Chỉ
trong chớp mắt thời tiết đã chuyển sang cuối thu, không khí ngày càng trở nên lạnh
hơn theo từng ngày trôi qua. Ngày hôm nay những cơn gió cũng thổi lạnh đến tận
xương, chỉ có những tia sáng của ánh mặt trời từ phía bầu trời quang đãng mới
hơi trì hoãn được mùa đông sắp đến.
Đây
là khu bệnh xá nằm ở trong Học viện Phi công Laihiala. Ở trong căn phòng này chỉ
có một cái giường, và Edgar người đang nằm trên đó từ từ mở mắt ra. Đây là một
căn phòng sạch sẽ và trống trãi. Những tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua các lỗ
hổng của tấm rèm màn cửa và đi tới căn phòng, mang đến cho đôi má của anh từng
tia sáng ấm áp, đồng thời nó cũng kích thích lên khiến cho đôi mắt của anh nhẹ
nhàng nhích nhích lên. Do anh đã có một giấc ngủ khá lâu, nên, anh vẫn chưa thể
tập trung rõ ràng được ý thức của mình, cứ như vậy mờ mịt mà nhìn xung quanh. Tầm
nhìn của anh bao phủ bởi một làn xương trắng, sau đó mọi thứ trong tầm mắt của
anh dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cũng ngay lúc này, Edgar liền kịp nhớ lại tình
huống ngay trước khi anh kịp đánh mất ý thức của mình, trong tầm suy nghĩ hỗn
loạn đó anh vũng vẫy giãy dụa muốn đứng dậy.
“Aaaa…”
Khắp
cả người anh đều truyền đến cơn đau đớn khiến cho Edgar phải từ bỏ việc đứng dậy.
Ở trong tâm trí hỗn loạn này, Edgar bắt đầu so sánh tình huống hiện tại so với
tình huống cuối cùng mà anh còn nhớ đến. Đây là thương tổn rất lớn từ vụ va chạm
mãnh liệt giữa thân thể với các linh kiện của cỗ máy bị đánh bay ra. Tuy rằng mạng
sống của anh không gặp phải nguy hiểm, nhưng điều này không có nghĩa là anh chỉ
gặp phải vết thương nhẹ. Anh chợt thả lỏng người sau khi phán đoán ra được tình
huống hiện tại và yên tâm nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường bệnh.
Nhưng
cơn đau đã ngăn việc nghỉ ngơi của anh, làm cho anh chỉ có thể nằm yên như vậy
một cách im lặng. Ngay tại lúc này, anh chợt nghe đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng một
cách cẩn thận. Edgar cố gắng để trả lời lại, nhưng cái cổ họng khô khốc một thời
gian dài của anh không thể phát ra được âm thanh. Anh cố gắng phát ra tiếng,
nhưng cánh của đã kịp mở ra trước khi anh kịp phát ra âm thanh đầy đủ.
“….!
Cậu đã tỉnh rồi à!”
Người
phụ nữ đi vào chính là – Helvi chợt mở căng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh,
sau đó liền chạy tới bên cạnh chiếc giường mà Edgar đang nằm. Trong tay của cô
là một cái bình nước.
“Quá
tốt rồi… cậu đã ngủ suốt ba ngày rồi đấy, mình đã rất lo lắng.”
Những
giọt nước mắt long lanh đã hiện lên ở khóe mắt của cô. Edgar rất đỗi ngạc nhiên
khi nghe được mình đã nằm ngủ hẳn ‘ba ngày’. Anh muốn biểu thị chút lòng áy náy
và cảm kích, nhưng, anh chỉ phát ra được âm thanh khàn khàn từ miệng của mình.
Nhận ra điều này, Helvi chậm rãi đưa đầu ống hút với đầu kia để ở trong bình
đưa tới ngay miệng Edgar. Sau khi cổ họng đã được nước làm cho thoải mái đi xuống,
Edgar thư giãn ra và hỏi với giọng điệu khàn khàn:
“…Xin
lỗi, Helvi. Sau khi… Sau khi mình bị mất đi ý thức thì, chuyện gì đã xảy ra…?
Cho
dù là ngay lúc này đi nữa, Edgar vẫn cứ nghiêm túc như vậy. Helvi kéo vai và
kéo chiếc ghế từ bên cạnh sang đề ngồi xuống.
“Được
rồi, mình sẽ giải thích rõ mọi thứ cho cậu. Thời gian còn rất nhiều, nên không
cần gấp gáp đâu.”
Sau
khi nhấp một ngụm nước, Helvi chợt nghiêng đầu rồi nói:
“Xem
nào, trước hết là…”
--------------------------
Ở
thủ đô của Vương quốc, Känkänen; lâu đài Shreiber nằm ngay ở vị trí trung tâm,
có một vài bóng người đang ở trên hành lang đang trên con đường đến cung điện để
yết kiến đức vua.
Một
trong số họ là đức vua của Fremmevira, Ambrosius Tahvo Fremmevira. Một người đứng
đầu đất nước hiện đã đi vào độ tuổi lão niên, khi còn trẻ ông cũng đã từng là một
Kỵ Sĩ, cũng từng có kinh nghiệm là người chỉ huy dẫn dắt tướng lĩnh. Ông hằng
ngày thường thường rèn luyện đầy đủ nên trông vẫn rất cường tráng và khỏe mạnh.
