiji nói tiếp, nhưng đây là một câu hỏi.
“Thế tóm lại kế hoạch của cậu sau này là gì?”
“Tớ? À, nhiều lắm. Tớ sẽ rời đi.”
“Cái g...?”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy điều này, chắc chắn
là lần đầu. Vì Suimei chưa từng nói cho Reiji và những người khác biết về kế hoạch
của mình.
Mizuki hỏi cậu với một giọng đầy lo lắng và lo ngại.
“Suimei-kun, thế cậu định làm gì khi rời khỏi cung
điện?”
“Ế, không có gì đặc biệt cả đâu. Tớ chỉ muốn trải
nghiệm cuộc sống bên ngoài một chút.” Cậu lạnh lùng trả lời, giấu đi kế hoạch
thực sự của mình.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt Reiji nhăn nhó lo lắng.
“Cuộc sống bên ngoài?”
“Tìm việc làm. Cậu biết chứ? Những thứ tương tự như
thế.”
“Suimei-sama, nếu cậu ở trong lâu đài, thì cha tôi sẽ
cung cấp những thứ cậu cần mà, không cần phải ép buộc mình ra ngoài đâu.”
Titania chen vào.
“Ồ, chắc chắn là thế rồi, nhưng tôi vẫn sẽ ra
ngoài.”
“Tôi có thể hỏi tại sao không? Mặc dù ở thủ đô khá
an toàn, nhưng là một người ở thế giới khác, cậu thiếu cả kiến thức lẫn sự bảo
hộ của anh hùng. Bên ngoài lâu đài, không có gì có thể đảm bảo cậu sẽ được an
toàn. Tôi không thấy chuyện này có lợi lộc gì cả?”
Đúng như cô ấy nói. Dù không hiểu mục đích thực sự của
cậu là gì, nhưng những lời nói này vẫn rất hợp lí.
“Không... Ừm, tôi nói điều này có hơi thô lỗ… nhưng
sống trong lâu đài làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.”
“Ah...”
Titania trông hơi buồn. Cô dường như hiểu được, cô
đã nghe đến những lời chửi bới cậu ấy, vì thế cô im lặng.
Ngay sau đó, Reiji nói, cậu không thể che giấu sự bất
bình trong mình.
“Thế tại sao cậu không cố giải thích cho họ?”
Điều này nghĩa là gì đây? Cậu có thể nói với những
người đó trong cung điện, và họ có thể thay đổi thành kiến của mình về Suimei,
đúng chứ? Thật là điên rồ.
“Ổn mà, tớ chịu được điều này. Lúc này, thì những việc
đó giúp được gì chứ? Nó chỉ làm cho mọi thứ trở nên tệ hơn mà thôi.”
“...Dù cậu có nói như thế...”
“Sẽ ổn thôi. Dù sao thì, tớ cũng cần phải suy nghĩ về
kế hoạch của mình trong nốt ngày hôm nay.”
Ngay lúc này, Mizuki cắt ngang.
“Ý cậu là gì về ‘kế hoạch trong nốt ngày hôm nay’? Chuyện
tiền nong thì sao đây?”
“Tớ định bán những đồ vật vô dụng mình mang theo,
như sách giáo khoa hay mấy thứ như thế chẳng hạn.”
“Cậu thậm chí bán cả những thứ đó sao? Mọi thứ ở Nhật
Bản ấy.”
Cậu đã chuẩn bị trả lời cậu hỏi bất ngờ này của cô ấy.
Cậu đương nhiên rất tự tin về khả năng bán hàng của mình.
Cậu quay sang Titania, như để xác định điều gì đấy.
“Tôi có thể bán chúng phải không?”
“Cậu có thể làm vậy. Tôi nghĩ giá sẽ cao lắm đấy vì
họ sẽ nghĩ đây là cấm thư và nhờ quý tộc thẩm định…”
Titania đã nhìn thấy sách giáo khoa của họ trước đó,
và biết đây là gì. Là một người ở thế giới này, ý nghĩ của người khác hẳn cũng
sẽ như cô dự đoán.
