projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 2 - Chap 2 - Part 3

Đó là cô bé mà tôi đã từng gặp.
Nhiều ngày trước, trong một lần gặp mặt một tay buôn nô lệ, cô bé đã nói cho tôi biết tên của mình.
Em là Maria, tên của em là Maria…
Tôi đã trả lời câu nói đó của cô bé.
Giờ đây, anh mắt trống rỗng của cô bé và tôi lại giao nhau trong khoảnh khắc.
Khi mà nơi cô bé tóc đen đó đang đứng là trên sàn bán nô lệ.
Dường như cô bé vẫn còn nhớ tôi thì phải. Đôi mắt đượm buồn của em trông thật sầu thảm khi chúng tôi nhìn nhau giữa chốn đông người.
Không may thay, lại là những kẻ đang mong muốn mua được một nô lệ tốt nhất. Kể cả tôi…
Này cậu trai trẻ, cậu muốn đứa nô lệ đó sao?
À, không hẳn…
Giọng nói của người đàn ông ban nãy nói chuyện với tôi vang lên ngay bên cạnh.
Chàng trai, ý của cậu là gì đây? Không phải là cậu đang rất chú ý đến con bé đó ư?
Mặc kệ kẻ nhiều chuyện đang luyên thuyên bên cạnh, tôi vẫn dồn sự chú ý vào Maria.
Chỉ số của em ấy vẫn không hề thay đổi kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Không có gì đặc biệt nơi cô bé cả. Không có chỉ số nổi trội, không có tài năng thiên bẩm.
Đó chỉ là một cô gái bình thường mà bạn có thể tìm được ở bất cứ nơi nào.
Tệ thật, chuyện này thật tệ…
Aha, buổi đấu giá bắt đầu rồi.
Người đàn ông lạ mặt nhiều chuyện bên cạnh tôi vẫn không ngừng nói ra vẻ thân thiện mặc cho sự phớt lờ của tôi.
Sau trận chiến sinh tử với Tidus, dường như những cảm xúc thông thường của tôi đã bị rối loạn một chút. Đó là lý do tôi đang cảm thấy rất phức tạp vào ngay lúc này, mà không thể biểu hiện ra.
Ông ta tiếp tục.
Nếu cậu cứ thờ ơ như thế, cô bé tóc đen đó sẽ bị mua bởi một gã tệ hãi nào đó đấy. Nhiều gã nổi tiếng là đối xử thậm tệ với nô lệ. Nhưng có sao đâu? Bởi vì chúng có tiền, chúng có thể mua bất cứ ai chúng muốn.
Tôi có thể cứu giúp các nô lệ nếu tôi để dành tiền.
Điều đó ổn mà, tôi chỉ cần mở miệng ra yêu cầu thôi. Chỉ cần mở miệng ra và tôi sẽ cứu được cô bé Maria đó.
Không hiểu vì lý do gì, điều đó đang xé toạc trái tim của tôi. Phải chăng là vì gã đàn ông đứng cạnh tôi từ nãy giờ?
Tôi quay sang hỏi người đàn ông nọ.
Này, làm cách nào để tôi tham gia buổi đấu giá này được?
Hở? Cuối cùng cậu cũng có hứng thú với nó rồi sao? Nếu cậu muốn tham dự, chỉ cần giơ tay lên và nói to giá đề nghị cho tất cả nghe thấy. Đám thương buôn sẽ làm phần còn lại.
Cũng không khác lắm so với những gì tôi nghĩ.
Nhưng đến cuối cùng, tôi đã giữ lại lý do của riêng mình.
Việc mà tôi sắp làm, cứu giúp một ai đó, chẳng có ý nghĩa sâu xa nào cả.
Điều đó chỉ là lởn vởn trong tâm trí của tôi, như một mớ dây không thể gỡ được. Nếu tôi cứu cô bé này, đầu óc tôi sẽ thanh thản hơn một chút, kĩ năng???cũng không có cơ hội kích hoạt. Một lần nữa, tôi lại tự lên tinh thần cho mình.
Tiền của mình còn nhiều, hãy cứ nghĩ như thế.