Mái tóc đầy khí phách và chòm râu của ông trông giống như là bờm của một con sư
tử; sự hiện diện của ông vẫn mạnh mẽ như trước không thấy một chút khí thế suy
giảm nào khắp cả người ông. Bước sau ông vài bước là Công tước Knut Dixgard. So
với đức vua của mình, ông dáng người nhỏ gầy hơn và mang lại ấn tượng như là một
lưỡi dao sắc bén. Nhưng, hiện tại, trên khuôn mặt của ông bao phủ lấy sự mệt mỏi
và lo lắng, bao phủ lấy phong thái ngày xưa của ông.
“Nên,
bọn trộm đã đột nhập vào Pháo đài Casadesus bằng kế hoạch của chúng, và trộm lấy
cỗ máy kiểu mới bằng vũ lực, đúng không?”
“Vâng.
Chúng thần đã thu hồi lại hầu hết Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, nhưng vẫn để một
chiếc chạy thoát. Thần đã dán thông báo ở khắp nơi và lùng bắt nhiều chỗ,
nhưng, cho đến nay vẫn không tìm thấy bất cứ tung tích gì cả. Đây là sơ xuất chết
người của thần; thần không có lời nào để tự bào chữa cho bản thân. Thần sẵn
sàng chịu bất cứ hình phạt nào…”
“Knut,
đừng nóng vội quyết định như vậy. Thay vì trừng phạt ngươi, ta có việc quan trọng
hơn muốn ngươi đi làm. Nếu như ngươi muốn chịu trách nhiệm về vụ việc này, hãy
đặt nhiều sự nỗ lực hơn về việc này trong tương lai và suy nghĩ xem nên làm ra
sao để cứu vãn tình thế.”
Knut
hiện tại đang cố gắng nghiêm túc kính cẩn, nếu không phải là hai người hiện tại
đang đi bộ, ông đã sớm quỳ xuống đất dập đầu tạ lỗi rồi. Nhưng, đối mặt với
Knut thú nhận tội lỗi của chính mình, Ambrosius chỉ vẫy tay và bác bỏ nó.
“Chỉ
là đối với thân phận thực sự của bọn trộm… ngươi nghi ngờ đó là người của quốc
gia khác sao?”
“Vâng,
thần cho rằng là như vậy. Hiện tại thần đang tra hỏi thông tin từ tù nhân bắt
được. Nhưng, có vẻ như chúng đã trải qua quá trình đào tạo đặc biệt và giữ miệng
rất chặt. Nên cần mất một khoảng thời gian để xác định được thông tin chính
xác.”
“Dù
thế nào đi nữa, chúng ta không cần quá mức nóng vội khi chúng vẫn còn đang ở
trong lãnh thổ của chúng ta. Sớm muộn gì chúng ta cũng bức bọn chúng nói ra được.
Về mặc khác, con đường mà bọn chúng chạy trốn chỉ giới hạn ở mặt Biển Cây
Bocuse hoặc là băng vượt qua dãy núi. Từ đó rất dễ dàng mà có thể suy ra được bọn
họ sẽ đi hướng nào.”
‘Biển
Cây Bocuse’. Đây là khu rừng nằm ở phía đông của Vương quốc, và đây là khu vực
mà có vô số Thú Ác Quỷ sinh sống. Cuộc tấn công gần đây của Behemoth vẫn còn là
ký ức chưa phai trong tâm trí của mọi người, có thể có Thú Ác Quỷ mạnh mẽ đến cỡ
đó từ trong khu rừng cây đó chui ra. Nên từ đó có thể đoán ra rằng, kẻ dù sẽ
không có đến nỗi ngu ngốc mà tìm đến hướng con đường đó mà trốn tránh.
Mặc
khác, phía tây của Fremmevira là các quốc gia nhân loại – ‘các nước phương
Tây’. Để đến được đó thì bọn họ buộc phải băng qua dãy núi Aubigne. Dãy núi này
luôn được biết đến là trong tình hình đầy nguy hiểm, hiểm trở, nhưng, nó không
phải là không thể vược qua được. Trong đó có một vài nơi có thể dễ dàng băng
qua đều được xây thành con đường, với các đơn vị đóng quân tại đó.
Vấn
đề là ngoài những con đường đó xuyên qua dãy núi, còn có những con đường thay
thế khác. Tuy rằng nó rất là khó khăn trong việc đi lại, nhưng nó vẫn là có thể
đi băng qua được, và bọn trộm có thể đã sớm sắp xếp con đường rút lui rồi. Trên
thế giới này không có hệ thống rada. Tuy rằng dọc theo những ngọn núi có những
chỗ quan sát không đến nỗi chỉ làm cảnh, nhưng, vẫn còn có kẻ hở trong đó, điểm
này Ambrosius cũng tương đối biết rõ.
“Thực
sự là, mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng hơn. Kể ra cũng đã khá lâu rồi kể từ
khi chúng ta có lần ngoại giao cuối cùng với các nước khác.”
Nguyên
nhân khiến cho Vương quốc có thể tồn tại được lâu cùng với các quốc gia lân cận
khác mà không có ma sát gì cả là do vị trí địa lý của đất nước này. Nằm tại giữa
Biển Cây Bocuse và dãy núi Aubigne, Fremmevira có thể được coi là một ‘tường
thành’. Đối với các nước phương Tây, sự tồn tại của Vương quốc rất thuận tiện
và có ích lợi cho họ, có thể giải quyết vấn đề khó khăn về những phương diện
khác. Đó là lý do tại sao bọn họ sẽ không làm những điều không cần thiết và liều
lĩnh làm cho mối quan hệ này trở nên rạn nứt. Các quốc gia khác đều có nhận thức
chung là sẽ không can thiệp vào Fremmevira, xem như là ‘mắt nhắm mắt mở’ đối với
nền tảng lịch sử của Fremmevira. Đó cũng là nguyên do mà Vương quốc có thể ‘thư
giãn’ trong việc bảo đảm an toàn chống lại các quốc gia khác.
