projects

Genjitsushugisha no Oukokukaizouki - Arc 2 - Chap 8

~ Xích Long thành Buổi sáng – Ngày thứ hai ~
Đó là bình minh của ngày tiếp theo sau trận chiến giữa các Kỵ sĩ Wyvern và những loạt pháo đánh chặn từ chiếc chiến hạm được ẩn trong rừng. Tôi, Liecia và con gái Castor, Carla đang ăn sáng tại văn phòng trong Xích Long thành. Carla đang trong tâm trạng chán trường, còn Aisha người mang thanh đại đao đeo đằng sau đã cảnh cáo cổ: [Nếu ngươi mà làm điều gì đó mờ ám, ta nhất định sẽ cắt ngươi thành từng mảnh], nên cổ vẫn cư xử đúng mực. Bên cạnh đó, Aisha vẫn thực hiện hàng động [Hộ vệ kiểu đeo bám] của mình. Vì chúng tôi đã thành công chiếm được Xích Long thành, có lẽ cô ấy có thể đảm đương được chức vụ mới của Vệ binh Hoàng gia về lâu dài. Dù sao thì hãy để việc đó đến sau trận chiến.
Sau khi bắt được Castor Valgas, chúng tôi đã chiếm quyền kiểm soát không quân, vì thế nên chúng tôi đợi cho đến khi toàn bộ không quân tập hợp ở Xích Long thành. Hiện tại, chúng tôi đang triệu tập những người còn chưa đến và tổ chức lại cho những người đã đến nên Hakuya và Tolman đang rất bận rộn. Castor và một phần đội quân của ông đã được giải đến thủ đô. Để họ không cản trở việc gì, tất cả đều bị điều khiển bằng [Vòng cổ nô lệ] (Một vật phẩm sẽ chặt đầu người đeo nếu họ làm điều gì ‘ngu ngốc’ dù chỉ là một chút; một vật phẩm tồn tại ở trong một thế giới với rất nhiều chủng loài và ma thuật), do vậy nên sẽ không có ai cố giải cứu họ trên đường đi.
Bên cạnh đó, tôi giữ con gái Castor, Carla, lại bên cạnh mình. Đó là vì cô ấy được dùng làm con tin để không quân được chứng kiến tận mắt và tôi có thể dập mầm mống nổi loạn từ trong trứng nước. Cô ấy không chỉ phải đeo [Vòng cổ nô lệ] mà Aisha cũng canh chừng cô ấy để cô không làm điều gì dại dột. Có lẽ đó là lí do mà thái độ khó bảo của cô ấy ngày hôm qua đã biến mất. Còn hôm nay, Carla lại im lặng như thể cổ bị câm và cũng như thể thế chỗ cho Carla, Liecia hôm nay lại nói rất nhiều. Những lời của cô ấy thường có nội dung là:
“Em nghĩ rằng Carla có thể được coi là một con người luôn hết lòng vì cô ấy luôn kiện định vào niềm lòng trung thành của mình bất kể cô ấy có ghét nó đến mức nào. Cô ấy sẽ làm bất cứ việc gì được giao. Theo ý kiến của em thì cô ấy là một cô gái tốt” (Liecia)
“………” (Carla)
Liecia đang cố gắng nói giúp cho Carla. Cô ấy đã nói về sức quyến rũ như một người phụ nữ của Carla liên tục từ đó đến giờ. Bên trong văn phòng mà vẫn thuộc về kẻ địch cho đến tận hôm qua, trong khi chúng tôi đang ăn bento mang từ Parnam (nó được chuẩn bị để không bị đầu độc bởi đồ ăn ở nơi vẫn còn thuộc về kẻ địch tới tận hôm qua), hôn thê của tôi, Đệ nhất Vương hậu, bằng cách này hay cách khác, đang cố tiến cử con gái của chỉ huy tối cao của kẻ địch, người đã bị bắt phải đeo vòng cổ nô lệ, làm Vương phi. Đây thực sự là một khung cảnh hỗn loạn.
Bên cạnh đó, sự khác biệt giữa Vương hậu và Vương phi ở đất nước này là ở chỗ chỉ có con của Vương hậu mới có thể được thừa kế ngai vàng chứ không có con của Vương phi. Thêm vào đó, cũng có thể có cùng một lúc nhiều Vương hậu và Vương phi (họ có thể mang danh là Đệ nhất Vương hậu, Đệ nhị Vương hậu, Đệ nhất Vương phi, Đệ nhị Vương phi,…), nhưng để trở thành Vương hậu, người phụ nữ cần phải có địa vị xã hội với tước vị Quý tộc Kỵ sĩ.  Mặt khác, Vương phi có thể là người ở bất cứ địa vị nào. Nếu nhà vua không quan tâm đến bộ mặt của mình trước người khác thì ngay cả nô lệ cũng có thể trở thành Vương phi.
