Bên trong chiếc hộp kho báu ấy cũng có cả một cặp
dao và một cây đũa phép. Chúng có vẻ như là những món đồ yêu thích của pháp sư
kia, và thuộc một đẳng cấp cao.
Tôi đã từng gặp một pháp sư thực thụ với áo choàng
và gậy phép. Tôi cũng đã từng dùng Ma thuật bảo vệ lên áo cùng Ma thuật nâng cấp
và cay đũa phép hư không trong vài trận chiến, vậy nên, tôi cũng có thể phần
nào so sánh với những dụng cụ này.
Như thường lệ, khi một trân chiến kết thúc, tất cả
các vật phẩm của tôi đều bị thu lại, cả chiếc mặt nạ nữa. Bỏ qua những ký ức
kinh khủng kia, chiếc áo này tạo cảm giác tốt đẹp hơn những cái trước đó, còn với
cây đũa phép, có vẻ như nó được làm để sử dụng ma thuật đen, ngay cả tôi cũng dễ
dàng sử dụng được nó.
Con dao chắc chắn là một Vũ khí Ma thuật, tôi không
rõ nó có kỹ năng hay ma thuật nào hay không, vậy nên, tôi cần phải kiểm tra nó.
Chiếc đũa phép thường được dùng bởi những pháp sư. Không phải ai cũng có thể sử
dụng được nó, nếu không phải pháp sư. Có vẻ như nó cũng không thua kém những
chiếc có sở trường về Lửa hoặc Nước.
Tình cờ thay, tôi có ma thuật đen, và Sariel có ma
thuật trắng. Năng lượng ma thuật chuyển đổi màu sắc của nó theo tính chất
nguyên tố, mà nó sử dụng, như màu đỏ với lửa, và xanh với nước… Năng lượng ma
thuật có thể dùng ‘lửa’, ‘nước’, ‘gió’, ‘sét’. Tôi có một vài thông tin về ma
thuật, mặc dù là trong lúc bất tỉnh. Đa phần, nhờ vào ảnh hưởng của thí nghiệm
tái cơ cấu cơ thể, tôi có thể hiểu và thích nghi khá tốt.
Tôi đứng phắt dậy, khi chạm vào chiếc đũa, tôi có một
cảm giác, và bất ngờ hiểu ra cách sử dụng nó. Cứ như chiếc đũa này được làm để
dành riêng cho tôi vậy. Có lẽ, là do người pháp sư đó, cũng có cùng một dạng sức
mạnh ma thuật giống tôi, nói cách khác, là một “hắc pháp sư”.
Dù sao, thì tôi cũng đã có thể ăn mặc đàng hoàng tới
ngôi làng, tôi thực sự rất mừng, may mắn lại mỉm cười với tôi một lần nữa.
Nhưng tôi vẫn cần phải chú ý, để phòng chiếc quần đùi này không rơi ra hoặc bị
rách. Ngôi làng là thứ tôi hằng mong mỏi, nhưng tới đó với một bọ dạng thô thiển
thì không hay cho lắm, vậy nên, kiếm quần áo là ưu tiên hàng đầu của tôi.
“Được rồi! Ta đi nào, dẫn đường đi Lily.”
“Ừm!”
Với những hy vọng sáng sủa, tim chúng tôi đập mạnh.
Với Lily là một người dẫn đường, chúng tôi khởi hành.
Nơi chúng tôi nhắm tới được gọi là ‘Làng iruzu’. Sau
khi băng qua một khu rừng rộng lớn, chúng tôi đã tới được đường chính. Con đường
phía trước chúng tôi khá rộng; vậy nên, ngôi làng chắc hẳn cũng sẽ lớn phù hợp
với con đường này.
Những công dân tại ‘Lục địa Pandora’ đều có trình độ
trung bình, thế nên, ngay cả khi nơi đây có một con đường, nó cũng được làm từ
nhựa đường, hoặc đá. Nó được làm từ đất. Còn đường rộng đến hai xe kéo có thể
cùng đi qua, đây chắc hẳn là đường chính.
“Làng Kwarl nằm ở hướng này.”
“Hiểu rồi, thì ra các ngôi làng đều nối với nhau bằng
con đường này.”
Làng Iruzu là ngôi làng gần với căn lều của Lily nhất;
nó vẫn sẽ tốn cả nửa ngày đường để tới thậm chí cả khi bay. Nó trông như nào,
tôi không thể biết nếu tôi không đi bộ tới. Làng Kwarl thì gần thứ hai.