“Cỗ
máy vượt thế hệ, Hình Bóng Kỵ Sĩ đời mới đã bị trộm đi. Một khi chuyện này bị
công khai thì sẽ là không thể giữ được việc nó sẽ không bị lan truyền tới các
nước khác. Bây giờ đã quá trễ để lo lắng cho điều này. Chúng ta phải lựa chọn
con đường để chúng ta có thể sinh tồn.”
Và
để tạo ra con đường sinh tồn trong tương lai. Cả hai người họ đều nghĩ đến những
điều giống nhau.
Phòng
đại sảnh tiếp kiến đức vua của lâu đài Shreiber rất rộng rãi. Đây là điều rất tự
nhiên khi nó được xây dựng để chứa được Hình Bóng Kỵ Sĩ ở bên trong. Khi có một
buổi lễ được tổ chức ở nơi này, sẽ có những Hình Bóng Kỵ Sĩ được xếp thành hàng,
phô ra ra vẻ uy nghi của Vương quốc.
Ngay
bây giờ, ở trong đại sảnh này không có sự hiện diện của Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng
lại có sự hiện diện của một nhóm bạn trẻ. Không cần nói nhiều nữa, bọn họ chắc
chắn là các học sinh từ khoa Phi công của Học viện Laihiala và ba đứa trẻ khác
nữa. Sau khi đã giải quyết xong sự kiện ở pháo đài Casadesus, các học viên của Laihiala
cũng được triệu tập lại đây, hầu như học sinh của khoa Phi công đều tụ tập đông
đủ tại đây.
Các
học sinh đứng ở trong căn phòng đại sảnh rộng lớn này đều lấy làm kính phục trước
bầu không khí nghiêm trang trong lúc bọn họ đang chờ đợi sự xuất hiện của đức vua.
“Được
rồi, các ngươi có thể đứng lên.”
Ambrosius
nhìn về phía nhóm học sinh đang quỳ gối thỉnh an trước mặt ông rồi nói với giọng
điệu nhẹ nhàng. Sau đó ông liền ngồi lên ngai vàng của mình một cách gọn gàng.
Các học sinh của Laihiala liền ngẩng đầu của mình lên, nhưng, do họ quá căng thẳng
mà họ như cứng đờ vậy. Đây là điều rất bình thường, ngay khi gặp Công tước bọn
họ cũng đã căng thẳng rồi, chứ nói gì đến việc gặp đức vua. Trong số họ có một
cậu bé dáng người nhỏ nhắn đứng ở giữa ngay hàng đầu tiên nhìn qua dáng vẻ thì
rất bình thường, đúng chuẩn mực. Ambrosius chợt mỉm cười khi nhìn lướt thoáng
qua Ernesti, rồi khi đến các khuôn mặt tiếp theo khuôn mặt của ông chợt trở nên
nghiêm túc lên, và liền nói ra với một giọng điệu đầy chững chạc.
“Trước
hết, ta cần phải chúc mừng đến hết tất cả các học sinh đang có mặt tại đây, đối
với việc phát triển thành công cỗ máy kiểu mới, các ngươi làm rất tốt. Đối với
một nhóm học sinh còn đang ở trường học có thể hoàn thành được thành tích mà
trước đây chưa từng có, ta rất lấy làm kiêu ngạo và vui mừng.”
Lời
của Ambrosius khiến cho hầu hết các học sinh đều trở nên đỏ mặt tía tai lên vì
kích động. Thậm chí còn có vài người nhìn có vẻ như là bị lời này làm cho
choáng váng.
“Đáng
tiếc thay, lại có những tên côn đồ đã phá vỡ công việc tuyệt vời này. Chúng ta
đã cố gắng để bắt chúng, nhưng, cho đến nay vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.
Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là giả thuyết rằng đã bị bọn côn
đồ này trốn thoát được.”
Nghe
đến đây biểu hiện của các học sinh chợt trở nên ảm đạm. Bọn họ vốn đang vui mừng
khôn siết bởi lời khen ngợi của đức vua, nhưng giờ đây đã bị sự thật phũ phàng
dội xuống một chậu nước lạnh làm tâm tình của bọn họ chìm sâu vào vực thẳm.
“Không
cần bi quan như vậy. Tuy bọn chúng trộm lấy được một cỗ máy, nhưng điều đó
không có nghĩa là chúng có thể từ trong cỗ máy kiểu mới đó cướp hết mọi kỹ thuật
của chúng ta. Nhưng, nếu thông tin về cỗ máy kiểu mới được công bố ra, thì chúng
sẽ tạo nên một cuộc cạnh tranh giữa các quốc gia với nhau về cỗ máy kiểu mới. Đến
khi điều đó xảy ra, chúng ta không thể để tụt hậu rơi ở phía sau được! Theo như
những gì ta biết, cỗ máy kiểu mới vẫn chưa được hoàn thiện đầy đủ. Đó là lý do
mà ta đem các ngươi triệu tập đến đây để có thể hoàn thành nó. Không kéo lâu
thêm nữa, Ernesti. Cháu cần cái gì để có thể hoàn thiện được cỗ máy này?”
Sau
khi nghe được câu hỏi của nhà vua, Eru suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
“Có
hai vấn đề, một là cho dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải tốn thời gian mới
hoàn thành được nó. Vấn đề khác là… cần phải có sự trợ giúp từ Viện NTR.”