“T-thêm vào đó, Carla rất tuyệt vời khi cô ấy trút bỏ quần áo của mình. Có thể sẽ khó để nhận thấy khi đang mặc áo giáo, nhưng cô ấy có bộ ngực lớn và vòng eo thon h-… hơn em. Vì long nhân có vòng đời dài nên cô ấy trông luôn trẻ trung.” (Liecia)
“C-cậu đang nói cái gì thế , Liecia!?” (Carla)
Đúng như dự đoán, khi đề cập đế tỉ lệ cơ thể của mình, Carla không thể nhịn được mà phải lên tiếng. Tuy nhiên Liecia liền quở trách cô.
“Im lặng Carla! Này Soma, Carla thực sự là một người phụ nữ gợi cảm….” (Liecia)
“……Liecia.” (Souma)
“Nếu hợp với khẩu vị của anh thì anh có thể thử một lần với cô ấy xem,…” (Liecia)
“Liecia-!” (Souma)
Khi tôi hắng giọng một chút, bài diễn văn của Liecia dừng lại. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ấy… khiến ngực tôi đau nhói. Trong phát ra một tiếng thở dài, tôi gãi đầu.
“Liecia, anh hiểu cảm giác của em. Nhưng em cần phải hiểu một cách đúng mực về nguy cơ mà anh với tư cách một vị vua sẽ gặp phải nếu anh làm điều đó chứ?” (Soma)
“………” (Liecia)
Không có một Vương hậu nào lại có thể chào đón và nói tốt về một Vương phi đến thế cả. Ngay cả khi cô ấy có là ứng cử viên cho danh hiệu Đệ nhất Vương hậu đi chăng nữa, Liecia lại đang đề cử Carla làm Vương phi. Đó là vì Liecia thực lòng muốn cứu Carla. Là quân phản loạn, tất cả thành viên của không quân từ sĩ quan cho đến lính đều bị đặt nghi vấn làm phản. Tất nhiên là không thể trừng phạt tất cả bọn họ vì họ sẽ hợp tác dưới sự chỉ huy của Vệ binh Hoàng gia, [Thống chế Không quân Castor, cùng với các thành viên cấp cao của anh ta sẽ chịu tội] vậy nên Castor sẽ phải gánh tội phần của họ.
Vì thế cho nên con gái Castor, Carla, người đã tự mình ủng hộ việc phản loạn, sau khi cuộc chiến kết thúc thì cô chắc chắn sẽ bị đưa ra tòa cùng với Castor. Và vì vậy nên cô không thể nào tránh được sự trừng phạt. Đó là tại sao Liecia đang cố gắng biến Carla thành vợ bé của tôi. Nhà vua có quyền hạn lớn ở đất nước này. Mặc dù trong xã hội thì Luật là tối cao và độc lập, nhưng không phải là không thể khi nhà vua sử dụng quyền hành của mình để tuyên bố một tội phạm ‘không thể bị xét xử bởi luật’.
Nếu Carla làm hài lòng tôi, thì tôi có thể cố gắng sử dụng ảnh hưởng của mình để giúp cô ấy tránh phải ra tòa. Tuy nhiên thì,… ngay cả khi có thể, tốt hơn hết là không nên thử điều đó.
“Nếu nhà vua mà ngó lơ luật pháp thì người dân vốn được bảo vệ bởi luật pháp, sẽ không tôn trọng nhà vua. Nếu chúng ta hành xử thiếu hợp lý thì chúng ta sẽ bị trừng phạt. Em không biết điều đó sao Liecia?” (Soma)
“Nhưng đó,…. Ngay cả vậy….” (Liecia)
Tất nhiên là Liecia biết điều này. Ngay cả thế thì cô ấy vẫn không bỏ cuộc vì lợi ích của bạn mình. Thực tình…. Làm ‘vua’ là một điều vô cùng khó khăn.
“Liecia, cậu không cần cầu xin cho tớ đâu.” (Carla)
Carla nói thẳng với Liecia người đang cố nói điều gì đó.
“Tớ là một người lính và một người lính phải có lòng tự trọng. Tớ sẽ không cố gắng giữ cái mạng mình sau khi thua cuộc chiến. Nếu tớ được tha mạng nhưng lại trở thành đồ chơi cho kẻ địch thì thà cắn lưỡi tự sát còn hơn.” (Carla)
Carla quả quyết ném đi toàn bộ nỗ lực hòa giải của Liecia. Ah… tôi đã hiểu bằng cách nào đó mình có thể hiểu được tại sao hai người đó lại là bạn tốt của nhau. Tính cách tuyệt đối thẳng thắn nhất quyết không chịu nhượng bộ sau khi đã ra quyết định của cô ấy có phần nào giống với Liecia. Đó là tại sao mà tôi chẳng còn cách nào khác ngoài thở dài.
