“Được rồi, trông mình phải thật
‘bình dân’ mới được.”
Sau khi rời khỏi cung điện, đầu
tiên Suimei đi đến cửa hàng quần áo. Sau khi chắc rằng trang phục của mình đã hoà
lẫn với cư dân trong thành phố, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản.
Ở một thành phố giống châu Âu
thời Trung cổ như thế này, bộ đồng phục học sinh của cậu sẽ gây khá nhiều phiền
toái. Không phải là cậu chợt nghĩ ra nó khi đặt chân đến thủ đô, mà cậu đã dự
đoán điều này từ trước. Tuy rằng đối với Reiji và Mizuki, một bộ đồng phục hiện
đại sẽ được xem là một biểu tượng cho anh hùng. Nhưng đối với Suimei, người
mong muốn sống một cuộc sống bình thường, bộ đồng phục của cậu sẽ thu hút nhiều
sự chú ý. Mặc dù cậu thích mặc những bộ quần áo hiện đại, nhưng để cuộc sống
hằng ngày thuận lợi hơn, tốt nhất cậu không nên mặc chúng.
Do đó, cậu đã ưu tiên việc mua
quần áo bình thường, điều này khiến cậu vào ngay cửa hàng quần áo đầu tiên. Dù
cậu đã có tiền nhờ việc bán sách giáo khoa từ thế giới của mình, nhưng cậu vẫn đổi
đồng vàng mà nhà vua ban cho thành bạc, để dùng khi cần thiết.
Cậu chưa bao giờ thấy phiền lòng
vì giá cả, thay vì mặc quần áo phù hợp với lứa tuổi của mình, giờ cậu có ngoại
hình như thế này đây. Đúng như dự đoán, quần áo cậu mua không vừa vặn như quần
áo hiện đại, chưa kể chất liệu còn cứng hơn nhiều. Có lẽ sẽ khó để tìm cho cậu
một bộ quần áo phù hợp thế giới này.
Đặt chuyện đó qua một bên, nhờ
vào bộ quần áo mới, cậu không phải lo về việc hoà lẫn với cư dân nữa.
“Được rồi, tiếp theo là Hội…”
Kiểm tra lại ống tay áo xong, cậu
hướng tới Hội Thám Hiểm.
Lí do Hội Thám Hiểm là nơi tiếp
theo được ưu tiên sau cửa hàng quần áo là vì cậu nghĩ nó là việc cần thiết, hay
chính xác hơn là bắt buộc. Sau khi đăng kí vào Hội, cậu sẽ có được chứng nhận
là một nhà thám hiểm. Đây là điều mà cậu cần cho kế hoạch phiêu lưu của mình.
Mặc dù cậu phải rời cung điện và
sống một mình, nhưng điều này giúp cậu tự do hơn hơn việc suốt ngày quanh quẩn
trong cung điện.
Sau tất cả, cậu là một người từ
thế giới khác. Mặc dù cậu có thể không làm thẻ thám hiểm và giả vờ làm một
khách du lịch ngoại quốc, nhưng cậu có thể bị nghi ngờ như là một kẻ vô danh
tính. Việc đó sẽ khiến cậu gặp nhiều rắc rối. Ví dụ khi mua thức ăn, quần áo
hay tìm chỗ trọ, cậu có thể bị soi mói nếu không có nhân dạng như một nhà thám
hiểm. Khi nhắc đến những thứ cần thiết trong cuộc sống hằng ngày, thì ở thế
giới ma thuật này cũng chẳng khác mấy so với thế giới trước kia của cậu. Ví dụ
như nếu cậu bị cảnh vệ bắt mà không có giấy tờ để xác định thông tin cá nhân,
thì trường hợp đó còn nguy hiểm nếu xảy ra ở thế giới này.
Đương nhiên, Suimei là một thầy
phù thủy, những kẻ sở hữu ma thuật có thể lừa dối người khác nên trong trường
hợp cần thiết, cậu vẫn có thể tẩu thoát an toàn. Nhưng nếu cậu liên tục lừa dối
thì có thể sự “sáng tạo” đó của cậu sẽ làm cậu gặp một số chuyện không may.
Ngoài ra, cậu có thể có được ‘ID’
của chính phủ từ những nơi trực thuộc thành thị, nhưng Suimei không có ý định ở
im một chỗ, do đó cậu đã từ chối lựa chọn này.