Câu
trở lời của Eru cực kỳ không giống phỏng đoán của hầu hết mọi người ở trong
này. Bọn họ vốn nghĩ rằng chính Eru hoặc là các học sinh khác sẽ hoàn thành sự
phát triển của cỗ máy kiểu mới này. Ambrosius thì chỉ muốn biết rằng cậu nhóc
này cần có thứ gì để có thể hoàn thiện được cỗ máy thôi. Nhưng, đáp án mà Eru
đưa ra không có ở phương diện trang thiết bị hay là vật tư, mà là tên của một tổ
chức.
“Còn
có rất nhiều vấn đề khó khăn cần giải quyết đối với cỗ máy kiểu mới, một trong
số đó là việc khiến cho việc vận hành cỗ máy trở nên dễ dàng hơn. Ở khía cạnh
này, Viện NTR hẳn là đã có kinh nghiệm thuần thục; cháu nghĩ rằng nếu mượn đến
kỹ thuật và ý kiến chuyên môn của họ thì sẽ càng có hiệu quả hơn. Ngoài ra, nếu
như chúng ta sớm muộn gì cũng đã có kế hoạch chấp nhận cỗ máy kiểu mới trở
thành đơn vị Hình Bóng Kỵ Sĩ cơ sở thì cách thức chế tạo ra nó từ đây trở đi rất
là quan trọng. Do đó, phương pháp tốt nhất là là sử dụng Karrdator, cỗ máy hiện
có số lượng nhiều nhất làm bàn đạp, và từ nó chúng ta sẽ nâng cấp chúng lên. Mà
để làm được điều đó thì, tốt nhất là kéo những người ở Viện NTR vào, họ vốn là
những người rất quen thuộc và nắm giữ cấu trúc của Karrdator một cách rõ nhất.”
Eru
đã chuẩn bị sẵn trước câu trả lời này và trình bày nó một cách trôi chảy với mọi
người có mặt ở nơi này. Trái ngược hẳn lại, Ambrosius có chút thất vọng và
khoanh hai tay lại.
“Vậy
nên, cháu đang nói rằng việc phát triển tương lai của cỗ máy nên chuyển dời đi
cho Viện NTR?”
“Cháu
biết rằng điều này không thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta còn phải cần hướng
về phía Viện NTR giải thích đầy đủ một cách chi tiết về nó nữa. Nhưng, may thay
việc này đã sớm được tiến triển từ trước. Nhờ có sự tiến cử của Công tước
Dixgard, tất cả các senpai đang có mặt tại đây chắc chắn đều sẽ có vị trí ở
trong Viện NTR. Mỗi người thành viên trong số bọn họ đều đã tham gia vào quá
trình nghiên cứu và phát triển của Tellestarle từ khi nó mới được đề xướng ra
cho tới khi kết thúc; chỉ cần tri thức và kinh nghiệm có thể cùng phối hợp với
nhau thì chắc chắn họ có thể đem cỗ máy kiểu mới hoàn thành được.”
Ambrosius
nheo mắt lại và vuốt bộ râu của mình. Cậu nhóc này suy nghĩ thật chu toàn. Ngay
khi Ambrosius đang suy nghĩ về điều này, ông chợt cảm thấy có cái gì đó cảm
giác không đúng đang lôi kéo ông. Trực giác của ông mách bảo rằng ông đang để
sót điều gì đó. Để tìm ra nó đến tốt cùng là cái gì, cặp mặt của ông lại một lần
nữa lại rơi vào ngay người cậu nhóc, và đã biết được ngay đáp án.
“Ừm,
cháu nói có lý. Như cháu đã đưa ra lời đề nghị như vậy thì ta sẽ triệu tập Viện
NTR để thảo luận về vấn đề này. Đối với việc hoàn thành cỗ máy kiểu mới, ta liền
trông cậy vào hiệu suất làm việc của mọi người… Nhưng, tại sao lại không có nói
đến tên của cháu trong này?”
“Vâng,
thưa đức vua. Cháu mới chỉ được lên làm học sinh trung học năm hai thôi; khoảng
cách tốt nghiệp còn rất xa đây.”
Ngay
tại lúc này, có hai suy nghĩ là ‘đến giờ này vẫn còn chơi trò này sao’ và ‘ồ,
đúng rồi’ chớp lên trong tâm trí của mọi người ở đây. Cho dù là Ambrosius cũng
không che dấu nổi sự ngạc nhiên ở trên khuôn mặt của mình.
“…Thân
là một vị vua, ta có thể thật không thích hợp khi nói ra những điều này. Nhưng,
tại thời điểm này, cháu có cần phải học tập ở trường nữa không?”
Khi
nghe đến điều này, Chid và Ady, người đang đứng phía sau Eru chợt run người
lên. Nếu như đức vua ra lệnh cho Eru dừng lại việc học tập, bọn họ sẽ không tìm
ra được bất cứ phương pháp nào để có thể ngăn cản được chuyện này xảy ra. Những
lời mà bọn họ muốn nói kể từ lúc chạy gấp rút tới Casadesus vọt tới ngay cổ họng
của họ, nhưng, bọn họ lại không thể thốt ra lời ngay tại nơi này trước mặt đức
vua được. Hai người bọn họ chỉ có thể cúi đầu xuống, siết chặt lại nắm tay và
yên tĩnh lắng nghe vụ việc sắp tới.
“Có…
một nguyên nhân. Thưa đức vua, lý do mà cháu có thể đưa ra và hoàn thành ‘cỗ
máy kiểu mới’, tất cả đều là do cực kỳ may mắn mới được cả thôi.”