Thực tế thì đây chỉ là những cuốn sách được được viết
bằng tiếng Nhật. Tuy nhiên, đây là ngôn ngữ mà những người ở đây không thể đọc
được, nên họ sẽ nghĩ đây là một thứ gì đấy bí ẩn. Hơn nữa, vì bìa của những cuốn
sách này khá là tinh tế, nên họ sẽ dễ dàng hiểu sai về giá trị của nó.
“Tớ muốn tăng giá của những cuốn sách này lên một
chút; tớ muốn bán nó để lấy một số tiền kha khá, nó phải đủ để trang trải cuộc
sống của tớ.”
“… thực sự thì, Suimei-kun. Đó là lừa đảo mà?”
“Không giống như tớ đang lừa đảo hay gì đâu. Mà ai
quan tâm chứ?”
Dù nói thế, nhưng cậu vẫn có cảm giác mình không có
lỗi. Mặt khác, hành động của cậu tương đối vô hại. Những ai mua sách của cậu
cũng sẽ có lợi nhuận, họ sẽ có hứng thú với tài sản của họ. Cuối cùng, dù nói sẽ
chặt chém giá cao, nhưng cậu không định tăng giá quá lên.
“Cậu thực sự sẽ ổn chứ?”
“Ừ, tớ sẽ ổn thôi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, chắc chắn rồi. Ít nhất thì, tớ cũng đã biết được
mình phải làm những gì tiếp theo.”
Mizuki trông có vẻ lo lắng. Không giống như cô ấy đã
chấp nhận. Nếu cậu ta chấp nhận học ma thuật từ thế giới này, hay ít nhất cũng
phải có kiến thức về thế giới này, thì cô mới có thể an lòng. Nhưng không may
là cậu chỉ có một chút kiến thức cơ bản, nên sự lo lắng này cũng là chuyện bình
thường.
“Này, thay vì lo lắng cho tớ, Mizuki, sao cậu không
lo cho mình chứ”
“T-Tớ ổn mà! Tớ thậm chí còn học được cả ma thuật rồi
đây.”
Thật vậy, cô và Reiji đã được dạy một số ma thuật.
Theo quan điểm của Titania, Mizuki thậm chí còn đạt được trình độ ngang bằng với
Reiji, nên không có gì phải lo lắng cả. Suimei, tuy nhiên, chưa được biết về điều
đó.
“Ý tớ là như thế đấy. Ma thuật, cậu vừa học được ma
thuật, nhưng tớ muốn cậu không được lặp lại những chuyên trước đây, phải không,
Reiji?”
Hiểu được thâm ý của bạn mình, Reiji chỉ có thể cười.
“À…hahahahhahahaha!”
“S-S-S-Suimei-kun! Cậu hứa sẽ không nhắc đến chuyện
đó rồi cơ mà.”
Mặt khác, Mizuki bối rối và đỏ mặt. Đối với Mizuki,
thì đây là chuyện không đáng nhớ chút nào. Những gì cậu vừa nói đến là một chuyện
đã xảy ra trong quá khứ, khi họ gặp nhau lần đầu.
Titania, người không biết gì cả, nghiêng đầu bối rối.
“Chuyện xảy ra trước đây?”
“Đúng đúng.”
“Suimei-kun! Đó không phải là chuyện mà câu được
phép nói ra đâu! Tuyệt đối không! Tớ không đùa đâu!”
Biểu hiện của Mizuki bây giờ không hề giống với những
biểu hiện trước đây khi cô ở đây. Để giúp một tay cho người bạn đang lúng túng
của mình, Reiji quay sang Titania đang bối rối, nói.
“Mizuki đã trải qua một số chuyện, Tia.”
“Mình cảm thấy hứng thú đấy.”
“Đừng! Đây là bí mật giữa ba chúng tôi! Đó là một
khu vườn bí mật! Một bí mật nguy hiểm không bao giờ có thể tiết lộ cho người
khác!”
“Cậu nói thế chỉ làm cho mình quan tâm nhiều hơn
thôi…mồ.”
Titania cảm thấy hơi dỗi. Suimei quyết định đổi chủ
đề, cậu nói về người phụ nữ đi cùng cô trong buổi đầu tiên gặp mặt.
