Nếu thời khắc đó thật sự đến, mình nên nói cái gì đây? Haruhiro vẫn luôn tự hỏi mình cái vấn
đề này.
Haruhiro thật sự không biết miêu tả quãng thời gian đó ra
sao. Nếu nói đó là một quãng thời gian thật dài nhưng trên thực tế lại không phải
như vậy. Ngược lại, quãng thời gian sống chung đó thật ngắn, vì quá ngắn ngủi
nên cậu mới cảm nhận được rõ ràng như vậy. Cảm giác như biết lại không biết.
Haruhiro đã từng nghĩ Manato là một người tử tế, hòa đồng, thông minh, là người
có thể làm được mọi thứ và là một đội trưởng đáng tin cậy. Cậu cảm giác Manato
là một người không có bất kỳ khuyết điểm gì cả. Nhưng có lẽ là do cậu không
phát hiện được khuyết điểm của cậu ta. Hay cậu ta đã giấu khuyết điểm đi. Nếu
như cậu có thể ở chung với cậu ta thêm một khoảng thời gian nữa, biết đâu
Haruhiro có thể nhìn thấy một con người hoàn toàn khác của Manato.
Haruhiro thật sự muốn biết, cậu thật sự muốn biết về con người
thật của Manato. Haruhiro thật hy vọng là họ sẽ có thêm một chút thời gian với
nhau nữa. Như vậy, biết đâu họ sẽ phát sinh nhiều chuyện hơn, nói không chừng họ
sẽ cãi nhau. Sẽ có thể ghét nhau hơn, hoặc cũng có thể lại càng yêu thích nhau
hơn. Nếu một ngày nào đó, Shihoru tỏ lòng mình. Như vậy chuyện sẽ thế nào?
Nhưng bất luận nói thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng sẽ không
thể nghe được nữa rồi; có nói thế nào cũng sẽ trở thành những lời vô nghĩa.
Haruhiro thật sự không muốn như vậy.
Càng nghĩ đến nó, lồng ngực cậu lại càng cảm thấy khó chịu,
càm cảm thấy đau nhức.
Bởi vì Haruhiro rất hiểu, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu
cậu lại hiện lên hình ảnh người đồng đội ngày xưa… Người đã bị những ngọn lửa
tàn khốc thiêu thành đống tro tàn; ánh trời chiều chiếu rọi lên tấm bia mộ tạo
nên một vệt bóng thật dài, và người đồng đội của cậu đang yên nghỉ tại đây.
“Bọn tớ... đã trở thành những Nghĩa Dũng Binh chính thức rồi.”
Haruhiro nói rồi lấy cái huy chương đoàn trong tay mình để
trước tấm bia mộ người bạn mãi mãi yên nghỉ của cậu.
Ranta, Mogzo, Yume và Shihoru, từng người cũng lấy huy
chương đoàn của mình ra cho người đồng đội quá cố của mình thấy.
Mary lúc này đứng ở cách họ một khoảng, cúi đầu nhìn xuống mặt
đất, hai tay đè ở trước ngực.
“Chúng tớ lúc trước không phải không có tiền mua huy chương
đoàn...” Haruhiro nắm chặt huy chương đoàn trên tay “Chỉ là bọn tớ muốn đợi
thêm một đoạn thời gian, ổn định mọi thứ, rồi cùng nhau mua huy chương đoàn. Tất
cả mọi người đều cùng quyết định như vậy.”
Ranta “Hừ” một tiếng, “Thật sự mà nói, có thế nào tui cũng
không quan tâm đâu! Chẳng qua là do mấy người không ngừng cãi nhau thôi!”
“Ranta ngốc!” Yume dùng sức vỗ một cái lên vai của Ranta “Thời
điểm này không cần cậu nói mấy lời của người đáng ghét nữa? Bình thường cậu
cũng khiến người khác ghét cậu lắm rồi!”
“Bị ghét mới tốt ấy! Tôi không phải là Kỵ Sĩ Hắc Ám sao! Là
Kỵ Sĩ Hắc Ám thì phải bị người ta ghét mới được!”
“...Ưm, Yume...” Shihoru nhẹ nhàng kéo lấy cái áo choàng của
Yume, “Không phải là lời của người đáng ghét mà nói mấy câu làm người khác
ghét. Nếu như nói lời của người đáng ghét, không phải giống là cậu ấy chán ghét
cậu đấy.”
“Ơ? Thế à? Yume cứ tưởng là lời của người chán ghét chứ.”
“Ưm...” Mogzo hướng về phía Shihoru “Có nên đem cái kia...”
“Ư... ừm.”
Shihoru đi tới, rồi ngồi xổm trước tấm bia mộ. Từ trong túi
tiền cô lấy một cái huy chương đoàn ra, do dự trong chốc lát... Lẽ nào cô ấy thật
sự muốn nhét cái huy chương đoàn vào chỗ khắc hình trăng lưỡi liềm trên tấm bia
mộ?