Mỗi
khi dáng người nhỏ nhắn Eru nói chuyện với Ambrosius, thì cậu lúc nào cũng phải
ngẩng đầu lên phía trước lên xem. Ambrosius có thể chứng kiến thấy được sự quyết
tâm của cậu nhóc này qua đôi mắt đang nhìn thẳng vào người ông. Ông liền mỉm cười
và trả lời:
“Ồ,
vậy nên, điều đó có nghĩa là thành tích không thể tin được của cháu không phải
là do tài năng của cháu mà ra ư, nhưng, không chỉ đơn thuần là may mắn không chứ?”
“Như
ngài đã biết, cháu mới chỉ có 12 tuổi đầu. Cho dù cháu có ý tưởng hay phương
pháp nào mà cháu nghĩ ra, nếu như không có ai thừa nhận về nó thì cháu cũng
không thể làm được bất cứ chuyện gì cả. Thành tựu này có được là nhờ có các
senpai của khoa Phi công đã không có đem lời nói của cháu thành trò đùa vui, mà
trái lại còn nghiêm túc suy nghĩ về nó. Có thể làm như vậy, cháu nghĩ là sẽ
không có nhiều người đâu.”
“Công
lao của cháu rất xuất chúng; ta không thể gạt bỏ nó một cách đơn giản như vậy
được. Và, nếu như ta ra lệnh, ta cũng không cho là Viện NTR sẽ từ chối lời của
ta. Nếu như trong trường hợp đó, tình huống không phải tương tự như trên sao?”
Eru
hạ thấp tầm mắt xuống và lắc đầu một cách chậm chạp.
“Trong
trường hợp đó sẽ gây ra xích mích không cần thiết. Cỗ máy kiểu mới sẽ trở thành
trung tâm của sự chú ý và đòi hỏi phải có nhiều thời gian để phát triển và
nghiên cứu nó. Nếu như có nhân tố xích mích trộn lẫn vào trong đó thì, chỉ sợ rằng
điều vốn có thể hoàn thành được sẽ trở thành điều không thể hoàn thành được mất.”
Những
lời này hoàn toàn nói đúng vào trong nội tâm những gì mà Ambrosius đang lo lắng.
Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Người máy Quốc gia đã được thành lập ngay sau khi
Vương quốc Fremmevira được thành lập. Tổ chức này đã có nhiều năm nghiên cứu hỗ
trợ cho việc phát triển tất cả các kỹ thuật có liên quan đến Hình Bóng Kỵ Sĩ.
Các nhà nghiên cứu đều tài năng kiệt xuất và tất nhiên đi kèm với nó sẽ là lòng
tự ái về trình độ của mình. Lòng tự ái là một thứ rất rắc rối, không quản là cậu
có tài năng đến cỡ nào, hoặc là hoàn thành được nó xuất sắc như thế nào, điều
đó cũng không có nghĩa là Viện Nghiên cứu sẽ chứa chấp được cậu. Đặc biệt là với
một khoảng cách chênh lệch tuổi tác lớn đến như vậy, căn bản không cần nghĩ liền
sẽ biết được kết quả như thế nào.
Với
tài năng của Eru và phương thức xử sự chín chắn đến xem, những vấn đề nhỏ con
như vậy sẽ không có ở trên người cậu ta, đó là điều mà Ambrosius cảm thấy. Ông
cũng đã nghĩ ra rằng sự xích mích này có thể sẽ được giảm bớt bằng cách cho các
học sinh một vài biện pháp ‘bảo hiểm’ hẳn
liền có thể giải quyết được. Sau khi xem xét đến các vấn đề tiềm ẩn, ép buộc
Eru đi vào Viện NTR thì có thể sẽ thu được nhiều mặt lợi hay là nhiều mặt hại
hơn. Nhưng mà, chính như những gì mà Eru đã nói, có thể cuối cùng có hoàn thành
được hay không ở Viện NTR cũng là một điều khó có thể chắc chắn được.
Đối
với ‘điều chỉnh cuối cùng’ này, nó sẽ không thể hoàn thành được nếu như không
có kỹ thuật chuyên môn của Viện NTR. Và hơn nữa, sản phẩm cuối cùng đều sẽ hiện
diện lên cho thế giới đều là ở Viện NTR, mà để bảo vệ cho lòng tự ái của mình, bọn
họ sẽ dùng cách thức tuyệt vời nhất để giải quyết mọi vấn đề; ngoại trừ một điều.
Ambrosius nghĩa đến điều này và cau mày lại thật sâu. Nhìn thấy khuôn mặt của
Ambrosius biến ảo liên tục, Eru chợt nở nụ cười.
“Xin
hãy yên tâm, cháu vẫn chưa có quên lời hứa của cháu với ngài đâu, thưa đức vua.
Cháu sẽ không bỏ qua mục tiêu làm ra Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt nhất. Do đó… cháu sẽ
hoàn thành bản thiết kế về cỗ máy tiếp theo trước khi cháu tốt nghiệp, xin hãy
chờ cháu cho tới lúc đó.”
“…Đợi
đã, cháu vẫn còn đang làm điều đó?”
Mọi
người ở trong đại sảnh đều có ảo giác như rằng có âm thanh ‘rắc’ của xương gãy
liên tiếp nhau. Trên thực tế cũng có một vài ôm đầu nở nụ cười khổ.
“Có
câu nói, dục tốc bất đạt (nóng vội thì không thành công). Lần này, cháu sẽ lên
kế hoạch cẩn thận hơn, nghĩ ra một bản thiết kế thật độc đáo và hoàn hảo hơn!”
“Không,
vấn đề không phải là ở nơi đó!”
