Thời
gian trôi qua, mùa đông bao phủ Vương quốc Fremmevira đã kết thúc và mùa xuân
đang tới.
Mùa
xuân là mùa để gặp mặt nhau và cũng là mùa để nói lời từ biệt. Các học sinh cuối
khóa cũng hoàn thành khóa học tốt nghiệp của mình trong khi đó các học sinh mới
cũng đã tới nơi này ghi danh. Một vài người tiến tới cấp độ cao hơn trong khi
đó một vài người khác đã chuyển tới giai đoạn tiếp theo. Học sinh cũ và học
sinh mới, người đến, người đi, và những người khác lại chào đón năm học mới với
những gương mặt thân quen.
Ở
khắp mọi nơi trong học viện đều trở nên sôi động, và khoa Phi công cũng chào
đón những gương mặt tươi mới của học sinh trung học vừa tốt nghiệp, phấn đấu trở
thành phi công hay thợ máy rèn. Trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy hy vọng và
niềm say mê, mà không có biết rằng sự thật là bắt đầu từ năm học này, khoa Phi
công sẽ trở thành thế giới của ma quỷ, nơi mà những thường thức chung sẽ không
còn tồn tại nữa.
Các
Hình Bóng Kỵ Sĩ, ‘Karrdator’, được giáo viên hướng dẫn điều khiển bước lên phía
trước, mặt đất rung lên theo mỗi bước tiến của nó. Và kèm theo nó là những âm
thanh hoan hô của các học sinh mới và thợ máy. Từ trước tới nay, cỗ máy
Karrdator được sản xuất hàng loạt luôn là vũ khí bảo vệ Vương quốc khỏi kẻ thù
và có danh tiếng rất tốt, khiến cho những ai ở trong Vương quốc cũng coi nó là
đại diện cho Hình Bóng Kỵ Sĩ. Các học sinh mới ngắm nhìn nó với tâm trạng đầy
khâm phục: Không uổng danh là Học viện Laihiala, có ngay cả được cỗ máy lưu
hành hiện tại! Ngay khi được tiếp xúc với cỗ máy bọn họ bị kích động rung rẩy cả
người lên.
Điểm
đến của nhóm bọn họ là công xưởng nơi mà các Karrdator từ đó bước ra. Công xưởng
trông vẫn là như cũ, tràn ngập sức nóng của việc chế tạo, và trên khung bệ sửa
chữa đã được các cỗ máy Karrdator lấp đầy. Tại phần cuối khung bệ của công xưởng,
các thợ máy đang bận rộn trong việc rèn thép và chế tạo ra các linh kiện phụ
tùng thay thế. Các học sinh mới với ánh mắt đầy tò mò nhìn tới nơi mà bọn họ sẽ
học tập, rèn luyện. Và rất nhanh bọn họ liền đầy vẻ nghi hoặc mà nghiêng đầu
ngóng nhìn.
Các
thợ rèn chế tạo ra các linh kiện phụ tùng – đây vốn là điều rất bình thường, nó
là khung cảnh quá trình chế tạo mà các học sinh đã từng nhiều lần nhìn thấy trước
đây. Điều kỳ là ở đây là thứ mà các thợ rèn đang mặc, cho dù nhìn đi kiểu nào
đi nữa trông nó giống như là một bộ áo giáp. Mà rõ ràng áo giáp là trang bị
phòng thủ, điều này là không cần thiết trong quá trình chế tạo và đó là một
gánh nặng không cần thiết.
Dĩ
nhiên, các thợ máy tất nhiên sẽ không mặc áo giáp bình thường rồi, đó là Hình
Bóng Giáp Trụ, ‘Động Cơ Rad’. Mặc dù vào cuối năm ngoái nó mới được tiến cử,
nhưng các thợ máy sớm đã thành thạo trong việc điều khiển, cầm lấy cây búa và
gõ gõ vang lên từng âm thanh vang dội.
Khi
trông thấy tình cảnh này, các học sinh mới mới nhớ đến vụ việc xảy ra vào cuối
năm ngoái. Mà làm người tiền nhiệm trước Động Cơ Rad – ‘Động Cơ Bit’, lại không
phải do một học sinh cao học làm ra, mà lại do một học sinh trung học chế tạo
ra nó. Nếu như điều bọn họ nhớ là chính xác, Hình Bóng Giáp Trụ hẳn là không mấy
dễ dàng điều khiển được. Không nghĩ tới hiện tại nó đã chế tạo ra hàng loạt và
được dùng trong công việc chế tạo; đây đúng là một điều khó có thể tin.
“Ồ,
học sinh mới! Cuối cùng mấy người các ngươi cũng tới!!”
Ngay
khi các học sinh mới đang trố mắt nhìn chằm chằm vào trong công xưởng, thì một
âm thanh vang dội có thể sánh ngang với tiếng búa gõ vang lên, khiến cho tập thể
bọn họ kinh hoảng lên. Trước mắt bọn họ là một học sinh tộc người lùn – không,
đúng hơn là cựu học sinh – với danh hiệu đáng kinh ngạc ‘Đội trưởng Đội chế tạo
Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc’, Lão Đại, David Hepken. Anh trông lùn nhưng thể trạng
lại vạm vỡ khỏe mạnh – đây chính là đặc điểm chung của tộc người lùn. Cánh tay
của anh đã được mài dũa qua một thời gian dài làm việc chế tạo, David cả người
tỏa ra khí thế trông giống như là một người đàn ông được làm từ thép. Chỉ riêng
sự hiện diện của anh cũng đủ để làm cho các học sinh kinh sợ rồi.
“Haha!
Làm ta phải đợi rồi, có cả đống việc được chồng lên một đống kia kìa, ta rất
mong chờ sự biểu hiện của các ngươi đây. Ta sẽ đào tạo các ngươi thật tốt. Mấy
đứa nhóc các ngươi sẽ sớm được giao việc thôi, vậy nên, lo mà kéo căng da ra sẵn
sàng tinh thần đi!!”
“Aaa,
này, Lão Đại, nói kiểu này không có chút nào thân thiết đâu. Mấy lời này giống
như là đe dọa đúng hơn.”
Những
lời nói đột nhiên của Lão Đại khiến cho các học sinh năm mới bị sốc ngơ ngơ
ngác ngác; người đang đứng bên cạnh anh than thở chính là Edgar. Mái tóc vàng
hoe được cắt tỉa gọn gàng, và đang mặc một bộ giáp da phù hợp với mình, khiến
cho anh trở nên giống như là một chiến binh kỳ cựu. Anh có thể còn trẻ, nhưng
trong con mắt của các học sinh khóa mới, những người còn trẻ hơn anh, thì sự xuất
hiện của anh giống như là một chiến sĩ đầy kinh nghiệm già dặn chiến đấu. Tiện
thế mà nói, trong 2 tiểu đoàn của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, thì anh đã là ‘Đội
trưởng Tiểu đoàn Số 1’.
“Chúc
mừng các học sinh mới, lặp lại một lần nữa, ta thay mặt cho khoa Phi công xin
chào đón các em. Ta biết các em còn có nhiều điều thắc mắc chưa hiểu, nên ta sẽ
có một vài lời giải thích đơn giản. Từ năm nay trở đi, các phương tiện thiết bị
trong khoa Phi công sẽ được Đoàn Kỵ Sĩ đặc biệt trực thuộc trực tiếp dưới lệnh của
Đức vua là – ‘Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc’ trưng dụng. Mọi người ở đây đều là
thành viên. Đối với tất cả các em, những học sinh mới đang học tập ở khoa Phi công,
các em cũng sẽ thu được bổ nhiệm làm Kỵ Sĩ thực tập phục vụ dưới trướng Đoàn Kỵ
Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Ta hy vọng mọi người ở đây sẽ nhớ tới điểm này.”
Đoạn
nói mở đầu này nói cũng thật là thẳng, làm các học sinh mới mặt đờ ra ngây ngẩn
một lúc rồi sau đó mới kịp phản ứng lại ồ lên ầm ĩ. Nhưng cũng đã quá trễ; bọn
họ cuối cùng cũng nhận ra khoa Phi công tất cả đã khác hẳn những năm trước.
‘Đoàn Kỵ Sĩ trực thuộc trực tiếp dưới lệnh Đức vua’ là một câu nói có hàm ý đầy
đáng sợ, khiến cho bọn họ phải toát ra mồ hôi lạnh. Nơi này không giống như cuộc
sống trường học mà bọn họ hằng tưởng tượng, và tình thế đã phát triển nằm ngoài
tầm mà bọn họ mong đợi.
“Sự
tình Đoàn Kỵ Sĩ tạm không nhắc tới, bây giờ các em chỉ cần làm việc như thường
và chế tạo ra Hình Bóng Kỵ Sĩ. Các em cần thỉnh thoảng đôi lúc nên vận hành
Hình Bóng Giáp Trụ và thay đổi phương pháp chế tạo các đồ vật, nên anh hy vọng
các em nên làm việc thật chăm chỉ và thích ứng được với điều này.”
“Sau
một khoảng thời gian huấn luyện đào tạo cho các em, bọn anh sẽ cần các em tham
gia vào việc sửa đổi Karrdator, nên mấy đứa cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần
đi.”
Mọi
người ở đây đều là học sinh mới, theo như thông lệ, năm đầu bọn họ sẽ học hỏi
kinh nghiệm từ các bậc đàn anh bằng cách phụ giúp công việc cho các đàn anh,
năm thứ hai bọn họ mới chính thức tiếp xúc phần chính. Nhưng Lão Đại và Edgar
trực tiếp bỏ qua vài giai đoạn này, và đối với các học sinh thì tình thế lại
phát triển quá mức đột ngột. Dường như là một cho một đòn cuối cùng nữa, một thảm
họa lớn hơn nữa liền xuất hiện.
“A,
các học sinh mới… các Senpai? Đã đến rồi ạ.”
Ở
trong khu vực đầy sắt thép và lửa, thình thoảng lại có âm thanh chói tai vang
lên – một âm thanh giống như là tiếng hót của một con chim phá vỡ dòng suy nghĩ
của đoàn người. Nhóm bọn họ nhìn khắp xung quanh và nhìn thấy một cậu nhóc thân
hình nhỏ nhắn đang bước tới đây, mái tóc bạc tím của cậu bay đung đưa trong
gió. Và tất nhiên, cậu ta chính là Đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc,
Ernesti Echevarria.
Khi
nhìn thấy Eru, khuôn mặt của các tân học sinh bắt đầu giật giật lên vì kinh ngạc,
không phải là do bọn họ không biết đứa trẻ này là ai. Đúng hơn là, bọn họ ngạc
nhiên cũng là bởi vì mọi người ở đây đều biết Eru, rồi suy nghĩ, tại sao cậu ta
lại ở nơi đây? Tất cả bắt đầu trong Sự Kiện Behemoth vào năm trước. Những người
trợ giúp cho các học sinh trung học khoa Kỵ Sĩ – hầu như là toàn bộ các học
sinh năm một của khoa Phi công bây giờ -- những người mà được Eru, Chid, và Ady
gấp rút chạy tới giải cứu. Cho dù là bỏ qua chuyện đó đi nữa, Eru đã sớm nổi tiếng
ở trong khoa Kỵ Sĩ; cho dù chưa gặp cậu bao giờ bọn họ cũng đã biết đến cậu từ
cái nhìn đầu tiên rồi.
Từ
tận đáy lòng, Edgar rất là đồng tình cho các tân học sinh, anh hắng giọng lại
và chậm rãi nói ra với một giọng cảnh báo.
“Có
một vài thông báo quan trọng khác, về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà anh đã đề cập
trước đây, nhân vật trung tâm cũng chính là Đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ này… là
Ernesti Echevarria đang có mặt ở đây. Anh nghĩ rằng mọi người đều đã sớm biết
tên tuổi cậu ấy rồi.”
Eru
liền gật đầu thừa nhận, các học sinh mới không theo kịp tiết tấu chỉ có thể đứng
đó chết lặng người; nhìn khuôn mặt đầy soắn xuýt của bọn họ làm cho Lão Đại
cũng phải thương hại thay. Eru chú ý tới bầu không khí khá căng thẳng và nhìn về
phía Edgar nở nụ cười lúng túng.
“A
– anh biết mọi người ai cũng có nhiều điều muốn hỏi nữa, nhưng chúng ta sẽ
chính thức bắt đầu công việc vào ngày mai, ngày hôm nay liền kết thúc tại đây
đi.”
Các
học sinh mới thậm chí không có nghe được lời nói kết thúc của Edgar và chỉ hiểu
được có một điều. Cuộc sống của bọn họ đã đi ra ngoài tầm kiểm soát rồi.
---------------------------------------
Các
học sinh mới khoa Phi Công vào ngày đi học đầu tiên đã nhận được một cú sốc lớn,
không ai trong bọn họ có thể giấu diếm được sự mệt mỏi ở trên khuôn mặt mình.
Tuy nhiên, có một người trong số bọn họ lại có biểu hiện khác. Người này vụng
trộm rời khỏi nhóm và bước đi quay trở lại công xưởng trong khi mọi người trong
nhóm đều đã rời đi.
“…Kỵ
Sĩ Trưởng Echevarria.”
Eru
nhìn thấy kéo dài tới chân cậu thon dài cái bóng và quay người trở lại. Người
này mặc trong mình áo da học sinh khoa Phi Công, nó là chiếc áo mới được phân
phát giống như bao học sinh mới khác. Nhưng Eru lại biết cô và liền gật đầu nở
nụ cười, rồi liền nói với Lão Đại và Edgar đang bước đi ở phía trước.
“Xin
lỗi, hai người cứ đi trước đi. Em có chuyện muốn nói.”
Lão
Đại và Edgar thoáng liếc mắt nhìn nhau, và liền bước đi quay trở lại công xưởng.
Eru và người học sinh mới này liền bước hướng tới căn phòng họp trống,
“Thật
không thể tưởng tượng được là thành viên của ‘Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển’
sẽ lại trở thành học sinh mới của khoa Phi Công.”
“Vốn
kế hoạch là phái tới ‘đặc vụ liên lạc’, nhưng vì có nhiệm vụ khác nên tôi đã được
phái tới đây.”
Eru
nhìn về phía cô gái này người mà cao hơn cậu nhiều, mới một vẻ mặt đã hiểu rõ.
Người này tên là Nora Frykberg. Giống như Eru đã nói, cô là một Kỵ Sĩ lệ thuộc
vào Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển.
Đoàn
Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển – đây là tên không được cộng đồng biết đến. Lại
không có căn cứ cụ thể nào ở trong Vương quốc với cái tên là Mắt Diều Hâu Xanh
Biển cả. Chỉ có rất ít người mới biết được sự ồn tại của họ. Về phần Eru, ngoài
việc biết đến đặc vụ liên lạc có tên là Nora được giới thiệu cho biết, thì cậu
không có biết gì khác nữa về tổ chức này.
