“Dù
có nói là tôi sẽ đợi thêm, nhưng nhìn một chút cũng không sao đâu nhỉ? Chào
nhé!”
Sau
khi rời khỏi mê cung, Alty lập tức hướng đến học viện El-Thoralew. Hy vọng cô ấy
sẽ hoàn thành được mong ước của mình khi gặp gỡ được vài người thú vị ở đó.
Khi
Alty đã đi khỏi, tôi hít một hơi thật dài.
Không
khí bên ngoài là tuyệt nhất!
Không
giống như trong mê cung, nơi nguy hiểm lúc nào cũng rình rập, mặt đất chắc chắn
an toàn mà thoải mái hơn rất nhiều.
Mặt
trời đang lên cao hơn, và tôi bất chợt nhớ ra vài thứ.
“A….”
Tôi
cần phải đến bệnh viện và kể cho Dia nghe về những chuyện đã xảy ra trong mê cung.
Hướng
đến bệnh viện nơi người bạn đang nghỉ dưỡng, tôi sắp xếp lại kế hoạch trong đầu
mình.
Từ
bây giờ, tôi sẽ đến thăm cậu ấy thường xuyên hơn. Tôi muốn thuật lại cho Dia
nghe về kết quả mà tôi đạt được. Cậu ấy không có bạn, nên hẳn là sẽ cô đơn lắm
nếu tôi không đến hàng ngày.
Nơi
tôi đến, là bệnh viện lớn nhất thành phố ở Varte.
Hẳn
là lúc này Dia đang ngủ, tôi đã nghĩ thế.
Nhưng
khi tôi tiến vào phòng, căn phòng tràn ngập ánh sáng của ma thuật. Ánh sáng này
tương tự với thứ mà tôi thấy trong trận chiến với Tidus.
“Dia?
Cậu đang làm gì thế?”
Thấy
tôi xuất hiện, Dia bối rối trong thoáng chốc.
“Ể,
Sieg! Chờ đã, đây là… tập luyện chút xíu thôi…”
Dia
ngồi ngay ngắn trên giường, trông như thể cậu ấy đang nghịch ngợm với nguồn
sáng trên tay mình vậy.
Tôi
thở dài.
“Này,
bác sĩ đã nói cậu nên nghỉ ngơi rồi mà, không phải sao?”
“Đ-Đúng
là thế…Nhưng tuần này chỉ toàn bài tập phục hồi thôi. Tớ không có cơ hội để thực
hành ma thuật…”
“Nghe
lời tớ dùm đi và làm theo những gì bác sĩ bảo!”
Tôi
đặt tay lên đầu Dia như một hình phạt, thực sự thì tôi đang lo lắng cho cậu ấy.
“Hiểu
rồi mà, tớ làm theo là được chứ gì.”
“Ừ,
thế mới phải chứ. Nếu cậu quá sức trong quá trình phục hồi khiến có gì đó trục
trặc, nó chỉ mang lại thêm rắc rối cho cậu thôi.”
“Haha…
Cậu nói đúng.”
Tôi
mừng là Dia đã có thể cười thoải mái như thế.
“Vậy,
Sieg. Hôm nay thế nào rồi?”
“À,
tớ đã đến được tầng 11. Mà thật ra, tớ nghĩ là mình có thể tiến xa hơn nữa.”
Chỉ
thế thôi, tôi không định quá đi sâu vào chi tiết và kể nó cho Dia nghe.
Đặc
biệt và vấn đề của Alty. Tôi có một dự cảm không lành, và chắc là tôi sẽ phải
giải quyết theo cách của riêng tôi rồi.
Tôi
chỉ là, không muốn làm Dia lo lắng thêm mà thôi.
Tất
cả những gì tôi muốn Dia làm lúc này là hồi phục nhanh nhất có thể. Chỉ có điều
đó mới làm tôi thôi nặng lòng.
Mắt
tôi thoáng u buồn khi nhìn Dia lúc này. Hiện tại, Dia đang tập làm quen với việc
sử dụng một cánh tay giả. Cánh tay đã bị đứt trong trận chiến với Tidus gần như
vô vọng trong việc phục hồi nguyên trạng, nên họ quyết định sử dụng một cánh
tay giả để thay thế.
“Thật
chứ? Thấy chưa, cậu có thể làm được mà. Cậu đã có thể tiến vào mê cung mà không
cần tớ, đúng chứ? Coi nào, đừng buồn bã thế. Tự tin lên, Sieg!”
Đáng
thương thay, lúc này cậu ấy mới là người đang an ủi tôi.
“Cám
ơn, Dia. Nhưng, tớ muốn nói là tớ rất biết ơn khi Dia luôn ở cạnh tớ.”
“Ể?
Không phải vậy đâu. Tớ bây giờ ấy, vẫn chưa bắt kịp được trình độ của cậu được.
Đó là lý do tại sao, tớ sẽ chỉ trở lại khi nào tớ cảm thấy mình không còn là
gánh nặng cho đồng đội của mình nữa.”
“A-À…
Ừ, tớ hiểu rồi.”
Đôi
mắt Dia tràn đầy quyết tâm khi nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận điều đó một cách
rõ ràng.
Phải,
Dia luôn luôn thế.
“Hừm…
Bảy ngảy nữa là tớ được xuất viện rồi. Nếu tớ không nhầm, thì ngày đó là ngày
Giáng Sinh.”