Knut
đang đứng ở bên cạnh chờ đợi mệnh lệnh không khỏi lấy tay che đầu và lẩm bẩm:
“… Cậu ta đang nói về cái kia à…” Ambrosius thoáng liếc qua ông, thấy vậy không
liều mình cố nén nhịn cười lại.
“Việc
hoàn thành cỗ máy kiểu mới đúng là quan trọng… Nhưng, mọi người thì không ai là
không muốn thiết kế ra một cỗ máy mới hơn?”
Eru
dáng dấp nhìn giống như là cố ý, nhưng mọi người đều hiểu – Tên nhóc này chỉ muốn
ném cái phần điều chỉnh khó khăn đó cho người khác làm mà thôi. Ambrosius không
thể nào chịu đựng được lâu hơn được nữa. Cậu nhóc này làm cho Ambrosius có cảm
giác như trở lại như cũ khi lúc còn trẻ -- cái thời cái kia thằng nhóc thích
chơi trò đùa dai.
“Ta
hiểu rồi, không hổ là tên nhóc nổi hứng mà làm bừa. Viện NTR cũng đã lâu rồi
chưa có gặp phải công trình lớn mà làm. Kỹ năng chuyên môn của họ thì khỏi phải
bàn nữa rồi, bọn họ chắc chắn sẽ cho ra một kết quả tuyệt vời.”
Ambrosius
cười to một lúc, rồi sau đó chợt trở lại với vẻ mặt nghiêm túc của mình.
“Làm
như vậy ổn không? Ta có thể mượn sức của bọn họ khi làm xong cỗ máy này rồi làm
tiếp cỗ máy kế nó?”
“Việc
phát triển ra cỗ máy Tellestarle chỉ là một đợt thử nghiệm mà thôi. Có thể nói
qua đó, cháu đã học được các loại kiến thức và thu được nhiều kinh nghiệm hơn.
Từ đó ra được sản phẩm cuối cùng có đầy đủ tiềm lực căn bản để phát triển hơn
trong tương lai. Nhưng, việc sản xuất hàng loạt các cỗ máy của Fremmevira lại
theo đuổi là một cỗ máy hoàn mỹ và nhiều tính năng. Nhưng, cỗ máy mà cháu đang
lên kế hoạch thiết kế đây không phù hợp với 2 cái tiêu chuẩn trên.”
Knut
với vẻ mặt phức tạp đứng yên tại chỗ, Ambrosius lúc này cũng đã không chú ý tới
người cận thần của mình. Cậu nhóc này, người đã viết lại lịch sử phát triển của
Hình Bóng Kỵ Sĩ chính bởi vì lý do là ‘sở thích’ của mình, và giờ đây cậu ta
đang theo đuổi ‘giai đoạn kế tiếp’. Ambrosius cảm thấy khá băn khoăn bởi vì sự
tò mò và tác động của những hành động mà Eru mang lại. Eru đã làm lay động nền
‘lịch sử’ khi chỉ ‘làm thử’, mà cái ‘giai đoạn tiếp theo’ đó, lúc đó ông nên
coi trọng việc sản xuất hàng loạt ra nó hay là…?”
Và,
chuyển dời tới ‘giai đoạn kế tiếp’ muốn thực hiện được chỉ có thể dựa vào nhóc
này. Viện NTR có thể là một tổ chức có đầy năng lực, nhưng, không nên hy vọng
vào bọn họ có thể hoàn thành được kỹ thuật nhảy qua thời đại này. Chỉ từ điểm
này, thì rõ ràng đã có câu trả lời cho vụ này. Vấn đề bây giờ là làm sao để làm
ra nó. Đột nhiên, một luồng linh cảm đập tới trong tâm trí Ambrosius như một
ngôi sao chổi. Ambrosius liền đứng dậy, với một ý đồ hiện lên trong đầu.
“Ta
đồng ý với lý lẽ của cháu, nhưng lại không tán thành nó.”
Knut
nhìn về phía thoáng qua nét mặt của Ambrosius, chợt nhớ lại cơn ác mộng thời
còn trẻ.
“Ta
không cho phép tùy tiện làm bậy như vậy khi cháu đang còn là một học sinh. Hiện
tại không cần đợi thiết kế ra cỗ máy đời tiếp theo nữa, hãy nhanh chóng làm nó
ra cho ta xem đi.”
Sau
lưng Eru truyền đến tiếng thở nhẹ yếu ớt mà chỉ có cậu mới nghe được. Mặc dù
Eru không thể làm được bất cứ điều gì cả, nhưng cậu không thể cứ như vậy dậm
chân tại chỗ mà chặn lại đi ước muốn của những người bạn thời thơ ấu của mình
được. Ngay khi Eru đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình dưới đội lốt
khuôn mặt ngây thơ vô số tội của mình thì Ambrosius lại tiếp tục nói:
“Lại
nói nữa này Knut, kể từ lúc Ernesti biểu lộ ra rằng muốn tham dự vào việc chế tạo
ra Hình Bóng Kỵ Sĩ thì mối an toàn của cậu nhóc này đúng là một vấn đề đáng phải
quan tâm.”
“Vâng,
đúng, thưa đức vua.”
“An
toàn của cháu? Như thế nào lại có vấn đề được?”
