Vài ngày sau khi Reiji và những người khác rời khỏi.
Suimei sau khi xác định được kế hoạch cho những ngày tiếp theo của mình, cậu
cũng rời khỏi cung điện Camelia.
Trong khi những người khác được đưa tiễn với tiếng
reo hò nhiệt tình; thì với Suimei hoàn toàn ngược lại, chỉ có một sự im lặng.
Đó là điều đã được dự đoán từ trước. Trước khi rời đi, cậu muốn nói lời tạm biệt
với vua của Astel, vua Almadiyauss, và Felmenia trước khi tự mình âm thầm đi đến
thủ đô đế quốc Mehter.
“Mình không nghĩ là ông ấy sẽ cung cấp tiền cho
mình…” cậu ngập ngừng lẩm bẩm, nắm chặt cái túi trong tay. Tiếng kim loại va lẻng
xẻng vào nhau khi cái túi bị lắc. Khi Suimei chuẩn bị rời khỏi cung điện, thì
ngài thủ tướng Gress đã đưa cho cậu cái túi này, với 20 đồng xu lẻ bên trong.
Ngài thủ tướng nói cậu phải cám ơn sự hào phóng của
nhà vua và ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ. Sau một cuộc nói chuyện dài dòng
và nhức não, ngài thủ tướng buộc cái túi vào tay cậu và đuổi cậu khỏi cung điện.
Từ những lời nói của ngài thủ tướng, Suimei đoán đây
là ý của nhà vua và ông ta đã ra lệnh cho ngài thủ tướng một cách bí mật.
Vì chuyện bất ngờ này, mà Suimei chỉ có thể gãi đầu
yếu ớt.
“Mình đã nói mình chẳng cần gì rồi mà, nhà vua cố
tình làm cho mình mắc nợ ông ta sao…”
Mặc dù đã kiên quyết từ chối mọi sự trợ giúp, nhưng
dù sao thì cậu vẫn có một số thứ muốn họ giúp. Nhà vua đã rất quan tâm đến chuyện
này, đây không phải là một phần của kế hoạch hay thứ gì khác, mà chỉ là lòng tốt
của ông mà thôi. Hoặc cũng có thể, ông muốn tạo một mối ơn huệ này để làm cho
Suimei phải mắc nợ mình. Điều này làm cho Suimei cảm thấy bức xúc.
Khi nói đến “nợ ơn huệ”, thì người mắc nợ phải trả
ơn cho người đã giúp mình bằng mọi giá. Điều này đã tạo nên một mối liên kết giữa
Suimei và vương quốc Astel. Dù ông chưa nói ra, nhưng không thể chối cãi được
chuyện đây là một việc làm bất chính.
Mục đích của ông là dùng uy tín và lương tâm của cậu
để đảm bảo mọi kế hoạch sau này sẽ diễn ra một cách suôn sẻ. Khi nói rằng cậu sẽ
đi, thì chẳng có sự trợ giúp nào là miễn phí cả, họ chỉ làm vì chính bản thân
mình thôi.
“Ha…Một trò lừa gạt rẻ tiền. Mà, mình nghĩ là nếu
ông ta không làm như vậy thì chẳng đáng là vua của một quốc gia…”
Suimei đã định trả lại món quá ngay tại chỗ, nhưng
nhà vua đã đoán trước được, nên ông không trực tiếp đưa cho cậu món quà mà nhờ
người cấp dưới của mình, rồi Suimei sẽ cảm thấy khó xử để từ chối. Thật vậy, nếu
cậu từ chối món quà ngay trước mặt ngài thủ tướng có mái tóc che một mắt kia,
thì chẳng có gì đảm bảo là cậu sẽ được yên ổn khi rời khỏi cung điện. Cậu muốn
rời khỏi đây với càng ít rắc rối càng tốt và mọi thứ phải được yên ổn. Vì lí do
đó, cậu không thể không nhận lấy món quà
Đương nhiên là, nếu cái túi tiền này được đưa cho cậu,
thì cậu có thể từ chối ngay lập tức. Hoàn toàn có lí do để dứt khoát từ chối việc
đó, nhưng tìm lí do chính đáng mới là chuyện khó, món quà đó lại chính là tiền,
thứ mà cậu cần cho những ngày tiếp theo.
Từ việc đi lại cho đến ăn uống, từ chi tiêu ma thuật
cho đến thức ăn, tiền rất cần thiết cho những thứ đó. Nên nếu cậu có càng nhiều
tiền thì càng tốt. Với hoàn cảnh hiện tại, thiếu tiền là nát. Sau khi đắn đo
xem hại hay lợi nhiều hơn, thì cuối cùng, cậu vẫn lấy tiền.
Nói sao thì ân huệ cũng khác với trách nhiệm. Nếu họ
có yêu cầu gì, thích thì cậu sẽ làm, còn không thì thôi.
Vấn đề duy nhất ở đây là… cậu không chắc chắn về liệu
mình có khả năng tính toán chính xác hay không.
…Ánh mắt của Suimei hướng xuống bức thư trong bao
da. Ngay trên đầu bức thư đã nói lên hi vọng của nhà vua, “dù sao thì mong cậu
hãy chấp nhận ý tốt của ta”, lời nói này đã làm cậu ngạc nhiên. Cảm động với những
lời trên tờ giấy, cậu thở dài.
Sau đó, vì điều này, cậu bày tỏ lòng biết ơn với nhà
vua. Ngoảnh mặt lại nhìn cung điện, lúc này đã xa tít tắp, cậu cúi đầu với sự
tôn trọng.
“Một con cáo già.”
Dù thế nhưng đúng như dự đoán, điều đó không đủ để
xua tan cái tâm trạng u ám của cậu.