“Tôi ước gì cô có thể dùng cái tính quả quyết đó để làm điều gì đó không khiến Liecia phải buồn.” (Soma)
“Đừng có dạy bảo người khác phải làm gì! Ngay từ đầu, tên khốn nhà ngươi… ugh…” (Carla)
“Carla!?” (Liecia)
Carla rên rỉ trong đau đớn trong khi đang nói. Có vẻ như [Vòng cổ nô lệ] đã siết cổ cô ấy. Ra vậy, vật phẩm này cũng không cho phép sử dụng từ ngữ xúc phạm đến chủ nhân. Khá là nghiêm khắc nhỉ, tôi nghĩ vậy. Sau 10 giây, cuối cùng Carla đã được giải thoát khỏi cơn đau và lườm lấy tôi. Không, vừa rồi là cô ấy làm điều ngu ngốc mà đúng không?
Vào lúc đó, Hakuya và Tolman bước vào văn phòng. Tolman đứng trước mặt tôi và chào theo kiểu quân nhân, rồi báo cáo.
“Thưa bệ hạ. Việc điều động không quân đã hoàn tất.” (Tolman)
“Được rồi. Vậy giờ thì…. Chúng ta xuất phát thôi nhỉ.” (Souma)
Tôi đứng dậy và hạ lệnh.
“Hakuya, tôi để việc dọn dẹp nơi này lại cho anh. Sau đó sử dụng Tinh thể Truyền tin ở đây để liên lạc với Excel đang cầm chân quân Amidonia tại Altomura. Bảo bà ấy rằng chỉ cần câu giờ cho đến đêm nay là đủ.” (Soma)
“Vâng, thưa người.” (Hakuya)
“Tolman sẽ dẫn đội không quân oanh tạc Randell ở Lãnh địa Công tước Carmine. Tuy nhiên, vì mục tiêu chỉ là máy bắn tên phòng không đặt trên tường thành của Lâu đài Trung tâm Randell. Bất kể thế nào cũng không được thả xuống khu vực nhà dân. Nếu có bất cứ thương vong nào của dân thường thì các ngươi sẽ bị trừng phạt sau chiến tranh. Đã rõ chưa?!” (Soma)
“Vâng, thưa bệ hạ. Thần xin tuân lệnh!” (Tolman)
“Liecia và Aisha hãy đi cùng tôi đến chỗ đơn vị của Ludwin.” (Soma)
“Em hiểu rồi” (Liecia)
“Rõ, thưa bệ hạ.”  (Aisha)
Được rồi. Sau khi tất cả đã nhận lệnh, tôi chuyển ánh nhìn về phía Carla.
“Carla, cô cũng có thể đi cùng chúng tôi.” (Soma)
“Hừm, chỉ cần ném ta vào ngục là xong.” (Carla)
“Không-không, chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, tại sao cô không đi cùng với chúng tôi để tận mắt chứng kiến xem ai đang giật dây chúng ta nhỉ.” (Soma)
“?.... Ý ngươi là sao? Không ai giật dây chúng ta cả…” (Carla)
“Không, chúng ta đang bị giật dây.” (Soma)
“Cái gì?” (Carla)
Tôi nhún vai trước Carla đang tỏ ra khó hiểu.
“Nó không có nghĩa là tôi biết hết chi tiết. Nhưng ngay cả vậy, tại sao tôi không thể hiện rằng tôi đang làm tròn vai của mình cho đến khi hạ màn? Tôi tự hỏi ai đã viết kịch bản cho trận chiến này đây.” (Souma)
  
~ Randell, Lãnh địa Công tước Carmine Buổi trưa – Ngày thứ 2 ~
Bức tường của thành phố nằm ở trung tâm lãnh địa công tước Carmine, Randell, đang trong trạng thái vô cùng nhàn nhã. Mặc dù ngay lúc này quân Hoàng gia và lục quân vẫn đang giao chiến, trận chiến lại chỉ diễn ra ở pháo đài mà quân Hoàng gia đã xây dựng ngay trước mặt Randell, vậy nên thậm chí không có đến một mũi tên nào bay về phía bức tường bao bọc Randell này.
“Thật là chán…” (Người lính A)
Một người lính đang được lệnh canh gác tường thành phàn nàn. Thấy được sai lầm trong lời phàn nàn đó, người gác cùng nhăn mặt.
