Một tuần sau khi chiến dịch được thông qua, David
khởi hành từ Belta, dẫn theo 15,000 quân dưới sự chỉ huy của mình. Anh dựng trại
tại đầu cầu Sulawesi, và giương cao ngọn cờ của chỉ huy quân đoàn.
Đáp lại lời chào hỏi, Quân nổi dậy cũng dàn đội
hình dọc theo bờ bên kia của con sông, như đang tuyên bố với quân Vương quốc
‘Các ngươi không được phép qua đây’. Như vậy, họ đã để Antigua, thành trì mà họ
rất khó khăn mới chiếm được, có thể thất thủ một cách dễ dàng.
Nhìn thấy trại của họ, David cười thầm.
“Nhìn qua, cũng phải 40,000 tên chứ nhỉ? Có vẻ như
chúng đã điều động cả đội hình chính, theo đúng như kế hoạch.”
“Chúng ta cũng đã đang khiến chúng nghĩ rằng quân
viện trợ của chúng ta đang đến. Tất cả những gì còn lại là tiêu diệt diệt tận gốc
kẻ thù.”
Trưởng ban Dân sự lên tiếng, và David gật đầu đồng
ý.
“Chúng ta nên ra lệnh cho tất cả sĩ quan và binh
lính không được chủ quan… Chúng ta cũng nên ngăn không cho họ băng qua sông.
Tăng cường giám sát các khu vực xung quanh.”
“Như tôi được thông báo. Thám quân đã được cử tới bờ
sông, và lực lượng canh phòng cũng đã được chuẩn bị.”
“Đúng như ta đã kỳ vọng về ngươi, Trưởng ban Dân sự.
Ngươi làm việc rất nhanh tay nhanh chân.”
“Tôi rất vui sướng nhận sự khen ngợi của ngài.”
Trưởng ban Dân sự kính trọng cúi thấp đầu.
“Từ giờ sẽ là một chặng đường dài. Ta sẽ cẩn thận
quan sát diễn tiến của kế hoạch từ khu vực chỉ huy.”
David lui ra sau, và những sĩ quan dân sự khác bước
theo anh. Hai bên vẫn dè chừng nhau. Đôi lúc, một hồi tù hay trống được vang
lên, và dấu hiệu cho thấy họ chuẩn bị tấn công được phát ra liên hồi. Với không
một mũi tên nào được bắn ra, ngày dần chuyển thành đêm.
---Sông Alucia, Đơn vị vượt sông.
Những công binh, chờ cho tới khi đêm xuống, sắp xếp
một hàng những chiếc thuyền nối dài tới bờ bên kia, và tạo một cây cầu bằng những
tấm bảng gỗ. Họ vẫn chưa bị phát hiện. Sau vài giờ, cây cầu đã gần được hoàn
thiện. Gương mặt những công binh lộ rõ vẻ lo lắng. Nếu họ bị phát hiên lúc này,
họ sẽ rất dễ trở thành mồi cho cá. Họ sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt. Dù vậy,
họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn. Khi tấm bảng cuối cùng được buộc
chặt, những công binh trở lại bờ. Họ sẽ tiếp tục gia cố cây cầu cho tới khi những
chiếc chiến xa được chuyển qua, và họ gửi một tín hiệu đến đợn vị kỵ binh của
Sư đoàn Một.
Trời đang dần sáng. Mặt trời đang dần lên.
“Việc xây dựng cầu phao đã hoàn tất. Phần còn lại
là của ngài. Chúng tôi, ngay sau khi Sư đoàn Một qua sông, sẽ xậy dựng một cầu
đổ bộ.”
“Các vị đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Hãy để phần
còn lại cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiêu diệt chúng không sót một tên, cứ chờ
xem!”
Chỉ huy đợn vị kỵ binh, Trung tướng Alexei gật đầu
khích lệ. Vị chỉ huy đơn vị công binh đứng thẳng lưng và cúi chào.
“Thưa ngài, cầu mong may mắn luôn ở với ngài!”
Mặc dù không khí đang rất thanh bình, nhưng căng thẳng
đang ngày càng tăng lên.
----- Những người bắt đầu cuộc chiến sẽ là chúng
ta.
Trung tướng Alexei rút thanh kiếm của mình và ra lệnh
cho binh sĩ.
“Sự đoàn Một, Đợn vị kỵ binh Tiên phong, Lâu đài
Antigua Branch!”
“Ou!”
“Bắt đầu tiến công! Giữ vững đội hình-!!”
Đơn vị kỵ binh 10,000 quân bắt đầu băng qua cây cầu
phao. Mặc dù một vài kỵ binh chưa được huấn luyện kỹ càng đã ngã xuống nước,
nhưng đa số họ đã vượt sông thành công. Họ di chuyển tới đồng bằng Alucia,
tránh không để bị phát hiện bởi kẻ địch. Đơn vị kỵ binh của Shcera qua cuối
cùng như một đơn vị hậu tuyến.