Thành
viên của tổ chức này lại làm gián điệp vào tham gia vào trong nhóm học sinh mới
bởi vì nhiệm vụ mà cô đã được giao.
“Vậy
cô tới đây báo cáo phải chăng là do đã có manh mối nào rồi à?”
Nora
đẩy nhẹ một phát tóc mái tóc không quá dài cũng không quá ngắn của mình, và vẻ
mặt không có biểu lộ gì mà gật đầu. Sau đó cô liền nói ra với giọng nói đều đều:
“Trước
hết tôi xin báo cáo ‘điều tra’ đã tiến hành được cách đây một vài ngày. Chúng
tôi đã hoàn thành việc điều tra lại hết toàn thể gốc gác của các thành viên
Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc và các thành viên của Học viện Phi công Laihiala và
đã tìm thấy một vài người có xuất thân rất đáng nghi.”
Trong
khoảng thời gian khi mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc được thành lập, Đức vua
Ambrosius đã ra lệnh cho Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển – ‘điều tra hoàn toàn
về Học viện Phi công Laihiala’. Với sự trợ giúp toàn lực của một Công tước, các
Kỵ Sĩ đã nhanh chóng bắt đầu kiểm tra nơi mà tên gián điệp có khả năng ẩn núp
nhất, và đã đạt được mục tiêu của mình.
“…
Theo báo cáo, thì tin tức về cỗ máy nguyên mẫu bị rò rỉ ra ngoài do một tên
gián điệp ở trong nội bộ tiết lộ khi vụ việc ăn trộm xảy ra.”
“Quả
là như thế. Tuy rằng rất khó để có thể nghĩ ra khả năng khác. Nhưng mà tên gián
điệp không phải là gần đây mới do vụ này mới đột nhiên xuất hiện, điều này có
nghĩa là học viện đã bị gián điệp nước khác xâm nhập vào một khoảng thời gian
lâu rồi.”
Nora
mỉm cười và gật đầu đồng ý.
“Theo
như phán đoán của tôi, kẻ địch theo định kỳ mà phái gián điệp tới đây. Theo như
bản báo cáo, chúng ta đã tìm thấy một vài người tốt nghiệp biến mất bí ẩn mỗi
năm.”
Hằng
năm học viện đều chiêu mộ một lượng lớn học sinh trên cả nước, nên bọn họ chỉ
có thể chỉ có thể làm ở mức thấp nhất là kiểm tra xuất thân của họ. Các học
sinh chỉ cần chăm chỉ học tập thì bọn họ sẽ không có vụ bị đuổi học, dựa theo
đó bọn họ có thể tự động tiếp thu được các kiến thức mới nhất mà không tốn công
sức. Eru không khỏi trong lòng cười khổ, bọn họ khẳng định đã điều tra rất triệt
để. Nora không đưa ra lời bình luận nào về bản báo cáo và tiếp tục nói:
“Những
kẻ tình nghi tất cả đều đã được ‘dàn xếp cả rồi’; chúng tôi đã xác định được
phương thức liên lạc của bọn chúng. Sự Kiện Casadesus đã giáng cho một đòn nặng
nề cho lực lượng của kẻ địch. Nhân cơ hội này, chúng ta có thể tiến hành tiêu
diệt lực lượng còn sót lại của bọn chúng trên phạm vi toàn quốc. Để ngăn cản
gián điệp tiếp tục xâm nhập vào, tôi sẽ phái ra các thuộc hạ của mình thành lập
một ‘hàng rào’ ở trong học viện và thành phố. Cho nên ngài sẽ không cần lo lắng
về những chuyện như vậy sẽ lặp lại nữa.”
‘Hàng
rào’ này sẽ là một mạng lưới điệp viên hoặc là một khu vực giám sát. Eru có lợi
hại giỏi giang thế nào đi nữa, thì cậu cũng chẳng biết được gì cả về chiến
tranh điệp viên tiến hành ra sao và cũng không có ý tưởng nào về biện pháp đối
phó với nó cả. Vì thế, cậu từ bỏ việc tham gia vào vụ phòng chống gián điệp và
để nó cho các chuyên gia làm. Eru cảm thấy rất hài lòng biện pháp bảo đảm an
toàn của bọn họ và mỉm cười gật đầu.
“Tôi
hiểu rồi, việc này đành nhờ vào những chuyên gia như mọi người vậy. Nếu có bất
cứ vấn đề gì xin hãy cho tôi biết, nếu không có, thì cứ theo định kỳ báo cáo lại
cho tôi.”
“Tuân
lệnh, tôi sẽ ghi danh vào khoa Phi Công đồng thời đảm nhiệm luôn làm nhân viên
liên lạc. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì sẽ báo cáo lại ngay cho ngài.”
Nora
lễ phép cúi người xuống chào ngay sau khi cô báo cáo xong rồi rời khỏi. Eru vẫy
tay nhìn cô rời đi rồi nheo mắt lại, để lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm.
Đã tóm được tên gián điệp rồi ư? Thật
‘tẻ nhạt’ mà, nhưng hy vọng là bọn chúng sẽ giãy giụa thêm một chút. A, bọn họ
sẽ quay trở lại vào một ngày nào đó, vậy hẳn là mình nên làm ra chút chuẩn bị.
May
mà không có ai biết được suy nghĩ hiện tại của Eru, nếu không cũng phải bị tức
chết rồi.
Mải
mê suy nghĩ, Eru không hề nhận ra là có người đã đang quan sát cậu từ trong
bóng tôi. Người đó ngập ngừng một chút rồi rời khỏi phòng họp.
---------------------------------------
“…
Trông Eru rất vui vẻ…”
Bóng
người rời khỏi phòng họp chính là Ady, cô hiện tại đang chán nản bước lên phía
trước.
“Tuy
rằng Eru luôn bị đối đãi xem như là một món đồ chơi, nhưng mình chưa bao giờ
nhìn thấy cậu ấy nói chuyện vui vẻ như vậy trước đây…”
Đây
là một vấn đề rất nghiêm trọng. Hầu hết các cô gái khi nói chuyện với Eru đều sờ
đầu cậu cả hoặc là xem cậu như là một món đồ chơi mềm mại, bởi vậy làm cho cậu
có thể nói chuyện sốt sắng như vậy cơ hội không phải là nhiều. Cùng với sở
thích độc đáo của cậu, nên chủ đề nói chuyện luôn bị giới hạn, và rất ít cô gái
có thể bắt chuyện được. Điều này có nghĩa là người kia là một mối đe dọa nguy
hiểm cho Ady, hoặc đó là những gì mà cô cho là vậy.
Cô
đang suy nghĩ về cô gái đã nói chuyện với Eru: Một cô gái có dáng người cao và
thon thả, nói năng đều đều và khuôn mặt rất dễ thương. Đây thực sự là một mối
nguy hiểm. Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng Ady nhận ra một điều gì đó.
“…Đúng
rồi! Các cô gái nói chuyện với Eru đều rất cao. Điều này có thể là… cậu ấy
thích mẫu con gái cao ráo ư!?”
Điều
này thực sự có thể là khiếm nhã với Ady, người đang cảm thấy nhận ra sự thật gì
đó quan trọng, nhưng đó thực sự là một hiểy lầm. Eru chỉ là có thân hình lùn
hơn so với mọi người khác cùng lứa tuổi, bao gồm cả các cô gái. Đáng tiếc thay,
không có một ai có thể giải thích rõ ràng được sự hiểu lầm này, bởi vì đây thường
thường là nhiệm vụ của anh trai sinh đôi của cô.
“Nếu
như sự việc là vậy, mình cũng hẳn nên có cơ hội mới đúng chứ! Nhưng nếu Eru chỉ
thích các cô gái dễ thương hơn cậu ta thì, ưm… như thế thì mình gặp rắc rối rồi…”
Eru
có thân thình thấp hơn mức bình thường, nhưng Ady lại có cao hơn các cô gái ở
cùng độ tuổi. Cô không quan tâm về điều đó, nhưng với Eru, người có ví dụ cụ thể
về ‘cái gì là dễ thương’, nên cô sẽ tự so sánh bản thân mình với Eru.
“A,
nhưng trông cậu ấy thật là hạnh phúc, bọn họ đã nói chuyện gì thế nhỉ… Chủ đề
mà cuộc nói chuyện mà mình biết Eru sẽ thích sẽ nằm ở tầm các Hình Bóng Kỵ Sĩ
và Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc rồi.”
Lượng
thông tin báo cáo của Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển cực kỳ quan trọng,
nhưng Ady lại không biết được sự tồn tại của bọn họ. Bởi vì đây là điều nằm
ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Một
đối thủ thật mạnh mẽ… Mình không thể buông tay dễ dàng được! Nhưng mình không
hiểu lắm về Hình Bóng Kỵ Sĩ… mình nhiều nhất chỉ có thể điều khiển được Hình
Bóng Giáp Trụ. Điều này có nghĩa là mình chỉ có thể phụ trợ thôi. Ưmm, vẫn là
làm Kỵ Sĩ tốt hơn. Muốn cùng với Eru, thì mình cần một Hình Bóng Kỵ Sĩ! Mình phải
nghĩ biện pháp để có được một chiếc… đúng rồi!”
Ady
chợt nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, liền vung nắm đấm của mình lên. Cô chạy ra
ngoài với một ánh mắt đầy quyết tâm.
----------------------------------------
“Eru!
Mình muốn lái một chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ!”
Đêm
đó ở trong phòng của Eru, ngay tại trong nhà của Echevarria.
Eru
và Chid đang nhàn rỗi ngồi khắc trận đồ trên một tấm kim loại bạc để chế tạo ra
thiết bị đẩy, thứ đã được nói ra trước đó. Trái ngược lại với hành động điên cuồng,
thái độ tùy tiện và cử chỉ hồn nhiên của họ trông giống như là những đứa trẻ
đang vẽ nguệch ngoạc.
Đáp
lại lời của Ady, người đang như đang thông báo ra một lời tuyên bố gì đó, hai
người bọn họ chợt dừng lại công việc ở trong tay mình và ngẩng đầu lên.
“Chuyện
gì thế? Không phải là lời tuyên bố giống như là ‘mình yêu Hình Bóng Kỵ Sĩ’ độc
quyền của Eru chứ?”
“Hãy
suy nghĩ cẩn thận đi Chid, chúng ta là thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc,
nên chẳng có gì là kỳ lạ cả khi chúng ta muốn điều khiển một chiếc Hình Bóng Kỵ
Sĩ. Hay đúng hơn là, em muốn lái nó!”
Cô
đứng thẳng dậy và nói ra với giọng điệu sôi nổi, điều này khiến cho hai người bọn
họ ngày càng nghi ngờ không thôi. Đúng như dự đoán, Eru sẽ không phớt lờ tý nào
đối với bất cứ yêu cầu nào có liên quan đến Hình Bóng Kỵ Sĩ.
“Mình
thực sự không hiểu lắm chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng nếu cậu muốn lái nó thì
mình sẵn sàng chào đón. Ưmm, để mình xem nào… vậy nhờ hai cậu cả nhé.”
“Tuyệt
vời! Mình thích cậu nhất đó, Eru!!”
“A?
Mình ư? Được thôi.”
Với
Ady, người đang nhảy vồ lên người Eru, cậu liền lấy một bản thiết kế từ trong
bàn ra. Đó là bản thiết kế cỗ máy kiểu mới mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đang
chế tác – ‘Nhân Mã Kỵ Sĩ’.
“Chờ
mình chế tạo ra Nhân Mã Kỵ Sĩ, nhất định sẽ để cho các cậu lái nó.”
Đối
mặt với ‘kiệt tác lớn’ trước mặt mình, Ady, người đang vốn nghĩ là sẽ bắt đầu
lái chiếc Karrdator, thì nụ cười ở trên khuôn mặt của cô chợt cứng lại.
“Này,
Eru, cậu muốn mình điều khiển cỗ máy kiểu mới ngay lập tức ư? Thật tuyệt, mình
thích lắm, nhưng tại sao lại là chúng mình? Chúng mình đâu có đã từng chiến đấu
như Edgar-senpai và Dietrich-senpai đâu; tại sao cậu không để họ lái nó?”
Chid
cẩn thận nghiên cứu bản vẽ, trông cậu rất sửng sốt. Eru gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu
đã hiểu mối quan tâm mà Chid lo lắng đến.
“Nhân
Mã Kỵ Sĩ rất độc đáo. Nó có phần thân thể phía trên là của con người và phần
thân phía dưới là một con ngựa. Và dĩ nhiên, kèm theo đó là việc điều khiển
cũng hoàn toàn khác biệt hẳn so với cỗ máy Tellestarle.”
Cặp
sinh đôi chưa bao giờ điều khiển các Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường trước đây bao
giờ cả; nên không cần nghĩ cũng biết điều khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu nửa người
nửa ngựa sẽ khó khăn đến mức nào.
“Vậy
nên mình đã thay đổi lại dòng suy nghĩ của mình – đây là một cỗ máy kết hợp cả
hai yếu tố vào, thế nên cứ để ‘hai người lái’ là được! Giờ nó vẫn còn đang còn
trong quá trình chế tạo, nên chúng ta có thể lắp đặt hai ghế ngồi phi công vào.
Dạng thân hình con ngựa rất lớn, nên sẽ có đủ khoảng không gian để làm được điều
đó.”
Trong
giai đoạn hiện tại, không có chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ nào có chức năng cho phép điều
khiển kép cả. Thường thì Hình Bóng Kỵ Sĩ có kiểu dạng của con người, nên việc
điều khiển nó cũng sẽ được kết nối trực tiếp với một phi công duy nhất, thế nên
không có chuyện nào sử dụng cả hai phi công cả, đây là một điều mà chưa ai nghĩ
tới. Nếu như Lão Đại nghe được những lời này, anh ta chắc chắn sẽ lại đau đầu nữa.
Nhưng tiếc là Chid và Ady lại không thực sự hiểu lắm về Hình Bóng Kỵ Sĩ, cho
nên bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận những gì mà Eru nói một cách dễ dàng.
“Đương
nhiên, vì một cỗ máy mà có tới hai người điều khiển, nên đòi phỏi phải có sự phối
hợp thật là ăn ý. Vì thế Chid và Ady, hai cậu là cặp sinh đôi nên đây là sự lựa
chọn tốt nhất. Mặc khác đây cũng là mục tiêu thực sự…”
Đối
với bọn họ, những lời mà bọn họ vừa nghe được mang lại tác động rất lớn cho họ.
“Mình
muốn các cậu xây dựng nên trận đồ điều khiển cho Nhân Mã Kỵ Sĩ trong lúc điều
khiển nó.”
