Ngày tiếp theo, tôi tỉnh dậy vào lúc mặt trời mọc.
Phải nói kể từ khi đặt chân tới một thế giới khác, hôm
nay là ngày đầu tiên tôi thức dậy với một cảm giác thoải mái. Chiếc giường quả
là một thứ tuyệt vời. Trên chiếc giường êm ái ấy, tôi khỏa thân với chiếc khăn
cuốn quanh hông, và bên cạnh tôi là Lily, người vẫn khỏa thân ngay từ lúc đầu.
Hở? Nghe đến đây, thấy có gì đó kỳ kỳ, không phải
tình huống này rất đáng nghi sao?
Thôi được rồi. Tôi không hề làm gì để phải cảm thấy
tội lỗi cả. Đó là vì tôi là một quý ông. YES với Lolita, nhưng NO với việc đụng
chạm. Tôi thật sự không phải một lolicon, nghiêm túc đấy. Lily mời tôi ở lại
căn lều, nên tôi chỉ đáp lại lòng tốt ấy thôi. Có lẽ vì cô là một người có trái
tim nhân hậu, nên Lily không hề bận tâm tới việc tôi có làm phiền cô ấy hay
không.
Tất nhiên, tôi không có ý định sẽ chỉ là bên nhận
lòng tốt. Tôi cũng có dự định sẽ đáp trả cô ấy, nhưng có hơi quá đáng khi đòi hỏi
từ một người đàn ông không có bất cứ thứ gì không? Nếu tôi trở thành một tên
súc sinh ăn bám thì sao?
Ôi không, tôi đang trở nên tự tin rằng ít nhất tôi
có thể sẽ bảo vệ thiên thần này, không, nàng tiên này. Cũng được thôi. Tôi dự định
sẽ ở lại với Lily, và đối xử cô với tất cả lòng biết ơn và tôn trọng.
“Được, đã tới lúc thay quần áo của mình.”
Tránh không đánh thức Lily, tôi bước xuống giường
và rời căn lều.
“un, có vẻ khá hơn đấy, mình đoán thế…”
Nhưng tôi không thể nói là có đúng với những gì tôi
mong đợi hay không.
Mặc dù tôi đã biết từ lúc giặt đám quần áo đã trở
nên tối sẫm bởi máu và bùn đất này, rằng chúng sẽ không thể quay trở về màu trắng
ban đầu được, mặc dù đã trắng hơn một chút.
Cơ bản là chúng vẫn dơ. Thậm chí còn có cả mấy cái
lỗ nhỏ nữa. Nếu tôi đi loanh quanh với cái áo này trong thế giới cũ, tôi sẽ bị
tố cáo ngay lập tức.
“Không hẳn là mình có lựa chọn nào khác….”
Tôi đã lên kế hoạch sẽ vào làng hôm nay, nhưng ít
ra tôi cũng cần một bộ quần áo để tới đó.
Lily không quan tâm cho dù tôi có mặc độc nhất cái
quần đùi, hay chỉ quấn một cái khăn tắm đi nữa, nhưng đó là một ngoại lệ.
Những người ở thế giới này mặc những bộ đồ bình thường.
Tôi đã nhìn thấy ở phố cảng. Như vậy, tôi cũng phải ít nhất là mặc một cái gì
đó đàng hoàng. Dù thế, tôi cảm thấy thà không mặc gì còn hơn mặc thứ này.
Nhưng cho dù tôi có than phiền thế nào đi nữa, nó
cũng không trắng sáng hơn được. Bất đắc dĩ, tôi phải mặc bộ quần áo giẻ rách mà
tôi đã quen mặc này.
“Giờ thì, làm thế nào để mình có thêm quần áo
đây----“
Trong khi tận hưởng bầu không khí với hơi lạnh nhẹ
nhàng buổi sáng sớm này, tôi ngồi xuống một trong những chiếc hộp trong lều và
suy nghĩ trong tư thế của Rodin.
(T/L: cậu bắt chước tư thế của Auguste Rodin, người
trên bức tượng Người suy nghĩ. Wiki để biết thêm chi tiết)
Trong lúc đang nghiền ngẫm,
“Ah, Kurono, chào buổi sáng.”
Lily tới.
“Ừm, chào buổi sáng.”
Tôi sẽ giữ bí mật rằng tôi đã mém thốt lên [chào buổi
sáng, công chúa]
“Anh ngồi trên chiếc hộp kho báu làm gì vậy?”
“Hộp kho báu?”