“Khá chồng chềnh đấy. Tôi cảm thấy như sắp nôn mất.”
“Không thể tránh được; nhưng sẽ nhanh thôi. Hãy cẩn
thận đừng để bị ngã.”
“Sẽ thật buồn cười nếu một Thiếu úy rơi xuống nhỉ,
Thiếu úy Katarina. Cẩn thận nhé.”
“Tôi sẽ không rơi đâu!”
“Cô sẽ làm mấy con ngựa hoảng sợ đấy, khẽ mồm thôi.
Một lần nữa thôi thì tôi sẽ là người đẩy cô xuống đấy.”
Schera ra lệnh với giọng khiển trách, vai Katarina
rũ xuống. Vander kế bên cô thì nhẹ nhàng hướng dân cô một cách hài hước, “đây,
đây.”
Không một ai trong đơn vị của Schera rơi xuống. Họ
không giương cờ hiệu của mình lên. Cố vấn của họ đã ngăn cản họ làm điều ấy,
anh nghĩ rằng như vậy là không đúng đắn. Dù thế, những thành viên cũng có ý định
sẽ đổi cờ hiệu ngay khi có cơ hội.
Sau khi xác định rằng Sư đoàn Một đã hoàn toàn vượt
sông, những công binh tiếp tục công việc và bắt đầu xây dựng một cầu đổ bộ tại
bờ bên kia sông Alucia.
Họ bắt đầu sắp xếp để tiếp đón đơn vị tiếp tế. Cùng
lúc, lực lượng chính của Sư đoàn Hai, sư đoàn bộ binh tổ hợp của Quân đoàn Bốn,
bắt đầu băng qua sông. Họ là một đội quân lớn với 50.000 người, và có vẻ như cần
một khoảng thời gian nhất định để vượt sông.
Trung tướng Alexei, đội tiên phong, đã tiến tới đồng
bằng Alucia.
Kỳ lạ thay, không một bóng dáng tên địch nào xuất
hiện. Có lẽ, toàn bộ lực lượng chính của chúng đều đã được điều động tới cây cầu
lớn. Hay đó là điều Alexei nghĩ. Sự đoàn Hai vẫn còn ở phía sau, và hiện tại, họ
đang dàn thành một hàng dài. Điều duy nhất đơn vị kỵ binh tiên phong cần phải
chú ý tới, chính là động tĩnh của lực lượng chính của kẻ địch tại cầu Sulawesi.
Trong trường hợp chúng chuyển hướng, đơn vị này phải phục kích chúng. Đề phòng
trường hợp chúng gây xao nhãng cho đơn vị của David, sau đó tấn công họ từ phía
sau.
“Được rồi, ngươi! Hãy kiểm tra xem kẻ địch có đang
di chuyển khỏi cầu lớn hay không!”
“Thưa ngài - Hãy để đó tôi!”
“Kỵ binh khác, kiểm tra tình hình của sự đoàn phía
sau. Đốc thúc họ!”
“Rõ thưa ngài!”
Hai cận vệ của anh được gửi đi làm nhiệm vụ trinh
sát, trong một lúc, Sư đoàn Một dừng lại. Bởi vì không hề có sự quấy nhiễu nào
từ phía kẻ địch, nên việc hành quân diễn ra rất suôn sẻ. Trong lúc dừng chân, họ
sẽ cho ngựa nghỉ ngơi và các kỵ binh sẽ ăn nhẹ.
Schera cũng đã tiêu gần hết nguồn trợ cấp mà cô
mang theo.
Hiện tại chỉ mới quá trưa. Trước khi tóm gọn
Antigua và trước khi màn đêm buông xuống, họ muốn tổ chức một đội hình chiến đấu
để đơn vị bộ binh có thể ngay lập tức chuẩn bi cuộc bao vây.
Một kỵ binh phóng ngựa tới Alexei, người đang ngồi
trên một chiếc ghế và đang sắp xếp tiến trinh hành động với những cố vấn với tấm
bản đồ trải rộng trên bàn. Không một chút chậm trễ, anh lớn tiếng báo cáo.
“Trung tướng Alexei! Đã phát hiện bóng dáng kẻ địch
tại đồng bằng Alucia phía trước chúng ta! Đó là cờ hiệu của chỉ huy quân nổi dậy,
Altura! Cô ta đang dẫn dầu vài ngàn lính bộ binh!”
“Ngươi nói sao!? Con nhỏ phản động ấy ung dung ra tới
tận đây sao!?”
Alexei la lớn, bất giác đứng phắt dậy. Trước mặt
anh, con đường danh vọng đang rộng mở. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc
tóm gọn cô ta. Nếu anh có cái đầu của cô, anh chắc chắn sẽ được thăng chức. Anh
phải đi. Alexei vội vàng quyết định.