“Công chúa, cô cũng tham gia vào đội diệt Vua Quỷ à,
ổn chứ?”
“Ara, đừng coi thường tôi, Suimei-sama. Tôi cũng đã
được học ma thuật và chắc chắn sẽ giúp được cho Reiji-sama nhiều lắm đấy.”
Titania trả lời, ưỡn ngực đầy vẻ tự hào.
Cậu không chắc chắn về trình độ ma thuật của cô ấy,
nhưng cậu vẫn còn muốn hỏi một số thứ.
“Công chúa, cô có chắc mình thành thạo ma thuật chứ,
ý tôi là về vị trí của mình trong cung điện ấy.”
“Không cần phải lo lắng đâu. Vẫn còn cha tôi và các
bộ trưởng mà. Kể cả khi tôi rời khỏi Astel thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.”
“Không, đó cũng không phải là ý của tôi—“
Là một người mang một vẻ đẹp tinh tế như một con bướm
hay một bông hoa. Cô công chúa này yêu quý tất cả. Tại sao một người như thế lại
phải xông pha trận mạc nguy hiểm chứ? Hơn nữa, cô còn được nhà vua khuyến khích
làm vậy.
Không có một người cha nào không yêu con mình. Kể cả
khi con gái mình muốn, làm sao ông có thể để cô dấn thân vào nguy hiểm như thế?
Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng một cô công chúa có thể đóng góp cho đất nước nhiều
hơn là đi chiến đấu thế này.
Biết được điều đó, mà vẫn cho cô đi… ẩn ý sau chuyện
này là gì?
“Suimei-sama, đây là một bổn phận mà tôi phải gánh lấy.”
Có ổn không khi cô tự đẩy mình vào trung tâm của sự
nguy hiểm như thế? Cậu muốn hỏi cô nhiều hơn, nhưng với những lời nói đó, cậu
không thể hỏi thêm.
“Bổn phận…sao?”
“…Vâng. Dù Reiji-sama có mạnh mẽ thế nào thì cũng
không thể để hết gánh nặng lên trên vai cậu ấy được. Ngược lại, phải có ít nhất
một người trong vương quốc Astel này gánh chịu cùng. Người được chọn không ai
khác ngoài chính bản thân tôi, tự tôi sẽ giải quyết nó.”
“…”
Có lẽ chuyện này đúng. Không, Titania không yếu đến
mức mà người khác có thể nghi ngờ. Cách nói chuyện mạnh mẽ của cô rất chân thành
và không thể lay chuyển. Titania đã tự cho rằng đấy là bổn phận của mình, và đó
là lí do cô đang ở đây.
Thấy quyết tâm của cô ấy, cậu đã bị một nỗi buồn tấn
công. Cậu chỉ có thể tưởng tượng được sự cay đắng mà người trong vương quốc
Astel đã phải cảm nhận. Vì thế, thay vì củng cố lời nói của mình, cô dịu giọng
đi.
“Suimei-sama?”
“…Thấy mọi chyện như thế, xin thứ lỗi vì sự thô lỗ của
tôi trước đó. Tôi sẽ để việc chăm sóc Reiji và Mizuki lại cho cô.”
“Cậu có thể để họ lại cho tôi. Tôi đảm bảo mọi người
sẽ trở về an toàn.”
Khi nói điều đó, cô gật đầu chắc chắn. Dù chỉ xảy ra
trong khoảnh khắc, vì lời hứa đến từ cô công chúa trước mặt, nên cậu đã cảm thấy
yên tâm hơn, dù chỉ một chút.
Đột nhiên, cô công chúa nói với Suimei bằng một giọng
cứng rắn.
“Tôi vẫn còn vài điều muốn nói, Suimei-sama.”
“Hả?”
“Tôi thực sự đã coi Reiji-sama và Mizuki-sama là những
người bạn thân thiết. Vì lí do đó, tôi hi vọng cậu đừng quá trang trọng với tôi
được không?”
