projects

Kuro no Maou - Arc 2 - Chap 11

Tôi lờ mờ tỉnh giấc khi cơ thể bị rung lắc dữ dội.
“nn…….uunn…..5 phút nữa thôi mà mẹ ơi…..”
Đó là những gì tôi nói, nhưng, mẹ tôi người sẽ không bao giờ để con mình trở nên lười biếng sẽ ngay lập tức kéo tôi ra khỏi tấm futon và vực tôi dậy.
Nhưng, đã rất lâu rồi kể từ khi tôi được ngủ bình yên. Ngay cả khi khoảnh khắc thiên đường này sẽ kết thúc sau mười giây nữa, cho tới những giây cuối, tôi vẫn muốn-----
*bashan*
“uuoh! Lạnh quá!?”
Bị một tràng nước lạnh xối thẳng vào mặt, tôi lập tức thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trở về với thực tại tàn nhẫn.
“Ngay cả nếu con không thức dậy, thì tạt nước vào mặt con cũng là quá tàn nhẫn đó, mẹ-----“
Tôi mau chóng nhận ra hình ảnh mẹ tôi đã tan biến, ngay từ đầu, đây đã không phải là phòng tôi.
Bầu trời xanh trong, hàng cây xanh mát, loáng thoáng xung quanh là những mẩu gỗ vụn và những trái táo đỏ, và gần chân tôi là một cơ thể màu trắng đang cúi mình và run rẩy gật đầu.
“C, cái gì….”
Không, khoan đã, bình tĩnh lại nào. Phải rồi, tôi đã trốn vào đống hàng hóa để có thể lên thuyền tới lục địa Pandora. Và thùng hàng đó là một thùng gỗ chứa đầy những trái màu đỏ trông như táo. Và có nghĩa là những mẩu gỗ và những thứ màu đỏ này là từ cái thùng đó.
Hơn nữa, tôi cũng không hề có một chút ghi nhớ nào về khu rừng này. Trong lúc tôi đang ngủ, có chuyện gì đã xảy ra sao, dẫn đến việc tôi nằm đây với một cái thùng vỡ?
Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, rất có khả năng là một tai nạn hay một trở ngại nào đó trong lúc đang vận chuyển.
Nhưng, bỏ qua tình trạng của tôi, cho dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, thì điều mà tôi không hiểu nhất, chính là cái cơ thể trắng trước mặt tôi.
“Nghiêm túc đấy, đây là gì….”
Từ cái nhìn đầu tiên, tôi nghĩ đây là một dạng đồ chơi hình người hay thứ gì tương tự vậy.
Cái đầu thì lớn nhưng chân tay thì nhỏ, nhìn khá giống với một đứa nhóc 3-4 tuổi.
Nhưng, điều lạ là cơ thể của đứa trẻ này (giả sử) lấp lánh, và trên lưng có 2 đôi cánh đang tỏa sáng. Những đôi cánh ánh sáng không làm tôi cảm thấy khó chịu, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn khỏa thân.
“……..Đây, đây có phải là tiên?”
Khi tôi nhìn vào hình dáng đó, tôi chỉ có thể nghĩ như thế.
Nhưng, để nghĩ rằng tôi đang thấy một vị tiên, thì chắc hẳn tôi đang rất mệt rồi.
Tôi bất ngờ bị ném vào một cuộc sống với những thí nghiệm tra tấn mỗi ngày; mức độ của sự tuyệt vọng sẽ khiến bất kỳ ai cũng sẽ mệt mỏi.
Khoan, khoan, bình tĩnh và nghĩ xem nào. Đây là một thế giới với ma thuật và quái vật; cũng không có gì lạ khi cả tiên cũng có mặt.
Đúng là không có gì lạ, nhưng tại sao nó lại run rẩy trong khi cúi xuống trước mình? Nếu tôi tiếp tục nhìn chằm chằm như thế, tôi sẽ cảm thấy thương xót mất, vậy nên tôi sẽ thử lên tiếng.