“Thưa quý ngài, đây là cơ hội ngàn năm có một. Nếu
chúng ta giết cô ta tại đây, mọi thứ sẽ được giải quyết. Việc Antigua thất thủ
sẽ không còn cần thiết nữa.”
“Thành tựu vĩ đại nhất sẽ thuộc về ngài, Trung tá
Alexei!”
“Ta biết! Thông báo cho toàn bộ sư đoàn. Chúng ta sẽ
ngay lập tức tiến hành tấn công!”
“Rõ, thưa ngài.!”
“Chúng ta sẽ lấy đầu Altura! Chúng ta sẽ được nhận
những phần thưởng xứng đáng!!”
Dưới lời ra lệnh hăng máu và tàn bạo của Alexei,
đơn vị kỵ binh Sư đoàn Một thẳng hướng tiến tới đơn vị Altura.
Gần như họ dự đoán, Quân giải phóng bắt đầu rút lui
như những con rùa rụt cổ.
Một trung đội chậm chạp bị nghiền nát bởi bàn tay của
đơn vị kỵ binh. Tinh thần của họ đang dâng cao, kẻ thù hiện thân như những con
mồi của họ.
Alexei vẫn chưa nhận ra, nhưng Sư đoàn Một và Sư
đoàn Hai đã tách ra nhau khá xa. Sư đoàn Hai, vì là một đơn vị hỗn hợp, nên có
sự rối rắm trong chỉ huy, và khó để hành quân. Có rất nhiều tên đào ngũ, còn
tinh thần họ thì xuống dốc.
Bởi vì đội hậu tuyến không cần phải tham gia vào cuộc
chiến, đơn vị kỵ binh của Schera dừng lại tại khu vực trung tâm. Sau cùng, sẽ
là rất phi lý, hay thậm chí còn không thể là một câu chuyện đùa, nếu đầu của
Atura bị mất dưới tay một cô nhóc nhỏ bé. Cho rằng đây là cơ hội duy nhất mà họ
có, những kỵ binh đơn vị Schera đổi cờ hiệu. Theo cơn gió, là cờ với con quạ trắng
trên nên trời đen hoan hỉ vỗ cánh trên đầu họ.
Cả khu vực được nhuộm đỏ bởi ánh chiều hoàng hôn.
Nó sẽ sớm trở nên một màu tăm tối của màn đêm.
“….Chúng ta sẽ không theo sau họ chứ? Thiếu tá
Schera.”
“Chúng ta không thể chống lại lệnh. Hãy tỏa ra xung
quanh. Chúng ta không nên coi nhẹ việc phòng ngừa một cuộc tập kích.”
Cô ra hiệu cho vài kỵ binh cạnh cô, trao cho họ nhiệm
vụ canh gác.
“Tuy nhiên, nếu ngài lấy đầu cô ta trong lãnh thổ của
Quân nổi loạn, tất cả mọi người sẽ nhận ra ngài!”
“Tôi không định ăn những món ăn phủ đầy chất độc.
Thay vào đó, tốt hơn hãy để ai khác làm việc đó.”
Xuống ngựa, Schera lấy ra một quả óc chó trong túi.
Cô kẹp và làm bể lớp vỏ bằng cái lưỡi hái. Bên trong cũng bị nứt vụn, và cô bắt
đầu nhặt những mẩu vụn cho vào mồm.
Vander, thì thầm vào tai Katarina như thể sợ rằng
người sĩ quan chỉ huy của họ sẽ nghe thấy.
“Khi Thiếu tá làm thế, trông cô ấy cứ như một con
thú nhỏ vậy.”
“Anh im lặng đi!”
Từ đằng xa, người kỵ binh của Alexei được cử đi do
thám trước đó quay trở lại với một biểu hiện cấp bách. Lực lượng chính tại cầu
Sulawesi đang hướng thẳng tới đây.
“Trung, Trung tá Alexei đã đi đầu rồi!?”
“Ngài ấy đã tới phần phía tây của khu rừng để truy
đuổi chỉ huy địch. Có chuyện gì sao? Bình tĩnh và nói cho tôi nghe chuyện gì.”
Khi Schera đứng lên và yêu cầu, cô nhận được một
tin báo không thể ngờ tới.
“Lực lượng chính tại cầu Sulawesi chỉ là giả. Nhìn
qua, chúng rất đông, nhưng quá nửa chỉ là dân thường. Lực lượng chính của Quân
nổi dậy đang nằm ở một chỗ khác!”
“Nhanh chóng cấp báo tới ngài Alexei.”
“Cô không cần phải nói, tôi biết rồi! Các người nữa,
nhanh chóng theo sau mau!”
Anh thúc ngựa và phóng theo đơn vị chính của
Alexei. Thấy anh ta chạy đi, Schera khoanh tay.
“Hmm, chúng ta sẽ làm gì đây, tôi tự hỏi.”
“….Lực lượng chính không ở tại cầu Sulawesi, vậy có
nghĩa chúng đã cương quyết trấn giữ Antigua? Không, như thế là không đúng…. Đừng
nói rằng chúng ta đang bị bao vây?”