Cấu
trúc trận đồ ma thuật. Hai người bọn họ đã học được đủ kiểu trận đồ từ Eru,
nhưng hai người bọn họ vẫn chưa đạt đến trình độ tự mình viết được trận đồ. Với
họ mà nói họ không hy vọng lần đầu mình được giao nhiệm vụ lại gánh chịu trách
nhiệm nặng nề như vậy.
“Mục
tiêu cuối cùng của mình là để cho một phi công có thể điều khiển nó giống như
đang điều khiển một con ngựa chạy. Mình muốn làm ra các thiết bị tương quan cho
việc điều khiển, nhưng nó khó khăn hơn mình tưởng, điều đó khiến cho mình phải
tốn thời gian hơn. Nó vẫn đang còn ở giai đoạn cơ bản. Nên giờ mình muốn điều
khiển nó bằng cách cho người lái không ngừng sửa chữa lại trận đồ một cách từ từ…
Nếu như các cậu sẵn sàng thử nó thì sẽ giúp ích rất lớn cho mình.”
“Bọn
mình có thể làm được à….”
Không
khó trách Chid lại do dự như thế. Nếu là Eru tự mình ra tay thì tất cả sẽ ổn cả
thôi, cậu ta vốn có khả năng đó và có thành tích thiết thực, huống hồ chi khả
năng của cặp sinh đôi là thế nào vẫn chưa biết được. Vả lại điều này có thể gây
ảnh hưởng đến cỗ máy kiểu mới của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, thứ mà mọi người
đang cộng đồng góp sức chế tạo ra. Cho nên việc để bọn họ tham gia vào giai đoạn
cuối cùng là một trọng trách vô cùng to lớn.
“Đừng
lo lắng, để đó cho bọn mình! Nhưng Eru, xây dựng nên cấu trúc trận đồ không phải
là rất khó sao?”
“Cả
hai cậu đều đã điều khiển Hình Bóng Giáp Trụ, trên lý thuyết thì chúng cũng na
ná nhau, đừng có quá lo lắng. Để mấy thứ cơ bản đó cho mình, mình sẽ dạy cho
các cậu các bước kế tiếp thật tốt.”
Chấn
chỉnh lại tinh thần, Ady liền giơ tay của mình lên, bỏ mặt khuôn mặt của Chid
đang đầy rầu rỉ. Chid suýt nữa là té ngã, trừng trừng mắt vào cô em gái như muốn
hỏi rằng em có suy nghĩ một cách cẩn thận chưa đó. Tính cách của cặp sinh đôi
khá là khác nhau, nhưng bọn họ cũng có nhiều điểm tương đồng giống nhau. Ady
thì đầy năng nổ, thế còn Chid thì sao?
Cậu
không phải là không muốn làm chỉ là muốn cẩn thận hơn thôi. Cậu cũng rất thích
thú với Hình Bóng Kỵ Sĩ, và muốn trở thành một phi công điều khiển nó. Nhìn Ady
nở nụ cười như muốn nói rằng ‘em biết anh đang phiền não về vấn đề gì’, cậu
không còn sự lựa chọn nào khác phải giơ hai tay lên đầu hàng.
“Rồi
– anh biết rồi! Nếu như chúng ta đã làm nó, thì phải làm cho thật tốt!”
“Đúng
vậy! Fufu, chúng mình sẽ làm nó cùng với Eru. Em mong chờ ngày đó đến quá.”
Sau
đó, cuộc sống của họ trở nên bận rộn hơn hẳn. Bắt đầu giúp đỡ Eru, rèn luyện và
chuẩn bị cho ngày mà Nhân Mã Kỵ Sĩ hoàn thành.
Một
vài ngày sau, Eru đi đến công xưởng với bản thiết kế đã có chút chỉnh sửa lại. Liền
ngay khi mọi người thấy bản thiết kế này, bao gồm cả Lão Đại, đều gào thét lên
điên cuồng. Bản thiết kế Nhân Mã Kỵ Sĩ vốn đã đầy đủ đặc biệt rồi, giờ lại thêm
thiết kế ‘hai phi công’ nữa, điều này khiến cho nó trở nên cực kỳ quái thai.
Mặc
dù mọi người ở nơi này bắt đầu trở nên ồn ào, nhưng không ai đứng ra ngăn cản
Eru cả. Có thể khẳng định, quyết định cuối cùng này đã thể hiện rằng bọn họ đã
hòa nhập vào Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc.
-----------------------------------
Kể
từ ngày đó đã nửa tháng trôi qua.
Eru
kích động gấp rút chạy đến công xưởng sau giờ học. Công việc hằng ngày của cậu
là kiểm tra tiến độ chế tạo Nhân Mã Kỵ Sĩ.
“Chào
Lão Đại, hai người bọn họ tới chưa?”
“Ồ,
nhóc tóc bạc à, cặp sinh đôi đã tới đây và đã sớm làm việc của mình.”
Sau
khi chào hỏi lẫn nhau, bọn họ liền bước đi sâu vào trong góc của công xưởng. Cách
xa bệ sữa chữa Hình Bóng Kỵ Sĩ là một khoảng không gian rộng rãi. Có hơn một nửa
máy móc được xếp đầy góc này – một con quái vật đang chậm rãi được chế tạo, và
đợi cơ hội để bước lên sân khấu lịch sử.
Cỗ
máy này phi thường cao to, gần như chạm đến trần nhà rộng rãi của công xưởng.
Do hình dạng đặc biệt của nó, nó không thể đặt lên khung bệ sửa chữa một cách
thông thường được mà được giữ lại bằng cách sử dụng nhiều dây xích cần trục
treo lên. Nhìn kỹ mà nói, thì phần thân trên trông rất bình thường, nhưng nếu
chuyển dời tầm mắt xuống phần thân thể phía dưới, thì phải nói là không bình
thường chút nào. Thân hình đó có bốn cái chân uốn cong xuống trong tư thế nghỉ
ngơi, cho thấy rõ ràng không phải là con người.
So
với các Karrdator đang xếp theo hàng thì trông nó lớn hơn nhiều, ngoại hình nó
kỳ lạ như người ngoài hành tinh vậy, và tên chính thức của nó là Tzendorg, cỗ
máy mới nhất mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc phát triển ra.
“A,
là Eru! Fufufu— Cậu đến đúng lúc lắm! Nhìn xem!”
“Bây
giờ chính là thời gian quyết định, Ady, đừng có nhìn lung tung. Nào nào, chúng
ta bắt đầu thôi.”
Ady
trở nên phấn khích hơn khi loáng thoáng trông thấy Eru từ góc nhìn của màn
hình, trong khi đó Chid lại bình tĩnh giúp cô ổn định lại tinh thần. Bọn họ
đang ở trong một nơi rất nhỏ, xung quanh thì rất tối, điều này khiến cho bọn họ
gặp khó khăn trong việc chuyển động được một cách tự do. Đây chính là khoang
lái của Tzendorg.
Chid
cả người tựa lưng vào trong ghế và mở mắt ra. Dưới ánh sáng lờ mờ ở phía trước
cậu có thể chứng kiến được thân ảnh của em gái mình và nói:
“Cần
điều khiển và động cơ ma thuật đã kết nối. Phía bên em thế nào rồi?”
Ở
khoảng không gian chật hẹp phía trước. Ady đang ngồi ở phía trước đó và chỗ ngồi
thấp hơn Chid một đoạn.
“Rồi
rồi – nó giống như những gì mà Eru đã chỉ cho chúng ta, nhưng còn có chút khó
khăn. Em sẽ làm tốt nhất có thể!”
Bàn
tay của cô nắm chặt lấy cần điều khiển, ngồi thẳng lưng dậy, và hít một hơi thật
sâu. Chid đang ngồi trên ghế ngồi tiêu chuẩn bình thường của Hình Bóng Kỵ Sĩ,
nhưng Ady lại khác, chiếc ghế ngồi của cô không có tựa lưng như ghế thông thường
khác, mà trông nó giống như là kiểu Kỵ Sĩ cưỡi ngựa thì đúng hơn. Chỉ khác phần
cưỡi ngựa là ở chỗ có cần điều khiển nằm ở phía trước bên trái và phải, nên cô
phải nghiêng người để tóm lấy chúng. Tóm lại, trông cô giống như là đang ngồi
lái chiếc xe đạp ở Trái Đất.
“Bắt
đầu cuộc thử nghiệm. Mọi người mau chóng rời khỏi khu vực này!”
Chid
thông qua mic-rô hét to lên và các thợ máy rèn ở xung quanh vội vàng giải tán
khỏi. Cùng lúc đó, một chiếc Karrdator đang ở tình trạng chờ đề phòng tình huống
bất ổn, còn Eru thì ở xa xa vỗ tay cỗ vũ.
“...
Tzen-chan, lên nào! Đứng dậy đi—!!”
Lò
chuyển đổi mana bắt đầu nhanh chóng vận hành với một tiếng rít truyền qua không
khí, phân tán lượng mana ra khắp thân thể của cỗ máy Tzendorg; chuỗi dây tinh
thể vang rít lên âm thanh ma sát, và bốn chiếc chân của nó vững vàng đạp lên mặt
đất. Khung cảnh này nhìn giống như là một con ngựa non mới sinh ra đời, đôi
chân của nó liên tục run run lên để cố gắng duy trì lấy thăng bằng khi nó đứng
dậy.
“Nó
đứng được, nó đứng được, đúng không? Thân thể của nó đã được cường hóa… nghĩ đến
vị trí của các bắp thịt… trôi chảy hơn rồi nhỉ? Kiểu phương thức này; sau đó ở
đây, lại dùng lên tý lực…”
Chuỗi
dây xích hỗ trợ từng chiếc một bật ra khỏi thân hình cỗ máy. Cỗ máy Tzendorg
không cần chúng hỗ trợ nữa và có thể tự mình đứng lên được bằng sức mạnh của
chính nó.
Chuyển
động của nó có vẻ rất cứng ngắc. Mọi người hầu như ai cũng đã nhìn thấy một con
ngựa sống trước đây, nên dễ dàng nhận ra được cử động của cỗ máy hết sức vụng về.
Mặc dù là như vậy, nhưng Ady, người đang ngồi trong khoang điều khiển lúc này lại
đang cố gắng hết sức để làm được việc này. Cô đã tập luyện chăm chỉ dưới sự dạy
dỗ của Eru, và cô dùng mana mà cô rèn luyện được từ việc điều khiển Hình Bóng
Giáp Trụ để bổ sung cho phần thiếu sót của Động Cơ Ma Thuật. Có thể cô đã không
chú ý được rằng – đây chính là kỹ năng được gọi là ‘Điều khiển trực tiếp’, một
trong kỹ thuật đặc biệt của Eru. Ngay bây giờ, cô chỉ biết là dùng hết tất cả
những gì mà cô học được để điều khiển cỗ máy này.
Có
thể nó khá chậm, nhưng Tzendorg đã hoàn thành được giai đoạn đầu tiên của mình.
Các thợ máy rèn giơ hai tay của mình lên cổ vũ bọn họ. Như thể là cẩn thận xác
nhận từng bước một, cỗ máy hình dáng kỳ lạ này đã được từng bước giáng sinh ra ở
thế giới này.
Khi
Tzendorg từng bước một bước ra khỏi công xưởng, Ady cảm thấy có gì đó kỳ lạ và
thân hình của Tzendorg bắt đầu nghiêng sang một bên. Cô không thể sử dụng được
sức mạnh truyền qua các chân, cho dù cô có làm thế nào đi nữa thì cũng không thể
nào duy trì được thân hình.
“A,
tại sao a…!? Tzen-chan, cố gắng lên nào!”
Sự
cổ vũ của Ady không có hiệu lực gì, Tzendorg đã đánh mất sức mạnh của mình và
quỵ gối xuống ngay lập tức. Trước khi cỗ máy Karrdator đang đứng gần đó có thể
kịp giúp đỡ, thân hình to lớn khổng lồ đã ngã ầm ngay xuống mặt đất với một âm
thanh lớn vang dội.
-------------------------------------
“Ô
ô, xin lỗi, mọi người đã khổ cực chế tạo ra nó thế này…! Xin lỗi, Eru rõ ràng đặt
kỳ vọng như thế mà, nhưng mình lại thất bại…!!”
“Được
rồi mà, không sao đâu, đừng có khóc. Hai người không có bị thương gì cả mới là
điều quan trọng nhất.”
Sau
khi được cứu thoát ra khỏi cỗ máy Tzendorg không nhúc nhích gì được nữa, Ady liền
ngồi trên mặt đất òa khóc. Đối với Ady, người một lòng muốn lao vào quá trình
chế tạo Tzendorg với Eru mà nói, thất bại này là một cú đánh trời giánh cho cô.
Eru cố gắng an ủi cô, nhưng tình hình cho thấy cô khó mà bình tĩnh lại được.
“Ai
nha, thật là đáng sợ. Lão Đại, là lỗi của bọn em phải không?”
Trái
ngược hẳn lại, Chid trông có vẻ không có thay đổi thái độ chả sao cả của mình,
nhìn lướt qua mặt bên kia các cỗ máy Karrdator đang hợp lực cùng nhau di chuyển
Tzendorg quay trở lại trong góc của công xưởng. Lão Đại khoanh hai tay để ngay
ngực và đáp lại câu hỏi thắc mắc của cậu.
“…Không,
đây là không phải là lỗi lầm của các em. Anh nghĩ vấn đề là ở chỗ thân hình con
ngựa là quá lớn.”
“Quá
lớn là một tai hại ư?”
Chid
không có hiểu lắm và liền nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Đúng
vậy, mặc dù là kết cấu hay là tỉ lệ chuỗi dây tinh thể, nó không thể so sánh được
với bất kỳ cỗ máy bình thường khác. Nó quá mức to lớn, nên Lò Chuyển Đổi Mana
không thể cung cấp đủ năng lượng để cho Nhân Mã tiêu thụ được.”
Lần
thất bại này không phải là do lỗi điều khiển của cặp sinh đôi. Ngay từ lúc mới
bắt đầu, Tzendorg đã có một khuyết điểm nghiêm trọng liên quan đến cấu trúc
tiêu chuẩn của Hình Bóng Kỵ Sĩ.
Hình
Bóng Kỵ Sĩ chính là một người nhân tạo khổng lồ. Tuy nhiên, nhân lực có hạn nên
linh kiện chế tạo to nhỏ đều có giới hạn cả. Cuối cùng, Hình Bóng Kỵ Sĩ chỉ có
thể là sự lắp ráp tập hợp lại từ các linh kiện nhỏ được chế tạo ra. Để có thể
duy trì toàn bộ khung hình cấu trúc của cỗ máy, Hình Bóng Kỵ Sĩ cần phải liên tục
tiêu thụ một phần mana được Lò Chuyển Đổi Mana tạo ra để có thể duy trì được ma
thuật cường hóa. Nếu như ma thuật cường hóa bị cắt đứt, Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể
sẽ không được trợ giúp nữa phần chống đỡ trọng lượng cơ thể của nó và dễ dàng bị
ngã gục ngay lập tức.