Mặc dù đã quyết định rời vương
quốc Astel, và vì để có được ‘ID’ không phải là một chuyện cấp thiết, nên cậu
vốn không dự định lấy nó. Nhưng khi nghĩ lại, nếu cái ‘ID’ đó là thứ cậu cần để
du hành, thì cậu nghĩ rằng việc lấy một cái vẫn là quyết định khôn ngoan.
Hơn nữa, sau khi gia nhập Hội
Thám Hiểm ở Astel, với mối quan hệ giữa Astel và Nelferia, những thành viên
trong Hội của cậu có thể được công nhận ở vương quốc Nelferia.
Cuối cùng, trong một cuốn sách
cậu đã đọc ở trong thư viện cung điện, cậu biết rằng Hội Thám Hiểm là Hội đặc
biệt nhất trong tất cả các Hội - họ chấp nhận bất cứ ai gia nhập.
Khi nói đến các Hội khác, điển
hình như Thương Hội - được lập ra để trao đổi hàng hóa và thiết lập các tuyến
đường thương mại - các Hội được lập ra bởi những người có lão luyện về một nghề
nào đó, và họ sẽ giải quyết các yêu cầu của khách hàng để nhận tiền thưởng. Hầu
hết những nơi này đều có yêu cầu đầu vào, cụ thể là phải có kinh nghiệm chuyên
môn hoặc có người bảo lãnh.
Tuy nhiên, Hội Thám Hiểm lại hoạt
động theo quy tắc khác. Chính xác hơn, người ta chẳng cần quá nhiều tiền để gia
nhập. Họ chỉ cần có thể làm việc, là được gia nhập, những thứ khác không quan
trọng.
Tuy nhiên, Hội Thám Hiểm cũng
chẳng phải nơi dễ dàng gì. Điều quan trọng nhất với một thành viên trong Hội là
kĩ năng và độ tín nhiệm. Tiền thưởng của Hội được kiếm từ những nhiệm vụ như săn
quái vật, thăm dò biên giới, hang động. Những người bình thường rất ít khi đến
những nơi như vậy, trừ khi họ bắt buộc phải đến. Vì thế, để được giao nhiệm vụ,
nhà thám hiểm phải có một mức tín nhiệm nhất định. Do vậy, những người không có
khả năng chiến đấu sẽ không được bước vào hàng ngũ của Hội Thám Hiểm.
Nhưng, tại sao Suimei, một thầy
phù thủy, lại không gia nhập Hội Pháp Sư? Được rồi, đầu tiên là điều kiện gia
nhập Hội Pháp Sư rất đặc biệt. Ở thế giới này, ma thuật và kiếm thuật là hai
thể thức chủ lực trong chiến đấu. Theo đó, ma thuật là vũ khí quý báu khi xảy ra
chiến tranh giữa các quốc gia. Do đó, Hội Pháp Sư là một phần không thể thiếu
trong quân đội của mỗi quốc gia.
Cụ thể hơn, thành viên của Hội
Pháp Sư chỉ được phép sử dụng năng lực của mình để đại diện cho nước của mình.
Đối với Suimei, cả ma thuật và các
nghiên cứu của cậu sẽ chỉ có thể đại diện cho Hội Thầy Phù Thủy ở thế giới
trước. Cậu sẽ không bao đại diện cho những nơi khác, vì thế việc gia nhập Hội
Pháp Sư ngay từ đầu đã không nằm trong suy nghĩ của cậu.
Hơn nữa, để tránh rò rỉ bí mật
quân sự, các thành viên của Hội Pháp Sư bị hạn chế việc đi đến các nước khác. Điều
này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Suimei.
Nói một cách đơn giản, Hội Pháp
Sư là Hội duy nhất trực tiếp bị đặt dưới quyền quản lí của nhà nước. Lấy ‘ID’
từ Hội Pháp Sư không phải là một lựa chọn tốt.
Từ những gì cậu thu thập được từ
Felmenia và Reiji, cậu biết rằng ở thế giới này không hề có hệ thống ma thuật.
