Tiên là một dạng sống hoàn toàn bởi năng lượng ma
thuật và không hề có một hình dạng nhất
định.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng loài tiên được sinh ra với
những tính cách và kiến thức độc lập. Trên hết, họ không được sinh ra bởi những
người mẹ, với năng lượng ma pháp của Trái Đất và sự bảo hộ thần thánh của Nữ
hoàng tiên, họ được sinh ra như một nụ hoa bừng nở. Một cách tạo dựng sự sống
tương tự như con cò mang em bé hay em bé bước ra từ những cánh đồng bắp cải.
Cho tới khi bạn chưa thấy một nàng tiên sinh ra trước mắt bạn, thì đây là một dạng
sống phi thường khó tin.
Những vị tiên này có thể tương tác với vật chất,
nhưng bởi vì họ không có một cơ thể thật sự, nên họ cũng không thể hiện những
nhu cầu sinh tồn của động vật.
Những dạng sống hoàn toàn nhờ vào năng lượng ma thuật
sẽ không thể hiện 3 điều sau đây: ngủ, ăn, và nhu cầu tình dục.
Trong trường hợp loài tiên, cho dù họ có thể ngủ và
nghỉ ngơi trong tâm trí, thức ăn là hoàn toàn không cần thiết, cũng như nhu cầu
vệ sinh. Hơn thế, họ cũng không có đàn ông. Họ là một dạng sống như một Idol lý
tưởng.
Một lần nữa, họ được sinh ra với hình dáng một cô
gái, và giữ như vậy cho đến lúc tan biến. Cho dù họ chỉ toàn con gái, nhưng lý
do giống loài họ không hề tuyệt chủng là bởi vì họ không cần phải tái sinh sản.
Họ không hoàn toàn già đi vì họ không có một cơ thể thật sự.
Để có thể duy trì sự sống, một môi trường sinh thái
tương tự như khu rừng tiên này với một lượng lớn năng lượng ma thuật là điều tối
cần thiết. Miễn là họ có thể nạp năng lượng, họ sẽ tiếp tục sống.
Mặc dù họ có cùng đẳng cấp tri thức như con người,
nhưng do họ không hề có bản năng ham muốn, nên giữa họ không hề xảy ra tranh chấp,
cũng vì lý do đó, họ cũng không có một nền văn hóa nào. Họ là một trong những
chủng loài hiếm hoi không thay đổi từ thời xa xưa.
Cũng bởi không cần phải sinh tồn, họ cũng chẳng có
công việc gì, và dành 24 tiếng một ngày chỉ để tán dóc và vui chơi.
Ngay từ đầu, tiên đã là một chủng loài yêu chuộng hòa
bình và tán gẫu. Về mặt này, họ giống như những đứa trẻ.
Mặc dù không cần thiết, nhưng họ vẫn thích nằm ngủ
dưới ánh mặt trời ấm áp và ăn những món ăn ngon như một phần của sự hạnh phúc.
Đó là lý do họ lấy những trái táo kia. Và sau đó, họ
ăn, ngủ, chơi đùa, cứ thế, mỗi ngày.
Nghe điều ấy, tôi rất muốn trở thành tiên, nhưng
tiên là một giống loài bảo thủ và cố chấp. Quát tháo và xua đuổi tôi là minh chứng
cho tính cách đó.
Và như vậy, nửa người nửa tiên Lily cũng bị ảnh hưởng
bởi những tính cách ấy. Dù cô được sinh ra như một nàng tiên, nhưng cô lại bị tẩy
chay.
“-----Việc này chắc hẳn rất khó khăn. Khỉ thật, tôi
cảm thấy như muốn khóc.”
“Đừng khóc Kurono.”
Tôi lắng nghe về cuộc đời của Lily trong khi chúng
tôi ăn táo (tuy chúng khổng hắn là táo, nhưng từ đây tôi sẽ gọi chúng như vậy
). Quả là một câu chuyện đau lòng.
Tôi đã trở nên gần gũi với Lily, và Lily cũng bắt đầu
trò chuyện bình thường với tôi; chúng tôi không còn là người lạ nữa.
Chính xác, chúng tôi đã là bạn! Sẽ rất tốt nếu đó
là quan hệ hiện giờ của chúng tôi.
Bỏ qua việc chúng tôi có là bạn của nhau không,
chúng tôi cũng đang nói về Lily.
“Phải sống cô độc một mình kể từ lúc sinh ra là quá
đau khổ……”
Vì Lily có một cơ thể nhất định, nên cô cũng có những
nhu cầu sống thiết yếu, điều đó có nghĩa cô cũng cần phải ăn. Cô cũng gần phải
ngủ để hồi sức. Cơ bản cô cũng phải tìm kiếm thức ăn và cũng phải có một chỗ để
nghỉ ngơi, tất cả chỉ với một mình cô ấy trong khu rừng.
“Không sao cả. Tôi cũng có một căn nhà đàng hoàng.”
Căn nhà cô nói tới là một căn lều nhỏ trước mặt
chúng tôi.
Căn lều lâu năm này trông như một ngôi nhà gỗ được
sử dụng bởi một pháp sư nhiều năm về trước. Khi vị pháp sư ấy qua đời, dân làng
đã an táng ông ấy trong nghĩa địa và để lại ngôi nhà của ông ấy.
