Do
phải hứng chịu những ánh nhìn thù địch, Suimei đang cảm thấy khá khó chịu.
Người
hướng dẫn vui vẻ nở nụ cười ấm áp khi nãy, giờ đang lườm cậu một cách lạnh
lùng. Ngoài ra còn có một gã hộ pháp giận dữ đang đứng trước cậu, khiến cậu
không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Những
nhà thám hiểm và cả các nhân viên khác của Hội, như thể cảm thấy bản thân bị
xúc phạm, đang nhìn chằm chằm về phía đó. Những mối đe dọa dày đặc đang bao
quanh Suimei, vị khách từ thế giới khác.
“Oài,
tình hình có vẻ xấu rồi đây…”
Suimei
thầm rên rỉ. Cậu đã gặp sai lầm nghiêm trọng khi chọn trang phục, nên giờ có bị
gì nữa thì cậu cũng phải chấp nhận thôi. Tóm lại thì, đây là nơi mà tụ tập của
những thành phần kiếm sống bằng cách chiến đấu. Thậm chí đôi khi họ phải đặt cược
sinh mạng để hoàn tất nhiệm vụ. Và chắc chắn rằng không ít người đã phải bỏ mạng.
Bởi
vậy, việc họ chấp nhận cho những người có cách ăn mặc như cậu tham gia thì thật
là lố bịch. Thậm chí không xét đến trang phục của cậu, ai cũng nhìn thấy cậu chẳng
có tí kinh nghiệm thực chiến nào. Bởi lẽ có thằng ngu nào dám đăng ký làm nhà
thám hiểm mà lại không trang bị vũ khí như cậu không chứ? Cộng thêm cái vóc
dáng còm nhom của người châu Á đấy nữa, hẳn ai cũng nghĩ cậu là một thằng nhóc
đang ảo tưởng sức mạnh bản thân.
Thế
nhưng, ở thế giới của cậu – giả sử nó có một Hội giống như ở đây – thì việc
mang vóc dáng nhỏ bé cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Trong một thế giới có vô
số các môn phái võ thuật, các kỹ thuật ám sát và hằng sa số các loại vũ khí;
thì cho dù bạn có nhỏ bé đến đâu, tầm thường đến đâu, dù bạn là một đứa trẻ hay
là một ông già, thì bạn vẫn có thể trở nên vô cùng nguy hiểm. Nếu xét đến độ
nguy hiểm của các vũ khí, ám kỹ, võ thuật hay cả ma thuật ở thế giới của cậu
thì cậu tin rằng những thứ tương tự ở thế giới này chỉ là trò chơi con nít.
Dù
rằng, đúng là vóc dáng to lớn và hung tợn là một lợi thế, nhưng chúng không phải
là yếu tố quyết định trong một trận thực chiến. Và việc phán xét đối thủ chỉ
qua ngoại hình là một sai lầm ngu xuẩn mà rất dễ dẫn đến cái chết. Điều này càng
đúng hơn khi nói về pháp sư hoặc thầy phù thủy. Những kẻ có ngoại hình hung tợn
sẽ phải nhận kết quả thảm khốc khi khinh thường các pháp sư nhỏ con nhưng đầy sức
mạnh.
Đối
với Suimei, cậu sẽ chẳng quan tâm đến ngoại hình đối thủ mà cậu sẽ tập trung phân
tích điểm yếu hoặc tìm hiểu các độc chiêu của đối phương, bởi cậu cho rằng đó mới
là những yếu tố quyết định chiến thắng trong một trận chiến.
Khi
bị triệu tập sang thế giới này, Suimei quyết định sẽ tiếp tục hành động như khi
còn ở thế giới của cậu. Bởi với cậu, điều đó là “bình thường”.
Tuy
nhiên, chẳng có lý nào mà những người ở đây cũng có lối suy nghĩ như vậy. Và do
đó, đây là lỗi của Suimei khi không để ý diều đó, dù rằng cậu đã cố gắng để
không mắc phải một cái lỗi ngớ ngẩn nào khi tham gia Hội. Việc đăng ký làm nhà
thám hiểm là điều cần thiết cho hành trình của cậu. Hơn nữa, cậu vẫn chưa tìm một
chỗ tạm trú. Vì thế, cậu không thể lãng phí thời gian ở đây được.
Có
lẽ bây giờ cậu không thể đi mua một cây kiếm rồi quay lại được, bởi ngoại hình
của cậu đã tạo thành cái ấn tượng tồi tệ với họ rồi. Giờ mà thay quần áo thì
cũng chẳng giúp được gì. Và chắc rằng giờ họ chỉ muốn đã đít cậu ra ngoài lập tức,
nên đi ra mua kiếm thì đừng mơ tới việc được vào lại đây.
Khi
Suimei đang tập trung suy nghĩ và quan sát tình hình xung quanh, gã hộ pháp kia
đã nổi đóa. Gã hét lên:
“…Này,
thằng ranh. Mày có vẻ khá tự tin về bản thân nhỉ?”
“Ông
nói vậy cũng đúng. Nếu tôi không tự tin về bản thân, chắc hẳn tôi sẽ không định
đến nơi này.”
“Thế
hả. Được thôi, để xem mày có gì nào…” gã gầm lên như đe dọa khi thò tay ra đằng
sau vớ lấy thanh kiếm.
Hoảng
hốt, cô hướng dẫn liền vội vã can gã lại.
“C-Chờ
chút! Đừng để ý những gì cậu ta nói, vẫn còn…”
“Chẳng
sao cả. Nó đang nghiêm túc kìa!”
“N-Nhưng
Hội có luật cấm các hành vi bạo lực với người bình thường! Ông sẽ bị phạt đó!”
“Đây
không phải là ‘hành vi bạo lực’. Mà dù sao thì luật đó cũng chỉ áp dụng với
‘người bình thường’, đúng không? Thằng nhãi này muốn gia nhập Hội mà. Vậy nó
không phải là ‘người bình thường’. Nên tôi chỉ muốn một cuộc kiểm tra nhỏ
thôi.”