“Này, này, chúng ta đang ở giữa trận chiến với Quân hoàng gia đấy?” (Người lính B)
“Ngay cả vậy thì… Trận chiến diễn ra xung quanh pháo đài đó đúng không? Vậy thì canh gác ở đây có ý nghĩa gì chứ?” (Người lính A)
Và rồi người còn lại bắt đầu cười “Hahahaha”.
“Chẳng phải buồn tẻ thế này là quá tốt sao? Cậu thực sự muốn đấu với Quân Hoàng gia ở tiền tuyến à?” (Người lính B)
“T-Tôi chưa bao giờ nói là mình muốn nhé.” (Người lính A)
“Những người ở tiền tuyến có lẽ đang muốn thế chỗ cho cậu đấy. Hiện tại chúng ta đã nổi dậy chống lại đức vua, chúng ta đã bị coi là phản loạn. Hơn thế, tôi nghe nói rằng người đã đào thoát Glaive Magna- dono cũng đã gia nhập quân Hoàng gia. Thật buồn làm sao khi phải đấu lại với những người đã cùng kề vai sát cánh bên mình.” (Người lính B)
“Cậu nói đúng đấy. Cũng có những lời về việc Amidonia đang hành quân. Đức vua và Công tước Carmine đang nghĩ gì vậy chứ?” (Người lính C)
Thêm một người lính khác bắt đầu than thở.
“Nếu cậu nghĩ được như vậy thì việc gác thành là việc tốt nhất có thể rồi đúng không?” (Người lính B)
“… Có lẽ là đúng là vậy.” (Người lính A)
Đúng lúc người đó vừa mới đồng ý.
“Này, ở bầu trời phía đông! Có gì đó đang đến!” (Người lính D)
Có ai đó hét lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía đông. Nếu họ căng mắt ra nhìn thì họ có thể thấy được nhiều cái bóng trông như một đàn muỗi đang bay trên bầu trời quang đãng. Số lượng của chúng quá lớn để là một đàn chim với số lượng không ít hơn một ngàn. Khi đàn đó bay đến gần hơn, họ có thể nhận ra rằng đó là Kỵ sĩ Wyvern của không quân. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong những người lính lục quân.
“…Tạ ơn trời. Công tước Castor Valgas là đồng minh.” (Người lính A)
“Viện quân của không quân đã đến!” (Người lính B)
“Với điều này, trận chiến sẽ sớm kết thúc. Pháo đài đó sẽ dễ dàng bị oanh tạc bởi không quân.” (Người lính C)
Tất cả mọi người đều gật đầu với biểu cảm đồng tình.
Phải, chắc chắn là kết cục của cuộc chiến đã gần kề. Tuy nhiên thì cái kết lại khác so với mọng đợi của những người lính. Không quân lại ‘bay qua’ pháo đài được dựng lên bởi quân Hoàng gia và bắt đầu thả những thùng chứa đầy thuốc súng nhằm vào vũ khí phòng không đặt trên tường thành Randell.
  
Tolman, người chỉ huy đội Kỵ binh Wyvern, bay lượn trên bầu trời Randell và nhìn vào vụ nổ vang lên dưới chân ông, lửa bay lên khắp nơi và khói bắt đầu bốc lên thành từng cột. Hơn một nửa mục tiêu ném bom, những máy bắt tên đặt trên tường thành đã biến mất không dấu vết.
Thùng thuốc súng được sử dụng bởi không quân là vũ khí được thiết kế giống như bình gốm được sử dụng bởi hải tặc trong thời Chiến Quốc để tấn công tàu khác. Vụ nổ được cài đặt thời gian bằng một sợi bấc tẩm dầu, và sau khi được châm ngòi, nó sẽ được thả xuống và phát nổ sau khoảng thời gian đã định. Nó không phải là loại bom nổ khi tiếp xúc với mặt đất, nhưng nếu không quân tính toán được độ cao cần thiết khi thả, nó có thể gây hiệu ứng giống nhau. (Hơn thế nữa, ngay cả khi có thất bại, thuốc súng văng ra khi va chạm cũng sẽ cháy khi gặp tia lửa, và sát thương cũng sẽ tăng lên).
(Không biết bao nhiêu lính lục quân đã chết trong đợt oanh tạc vừa rồi….) (Tolman)
Tolman cắn môi trước tình cảnh mà ông không còn cách nào khác ngoài việc thôi bay những người mà vẫn còn là đồng minh cho đến tận hôm qua.
“Đừng cầu xin sự tha thứ. Điều này cũng là vì lợi ích của Chúa công và Công chúa.” (Tolman)
Và rồi Tolman ra lệnh cho đội Kỵ sĩ Wyvern để vực dậy tinh thần.