Ma thuật là thứ mà họ cho là một thứ rất cao siêu, và chẳng ai nghiêm túc tìm
hiểu cách nó hoạt động. Tất nhiên, có khả năng là có người tìm hiểu về nó
nghiêm túc, nhưng cậu cho rằng nó vẫn quá kém cỏi nếu so với thế giới của cậu –
nơi mà ma thuật được tìm hiểu rất kĩ lưỡng. Thật không may, nếu không có một
cuộc gặp gỡ với người đó, dựa trên giả định là người đó có tồn tại, thì cậu
chẳng bao giờ có cơ hội tìm ra sự thật.
Cứ suy nghĩ như thế trong lúc
đang đi, chẳng mấy chốc cậu đã đến Hội Thám Hiểm.
Các tòa nhà trong thành phố đều
khá giống nhau. Đó là cấu trúc nhà gỗ hai tầng.
Trên tòa nhà Hội Thám Hiểm có một
biển hiệu to tướng với cái tên “Twilight Pavilion” (Lều Hoàng Hôn). Cái tên này
làm cho cậu có cảm giác như đang đứng trước một nhà hàng hay những nơi nào đấy
tương tự. Trước cửa tòa nhà có hai vệ sĩ đứng đó trong bộ áo giáp.
Nhưng theo kiến trúc, thì có vẻ
tòa nhà này không khác lắm với những cái xung quanh. Nếu có, phải chăng chỉ là
to hơn mà thôi.
Thành thị trong thế giới này -
Mehter không hề yên bình như những cảnh vật xung quanh đó - có một bức tường
lớn cao 20 mét bao quanh họ để ngăn chặn những cuộc tấn công từ những kẻ xâm
lăng và quái vật. Vì thế, những không gian được phân bố trong thành phố đã được
cố định, các tòa nhà thì thấp và nhỏ, thường chỉ cao 2 -3 tầng.
Với quy luật đó, khu vực quanh Hội
Thám Hiểm cũng không phải ngoại lệ. Không chỉ làm cho nó trở nên nổi bật, mà còn
khiến nó rộng rãi hơn các ngôi nhà khác. Có lẽ phân bố này là do Vương quốc đặt
ra cho những công trình quan trọng.
Nếu ai đó nhìn bao quát nơi này,
họ có thể dễ dàng nhận những mối nguy hiểm đang rình rập quanh đây. Ở đây có
những người giống như các nhân vật trong phim hay trò chơi điện tử, những chiến
binh mặc những bộ siêu áo giáp. Ngoài ra còn có những gã còm nhom và những
người phụ nữ, như Felmenia, mặc áo choàng pháp sư. Một số tên đàn ông có đeo
một chiếc kiếm hai mặt khổng lồ trên lưng, một số khác lại vung vẩy cái chùy
trông như có thể đập vỡ đầu một người như một quả dưa hấu.
Nếu đây là thế giới hiên đại, thì
tất cả mấy gã này sẽ bị bắt vì luật cấm sử dụng vũ khí, nhưng ở đây không có
luật như thế. Trong thế giới này, vũ khí được coi là một thứ công cụ rất quan
trọng cho cuộc sống hằng ngày, cho dù là để tự vệ hay săn bắn. Bất cứ ai cũng
có thể có vũ khí, chẳng có luật nào ở đây cấm họ dùng cả.
Và điều này có nghĩa là không khí
ở đây rất-chi-là-nguy-hiểm và cực-kì-đau-tim. Nói đơn giản, một người chỉ cần
đi một hai bước vào trong Hội là có thể cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm.
Đối với Suimei, một người của thế
giới hiện đại, cảm giác trong cậu lúc này rất kì lạ.
Suimei đi đến cửa Hội, trong khi phấn
khích nhìn những thứ xung quanh. Lúc đầu, trước cảnh cửa to đùng, cậu dừng lại,
tự hỏi xem mình có ở đúng nơi không; và các vệ sĩ vẫn đang đứng im ở đó, chẳng
nói lấy một từ. Nhận thấy sự lúng túng của cậu, họ gật đầu và sau đó cậu bước
vào. Bỗng có một luồng ánh sáng chiếu ra.