GẤP HAI LẦN!
Tôi hô vang.
Cả âm giọng lẫn nội dung câu nói đều khiến mọi người ở trong hội trường câm lặng trong thoáng chốc.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, kẻ ngông cuồng đang có ý định hớt tay trên nô lệ mà những kẻ khác đang mong muốn có được.
Điều đó khiến đôi mắt u buồn của Maria mở to ra. Cô bé bắt đầu nhận ra tôi là người vừa mới trả giá.
Sau sự im lặng là sự ồn ào, khi mà những người khác vừa nhìn tôi vừa bàn tán với nhau. Tất cả (ngoại trừ tôi) ở đây đều là những kẻ giàu có. Họ bắt đầu hứng thú và nhìn các nô lệ trên sàn như những món đồ chơi hình người.
Vâng vâng, một chàng trai trẻ đã ra giá gấp hai lần. Điều đó khẳng định giá trị của đứa nô lệ này. Vậy thì có còn ai dám trả giá cao hơn nữa không?
Tên chủ trì buổi đấu giá chớp lấy thời cơ để hâm nóng cho hội trường. Sự hăng hái tăng lên tỉ lệ thuận với tiếng ồn của đám đông.
Gã đàn ông bên cạnh tôi cười vang.
Hahah, chàng trai, sao lại trả giá đột ngột vậy chứ? Giờ thì cậu đã chọc giận vài kẻ hám thắng trong này rồi.
Vừa cười, ông ta chi vào nơi đứng của một tên nhà giàu nào đó đã trả giá trước tôi.
Gã quý tộc hô lớn, còn lớn hơn lúc nãy.
GẤP HAI LẦN NỮA!
WAH!!! Lãnh chúa Fevre đã ra giá. Gấp giá của chàng trai đã ra giá trước đó, tức là đã GẤP BỐN LẦN! Một trận chiến đã thực sự nổ ra!
Gã quý tộc vừa ra giá quăng ánh mắt về phía tôi. Mặc dù hắn vẫn còn đnag ngồi ở một khoảng cách khá xa, tôi vẫn nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt đó.
Hắn không ưa tôi, và tôi cũng vậy.
Chỉ có tên chủ trì buổi đấu là đang sướng run người. Đối với hắn, giá trị của sản phẩm đang tăng lên quá nhiều.
Gã bên cạnh tôi nhếch mép cười nhạt.
Thấy chưa?
Rồi…
Tôi đã quá nóng vội rồi. Tôi đúng là một tên ngốc!
Mọi người bắt đầu hứng thú bởi việc trả giá không lý do của tôi. Giá của Maria đang rất cao, mặc dù cô bé không có tài năng đặc biệt nào cả.
Tên chủ trì bắt đầu bình tĩnh trở lại và tiếp tục hùa vào sự cổ vũ nhiệt tình của người tham gia.
Cậu trông có vẻ lo lắng rồi hả? Nếu cậu không phiền, liệu ta có được giúp đỡ một chút không?
Tôi ngạc nhiên hết sức bởi lời đề nghị bất ngờ của người đàn ông lạ mặt.
Giúp tôi ư? Chúng ta chưa từng gặp nhau, tại sao ông lại muốn giúp tôi cơ chứ?
Tôi dò xét ông ta bằng những từ ngữ thận trọng.
Không, không có ý gì cả. Chỉ là ta cảm thấy hứng thú mà thôi.
Có ngu tôi mới tin.
Nhưng lúc đó tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc gạt nỗi nghi ngờ của mình qua một bên.
Có vẻ như ông rất tự tin khi nói muốn giúp tôi. Nói trước là tôi không có nhiều tiền lắm đâu.
Ổn cả mà.Vậy cậu có tất cả bao nhiêu?
Người đàn ông hỏi số tiền mà tôi có, và nói rằngChơi khô máu luôn!
Mặt ông ta kiểu một tay cờ bạc chuyện nghiệp, vừa mới lừa được tên tay mơ là tôi vào tròng.
Tôi vỗ đầu cho tỉnh táo và ôm cái túi tiền của mình lại.