“Ngẫm
lại mà xem đi. Các tên trộm lần này nhắm mục tiêu đến ‘sản phẩm thực tế’,
nhưng, nếu như có một cái gì đó lại tiếp tục xảy ra, ai cũng không thể bảo đảm
được rằng liệu nguồn gốc của chuỗi sự việc này là – cháu, sẽ có hay không gặp
nguy hiểm. Cháu có thể cứ phát triển ra cỗ máy kiểu mới. Nếu kẻ thù lại nhắm tới
cỗ máy thế hệ tiếp theo nữa thì, chúng sẽ cảm thấy sẽ không có điểm kết nếu như
không có hành động quyết liệt hơn nữa. Đó là lý do tại sao chúng ta phải bảo đảm
an toàn cho cháu.”
“Chúng
ta nên phân đến cho cậu ta một vài vệ sĩ.”
“Nó
có nghĩa là khi cháu đi theo đam mê của cuộc sống và ý tưởng của cháu về chế tạo
ra các cỗ máy, thì bảo vệ tính mạng của cháu chính là các Kỵ Sĩ.”
Ambrosius
thả lỏng ra khuôn mặt đang nghiêm túc của mình dường như chuyện lúc nãy chỉ là
một trò đùa dai thôi, và trở lại với khuôn mặt nở nụ cười không có chút lo lắng.
“Còn
nữa, những người này phải thừa nhận cháu mà không có bất cứ ý kiến nào cả. Cháu
có ý tưởng gì về ứng cử viên đáp ứng đủ điều kiện đó không Ernesti? Làm sao?
Câu trả lời rất rõ ràng rồi, không cần suy nghĩ thêm gì nữa.”
Chỉ
trong một lúc ngắn thôi, Ernesti Echevarria liền đứng đó trợn to mắt ra đầy
kinh ngạc. Rồi cậu chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng cậu. Đúng như kỳ vọng,
tất cả học sinh ở trong khoa Phi công trường Laihiala đều tập trung chằm chằm
ánh mắt vào trên người cậu. Cho dù là Dietrich và David đều nhìn cậu với ánh mắt
đầy nóng rực. Bầu không khí im lặng chứa đựng biết bao cảm xúc của các học sinh
chợt nổi lên.
“Đúng
vậy; các học sinh của Laihiala. Mọi người bọn họ đều có kinh nghiệm làm cỗ máy
kiểu mới. Ta chờ mong hiệu suất làm việc tiếp theo của các ngươi. Do đó ta ra lệnh
sáng lập ra một Đoàn Kỵ Sĩ mới. Thành viên trong đó bao gồm Ernesti, các thợ
máy chế tạo và các phi công điều khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ của các ngươi!”
(Tran: Vãi còn tên spy ở trong
này mà ~~)
“Một Đoàn Kỵ Sĩ mới… của chúng ta?”
Eru
vốn lúc nào khuôn mặt cũng mỉm cười giờ thì khóe miệng của cậu nhích nhích.
Trái ngược lại đó, nụ cười trên khuôn mặt của Ambrosius lại trở nên càng sâu
hơn.
“Nếu
như Đoàn Kỵ Sĩ đã được lập ra rồi, thì chúng ta cũng nên đặt cho nó một cái
tên. Bởi vì quy mô Đoàn Kỵ Sĩ này không lớn phân không thứ hạng vào màu xanh biển
được? Không, chính là bởi vì nhiệm vụ của cháu, nên nó sẽ được phân vào thứ hạng
khác. Ồ, đúng rồi ‘màu bạc’ có vẻ rất phù hợp đó. Ta nói có đúng không,
Ernesti? Kế tiếp xem nào, ta sẽ ban cho các người Đoàn Kỵ Sĩ có cái tên là ‘Phượng
Hoàng’. Vậy là ‘Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc’, đây chính là cái tên gắn bó lâu
dài với các ngươi.”
Cái
tên này theo mọi người lẩm bẩm mà như gợn sóng tràn ra khắp cả căn phòng. Một
lúc sau, nó mới in sâu vào trong tâm trí của mọi người – ‘cựu’ học sinh khoa
Phi công trường Laihiala và nhóm của Eru.
“A,
tuy rằng là một Đoàn Kỵ Sĩ, nhưng, nó sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị
căn cứ thích hợp. Trong lúc chờ đợi nó thì cần phải có một cái căn cứ tạm thời
chứ nhỉ. Knut, ngươi xem thử có nơi nào thích hợp không?”
“Vâng.
Mọi người ở đây đều có liên hệ đến Học viện Phi công Laihiala. Hầu hết bọn họ đều
là học sinh, vậy thì tại sao chúng ta không mượn khuôn viên trường của họ nhỉ?”
“Ưm,
một ý kiến tuyệt vời. Một nơi sẽ chuẩn bị được thời gian cho Ernesti tốt nghiệp,
nên mọi người không cần phải lo lắng.”
Eru
không hề phản đối việc sắp xếp này, trái lại còn muốn nhảy nhót lên hoan hô nữa
chứ. Nhưng, ở khía cạnh khác, Eru vẫn cảm thấy có chút không hài lòng. Đúng vậy;
chỉ là vấn đề tâm lý. Nếu không phải cái phương án này phi thường tuyệt vời,
Eru đều phải muốn biểu hiện ra một chút chống trả thể hiện sự không hài lòng của
mình.
“Nhưng,
thưa đức vua, như vậy sẽ không cách nào xử lý được vấn đề phát triển cỗ máy kiểu
mới cho viện NTR?”
Eru
chỉ nhắc nhở một chút, nhưng đây đúng là một vấn đề cần phải giải quyết. Đây
cũng là điều mà Ambrosius cảm thấy lo âu.