Bên trong, rất giống với những
thứ mà cậu đã đọc trước đó. Nhìn xung quanh, trong như một quán rượu vậy. Quán
rượu thời Trung Cổ không giống như của thời hiện đại. Thay vào đó, đây là một
nơi kết hợp giữa QUÁN RƯỢU và NƠI TỤ TẬP, tất cả đều ở trong một Hội Thám Hiểm,
vì thế nơi đây cho cậu cảm giác như là một quán rượu cổ vậy.
Nó không chỉ có như thế này, phải
không? Suimei thầm nghĩ. Khi nhìn vào bên trong Twilight Pavilion, và nhận ra
những hình ảnh tưởng tượng trong đầu cậu khá giống với thực tế, cậu thở dài.
Ở phía trước của hội trường là
nơi tiếp khách hàng. Trước cửa sổ, vài cái ghế được xếp đều cạnh nhau. Một cái
kệ nhỏ đặt ở đó đựng báo và tạp chí. Cạnh đó là bảng nhiệm vụ.
Phần lớn không gian bên trong
trông giống như một quán rượu. Nhiều bảng và ghế đẩu được nằm rải rác quanh đó,
thùng gỗ sồi chất đống như một ngọn núi nhỏ. Những cá nhân xung quanh mặt đỏ
uống hết bia và rượu vang vào cổ họng của họ mà không quan tâm trời đất gì cả.
Cảnh tượng này khá là sốc đối với
những ai thuộc xã hội hiện đại.
Khi Suimei thấy cảnh tượng trước
mặt mình và đi vào trong, một âm thanh phát ra từ miệng cậu. Cậu cũng không
chắc đó là tiếng ngạc nhiên hay tiếng thở dài nữa.
Trên băng ghế, vài người đang
ngồi trên đó, đợi lượt của mình. Suimei cũng làm theo họ, ngồi vào cuối ghế.
Khi ngồi xuống, cậu để ý đến một
phụ nữ cạnh mình, và bị choáng một lúc.
Một cách vô thức, tim cậu ngừng
đập vì sự xinh đẹp của cô ấy.
Cô có một mái tóc đỏ rực, dài đến
thắt lưng, một khuôn mặt nghiêm trang với đôi mắt đỏ thẫm. Qua dáng ngồi và thái
độ bình tĩnh của mình, có vẻ như cô được giáo dục rất bài bản. Áo giáp của cô
chủ yếu là màu trắng, điểm xuyết với màu đỏ rực lửa, che đi một thân hình mảnh
mai và mềm mại. Tuy vậy, tại eo cô có một thanh kiếm dài, khiến cô chẳng giống một
thiếu nữ hiền hậu chút nào. Theo Suimei thì, trông cô giống như một lưỡi kiếm
đang chờ đợi trong vỏ.
Ngay cả với khả năng kiếm thuật
ít ỏi của mình, cậu cũng phải công nhận rằng cô không có một kẽ hở. Đơn giản
thì, có lẽ là một kiếm sĩ cự phách. Từ ngoại hình của cô ấy, cậu đoán cô cũng
có độ tuổi giống mình, nhưng ấn tượng cậu nhận được là từ tâm trạng của cô ấy.
Bỗng, cậu muốn chạm vào cô gái,
nhưng cậu kiềm chế hành động của mình với tiếng thở dài. Vì công việc của mình,
mà từ trước đến giờ Suimei chưa có nhiều mối quan hệ với người khác. Những ý
nghĩ mâu thuẫn xuất hiện trong đầu cậu. Cậu thầm nghĩ “Mình sẽ lại gây ấn tượng
xấu mà thôi”. Cậu nhớ lại những lần cậu cố làm quen với người khác, và gần như
tất cả đều cảm thấy phiền toái khi cậu bắt chuyện. Như để giết thời gian,
Suimei suy nghĩ về những vấn đề linh tinh, rồi cô gái đột ngột nói với cậu. Một
lần nữa, Suimei lại thở dài.
“Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cậu
có phải là khách quen ở đây không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đến ngạc
nhiên.
Giọng cô không thô lỗ mà cũng
không do dự. Nó toát lên sự thanh lịch, phù hợp với ngoại hình của cô.
Bị bất ngờ vì tự dưng cô gái bắt
chuyện với mình, Suimei lúng túng trả lời theo phản xạ.
“Ồ, không hẳn vậy, Đây là lần đầu
tiên tôi tới đây.”