“Nhưng…kể
cả khi ông nói thế…”
Do
thái độ của gã, cô hướng dẫn chỉ có thể lắp bắp cãi lại. Sau khi phớt lờ cô, gã
quay sang Suimei, hỏi.
“Mày
đang nghiêm túc hả? Có chắc không?”
“Chắc
chắn.”
Suimei
chấp thuận lời khiêu khích của gã, và cậu thầm thở dài. Đúng là tình hình đã trở
nên rất xấu, và những với cái không khí khát máu trong phòng lúc này, cậu chỉ
còn có thể giải quyết bằng một chút bạo lực.
Và
rồi cậu bắt đầu bước đi —
“Được
rồi, ít ra thì đây cũng không phải là thế giới của mình. Những tên khốn trong
Giáo Hội cũng chẳng ở đây, và ở đây thì ma thuật được dùng thoải mái. Mình đoán
chẳng có gì phải giấu cả…”
Thành
thật, suy nghĩ của Suimei về cái cách mà cậu hội nhập với thế giới này đã thay
đổi đáng kể trong vài ngày qua. Đầu tiên, cậu muốn giữ bí mật về sức mạnh của
mình như đang ở thế giới cũ. Nhưng đối với những người ở đây, ma thuật là một
phần của cuộc sống hằng ngày. Gặp một đối thủ dùng ma thuật, thì dùng ma thuật
để chống lại là tốt nhất. Rất khó để che dấu ma thuật với mọi người xung quanh.
Và do cậu chẳng biết mình còn ở thế giới này bao lâu, cậu chẳng thể che giấu ma
thuật của mình mãi được.
Hơn
nữa, ở đây ma thuật được coi là một thứ kì diệu, là phước lành được ban bởi
Chúa. Những người bình thường chỉ thấy ma thuật ở những nơi có liên quan đến
tôn giáo – như nhà thờ. Theo đó, cái lí do khiến cậu che giấu ma thuật ngày
càng ít. Mối lo lắng khác của cậu khi ở thế giới cũ, là ma thuật của cậu sẽ bị
nhìn thấu và bị sao chép, thì điều đó chẳng đáng lo tí nào ở thế giới này. Với
cái trình độ ma thuật lạc hậu của thế giới này, thì trừ khi cậu nói ra, có lẽ
chẳng ai có đủ khả năng để hiểu được ma thuật của cậu.
Đơn
giản mà nói thì thực hiện ma thuật ở đây cũng khá an toàn. Dù gì đi chăng nữa,
nếu cậu trở thành một nhà thám hiểm thì lúc nào đó cậu cũng phải dùng đến ma
thuật thôi. Trong trường hợp đấy, việc thực hiện ma thuật lúc này, hay một lúc
nào đó, cũng chẳng khác gì nhau.
Mặc
dù trong thâm tâm, cậu rất muốn giữ bí mật này càng lâu càng tốt. Nhưng khi sau
khi xem xét tình hình, cậu cho rằng đây là cơ hội tốt để chứng minh mình có đủ
sức mạnh để gia nhập Hội. Cậu muốn chấm dứt cái chuyện vớ vẩn này trước mặt
khán giả như một chứng nhân.
Trong
lúc Suimei đang cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo, thì gã to con mất kiên nhẫn
và hét lớn.
“Mày
đang diễn kịch câm hả? Hay mày thấy nguy hiểm đến nỗi không nói được rồi sao?”
“Chà,
nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải tôi đang gặp nguy hiểm sao?” Suimei điềm tĩnh
trả lời. Nhưng thực ra thì, cậu không thể nghĩ ra cách khác để phản ứng lại.
Bình tĩnh lại thì cậu thấy chuyện này chẳng có gì phải hốt hoảng cả. Mặc dù
không khí ở đây khá căng thẳng, nhưng ở mức độ này chẳng có gì đáng lo ngại.
Như đã nói trước đó, Suimei đã phải đương đầu với nhiều trận chiến 1 mất 1 còn,
vào sinh ra tử, nên cậu có một tinh thần vững trãi như một chiến binh lão luyện.
Cái
áp lực trước gã đàn ông này không cùng đẳng cấp với những thứ trước đây cậu phải
đối mặt. Hơn nữa, khi so sánh với những cơn giận dữ điên cuồng của những người
tin vào Chúa khi đối đầu với các phù thủy, thì cái “thái độ thù địch”của gã đàn
ông này chẳng khác nào thiện chí. Và chắc rằng nó cũng chẳng đáng để so với cảm
giác bị bao vậy bởi hàng ngàn người lính với vũ khí hiện đại. Hay nó cũng chẳng
đáng sợ như lúc đứng trước những sinh vật sống được gọi là QUÁI VẬT và phải
đương đầu với sức mạnh của chúng.
Bởi
vậy, “lời đe dọa” của gã hộ pháp đối với cậu chẳng khác nào trò đùa. Tức là,
Suimei chỉ đơn giản là đã quen với những thứ nguy hiểm chết người, cậu chẳng cảm
thấy chút nguy hiểm nào bây giờ.
“Chẳng
hiểu hắn đang nghĩ gì? Chắc hắn nghĩ mình là một thằng ranh chưa trưởng thành
và không biết giới hạn của mình, hay là một thằng ngốc chẳng thể đọc được cái bầu
không khí trong phòng, hoặc là một tên cứng đầu không biết khi nào nên quay lại?”
Tiện thể, do phù thủy ở thế giới của cậu luôn khống chế lượng mana tỏa ra để
che giấu danh tính, nên hiện tại ai cũng cho rằng cậu không thể sử dụng ma thuật.
Gã
kia khịt mũi.