Ba đồng vàng, giới hạn của mình là ba đồng vàng…
Vậy nếu buộc phải chi thì 4 đồng cũng được phải không?
Đợi chút đã, đừng có suy diễn. Nhưng cứ cố đi, tôi sẽ tin ông lần này.
Haha… Đừng lo lắng. Cậu chỉ việc đợi thôi.
Sau khi nói những lời vô lo, ánh mắt của ông ta trở nên nghiêm túc sau khi thay tôi tham gia buổi đấu giá.
Ông ta giơ tay lên và ra giá, trong khi tôi chỉ quan sát tình hình trong im lặng.
Vậy ra đây chính là một trận chiến – trả giá thực sự. Chỉ chứng kiến thôi cũng thấy ngộp thở. Ở phía bên kia, gã quý tộc cũng trở nên nóng máu và liên tục vượt giá, đi kèm với ánh nhìn đe dọa dành cho hai chúng tôi. Rõ ràng, bên tôi có được sự điềm tĩnh hơn.
Vậy là trận chiến ra giá diễn ra giữa lãnh chúa Fevre và người đàn ông chỉ được phép chi tiêu dè xẻn trong khoảng 3 đồng vàng của tôi tiếp tục diễn ra. Nghe thật khập khiễng và lố bịch làm sao.
Nhưng hãy lưu ý điều này.
Buổi đấu giá, đối với nhiều người thì đó chỉ là đơn thuần là nơi kẻ giàu hơn sẽ thắng. Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng sau khi quan sát phong thái điềm tĩnh và uyên bác của người đứng ra giúp đỡ mình, tôi tin vào phần còn lại mà ít người hiểu được.
Đây là một cuộc đấu trí với người khác về tiềm lực tài chính của nhau.
Bạn cần phải biết cách biểu hiện sao cho người khác không thể đoán được độ sâu túi tiền của bạn. Hắn sẽ cân nhắc về số tiền mà mình phải bỏ ra để vượt lên giá mà đối thủ đã trả, lo lắng rằng đó có đã phải là giới hạn của bạn hay chưa. Nếu chưa thì đâu mới là điểm dừng?
Và đây mới là điểm quan trọng.
Nếu hắn bỏ ra một cái giá quá lớn so với giá trị thu về được chỉ để đánh bại kẻ đấu giá cùng, hắn sẽ lỗ.
Và cái cách mà người đàn ông giúp đỡ tôi lúc này cho thấy ông ta là một tay chuyên nghiệp.
Tôi cảm thấy sợ hãi con người này cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Nhìn này, chúng ta thành công rồi.
Bọn tôi đã thắng.
Ông ta khoe với tôi bằng giọng đầy tự hào, nhưng chắc chắn như thể đó là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, có một chút rắc rối đối với tôi.
Tôi đã nói với ông là chỉ được dùng ba đồng thôi mà….
Ha, nó đâu có tệ lắm, đúng không? Cậu không thể tìm được ai đánh bại được lãnh chúa Fevre chỉ với bốn đồng vàng trong một cuộc đấu giá ở đây đâu.
Nhưng đúng là tôi đã gặp may khi đươc ông giúp đỡ. Sau khi nâng giá lên mức đó, tôi chẳng nghĩ được gì nữa cả.
Haha… Phải, thú vị lắm phải không? Vậy là bốn đồng vàng nhé?
Tôi đầu hàng số phận và buông ra một tiếng thở dài.
Tôi không quan tâm đến tiền bạc nữa.
Hở? Ổn thật sao?
Tôi không muốn tranh luận với ông, khi mà biết chắc là mình sẽ thua.
Nhưng nếu cậu đầu hàng sớm vậy thì còn gì là thú vị nữa chứ? Haha… Lẽ ra cậu nên để ta chơi đùa thêm một chút nữa. Bộ mặt tức giận của tên lãnh chúa rất đáng để chiêm ngưỡng cả ngày đấy.
Nói rồi ông ta buông ra một tràng cười sảng khoái.
Thật khó ưa làm sao.
Sau đó, ông ta ra hiệu cho tôi.