“Các máy bắn tên đã bị tiêu diệt! Từ giờ, chúng ta sẽ oanh tạc Lâu đài trung tâm Randell! Không bao giờ được phép thả bom vào khu vực dân cư! Danh dự của không quân đang được đem ra đặt cược nên đừng có gây ra thương vong không cần thiết!” (Tolman)
“““Ooooooooooh!””” (Kỵ sĩ Wyvern)
Không quân hô vang sĩ khí từ lời động viện chất chứa nỗi buồn của Tolman. Và rồi, đội hình Kỵ sĩ Wyvern bắt đầu di chuyển để oanh tạc lâu đài của Gerog Carmine nằm ở giữa Randell
  
~ Cùng ngày Bên phía Souma ~
Đây là khoảng thời gian mà Kỵ sĩ Wyvern đang làm nhiệm vụ oanh tạc.
Rồng chuyên chở của quân đội Hoàng gia, nơi mà Liecia, Aisha và tôi cùng với tù binh chiến tranh Carla đang ngồi, đang tiến đến pháo đài chỗ đơn vị của Ludwin. Thực tế là hạ cánh xuống một pháo đài đang bị bao vây là rất nguy hiểm, tuy nhiên vì Không quân đã bắt đầu ném bom Randell nên quân địch đã rút lui trong ngỡ ngàng. Bởi vì vậy, chúng tôi đã có thể tiến vào pháo đài an toàn.
Ludwin, Hulbert và Kaede-chan đến gặp chúng tôi. Tôi mừng rằng là cho dù cả ba đều có chút mệt mỏi nhưng không ai bị thương ở đâu cả. Vì họ đã cố thủ pháo đài này tận một ngày rưỡi, những điều không mong muốn hoàn toàn có thể xảy ra, tôi đập tay với Hulbert.
“Như đã hứa, tôi đã mang không quân đến đây.” (Soma)
“Như đã hứa, thần đã chặn được cuộc tấn công của lục quân.”  (Hulbert)
Chúng tôi đều đem khoe chiến tích của mình.
“Chỉ có một ngày rưỡi thôi đứng không? Tôi sẽ gặp khó khăn lớn đấy nếu anh không làm được chỉ có từng đó.” (Soma)
“Ngài cứ đùa. Quân địch thậm chí đã vác cả đại bác ra rồi đấy ngài có biết không? Nếu Dark Elf mà không tới viện trợ thì có lẽ đã có thiệt hại đáng kể rồi.” (Hulbert)
“Vậy sao… Vậy thì tôi sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho họ sau khi cuộc chiến kết thúc mới được. Dù sao thì, thật tốt khi tất cả vẫn an toàn.” (Soma)
“Cả ngài nữa, vì ngài khá yếu nên đừng có cố gắng quá sức đấy.” (Hulbert)
“Hahaha” (Soma)
“Hahaha.” (Hulbert)
Hulbert và tôi cùng cười vang. Nhóm phụ nữ đang nhìn chúng tôi với biểu cảm ngạc nhiên.
“Họ đang làm cái gì thế? Cả hai người họ, thiệt tình…” (Liecia)
“Có lẽ đây là cái mà người ta hay gọi là tình bạn giữa những người đàn ông sao?” (Aisha)
“Tinh thần thi thố của Hal vừa mới được thổi bùng lên khi gặp bệ hạ. Cậu ấy chỉ muốn khoe thành tích với ngài ấy” (Kaede)
“………” (Carla)
Nhóm phụ nữ vừa nói ra cảm nhận của mình, nhưng chỉ có một mình Carla là không có biểu cảm gì. Và rồi trong bầu không khí này, Ludwin quỳ xuống trước mặt tôi và báo cáo.
“Bệ hạ, thần đã làm được nghĩa vụ bảo vệ pháo đài của mình.” (Ludwin)
“Làm tốt lắm. Tất cả sự cống hiến của mọi người ở đây chắc chắn sẽ được ban thưởng sau khi chiến tranh kết thúc.” (Souma)
Anh ta báo cáo bằng ngôn ngữ tôn kính và tôi đáp lại cũng như vậy. Và rồi Hulbert và những người khác đều đang cười toe toét trước điệu bộ trang trọng bất ngờ của tôi, nhưng bỏ đi, bỏ đi. Đằng nào thì thời gian lúc này là vô cùng quý giá.