“Hmph.…
Tao bắt đầu đây. Để xem mày muốn đỡ hay né đòn này—”
Gã
tuyên bố bắt đầu cuộc tỉ thí. Chỉ vào lúc đó, những người khác mới nhận ra
Suimei cũng đã bắt đầu nghiêm túc.
Nếu
đây chỉ là một sự biểu diễn sức mạnh, thì cậu ta cần những thứ gì? Có lẽ điều cậu
cần là bất ngờ trở nên nghiêm túc. (ED: ngắn gọn là tỏ vẻ ngầu :v)
Mặc
dù trong cậu vẫn còn khá nhiều mâu thuẫn, nhưng Suimei vẫn đang tập trung vào
trận chiến.
—Tư
thế của gã đàn ông cho cậu thấy hắn đang chuẩn bị rút kiếm và lướt tới. Thấy thế,
cậu quyết định quan sát để biết thời điểm rút kiếm và dự đoán quỹ đạo đường
chém.
Sau
khi quyết định nhắm đến chuôi kiếm, cậu tăng cường mana của mình. Đồng thời cậu
búng ngón tay.
“Guhooo!?”
Trong
một khoảnh khắc, tiếng rú của một vụ nổ –
vụ nổ không lớn lắm – vang lên. Tác động từ vụ nổ đã làm cho gã kia bay
kên không trung rồi đáp xuống bức tường phía sau. Thanh kiếm đã bị bật khỏi tay
gã và xoay vòng trên không trung.
Âm
thanh của thanh đại kiếm rơi xuống cùng lúc với tiếng hét của gã.
“Ugh…
Lúc nào mà mày… C-Chết tiệt! Cái quái gì vừa diễn ra…?”
Không
biết được đã có thứ gì đánh vào mình, hắn liếc mắt nhìn quanh.
“Cái
g…?”
Người
phụ nữ hướng dẫn, đang đứng sau hắn, cũng bối rối thốt lên. Có lẽ cô đã bị sốc
bởi sự chênh lệch giữa sức mạnh của Suimei và ngoại hình của cậu, hoặc là cô
không thể giải thích được chuyện gì vừa diễn ra trong khoảng khắc khi nãy.
Những
người theo dõi trận đấu cũng đang trố mắt ra vì kinh ngạc.
“Xin
lỗi, nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Tôi
đã sử dụng ma thuật.”
Suimei
thờ ơ trả lời câu hỏi của cô hướng dẫn.
Phía
bên kia cuối cùng cũng đã bình tâm lại, hắn đứng dậy vã vố tay mạnh vào đầu.
“Ma
thuật? Nhưng tao chưa nghe thấy một câu thần chú hay một từ mở …?”
“Đúng
vậy.”
“Mày
đang giỡn với tao à? …”
“Trước
đó tôi có làm gì đâu, nên sao ông nghe được gì.”
Suimei
chẳng thèm khiêm tốn mà trả lời thẳng.
Với
cái phản ứng mà cậu vừa nhìn thấy, có lẽ sự ngạc nhiên của Felmenia lần đó cũng
là hợp lí. Việc kích hoạt ma thật mà không cần thần chú hoặc từ mở thì là bất
khả thi với người ở thế giới này.
—Ma
thuật nghi thức. Phụ thuộc vào dịp sử dụng, nó được biết đến là ma thuật nghi lễ
hoặc ma thuật nghi thức, một trong những loại hình của ma thuật. Dù là ma thuật,
nhưng nó còn kết hợp với nhiều loại hình khác như kĩ thuật, chiêm tinh thuật,
hay những loại khác của ma thuật. Để sử dụng cần có những câu thần chú, khi câu
thần chú vang lên, phép sẽ được kích hoạt theo lệnh.
Còn
ma thuật hiện đại thì khác. Nó mới đáng được gọi là ma thuật “hàng hiệu”.
Trong
ma thuật hiện đại vẫn có những ma thuật hoạt động theo nguyên lí đã được định sẵn
từ trước, được kích hoạt bởi các câu thần chú. Phép triệu hồi là một ví dụ, và
nó dường như ăn đứt mọi ma thuật ở thế giới này.
Tuy
nhiên, cái Suimei vừa dùng là một ma thuật của hệ thống khác. Với những ma thuật
thuộc hệ thống này, điều kiện cần thiết để kích hoạt chỉ là một cái búng tay.
Đơn
giản và phổ biến, một ma thuật đã được hệ thống hóa, thì rất tiện lợi khi sử dụng.
Ma
thuật không cần thần chú là điều bình thường đối với những phù thủy ở thế giới
của cậu.
“Vậy
cậu là…”
“À,
vâng. Xin lỗi vì không nói trước điều này, nhưng đại loại tôi là pháp sư.”
Sau
lời giải thích của cậu, một vụ bàn tán nổ ra.
“Một
pháp sư, ăn mặc như vậy?!”
“Tôi
chưa bao giờ nghe đến ma thuật không cần thần chú…”
“Ôi,
đừng nói rằng cậu ta là một siêu pháp sư nhé…?”
…Tuy
khi nãy cậu có hơi quá đà một chút. Nhưng thực sự thì cậu chỉ búng ngón tay mà
thôi. Từ những tính chất của ma thuật hiện đại, việc kích hoạt phép bằng một
hành động nhỏ không có gì là đặc biệt. Thực tế thì, màn biểu diễn vừa rồi có
bao gồm ma thuật nhắm vào kẻ thù và ma thuật tạo một lực đẩy lớn, thế nhưng chẳng
ai có thể hiểu được cái đơn giản ấy cả.
Sau
khi kết thúc, cậu quay về phía cô hướng dẫn, và nói.
“Cô
tin tôi rồi chứ? Tôi cần chứng minh gì nữa không?”
“K-không
hẳn. Ma thuật của cậu thì tuyệt khỏi bàn rồi, nhưng tại sao một pháp sư như cậu
là không có áo choàng hay một cây trượng chứ? Chẳng phải đấy là những thứ cần
thiết của một pháp sư sao?”