Chẳng phải đây chỉ là chiếc hộp bình thường sao?
Đứng dậy, tôi kiểm tra chiếc hộp thật kỹ. Hiểu rồi,
nó có một cái lỗ khóa.
“Thứ gì bên trong vậy?”
“Không biết nữa.”
Thấy Lily lắc nhẹ đầu thắc mắc, tôi đột nhiên cảm
thấy phấn khởi bên trong.
“Chẳng phải một chiếc hộp kho báu bí ẩn rất thú vị
sao? Hơn nữa, chủ nhân của nó là một pháp sư. Một chuyện như thế này có thể xảy
ra nơi đây, quả là một thế giới kỳ diệu!”
Tất cả những thứ trong đây, trừ Lily, đều của một
pháp sư già từng sống tại nơi này.
“Anh đang tính mở nó ra sao?”
“Đúng vậy, thứ này không khiến cậu tò mò à? A, hay
là mở nó ra là điều không tốt?
“Mở nó ra đi!!”
Lily đột nhiên nhìn tôi với một ánh mắt đầy kỳ vọng.
Bị nhìn như thế bởi Lily, tôi lập tức cảm thấy tràn đầy động lực.
“Được rồi! Để đó cho tôi!”
Tràn trề sinh khí, tôi đối mặt với chiếc hộp bí ẩn.
Cho dù nhìn thế nào đi nữa, chiếc hộp này được làm
bằng gỗ. Chỉ cần phá vỡ thôi là mọi chuyện sẽ xong, nhưng tại những thời điểm
thế này, bạn phải tỏ ra thông minh. Tôi nghĩ tốt hơn là chỉ nên phá huy chỗ ổ
khóa.
“fuun!!”
Vậy nên, trước tiên, tôi thử mở nó chỉ với sức mạnh
thể chất. Cái hộp giống với những cái xuất hiện trong những game RPG. Dù thế,
không hề có một nào để bám tay vào, nhưng với sức mạnh hiện tại của tôi thì---
“tsk!?”
Thời điểm tôi vận sức, cũng là lúc một luồng điện
chạy xuyên qua chỗ tay tôi đang chạm vào. Giật mình, tôi rút vội tay lại, nên vết
thương nó gây ra không đáng kể.
“Một cái bẫy, không, có vẻ như nó được bảo vệ bởi
ma thuật.”
“Kurono, anh không sao chứ?”
“Aah, không sao cả. Nhưng, đúng như những gì chờ đợi
từ một chiếc hộp kho báu của pháp sư?”
Nếu nó được bảo vệ tốt như thế, thì nó nên chứa một
kho báu khổng lồ hơn cả tôi hy vọng.
Hy vọng đầu tiên: thật nhiều vàng và bạc. Hy vọng
thứ hai: Những vật phẩm ma thuật mạnh mẽ. Hy vọng thứ ba: Quần áo (cỡ nam XL).
“Liệu có phải một mimic?----” (T/L: liên quan tới
quái vật D&D)
Như tôi định nói, tôi bất ngờ có một cảm giác xấu.
“Lily, trong đây sẽ không chứa một một thứ gì đó
nguy hiểm không nên được giải thoát, như một con quái vật chứ?”
“Nó không chứa bất kỳ quái vật nào đâu.”
“Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa, sẽ không có vấn đề gì
chứ?”
“Cứ mở đi!!!”
Một lần nữa, cặp mắt long lanh đầy hy vọng ấy, tôi
không thể chờ được nữa. Được rồi, tôi không thể bỏ nó ở đó chỉ vì cảm thấy sợ
được.
“Nếu nó được bảo vệ bằng ma thuật, vậy tôi cũng sẽ
dùng ma thuật---- Hắc hóa!”
Chạm vào chiếc hộp với cả hai tay, tôi giải phóng
ma thuật đen với toàn bộ sức mạnh.
Cho tới giờ, tôi chỉ mới dùng nó trên vũ khí, hoặc
những vật hình trụ khác, nhưng nếu hắc hóa thành công, nó sẽ hủy sự ảnh hưởng của
luồng điện ma thuật.
Tôi có thể điều khiển mà không cần chạm vào nó, như
ném nó đi chẳng hạn. Mặc dù với sự giúp đỡ của Hắc hóa, nhưng tôi không rõ là
có thể làm những thứ như tự động mở khóa hay không, vì tôi chưa từng điều khiển
thứ gì có một cơ cấu cơ khí như một ổ khóa.
