Chiều
ngày hôm đó.
Bên
trong căn phòng của Kazura tại nhà ông Valin, Kazura đang mở hàng tá những hộp
các-tông từ Nhật Bản mà anh đã mang đến và giải thích về những gì bên trong
chúng.
Bên
trong những hộp các-tông là những hàng hóa như thức ăn đóng hộp, Lipo-D, băng gạc
và thuốc khử trùng. Lượng hàng hóa này có thể đủ dùng tới vài tháng.
Hơn
nữa, bên trong một chiếc hộp đó là 500kg gạo.
Với
lượng gạo này thì kể cả Kazura không thể quay về trong một thời gian dài, anh vẫn
có thể ở lại đây được.
Thời
gian gần đây, làng đã có thể thu hoạch được hoa màu nên tình trạng thiếu lương
thực đã được giải quyết.
Tuy
nhiên, nếu Kazura ngừng viện trợ lương thực cho làng, anh e rằng tình trạng của
những người dân làng sẽ bình thường trở lại.
Đây
chỉ là phỏng đoán của anh, nhưng xét trên cách mà dân làng tăng cường thể chất,
thì nếu như họ ngừng ăn thức ăn mà Kazura mang đến, có thể năng lực thể chất của
họ lại trở về bình thường.
Cũng
vì bọn cướp đã từng tấn công vào làng vài ngày trước, nên việc duy trì trạng
thái hiện tại của dân làng là cần thiết.
Kể
cả khi họ đã sử dụng hết thức ăn mà Kazura mang tới đây, thì khả năng tự túc của
dân làng đã lên tới 100%, nên cũng không cần phải lo lắng về nạn đói nữa.
Hơn
nữa, nếu như những người đã được tăng cường thể chất liên tục ăn thức ăn của thế
giới này thì họ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng đúng cách, nên sẽ không thể bị
chết đói. Điều này đã sáng tỏ từ tình trạng của ông Valin và Valletta trong
chuyến đi với Isaac vài ngày trước.
Những
gì anh cần chú ý bây giờ là những cuộc tấn công từ bên ngoài mà thôi.
“Nhiều
đồ vậy sao.... Kazura-san, anh định không về nữa à?”
“À
không, tôi tính 10 ngày nữa sẽ quay trở về. Còn một máy thủy điện tôi đặt trước
đó chưa nhận nữa.”
Valletta
mở to mắt ngạc nhiên hỏi Kazura. Sau khi nghe câu trả lời của Kazura, Valletta
còn ngạc nhiên hơn.
“Ể!?
Anh muốn mang máy phát điện tới Isteria sao?”
“Yup.
Tôi dự định sẽ sử dụng tủ lạnh và một vài đồ điện khác. Nếu như sử dụng được tủ
lạnh thì sẽ rất tiện lợi khi mang những thực phẩm tươi sống từ Nhật Bản tới đây.
Ngoài ra, nếu như có máy phát điện thì tôi có thể sử dụng các thiết bị điện
khác hoặc máy tính”.
“V-Vậy
sao? Quả là một hành động táo bạo....., nhưng liệu có ổn không....?”
Khi
nghe thấy những thiết bị điện, Valletta băn khoăn.
Có
lẽ cô đang lo rằng những người khác sẽ thấy công nghệ như những thiết bị điện
mà anh mang tới.
“Phải,
tôi sẽ yêu cầu ngài Nelson không được cho ai nhìn thấy chúng, như vậy sẽ ổn
thôi. Với ông Nelson cũng không muốn ai nhìn thấy những đồ mà tôi mang tới đây,
chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi.”
Ngay
cả khi người ngoài có nhìn thấy chúng, thì họ cũng chẳng biết nó là gì và làm thế
nào để dùng nó.
Sẽ
là chuyện khác nếu như anh có hành động bất thường như phi xe ô tô đến Isteria,
nhưng nếu như chỉ là máy tính, máy phát điện, hoặc tủ lạnh, thành ra nếu có ai
đó nhìn thấy được thì cũng chỉ nghĩ đó là “một chiếc hộp kỳ lạ” mà thôi.
Tuy
nhiên nếu như họ mở tủ lạnh ra và nhìn vào bên trong nó, hay nhìn thấy máy tính
và các dụng cụ khác đang được sử dụng, chắc chắn họ sẽ làm ầm lên nên anh cần
phải cẩn thận khi sử dụng chúng.