…?
“Hả?
Thực sự chúng là những vật cần thiết ư?”
“Không,
không hẳn, nhưng phần lớn các pháp sư đều sử dụng chúng.”
“Ai
quan tâm chứ? Tôi chẳng phải là một người có cái phong cách như thế chỉ vì tôi
không thích.”
“…”
Lời
nói của cậu khiến cô hướng dẫn không biết nói gì, miệng cô mở nhưng không có lời
nói nào cả.
Và
rồi…
“C-chuyện
này không phải ‘chỉ vì’ đâu! Những vật đó dùng để khống chế mana và kháng lại
ma thuật tấn công đấy, cậu biết chứ?!”
“À,
tôi có đồ giống như áo choàng pháp sư, nhưng không có quyền trượng. Bây giờ, nếu
cần phải kích hoạt phép phức tạp thì những công cụ trợ giúp là không thể thiếu.
Nếu nói đến những thứ như chỉnh lượng mana cần dùng cho ma thuật, thì chỉ có những
pháp sư hạng ba mới cần những thứ hỗ trợ như vậy thôi.”
“Haaah…”
Lời
nói đầy quyết đoán của Suimei làm người hướng dẫn không nói nên lời.
“Thực
sự thì ở đây các pháp sư đều cần trượng và áo choàng cả sao?” Vì Felmenia không
dùng trượng phép nên cậu cũng chẳng để ý lắm.
Thực
tế thì tại thế giới của cậu, từng có một thời trượng phép được xem là công cụ
không thể thiếu với mọi phù thủy. Theo sử sách ghi chép, điều này xuất phát từ
nền văn minh Ai Cập cổ đại. Với họ, những vị thần lúc nắm trong tay trượng
phép, là lúc sức mạnh của thần được bộc lộ tối đa. Ngoài ra, sử sách còn ghi nhận
những trường phái khác cũng dung gậy phép, như Celtic Druids (Những pháp sư của
Celtic cổ). Kể cả trong thời hiện đại thì cũng có Trượng Bông Sen của Mathers.
Dù
có những điểm khác biệt giữa các hệ thống ma thuật khác nhau, trượng phép là một
công cụ trợ giúp vô giá cho các thầy phù thủy xưa, đặc biệt đối với người dùng
Hỏa hệ.
Điều
đó có nghĩa là cậu, một phù thủy hiện đại, không cần một cái trượng nào cả.
Khi
nói đến áo choàng phép, vật dụng giúp tăng khả năng phòng ngự của chủ thể, thì
cũng có cả đống quan điểm về nó.
Trong
giới phù thủy ở phương Tây, ai cũng có ít nhất một chiếc áo choàng. Do khả năng
kháng phép của nó, cậu cũng đã trang bị một cái. Nhân dịp này, cậu liền lấy ra
một chiếc áo choàng đen - trắng từ cặp đeo, như để thu hút sự chú ý.
…Một
áo choàng pháp sư và một cây gậy phép.
Tuy
chúng đã khá lỗi thời nhưng cậu không vứt chúng đi vì đó là một bằng chứng cho
thấy cậu là một thầy phù thủy. Chính xác hơn thì tuy chúng không hợp với những
phù thủy hiện đại, thì thường cũng chẳng có ai vứt bỏ chúng.
Không,
có những người vì sự phát triển hiện đại nên đã vứt bỏ chúng. (Ám chỉ khoa học)
Mặc
dù họ cũng theo đuổi những bí ẩn của thế giới, nhưng họ lại xem các phù thủy là
một nhóm phản khoa học, và thường đối đầu với phù thủy. Nhưng có lẽ họ vẫn bị ảnh
hưởng bởi xã hội phù thủy.
Trượng
phép biến thành khẩu súng, và áo choàng pháp sư biến thành bộ comle phương Tây.
Giữ nét truyền thống như các phù thủy là rất tốt. Nhưng phe khoa học đã tìm ra
cách để cải thiện lại những nét truyền thống thì lại càng xuất sắc hơn.
Thế
nhưng, điều đó đã dẫn đến cái sai lầm không thể chối bỏ của Suimei.
“Xin
thứ lỗi. Tôi không nhận ra vấn đề về quần áo của mình.”
Thái
độ khiêm tốn thay cho lời xin lỗi của cậu như để đáp lại sự ngông cuồng của người
đàn ông.
“K-không
sao cả. Lỗi của ta là đã đánh giá cậu quá vội vàng. Ta rất xin lỗi.”
“Tôi
rất vui khi nghe ông nói vậy… do vấn đề đã được giải quyết, giờ tôi gia nhập Hội
được rồi chứ?”
“À,
ừ. Vì ta đã công nhận cậu là một pháp sư nên sẽ không có gì đâu. Cô ấy sẽ tiếp
tục hướng dẫn cậu.”
Gã
đi qua và chỉ vào bàn tiếp khách.
Theo
sự chỉ dẫn của gã, “Như thế có ổn không?” Suimei hỏi người hướng dẫn.
“V-vâng.
Cậu có thể gia nhập Hội. V-với cho tôi xin lỗi vì thái độ trước đó nhé.”
“Mm.
Đừng lo lắng về nó. Chẳng phải là vấn đề to tát gì đâu…” cậu trả lời cô hướng dẫn,
người đang cúi đầu xấu hổ. Cậu thật sự cảm thấy ngượng trước thái độ của cô,
nhưng giọng điệu lạnh lùng đang phản bội sự bối rối của cậu.
“Xin
lỗi. Tôi thật sự xin lỗi mà.”
Một
lần nữa, thái độ của cô lại quay ngắt 180 độ, nhưng nó cũng khá là dễ hiểu.