Vander trải tấm bản đồ anh mang theo và kiểm tra.
Katarina nhìn theo, và nêu lên ý kiến của mình.
“….Thiếu tá. Tôi tin rằng chúng ta đang trong một
tình thế nguy hiểm. Nếu vậy, lực lượng của Altura lúc trước chắc chắn là mồi nhử.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu chúng ta hành động cẩu thả, chúng ta có khả
năng cao sẽ bị phục kích. Ngay bây giờ, thám quân----“
Một kỵ binh khác phóng tới. Gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng
tột độ.
“Trung tá Alexei đang ở đâu!!!? Tôi có một tin rất
khẩn cấp!!”
“Ngài ấy đã đuổi theo quân địch rồi! Chuyện gì xảy
ra vậy!?”
“Cầu đổ bộ tại bờ sông của chúng ta đã bị tấn công!
Họ đã hoàn toàn bị bao vây-!!”
“-Không, không thể nào.”
---- Lâu đài Antigua Branch là điểm cuối của cái bẫy,
và bờ sông Alucia chính là ngõ vào của cái bẫy.
Quân đội Vương quốc, với quyết định của riêng mình,
đã rơi vào chiếc lồng khổng lồ này. Việc lực lượng của David tại Cầu Sulawesi
chỉ là mồi nhử đã bị nhìn thấu. Là một kế hoạch, nó không đến nỗi tệ, nhưng một
khi bí mật bị bại lộ, thì sẽ không có phương án phòng ngự.
Kế hoạch này ngay từ đầu đã không thích hợp cho
Quân đội Vương quốc vì một số lượng đông đảo những gián điệp và phản bội bên
trong. Hơn nữa, bởi vì một đơn vị hỗn tạp gần đây đã được tổ chức lại, nên
không ai trở nên đáng nghi, mặc dù gián điệp đã trà trộn vào họ. Thông tin của
họ đã bay tới kẻ thù.
Kỵ binh Sư đoàn Một đã bị nhử bởi Altura. Sư đoàn
Hai thì đang chật vật vượt sông, và ngay khi họ đang băng qua, quân du kích đã
tấn công vào cầu phao, và họ đã bị tiêu diệt. Cùng với họ là Sư đoàn Ba, đoàn
tiếp tế, họ đã hoàn toàn bị cô lập. Bị bao vậy hoàn toàn, với sông Alucia ở
phía sau và Quân giải phóng đang ẩn mình tại phía trước, họ đang phải đối mặt một
cuộc tấn công hủy diệt. Những bộ binh Sư đoàn Hai, cố gắng thoát thân, nhưng
không thể. Họ là những người đã bị đẩy xuống sông và chết chìm. Vì mang trên
mình một bộ giáp nặng, họ không thể bơi đến nơi an toàn, và chìm nghỉm xuống đáy
sông sâu.
Nơi đáng lẽ ra sẽ trở thành một cầu đổ bộ, giờ đây
đã hoàn toàn biến thành địa ngục.
“Chúng ta nên làm gì đây? Vander, Katarina, nêu ý
kiến của mình đi chứ.”
“T, thưa ngài. Trung đội của chúng ta chỉ có 1,000
người. Chúng ta không thể tới viện trợ phía bờ sông được. Tôi nghĩ rằng chúng
ta nên tới hợp quân với Trung tướng Alexei, mà tôi đang lo anh ta sẽ bị phục
kích. Hiện tại, với việc Sư đoàn Ba không thể tập hợp với chúng ta, chúng ta
không thể chiếm lại Antigua. Nếu ta không nghĩ tới việc rút lui….”
Katarina nêu ý kiến của mình, và Vander tiếp tục.
“Hơn nữa, có khả năng chính chúng ta cũng sẽ bị
tiêu diệt. Vậy nên đừng chỉ nghĩ tới sư đoàn đang sập bẫy.”
“Thiếu tá Schera. Cách nào cũng được, không còn thời
gian nữa rồi. Quyết định của ngài.”
“Được rồi, chúng ta---“
“Thiếu tá! Kỵ binh địch đang tiến tới-! Quân số của
chúng khoảng 1,000!”
Người kỵ binh mang nhiệm vụ do thám phát hiện một
đám mây bụi của kỵ binh địch. Schera nhảy lên lưng ngựa và giơ cao lưỡi hái.
“Chúng ta sẽ đánh chặn bọn chúng!! Theo ta! Giết
chúng, không để bất kỳ một tên lính nổi loạn nào sống sót-!!”
“Ou-!!”
Schera và lực lượng của cô bắt đầu phóng tới kẻ
thù. Con quạ trắng trên nên cờ chiến, phơi mình dưới ánh chiều tà, nhuộm một
màu đỏ như máu. Hai cố vấn cũng theo sau cô, mặc dù đang rất ngạc nhiên về cách
cư xử của người chỉ huy trở nên khác hẳn bình thường. Đây có phải vẫn là cùng một
người? Họ không thể chắc chắn.