“Trùng hợp thật đấy, đây cũng là
lần đầu tiên của tôi đến đây, tôi tự hỏi liệu mình có đang đi đúng đường cho
ứng viên vào Hội không?”
“Tôi nghĩ là có. Nếu cô nhìn vào
các ô cửa sổ khác, có vẻ như họ đang cho người khác nhận nhiệm vụ.”
Khi cậu nói, cậu chỉ vào hướng
khu phục vụ đồ uống có cồn. Ở đó có nhiều ô cửa sổ tiếp nhận nhiệm vụ với những
nhân viên đang ở bên trong.
“Cô cũng là một nhà thám hiểm à?”
“Vâng, tôi chỉ là một người phụ
nữ không biết làm gì khác ngoài chiến đấu. Nên có lẽ đây là cách duy nhất giúp
tôi có thể kiếm sống hằng ngày.”
Cô vừa nhẹ nhàng vỗ kiếm vừa
trách mình với giọng điệu sôi nổi. Đúng như dự đoán, cô là một người kiếm sống
dựa vào chiến đấu. Dựa vào ngoại hình của cô, thì có lẽ cô giống như một chiến
binh hay hiệp sĩ gì đó.
Cô gái đột nhiên giới thiệu tên
mình.
“Tôi tên Lefille Grakis. Nếu
không bất tiện, liệu cậu có phiền khi nói cho tôi biết tên cậu không?”
“Hử?”
Cô ta vừa nói gì vậy? Cô ấy vừa
hỏi cái gì sao? Chủ đề đột nhiên chuyển thành một mà chào hỏi giới thiệu, và
Suimei hoàn toàn thẫn thờ.
Cô ấy hỏi rất lịch sự, tuy nhiên
sự thay đổi này quá bất ngờ. Chỉ là những người cùng chờ xếp hàng, mà sao lại
giới thiệu bản thân vậy chứ?
Lefille nhìn trông rất hối lỗi.
“Xin lỗi. Đột nhiên hỏi tên cậu
như thế quả là rất ngạc nhiên, nhưng tôi có lí do cho nó.”
“…Và nó là gì nào?”
“Không giấu gì cậu. Tôi đã đến
thăm nhà thờ Salvation sáng nay, và nhận được một lời sấm từ thánh Arshuna: Hãy
hỏi tên những người xung quanh mình,” Cô nói, và thở dài.
Không giống như đây chỉ là nhầm
lẫn, những người bên cạnh chắc cũng đã bị hỏi tương tự.
Nhà thờ Salvation là nhà thờ lớn
nhất trong thế giới này. Nhớ lại lúc ở phòng yết kiến, khi nghe về Quỷ Vương,
thì họ cũng đã nghe được một số bí mật về sự tồn tại và ảnh hưởng của những lời
sấm của thánh Arshuna. Cô gái trẻ này cũng nhận được lời sấm đó ư?
“Sao họ lại bảo cô làm việc đó?”
“Tôi cũng không hiểu rõ bản thân
mình lắm. Các linh mục bảo rằng lời sấm của Arshuna nghĩa là sẽ có một người ở
gần tôi hôm nay cuối cùng sẽ trở thành một người quan trọng với tôi.”
“Đó là lí do vì sao cô hỏi tên
tôi?”
“Vâng.”
“Sấm truyền hở. Chắc chúng khá nhảm…
À, không có gì đâu.”
Sự mơ hồ về lời sấm đã kiến Suimei
suýt buộc miệng mà không suy nghĩ. Như đã nói trước đó, thánh Arshuna có vô số
tín đồ. Trong thế giới này, báng bổ thánh thần là một việc làm cực kì ngu xuẩn,
và kẻ nào làm vậy sẽ phải gánh chịu cơn giận dữ từ những người xung quanh.
Nói một thứ như thế trước một
người đi nhà thờ… Suimei cảm thấy hối hận về câu nói thiếu tôn trọng như vậy
trước cô gái đang cười hiền từ kia.
“Haha, tôi biết mà? Cậu nên cẩn
thận hơn. Cá nhân tôi không phiền đâu, nhưng nếu ai đó nghe được, có thể cậu sẽ
phải nhận một bài giảng đạo đức dài dằng dặc. Nó khá khó chịu đó.”
“Tôi sẽ xem lại bản thân mình.