“Cậu có nghĩ chúng ta có thể tới làng Iruzu trước
trưa không?”
“Chắc là được.”
Chẳng có lý do gì phải vội, vậy nên chúng tôi bình
thản bước đi. Tôi bước lên phía trước trong khi nắm lấy tay Lily, và cho cô ngồi
nhờ trên vai tôi. Dưới bầu trời trong veo, chúng tôi cứ thế mà đi về phía trước.
“Từ nãy đến giờ chừa hề thấy có ai đi qua đây.”
Đã hai tiếng kể từ khi chúng tôi đặt chân đến con
đường này, nhưng chúng tôi chưa gặp mặt ai cả. Không lẽ việc giao thương giữa
các làng không diễn ra thường xuyên? Không, nếu đây là kỷ nguyên hiện đại, chắc
chắn nơi đây đã tràn ngập xe và tàu điện, nhưng ở thời trung cổ này, có lẽ chỉ
có những thương gia hoặc những lữ khách mới ra có việc phải ra khỏi làng thôi?
Nếu tôi sống ở đây, tôi khắc sẽ hiểu. Nghĩ về điều đó lúc này cũng vô ích.
Trong lúc còn đang mơ nghĩ, tôi cuối cùng cũng nhận ra một tòa nhà phía trước.
“O~, cuối cùng, ngôi làng đây rồi, hở?”
Tôi chạy tới trước với một sự hăng hái cao độ; nhân
tiện, Lily vẫn đang ngồi trên vai tôi. Đó là một căn nhà nhỏ bằng gỗ; có dấu hiệu
về người ở bên trong. Tuy nhiên, kích cỡ của căn nhà thật buồn cười.
“Thật là quá nhỏ.”
Đó là một căn nhà gỗ, làm tôi nhớ lại bộ phim
“hobbit”. Căn nhà chỉ tới cổ họng của tôi, trần nhà thấp, có thể dễ dàng chạm
vào được.
“Kurono, đây chính là---“
Ngay khi Lily định nói, tôi nhận thấy một sự hiên
diện gần đây, và tôi liếc nhìn về hướng đó. Từ bóng râm của căn lều, một Goblin
với một cái lưỡi liềm trên tay bước ra.
“Một tên sống sót từ cuộc trừ khử hôm qua?”
Nhưng thứ quần áo ấy, thì không giống. Chúng mặc một
thứ quần tồi tàn và cũ nát từ trên xuống dưới. Nhưng, con quái vật ở đây, có lẽ
chính là người sống trong căn nhà này. Tôi đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu,
chuẩn bị tung ra một cú [Súng săn] bất cứ lúc nào.
“Gì thế, người thanh niên kia? Ngươi là người quen
của Lily sao”
“Cái gì?”
Tên yêu tinh mở đầu cuộc nói chuyện bằng tiếng Nhật
rất thành thạo. Không, nó đang nói thứ tiếng của thế giới thôi, chỉ là trí não
tôi tự hiểu là tiếng Nhật nhờ vào thí nghiệm tái cơ cấu kia, nhưng nó không phải
vấn đề lúc này.
“Xin chào!”
“À, chào. Hình như hôm nay cô không tới đây để bán
thuốc nhỉ?”
“Đúng vậy, hôm này-“
Cuộc nói chuyện bắt đầu giữa Lily và tên yêu tinh
kia, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Đây là một cách giao tiếp thân thiện
sau khi mới hôm qua mình đã quét sạch đồng loại của nó sao?
“A, ưm, xin lỗi?”
Dù sao thì bầu không khí này cũng không đẫm mùi
căng thẳng, vậy nên tôi thả lỏng cơ thể, và thử nói chuyện với hắn.
“Được rồi, giờ nghĩ lại, chưa từng thấy một câu
thanh niên nào ở đây cả. Được đấy, nếu Lily đã mang cậu tới đây, vậy thì cậu hẳn
không phải người xấu.”
“Tôi là Kurono Maou. Hân hạnh được làm quen.”
Tôi không hiểu sao tôi lại phải tỏ ra lịch sự với
tên Goblin này, giới thiệu bản thân một cách tôn trọng.
“Ta được gọi là Wats, hân hạnh được biết ngươi.