Bình
thường Hình Bóng Kỵ Sĩ sẽ không cần cân nhắc vấn đề này; cho dù cỗ máy có hơi lớn
hơn tý thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng Tzendorg lại khác hẳn, nó cao đến khoảng
15 mét, vượt xa tiêu chuẩn chiều cao của Hình Bóng Kỵ Sĩ và nó có phần thân thể
phía dưới là một con ngựa. Kích thước nó to lớn hơn các cỗ máy hình người bình
thường và lại còn có trọng lượng nặng hơn nữa.
Điều
này đồng nghĩa với lượng tiêu thụ mana cho ma thuật cường hóa sẽ tăng nhiều hơn
và đạt tới mức không thể bỏ qua được nữa.
“…
Là như vậy à. Để xem một chút nào; chỉ riêng lượng mana tiêu thụ từ khung cường
hóa cũng đã đủ xài hết lượng mana từ lò chuyển đổi. Ngoài ra, còn có lượng lớn
chuỗi dây tinh thể vượt xa các cỗ máy bình thường, đúng là một cỗ máy ‘tham ăn’
mà. Mặc dù lượng mana dự phòng của nó tỉ lệ thuận với kích thước của nó, nhưng
chẳng mấy chốc cũng sẽ bị tiêu hao sạch thôi, nên mới có tình hình như vậy sau
khi cỗ máy đi được vài bước.”
Lão
Đại than vãn và gãi gãi bộ tóc lộn xộn của mình. Ngay tại lúc này, Eru, người
cuối cùng cũng dỗ dàng được Ady chợt tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Em
rõ rồi, là do lượng tiêu thụ ma thuật cường hóa tăng lên… Ồ, chắc là do kích
thước của các Hình Bóng Kỵ Sĩ phát triển ra những năm gần đây không có thay đổi
lớn, nên vẫn cứ lấy kích cỡ một Lò Chuyển Đổi Mana chống đỡ.”
“Chết
tiệt, nhóc vẫn còn thời gian mà cảm thán à? Chuyện này rất tồi tệ đấy, chỗ khung
máy quá lớn, sẽ cần nhiều mana hơn để nó tiêu thụ. Nếu như muốn giải quyết được
chuyện này, thì cách tốt nhất là giảm nhỏ kích thước lại thành cỡ Hình Bóng Kỵ
Sĩ tiêu chuẩn bình thường.”
“Nếu
như sử dụng cỗ máy kích thước tiêu chuẩn bình thường, thì chúng ta không thể
làm thân hình con ngựa được, phần thân trên sẽ co rút lại có kích thước giống
như đứa trẻ mất. Lúc đó khả năng chiến đấu của nó sẽ giảm xuống một cách đáng kể,
và như vậy thì chẳng có lý do gì để Tzendorg tồn tại nữa.”
“Anh
biết điều đó, nhưng giờ chúng ta có thể làm được điều gì?”
Lão
Đại cay đắng rên rỉ. Vấn đề này lớn hơn so với việc mà bọn họ phải đối mặt khi
chế tạo Tellestarle. Bọn họ không nghĩ ra có cách nào để giải quyết được vấn đề
này cả.
“…Vậy
Tzen-chan cứ như vậy bỏ sao?”
Ady
nhìn về phía cỗ máy Tzendorg đang được dời về phía cuối góc của công xưởng và lẩm
bẩm. Bất chấp mục tiêu ban đầu là gì, không ai muốn trông thấy cỗ máy mà chính
tay bọn họ chế tạo nên trở thành một đống sắt phế liệu.
“Sẽ
không đâu. A, đây là một vấn đề khó khăn, nhưng chúng ta cũng phải cần tìm ra
phương án giải quyết…”
“Xin
lỗi Eru, tất cả là lỗi do mình…”
Ady
vừa nói vừa bắt đầu khóc mếu máo. Eru nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô, sau đó chậm
rãi ôm lấy cô và dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.
“Đó
không phải lỗi của cậu, Ady. Mình còn phải cám ơn cậu nữa, vì đã tìm ra được vấn
đề của cỗ máy mới. Mình chỉ phát hiện được ra nó nhờ có sự nỗ lực của cậu.
Kakaka, mình có thể giải quyết nó được, nên đừng bận tâm về nó, tuy nó khá rắc
rối thế nhưng như vậy mới thú vị chứ.”
“…
Thế ư, cảm ơn cậu, Eru!!”
Nụ
cười đã trở lại trên khuôn mặt của Ady, cô ôm lấy Eru, điều đó khiến cho nụ cười
của cô trở nên tươi rói hơn – nhưng Eru lại từ góc khủy tay chui ra ngoài, rồi nhanh
chóng lấy ra một tấm bảng đen.
“Vậy
thì, mình đã có cách giải quyết vấn đề này…”
Bỏ
qua Ady, người đang cứng ngắc và đứng thành một tư thế kỳ lạ, chiếc phấn trong
tay của Eru vang lên lên âm thanh thé thé trên bảng đen. Eru đã có kế hoạch
trong đầu và phác họa đơn giản bản thiết kế đó lên trên bảng. Điều này khiến
cho Lão Đại đang đứng bên cạnh xem cực kỳ ngạc nhiên.
“…Này,
nhóc, chẳng lẽ em nhớ hết bản thiết kế con ngựa ư?”
“…?
Dĩ nhiên rồi, làm sao em có thể quên được cơ chứ?”
Một
nỗi niềm cảm xúc dành cho những cỗ máy giống như lời nguyền rủa ám ảnh lấy trí
nhớ của Eru một cách lạ thường; đặc biệt là Tzendorg, nó được thiết kế ra bằng
cả tâm huyết của cậu. Nhìn thấy vẻ đương nhiên của cậu, cho dù là Lão Đại cũng
có chút sợ rồi.
Eru
không để trong lòng và lẩm bẩm khi và bắt đầu cải thiện lại bản thiết kế ngay
trên bảng đen:
“A,
không còn cách nào. Em không muốn làm điều này, nhưng hết cách rồi, đành chấp
nhận thôi.”
Nếu
như bọn họ vẫn duy trì ở kích thước cũ, Tzendorg sẽ không thể hoạt động được một
cách bình thường được, và bọn họ lại không thể tăng lên sản lượng của Lò Chuyển
Đổi Mana bằng cách chỉnh sửa lại được. Thế nên bọn họ sẽ làm gì? Đáp án rất là
đơn giản, và Eru đã sớm nghĩ nó ra từ trước.
Mặc
dù đã nghĩ ra được, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn có chút buồn rầu. Sau khi nhìn chằm
chằm vào bản vẽ và cân nhắc một hồi lâu, Eru chợt thở dài và quay người lại.
“Ồ?
Có chuyện gì sao? Đã có phương án giải quyết rồi, tại sao nhóc lại còn do dự?”
Lão
Đại chợt yên lòng khi nhìn thấy cậu đã nảy ra ý tưởng giải quyết một cách dễ
dàng, nhưng khuôn mặt của anh chợt thay đổi sau khi nghe được câu tiếp theo.
“Kích
thước khung hình sẽ không có thay đổi, Lò Chuyển Đổi sẽ không thay đổi, chỉ còn
có một đáp án còn lại… tăng lên số lượng của của Lò Chuyển Đổi. Bằng cách lắp đặt
hai chiếc Lò Chuyển Đổi Mana, nguồn cung cấp mana sẽ tăng lên gấp đôi, và có thể
cung cấp đủ cho Tzendorg mặt dù nó khá to lớn.”
Cậu
đơn giản nói ra mà không có chút miễn cưỡng tý nào. Lão Đại cả người như bị
đóng băng tại chỗ. Cặp sinh đôi thì lại không thể bắt kịp được nhịp điệu trò
chuyện của họ.
Sau
một lúc sau, cuối cùng Lão Đại vô lực rên rỉ:
“Em…
muốn để một trái tim khác vào trong con quái vật này… cũng chỉ có nó, nên mới
không cần quan tâm đến vấn đề này…”
Rất
khó để có thể thấy được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của một người lùn với đôi
mắt đang trợn to, và sau đó thở dài một hơi. Sau khí thở ra hơi thở của mình ra
không khí, trên khuôn mặt của Lão Đại không còn vẻ dao động như lúc này nữa.
“Em
thực sự không muốn sử dụng phương án này. Nhưng chúng ta cần hoàn thành dự án
này trước đã. Sau này chúng ta sẽ sử dụng nó làm cơ sở để đánh giá phần cấu
trúc, trận đồ và năng lượng tiêu thụ, và sẽ cố gắng điều chỉnh lại sao cho chỉ
cần có một Lò Chuyển Đổi Mana là đủ.”
Tiếng
lẩm bẩm nhẹ nhàng của Eru không giống như là nhắm về hướng Lão Đại, nhưng nó giống
như là đang dùng để thuyết phục Lão Đại.
“Em
cũng biết do dự đấy cơ à? Tại sao cơ chứ? Thật hiếm khi thấy em làm vẻ mặt
không tình nguyện chút nào.”
“Bởi
vì Lò Chuyển Đổi Mana quá đắt.”
“….A!?
Em nói đúng, nhưng vấn đề không phải nằm ở điểm này!! Không biết cái nhận thức
chung của em đã đánh rơi ở chỗ nào rồi, bây giờ là lúc để em lo lắng về mặt giá
cả ư!?”
“Điều
này không rõ ràng sao? Chi phí giá thành là rất quan trọng, đúng không? Tăng
lên số lượng của Lò Chuyển Đổi điều này có nghĩa là số tiền đầu tư chế tạo nó sẽ
tăng vọt lên. Chỉ cần có một cái là đủ rồi, sẽ chẳng có hy vọng nào sản xuất ra
hàng loạt được nếu như giá thành của nó quá cao, đúng không?”
“Nên
nói thế nào đây… Em nói là đúng, nhưng rất khó có thể chấp nhận được khi em là
người nói ra những điều này.”
Mặc
dù là bề ngoài có vẻ phàn nàn, nhưng Lão Đại sẽ không thật sự bỏ qua ý tưởng
này. Hai chiếc Lò Chuyển Đổi – đây là việc làm chưa từng có bao giờ trước đây cả,
nhưng để giải quyết được vấn đề hiện tại, thì không còn phương án nào tốt hơn
nó cả. Vấn đề duy nhất là anh phải giải thích ý tưởng kỳ lạ này ra như thế nào
cho mọi người mới được.
“Không
quản thế nào, quyết định phương án này đi, chúng ta cần phải sửa chữa lại bản
thiết kế. Tzendorg có không gian dư thừa ở trong khung hình của nó, nhưng chúng
ta vẫn cần phải trên diện rộng thay đổi lại việc phân bố cùng hình dạng của nó…
Hmmm— Điều này rất thú vị! Xem ra ngày mai đi học sẽ có việc rất thú vị để làm
đây.”
“Này,
nhóc nên chú ý học tập trong lớp đi.”
Lão
Đại vội vã vặn lại đôi chút chủ đề của cuộc trò chuyện, nhưng đành bó tay trước
tình trạng Eru đang bị kích động đến vui sướng. Sau đó Eru liền quay đầu lại
nhìn về phía cặp sinh đôi.
“Sau
khi chỉnh sửa xong là đến phiên các cậu lại xuất trận rồi. Chid, Ady, chúng ta
hãy cùng nhau cố gắng nào.”
“Ồ,
cứ để nó cho bọn mình.”
“Tuyệt!
Vào lượt tới mình bảo đảm Tzen-chan sẽ bước đi thật vững chắc!”
Lão
Đại nhìn một chút về ba tên nhóc đầy khí thế giơ tay lên cao cỗ vũ tinh thần
cho nhau rồi lại chuyển sự chú ý của mình lên tấm bảng đen. Trên đó là những điều
kỳ lạ về cỗ máy Nhân Mã, hai chiếc Lò Chuyển Đổi, và hai chiếc ghế ngồi phi
công. Bản thiết kế này đã di xa hơn giới hạn. Nhưng nó là một mục tiêu đầy thử
thách, như thế thì nó có nhiều giá trị khiêu chiến hơn đối với các thợ máy. Lão
Đại chợt mỉm cười và chìm vào trong suy nghĩ của mình.
“Ôi,
mình ngày càng trở nên thích thú hơn rồi.”
Sau
đó anh chợt mạnh mẽ hét ầm lên, tập hợp lại các thợ máy ở trong công xưởng. Một
vài phút sau, trong công xưởng đã tràn ngập tiếng la hét.
-------------------------------------------------
Âm
thanh ròng rọc kêu vang chuyển động dọc theo đường băng ở trên mái nhà công xưởng
vang lên đầy ồn ã. Một mảnh thép trông giống như áo giáp trên ở trên đoạn cuối
của dây xích và đã được các thợ máy đang điều khiển Hình Bóng Giáp Trụ kéo lên.
Ở một nơi nào đó trong công xưởng, một vài người nào đó đang chửi rủa ngay khi
anh xém tý nữa bị một miếng thép nghiền nát, rồi sau đó vội vã chạy bước đi.
Bầu
không khí ở trong công xưởng trở nên náo nhiệt, mọi người đều tập trung vào
công việc hoàn thiện cỗ máy Nhân Mã Hình Bóng Kỵ Sĩ – Tzendorg. Ban đầu nó chiếm
dụng lấy góc sâu nhất ở trong công xưởng, nhưng giờ đây, nó đã công khai chiếm
ngay vị trí ở giữa.
Hầu
hết lớp vỏ ngoài của Tzendorg đều đã được lắp đặt vào; có thể thấy một chiếc sừng
thò ra ở ngay trên trán của cỗ máy. Nó được thiết kế giống như một sinh vật huyền
thoại. So với phần nửa thân trên dài và nhỏ, phần nửa thân dưới lại lớn và nặng
nề. Mỗi chiếc chân của nó to bằng eo của Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường, chỉ cần
nhìn liếc thoáng qua thôi cũng đã rõ ràng được tính di động không hề tầm thường.
Phần eo của nó được bao phủ bởi một vài lớp miếng thép tấm, làm cho nó trông giống
như là một miếng thép khổng lồ.
(Tran: Thấy có nhận xét: “Gundam exia + unicorn Gundam + centaur knightmare from code
geass: Akito ep2” cơ mà thấy nó nói đúng :v )
Nói
bên phần cấu trúc, ‘khu vực trái tim’ bao gồm có khoang lái, Lò Chuyển Đổi
Mana, và Động Cơ Ma Thuật được đặt ở phần thân dưới của Tzendorg, thay vì theo
kiểu thông thường là đặt ở trong thân thể của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Đây là bởi vì do
có hai cái ghế phi công, hai cái Lò Chuyển Đổi Mana, và tăng lên khoảng không
cho Động Cơ Ma Thuật nên không thể nhét vào trong phần thân thể phía trên được.