Tôi có hơi hấp tấp.”
“Tốt nhất là vậy. Tuy rằng tôi
không có quyền được nói như thế… Do tôi cũng có phản ứng như vậy sau khi nghe
lời sấm.”
“Hở…?”
Suimei chớp mắt ngạc nhiên. Có lẽ
cô đã được trải nghiệm cái “Bài giảng dài dằng dặc” mà cô đã nói đến khi nãy.
Lefille cười lần nữa, trách móc
bản thân.
“Thành thật thì, chuyện đó đã xảy
ra trong buổi cầu nguyện sáng nay…Tôi đã gặp khá nhiều phiền toái vào lúc đó.”
“Tôi có thể thông cảm với cô.”
“Không có gì đâu, lúc đó là do
tôi lỡ buộc miệng. Và đó là kết quả do sự ngu ngốc của tôi.”
“Đồng thời đó cũng là một bài học
đối với tôi,” cô nói thêm.
“Lời sấm sẽ diễn ra cả ngày hôm
nay sao?”
Do hiểu được ẩn ý trong lời nói
của cậu – “Cô hỏi mọi người như thế trong cả ngày hôm nay sao?” – Lefille gật
đầu.
“Vâng, và cậu là người thứ 10.”
“Wow. Nhiều thế.”
“Khi tôi nói đến lời sấm, chủ yếu
họ phản ứng lại như thể tôi là kẻ lập dị… tuy vẫn có vài người nghĩ rằng tôi
đang tán tỉnh họ.”
“Ài…”
Suimei thở dài khi hiểu hoàn cảnh
của cô gái.
Mặc dù cậu không chắc chắn lắm về
cái “lập dị” mà cô vừa nói đến, nhưng ít nhiều thì cậu cũng đã biết vài người
nghĩ gì. Nếu có ai đó được hỏi tên bởi một người xinh đẹp như cô, thì sau đó,
hầu như tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là cô đang tán tỉnh họ.
Tiếng thở dài này giống như nó đã
xảy ra rất nhiều lần rồi.
“Thế, chuyện đó thì sao? Nếu
không có vấn đề gì, liệu cậu có phiền khi nói tên cho tôi không?” Lefill chấn
chỉnh lại tư thế, rồi hỏi một lần nữa.
Mình nên làm gì bây giờ…? Thành
thực thì nó chẳng phải là một vấn đề lớn. Theo như mô tả của cô về lời sấm
truyền, thì đây có lẽ là một cơ hội duy-nhất-trong-đời và có ý nghĩa nhiều hơn
thế.
Chỉ nói tên thôi thì cũng vô hại,
nên cậu trả lời.
“Tôi là Suimei Yakagi.”
“Yakagi-kun, phải không? Xin lỗi
vì đã quấy rầy cậu vì những thứ như vậy.”
Thấy cô xin lỗi, Suimei lắc đầu.
“Không có gì đâu. À mà, tôi có
thể hỏi điều này không? Có phải lời sấm truyền từ nhà thờ Salvation là một thứ
khá phổ biến không?”
“Tôi không nghĩ thế, mặc dù tôi đi
nhà thờ khá thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được nó. Chắc nó
chỉ dành cho những người có đạo đức tốt như tôi thôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Cậu trả lời với một giọng điệu vô
thưởng vô phạt. “Các thần có thể cho lời sấm về cuộc sống của một cá nhân sao?
Có vẻ như các lời sấm không chỉ liên quan đến vận mệnh đất nước thôi nhỉ? Có
khi nào đây là một phần của kế hoạch lớn nào đó không? Hay cũng có thể là sở
thích cá nhân của một ai đó?”
Mặc dù cậu không biết chính xác –
tất nhiên trên giả định đây không phải là câu chuyện bịa đặt do các linh mục
tạo ra – nhưng một lời sấm truyền được xem là món quà từ Chúa, một loại ma
thuật thu hút sự tồn tại siêu nhiên, giúp con người hành động theo lời dạy của
Thánh Thần.
“Mời người tiếp theo.”
Khi Suimei đang suy nghĩ về lời
sấm truyền của thánh Arshuna, Một lời thông báo phát ra từ quầy tiép tân. Do không
ai rời khỏi hàng trừ Lefille, hình như đã đến lượt của cô.