“Được rồi, Hắc hóa thành công—Nhưng mình không thể
giải quyết cái khóa.”
Tôi không hiểu cấu trúc của ổ khóa, hoặc hình ảnh của
nó không rõ ràng. Tôi hiểu rằng tôi không thể điều khiển được nó và mở chiếc hộp
bằng cách này.
“Vậy nên, mình nghĩ là phải trực tiếp tác động tới
nó.”
Bởi vì cái bẫy điện kia đã không còn, tôi có thể
dùng sức của mình lần nữa, nhưng có vẻ việc này sẽ không thành công vì chiếc hộp
trông như đã được gia cố hơn mức bình thường.
Vậy, hay là tôi nên dùng chỉ ma thuật hồi phục thôi
thì sao, loại phép chuyển đổi năng lượng đen thành một chất lỏng dạng thạch để
chữa trị vết thương mà tôi đã dùng lúc trước.
Nếu dùng thứ đó, tôi có thể rót năng lượng ma thuật
vào cái lỗ khóa, làm cứng ma thuật lại, để nó vừa khít với ổ khóa, rồi vặn nó.
Tôi không được biết trước về cấu trúc của lỗ khóa,
nhưng không quá khó để làm cứng ma thuật bên trong. Tôi sẽ tìm bất cứ động tĩnh
gì trong khi tập trung điều khiển ma thuật---
“Thế nào rồi?”
Bởi vì tôi đã ậm ừ một lúc lâu, nên Lily tới hỏi một
cách lo lắng.
“Được rồi, một chút nữa thôi và --- ohh!!!”
Có phản ứng! Cùng lúc với tiếng *kachiri* vang lên,
chiếc hộp bật mở thành công.
“Mở rồi!!!”
Tiếng reo hò của chúng tôi vang lên cùng nhau,
trong những lúc thế này, phản ứng như vậy cũng hợp lý.
“Được rồi! Mở nó ra đi, Lily!”
“Ừm!”
Hai người chúng tôi mở chiếc hộp với nỗi phẫn khởi
hân hoan.
“Đây, đây là!??”
Là những gì tôi thốt lên, nhưng tôi không hề nhận
ra đó là thứ gì từ cái nhìn đầu tiên. Đó là bởi vì, nó giống như một tấm vải
đen quấn quanh một thứ gì đó.
Dù gì tôi mừng vì nó không phải một mimic.
“Cái này là gì vậy?”
“Tôi cũng thắc mắc đây.”
Một lúc sau, tôi lấy tấm vải ấy ra. Đó là một tấm
áo choàng khá dày và tốt, khá to, và trên hết, một nguồn năng lượng nhẹ phát ra
từ nó.
“Đây…. phải chăng là một cái áo choàng của pháp
sư!?”
Khi tôi trải nó ra, tôi chắc chắn đây chính là một
cái áo. Và nó hoàn toàn màu đen. Ngay cả với một người không hế có kiến thức gì
trước đây đều có thể đi đến cùng một kết luận rằng đây đích thực là áo choàng của
pháp sư.
“Kurono, mặc thử đi!!”
“Ồ, được thôi, tôi sẽ thử xem sao!”
Đó là hy vọng thứ ba của tôi. Hơn nữa, nghĩ rằng
đây là một chiếc áo pháp sư khiến tôi càng chú ý hơn.
Tôi mặc vào, và ngạc nhiên thay, độ dài của chiếc
áo như đã được đặt may từ trước cho tôi. Và cảm giác cũng rất tốt. Mặc dù nó
hơi dày, những bất ngờ là tôi không hề cảm thấy nóng nực. Luồng năng lượng ma
thuật bao quanh cơ thể cũng rất dễ chịu, có thể vì chúng cũng cùng một loại ma
thuật đen.
“Sao? Trông tôi thế nào?”
“Ừm! Trông rất tuyệt Kurono!”
“Hahaha, thật ngại quá. Nhưng tôi có thể tự gọi
mình là một pháp sư thực thụ rồi, phải không?”
Tôi không thể bay trên một cây chổi, nhưng chắc chắn
có thể dùng ma thuật.
“Đúng vậy! Kurono là một pháp sư!”
“Vậy sao? Vì Lily đã nói như thế, nên từ lúc này,
tôi là một pháp sư, không, là một hắc pháp sư!”
Mặc dù tôi hơi bị cuốn vào niềm vui một chút, nhưng
dẫu sao, tôi sự định sẽ gọi mình là hắc pháp sư từ lúc này.