Dĩ nhiên, bản thiết kế có thể sửa đổi vị trí như thế này chỉ có loại người máy
cỡ lớn như Tzendorg mới có thể dễ dàng làm được.
Cỗ
máy sắp sửa được hoàn thiện, Tzendorg với khí thế oai nghi và diện mạo kỳ lạ lộ
ra khiến cho người khác phải dừng bước lại khi đi ngang qua nó. Các thợ máy rèn
mới thỉnh thoảng liếc nhìn qua thân ảnh của các senpai, vừa hoàn thành công việc
mà mình được giao.
Mới
ban đầu bọn họ còn đối với mọi sự việc đều lấy làm kỳ lạ, nhưng bọn họ giờ đã
triệt để choáng váng khi chứng kiến thấy Tzendorg. Khi bọn họ đã hoàn thành việc
được đào tạo và được phân chia làm việc với các bậc đàn anh, bọn họ cuối cùng
cũng có chút lý giải. Bọn họ thậm chí mới gần đây còn học được cách chế tạo ra
được Động Cơ Rad và cũng tự mình làm ra cho mình một cỗ máy riêng. Lúc ban đầu
bọn họ còn dè dặt e ngại nhưng sau đó theo thời gian, bọn họ đã hoàn toàn trầm
mê vào tính năng tiện lợi của cỗ máy. Thói quen là một điều rất khủng khiếp.
Một
Kỵ Sĩ mang hàng hóa đi băng xuyên qua các học sinh đang cầm lấy cây búa, như thể
đang tìm kiếm cái gì đó. Mái tóc vàng hơi dài, thân hình gầy gò với lớp áo da
nhuộm màu đỏ. Anh chính là Đội trưởng Tiểu đội Số 2 của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng
Bạc, Dietrich. Sau khi ngóng nhìn khắp cả xung quanh công xưởng, anh hít vào một
hơi và gọi các học sinh mới đang làm việc ở gần đó.
“Này,
em có thấy Đoàn trưởng ở đâu không?”
Các
học sinh mới đồng thời lắc lắc đầu của mình khi nghe được câu hỏi của Dietrich.
Đoàn trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc từ mọi phương diện đều là có đặc điểm nổi
trội dễ nhận biết, thế nên nếu có ở đây thì bọn họ chắc chắn sẽ biết rồi.
“À
vậy sao? Dù sao cũng cảm ơn mấy đứa… ngay cả mấy đứa bạn thân của Đoàn trưởng
cũng không có ở xung quanh đây, cuối cùng thì Đoàn trưởng ở nơi nào mới được chứ?
Mình hy vọng là nhóc ta không nổi lên một vài ý tưởng kỳ quái nào cả.”
Tuy
nhiên, thực tế lúc nào cũng phũ phàng. Điều mà anh đang lo lắng đã biến thành sự
thật.
Đoàn
Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đã sắp sửa hoàn thành Nhân Mã Kỵ Sĩ, Tzendorg. Các thợ
máy đều bận rộn với công việc của mình, trong khi đó các Kỵ Sĩ lại tập trung
vào công việc tập luyện của họ và hướng dẫn cho các đàn em của mình, cuộc sống
trải qua mỗi ngày là một chuỗi bận rộn. Ngay trong lúc này, Đoàn trưởng của bọn
họ lại đang vì nhàn rỗi quá mà không có gì làm mà chán nản.
Hãy
nhớ rằng cái tên này ngoại trừ Tzendorg ra thì còn làm cả đống thứ nữa. Chẳng hạn
như là trang bị mới mà cậu và các bạn thân của mình cùng nhau phát triển ra –
và nó đang thực hiện công việc thử nghiệm, có một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy
ra.
----------------------------------------------
Hôm
nay trời quang mây tạnh, và tia nắng mặt trời rọi xuống từng tia nắng ấm áp; là
một ngày đẹp trời cho một cuộc du ngoạn ngoài trời.
Trong
một khu rừng cách Học viện Phi công Laihiala một khoảng xa, tại đây đang có vài
người. Một gã khổng lồ đang bước đi xuyên qua rừng cây thưa thớt với từng bước
chân nặng nề. Đây là một cỗ máy sản xuất hàng loạt thuộc về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng
Hoàng Bạc, Karrdator, và phi công đang lái nó là Eru. Ba chiếc Hình Bóng Giáp
Trụ đang chạy theo phía sau nó, hai chiếc là Động Cơ Bit được điều khiển bởi
Chid và Ady, và một chiếc Động Cơ Rad được điều khiển bởi Batson. Bọn họ đã rời
khỏi khu thành phố và đi vào trong khu rừng, điều này sẽ hết sức nguy hiểm nếu
chạm trán phải Thú Ác Quỷ. Nhưng dù có tính toán đến gặp phải việc này, thì
trang bị mà họ mang theo cũng dư sức chống đỡ.
Bọn
họ bước từng bước như đang thưởng thức buổi đi dạo và cuối cùng bọn họ cũng đi
đến một nơi có khoảng không gian trống trải ở trong khu rừng. Ở đây chắc có thể
đã có Thú Ác Quỷ cấp bậc quyết đấu từng sinh sống. Chiếc Karrdator mà Eru đang
lái liền dỡ xuống hàng hóa mà cỗ máy ôm ngay ngực, rồi nó nhanh chóng được 3
chiếc Hình Bóng Giáp Trụ mở ra. Các thiết bị dạng ống hiện ra và được lắp đặt
lên trên cỗ máy Karrdator đang quỳ gối một chân xuống. Những cái ống này dày to
bằng một người vòng ôm lại. Phần vai và phần eo của cỗ máy Karrdator đã được sửa
đổi và có thể lắp đặt các thiết bị ống này lên trên người một cách vững chắc.
“Được
rồi, tất cả đã lắp xong. Đã cố định lại hết rồi, nhưng phải nói thế nào đây nhỉ…”
“Bên
này cũng xong rồi, mà cũng nên nói gì đây…”
“Có
nhiều lỗ quá, điều này thật là kỳ lạ, đúng không?”
Cả
ba người bọn họ đều đã hoàn thành xong công việc của mình và nhìn xem cỗ máy
Karrdator đã được cải tạo lại. Ở bên mặt đất bằng là sự hiện diện của cỗ máy
Karrdator kỳ dị khi lắp đặt các ống lên trên người.
“Chúng
ta hãy bắt đầu cuộc thử nghiệm thôi. Người ta nói rằng làm việc chậm nhưng ăn
chắc ở chỗ là ra hàng tốt, mình hy vọng là kết quả cuộc thử nghiệm sẽ tốt đẹp.”
Eru,
người đang ngồi trong khoang ghế lái phi công không thể nhìn thấy hình dạng bên
ngoài của cỗ máy mà cho dù thấy cậu cũng là không thèm quan tâm. Mặc kệ thế
nào, cậu vẫn cứ ngồi ở trong cỗ máy Karrdator để thử nghiệm thử trang bị mới chế
tạo ra của mình.
Đột
nhiên, âm thanh không khí bị hút vào vang rõ lên từ những chiếc ống, khiến cho
chim chóc xung quanh khu rừng phải giật mình tháo chạy bay đi nơi khác.
Chid,
Ady, và Batson đứng từ ở khoảng cách an toàn nhìn xem cỗ máy Karrdator đang hạ
thấp thân người xuống và bắt đầu chạy nhanh. Sức mạnh của chuỗi dây tinh thể đẩy
thân hình cao tới 10 mét chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát nó đã đạt tới tốc độ
tối đa.
Đã
tới lúc thực hiện bước thử nghiệm kế đó. Eru nở nụ cười lớn và cùng một lúc ấn
hết tất cả các nút trên cần điều khiển.
Trong
chốc lát, góc nhìn của thế giới đã thay đổi.
Ở
phía bên trong của hai cái phễu dán lại với nhau, nửa trước được trạm khắc lên
trận đồ Không Khí Nén Lại, hút vào không khí và ép lại nó trước khi nó đi qua
phần đầu nhỏ của cái phễu ở giữa; nửa còn lại được khắc lên một trận đồ ma thuật
bạo nổ, nó sẽ tạo ra một lực đẩy hướng về phía trước. Lượng không khí nén lại sẽ
được chuyển đổi thành một dòng tia lửa.
Sử
dụng ‘Không Khí Đẩy Mạnh’ để ép nén lại không khí bạo nổ, rồi tiếp lấy sửa dụng
Bạo Viêm Cầu để tăng áp suất lực nổ tung, lại dùng hai lực đó tác động lẫn nhau
sinh ra dòng khí đẩy mạnh tạo thành máy đẩy khí đẩy cỗ máy hướng về phía trước,
những cái ống này được Eru đặt tên là nguyên lý ‘Ma Thuật Dòng Đẩy Khí’.
Điều
đầu tiên mà họ nhìn thấy là một tia sáng màu đỏ chớp lóe lên rồi sau đó là một
chuỗi đuôi lửa dài xuất hiện. Một lúc sau, âm thanh gầm thét chói tai vang vảng
lên bên tai của họ.
Ma
Thuật Dòng Đẩy Khí được kích hoạt lên hiện lộ ra màu sắc thực sự của nó, ngọn lửa
từ nó không ngừng mà phun ra. Không khí nén lại liên tục được mở rộng ra, và phản
lực sinh ra từ dòng khí đẩy cỗ máy Karrdator lao nhanh về phía trước. Không, từng
đó thì không đủ để diễn tả sự gia tốc về tốc độ của cỗ máy; ‘tốc độ bùng nổ’ có
lẽ là câu diễn tả phù hợp nhất tình cảnh lúc này.
“Wooooaaahhhhhh!?
Tăng – hết – tốc – độ –!?”
Lực
lượng này nằm vượt xa ngoài khỏi tầm dự kiến của người chế tạo ra nó là Eru, lực
này kéo cỗ máy Karrdator chạy đi với một tốc độ không hề bình thường tý nào. Một
lực ép theo quán tính vô cùng nặng nề đè lên thân thể nhỏ nhắn ở trong khoang
lái, gây ảnh hưởng đến mức độ điều khiển chính xác của cậu. Trong lúc này Ma
Thuật Dòng Đẩy Khí đang ngoan ngoãn tuân theo hoạt động của trận đồ, điên cuồng
mà phun xối xả tạo ra lực đẩy.
Trong
khi việc gia tốc tốc độ được tăng lên không ngừng, một dòng khí nhỏ loạn lưu đã
nhấc cỗ máy Karrdator lên trên. Nhưng cỗ máy đã đánh mất được sự cân bằng của
chính nó và thân hình bay loạn lên. Thông thường, thì hẳn sẽ trong chốc lát
thôi sẽ ngã ngay xuống đất, nhưng mà trang bị tạo lực đẩy trên cỗ máy Karrdator
lại quá tốt, khiến cỗ máy mất kiểm soát bị lôi kéo đi với một lực lượng cực kỳ
áp đảo. Eru hoảng sợ bởi vì giờ đây cậu đã bị mất phương hướng do lực quán tính
đẩy cỗ máy bay lên bầu trời một cách tự do. Cỗ máy bay lượn trên trời không xem
đặc tính của động lực học để trong mắt và cứ như vậy dựa vào lực đẩy bùng nổ mà
duy trì hiện trạng. Eru cố gắng làm hết tất cả để kiểm soát lại việc điều khiển
cỗ máy khiến nó sẽ không bay loạn lên giống như chiếc lá bay trong cơn bão.
Đáng tiếc thay, giữ được cỗ máy ở trên không trung không bị rơi xuống là điều
duy nhất cậu cố gắng hết sức mới làm được.
Cỗ
máy Karrdator bay lên bầu trời kéo lê một đoạn đuôi lửa ở đằng sau nó, trông cứ
như là một sao băng bay ngược chiều lại. Chid, Ady, và Batson chết lặng cả người
khi chứng kiến tình cảm thảm hại mà Eru đang hứng chịu.
Tình
thế phát triển cực kỳ chấn động nhưng lại kết thúc đầy bất ngờ. Đó là do Động
Cơ Ma Thuật rất trung thành thực hiện nhiệm vụ của mình thay thế cho Eru đang
tràn đầy hoảng loạn. Đó là khi nguồn mana kịp cạn ráo do lượng tiêu thụ quá mạnh,
nó đã chạm đến mức thiết bị đóng ngắt nguồn an toàn, dẫn đến cắt đứt nguồn mana
đang cung cấp cho việc đẩy khí. Bất ngờ, ngọn lửa phun ra từ cỗ máy Karrdator
đã biến mất, và cứ như vậy theo lực hấp dẫn cỗ máy không còn cách nào khác bắt đầu
rơi từ do từ trên trời xuống.
“Wahhhh—Ahhh!!”
Trớ
trêu thay, việc Ma Thuật Dòng Đẩy Khí bị dừng hẳn lại giúp cho Eru có cơ hội nắm
lại quyền kiểm soát. Bỏ qua tốc độ hiện nay của cỗ máy, thì đúng là may mắn khi
máy đẩy khí đã dừng hẳn lại trước khi cỗ máy kịp lên quá cao. Cỗ máy suy yếu cố
gắng lắm mới quay trở lại mặt đất trước khi nó bị phân giải ra bởi sức ép áp lực
bay lộn tùng phèo, nhưng mà việc tiếp đất quá mức thô bạo trong tình huống nó
không hề giảm được tốc độ. Phanh lại cấp tốc ở tốc độ cao như vậy khiến cho phần
chân của cỗ máy toát ra các tia lửa điện, mắt đất bị lớp vỏ ngoài cào xới bay
ra từng mảnh nhỏ trông giống như là đang mài giũa móng vậy. Nếu cứ tiếp tục như
thế này thì sớm muộn gì đôi chân của cỗ máy cũng đạt đến giới hạn chịu đựng của
nó. Nhận ra được điểm này, Eru điều khiển khiến cho cỗ máy ngã xuống về phía
trước và lăn ầm ầm ở trên mặt đất để phân tán đi xung lực rơi rụng của cỗ máy.
Ma
Thuật Dòng Đẩy Khí bị uốn cong biến dạng và vỡ thành từng mảnh vào mỗi lần mà cỗ
máy lăn người qua đi, nhưng Eru lại không còn dư thừa đâu tinh lực để quan tâm
nó nữa. Cỗ máy Karrdator cứ như vậy lăn ầm ầm thêm mấy trăm mét nữa mới dừng hẳn
lại, rồi nằm lỳ trên mặt đất với tay chân đang trải dài ra.
“…Eru
vẫn còn sống chứ?”