Công chúa nói lên suy nghĩ của riêng mình, đây không
phải là một mong ước từ một người có vị trí cao như cô.
“Chuyện đó có được không?”
“Làm ơn.”
Trả lời câu hỏi của cậu, cô cầu xin lại một lần nữa.
Suimei trấn tĩnh bản thân mình và chấp thuận.
“…Tôi hiểu, hãy làm như thế, công chúa-“
“Là Titania, Suimei” Titania phản đối, một nụ cười
xuất hiện trên mặt cô.
Một nụ cười như thế chỉ có thể được miêu tả là “thần
thánh”. Một nụ cười với một người khác giới
như vậy, có một số người không thể chịu được. Không hiểu tại sao, nhưng
nụ cười của cô làm cậu nhớ đến Reiji.
Dù thế nhưng cậu không thể để mình bị quyến rũ. Thay
vào đó, cậu đáp lại bằng một nụ cười.
“Đúng thế, vui thật ha, Titania.”
“Từ bây giờ, bốn người chúng ta là bạn của nhau.”
Từ ngày này trở đi, họ muốn đồng hành với nhau không
thể tách rời. Trong mắt Reiji và Mizuki, niềm vui của Titania giống như họ vừa
mới làm quen với một người bạn đầu tiên vậy.
Đột nhiên, Suimei gọi Reiji.
“Heey.”
“Hmmm?”
“Ừm, đừng để ý.”
Thấy biểu hiện của Reiji, không chút phiền não,
Suimei liền ngậm miệng lại.
Lúc đầu, cậu định hỏi, “Nếu có cách nào đó để về
nhà, liệu cậu có muốn về?”, và một câu như, “Nếu cậu sẵn sàng chờ đợi, thì chắc
chắn tớ sẽ làm cho nó xảy ra.”
Nhưng cậu tự dừng mình lại. Kể cả nếu cậu có nói như
thế, thì Reiji cũng sẽ chẳng thay đổi quyết định. Tất cả những thứ cậu muốn làm
sẽ làm cho tình hình trở nên rối rắm hơn. Suimei không cho phép mình cản trở
con đường của bạn mình cho dù có bất cứ lí do gì. Đó là lí do vì sao cậu không
nói ra. Cậu muốn giữ mọi thứ chỉ mình biết cho đến khi mọi chuyện có tiến triển.
“Chúc may mắn khi ra ngoài đó nhé.”
“Ừ, cậu cũng thế. Cám ơn, Suimei.”
“Ah.”
Reiji cười khi Suimei gật đầu. Thử thách đang ở phía
trước; cậu chỉ có thể đối mặt với chúng bằng một nụ cười nhạt, một khuôn mặt lo
lắng, nhưng can đảm trong tim.
…Cuối cùng việc chuẩn bị cho cuộc hành trình của họ
đã kết thúc. Titania quay sang Reiji.
“Đến lúc chúng ta phải đi rồi, Reiji-sama.”
“Hiểu rồi. Mizuki, ở gần tớ được chứ?”
“….”
Trong vòng tay mở rộng của Reiji, Mizuki gật đầu
lúng tùng. Rõ ràng ý định của Reiji là bảo vệ và đảm bảo một người thân của
mình không gặp nguy hiểm, nhưng Mizuki và Titania lại không chỉ nghĩ như thế.
Khi Mizuki nắm lấy tay Reiji với tâm trạng vừa vui vừa bối rối, Titania nhìn với
một ánh mắt ghen tị.
“R-Reiji-sama, mình nữa!”
“Ế? Tia?”
Reiji thốt lên ngạc nhiên khi thấy Titania nắm lấy
cánh tay còn lại.
Mặt của cậu xuất hiện một cái nhìn trông như cậu hiểu
rõ mọi chuyện - mặc dù cậu chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
“Chắc chắn rồi… Đừng rời xa mình, Titania.”
“--! Không bao giờ!”
Sau khi nghe Reiji nói, Titania mỉm cười rạng rỡ và
trả lời hạnh phúc.