Đội kỵ binh giương cao ngọn cờ đen chạm mặt đội kỵ
binh giương cao ngọn cờ giải phóng. Schera nhẹ nhàng cướp đầu của bốn kỵ binh,
và một lần nữa hét lên gay gắt. Với một đội hình có Schera là mũi nhọn, đơn vị
kỵ binh Vương quốc như một lưỡi dao chia đội hình địch ra làm đôi từ bên hông.
“C-các, các người là ai-!”
“Đơn vị của ai! Các ngươi, là quân Vương quốc-!??”
“Chúng ta là đơn vị kỵ binh của Tử thần. Giờ các
ngươi đã biết, nên các ngươi phải chết!”
Trong lúc đốc thúc mọi người phía sau , cô tiến tới
đám kỵ binh đang hoảng hốt. Cô thúc ngựa và vung lưỡi rìu của mình theo mọi hướng,
chém giết một cách dã man.
Một ngọn giáo bị cắt đứt, và đầu của tên lính ấy đứt
rời dưới vòng cung hoàn hảo của lưỡi hái. Một tên lính mạnh mẽ giơ cao thanh kiếm
của mình lên và đã bị cái lưỡi hái ấy cắt đôi từ đỉnh đầu. Máu và dịch xám trộn
lẫn và văng lung tóe như cắn vào một quả mọng. Cảm giác khi cô nghiền nát hộp sọ
của tên lính ấy giống như vỏ quả óc chó cô vừa ăn khi nãy, vị giác của cô kích
thích cô. Cứng rắn bên ngoài, nhưng mềm mỏng bên trong. Thức ăn thực rất bí ẩn.
Nói đến thức ăn, vẫn còn một ít óc chó trong túi của cô.
Schera lấy ra một quả, gồng cứng bàn tay, rồi nghiền
nát nó. Hạt quả trộn lẫn với máu tươi, và trông nó như được phủ một lớp sốt. Cô
thử liếm nó, vị như sắt, cô cảm nhận. Thế có ngon không? Cô không thực sự biết.
Cô quyết định liếm thêm một lần nữa.
Và rồi, một mối phiền toái xuất hiện. Schera lau miệng
và quay lại.
“Ngươi là chỉ huy!? Quân của ngươi đã tàn tạ rồi! Từ
bỏ và đầu hàng đi! Ít nhất ngươi sẽ giữ được cái mạng của ngươi!”
Tên chỉ huy, người nghĩ mình cao cấp hơn Schera, tiến
tới sát mặt Schera và nói.
“Ahaha-! Khuôn mặt của ngươi mới chính là trò đùa
duy nhất ở đây!!!”
“---Ngừng việc kháng cự vô ích ấy đi-!!”
Giáo và lưỡi hái chạm nhau. Những con ngựa dừng lại,
và họ khóa vũ khí. Họ nắm chặt vũ khí trên tay. Gương mặt của gã đàn ông trở
nên đau đớn.
“M, mạnh quá, ngươi là cái thứ gì vậy-!”
“Nhanh lên nhanh lên, lưỡi hái của ta đang tiến tới
rất gần đấy. Nếu ngươi không cố chịu đựng, ngươi sẽ bị chẻ đôi đấy, người biết
chứ?”
“Kuh, d…dừng. D… dừng lại đi-“
“Không thể được. Ngươi, cuối cùng cũng là Quân nổi
dậy.”
---Người chiến thắng cuộc đọ vũ khí chính là
Schera. Cùng lúc đẩy lui anh ta, cái lưỡi hái ấy bổ thẳng vào khuôn mặt của tên
chỉ huy. Schera nhấn mạnh hơn, và khuôn mặt ấy vỡ nát.
“U, guge-“
Thân thể của vị tướng Quân giải phóng giãy giụa
trong cơn đau đớn tột độ. Anh ta vẫn còn sống.
“Giờ thì gương mặt ngươi mới là trò đùa đấy. Xin
chúc mừng.”
Khi cô chậm rãi rút ra, máu và dịch não bắn tung
tóe. Schera lĩnh trọn và bị tô một màu đỏ thẫm. Không hề cho anh ta một nhát
chém kết liễu, cô đẩy anh ngã khỏi ngựa. Vì vài giây sau, anh ta chắc chắn sẽ mất
nhận thức và chết. Cô nghĩ tình trạng giãy giụa của anh giống một con cá bị tạt
ra khỏi nước.
Khi chỉ huy của chúng bị giết chết, quân địch bắt đầu
trốn chạy. Đơn vị Schera, sau khi đã hoàn toàn nổi giận, truy đuổi đám quân bỏ
chạy.