“Ách!?
Tình hình thật là tồi tệ! Mau tới giúp cậu ta mau!”
Một
lúc sau khi tình hình xung quanh của họ đã trở về yên bình như cũ, cả ba người
bạn thân thời thơ ấu của Eru mới kịp lấy lại tinh thần.
Eru
tỉnh dậy, mở mắt ra đối diện với khuôn mặt đang chăm chú xuống nhìn cậu.
“Eru…
Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh dậy, cậu ổn cả chứ?”
Eru
vội vàng kiểm tra xung quanh và nhìn thấy cỗ máy Karrdator đã trở thành một đống
sắt phế liệu. Cậu cũng chú ý rằng hiện tại cậu đang gối đầu lên bắp đùi của
Ady. Cậu đã nằm ngủ trên đùi Ady được một lúc lâu rồi. Eru lắc lắc cái đầu đang
lộn tùng phèo lên của mình trong khi đó Ady thì lấy tay chải lấy mái tóc của cậu.
“Ady…
mình, mình ổn rồi… Nhưng, ughhh, nó không hoạt động. Cái trang bị này nó không
có hoạt động… Phế phẩm! … Chúng ta không cần phải phá nó nữa, nhưng chúng ta cần
phải làm lại nó.”
“Này,
Eru, cậu nên cần suy nghĩ kỹ càng lại hành động của cậu.”
Nhận
được sự kêu ca phàn nàn từ một khuôn mặt không mấy vui vẻ của một người nào đó
đang lo lắng cho mình, cho dù là Eru cũng không thể phản bác lại được gì. Cậu
ngồi dậy, lúng túng chuyển dời tầm mắt của mình, và liền nhìn thấy tình trạng
khủng khiếp của chiếc Karrdator. Nó vẫn là hình dáng của con người, nhưng lớp vỏ
ngoài của không còn nhìn ra dáng gì nữa và thật là rách rưới, và phần bọc giáp ở
đôi chân đang ở ven bờ của sự đổ vỡ. Bởi vì nhiệt lượng tỏa ra do ma sát, một
vài linh kiện đã bị hàn thành một đoạn liền lại với nhau. Nó không thể sử dụng
lại được nữa và cực kỳ tàn tạ. Eru đã hạ cách xuống an toàn và cậu chỉ bị ngất
đi nhờ có việc rèn luyện đều đặn và thể chất đặc biệt mới qua khỏi nguy cơ bị
thương nặng chết người, còn nếu là người bình thường thì tốt nhất là không nên
mô phỏng theo.
Khi
nhận ra được Eru đã thức dậy rồi, Batson, vốn đang nhặt các linh kiện bay văng
ra tứ tán ở khắp nơi, liền chạy lại chỗ cậu.
“Ồ,
cậu ổn rồi chứ, Eru? Thật là nguy hiểm, nếu như cậu ngăn máy đẩy khí dừng lại
trễ hơn nữa thì cậu sẽ trở thành ngôi sao luôn.”
“…Không,
không phải mình khiến nó dừng lại. Là do nó quá mức tham lam ăn hết lượng mana
dự trữ trong thời gian ngắn và tự chính nó dừng lại!! Chính là như vậy. Đây là
một thất bại hoàn toàn mà!!”
“Ahh,
bình tĩnh lại đi nào Eru! Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa mà.”
Ady
đang cố gắng kiềm chế lại sự bực tức của Eru, người đang đánh mất sự tỉnh táo khi
nhớ lại tình huống vừa trải qua. Cậu vùng vẫy một lúc rồi trở nên yên tĩnh lại.
Quay người lại, bọn họ nhìn thấy một dấu vét dài kéo lê dài dưới mặt đất. Bọn họ
lại một lần nữa cảm thấy bớt căng thẳng đi khi Eru đã được an toàn.
“Erm,
Eru, cậu có muốn hay không từ bỏ nó? Điều này quá mức là nguy hiểm.”
Ady
thực sự rất là lo lắng cho Eru và cố gắng thuyết phục Eru từ bỏ — tuy nhiên,
Eru vẫn cứ là Eru. Cậu từ trong vòng tay của Ady ngẩng đầu lên và vẻ mặt đã trở
lại tinh thần đầy hăng say.
“Được
rồi, thời gian chỉ trích đã qua. Mình đã quá mức hấp tấp rồi; mình cần phải kiểm
tra từng giai đoạn một. Đầu tiên sẽ là mức độ quy mô của trận đồ và xem xét lại
đầu phát ra. Mình cần phải chế tạo ra một cấu trúc điều khiển mới phù hợp hơn với
tình hình này. Mana tiêu hao vẫn còn là một vấn đề, vậy nên cần phải kiểu soát
được mức độ tiêu thụ của nó… Không, phải có một cách nào đó để thay đổi cấu
trúc của cỗ máy?”
Trong
đầu của cậu hiện một bản vẽ cấu trúc mới. Nhìn thấy Eru không hề hối cải chút
nào sau sự cố lớn như vậy, Chid và Baston không thể làm gì khác nữa là ngước
nhìn bầu trời. Cái tên này thật là đã hết thuốc chữa rồi. Eru lẩm bẩm được một
lúc, rồi sau đó quay người lại về phía ba người bọn họ như là đã nghĩ ra một ý
tưởng tuyệt vời nào đó.
“Thuận
tiện hỏi chút, các cậu có muốn lái thử không?”
“AI
MÀ MUỐN CƠ CHỨ?!”
Câu
trả lời của ba người bọn họ vang lên cả khu rừng.
Khi
các thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc nhìn thấy Eru lái chiếc
Karrdator tàn tạ quay trở lại về căn cứ, bọn họ còn nghĩ là cậu ta bị kẻ thù tấn
công và rồi còn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
--------------------------------------------
Trong
một góc công xưởng của Học viện Phi công Laihiala, một cái bàn và một cái ghế
có thể thấy được một cách rõ ràng là vội vàng dọn ra rồi để đó. Một cái bảng
tên giống như được gấp rút làm ra được để lên trên bàn, trên tấm bảng đó có viết
nguệch ngoạc chữ ‘Đoàn trưởng’. Eru đơn độc ngồi trên chiếc ghế đó, bồn chồn lo
lắng nhìn mọi người đứng xung quanh.
“…Nhất
định phải ngồi tại đây ư?”
“Đúng
vậy, chỉ cần ngồi đây thôi, Đoàn trưởng.”
“Chẹp,
có người ở xung quanh, mọi người thần kinh đều căng thẳng cả lên.”
“Đúng
vậy; một đoàn trưởng phải là thận trọng kiểu giống như thế này mới đúng.”
“Nhóc
không học được bài học gì sau khi tạo ra tai nạn lớn như vậy à…”
Và
dĩ nhiên, đây chính Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc vẫn lấy làm kiêu ngạo – Người lùn
Tổ trưởng thợ rèn máy cùng với nhóm phi công rèn luyện. Bọn họ đều tỏa ra khí
thế đầy áp lực, đứng thẳng tắp một bên, ép buộc Eru ngồi đúng vào chỗ của mình.
“Mọi
người thật quá đáng…”
“Ngây
thơ! Ai biết được em sẽ làm trò gì nếu không để mắt tới em nữa chứ!”
Eru
nhìn sang cỗ máy bên cạnh với đôi mắt đầy oán hận, đó chính là cỗ máy Karrdator
đã tả tơi. Sau vụ tai nạn kinh hoàng của cuộc thử nghiệm Ma Thuật Dòng Đẩy Khí,
cỗ máy tuy rằng vẫn có thể bước đi được, nhưng bản kiểm tra lại đã cấm tiệt và
hoàn toàn ngăn cấm sử dụng – người bị ngăn cấm chủ yếu chính là Đoàn trưởng. Chưa
kể là người này nói rõ ràng là đi thử nghiệm chuyển động và cuối cùng lại phá
hư luôn một chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ. Do đó, cậu đã bị mọi người trong Đoàn Kỵ Sĩ
‘trừng phạt’ và bắt buộc cậu làm đúng ‘bổn phận của Đoàn trưởng’.
“Đừng
có lo lắng, em đã tự kiểm điểm lại hành động của bản thân mình. Nhìn nè, em đã
sửa chữa lại bản thiết kế rồi.”
“Quá
đủ rồi! Đây gọi là đã hối cải tự kiểm điểm lại mình ư!? Em nên ngồi ở đây!!”
Lão
Đại đoạt lấy bản thiết kế không biết Eru lôi từ đâu ra mà biện hộ. Đoàn trưởng
của bọn họ vô cùng có tài năng và tràn đầy niềm đam mê; cậu ta có thể làm được
những thứ vượt qua ngoài tầm nhận thức chung như tự chính mình đánh bại Thú Ác
Quỷ hoặc là tự mình thách đấu với Hình Bóng Kỵ Sĩ. Tuy nhiên, cậu ta thường vượt
qua mọi trở ngại bằng khả năng mạnh mẽ của mình giống như là bật hack vậy, thế
nên như vậy sẽ chẳng có thể ai có thể ngăn được cậu. Nhưng chẳng hạn nếu như một
khi cậu ta thất bại thì – mọi người chẳng dám nghĩ đến điều này nữa bởi vì Eru
đã gần như đã gây ra thảm kịch mà họ chưa kịp nghĩ ra đó rồi.
“A,
được rồi, em biết rồi. Thế trước hết em sẽ giúp đỡ mấy công việc đơn giản trong
thời gian này vậy.”
Eru
người đã làm việc chăm chỉ để cải thiện lại bản thiết kế có chút không vui nói,
nhưng cậu cũng cảm thấy có lỗi do vụ tai nạn mà mình gây ra nên cậu chỉ đành phải
ngoan ngoãn ở đây phụ giúp.
“…Chúng
ta không thể để cho Eru có thời gian rảnh rỗi được, nói chung trước hết là hoàn
thành Tzendorg đi đã. Ta nhớ là còn một vài trang bị khác, chúng ta hãy để cho các
học sinh mới xử lý bản thiết kế đi. Cuối cùng, nhất quyết là không để nhóc ta lên
kế hoạch khác nữa.”
Bọn
họ không thể đưa ra giải pháp nào tốt hơn nữa cả. Cần phải tránh khỏi để cho
đoàn trưởng của bọn họ khỏi bị kích thích nồi niềm đam mê để khỏi gây ra rắc rối
lớn nào nữa, mọi người mang theo tư tưởng căng thẳng kỳ diệu mà di chuyển.
----------------------------------------
Cùng
ngay lúc đó, Công tước Knut Dixgard nhận được một bản báo cáo. Nội dung như
sau: ‘Đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đang cố gắng thử điều khiển một
chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ bay lên trời, nhưng cậu ta đã thất bại.’ Knut bắt đầu đau
đầu lên khi nghe được bản báo cáo này.
“…
Thằng nhóc Ernesti này, đã có tiền lệ trước vụ Casadesus rồi, vậy mà không có ý
định giấu diếm bản thiết kế mới à?!”
“Ngài
đang nghĩ đến điều gì thế? Chúng ta có nên tế nhị nhắc nhở ngài Ernesti không?”
Một
thành viên khác của Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Diều Hâu Xanh Biển đang báo cáo lại cho ông
– Nora mặt không biểu cảm nói. Nhưng đối với một nhân viên ưu tú như cô ấy đề
xuất ra ý tưởng này, thì có thể cho thấy cô không thể chịu đựng hơn được nữa.
Knut thở dài, suy nghĩ một chút rồi vẫy tay.
“…
Không, quên nó đi; Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sẽ dọn dẹp mớ hỗn loạn này. Hơn
nữa tên nhóc này làm mấy chuyện này sớm muộn gì cũng lan truyền đi khắp cả nước
cả thôi. Hiện tại, việc chúng ta cần làm là lôi gián điệp nước khác ra.”
“Như
vậy liệu có ổn không?”
“Đối
với loại người như vậy gặp phải khó khăn chỉ càng hưng phấn lên mà thôi, nhưng
rồi sẽ bị vướng vào ba chuyện lặt vặt rồi sẽ không còn nhiệt tình như trước nữa…
giống như là Đức vua của chúng ta lúc trước.”
Nhìn
thấ Công tước như chìm vào khoảng không nào đó rồi lẩm bẩm, ông ấy có thể đang
hồi tưởng lại những điều trong quá khứ. Nora cảm giác thấy tâm trạng của ông
nên không có thăm dò thêm nữa.
“Chỉ
cần để cậu ta làm ra những gì mà cậu ta muốn, thì chắc chắn cậu ta sẽ tạo ra
thành quả của mình. Việc mà chúng ta có thể làm là chuẩn bị một hoàn cảnh thật
tốt cho cậu ta biểu diễn…”
Mặc
dù khá mệt mỏi, nhưng Knut thái độ vẫn còn kiên quyết như cũ. Nora cúi người
chào trân trọng và đồng ý với ý đó của ông.
------------------------------------------------
Rất
may cho tất cả mọi người, không có chuyện gì hết xảy ra trong quảng thời gian
này, tất cả mọi thứ diễn ra rất hài hòa. Eru rất ngoan ngoãn thiết kế các trang
bị khác và không có làm ra bất cứ thứ gì khiến gây ra vụ nổ lớn nữa.
Các
thành viên trong đoàn ban đầu còn rất cẩn thận và trở nên phân tâm hơn bởi bận
rộn bởi các hạng mục công việc. Lần thứ hai sự kiện khủng khiếp lại nhân cơ hội
này le lói lên.
“A,
Edgar-senpai, đợi một chút đã.”
Có
một ai đó kêu Edgar, người đang định đi ra ngoài để huấn luyện cho các học viên
mới như mọi khi. Anh ấy chuyển người lại về phương hướng giọng nói rõ ràng thân
quen và đúng như dự đoán, Eru đang đứng ở đó. Nhưng không giống như mọi khi, cậu
ta giờ đang cầm một vài thanh kiếm ngắn trên tay mình và ném cho Edgar một cái.
“Hãy
cầm lấy thanh kiếm đi.”
“Cái
gì cơ? Kiếm ngắn… Thật là hiếm đó, nó được làm từ bạc à?”
Edgar
ngắm nhìn thanh kiếm đang ở trên tay mình một cách cẩn thận; nó đang trang trí
rất tao nhã giống như một vũ khí trong một nghi lễ nào đó, và nó được làm từ bạc
nguyên chất. Mặc dù bạc cũng là một loại kim loại, nhưng nó độ cứng xa không bằng
thép, nó không phải là một vật liệu thích hợp để làm vũ khí.
“Nó
có thể được coi như là một vũ khí, nhưng nó có chức năng khác. Hãy đi theo em
đi.”
Trước
khi anh kịp hỏi thêm điều gì, Eru đã bắt đầu hướng về phía cỗ máy Karrdator bước
đi. Edgar không có che dấu được sự hoang mang của mình, nhưng anh vẫn bước theo
cậu, tin rằng cứ đi theo cậu ta thì sẽ biết được điều gì.