Nhân tiện, ngươi có họ, vậy ngươi là một nhà quý tộc sao?
“Quý tộc?”
“Ông thấy đấy, Kurono là một pháp sư!”
“A, nghe cô nói, đúng là trông hắn ta cũng giống một
pháp sư lắm đấy chứ.”
“Ông thấy đấy, hôm qua anh ấy còn giúp tôi thanh trừng
yêu tinh.”
“Thế cơ à? Chúng cứ nhởn nhơ quanh đó, nên ta đang
tính phải lên núi để đi săn, nhưng, các người thật sự đã cứu ta, cảm ơn ya~”
Một yêu tinh tỏ ra thờ ơ với một cuộc thanh trừng
yêu tinh, ông ta là loại yêu tinh gì vậy chứ.
“Này, Lily, người này, không phải yêu tinh sao?”
Tôi hơi lưỡng lự khi hỏi thẳng Wats, vậy nên tôi
thì thầm với Lily.
“Ông ta là yêu tinh sao?”
Lily thờ ơ đáp lại với khuôn mặt như đang nói “Sao anh
lại hỏi một câu như thế?”
“Này, cậu thanh niên, cậu có biết tý gì về những
quái vật không?”
“Cái-, ưm, tôi sẽ rất vui nếu có ai đó giải thích
cho tôi.”
“Ah, aah, trong mắt của ta, các yêu tinh đều khác
nhau, nhưng trong mắt của những chủng loài khác, chúng ta trông không có vẻ gì
là khác biệt.”
“Vậy nên, cho dù là một yêu tinh, nhưng ông khác với
những tên bị tiêu kia phải không?”
“Đúng như mong đợi từ một pháp sư, câu hiểu chuyện
nhanh đấy.”
Tên yêu tinh đang cười này, trong rất giống với những
tên mà tôi đã giết, nhưng nói chuyện với hắn một cách bình thường thế này, quả
thật hắn khác với bọn chúng. Cho dù bên ngoài như một yêu tinh, nhưng bên trong
lại như một con người như tôi.
“Làng Iruzu, có phải là một làng yêu tinh không?”
“Không, loài người, người thú, và rất nhiều chủng tộc
khác chung sống ở đó, cậu thanh niên, mới tới đó lần đầu à?”
“Phải, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, và tôi
không biết rất nhiều thứ.”
Đúng vậy, tôi không hề muốn nói dối.
“Vậy sao, được rồi, những chủng tộc trong khu vực
này rải rác khắp nơi, vậy nên, những ngôi làng với nhiều chủng loài sống bên
trong là rất phổ biến xung quanh đây. Ta chưa từng tới một ngôi làng nào mà chỉ
có một chủng loài sinh sống. Một con người, tới nơi này lần đầu tiên, chắc chắn
sẽ không khỏi ngạc nhiên.”
Chính xác, vậy là nơi đây có những ngôi làng đa tộc
và đơn tộc tồn tại, tôi đã nghĩ rằng chỉ có con người mới sống trong một xã hội
như làng mạc, nhưng có vẻ như những quái vật có thể nói và có trí thông minh
như Wats cũng được đối xử như một con người bình thường.
Những ngôi làng đơn sắc tộc khá hiếm, nhưng những
ngôi làng đa sắc tộc thì rất phổ biến ở đây, vậy nên có khả năng họ sẽ chấp nhận
tôi vào xã hội của họ. Wats đang nói chuyện với chúng tôi rất lịch sự, tôi nghĩ
là bởi vì do tôi đi cùng với Lily.
“Được rồi, những người ở đó đều là người tốt, cậu sẽ
sớm quen với họ thôi, và cũng có nhiều con người như cậu vậy đó. Cứ tiếp tục đi
theo con đường này, cậu sẽ tới giữa làng. Và cậu còn được hộ tống bởi Lily nữa
mà; họ sẽ để cậu vào làng dễ dàng thôi.”
“Vậy sao, cảm ơn ông rất nhiều.”
Tôi muốn hỏi thêm nhiều thứ nữa, nhưng không nên
làm phiền người ta quá. Tôi rồi sẽ hỏi một ai khác.
“Rồi, cảm ơn cô rất nhiều vì chỗ thuốc trước nhé.”
“Ừm, tạm biệt~~”
Sau khi vẫy chào Wats, người dân làng đầu tiên tôi
gặp. Chúng tôi tiến đến trung tâm ngôi làng.