“Này, cậu ổn chứ?”
“!?”
Ồ, nó có ý trả lời.
“Chuyện gì vậy, cậu bị đau ở đâu à?”
“……”
Sau 30 giây im lặng, nàng tiên rụt rè quay đầu về phía tôi.
Mái tóc dài màu vàng bạch kim và đôi mắt xanh như ngọc lục bảo. Bên dưới cặp mắt tròn và dễ thương ấy là những hàng nước mắt chảy dài.
Sinh, sinh vật dễ thương này là gì!?.......
Tôi hoàn toàn không phải một lolicon, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.
“…..”
Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, vị tiên nữ rụt rè đứng dậy và nhanh chóng chạy mất, ẩn mình dưới bóng của một thân cây. Khỉ thật, cô ấy xinh quá làm cho tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy. Liệu mình đã khiến cô ấy sợ?
“….uu”
Cô ấy bỏ chạy ư, hay chỉ là do tôi nghĩ thế, nhưng từ bóng của thân cây đó, cô núp để lộ gương mặt của mình và hỏi tôi với một giọng nhỏ nhẹ.
“Anh không sao chứ?”
“Hở?”
Trong khoảnh khắc, tôi không thể hiểu được giọng nói đẹp đẽ như tiếng chuông ngân chiều ấy.
Là mình sao? Tại sao cô tiên nữ kia lại lo lắng cho mình?
“Rớt.”
Hở? Trong khi tự hỏi cô đang nói về việc gì, tôi thấy cô nhìn ra phía sau tôi.
Tôi quay lại, nhìn theo, một vách đá thẳng đứng. Tôi đã rơi từ đó sao?
“Ôi.”
Tôi nhìn vào những mảnh gỗ và táo lần nữa. Cái hôp tôi đang trốn chắc đã rơi từ phía trên ngọn dốc đó xuống, và kéo theo tôi lăn vào khu rừng này.
Vậy thì, người đã tạt nước lạnh vào tôi và đánh thức tôi chính là cô tiên nữ này sao?
“Cậu đang cố giúp tôi?”
Cô ấy gật đầu.
“Thật vậy ư? Cảm ơn nha. Tôi ổn. Không một vết trầy.”
Không hề bị thương cho dù rơi từ trên vách cao xuống, tất cả là nhờ cơ thể được cường hóa của tôi. Tôi mừng vì đã không gây cho nàng tiên xinh xắn bé nhỏ kia phải lo lắng vô ích.
“Vậy là tốt rồi.”
Nhìn thấy nụ cười thân thiện của cô ấy, tôi nhận ra mình lần đầu tiên nhận được lòng tốt ở thế giới này. Có lẽ, cũng có những người thậm chí ở thế giới này lo lắng cho tôi.
“Aah, thật hả, cảm ơn cậu nhiều—”
Trong khi đắm mình trong nỗi hân hoan, tôi nhận ra một sự thật quan trọng khác.
Tôi có thể giao tiếp được với tiên. Tôi đang trò chuyện rất tự nhiên, không phải điều này thực sự rất bất ngờ sao?
“Aah, umm, cô có thể hiểu được những lời của tôi, phải không?”
“?”
Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, cô nghiêng đầu tựa như một chú chim non, tôi thấy hối hận khi tự nhiên không hỏi một câu lạ lùng như vậy.
Theo như phản ứng của cô ấy lúc này, trí thông minh của cô ấy cũng tương tự như ngoại hình của cô. Vậy nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi tiếp xúc với cô ấy như với một đứa trẻ.
Tôi thật sự không có kinh nghiệm với trẻ em ngoại trừ với mấy thằng nhóc họ hàng tôi.
“Tên tôi là Kurono Maou, cậu là?”
Tôi cố gắng lịch sự hết mức có thể nhưng, thường thì một đứa trẻ sẽ chạy ngay khi thấy bộ mặt như ác nhân của tôi. Nhưng, cô tiên này là một vị tiên, nên cô đã trả lời tôi.