“Không, thế không được đâu Shihoru...” Haruhiro lên tiếng
ngăn cản, Shihoru “Hở?” một tiếng rồi quay đầu lại, hai gò má của cô lúc này đã ửng đỏ “... Thật, thật xin lỗi. Tớ,
tớ không biết nên đặt cái này ở đâu cho ổn... Tớ, tớ...”
“Tớ nghĩ chỗ đó cũng được. Nhưng nó sẽ không vừa đâu.”
“... Đúng, đúng vậy. Tớ thật xin lỗi. Tớ không chỉ béo mà
còn ngốc nữa mà... Thế, cái này... Liền đặt ở đây nhé...”
Shihoru nói rồi nhẹ nhàng đặt huy chương đoàn xuống phần đất
bên cạnh tấm bia mộ.
“... Manato, cái này là huy chương đoàn của cậu. Nó dùng tiền
của Manato mua đó... mà phần thiếu thì mọi người chia đều ra... Mary cũng bỏ tiền...Xin
cậu hãy nhận lấy.”
Nếu như Manato lúc này nghe thấy, có thể cậu ấy sẽ cười nói
“Các cậu không cần phải như vậy mà.” Hoặc là có khả năng sẽ nói thêm: “Như vậy
thật quá lãng phí, không bằng các cậu dùng số tiền này mua trang bị đi! Tớ cũng
đã đến thế giới bên kia rồi, tiền các cậu cứ giữ xài!” Không biết được Manato
có nói những lời này hay không. Và mặc kệ cậu ấy nói cái gì, nhưng chắc chắn một
điều nhóm Haruhiro hoàn toàn không nghe được.
Bọn tớ không thể nghe thấy tiếng của cậu, Manato. Nếu cậu thật
muốn nói gì thế thì hãy lên tiếng đi… Hãy để cho chúng tớ được nghe âm thanh của
cậu một lần nữa! Haruhiro biết chuyện này là không thể nào.
Và nếu họ cũng chết như Manato vậy, chuyện sẽ như thế nào
đây? Nếu như thiên đường thật sự tồn tại, liệu họ có thể gặp nhau ở đó không?
Haruhiro không biết đáp án, và cũng chả thể biết đáp án. Mọi người không hề biết
thế giới sau khi chết dạng gì cả. Tuy nhiên cậu biết một điều, đó là cho đến
trước khi họ chết, họ sẽ không thể cùng Manato nói chuyện với nhau.
Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một con sông đang không ngừng
chảy siết, thật sâu mà cũng thật xa. Một khi đã bước qua bờ sông bên kia, bất
luận xảy ra chuyện gì cũng đều không thể quay đầu lại được nữa. Hoàn toàn là
con đường một chiều không có đường lui.
Haruhiro nghĩ muốn tiếp tục ở đây một hồi, cậu liền từ bụi cỏ
đứng lên.
Shihoru lấy tay đặt trên tấm bia mộ, phần lưng không ngừng
run rẩy. Yume ngồi xổm xuống bên cạnh Shihoru, khoác tay nhẹ lên vai, đồng thời
xoa đầu của cô ấy.
Ranta hai tay chống nạnh, nhìn lên trời.
Mogzo hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Mary thì giữ lấy mái tóc của mình, nhìn về phương xa.
“Đội chúng ta, đang càng ngày càng mạnh.”
Haruhiro nói thế với người đồng đội đã mãi mãi yên nghỉ của
mình, sau đó con mắt hướng về Altana. Tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã tới
sáu giờ tối.
Phía đường chân trời, mặt trăng màu đỏ đang dần dần nhô lên.
Tại sao mặt trăng ở nơi này lại màu đỏ? -- Nơi này?
Trên ngọn đồi có một tòa tháp cao sừng sững thật giống như
đang nhìn xuống nhóm Haruhiro, Haruhiro cũng đem tầm mắt nhìn về phía tòa tháp
cao. Cái tòa tháp này thật kỳ quái. Cậu cảm giác giống như mình đã quên đi một
số việc. Nhóm Haruhiro đến đây rồi sau đó trở thành những Nghĩa Dũng Binh. Thế
trước đó thì sao? Họ ở đâu? Làm gì? Không ai biết. Không ai nhớ rõ cả. Không phải
chỉ mình Haruhiro như vậy, mà tất cả mọi người đều như thế. Có thể nói, khi
nhóm Haruhiro hồi phục lại tinh thần thì họ đã ở chỗ này. Nơi này rốt cuộc là
đâu? Ký ức cậu hoàn toàn mờ mịt -- Haruhiro không biết gì cả. Cậu hoàn toàn
không biết nơi này là đâu? Tòa tháp, đúng vậy, là tòa tháp này. Nhất định cùng
tòa tháp này có quan hệ. Nhưng là gì? Haruhiro không hề biết. Càng suy nghĩ,
càng cảm thấy khó có thể lý giải. Giống như khi cậu cố đưa tay ra sắp chạm tới
nó thì nó lại biến mất.
Manato...
Chúng ta tại sao lại ở đây? Và tại sao phải làm những việc
này...?
Liền ngay cả những nghi vấn cũng dần trở nên mơ hồ, cảm giác
thật giống như sắp tan biến đi.