“Tôi đoán đã đến lượt của tôi.”
Suimei nói lời tạm biệt khi cô
đứng dậy.
“Chúc may mắn.”
“Vâng, tôi mong nhiệm vụ của cậu cũng
sẽ suôn sẻ.” cô trả lời trong khi đi đến quầy tiếp tân.
“…?”
Tại sao cô ấy lại đột ngột nói
đến nhiệm vụ ở đây? Phải một lúc sau Suimei mới hiểu điều này.
☆
Sau khi Lefille kết thúc cuộc trò
chuyện, từ chỗ ngồi của mình, Suimei nhìn thấy cô đang theo một người hướng dẫn
trong Hội. Có lẽ cô ấy sẽ có một buổi phỏng vấn hay một thứ gì đó tương tự. Lát
sau, một người hướng dẫn cho gọi cậu. Cậu đứng dậy và bước tới.
“—Chào mừng đến với Twilight
Pavilion, một chi nhánh nhỏ của Hội Thám Hiểm trong Mehter. Đây là lần đầu tiên
của cậu, phải không?”
“Đúng thế, nhưng vì sao cô biết?”
Suimei thẳng thắng hỏi. Cậu thật sự không biết vì sao cô tiếp tân có thể đánh
giá chính xác chỉ qua một cái nhìn duy nhất.
Cô ta cười, và giải thích tại sao
cô lại biết.
“Vâng. Vì cậu đang nhìn xung
quanh với ánh mắt thích thú, và chỉ có những người lần đầu đến đây mới làm vậy.
—Rồi, bây giờ, nhiệm vụ của cậu là?”
Vì các quầy khác là để dành cho
những người chấp nhận yêu cầu, nên phần lớn khách hàng đến các ô cửa này vì lí
do như thế.
Bị thúc giục bởi người hướng dẫn,
cậu giải thích lí do cậu đến đây. “Thực sự thì, tôi đến đây là để xin gia nhập Hội.”
Câu trả lời của cậu làm cô bất
ngờ.
“Đợi chút, cái gì cơ?”
“Tôi nói là tôi muốn gia nhập Hội.”
Cô ấy nghe nhầm sao. Suimei tự
hỏi đi hỏi lại mình, không biết lí do tại sao mà cô gái đứng trước mặt mình lại
phản ứng như vậy.
Một cái nhìn kì quặc xuất hiện
trên mặt cô. Cô chau mày bằng một tay rồi thở dài.
Bằng một giọng nghiêm túc và khó
chịu, cô hỏi, “Um… Có thể hơi thô lỗ khi tôi hỏi cậu này, nhưng cậu có biết đây
là Hội Thám Hiểm Twilight Pavilion không thế?”
“Có, tôi biết. Nơi này có gì lạ
sao?”
“Vâng, đúng vậy. Ở đây toàn những
thứ bất hợp lí.”
“…?”
Cái thái độ chào đón của cô ta
giờ lại trở thành lạnh lùng là thế quái nào? Sao cô ta lại làm như thế? Những
gì mình làm chỉ là nói ra những gì mình muốn thôi mà? Suimei tự hỏi.
Khi Suimei đang bối rối, cô tiếp
tục.
“Nếu đây là một trò đùa, xin cậu
hãy dừng lại, chúng tôi không muốn phí thời gian vào những chuyện đùa như vậy.”
“???”
Giờ cô ta điên rồi! Cái quái gì
thế? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Từ những thứ cậu đọc được từ cuốn tiểu thuyết
mà cậu mượn của Mizuki, một cuộc nói chuyện nhỏ là việc cần thiết để gia nhập Hội
Thám Hiểm. Trong khi đó các thực tế mà cậu đang đối mặt lại khác xa so với tác
phẩm hư cấu đấy. Nhưng rõ ràng khi nãy Lefille không gặp chút khó khăn nào. Vậy
thì tại sao?
Lefille thì đầu xuôi đuôi lọt mà đến
cậu thì lại có rắc rối? Hay cậu đã bỏ qua chi tiết nào đấy? Cuốn sách trong thư
việc ở Calmenia nói rằng tân binh không cần bất cứ một người giới thiệu hay
bằng cấp nào cơ mà.