Chàng trai, cậu không định đi nhận chiến lợi phẩm của mình sao?
Tôi đang định đi đây…
Hai chúng tôi đi theo sự hướng dẫn của tên chủ trì buổi đấu giá, người đang cực kì thỏa mãn sau màn trả giá vô cùng hời.Bọn tôi đi lui sau hội trường, ngang qua rất nhiều tay buôn khác và đến chỗ để nô lệ tập hợp.
Maria ở đó, tôi có thể thấy cô bé nhờ vào mái tóc đen đặc biệt. Và, Maria cũng đã để ý thấy tôi.
Sau khi hoàn tất các thủ tục mua bán, tôi chẳng ưa đoạn này, người đàn ông dắt Maria ra khỏi những nô lệ còn lại.
Ngay lập tức, cô bé đi đến phía trước tôi.
Tôi lấy ra bốn đồng vàng và đưa nó cho người đàn ông.
Đủ bốn đồng vàng rồi. Chàng trai, hãy nhận nô lệ của mình và làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Khi mà Maria đã đứng ở bên cạnh tôi, tôi nói với người đàn ông đã giúp đỡ mình.
Bây giờ là lúc tôi trả ơn ông. Ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi có thể trả cho ông bao nhiêu?
Ồ không, ta rất vui khi được giúp đỡ cậu, chàng trai. Đó là lý do ta không cần cậu trả ơn. Thực sự thì cậu làm ta cảm thấy hứng thú.
「「Khẩu vị của ông tệ thật đó...
Tôi cảm thấy một chút sợ hãi người đàn ông này bởi cái cách mà ông ta thấy hứng thú với tôi.
Đừng như thế chứ…
Và để rời khỏi ông ta nhanh nhất có thể, tôi cố gắng kết thúc cuộc đối thoại.
Vậy chúng ta chấm dứt chuyện ở đây. Cám ơn ông vì mọi thứ. Giờ tôi sẽ đưa cô bé này ra ngoài.
Đừng vội vàng thế chứ. Hãy để ta giới thiệu bản thân mình đã. Sau đó, cậu có thể đi mà không cần bận tâm danh tính của người đã giúp mình.
Đừng nghĩ là tôi cũng sẽ giới thiệu mình như một phép lịch sự.
Tôi cứng rắn. Đối với những người thế này, chẳng cần phải tỏ ra khách sáo làm gì.
Không phải là tôi là loại người vô ơn, chính tôi đã yêu cầu trả tiền công cho sòng phẳng nhưng ông ta từ chối. Thế thì thôi, rốt cuộc thì tôi vẫn không tin tưởng nổi người này. 
Mặc kệ thái độ không hợp tác của tôi, ông ta vẫn cười lớn thích thú và giới thiệu mình.
Tên của ta là Palinchron. Hiệp Sĩ Phía Bắc Whoseyards. Ta là một trong Thất Thiên Hiệp Sĩ, cậu biết chứ?
Vừa nói, Palinchron vừa làm một động tác vung kiếm, mặc dù không có kiếm trong tay.
Trong khoảnh khắc, tôi vô thức nhìn ra thanh kiếm giả tưởng mà ông ta mới vung lên. Bởi vì động tác đó quá chân thật và thành thạo, tưởng như ông ta đã làm động tác đó hàng nghìn lần rồi.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra là mình chưa kiểm tra chỉ số của Palinchron, người khiến tôi lo sợ bởi kĩ năng kiếm thuật của mình.
Trạng Thái
Tên: Palinchron Legacy
HP: 301/312
MP: 59/62
Chức nghiệp: Hiệp sĩ
Cấp độ: 32
Sức mạnh: 7.89
Sức mạnh vật lý: 9.87
Khéo léo: 11.89
Nhanh nhẹn: 5.67
Khôn ngoan: 7.34
Sức mạnh ma thuật: 4.77
Phẩm chất: 1.8
+Kỹ Năng:
Quan Sát 1.45
Kiếm Thuật 1.89
Ma Thuật Thần Thánh 1.23
Thể Thuật 1.87
Nguyền Thuật 0.54
Thật là một bảng trạng thái mạnh mẽ!