Lúc
đó, những người vừa bao quanh vừa kinh miệt Suimei giờ đã quay lại chỗ ngỗi của
mình. Dựa vào tình hình, có lẽ chuyện này đã được giải quyết. Gã kia xin lỗi cậu
một lần nữa trước khi rời đi.
“…Có
vài loại giấy tờ cậu cần điền. Hãy nhập các thông tin cần thiết vào đây.”
“Hiểu
rồi.”
Tờ
giấy mà cô tiếp tân đưa cậu có hỏi một số thông tin cơ bản như tên và tuổi.
Nhìn
trông có vẻ chẳng có gì đáng để giấu, Suimei lấy cái bút lông và lọ mực cô đưa
cho cậu rồi điền vào đấy.
Cô
hướng dẫn liếc vào tờ giấy.
“Ừm,
Yakagi Suimei-san…Xin lỗi vì hơi bất lịch sự, nhưng có vẻ đây là một cái tên đặc
biệt, phải chứ?”
“Tôi
biết mà. Ai cũng nói với tôi như vậy.”
Suimei
cười gượng sau câu nói của mình. Cậu là người Nhật, và cái thế giới này giống với
châu Âu thời trung cổ. Nên cậu khá gượng với cái tên của mình.
“Cậu
chưa có địa chỉ? Tại sao vậy?” Cô gái trẻ hỏi khi nhìn vào tờ giấy.
Đúng
như cô nói, mục “chỗ ở” vẫn đang bị bỏ trống.
Nhưng
nó không có nghĩa là cậu định là một người vô gia cư, mà là đang tìm một ngôi
nhà sau này.
“Tôi
đang có một số kế hoạch để tìm nơi ở, nên giờ chỗ đó cứ tạm thế đã.”
“Nếu
cậu muốn, Hội có thể cung cấp cho cậu một nơi cư trú.”
Dù
cậu thấy đó cũng là một ý kiến hay, nhưng do đã lên kế hoạch, nên cậu đành lắc
đầu.
“Cám
ơn, nhưng tôi dự sẽ đi đến đế quốc Nelferian, và không có ý định sẽ định cư ở
Mehter.
“Tôi
hiểu…”cô ấy nói với giọng khá hối hận.
Cậu
không chắc cô đang hối hận về cái gì, nhưng nhà ở thực sự rất cần thiết. Có lẽ
sau này cậu nên chú ý đến nó.
“Có
chuyện gì sao?”
“Không,
không có gì đâu. Chỉ là Hội muốn biết thành viên đang làm gì, vì thế khi tìm được
một chỗ định cư lâu dài, thì cậu hãy báo cho chúng tôi.”
“OK.”
“Được
rồi, Suimei-san. Chỉ là để xác nhận thôi: cậu đang là một pháp sư ẩn danh phải
không?”
“Đúng
thế.”
“Câu
hỏi tiếp theo: cậu sử dụng nguyên tố nào thế?”
Một
câu hỏi khá thông thường này của người hướng dẫn làm Suimei lúng túng.
“…có
sao không nếu tôi không tiết lộ?”
“Đó
là luật của Hội. Đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân
của ai cả đâu.”
“Tôi
hiểu rồi, hmm…”
“Có
chuyện gì sao?”
Cô
gái trẻ nghiêng đầu và bối rối nhìn vào Suimei. Câu hỏi đó được hỏi khá phổ biến
trong thế giới này. Thật vậy, nhớ lại lúc trong cung điện, do sự hứng thú với
ma thuật, Reiji và Mizuki thường nhắc đến những thứ như “gen” ma thuật giống
cha mẹ hay cái gì đó đại loại vậy. Nhớ không nhằm thì có lẽ họ bảo là đặc tính
ma thuật của một người được di truyền từ đời này sang đời khác. Tuy nhiên, cậu
không tin lắm vào vụ “gen” đó, bởi cậu là một người dùng đa hệ. Liệu chúng có
liên quan với nhau không?
Từ
quan điểm của Hội, có lẽ cũng là điều tự nhiên muốn biết khả năng đặc biệt của
thành viên.
Cuối
cùng, với vẻ mặt khó khăn, Suimei lí nhí trả lời.
“Ừm,
tôi khá giỏi dùng lửa…”
“Hỏa
hệ, phải không? Nhưng cái cậu vừa dùng không phải là Hỏa hệ…”
“À,
ừm…tôi cũng dùng được gió nữa.”
“Hiểu
rồi, vậy cậu có khả năng kép sao.”
“Ừm…kiểu
như vậy đó.”
Câu
trả lời Suimei đưa ra khó có thể coi là rõ ràng. Dù nó ổn với thế giới này.
Như
cậu đã nói, cậu thực sự giỏi về ma thuật lửa. Nhưng đó chỉ là cách nói chung
chung thôi. Không như những gì Reiji và Mizuki nói về “gen”, cậu thông hiểu mọi
hệ phép.
Không
phải là họ nói không có cơ sở. Thậm chí cả ở trong thế giới của cậu, cũng không
có nhiều thầy phù thủy có thể sử dụng ma thuật đa nguyên tố.
Tuy
nhiên, cậu là một ngoại lệ. Cậu là một học giả người Do Thái đang nghiên cứu về
các con số, hay cụ thể hơn, các ma thuật, đòi hỏi phải sáng tạo kết hợp giữa
các số liệu với ma thuật, kết hợp với công thức để tạo ra ma thuật hoàn chỉnh.
Hỏa, Thủy, Lôi, … ngay cả việc biến chất lỏng thành chất rắn cũng có thể. Miễn
là tích hợp đúng lượng mana cần dùng, sau đó tái hợp các hiện tượng và tái tạo
lại bằng ma thuật của mình.
Tuy
nhiên—
“Thuộc
tính huh…”
Chỉ
trong lúc này, cậu đã nhận ra cái khái niệm đó quan trọng thế nào đối với ma
thuật ở thế giới này. Điều đó là đúng kể cả với quan điểm của thế giới hiện đại,
học thuyết Tứ (hoặc Ngũ) Hệ và 5 giai đoạn thực sự rất quan trọng, chúng được
coi là cội nguồn của thế giới.