“Tôi
hiểu rồi. Nếu như Nelson-sama đồng ý thì.... Ano, chiếc hộp lớn mà Kazura-san
trở về cuối cùng, chẳng lẽ là....”
“Phải,
đó chính là tủ lạnh. Tôi cũng để một đống rau đông lạnh ở trong đó, vì thế khi
tôi đến Isteria thì chế độ ăn uống của tôi ít nhiều cũng sẽ được cải thiện”.
Kazura
trả lời, nhưng Valletta thắc mắc.
“Ể
nhưng, 10 ngày nữa anh mới mang máy phát điện tới đây phải không? Thế thì anh
không thể sử dụng tủ lạnh cho đến lúc đó, vậy chẳng phải rau sẽ bị rã đông rồi
sao?”
“À,
sẽ ổn thôi. Tôi cũng mang theo máy phát điện chạy bằng xăng mà. Và cũng mang
theo hai can xăng nữa, thực phẩm vẫn sẽ được bảo quản cho tới lúc đó”.
“V-Vậy
sao....”
Valletta
vẫn lo lắng.
Tuy
nhiên, kể từ khi Thống đốc của Isteria là ông Nelson đã trở thành đồng minh,
nhưng hành động của Kazura vẫn còn ở mức độ chấp nhận được.
Bởi
vì ông Nelson rất cần sự hỗ trợ của Kazura trên mọi phương diện nên chắc chắn
ông ta sẽ không dám từ chối những gì mà Kazura nói.
Ông
ấy cũng muốn giữ chỗ đứng của mình trong lòng Kazura, nên ông ta chắc chắn sẽ sẵn
lòng đồng ý.
Hơn
nữa, về việc mà Kazura đã làm gây xáo trộn, thì có lẽ chính là tất cả những gì
anh đã làm với ngôi làng.
Có
lẽ anh cần phải thẩn trọng hơn một chút, nhưng nếu như anh muốn làm ngay bây giờ
thì cũng khá muộn rồi.
“À
mà còn nữa, nếu như cô cần gì hay có chuyện gì xảy ra, hãy cho tôi biết bất kể
lúc nào vì tôi sẽ quay về ngay lập tức”.
“Vâng,
cảm ơn anh rất nhiều”.
Mặc
dù cô cười và trả lời Kazura, nhưng lồng ngực của cô như thắt lại vì cảm giác
cô đơn.
Chỉ
10 ngày nữa thôi, Kazura lại một lần nữa đến Isteria.
Lần
tới có lẽ cô sẽ gặp Kazura vào 10 ngày tới nữa, nhưng cũng có lẽ anh sẽ ở lại
đó một thời gian dài.
Nếu
như cô không kiềm chế thì có lẽ nước mắt sẽ tuôn ra, vì thế cô nở một nụ cười
và cố gắng không cho cảm xúc đó lộ ra ngoài.
Nó
đã xảy ra nhiều lần trước, nhưng cô không muốn như vậy trước mặt Kazura một lần
nào nữa.
“Dù
vậy Kazura-san à, làng đã ổn rồi, vì vậy hãy tập trung vào việc hỗ trợ Isteria.
Nếu như cần thiết phải nhờ tới Kazura-san, tôi sẽ gọi anh”.
Khi
Valletta nói vậy, Kazura tỏ ra ngạc nhiên.
“Được
rồi”.
Tuy
nhiên, anh vẫn gật đầu và mỉm cười.
30
phút trôi qua.
Hành
lý của anh đã được sắp xếp lên xe, Kazura đã mặc quần áo chỉnh tề, chào tạm biệt
dân làng ở lối vào làng.
Trong
đám đông, có một số người cảm thấy không hài lòng với chuyến đi này của Kazura,
nhưng tất cả đều vui vẻ với anh.
Nhưng
cũng có một số người tỏ ra rất nhẹ nhõm, vì mặc dù Kazura một lần nữa lại phải
đến Isteria, nhưng chắc chắn anh sẽ bình an vô sự trở về.
Ngoài
ra, Zirconia đang phát biểu trước dân làng.
Nội
dung của bài phát biểu là về vấn đề sự viện trợ của Kazura đối với Isteria và
tình hình nạn đói đang hoành hành trên lãnh thổ Istelle. Ngoài ra, nội dung
chính của bài phát biểu đó chính là: Nhà Istelle sẽ đảm bảo an toàn cho Kazura.
Thông
thường, việc một quý tộc phát biểu trước hàng tá người dân thường và thân thiện
giải thích cho những dân làng hèn mọn là điều chưa từng xảy ra.