“Ludwin, tập hợp binh lính và nhanh chóng chuẩn bị hành quân.” (Soma)
“Vâng thưa bệ hạ! Giờ thì chúng ta sẽ tấn công Randell sao?” (Ludwin)
“Không…. Trận chiến đã kết thúc rồi.” (Soma)
“? Cái gì, điều đó…” (Ludwin)
“Báo cáo!” (Người lính)
Dúng lúc đó, có thêm một binh sĩ của lục quân chạy đến. Sự bất ngờ này khiến Aisha và Ludwin rút kiếm ra, nhưng người lính quỳ xuống hành lễ rồi ngẩng mặt lên.
“Lâu đài Randell đã giơ cờ trắng! Qu-quân chúng ta đã giành chiến thắng!”  (Người lính)
  
Không lâu trước đó, tại lâu đài của Georg Carmine [Thành Randell], đang trong tình trạng rối loạn nghiêm trọng khi họ bất ngờ bị không quân tấn công. Công tước Castor Valgas đã phản bội họ sao? Chẳng lẽ nhà vua và Công tước Valgas đã có thỏa thuận bí mật nào? Hay đây là kế hoạch của Công tước Excel Walter? Họ đã suy đoán nhiều lần, nhưng không ai có thể đoán được rằng Soma đã đánh bại không quân ngay ngày đầu tiên.
Những kẻ đang cực kì hoảng loạn bên trong Randell là đội quân riêng của các quý tộc đang trong tình trạng kiệt sức khi tấn công pháo đài ngày hôm qua, và các quý tộc bất chính đang tị nạn tại Randell, những kẻ đã bị di dời khỏi tiền tuyến cho đến tận hôm nay. Ngay khi họ nhận ra thành Randell đang rung chuyển bởi đợt ném bom của không quân, bất kể tình hình có ra sao, họ ngay tức thì chạy đến văn phòng của Georg Carmine.
“Công tước Carmine!? Tại sao ngài vẫn còn thong thả trong lúc này!” (Quý tộc)
“Không quân đã phản bội chúng ta! Hãy nhanh chóng tìm cách phản công đi chứ!” (Quý tộc)
“Làm ơn hãy ra lệnh! Liệu chúng tôi nên làm gì đây!?” (Quý tộc)
Các quý tộc đang hét lên những điều mà có thể coi là những lời thóa mạ đối với Georg và khiến cho người sói Beowulf, người đến báo cáo về vụ ném bom vừa rồi, giật giật mi mắt trong sự tức giận. Anh ta muốn rút kiếm từ thắt lưng ra và cắt đầu lũ người thiếu tôn trọng này, nhưng mà…
“Beowulf.” (Georg)
“……Vâng.” (Beowulf)
Nghe lời họi của Georg, Beowulf chỉnh lại tư thế ngồi. Rồi Georg hỏi với giọng trầm tĩnh.
“Đưa ta báo cáo tình hình về thiệt hại của cuộc oanh tạc vừa rồi.” (Gerog)
“Vâng. Về phần lâu đài, mái và một phần của tòa tháp đã gần như bị phá hủy, may mắn là số thương vong chỉ ở mức tối thiểu…. Tuy nhiên, súng máy phòng không đặt trên tường thành đã bị tiêu diệt hoàn toàn do cuộc tấn công bất ngờ vừa rồi. Thần được báo cáo rằng số thương vong của binh lính gác trên tường thành là không hề nhỏ.” (Beowulf)
“Ra vậy…”  (Georg)
Sắc mặt Georg vẫn không hề thay đổi sau khi nhận được báo cáo của Beowulf, trong khi lũ quý tộc sau khi nghe được đã trở nên trắng bệch. Thiệt hại về vũ khí phòng không có nghĩa là họ đã không còn bất cứ cách nào để chống lại Kỵ sĩ Wyvern. Nên hiện tại, lục quân không còn vũ khí nào để có thể chặn được các đợt ném bom của Kỵ sĩ Wyvern. Nói cách khác, ngay cả khi họ có tá túc trong lâu đài đi chăng nữa thì vẫn là cuộc ném bom thảm sát một chiều.
Georg vuốt bộ râu nối tới tận sau gáy.
“Nói cách khác, những người đang ở trong lâu đài như chúng ta đã trở thành con tin.” (Gerog)
“Phải. Đúng là như vậy.” (Beowulf)
Nghe lời đáp lại của Beowulf, Georg bắt đầu nói trong khi nhếch mép.
“Cuộc chiến này, chúng ta đã thua rồi.” (Georg)
Georg tuyên bố thất bại một cách nhẹ nhàng, nên cho đến một lúc sau đó, các quý tộc bất chính không biết phải nói điều gì. Thua trận. Khi họ nhận ra điều đó có nghĩa là gì, khuôn mặt của họ nhuốm màu xanh và đỏ trong khi lao về phía Georg.