Và khi Lily được sinh ra, cô bị tống ra khỏi suối
nước ánh sáng và bắt đầu sinh sống ở đây, gần khu rừng.
“Vậy vấn đề lương thực thì sao?”
“Tôi hái lượm trái cây và nấm. Tôi cũng mua bánh mỳ
từ ngôi làng.”
“Hở? Cậu có thể mua hàng hóa ư!? Vậy còn tiền thì
sao?”
“Tôi hái dược thảo và chế thuốc từ chúng.”
“Và cậu bán cho dân làng để kiếm sống?”
“Phải. Cũng chỉ là tình cờ thôi.”
“Tuyệt vời! Thật là thiên tài!”
Cô có thể tự nuôi sống bản thân cho dù bản thân rất
nhỏ bé. So với một thằng nhóc hiện đại chẳng làm gì ngoài việc đến trường như
tôi, cô ấy thật đáng kinh ngạc.
“ehehe….”
Có lẽ vì ngại ngùng nên cô không đáp lại, Lily bối
rối cúi gằm mặt.
Cậu nên cảm thấy tự hào về bản thân!
“Nếu cậu sống một mình, vậy tại sao cậu không rời
khu rừng này mà sống trong làng?”
“Không…. Tiên chỉ có thể sống trong khu vực được sự
bảo hộ thần thánh của Nữ hoàng.”
Tôi không rõ liệu đó có phải là luật, nhưng Lily vẫn
không muốn tách biệt khỏi khu rừng cho dù cô không phải hoàn toàn là tiên.
Nhưng nếu thực sự không hề có luật như thế, thì nơi
này cũng là quê hương của cô. Tôi hiểu cảm giác không muốn rời xa nơi này của
cô.
“Nhưng, không phải cậu bị ép phải làm những việc
nguy hiểm như chiến đấu với quái vật bởi đám tiên đó sao?”
“Không sao. Tôi đã làm công việc này lâu rồi. Đây
là điều duy nhất Lily có thể làm được cho họ.”
“Lily vẫn muốn bảo vệ suối nước ánh sáng cho dù đã
bị tống khứ khỏi đấy sao?”
“Phải.”
Với cách trả lời mạnh mẽ, thực sự cô không hề cảm
thấy đau khổ. Tôi không nên tiếp tục tranh luận về vấn đề này.
“Nếu vậy thì? Tôi sẽ không cản cậu. Nhưng lần này,
tôi sẽ thay cậu tiêu diệt lũ yêu tinh để trả ơn.”
“Eh!? Không! Việc đó rất nguy hiểm!?”
Lily hiểu rằng sẽ là quá nguy hiểm nếu một con người
chiến đấu với quái vật , cho dù chúng chỉ là quái vật cấp thấp.
Nhưng không may thay, khoan, phải là may chứ nhỉ?
Tôi đã không còn là một con người bình thường nữa.
“Ổn thôi! Trông tôi thế này, nhưng tôi là một pháp
sư đấy!”
“Pháp sư?”
Lily há hốc nhìn tôi một cách kinh ngạc. Nhìn vào
hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Lily, tôi chợt nhận ra.
“Xin lỗi, nhưng Lily có thứ gì cho tôi thay được
không? Với quanh đây có con sông nào để tôi có thể tắm rửa một chút không.”
Trang phục của tôi vẫn là cái áo liền trắng lúc còn
trong phòng thí nghiệm. Trên hết là 8 cái lỗ to tướng từ sau trận đánh với
Sariel. Cũng vì sau khi trốn thoát, tôi đã băng rừng vượt núi 3 ngày với bộ đồ
này. Nó đã trở nên dơ dáy và rách rưới. Tương tự, tôi cũng chưa hề tắm rửa
trong mấy ngày qua. Mặc dù tôi không nhận ra, nhưng cơ thể tôi chắc chắn đang bốc
mùi kinh khủng….
Cho dù có nhìn thế nào đi nữa, tôi trông như một
tên lang thang rách rưới. Không hề trong giống một pháp sư ở bất kỳ góc độ nào.
“Umm, con sông ở hướng này, còn về quần áo…..”
“Cậu không có cũng không sao. Trước hết thì tôi nên
tắm rửa chút--- khoan, hay là tôi nên giết lũ yêu tinh trước nhỉ, vì thể nào
cũng sẽ dơ dáy trở lại.”
“Anh tính đi bây giờ sao?”
“Đúng vậy, tôi sẽ tắm táp sau khi quay về. Vây thì,
Lily, hãy dẫn tôi đến hang động phía tây, chỗ bầy yêu tinh.”
“Đ, được.”
Có lẽ vì vẫn còn lo lắng, cô thể hiện một sự do dự.
“Không sao đâu! Cứ để chúng cho tôi. Nếu thấy nguy
hiểm, tôi sẽ chạy ngay. Tôi hơi bị tự tin trong khoản này đấy.”
Dù gì thì tôi cũng đã có thể chạy thoát khỏi cái
phòng thí nghiệm điên rồ đó sau khi đối mặt với một cô gái bạch tạng quái vật.
Một bầy yêu tinh bao vậy chẳng là gì so với những điều đó.
“Ừm, thế theo tôi!”
Thấy tôi chắc chắn, Lily bắt đầu dẫn đường.
Được rồi! Đã tới lúc thể hiện sức mạnh của mình cho
người đầu tiên đối xử tử tế với tôi.
Tôi động viên bản thân và bắt đầu bước theo Lily.