“Ồ,
đúng, chúng ta cần phải giải quyết vấn vấn đề này đã. Đã vậy thì, được rồi, ta
liền truyền cho Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mệnh lệnh thứ nhất. ‘Giáng một đòn
mạnh mẽ vào mặt mũi đầy kiêu ngạo của Viện Nghiên cứu NTR đi’. Hãy cho ta thấy
Hình Bóng Kỵ Sĩ mới của các ngươi mang lại cho bọn họ nỗi khiếp sợ như thế nào;
dạy cho bọn họ biết rằng tuổi tác chỉ là một vấn đề rất đỗi bình thường và khiến
cho bọn họ phải ngoan ngoãn nghe lời… Cháu có làm được không?”
Eru
quay lưng trở lại. Cậu có thể sự quyết tâm ở trong đôi mắt của họ. Rồi cậu nhìn
thấy bọn họ yên lặng mà gật đầu, Eru thấy thế cũng hạ xuống lòng quyết tâm của
mình.
“Theo
mệnh lệnh của ngài… Cháu sẽ làm hết tất cả những gì cháu có thể để hoàn thành
được nhiệm vụ lần này.”
------------------------------------
“…Và
đó là những gì đã xảy ra.”
Mãi
say mê với câu chuyện bọn họ không nhận ra được rằng ánh sáng mặt trời chiếu rọi
đã lộ ra góc nghiêng, những tia sáng của buổi hoàng hôn đã chiếu rọi vào trong
bệnh xá. Sau khi Helvi đã nói hết vụ việc đã xảy ra, cô liền nhấp lấy một ngụm
nước rồi nghỉ ngơi lấy hơi. Trong suốt cả câu chuyện vẻ mặt của Edgar đều rất
nghiêm túc lắng nghe, nhưng, khi câu chuyện trở nên không bình thường lên vẻ mặt
của anh chợt chuyển sang nụ cười vẻ cứng ngắc. Trên khuôn mặt của anh như khắc
rõ lên chữ ‘ta đang nghe được một câu chuyện hoang đường gì thế này’.
“Mình
muốn xác nhận lại một vài điều. Cái Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đó… nó bao gồm
có cả mình ở bên trong sao?”
Anh
đang e dè sợ mình gia nhập vào đó, hay là anh đang mong chờ nó? Dù sao, thật
khó có thể biết được từ biểu hiện đầy cứng ngắc của anh.
“Đúng
vậy, nhưng, việc này không có tính bắt buộc; cậu cũng có thể lựa chọn không tiếp
nhận sự bổ nhiệm này. Cũng không cần lo lắng hậu quả khi từ chối sự bổ nhiệm
này; cậu có thể vẫn tham gia vào Đoàn Kỵ Sĩ khác sau khi cậu đã tốt nghiệp.”
“…Tiện
thể hỏi luôn, mọi người có ai từ chối cái này không?”
Trong
lòng của Edgar đã sớm có câu trả lời, nhưng, anh không nhìn được muốn hỏi xác
nhận. Helvi nheo lại đôi mắt giống như mắt của một con mèo, cười rất vui vẻ khi
cô đưa ra đáp án mà Edgar đang mong đợi.
“Không,
không một ai từ chối nó cả.”
Sau
khi nghe được đáp án này, Edgar liền nở nụ cười gượng và duỗi thân thể của mình
ra nằm xuống giường mà nghỉ ngơi.
Trong
lúc này, cả hai người đều chìm trong im lặng. Edgar đột nhiên nhớ đến cái gì
đó, thứ mà anh đã nhìn thấy trước khi anh đánh mất ý thức. Vẻ mặt của anh chợt
trở nên nghiêm túc hẳn lên, sau khi tổ chức lại những lời mình sắp nói ra, anh
liền đưa ra vấn đề này:
“…
Helvi, mình có một điều muốn nói với cậu.”
Thấy
Helvi vẫn tiếp tục mỉm cười và nghiêng nghiêng đầu mà lắng nghe, lời của Edgar
như phải nhai lại ở trong miệng, nhưng, anh vẫn không có dừng lại mà vẫn tiếp tục
nói.
“Đó
là về Tellestarle. Cỗ máy mà mình đã chiến đấu, một trong cỗ máy đó… nó là ‘cỗ
máy nguyên mẫu số 1’. Nó là cỗ máy của cậu…”
Edgar
không thể nói được gì nhiều hơn nữa; bởi vì lúc này đây ngón tay của Helvi đã đặt
lên trên môi của anh.
“Mình
biết. Mình đã kiểm tra lại hết các cỗ máy kiểu mới khác.”
Helvi
lông mày hạ thấp xuống, từ mối liên hệ của cô với ‘cỗ máy nguyên mẫu số 1’, thì
ngạc nhiên thay phản ứng của cô phải nói rằng rất là bình tĩnh. Nhưng, Edgar có
thể nhìn thấy một vài tia tâm tình thực sự của cô.
Điều
này cũng đủ để cho Edgar làm xuống quyết định.
“Như
vậy sao. Helvi, mình hứa với cậu.”
Helvi
ngẩng đầu lên. Edgar dùng sức nắm tay cô thật chặt.
“Một
ngày nào đó, Earlecumber và mình sẽ mang nó trở lại, hoặc là hoàn toàn tiêu hủy
nó. Mình sẽ không để cho bọn trộm chà đạp lên thành quả mồ hôi nước mắt mà
chúng ta làm ra – cỗ máy của cậu.”
Cảm
thấy được sự quyết tâm trong lời nói của Edgar khiến cho Helvi rất ngạc nhiên. Cô
chớp chớp đôi mặt mịt mờ của mình và sau đó mỉm cười.
“Như
vậy sao, mình cũng mong là như vậy… cảm ơn cậu.”
Cô
liền vậy nắm lấy tay Edgar vừa thấp giọng thì thầm.