“Ngài đang nói gì vậy, Công tước Carmine! Chúng ta vẫn chưa thua!” (Quý tộc)
“Đúng vậy! Quân đội hầu như không bị thương vong gì cả! Chúng ta vẫn có thể phục hồi được!” (Quý tộc)
“Nếu không có cách nào phản công lại không quân, vậy thì chúng ta có thể rút lui về thành phố khác! Và chúng ta sẽ lập kế hoạch phục thù và tấn công tên vua đó và quân Hoàng gia!” (Quý tộc)
“…. Vậy ngươi định bỏ mặc Randell sao?” (Georg)
Georg ngạc nhiên bởi lũ quý tộc vẫn tìm cách kháng cự cho đến cuối cùng.
“Thể loại lãnh chúa gì mà lại bỏ mặc người dân của mình chứ? Nếu lãnh chúa mà chạy đi và bỏ mặc người dân thì hắn ta cũng sẽ không được chào đón bởi người dân từ thành phố khác.” (Georg)
“Ông đang nói cái gì thế!? Người dân luôn theo kẻ thắng cuộc! Ngay cả khi chúng ta có phải gánh chịu sự bất mãn của chúng một thời gian, chúng ta có thể khiến chúng làm việc theo ý mình!” (Quý tộc)
“Đúng vậy! Ngay cả khi chỉ bằng lời nói miệng, chúng ta vẫn có thể sống sót! Đầu tiên là phải sống sót đã rồi mới có thể tính đến việc khác!” (Quý tộc)
Nghe những lời của lũ quý tộc không nghĩ đến gì khác ngoài sự an toàn của bản thân, Georg thở dài.
“….. Cho đến cuối cùng, lũ sinh vật các ngươi cũng khá dễ thương đấy. Giờ khi nghĩ lại thì lũ các ngươi đều cùng một giuộc cả. Thực tình…. Ngay cả khi chúng ta mới chỉ không phải đối đầu với ngoại bang một thời gian thôi mà đã thối nát đến mức này rồi. Đúng như dự đoán, để cho mầm non có thể đâm chồi, những rễ cây hỏng cần phải bị dọn dẹp.” (Georg)
“Công tước Carmine? Ông đang nói cái gì thế…” (Quý tộc)
Không hề quan tâm đến lũ quý tộc đang bối rối bởi sự thay đổi bất ngờ này, Georg nhìn Beowulf.
“Beowulf, hãy làm như đã định” (Georg)
“!..... Theo ý ngài…”  (Beowulf)
Beowulf giơ tay phải lên và quân lính bất ngờ rút gươm ra và tiến vào phòng, bao vây lũ quý tộc. Với 20, không, 30 thanh kiếm chĩa vào mặt, lũ quý tộc, những kẻ không dám có bất cứ cử động nào, cuối cùng cũng đã hiểu được kế hoạch của Georg. Quân lính tước vũ khí của chúng và bắt chúng đeo [Vòng cổ nô lệ].
“Đây là, đây nghĩa là sao Công tước Carmine!” (Quý tộc)
“Không thể nào! Công tước Carmine! Ông định dâng đầu bọn này lên vua Soma để cầu xin tha mạng sao!?” (Quý tộc)
“Th-Thật bất công!?” (Quý tộc)
“Tên khốn! Ngươi là tên bẩn thỉu, Gerog Carmine!” (Quý tộc)
Ngay cả trong tình cảnh như thế này, lũ quý tộc vẫn nói những lời khiến cho Georg lại thở dài thất vọng thêm lần nữa.
“Thật là thất vọng khi ta lại gia nhập với các ngươi…. Giải chúng đi.” (Georg)
Quân lính giải lũ quý tộc bị chế ngự ra khỏi phòng. Nếu mà chúng vẫn còn cố chống cự, [Vòng cổ nô lệ] mà chúng đã bị bắt phải đeo với chủ nhân là Beowulf, vậy nên nó sẽ không siết cổ bọn chúng và khiến bọn chúng mất ý thức. Ngay cả khi không còn thấy bóng dáng của chúng, những tiếng nguyền rủa nhằm vào Georg vẫn được nghe thấy từ hành lang. Sau khi không còn nghe được bọn chúng nữa, cuối cùng Georg cũng có thể cảm thấy gánh nặng như được nhấc khỏi vai mình.
Ông ta hít một hơi và nói với Beowulf.
“Vậy còn quân đội riêng và lính đánh thuê Zem thì sao?” (Georg)
“Vâng. Chúng có lẽ đã bị khống chế bởi quân ta vào lúc này rồi.” (Beowulf)
Nghe câu trả lời của Beowulf, Georg gật đầu hài lòng. Và rồi ông ta gạt bộ mặt hung tợn đang mang từ đó đến giờ và nở một nụ cười hài lòng.