Cấp độ cao ngút và cả tá kĩ năng.
Người đàn ông tên Palinchron này chắc chắn không phải người thường.
Nhận ra sự mạnh mẽ dễ dàng giết chết kẻ khác chỉ trong một khoảnh khắc của người đang đứng ngay trước mặt mình, tôi củng cố ma thuật Không Gian của mình và sẵn sàng rút kiếm ra bất kì khi nào cảm nhận được sự nguy hiểm.
Bởi vậy, không khí quanh tôi lập tức thay đổi hệt như ánh mắt cảnh giác của tôi.
Haha, đừng quá lo lắng như thế. Ta chỉ đến đây để nhìn mặt cậu thôi.
Nhìn mặt tôi ư?
Phải, chính là cậu. Ta đã bám theo cậu được một khoảng thời gian khá lâu, đủ kín đáo để cậu không thể nhận ra.
Palinchron thừa nhận điều đó như thể chẳng có gì quan trọng.
Tôi xem xét từng từ và biểu hiện của ông ta để xem đó có phải là một lời nói dối hay không.
Ông…. Theo đuôi tôi?
Ta đã được chủ nhân của ta kể về cậu. Vì vậy ta muốn tận mắt xem mặt ai là kẻ khiến chủ nhân cua ta thích thú đến thế.
Chủ nhân của ông? Là kẻ nào? Có phải là Franruhle không?
Cô ta là người duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này. Franruhle mà tôi đã gặp ở mê cung.
Cô gái, ở một mức độ nào đó, đã phải lòng tôi ngay khi tôi ra tay cứu cô ấy.
Ta không ngcậu có thể nghĩ ngay đến tên con gái của nhà Helvirushain ngay lập tức đấy. Quả là cậu rất thú vị. Nhưng tiếc là không, cậu đoán sai rồi.
Tôi nhớ là gia thế của Franruhle cũng không phải tầm thường, nhưng không phải cô ấy sao? Thế thì là ai mới được chứ?
Tôi không biết ai là chủ nhân của ông. Tôi không thể gợi nhớ được điều gì cả.
Phải, ta biết. Cũng ổn thôi. Ta đã hoàn thành mong muốn gặp mặt cậu của mình. Cậu không cần tốn thời gian suy nghĩ xem ai là chủ nhân của ta đâu.
Sau đó ông ta quay lưng lại và đi về phía đối diện.
Gặp lại sau, chàng trai.
Palinchron bước ra ngoài và giơ tay lên chào tạm biệt.
Ông ta rất mạnh, tôi chỉ còn biết đứng đó mà chẳng làm được gì. Hy vọng là không bao giờ gặp lại con người đáng sợ đó nữa.
Sự căng thẳng tan biến dần đi khi Palinchron đi khỏi.
Tôi quay sang nhìn Maria và nhận ra cô bé cũng đang nhìn lại mình. Không biết từ bao giờ.
Mặc dù chỉ là rất nhỏ, bỗng dưng tôi cảm giác được thứ gì đó bất thường phát ra nơi cô bé. Nhưng lúc đó tôi chẳng chú tâm được nữa.
Ánh mắt vô hồn và đợi chờ của Maria khiến tôi muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa cho em.
Đi với anh.
Vâng…
Maria khẽ gật đầu.
Sau cùng thì, tôi cũng đã mua cho mình một nô lệ.
Phải, tôi đã làm như thế.
Không hề có gì ảnh hưởng đến tâm lý như tôi đã tưởng tượng.
Thứ duy nhất tôi cảm nhận là thấy mình cần phải chi tiêu dè xẻn hơn trong những ngày tới.
Quả là lãng phí mà.
Có cho tiền tôi cũng không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Nhưng mọi chuyện đã ổn rồi. Tôi đã gỡ rối được luồng suy nghĩ ám ảnh mình từ lâu.
Với bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang lo sợ của Maria trong tay, tôi đưa em ấy về căn nhà mới của mình.
À không, của chúng tôi.
Bình luận