Cậu cố gắng lục lại trí nhớ của
mình xem có bỏ lỡ thứ gì không khi đang nghe tràng thuyết giảng lạ lùng từ cô
tiếp tân. Đột nhiên, một giọng nói giận dữ gầm lên đằng sau cậu.
“Này! Thằng ranh con!”
“?”
Suimei hướng về phía có tiếng
gầm. Đứng ở đó là một gã cơ bắp cao hơn cậu ít nhất 20 cm. Trong cái nhìn đầu
tiên, trông gã như một quả núi. Tay chân hắn to như thân cây, và trên lưng gã
có một thanh kiếm 2 lưỡi. Chắc gã là một chiến binh.
Sau khi gầm lên, gã tiếp tục tức
giận, đe dọa.
“Ê thằng nhóc, ngươi vừa nói muốn
gia nhập Hội hả?”
“À, đúng thế.”
“Thật sao. Được rồi, bọn ta sẽ
giả vờ như nó chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn, giờ cút ra khỏi đây.”
Một lời khuyên hay một tối hậu
thư? Các mạch máu hằn lên trên người gã khi gã nói chuyện với Suimei.
Mình không có lí do để rời đi.
Tham gia Hội là bước đầu tiên trong việc khám phá thế giới này, một việc làm
hợp lí và cần thiết.
Cuối cùng, Suimei không đủ khả
năng để chọc giận bên kia.
Cố gắng để giữ bình tĩnh, cậu
nói, “Nhưng lúc nãy cũng có cô gái muốn gia nhập Hội mà.”
“Mày đang nghiêm tuc nói đấy hả?
Kể cả trông như thế này, mày vẫn muốn chung Hội với bọn tao?”
“Đúng vậy.”
Đó là những thứ cần thiết trong
trường hợp này.
Nếu cậu không tự tin vào quyết
định của mình và không đên đây từ lúc đầu. Nếu cậu rút lui sau khi nghe câu nói
đó, thì sẽ dẫn đến một chuyện khác, nhưng cậu không có ý định như vậy. Thêm vào
đó, cậu đã thấy ở đây còn có những pháp sư, vì thế không phải lo lắng về ngoại
hình của cậu. Kể cả khi cậu có hơi còm nhom, thì cũng không có gì đặc biệt. Cậu
thực sự không hiểu gã này đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, gã này dường như không
có đủ kiên nhẫn để chờ Suimei nên đã tức điên lên.
“Mày nghĩ đây là trò đùa hả thằng
ranh này? Đây là nơi dành cho chiến binh và pháp sư, chứ không phải dành cho
mấy tên không biết đến chiến đấu như mày!”
“Ế? Kể cả khi tôi đã trải nghiệm
và cảm nhận sự kinh khủng về ranh giới giữa cuộc sống và cái chết sao…”
Suimei nhớ đến việc một thầy phù
thủy như cậu đã từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Như cậu đã
nói, thế nhưng, những điều gã kia vừa nói lại vang lên. Gã kia vừa nói cái gì
vậy? Chiến binh và pháp sư? Và đây là nơi những người đó dành cho họ?
Chuyện đó thì ổn. Nhưng khi nhìn
lại vẻ ngoài của họ, cậu thấy có cái gì đó sai sai.
“Chiến binh…? Ahhhh!”
Trước khi mua bộ quần áo của
mình, cậu đã tham khảo theo trang phục những người xung quanh. Và cậu quên mất đó
là những bộ thường phục của các cư dân. Và đương nhiên, họ không mặc chiến giáp,
cũng như chẳng đeo vũ khí.
Sau khi nghĩ lại, có vẻ như bất
cứ ai muốn gia nhập Hội đều phải đảm bảo những điều kiện đó. Đây là một thế
giới khác, không phải thế giới trước của cậu. Ở đây, con người được đánh giá
qua vẻ bề ngoài.
Thật vậy, Suimei đã có một sai
lầm khủng khiếp khi chọn trang phục của mình.
“Chết tiệt! Mình mua nhầm trang
phục rồi!”
Cậu đã nhận ra nhưng quá muộn.
Giờ mọi chuyện đã đến mức này rồi, hối hận cũng chẳng giải quyết được gì. Do
cậu chẳng có cách nào để thanh minh, những người xung quanh nhìn cậu với ánh
mắt đầy thù địch.