Thế
nhưng, trước đó, khái niệm “Thuộc tính” không khác gì một lệnh cơ bản của
nguyên tố mà ma thuật ấy thuộc về. Có một ví dụ là, Thủy và Hỏa là 2 hệ tương
khắc, nhưng không có nghĩa nếu bạn biết dùng Hỏa thì sẽ không biết Thủy.
Thuộc
tính của mỗi người được quyết định khi sinh ra là một khái niệm cơ bản ở thế giới
này. Mặc dù, theo một cách nói chuyên môn, mọi người đều có khả năng thực hiện
mọi thuộc tính ma thuật, và có một vài người đã thực hiện được điều còn khó hơn
đối với cả một thầy phù thủy. Thật quá khó để tưởng tượng sẽ có những người vượt
trội hoàn toàn như vậy.
--Nếu
chúng ta lấy việc tạo ra một ngọn lửa là ví dụ, trong khi người hiện đại dùng
công cụ để tạo lửa, thì những người thời cận đại có thể tạo ra lửa khi dùng
diêm, hoặc với những người cổ đại, họ cũng có thể tạo ra lửa với những hòn đá lửa.
Khi
nói đến ma thuật, diêm và đá lửa cũng được xem là một vật phép. Từ xa xưa, một
ngọn lửa có thể được tạo ra bởi thánh thuật hoặc ma thuật, hoặc sử dụng cây
thánh Sefirah cũng có thể tạo ra lửa. Ngoài ra, theo những gì Suimei biết thì lửa
cũng có thể được tạo ra bằng một số phương pháp như thuật chiêm tinh hay bộ bài
tarot (1); hoặc là sử dụng các là bùa phép hay Onmyoudou (2), thậm chí yêu thuật
v.v. Tuy độ mạnh yếu của ngọn lửa phụ thuộc vào sức mạnh người dùng phép, nhưng
tất cả những thứ này sẽ cho ra cùng một kết quả: một ngọn lửa được tạo ra.
Vì
thế, việc sử dụng ma thuật nhiều thuộc tính đã trở nên khả thi ngay cả trong thế
giới này. Nhưng không có ai có thể dùng được phép đa hệ (ED: như dùng ma thuật
kết hợp với thánh thuật cùng lúc). Tuy nhiên, đối với Suimei - một thầy phù thủy
hiện đại, người đã tiếp xúc với rất nhiều hệ thống ma thuật - cái từ “không thể”
không có trong từ điển của cậu.
Cậu
đã nghe đến những thầy phù thủy hiện đại khác cũng không thể sử dụng tất cả các
thuộc tính của ma thuật. Theo dòng suy nghĩ này, thì khá là dễ hiểu tại sao những
người ở thế giới này không thể sử dụng được nhiều thuộc tính, chứ chưa nói đến
đa thuộc tính. Đó chính là bản chất của “ma thuật” ở thế giới này, cũng là lý
do mà cậu xem nó quá lạc hậu. Thậm chí nếu có những hệ phép khác, có lẽ chúng
cũng chẳng có nhiều khác biệt.
“Dù
sao thì, tại sao Suimei-san lại dùng được phép hồi phục thế?”
“Hmm?
Ma thuật hồi phục?”
Suimei
ngẩng cao đầu với câu hỏi đột ngột này.
Một
cái nhìn bối rối xuất hiện trên mặt cô hướng dẫn.
“Đừng
nói với tôi rằng cậu không biết phép phục hồi là gì nhé.”
“Không
hẳn là tôi hoàn toàn mù tịt, nhưng…”
Nghe
đến nó, Suimei cảm thấy như phép hồi phục ở đây hoàn toàn khác với những gì cậu
biết. Có thể đó chỉ là khác biệt về cách nói chú không phải khác biệt về nghĩa
chăng? Dù sao đi nữa, khi nói đến phép hồi phục—
Phép
hồi phục là một thứ sức mạnh rất quan t… Không, chính xác phải nói là rất cần
thiết. Khả năng cho phép chữa lành cho bản thân ai đó trong trận chiến là vô
cùng quan trọng, chẳng phải bàn cãi nhiều. Nhớ lại lúc ở thế giới cũ, chuyện những
thầy phù thủy ở tuổi thanh niên đã dùng phép phục hồi đã gây ra sự gián đoạn
trong lịch sử phát triển xã hội…
Cậu
không phải lo lắng bất cứ thứ gì nếu tiết lộ điều này.
“….
với phép hồi phục, tôi có thể dùng thuật phục hồi năng lượng, giả kim thuật hoặc
thuật tái tạo.”
“Hở?
Phục hồi…năng lượng? Giả kim?”
“Đúng
là vậy…”
Cậu
tiết lộ những ma thuật cậu có thể thực hiện, nhưng trông cô hướng dẫn có vẻ khá
bối rối. Có lẽ định nghĩa phép hồi phục của thế giới này thật sự khác với thế
giới của cậu.
“Ừm…Xin
lỗi, nhưng tôi không thạo ma thuật lắm, nên không hiểu những gì cậu vừa nói.”
…chắc
là vậy rồi.
“Hahaha…”
Đương
nhiên chuyên đó lại xảy ra một lần nữa, Suimei chẳng biết mình nên nói gì.
Phục
hồi năng lượng là một kỹ thuật để chữa vết thương bằng năng lượng. Đôi khi nó
được gọi là “thuật chữa thương” hay “phẫn thuật tâm linh”, có thể chữa mọi vết
thương vật lý ngoài da cho đến chấn thương tâm lý. Nó cũng có khả năng chữa các
bệnh nặng hay nối liền những cánh tay chân bị đứt rời. Phép phục hồi năng lượng
tập hợp nhiều khả năng như vậy, trong khi đó, thuật tái tạo – đúng như tên gọi —
có tác dụng làm cho mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Nó được dùng để sửa chữa
những vật vô cơ, nhưng với một số trường hợp giới hạn, nó cũng có thể dùng để
chữa lành vết thương.