Mặc
dù những người dân làng khi nghe bài phát biểu thì rất lo lắng, nhưng ít nhiều
họ cũng hiểu được phần nào những lời giải thích đó.
Hơn
nữa, cô còn tuyên bố rằng Kazura sẽ trở lại sau 10 ngày, rõ ràng đây chính là yếu
tố để giảm sự lo lắng của dân làng.
Đối
với dân làng Grisea, Kazura là một hình tượng vững chắc trong tim, một vị thần
cứu tinh của họ. Không ai có thể thay thế được anh.
“Vậy
thì thưa bà con, tôi phải đi bây giờ. Tôi sẽ trở lại sau 10 ngày nữa, nếu như
có chuyện gì xảy ra, hãy thông báo với tôi nhanh nhất có thể”.
Kazura
chào tạm biệt dân làng trước khi Isaac, anh ta đã đứng chờ ngay bên cạnh anh, dẫn
anh về phía xe của mình.
Ở
bên cạnh xe, Marie đã đứng chờ ở đó. Dường như cô ấy sẽ đi cùng xe với anh
trong chuyến đi này.
“Kazura-san!”
Tuy
nhiên, khi Kazura đi về phía xe, Valletta liền chạy theo.
“Hm?
Có chuyện gì sao?”
Khi
Valletta đi đến chỗ Kazura, cô nhìn vào mắt anh.
“Tôi
sẽ cố gắng hết sức có thể. Vì thế....”
Valleta
nói đến đó bỗng nhiên khựng lại và cúi xuống.
Sau
đó, cô lại ngẩng lên nhin Kazura một lần nữa.
“Hm?”
Kazra
cười và hỏi cô, nên Valletta cười và trả lời.
“....
Không, không có gì đâu. Hãy giữ gìn sức khỏe, đừng có làm việc quá sức”.
“Ừm,
cả Valletta-san nữa, đừng làm việc quá sức nhé. Mặc dù học tập rất tốt, nhưng đừng
có thức khuya quá đấy.”
Kazura
nói, Valletta vô thức nở nụ cười.
“Cái
này khó nói à.”
“Nào
nào, cũng chẳng lạ khi cô chẳng lớn hơn được đúng không?”
“Không
sao đâu. Tôi cũng chẳng gặp khó khăn gì khi người tôi cứ nhỏ như thế này”.
“Cô
bướng bỉnh quá đấy”.
Kazura
vỗ nhẹ vào đầu Valletta.
Sau
đó, Kazura nhận thấy vẻ cô đơn của cô đã dịu đi, anh buông tay khỏi đầu cô.
“Vậy
thì, hẹn gặp lại vào 10 ngày nữa. Cho đến lúc đó, hãy bảo trọng nhé”.
“Vâng.
Cả Kazura-san nữa, hãy bảo trọng”.
Kazua
mỉm cười và sau đó bước về phía cánh cửa xe đã được Isaac mở sẵn, anh bước lên
xe.
Sau
đó, Marie cũng lên xe nhờ sự trợ giúp của Kazura.
Sau
khi Kazura và Marie lên xe ngựa, dưới sự chỉ huy của Zirconia, cả đội quân hộ tống
gồm 300 quân quý tộc và 1000 binh sĩ khác bước đều về Isteria.
Valletta
nhìn về phía đoàn quân đi và thì thầm.
“Vì
thế.... Làm ơn, đừng đi đâu nữa mà”.
Khoảng
10 phút trôi qua kể từ khi đoàn quân bắt đầu khởi hành.
Zirciania
cưỡi Rata đi trước các hàng quân và nói chuyện với Havel.
Chủ
đề của cuộc trò chuyện chính là các món ăn đã phục vụ Kazura tại dinh thự
Leveson.
“Các
món ăn đã phục vụ Kazura-sama ạ?”
“Phải.
Ta muốn biết những món ăn mà cậu đã phục vụ Kazura-san trong lúc ngài ấy nghỉ
ngơi tại dinh thự của cậu”.
“Lúc
đó, tôi cũng không biết sở thích của Kazura-sama là gì, vì thế tôi đã ra lệnh
làm tất cả những món mà đã có sẵn nguyên liệu tại dinh thự. Số lượng món ăn khá
nhiều, Kazura-sama cũng khá hài lòng”.
“Tất
cả món ăn sao?.... Một lệnh gấp đến như vậy, các đầu bếp trong dinh thự của cậu
có tài đấy. Trong dinh thự của cậu luôn dự trữ những gì?”