“…..Li, Lily.”
“Lily?”
“Phải.”
Với một cái gật đầu nhẹ nhàng, cô ẩn nửa khuôn mặt mình sau thân cây một cách ngại ngùng.
Mọi hành động của cô ấy đều thật dễ thương mà!
“Vậy Lily, cậu biết đây là đâu không?
“Đây là Khu vườn Thần tiên, nơi loài tiên sinh sống.”
Một khu vực nơi tiên sinh sống à.
Lily đã giúp tôi, nên tôi không nghĩ họ có thù địch gì với con người----
“aaaaah!!”
“Ai thế!?”
“!”
Một giọng nói nào đó vang lên đằng sau.
Khi tôi quay lại nhìn, một quả cầu sáng lơ lửng giữa không trung lọt vào mắt tôi.
Trước khi kịp nhận ra, rất nhiều những quả cầu như thế xuất hiên và lơ lửng xung quanh.
“Tại sao một con người lại ở đây?!”
Quả cầu sáng đó thật sự đang lớn tiếng, trong khi tiến lại gần mặt tôi.
Nhìn gần, đó là môt cơ thể dài khoảng 15 cm và có cánh tương tự như Lily.
“Cô cũng là tiên phải không?”
“Tất nhiên! Ngươi không thấy à?!”
Cứ như tôi biết, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiên mà.
Nhưng, thay vì phản đối cô ấy, tốt nhất tôi nên thu thập thêm thông tin từ tiên nữ này.
“Tôi là---“
“Đây là một khu rừng linh thiêng, nơi những vị tiên sinh sống! Con người nên rời khỏi đây ngay lập tức!!”
“Hở!?”
Trước khi tôi kịp nói tên, tôi đã ngay lập tức bị đuổi.
Khỉ gì thế này? Chẳng phải tiên là một chủng loài thân thiện với con người sao? Không, có thể chỉ là ấn tượng của riêng tôi.
Ít ra thì Lily cũng đã cố giúp tôi, và cũng có những hành động rụt rè rất dễ thương.
“Lily nữa hả, cô cũng ở đây?”
Lờ tôi, quả cầu bay tới Lily.
“Sẽ không tốt nếu cô đến những chỗ này một mình.”
“uu…. Tôi xin lỗi.”
“Như con người kia, một bán-tiên như cô không được phép đến đây. Cô hiểu điều đó chứ?”
Tôi không biết tình hình trong Khu vườn Thần tiên nhưng tôi nhận ra rằng Lily bị đối xử khác biệt với những tiên nữ bé nhỏ khác.
Không một chút hiểu biết, tôi không có quyền lên tiếng nhưng tôi không thể câm nín và để người đầu tiên trên cả thế giới đối xử tốt với tôi phải tỏ vẻ buồn rầu.
“Này, cô đâu cần phải làm như thế? Lily chỉ tới đây để giúp tôi thôi mà.”
“Cái gì, ngươi thực sự không biết gì sao? Suối nước ánh sáng bên trong Khu vườn Thần tiên không được phép tiếp cận bởi bất kỳ ai ngoại trừ tiên. Đó là lý do một con người như ngươi và một bán-tiên như Lily không được vào bên trong khu rừng!”
“Tôi chắc chắn là một con người, nhưng về việc Lily là một bán-tiên là sao? Cho dù tôi có nhìn thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là tiên mà, phải không?”
“Đừng nói những điều ngu ngốc. Ngươi đã từng thấy một tiên nữ lo tớn ở đâu chưa? Cô ta là bán-tiên, với nguồn năng lượng ma thuật bên trong một cơ thể con người. Cô ta không là người cũng chẳng phải tiên. Lẽ ra ngươi phải rõ điều này ngay từ đầu chứ.”
Như tôi nói, tôi không hề biết điều gì như thế. Ngay từ đầu tôi đã không rõ hệ sinh thái của thế giới này.