…Cô
hướng dẫn bỏ qua cái ma thuật nghe có vẻ kì quặc qua một bên và tiếp tục hỏi.
“Ừm,
thế tại sao tinh luyện kim loại lại liên quan đến phép phục hồi?” (Giả kim là “錬金術,”, nghĩa đen là “nghệ thuật tinh chế
kim loại.”)
“Vì
năng lượng ma thuật được sản xuất bằng giả kim thuật.”
“Năng
lượng kim loại?”
“Năng
lượng quái gì vậy?!” Suimei vặn lại trong tâm trí của mình trước khi nói to
“…Xin lỗi, nhưng tôi không quen với “Giả kim thuật” ở đây, liệu cô có thể giải
thích được không?”
“Ồ,
ừm, được rồi. Giả kim thuật, đúng như tên gọi của nó, điều khiển kim loại bằng
ma thuật Thổ hệ. Nó được sử dụng nhiều, đặc trưng trong việc chế tạo đồ kim loại,
chế tạo Orichalcum, hoặc tạo ra những con golem có chất lượng cao. Cái năng lượng
mà cậu vừa nói đến, Suimei-san, thuộc về một lĩnh vực ma thuật khác, y thuật…”
“…”
“Suimei-san?”
“Xin
lỗi, không có gì.”
Giả
kim thuật ở thế giới của cậu được tạo ra theo Ai Cập và Hy Lạp cổ đại. Nó kết hợp
luyện kim, y học, tạo kính, và một lượng kiến thức hóa học khổng lồ vào một người.
Tìm được loại thuốc làm bất tử là mục tiêu lớn nhất của nó, và những con người
thời đó đã dùng toàn bộ kiến thức của mình để đạt được mục tiêu đó.
Sau
đó, đến thời mà chịu ảnh hưởng bởi lời dạy của Hermes và nhà giả kim huyền thoại
Paracelus, giả kim thuật đã dần thay đổi. Trong hình thức mới, ngoài việc
nghiên cứu chế tạo thuốc bất tử, hay còn được gọi là hòn đá triết gia, mục tiêu
của nó còn là tìm hiểu về đặc tính của các loại kim loại, tạo ra những người tí
hon hay tái tạo vật chất. Dễ hiểu hơn, nó đã trở thành một trong những trường
phái ma thuật lớn nhất ở Trái Đất. Vì thế giới này không có một Hermes
Trismegistus hay là một Paracelsus, nên khái niệm về giả kim thuật cũng khác xa
thế giới của cậu.
Luyện
kim để tạo ra một con golem là thành quả tốt nhất của giả kim thuật ở thế giới
của cậu. Tuy nhiên, cậu lại hứng thú với cái “Y-Dược” dường như hoàn toàn không
liên quan đến phép hồi phục ở thế giới này. Dù sao thì, rõ ràng giả kim thuật ở
đây hoàn toàn khác với những gì mà cậu biết, nên đã gây ra một số rắc rối
“…Đ-Được
rồi. Vậy thì, tôi sẽ viết rằng cậu có khả năng sử dụng thuật phục hồi nhé?”
“Được.”
Sau
khi cậu gật đầu, hướng dẫn viên cúi xuống viết tiếp những thông tin của cậu vào
giấy. Sau đó, để phá tan không khí, cô ho một cái, và nói với giọng như để kinh
doanh.
“--E
hèm. Xin lỗi, tiếp theo chúng ta sẽ giải thích về Hội Thám Hiểm, Twilight
Pavillion, rồi đến bảng xếp hạng. Các chi tiết sau này sẽ được giải thích bởi
các nhân viên khác. Tôi sẽ nói về Twilight Pavillion đầu tiên.”
Suimei
gật đầu, và cô hướng dẫn viên bắt đầu giải thích.
“Hội
Thám Hiểm, Twilight Pavillion, là một Hội của những nhà thám hiểm chuyên thám
hiểm trong khu vực ranh giới của vương quốc Astel, đế quốc Nelferian và vùng
Liên bang Tự trị Sadias. Những nhiệm vụ của chúng tôi rất đa dạng và đều có phần
thưởng. Chủ yếu là các nhiệm vụ: hộ tống, hái thảo dược ở một nơi nguy hiểm,
đánh phá ngục tối, khám phá khu vực biên giới và tiêu diệt quái vật. Còn câu hỏi
nào không?”
Sự
im lặng của Suimei khiến cô phải hỏi một câu để xác nhận. Cho đến lúc này, mọi
thứ cậu vừa nghe giống hệt trong những cuốn sách ở cung điện.
Hội
Thám Hiểm Twilight Pavillion là một Hội đặc biệt với khả năng đi lại tự do giữa
3 đế quốc. Trụ sở chính của họ được đặt ở vùng Liên bang Tự trị Sadias, với hai
nhánh thông sang Astel và Nelferian. Đây là một tổ chức được chính quyền công
nhận.
Sau
đó, Suimei gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục
“Vậy
thì tôi sẽ tiếp tục giải thích nhé? Mặc dù nói Hội có thể hoạt động ở cả ba
vương quốc, nhưng không được phép hoạt động bên ngoài, cậu biết tại sao không?”
Câu
hỏi đột ngột này không khó lắm, vì thế Suimei trả lời.
“Vì
các nước khác với ba đế quốc đang công khai thù địch với nhau và xem mỗi nước
là kẻ thù phải không? Sau đó, thành viên của Twilight Pavillion không thể dễ
dàng đi vào quốc gia khác được, hơn nữa, cũng không thể sử dụng được quyền
thành viên trong Hội. Nếu họ cố làm vậy, sẽ dẫn đến một tình huống rất nguy hiểm.