Trong khi vẫn còn choáng voáng, Katarina đã hiểu được
sự cố gắng của cấp trên của mình. Sức mạnh của Schera, như cô đã tưởng tượng,
không, thậm chí còn hơn cả cô đã tưởng tượng, bóp chặt lấy cô. Lưỡi cô cứng đờ.
Cái đầu của một cố vấn đã không còn hoạt động.
“T…thật là tuyệt vời, thưa Thiếu tá Schera! Thương
tích của đơn vị chúng ta là không đáng kể. Đây là một chiến thắng áp đảo!”
“Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục và sẽ tập hợp với
Trung tướng Alexei! Đơn vị Kỵ binh, theo tôi!”
“Rõ-!”
Đơn vị của Schera phóng xuyên qua ánh chiều. Cơ thể
cô chìm trong màu máu, và con quạ trên giáp của cô nhuộm thành màu đỏ. Máu nhỏ
giọt từ lưỡi hái của cô. Chỉ trong hôm
nay, bao nhiêu sinh mạng đã bị cô tước đi? Bản thân cô không thể tự biết.
Tại một nơi khác, đơn vị kỵ binh tiên phong, dẫn đầu
bởi Alexei, khoảng 10,000 kỵ binh, tiến tới các vùng lân cận Antigua, đã bị rơi
vào cái bẫy Altura. Tham vọng giết được cô của anh bây giờ là không thể dừng lại
được nữa.
“Thưa, thưa ngài Trung tướng, người có nghĩ rằng
chúng ta đã đuổi theo quá xa không? Sư đoàn phía sau chúng ta----“
“Cứ như ta quan tâm chắc. Chẳng phải mục tiêu là
Antigua sao? Có thể loại trừ một mối phiền phức chẳng phải tốt hơn?”
“Nhưng…”
Giữa sự cảnh báo của người cố vấn, cây cầu rút của
Lâu đài Antigua Branch được hạ xuống, và một đơn vị kỵ binh hừng hực lao ra từ
bên trong cổng thành.
Đó là đơn vị ưu tú của Fynn, mang trên đầu Lá cờ Sư
tử. Họ đã kiên nhẫn, và chờ đợi cơ hội này với toàn bộ sức mạnh. Đơn vị đánh nhử
của Altura quay trở lại, tập hợp với họ, và chuẩn bị phản công.
“Thưa ngài! Kẻ thù đang tiến tới!”
“Đừng hoảng hốt! Quân địch chỉ là một lực lượng nhỏ,
bình tĩnh và phản công!”
Theo sự điều động của Alexei, cả đơn vị dàn quân.
Đơn vị kỵ binh chuyển đội hình, để có thể tóm gọn kẻ thù, thành đội hình nêm
nghịch đảo.
Rồi, một báo cáo khác tới.
“Tin xấu, thưa ngài! Kế hoạch của chúng ta đã bị
nhìn thấu!”
“Ý ngươi là sao??”
“Lực lượng chính của quân địch đã tấn công bờ sông.
Sư đoàn Hai đã bị bao vây!! Sư đoàn Ba thì không thể vượt sông và vẫn đang dậm
chân tại chỗ!!! Chúng ta hoàn toàn bị cô lập!”
“N…ngươi nói sao!?”
“Một trung đội tiếp ứng của địch! C…chúng đến theo
cả hai hướng!!!”
Một đội hình như một con bạo ưng dang cánh và móng
vuốt chỉ chực chờ xé họ ra thành từng mảnh.
“---T…thật nhảm nhí. Tại sao. T…tại sao lực lượng
chính của chúng lại ở đây….?”
Alexei hoảng hốt, anh hoàn toàn bất ngờ, quân du
kích từ hai bên trái, phải thúc trống và bắt đầu tấn công.
Quân lính địch đang áp sát vào tổng hành dinh của
chúng, nơi đang thiếu nhân lực. Dưới sự dẫn dắt của Chỉ huy Quân Giải phóng
Behrouz, đây là trung đội được ông chọn mà ông coi như một phần thân thể của
mình. Vì Altura đã nhận chỉ huy các trung đội, nên tinh thần của họ đã đạt mức
cao nhất. Không một ai chán nản và lo lắng.
Dưới sức ép từ cả bên trái và phải, đơn vị kỵ binh
tiên phong bị ép phải thu nhỏ đội hình, và số lượng của họ bất ngờ thuyên giảm.
Di chuyển là mạng sống của một kỵ binh. Họ trở nên
mong manh nếu bị bao vậy. Những con ngựa chiến mất chủ nhân hoảng hốt chạy tán
loạn.
Cổ họng khô không khốc, Alexei cố gắng chỉ huy,
nhưng tiến độ trận chiến đã không còn năm trong bàn tay anh. Để khiến binh sĩ
đang hoảng loạn trở nên vững vàng là một chuyện cực kỳ khó khăn, mặc cho người
chỉ huy có nổi tiếng hay vĩ đại đến đâu chăng nữa.