Cả
hai người họ bước tới trước cái ghế phi công bình thường của Karrdator. Từ ngày
mà anh mất đi chiếc Earlecumber trong Sự Kiện Casadesus, Edgar đã điều khiển một
chiếc Karrdator khác thay thế và cũng đã quen thuộc với nó rồi. Anh theo sự chỉ
dẫn của Eru và ngồi xuống, thuần thục quá trình khởi động cỗ máy.
Sau
khi đã siết chặt dây an toàn và điều chỉnh lại vị trí của cần điều khiển và bàn
đạp, anh đẩy cần điều khiển ra, chuyển đổi trạng thái không hoạt động của Lò
Chuyển Đổi Mana và tăng lên mức độ cung cấp mana để hoạt động. Điều kỳ lạ xảy
ra ở đây. Thông thường, Lò Chuyển Đổi sẽ rung bần bậc lên và có thể cảm nhận được
truyền tới qua cần điều khiển, nhưng giờ anh không còn nghe thấy tiếng ầm ĩ nào
từ không khí từ các miệng hút không khí vào. Lò Chuyển Đổi Mana vẫn không có hoạt
động. Lò Chuyển Đổi Mana đã khởi động thất bại – đối với Edgar, người có kinh
nghiệm điều khiển cỗ máy dồi dào thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải sự việc
này.
Anh
bắt đầu hoảng sợ và cố gắng khởi động lại cỗ máy. Nhưng dù có cố gắng làm nhiều
lần đi nữa thì kết quả vẫn như cũ, anh không thể khởi động được Lò Chuyển Đổi
và cỗ máy hoạt động được. Sau mỗi lần cố gắng thử nghiệm nỗi niềm lo lắng của
anh ngày càng tăng lên. Ngay lúc này, anh ra được lý do tại sao anh có mặt ở
đây – chính là Đoàn trưởng đã kêu anh tới nơi này, giờ đây chính là đang hiện tại
ngồi ở phần ngực giáp mở ra với một nụ cười tinh quái.
“...
Này Ernesti, có phải là em đã táy máy gì phải không?”
Cậu
ta vỗ tay một phát, làm ra động tác ý bảo Edgar nói đúng rồi. Đây chính là trò
trả thù nhỏ của Eru về lần trách cứ đợt trước. Cậu còn thích thú một hồi lâu và
rồi sau hướng về phía Edgar người đang ôm hai tay cúi đầu xuống.
“Đúng
thế, xin lỗi anh. Đừng có quá khó chịu, em sẽ cho anh câu trả lời ngay bây giờ.
A, được rồi hãy nhìn xuống chân của anh đi, có một vết lõm phải không? Hãy để
thanh kiếm ngắn mà em đã đưa cho anh vào đó.”
Edgar
làm theo điều mà Eru nói với một vẻ mặt không mấy hài lòng. Khi anh đưa thanh
kiếm bạc vào trong theo đúng như cách mà Eru đã nói, một tiếng ‘rắc’ vang lên
khi nó ăn khớp, theo đó các bộ phận máy bắt đầu hoạt động ầm ĩ cả lên. Chỉ thời
gian ngắn sau, một tiếng gầm trầm thấp mạnh mẽ vang lên ở dưới ghế phi công, nó
là nhịp đập tim quen thuộc của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Lò Chuyển Đổi Mana cuối cùng đã
bắt đầu khởi động và cung cấp mana.
“Chấn
động này… Tuyệt vời, Lò Chuyển Đổi Mana đã hoạt động rồi. Chỉ mới lúc nãy thôi
nó còn không có hoạt động… Không, đợi đã, điều này có nghĩa là. Ernesti, thanh
kiếm này chính là một thanh chìa khóa, đúng không?”
“Chính
xác. Em đã nói điều này trước đây, đúng không? ‘Em sẽ sửa lại phương án để ngăn
chặn việc Hình Bóng Kỵ Sĩ bị ăn trộm’, đây chính là thành quả của em… cái vết
lõm vào đó chính là ‘Hoa văn nhận dạng’.”
Đối
mặt với Eru đang nhe răng cười toe toét ra, Edgar chỉ có thể thở dài một hơi và
giơ hai tay của mình lên.
“Ernesti…
Em thực sự làm cho anh phải sợ hãi đó. Trò đùa nghịch này cũng thôi, nhưng em
không thể làm nó cách nhẹ nhàng hơn hả, làm cho anh sợ bắn cả tim đấy. Cái này
nó hoạt động như thế nào? Bất cứ thanh kiếm nào nào nhét nào cũng được sao?”
“Không
thể, nếu như bỏ thanh kiếm khác vào, chiếc Karrdator này không thể hoạt động được.
Nó trông giốn như là một thanh kiếm, nhưng bên trong nó đã được trạm khắc lên
trận đồ. Và cái rãnh này sẽ phải có trận đồ đúng tương ứng với nó, nếu như trận
đồ không khớp với nhau, thì Lò Chuyển Đổi sẽ không hoạt động và tương ứng là Động
Cơ Ma Thuật sẽ không làm việc.”
Nếu
như không có mana được cung cấp từ Lò Chuyển Đổi Mana thì Động Cơ Ma Thuật
không hoạt động, vậy thì Hình Bóng Kỵ Sĩ sẽ không thể khởi động lên được. Đây
là một trận đồ chống trộm nó khác hẳn với các trận đồ được sản xuất hàng loạt.
Dựa vào nó mà giải mã suy luận ngược lại phá giải cấu trúc trận đồ trong nó là
điều cực kỳ khó khăn. Nói cách khác, miễn là đảm bảo cẩn thận được thanh kiếm,
thì chiếc Karrdator này không thể bị đánh cắp được.
Edgar
cố gắng kéo thanh kiếm bạc ra, và Lò Chuyển Đổi Mana liền chuyển về trạng thái
không hoạt động và Động Cơ Ma Thuật không có phản ứng lại nữa. Sớm đã ném trò
đùa dai này sang một bên, anh thật sự từ đáy lòng cảm thấy bội phục.
“Mà
hỏi một cái, làm chìa khóa thành thanh kiếm bạc là có ý nghĩa gì?”
“Khắc
họa lên trận đồ cần một khoảng không gian nhất định, và sẽ rất là chán ngắt nếu
cứ phải cầm một miếng tấm bạc như thế, vậy nên em đã thiết kế cho nó hiện đại một
chút. Hoa văn trận đồ và bạc kết hợp lại với nhau có hiệu suất rất tốt, vả lại
chúng ta là Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, nên em lấy bạc làm luôn thanh kiếm ngắn
để bày tỏ ra cái tên của chúng ta.”
Edgar
bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm ngắn lên một cách cẩn thận. Với phương pháp này,
bi kịch đã xảy ra ở Casadesus sẽ tránh né được – vụ việc ‘trộm lấy cỗ máy’ đã
chớp mắt hiện ra trong tâm trí anh. Anh nhấc thay kiếm ngắn lên cầu khẩn và để
nó vào bọc một cách cẩn thận.
‘Hoa
văn nhận dạng’ – đây chính là thiết bị chống trộm đối với Hình Bóng Kỵ Sĩ được
lan rộng ra ngay khắp trên toàn thể đất nước chỉ trong thời gian ngắn thôi khi
mới được phát triển ra, và việc sử dụng thanh kiếm bạc làm chìa khóa đã trở
thành một tiêu chuẩn. Còn với việc thanh kiếm bạc ngắn trở thành một tên gọi trở
nên tên gọi tương đương với một phi công, thì cũng là một việc sẽ xảy ra sau một
thời gian sau đó.
-------------------------------------------
Sau
khi kế hoạch phát triển Ma Thuật Dòng Đẩy Khí bị mắc cạn, cái mà Eru đã xem trọng
như là mạng sống của mình, Eru liền ngày càng buồn bực ác cảm hơn dự kiến. Sau
khi nghiên cứu ra được hoa văn nhận dạng, Eru liền dành số lượng năng lượng dư
thừa của mình vào các thiết bị khác.
Có
thể nói là vậy, nhưng cho phù cậu có tiến triển tới mức nào đi nữa, cậu không
thể phát triển nó lên được khi không có bất cứ thợ máy rèn nào. Khi chiếc
Tzendorg sắp sửa được hoàn thành, một vài thợ rèn máy đã có thời gian rảnh rỗi.
Các tân học sinh cũng đã bắt đầu nắm bắt được nhịp điệu của công việc trở nên
chắc tay hơn, và cũng dành sức lực của mình vào việc phát triển các trang bị. Bọn
họ đã thêm trang thiết bị vào các Hình Bóng Kỵ Sĩ được mang tên là Lựa Chọn
Trang Bị.
Theo
đó, các phi công lại trở nên bận bịu hơn trong công việc thử nghiệm trang thiết
bị. Bọn họ bước lên Hình Bóng Kỵ Sĩ với các Lựa Chọn Trang Bị kiểu loại không
giống nhau lắp đặt lên và bước vào đấu trường huấn luyện để thử nghiệm nó.
Edgar
và Helvi cũng nằm trong số đó.
“Edgar,
chuẩn bị xong cả rồi chứ? Mình lên từ phía chính diện đó.”
Hai
chiếc Karrdator đối mặt với nhau, rồi cỗ máy của Helvi giơ thanh kiếm lên. Cô
chỉ sử dụng có một tay, nhưng nó lại là một tư thế cảnh báo đối thủ rằng rất
khó để tấn công trực diện; chiếc Karrdator của Edgar gật nhẹ đầu nhưng cũng
không có di chuyển tý nào hoặc là chuyển sang tư thế phòng thủ.
Chiếc
Karrdator của Helvi chính là cỗ máy nguyên bản gốc; còn cỗ máy của Edgar thì có
một mảnh trang bị kỳ lạ. Vũ khí trang bị được gắn thêm trên bờ vai của cỗ máy
đã được cải tạo. Nó là một lá chắn phòng thủ gồm có nhiều tấm mảnh giáp với
hình dạng khác nhau được cánh tay phụ hỗ trợ -- Giáp bảo vệc có thể chuyển động
bản thử nghiệm. Nó là tập hợp của một vài miếng thép lại cùng với nhau, nhưng
nó lại rất phù hợp với trải lên bên trên cỗ máy Karrdator, mang lại cho người
khác nhìn vào cỗ máy một ấn tượng vững chắc.
“Được
rồi, cậu có thể bắt đầu ở bất cứ nơi nào, mình sẵn sàng cả rồi.”
Sau
khi đã nhận được tín hiệu, Helvi đột nhiên bổ chém ngay về Edgar từ ngay từ
phía trực diện. Lưỡi kiếm cùn được dùng trong huấn luyện được vung lên một cách
mạnh mẽ. Đối mặt với đòn tấn công chính xác của cô, Edgar đã điều chỉnh lại đầy
đủ khoảng cách từ trong khoang phi công trước khi anh ấn vào trên công tắc của
cần điều khiển.
Chiếc
thiết giáp được gắn thêm vào nhanh chóng biến đổi khi nhận được lệnh từ phi
công và kịp thời bảo vệ phần đầu và phần trên của bả vai với một tiếng chấn động
nhẹ. Kiếm của Helvi đánh trúng phần thiết giáp được nâng lên và trượt xuống
sang bên với một vài đốm lửa chóe lên. Thiết giáp đã được gắn thêm vào chuyển động
được là nhờ vào ma thuật cường hóa để bù đắp cho phần chuyển động yếu ớt, trình
diễn ra khả năng phòng thủ mạnh mẽ chịu đựng được một đòn tấn công trực diện.
“Tốt
lắm. Kế tiếp, hãy thử tấn công mạnh hơn tý nữa.”
“Không,
đợi đã, đợi ta kiểm tra lại kết quả đã… Nó ngốn khá nhiều mana; cuối cùng thì
đây cũng chỉ là một mẫu thử nghiệm. Có thể trang bị phòng thủ lại ngoài mong đợi
là một kẻ tham lam ăn mana? Khả năng phòng thủ của nó rất mạnh mẽ, nhưng chuyển
động của nó không có trôi chảy tý nào, ta sẽ báo tin này lại cho Ernesti… Được
rồi, xin lỗi vì bắt phải đợi, hãy cố gắng thử tấn công ở những góc cạnh khác
nhau thử.”
Nói
về mặt cấu trúc, dẫn động ma thuật cường hóa sẽ mạnh mẽ tiêu thụ rất lớn mana, nên
bản thiết kế đã từ bỏ việc dùng nó phòng thủ trong một khoảng thời gian dài,
chuyển sang phương hướng là làm chệch đi đòn tấn công trực diện để giảm thiểu
đi lượng mana tiêu thụ. Các bước này đã được thiết lập từ trước chỉ cần nghiêng
sang một bên là có thể được.
Helvi
hung dữ đâm mạnh một lúc sau và tất cả những đòn đó đều thất bại. Cô trở nên phấn
kích hơn và bắt đầu nghiêm túc lên. Mặc dù Edgar đã sử dụng thiết bị phòng thủ,
thì đây cũng cuộc chiến đấu giữa hai Hình Bóng Kỵ Sĩ và bất cứ một sai lầm nào
đều có thể mang đến sự nguy hiểm. Nhưng cả hai người bọn họ đều không có quan
tâm đến điều này. Helvi ‘tin tưởng’ vào Edgar sẽ gạt đi được các đòn tấn công của
cô và Edgar liền đã không phụ sự mong đợi của cô. Niềm tin tưởng lẫn nhau của họ
từ mỗi lần thử nghiệm trang bị tới thành mỗi cuộc tập huấn chiến đấu tập huấn.
“…Luôn
cảm thấy rằng bên kia thật là khủng bố đây.”
Ở
hai cỗ máy đang trong chế độ chiến đấu cách đó không xa, Dietrich đang tiến
hành thử nghiệm các trang thiết bị khác. Helvi ngày càng ít do dự hơn vào mỗi
đòn tấn công của cô và các đòn tấn công đột kích của cô ngày càng trở nên gay gắt
hơn, tình hình là ngày càng tăng lên theo thời gian. Anh thầm chúc phúc rằng
Edgar sớm tai qua nạn khỏi và chuyển hướng cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu đỏ yên lặng
hướng tới bia ngắm.
“Được
rồi, mình cũng nên làm thôi…”
Cỗ
máy Guyale theo sự điều khiển của Dietrich vung lên một nắm đấm. Lúc đầu thoáng
nhìn lướt qua, cứ tưởng như là anh không mang theo trang bị gì, nhưng điều kỳ lạ
ở ở khoảng cách dài giữa nắm đầm và bia ngắm mà anh nhắm tới. Khi cánh tay của
cỗ máy lại không có duỗi dài ra, tự nhiên cũng không đấm trúng tấm bia ngắm, nắm
đấm của cỗ máy quá ngắn. Thật khiến người ta phải thắc mắc rằng tại sao anh lại
làm điều vô bổ như vậy.