Hoặc vài thứ đại loại thế.”
“Đúng
thế. Đó là lí do tại sao khi rời khỏi lãnh thổ của ba quốc gia, cậu sẽ phải vô
cùng cẩn thận. Nếu cậu không đi đúng đường, thì cậu có thể sẽ bị bắt vì bị nghi
ngờ là gián điệp. Mặc dù mối quan hệ giữa các nước đã được cải thiện do cuộc tấn
công từ đội quân quỷ. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận vẫn là tốt nhất.”
“Hiểu
rồi.”
Những
chuyện như thế đã xảy ra nhiều hơn dự tính, và vì thế Suimei ra vẻ hiểu biết với
cô hướng dẫn viên đang nhắc nhở cậu tận 3 lần về các mối nguy hiểm.
“Tiếp
tục nhé, Hội chúng tôi sử dụng một hệ thống phân cấp để ghi lại các thông tin về
thành viên. Các cấp bậc từ E – S-rank, và các thành viên nhận nhiệm vụ tiền thưởng
theo cấp bậc của họ. Chẳng hạn như E-rank không thể nhận nhiệm vụ của D-rank. Nếu
muốn làm nhiệm vụ cao hơn, cậu phải hoàn thành một số nhiệm vụ và cấp bậc của cậu
sẽ được tăng lên.”
“Mấy
cái đó đánh giá như thế nào?”
“Phải
dựa vào nhiều yếu tố, nhưng cái chính là thành tựu đạt được khi làm nhiệm vụ.
Đó là mục đích chính của Hội này, và điều đó rất được kì vọng.”
Suimei
gật đầu.
Thật
đáng ngạc nhiên, thay vì xem xét sức mạnh của thành viên lại xem xét kinh nghiệm
làm việc của họ. Ở đây có những nhiệm vụ như săn quái vật, các băng nhóm xã hội
đen, hay những thứ tương tự thế. Một người sẽ không thể tăng thứ hạng của mình
nếu không được người khác đánh giá tích cực về mình. Suimei chỉ định chọn những
nhiệm vụ phù hợp với cậu, nên đây không phải là vấn đề.
“Ngoài
ra, phần lớn các yêu cầu chúng tôi nhận được đều sẽ được công bố. Xin vui lòng
chọn một yêu cầu trong bảng nhiệm vụ và mang cho chúng tôi xem. Khi đó, chúng
tôi sẽ tìm hiểu và quyết định vai trò phù hợp với cậu, nên hãy nhớ lấy điều
đó.”
Bỏ
qua lời giải thich của cô, cậu chú ý đến thứ khác.
“’Phần
lớn các yêu cầu?’ Nghĩa là một số nhiệm vụ sẽ có thời gian chờ mới dược thực hiện?”
“Câu
hỏi hay lắm. Đúng vậy. Những nhiệm vụ quy mô lớn thì không thể chỉ giao cho một
thành viên được, và những nhiệm vụ như vậy sẽ cực kì khó khăn. Khi nhận được
yêu cầu như vậy, chúng tôi sẽ tập hợp các thành viên Hội lại và cho người thích
hợp nhận nó. Tuy nhiên người được chọn không cần phải là người xếp hạng cao hay
có kỹ năng đặc biệt. Giờ cậu chẳng phải làm gì cả.”
“Có
thể.” Suimei trả lời mơ hồ.
Mặc
dù cậu muốn nhận một yêu cầu, nhưng do cậu chưa có thành tích gì, nên Hội chưa
thể tin tưởng cậu. Tuy thực sự cậu cũng chẳng quan tâm đến những cái đó lắm.
“Vật
cuối cùng cậu nhận được sẽ là thẻ thành viên Hội. Sau đó, cậu sẽ được cung cấp
một thẻ để làm vật chứng cho thấy cậu là thành viên Hội dưới dạng cá nhân. Đứng
làm mất nó. Nếu rơi vào tay kẻ xấu sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Nên, hãy giữ
nó cẩn thận. Nếu cậu làm ảnh hưởng đến danh dự của Hội thì sẽ bị phạt đấy. Một
lần nữa, hãy cẩn thận.”
“Tôi
sẽ để tâm.”
“Điều
cuối cùng. Thiết kế của thẻ thành viên sẽ phụ thuộc vào thứ hạng của cậu, nên
trong thời gian cậu được xem xét để lên hạng, thì chúng tôi sẽ lấy lại thẻ.
Chúng tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện đó.”
Giải
thích xong, cô hướng dẫn viên hít sâu một hơi.
“Đó
là phần giới thiệu về Hội, tiếp theo cậu hãy đi kiểm tra năng lực. Thứ hạng lúc
đầu của cậu sẽ được quyết định bởi điều đó. Xin hãy ngồi ở phía trước cửa và chờ
đến lượt của cậu,” cô hướng dẫn nói rồi đưa ngón tay chỉ về phía cửa.
Theo
sự chỉ dẫn, Suimei bước đến chỗ cánh cửa bên trong.
(1)
Thẻ bài Tarot: là một bộ bài (thường có 78 lá) được sử dụng từ thế kỷ 15 tại
nhiều nơi ở châu Âu để chơi những trò chơi như tarocchini của Ý hay xem tarot
kiểu Pháp. Từ cuối thế kỷ 18 đến nay, tarot cũng được sử dụng trong huyền học
và bói toán nhằm đoán trước tương lai hoặc tìm hiểu tinh thần và linh hồn.
(2)
Onmyoudou (Âm Dương thuật): một loại năng lực kì lạ, cho phép con người thông
qua các lá bùa để giao tiếp với thế giới khác, đưa ý thức của mình qua thế giới
đó để giao tiếp với quỷ rồi mời chúng qua thế giới này bằng một cánh cửa không
gian.