…Được 2 cô gái xinh đẹp bám lấy 2 tay, chàng anh
hùng uể oải sải bước lên xe ngựa (TL note: Có số hưởng méo biết hưởng xD)
(Editor: Main của ta đâu)
Mọi người xung quanh, dù là bất cứ ai, cũng nhìn
theo với một ánh mắt đầy sự ganh ghét và ganh tị, tất cả những người đàn ông, những
kị sĩ và những người lính, Suimei cũng không phải ngoại lệ.
“…Cậu thì biết gì chứ? Quên đi. Tốt nhất cậu nên bị
kẹt ở đây mãi mãi.”
Ghen. Một sự ghen tuông kinh khủng. Thật là ngu ngốc,
nhưng cậu không cảm thấy như vậy. Cảm giác của cậu giống như những người xung
quanh vậy.
Thú thật thì, lời nói vừa rồi là không cần thiết. Cậu
biết rằng Reiji không có ý định giành toàn bộ phần đời còn lại của mình trong
cuộc sống nở hoa như vậy. Reiji cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“Cậu nói gì đấy Suimei?”
“K-không, không có gì đâu.”
“…? Nếu cậu nói thế thì thôi vậy.” Reiji thắc mắc.
Cậu đang quan tâm để hiểu được cảm xúc của người
khác trong tình huống này - kể cả phụ nữ lẫn đàn ông - không phải cứ muốn là
làm được.
Và rồi, cỗ xe đón lấy ba người, một người đứng giữa,
với hai bên là 2 ‘niềm vui’, rời xa Suimei.
…Cuối cùng, âm thanh của cánh cổng đang kêu lên. Những
tiếng nhạc, tiếng vỗ tay và cổ vũ đã báo trước cuộc khởi hành của Reiji và những
người khác.
Sau khi cánh cổng đóng lại, Suimei đứng một mình, như
thể đã bị bỏ lại phía sau. Thành thực mà nói, đó chính là con đường mà cậu tự
chọn. Nỗi buồn và sự cô đơn làm cậu hối hận với sự lựa chọn đó.
“Họ đi rồi, hở.” Cậu ngây người lẩm bẩm.
Muốn trở về nhà, cần trở về nhà, quay lưng lại với
nguy hiểm…. là lựa chọn sai sao? Nhìn bạn bè mình đi vào chốn nguy hiểm, ý nghĩ
đó vụt qua tâm trí cậu.
--Sau này, cậu sẽ tự đi trên con đường của mình,
khác với hai người kia. Không được phép mềm lòng. Đó là ý nghĩ của một người
thuộc Hội Thầy Phù Thủy.
Điều đó nghĩa là, cậu vẫn không nghĩ quyết định bước
trên con đường tiêu diệt Vua Quỷ là tốt nhất.
Các bước rõ ràng là chưa được hoàn thành; tất cả sẽ
vô ích nếu cậu không bao giờ trở về nhà. Có những việc mà cậu phải thực hiện,
có những người mà cậu phải cứu. Với những trách nhiệm phải gánh vác, quay lại với
thế giới này quả thực không quá đáng lắm. Tuy nhiên những lí do này chắc chắn sẽ
chẳng thể tác động đến những người vừa khởi hành.
“…”
Như đã suy nghĩ, cậu nhìn lên trên.
Hình ảnh của những người quan trọng với cậu hiện lên
trên bầu trời xanh.
Một trong số đó là người đã nuôi dưỡng và dạy cậu ma
thuật, cha cậu, người đã vấp phải sai lầm trên con đường ma thuật.
Người đứng đầu Hội Thầy Phù Thủy, luôn giải quyết những
vấn đề bất khả thi bằng cách của mình.
Một hình bóng nhỏ nhắn màu xanh, cô gái trẻ bị dính
lời nguyền của Ludwig.
Đội tiên phong bất khuất của các hiệp sĩ Hoa Hồng Mười
Cánh.
Những bước chân cậu để lại sau lưng với những người
bạn thuở thơ ấu.
Lựa chọn của cậu có hơi ích kỉ, cậu hiểu rõ điều
này. Chưa hết, phải đối mặt với những vấn đề trong đầu của mình, cậu biết đây
là sự lựa chọn duy nhất còn lại.