Nhắm tới họ, đoàn Kỵ binh Sư tử tách khỏi trung đội
và lao tới. Dẫn đầu họ là Trung tá Fynn. Anh nhắm tới một muc tiêu duy nhất
trong khi xoay lưỡi thương trên đầu. Anh đẩy lùi hàng phòng vệ của Alexei và
tràn tới như một cơn sóng dữ dội.
“Heeeeyyyy-! Đừng xao nhãng! Lũ khốn khiếp, các
ngươi không tuân theo lệnh ta sao-!! Đừng để quân địch tiếp cận ta, phòng vệ,
phòng vệ đi, không được gục ngã-!!!”
“Ta thấy ngươi rồi, Trung tướng của Quân đội Vương
quốc, ngài Alexei! Ta tới lấy đầu ngài đây!!!”
“C…câm ngay, tên vô lại!!”
Alexei rút kiếm và kháng cự Fynn, nhưng mũi thương dài của Fynn đã tìm được
tới tim của Alexei. Tham vọng của anh đã biến mất cùng với tính mạng của anh.
Chỉ với một nhát chém đợn giản, đầu của anh bị cắt bay vào không trung. Chiến
trận nổi lên tiếng reo hò, và với giới hạn của mình, kỵ binh Vương quốc với sĩ
khí giảm sút nặng nề đã vỡ trận, nháo nhào tháo chạy.
Quân giải phóng liên tục truy đuổi và đã giết hết một
nửa trong số bọn họ. Sư đoàn Một đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Rất nhiều
binh lính và cờ hiệu của Vương quốc đã bị loại trừ một cách thảm hại.
Trên đường tiến tới sát nhập với Sư đoàn Một,
Schera và đồng đội bắt gặp những ky binh thất trận của Vương quốc. Một nhóm mười
kỵ binh quân giải phóng đang trên đường truy đuổi họ. Schera hỏi về tình hình
hiện tại.
“Trung tướng Alexei đâu? Ngài ấy an toàn chứ?”
“…Ngài Alexei đã tử trận. Chúng tôi rơi vào tình trạng
hỗn loạn hoàn toàn bởi vòng vây của địch, và tẩu tán tứ phương tám hướng để
thoát thân. Việc gì xảy ra sau đó, tôi không rõ.”
Thì thào người lính được cứu khỏi tình thế lưỡng
nan trong khi đang thở gấp. Người kỵ binh đã tẩu thoát trên người chằng chịt những
vết thương. Không một ai còn có thể di chuyển nổi nữa. Những người bị bỏ lại
phía sau đã hoàn toàn rơi vào lưỡi gươm
của quân địch.
“Ta hiểu, vậy là ngài ấy đã chết. Anh đã làm rất tốt
khi quay được về đây. May cho anh đấy. Đến đây, anh nên được chữa trị. Sẽ rất hổ
nhục nếu anh chết—Ai đó, chăm sóc người này đi!”
Tử thần vuốt ve vai anh ta, và người lính bị thương
run rẩy và sững người. Những người lính gần đó chấp hành mệnh lệnh trong khi
cúi chào kính nể.
“Rõ-! Thưa ngài.”
Sau khi ra lệnh chăm sóc những tàn binh của đôi
quân thất trận, Schera đối diện với những cố vấn của cô.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Ý kiến của hai
người?”
“…..Mặt trời sẽ lặn sớm thôi. Chúng ta chỉ có thể
trà trộn vào màn đêm, hành quân, và tìm một nơi có thể băng qua sông.”
“Tuy nhiên, nơi chúng ta có thể băng qua thì rất
ít. Tôi nghĩ chúng ta nên nán lại và quan sát. Những nơi chúng ta định tới chắc
chắn có phục kích.”
Vander chỉ ra một vài nơi trên tấm bản đồ. Anh là một
người thực tế, và bắt đầu nghĩ rằng việc đầu hàng chắc chắn sẽ xảy ra. Rằng anh
gần như không còn trung thành với Vướng quốc, đây là cảm xúc thực sự của anh.
Anh không biết đồng nghiệp Katarina của mình nghĩ thế nào, cô có thể dễ dàng hiểu
được tình hình, anh nghĩ, nhưng có thứ gì đó rất lạ về cô ấy.
Anh có thể nói là tương tự với vị anh hùng trẻ,
đáng kính kia. Có vài điều rất kỳ lạ.
“Cô nghĩ thế nào về việc tới bờ sông?”
“….Tôi không biết. Tuy nhiên, sẽ rất nguy hiểm nếu
suy nghĩ không thấu đáo. Chúng ta phải hành động trong lúc chịu những điều tệ hại
nhất.”
“Vậy còn khả năng chúng đã băng qua cầu, và nhận thấy
cái bẫy của tướng David?”
“Chuyện đó, tôi không rõ, nhưng tôi e rằng chúng
đang trong tư thế đối đầu.”
Trong mọi khả năng có thể, họ vẫn không thể di chuyển.