Khi
nghe thấy câu trả lời của Havel, Zirconia tỏ ra ngạc nhiên.
Zirconia
đã từ Isaac về tình huống Kazura đột ngột nghỉ ngơi tại dinh thự Leveson, vì vậy
anh ta không thể chuẩn bị trước gì cả.
Trong
khoảng thời gian Kazura nghỉ ngơi tại dinh thự Leveson, bên phía ông Nelson
cũng đang dùng bữa và đã lên kế hoạch phục vụ những món ăn khác nhau từ những
món mà họ thường dùng.
Tuy
nhiên, theo phỏng đoán từ lượng thực phẩm lớn mà Kazura mang đến gần đây, có vẻ
những món ăn mà bên ông Nelson nghĩ ra không đáp ứng được khẩu vị của anh.
Tuy
vậy, chỉ có tay nghề nấu ăn của nhà Leveson mới có thể đáp ứng được Kazura?
“Chúng
tôi không dự trữ quá nhiều thực phẩm, nhưng cha tôi luôn muốn duy trì dự trữ một
lượng lớn thịt và rau. Ngoài ra, lúc đó tôi còn nhờ đầy tớ đến chỗ các thương
nhân mua thêm thịt tươi và nhộng.
“Ta
hiểu rồi....”
Zirconia
suy nghĩ một lúc, sau đó bắt đầu nói.
“Havel,
cậu có thể cho ta mượn một đầu bếp đã nấu cho Kazura-san vào thời điểm đó
không? Tất nhiên, cậu sẽ được đền bù một số tiền”.
“Ý
người là, một đầu bếp sao?”
“Phải.
Bất chấp bọn ta có nỗ lực đến mấy, những món ăn mà chúng ta chuẩn bị vẫn không
hợp khẩu vị của Kazura-san. Mặc dù đã thay đổi rất nhiều món ăn những vẫn không
thành công”.
Havel
bối rối hỏi lại, Zirconia giải thích lí do đằng sau yêu cầu đó.
Với
cách giải thích đó, như thể cô đã thừa nhận rằng đầu bếp của dinh thự Nelson
thua đầu bếp của dinh thự Leveson. Nhưng ngay cả thế, Zirconia vẫn không mảy
may quan tâm đến điều đó. Đối với một quý tộc và lòng tự trọng cao, điều này có
vẻ như rất khó nói, nhưng Zirconia lại không như vậy.
Nếu
như cần thiết, thì sẽ không có chuyện gì cả nếu như cô có thể đạt được mục đích
một cách tốt nhất và nhanh nhất có thể.
Sau
khi nghe Zirconia giải thích, Havel suy nghĩ một lúc và nói.
“Nếu
như vậy thì, có một người vô cùng thích hợp. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng khả năng nấu
ăn của cô ấy trên cả tuyệt vời và là một người đã quen với Kazura-sama”.
“Vậy
sao, thế thì tốt rồi. Người đó bao nhiêu tuổi?”
“Cô
ấy 13 tuổi. Tên là Marie. Hiện giờ cô ấy đang đi cùng xe với Kazura-sama. Nhiệm
vụ chính của cô ấy không phải là đầu bếp, mà là hầu gái của dinh thự. Tôi đã
đưa cô ấy theo như là một người hầu của tôi”.
“Vậy
à, con bé còn nhỏ quá..... Nhưng con bé đi cùng xe với Kazura-san, con bé đó
cũng thích ngài ấy sao?”
Zirconia
lẩm bẩm, Havel không phản ứng gì mà chỉ im lặng.
Có
lẽ Zirconia nghĩ rằng sự im lặng của Havel chính là đồng tình, nên cô gật đầu.
“Vậy
thì, cậu có thể giao con bé cho ta không? Hãy cho ta biết số tiền cần phải trao
đổi đi?”
“Vâng.
Tuy nhiên, Marie lại là nô lệ của cha tôi. Do đó, để người không gặp rắc rối
thì người hãy thảo luận điều này với cha tôi”.
“Ara,
vậy sao? Vậy thì khi chúng ta quay trở về Isteria, ta sẽ ngay lập tức nói chuyện
với ông ấy”.
Zirconia
không phản ứng gì với từ nô lệ, cô cảm thấy khá nhẹ nhõm khi vấn đề món ăn cho
Kazura đã được giải quyết.
Havel
nhìn Zirconia một hồi lâu và sau đó cũng thở dài nhẹ nhõm.