(Trans:
Ngày Sinh Của Thánh Thần - Holy Birthday. Vì tiêu đề của Vol 2 là Christmas and
the Price and [???] nên dịch là Giáng Sinh cho dễ hiểu.)
Dia
bất ngờ nhận ra điều gì đó.
Có
vẻ như ngày Dia được xuất viện trùng với Lễ Hội Giáng Sinh.
“Đó
là lễ hội của Liên Minh Các Quốc Gia hả?”
“Phải.
Để bày tỏ sự tôn trọng cho những vị anh hùng đã khai sinh ra Liên Minh Các Quốc
Gia, họ đều tổ chức lễ kỉ niệm hàng năm. Lễ hội lần này sẽ được tổ chức ở quốc
gia phía bắc - Whoseyards, vài ngày trước Ngày Sinh Của Thánh. Sau đó, vào lễ
Giáng Sinh, buổi lễ chính thức sẽ được tổ chức tại Nhà Thờ Whoseyards.”
Dia
trình bày rõ ràng về lễ hội cho một kẻ chẳng biết gì như tôi.
“Là
vậy đó hả? Tớ chẳng biết nhiều lắm vì tớ đến từ một nơi rất xa. Nhưng, được
thôi. Sau khi cậu xuất viện, có muốn đến đó cùng nhau không?”
“Thật
hả? Tuyệt vời! Hummmm…. Tớ phải hồi phục nhanh lên mới được.”
“Mọi
chuyện sẽ ổn thôi. Cậu chỉ cần đừng tập luyện ma thuật nữa là được.”
“Tớ…..
hiểu rồi…”
Bầu
không khí trong phòng trở nên vui vẻ khi chúng tôi bàn đủ thứ về lễ hội sắp tới.
Có một người bạn đồng hành thật tuyệt vời.
Sau
khi được mời vào nhóm vơi Alty và nhóm của Franruhle, định kiến về làm việc
nhóm của tôi đã chuyển biến tích cực hơn. Nhưng, Dia cần thêm bảy ngày nữa để hồi
phục. Trong lúc đó, tôi còn nhiều việc phải làm.
Một
tiếng đã trôi qua, quãng thời gian vui vẻ nhanh chóng kết thúc.
Để
cho Dia có thêm thời gian nghỉ ngơi, tôi quyết định ra về.
Dia
vẫy tay chào tạm biệt.
Và,
tôi lại một lần nữa cô đơn.
Bước
chân cô độc trên con phố, tôi nghĩ về những thứ mình nên thực hiện tiếp theo.
Hiện giờ vẫn đang là buổi chiều bởi vì tôi đã tham gia nhóm với Alty, tốc độ
khám phá trong mê cung vì thế cũng tăng lên đáng kể. Nhờ vậy, giờ tôi đang rảnh
rỗi hơn mọi ngày rất nhiều.
Tôi
vẫn còn đủ HP và MP. Tuy nhiên, không có nghĩa là tôi muốn quay trở lại mê cung
trong hôm nay. Tránh những rắc rối không cần thiết là chỉ tiêu hàng đầu của tôi
mà.
Vậy
nên, trên đường đi, tôi tổng kết lại một vài thành quả của mình.
Hôm
nay, tôi đã làm khá nhiều thứ. Nhân tiện, nhờ vào viên đá ma thuật rơi ra từ
Tidus, tôi kiếm được khá nhiều tiền.
Nhưng
tôi không còn nhiều tiền lắm vì đã mua vài thứ cần thiết cho việc khám phá mê cung
rồi.
Tôi
rời khu vực gần Mê Cung.
Sau
đó, tôi tìm thấy một ngôi nhà bằng gỗ cạnh bờ sông trên con đường đầy cây cối
và đá. Cảnh quang thật là sống động.
Có
vài đứa trẻ đang chơi đùa quanh đó. Một người phụ nữ lớn tuổi trông có vẻ khó
khăn khi vác theo một cái túi nặng nề. Vài chiến binh vừa trở về từ mê cung
cũng ở gần đó. Có cả những người phụ nữ khác đang giặt đồ nữa.
Được
thoải mái ngắm nhìn cuộc sống hàng ngày của con người nơi đây, đây là lần đầu
tiên kể từ khi thứ mà tôi tự nhủ với mình rằng cần quan tâm duy nhất là mê cung.
“Có
lẽ mình nên mua một căn nhà…”
Tôi
đưa tay kiểm tra túi tiền của mình.
Thật
ra chỗ ở hiện tại của tôi trong quán bar không có gì đáng để phàn nàn. Nhưng
tôi không thể nhận lòng tốt của ông chủ mãi như thế. Thành thực mà nói, tôi đã
nghĩ nên ở lại đó với thu nhập nghèo nàn của mình.
Nhưng
hiện tại, tôi có khả năng kiếm nhiều tiền hơn. Khách quan mà nói, tôi có thể
mua được một căn nhà tầm coi được đấy.
(Trans:
Mua nhà để còn chứa đủ dàn Harem sắp tới đây mà…)
Khi
nghĩ về điều đó, tôi mỉm cười bước đi.
Nhưng
tôi không còn đi lại vu vơ nữa.
Những
bước chân năng động nói lên rằng tôi đã có một mục tiêu trước mắt.
Phải,
tôi sẽ đi mua nhà!