“Ta đã thành công rồi. Với điều này, ta không còn gì để hối hận nữa.” (Georg)
“…..”  (Beowulf)
Đối lập với Georg đang vui vẻ, Beowulf lại có biểu cảm đau khổ. Anh ta có lẽ cảm thấy trầm cảm bởi điều mà mình phải làm sắp tới. Georg cũng có vẻ hiểu được cảm giác của Beowulf nên ông ra lệnh nhẹ nhàng nhất có thể.
“Vậy thì Beowulf. Ta giao phần còn lại cho cậu.” (Georg)
“….Vâng!” (Beowulf)
Anh ta tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng Beowulf vẫn đặt [Vòng cổ nô lệ] lên Georg. Mặc dù việc đeo vòng cổ bắt người khác phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân với nguy cơ sẽ chết bất cứ lúc nào, Georg vẫn có biểu cảm thật bình yên, như thể là ông ta đang được vợ đeo cho một cái vòng cổ xa xỉ để đến lễ cưới vậy. Sau khi  [Vòng cổ nô lệ] đã được đeo lên cổ, Georg ra mệnh lệnh cuối cùng dưới tư cách Chỉ huy Tối cao Lục quân.
“Gửi tin đầu hàng cho quân Hoàng gia và chịu sự chỉ huy dưới quyền bệ hạ. Ngoại trừ quân đội riêng của lũ quý tộc bất chính, những kẻ chỉ nghe lệnh của mình ta. Ta sẽ chịu tất cả hình phạt của bọn họ. Sau cùng…. Ta giao lại mọi việc cho Glaive. Thi hành lệnh!” (Georg)
“….Vâng! Đã rõ”  (Beowulf)
Sau khi hành lễ, Beowulf rời phòng. Georg nhìn anh ta rời đi và lấy ra thứ gì đó dưới ngăn kéo bàn của ông. Trong đó là chai rượu mà được ủ từ khi Liecia ra đời. Đó là thứ được tặng bởi Albert khi Liecia mới sinh, cho Georg với điều ước, “làm ơn hãy luôn bảo vệ con gái tôi”. Sau khi công chúa Liecia tốt nghiệp từ Học viện Quân sự và được giao vị trí gần với ông, nhiều lần ông đã đề cập đến việc “Ta sẽ tự uống cho đến khi say với chai rượu này trong ngày cưới của công chúa”.
(Đám cưới…. Hử? Điều duy nhất còn hối tiếc là ta không thể thấy công chúa trở thành cô dâu, nhưng ta nghĩ rằng ta có thể gửi món quà cưới tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì khác, cảm giác cũng không tệ lắm. Chai rượu này… ta sẽ nhờ ai đó gửi nó cho vị vua trẻ đó. Kẻ thù đã cướp đi công chúa, có lẽ ta cũng nên ghét bỏ hắn ta một chút.)
Trong khi đang nở một nụ cười tự chế nhạo bản thân, ông tưởng tượng ra khung cảnh mình đang đứng trước ngày cưới của Liecia và Soma.
(Liệu đức vua có tiến vào lâu đài này không nhỉ?... Ta muốn gặp riêng cậu ta và nói chuyện một lần)
Georg có lẽ đã ước điều đó, nhưng khi người đưa tin chuyển đến nói rằng, “Đức vua sẽ không tiến vào Randell, ngài ấy đã dẫn quân Hoàng gia tây chinh”. Và thêm vào đó là một lệnh khác, “Ngay khi lục quân hoàn thành việc tổ chức dưới quyền Glaive và Beowulf, ngay lập tức theo sau quân Hoàng gia”. Nghe báo cáo đó, trong tâm trí Georg xuất hiện lại câu nói đó:
“Vậy thì tôi sẽ bước qua cái cây già cỗi đó.”
Ông ấy nhớ lại khuôn mặt Soma khi cậu nói câu nói đó.
“Gahaha! Ra vậy, ra vậy, thì ra là vậy! Vậy là đức vua đang nhắm tới con cá lớn!” (Georg)
Thời điểm Georg hiểu ra mọi chuyện, ông ta cười lớn.
“Đúng vậy! Ta chỉ là một hòn đá lót đường! Tuyệt vời, đức vua trẻ à! Đây là thời điểm của thế hệ mới! Thời của ta đã qua rồi! Giờ thì, đức vua, công chúa! Hãy bước qua cái cây già này và tiến tới tay trong tay! Hãy để cho mầm non đầm chồi và mang vinh quang về cho Elfrieden!”
Ông ta đã đến điểm cuối của đời mình, nhưng Georg thực sự cảm thấy được chúc phúc từ tận đáy lòng.
Bình luận