David đã bám theo chiến thuật đầu tiên của mình, và anh sẽ không bao giờ băng
qua cây cầu. Tương tự, tiếp viện cũng sẽ không tới từ cầu đổ bộ, Katarina lên
tiếng, nêu lên quan điểm của mình.
“…Được rồi, chúng ta sẽ tiến về phía bắc và nghỉ
ngơi trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng ta sẽ chữa thương cho tàn binh của
Sư đoàn Một, và sau đó sắp xếp để rút lui.”
“Phía bắc sao? Nhưng, chẳng phải Cầu Sulawesi ở hướng
đó ư….?”
“Đó là chủ ý của tôi. Nếu chúng ta có thể tự tin
quay trở lại, chẳng phải là quá tốt sao? Thậm chí cả khi thứ như cầu đổ bộ chưa
hề được dựng nên, chẳng phải chúng ta đã từng phải đối phó với những tình thế
còn khó khăn hơn? Tôi cũng đã từng dùng nó để thoát nạn một lần. Nếu anh hiểu
điều đó, thì chúng ta nên nhanh chóng khởi hành. Đầu tiên, tôi muốn ăn một
chút.”
Schera vác lưỡi hái lên vai, và bắt đầu phi lên
phía trước. Những con quạ trắng lặng lẽ theo sau cô. Với những mũi thương bắt
chéo, họ bắt đầu di chuyển. Có lẽ họ đã không còn cảm giác thấy sợ hãi – Ánh
sáng trong mắt những người kỵ binh đã biến mất. Họ chỉ đơn giản nghe theo mệnh
lệnh của Schera, sĩ quan chỉ huy của họ. Chẳng hề có một giọng phản đối nào. Đội
hình của họ vững vàng, và ngựa của họ tiến thẳng về phía trước, tập trung vào
bóng tối trước mặt. Vander nghỉ rằng điều này thực sự rất lạ lùng.
Katarina thì tràn ngập nỗi hân hoan. Mắt của cô
không bao giờ sai. Cô gái này, thật sự, là một Vị thần của cái chết. Cô đã hoàn
toàn bị thuyết phục. Cô lau những giọt máu trên kính của mình, rồi phóng ngựa tới
kế bên Schera.
Cô vui mừng vì vẫn con sống. Rất mừng. Katarina chỉ
muốn hét lên thật to.
Đơn vị của Schera cắm trại tại một vị trí khó có thể
bị phát hiện bởi kẻ thù, họ gặp và chữa trị cho những người từ Sư đoàn thất trận.
Tổng cộng, họ có 2,500 người hiện tại, và họ lên kế hoạch sẽ thay đổi lộ trình
tới Sulawesi. Những kỵ binh thất trận, từng người một, đều là những người đã bị
dời đi khỏi đơn vị của Schera, và họ, như bị sự quyến rũ của Tử thần lôi kéo,
đã tìm được đường đến nơi cắm trại của Schera. Vander băn khoăn với rất nhiều
câu hỏi, và thấy lạnh cả xương sống. Đúng là một sự kiện nực cười, anh nghĩ.
Làm sao những tàn binh này biết nơi đây? Thật là không thể tưởng tượng một người
chỉ dùng những giác quan bình thường có thể lần ra đến tận chỗ này. Họ cũng
không hề thông báo vị trí của mình ra bên ngoài, và cũng không hề nhóm một ánh
lửa nào. Họ cũng có kiềm chế hơi thở của mình để không gây tiếng động. Vậy thì
tại sao? Làm thế nào? Anh chìm ngập trong những ngờ vực của mình.
---Và rồi, điều đáng sợ nhất là, không một ai nghĩ
rằng việc này thật kỳ lạ. Giống như đây là điều hiển nhiên, những kỵ binh rất
vui mừng chào đón họ với những nụ cười. Những tàn binh cũng thế, họ còn hạnh
phúc hơn khi được cứu rỗi và đoàn tụ với những đồng đội cũ. Vander không thể hiểu
được cho dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa.
Katarina chấp nhận việc này như một điều tất yếu. Mọi
việc thành ra thế này, vậy thì mọi việc nên trở nên như thế này, cô nói.
---- Lá cờ chiến của đơn vị Schera chìm vào màn
đêm, nhưng họ vẫn giương cao chúng như chúng phải như thế.
Những người lính giữ chúng trên đầu của mình, trong
khi đang cười như thể họ đã phát điên.
Cứ như họ không hề mệt mỏi, họ tiếp tục. Và tiếp tục.
Mọi binh sĩ, trừ Vander, đều ngước nhìn lên những
lá cờ.
Một con chim rình mồi trong nên trời đen - một con
chim mang điềm xấu, tượng trưng cho cả sự sống và cái chết. Những người này đã
về đến nhà, với lá cờ sau lưng như một mục tiêu. Schera nhai miếng thịt khô
trong lúc nhìn chằm chằm họ, cô nở nụ cười hạnh phúc, và tinh nghịch.