Nhưng trong những thí nghiệm chiến đấu, có những quái vật với nguồn năng lượng ma thuật nhưng lại không tóa ra năng lượng sống, có thể ví như những hồn ma hoặc linh hồn.
Tiên nữ nhỏ bé này cũng như vậy. Tôi chỉ có thể cảm nhận năng lượng ma thuật, mặc dù chất lượng thì khác.
Bởi vì, tiên tồn tại hoàn toàn nhờ vào năng lượng ma thuật.
So với việc đó, tôi cũng có thể cảm nhận năng lượng từ Lily như những vị tiên kia, ngoài ra tôi còn nhận thấy năng lượng sống từ trong Lily. Tôi cuối cùng cũng hiểu tiên nữ kia đã nói gì.
“Nếu ngươi hiểu thì rời khỏi đây ngay. Ta sẽ bỏ qua việc này, vậy nên hãy tỏ ra biết ơn.”
“ku….”
Thái độ nói chuyện của tiên nữ này khá khó chịu nhưng tôi không có ý định làm vấy bẩn “suối nước ánh sáng”. Và tôi cũng muốn tránh xung đột với những sinh vật ở thế giới này.
Tôi nên kiềm chế, và im lặng rời đi như tiên nữ kia nói.
Nhưng tim tôi vẫn thấy nhức nhối khi nhìn khuôn mặt buồn rầu của Lily khi bị gọi là bán–tiên.
“À, phải rồi, đám yêu tinh có vẻ như đang tập trung ở khu vực hang phía tây, nên nhanh chóng xử lý chúng nhé, Lily.”
“un, tôi biết rồi.”
“woah woah chờ chút đã? Cô đang muốn Lily phải chiến đấu với quái vật?!”
Tôi ngạc nhiên khi một vị tiên  lại yêu cầu một việc như thế một cách thản nhiên như vậy, và việc Lily sẵn sàng chấp nhận việc đó cũng ngạc nhiên không kém.
“Ughh, ngươi thật phiền phức! Việc đó chẳng liên quan gì tới giống người ngu ngốc như ngươi.”
“Cô nói ngu ngốc là hơi quá đáng rồi đó! Hơn nữa, chẳng phải việc này rất nguy hiểm sao?!!”
“Tiêu diệt quái vật là chuyện thường tình. Ngay cả một bán-tiên cũng có thể hạ một quái vật cấp thấp không thể sử dụng ma thuật.”
“Thật, thật vậy sao?”
Khi tôi nhìn sang Lily đang tỏ vẻ bối rối, tôi không thể hình dung ra cảnh cô đánh với quái vật ra sao cả. Nhưng theo như cách cô tiên nữ kia nói, thì Lily có thể sử dụng ma thuật.
Nếu Lily có thể tấn công bằng ma thuật, vậy thì kích thước cơ thể không thể hiện được độ sức mạnh. Minh chứng sống là tôi cũng có thể đánh bại một con rồng.
“Nếu ngươi đã hiểu, thì cả hai người, mau mau rời khỏi đây! Các ngươi còn muốn nén lại đây bao lâu nữa? Hay là không muốn rượu mời mà chỉ thích rượu phạt?!”
Quả cầu bắt đầu trở nên phát sáng mạnh mẽ. Cô ta đang tính dọa mình hay sao?
“Tôi hiểu rồi! Được thôi! Tôi sẽ đi nên đừng có đánh lén sau lưng tôi đấy.”
Và sau đó, tôi và Lily rời nơi ấy.
Lily ghen tỵ nhìn những vị tiên kia thu nhặt những miếng táo và mang vào sâu trong rừng.
“Cậu muốn ăn chúng sao?”
“Phải.”
“Được thôi, lần sau tôi sẽ mang cho cậu.”
“!?”
“Lần sau tới tôi sẽ mang cho cậu. Chúng ta sẽ cùng ăn, được không?”
“Cảm, cảm ơn!”
Nhìn thấy một Lily tươi cười, tôi như được ấm lòng phần nào.
Bình luận