Tất
nhiên, anh ta không thể làm ra động tác như vậy mà không có hàm ý gì cả. Ngay
khi cánh tay đã đạt đến tốc độ tối đa, một miếng kim loại từ bao tay sắt ở dưới
nắm đấm, nó trông giống như là hai chiếc ở dưới đáy dạng mũi khoan. Nhưng mà tốc
độ của nó không có nhanh, như thế có thể tấn công được ư?
Ngay
tại lúc này liên tiếp tiếng nổ của không khí nén lại phun nổ ra ở đằng sau miếng
thép, phản lực từ vụ nổ đã đẩy miếng kim loại chợt lao lên với tốc độ rất
nhanh, bắn ngay trúng bia ngắm với một tiếng uỵch trầm đục. Bia ngắm được bọc
thép rung rung lên và vang lên tiếng cót két sau vụ va chạm. Cái bia ngắm này
tính ra vẫn khá nặng, điều này có nghĩa là thứ vũ khí này hết sức mạnh mẽ khi
làm bia ngắm rung lên cỡ đó. Nhưng chiếc vũ khí này vẫn chưa biểu hiện ra hết sức
mạnh thực sự của nó.
Dietrich
sau khi đã xác nhận được trúng mục tiêu, liền bóp xuống cò nút được gắn thêm
trên cần điều khiển và thiết bị được cài đặt trên cổ tay của cỗ máy Guyale liền
kích hoạt trận đồ cấp bậc chiến thuật sau khi đã xác nhận được lệnh từ phi
công. Nhìn kỹ thì thấy, một sợi dây thép có chứa đựng dây thần kinh bạc được gắn
chặt với miếng thép và kết nối với bao tay sắt. Ngoài việc truyền tải mana ra,
nó cũng sở hữu lấy tính chất của kim loại, đó chính là tính dẫn điện.
Dòng
điện ma thuật được tung ra thông qua bao găng tay sắt, năng lượng của nó có thể
sánh ngang được với cả sấm sét. Dòng điện hiện tại truyền dẫn thông qua sợi dây
hướng tới về phía mục tiêu, khiến cho mục tiêu chớp lên vài tia lửa điện nóng
trước khi nó kịp phát nổ.
Vũ
khí này được gọi là ‘Lôi Điện Truyền Dẫn’, là tổ hợp bản nâng cấp của Dây Mỏ
Neo với Vũ Khí Hình Bóng, là vũ khí mới nhất trực tiếp kích điện.
“Oaaa,
thật là đáng sợ! Thật là ác độc, bất quá… mình thích.”
Lôi
Điện Truyền Dẫn là một bản vũ khí độc đáo được Eru thiết kế đi ra nó, cũng nằm
trong chương trình Lựa Chọn Vũ Khí. Không giống với Giáp Bảo Vệ Có Thể Chuyển Động
hay là Vũ Khí Sau Lưng được lắp đặt ở bên ngoài, nó được chế tạo nằm ở bên
trong cỗ máy. Bởi vì bản chất của Vũ Khí Hình Bóng là trang bị rời, nên nó chưa
bao giờ được lắp đặt ở bên trong Hình Bóng Kỵ Sĩ bao giờ cả. Việc khắc hoa văn ở
trên các miếng bạc tuy là làm cho nó giảm đi độ bền, đến cấp bậc chiến thuật lại
tiêu tốn nhiều khoảng không gian và lại nặng nề và lại là một trang bị dễ hư hỏng.
Nếu như lặp đặt nó ở bên trong cỗ máy thì chẳng khác nào tăng thêm điểm yếu,
nên chưa bao giờ có chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ nào được thiết kế như vậy để chiến đấu.
Trận
đồ ma thuật lôi điện phực tạp nhiều hơn so mới ma thuật lửa, điều này nghĩa là
công việc điêu khắc lên cần phải nhiều hơn nữa. Đơn giản mà nói là không cần giống
như ngọn lửa bay trực tiếp tới mục tiêu sau khi ngắm bắn là được, ma thuật lôi
điện cần phải có vật dẫn trực tiếp nó.
Tuy
nhiên, Lôi Điện Truyền Dẫn đã giải quyết được vấn đề này nhờ có dây mỏ neo. Sau
khi bắn trúng mục tiêu với sợi dây thép, dòng điện sẽ trực tiếp truyền tải qua
nó, như thế sẽ tiết kiệm được các linh kiện có trận đồ liên quan đến con đường
truyền dẫn để tấn công hơn. Điều này không chỉ làm cho Vũ Khí Hình Bóng có kích
thước nhỏ hơn, cũng thành công luôn trong việc đem nó bỏ vào bên trong cỗ máy.
Tuy
nói là như vậy, nhưng chỉ với trang bị cận chiến và có cỡ giáp lớn như Guyale mới
có thể mang nổi. Nếu như muốn lắp đặt nó lên trên Karrdator, thì cần phải có cải
tạo lại quy mô lớn áo giáp mà lại không mang lại hiệu quả cao.
“Chuyển
động của cánh tay có vẻ nặng nề… Nhưng đòn tấn công lại ẩn giấu đi, đây là một
tính năng rất tuyệt vời.”
Ưu
điểm lớn nhất khi chế tạo loại trang bị Lôi Điện Truyền Dẫn là rất khó có thể phân
biệt nó được từ vẻ ngoài của nó. Vũ Khí Hình Bóng này lại được kết hợp nằm
trong sự bảo vệ mạnh mẽ của lớp giáp bảo vệ của bao tay sắt, thế nên nó bền lâu
hơn các phiên bản cầm tay khác. Dòng điện mạnh mẽ đột kích khi mà kẻ thù ít lưu
ý nhất, đây đúng là một thứ vũ khí ma quỷ.
Ngoài
Giáp Bảo Vệ Có Thể Chuyển Động và Lôi Điện Truyền Dẫn ra, bọn họ còn thiết kế
ra nhiều trang bị lựa chọn khác và đang thử nghiệm lấy nó, nhưng hầu hết chúng
đều là lấy thành quả thất bại cả. Thế nhưng tự chính mình suy nghĩ và thiết kế
lại bản thiết kế, vũ khí của bọn họ ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.
Và
trong suốt thời gian này, một loạt chiếc Karrdator thường xuyên xuất hiện kèm
theo các trang bị lạ ở xung quanh Học viện Phi công Laihiala.
---------------------------------------------------
“Được
rồi – theo như thường lệ thủ tục kiểm tra nào. Đầu tiên là hoạt động… Lò Chuyển
Đối số 1, Lò Chuyển Đối số 2 đều hoạt động ổn định cả. Nhìn xem mức độ phân phối…
tham số đều an toàn cả.”
Chid
lần nữa kiểm tra đọc các chỉ số ở trên màn ảnh trước ghế ngồi phi công. Khi cậu
đang làm điều này, tiếng động cơ Lò Chuyển Đổi Mana vang lên tràn khắp cả
khoang điều khiển, âm thanh chuyển từ vo ve sang ầm ầm đủ lớn để lay động cả
không khí. Sau đó nó lắng dịu xuống và duy trì ở mức độ ổn định.
“Đã
hoàn tất việc kiểm tra Động Cơ Ma Thuật —! Chuỗi dây tinh thể hoạt động ổn định
– được rồi, Tzen-chan, mau mở mắt ra nào—!!”
Sau
khi tiếng la hét đầy tự tin của Ady kết thúc, ở ghế điều khiển phía trước bức
tường sáng lên một tia sáng chói lọi. Không đúng, sáng chói lên chỉ là do hai
người bọn họ đã quá quen thuộc với bóng tối mới vậy thôi. Cái bức tường đó
chính là – Khung màn hình hiển thị lên hình ảnh mà đôi mắt của Tzendorg thu nhận
được – các thợ máy đứng ở một khoảng cách quen thuộc mà xem quá trình này, và
cùng với đề phòng sự cố Karrdator đứng ở phía một bên.
Ở
giai đoạn thời gian trước khi Tzendorg không thể hoạt động được bởi vì không có
đủ lượng mana cung cấp. Để khắc phục được việc này, bọn họ đã gắn thêm một Lò
Chuyển Đổi Mana nữa, đó là một điều chưa từng có bao giờ trước đây trong lịch sử
cả. Tuy rằng quy mô của dự án rất lớn, nhưng cùng với sự nổ lực của các thợ máy
rèn , bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành được sự thay đổi này.
Mới
gần đây, Chid và Ady đã dành rất nhiều thời gian cho công việc thử nghiệm.
“Chúng
ta sẽ tăng nhanh tốc độ chạy ngày hôm nay, phải không? Fufu, chính là giờ khắc
này Tzen-chan sẽ thể hiện ra khả năng thực sự của nó!”
“Anh
sẽ ghi nhận điều đó sau khi kết quả hoàn thành thành công, chỉ cần kiểm tra lại
chi tiết mà cỗ máy đã ghi lại. Anh nhờ cả vào em đó.”
Ady
lại một lần nữa nắm chặt lấy cần điều khiển và chậm rãi đẩy bàn đạp xuống, khiến
cho cỗ máy Tzendorg bắt đầu đứng lên. Hai Lò Chuyển Đổi Mana liên tục bơm không
khí vào bên trong và đẩy khí ra kèm theo tiếng kêu rít nhau khi các miếng áo
giáp ma sát lại với nhau một cách ầm ĩ. Con ngựa đang ở tư thế ngồi chợt đứng
lên khi chuỗi dây tinh thể co rút lại. Bàn chân nặng nề của nó giẫm đạp lên
trên mặt đất, chống đỡ cho thân thể khổng lồ của nó đứng lên. Tzendorg di chuyển
một cách mạnh mẽ mà không có dấu hiệu nào của việc lảo đảo cả. Những sợi dây
xích đang giữ lấy cỗ máy chợt bung hết ra từng cái một, giải thoát con quái vật
này khỏi sự trói buộc.
Cặp
sinh đôi điều khiển rất vững chắc. Sử dụng khả năng Điều Khiển Trực Tiếp mà Eru
đã đích thân dạy cho họ với mong muốn bọn họ trợ giúp cho Động Cơ Ma Thuật, để
có thể hoàn toàn thuần hóa được con Nhân Mã này. Cỗ máy Nhân Mã này không bình
thường chút nào và khái niệm hai phi công cùng điều khiển đối với phi công bình
thường thì đây mà một điều không mấy dễ dàng. Cặp đôi phi công điều khiển hiện
tại thật là may mắn khi chưa bị thói quen điều khiển đời trước bám sâu vào
trong bản năng của họ như các phi công bình thường khác khi điều khiển Hình
Bóng Kỵ Sĩ.
Tzendorg
hơi chuyển động phần thân thể của nó sau khi đứng lên như thể đang kiểm tra lại
tình hình. Sau khi đã hoàn thành xong việc kiểm tra lại, nó bắt đầu chậm rãi sải
chân bước về phía trước. Cỗ máy này có trọng lượng gấp đôi 2 lần trọng lượng
tiêu chuẩn của các cỗ máy khác, cho nên không thể nghi ngờ gì được rằng các bước
chân của nó cũng nặng nề như vậy, mỗi khi nó di chuyển mặt đất đều lắc lắc rung
lên. Trước đôi mắt đề phòng của đám đông, nó đã đi theo phong cách của mình mà
rời khỏi công xưởng.
Và
cuối cùng, thân hình của nó đã được phơi chiếu dưới ánh sáng mặt trời.
Vỏ
ngoài màu xanh đen chưa có thêm gì và một chiếc sừng đơn độc nhô ra từ ngay
trên đầu của nó phản chiếu lại ánh sáng mặt trời. Hình của của một con người được
liên kết với một con ngựa như thế này chỉ có thể dùng từ ‘Hùng vĩ và mạnh mẽ’ để
miêu tả nó.
Tuy
nhiên, khung cảnh chuyển động đã kết thúc tại đây khi một nụ cười nguy hiểm từ
chiếc loa của Tzendorg vang lên, khiến cho mọi người ở đây đều bốc lên một cảm
giác thật xấu. Đúng như điều mà bọn họ sợ hãi, chân sau Tzendorg bắt đầu cào
cào lên mặt đất, giống như một con ngựa đang sẵn sàng để xuất phát.
“Ừ,
fufufu, hết tốc độ phóng lên về phía trước nào — !!”
“A,
chết tiệt! Ít nhất hai tên nhóc này phải xem xét tình hình xung quanh chứ, mọi
người mau rời khỏi nơi này mau —!”
Không
có khái niệm nào về Hình Bóng Kỵ Sĩ đúng là một thuận lợi cho cặp sinh đôi, nhưng
không có hoàn toàn khái niệm nào không hẳn là một điều tốt. Bọn họ không hề chần
chừ chút nào mà phóng bay cỗ máy chạy băng băng ra khỏi công xưởng. Ngay khi
các thợ máy đang hoảng hốt chạy trốn, Tzendorg đã bắt đầu phóng nhanh đi như một
con ngựa, để lại mọi người chết lặng cả người đằng sau lớp bụi bặm.
“Quá
nguy hiểm! Chết tiệt!! A, hai tên nhóc này đúng là bạn của cậu nhóc kia mà!! Tất
cả bọn họ đều giống nhau hết!”
“Hmm,
ở phóng hết tốc độ mà chạy thì động tác không có vấn đề gì cả, làm tốt lắm.”
“Ừm…Hử,
Eru, anh nghĩ đó không phải là điều cần quan tâm ngay lúc này—”
Liếc
nhìn một cái to và nhỏ ngửa đầu nhìn bầu trời tư thế, Tzendorg đã lao ra ngoài
đột kích học viện nhưu là một viên đạn.
Được
trang bị lên chuỗi dây tinh thể khiến cho cỗ máy không có bị quá tải và hai Lò
Chuyển Đổi Mana đã cung cấp một lượng lớn mana cho hoạt động của cỗ máy,
Tzendorg lao ra chạy mà không có tín hiệu giảm bớt tốc độ tý nào. Khung cảnh
xung quanh chớt hiện lướt ngang qua khiến cho cặp sinh đôi tràn đầy phấn khởi.
“Tuyệt
vời, tuyệt vời! Tzen-chan thật là nhanh!”
“Haha!
Thật là sáng khoái! Điều này quá tốt, Tzendorg! Được rồi, chúng ta hãy lượn
ngay một vòng xung quanh khu rừng nào!!”
“Đồng
ý cả hai tay!!”
Sau
khi Chid và Ady trở về từ trò chơi chạy vòng quanh của họ, bọn họ đã được đón
chào bằng nắm đấm sắt của Lão Đại.