projects

Kuro no Maou - Arc 2 - Chap 21

Với một giọng phấn khích, tôi đề nghị đi tới bàn đăng ký, nhưng hương thơm của thức ăn tại sảnh của Hội khiến bụng tôi và Lily réo lên liên tục.
“Chúng ta hãy ăn cái đã!”
“Ừm!”
Sau đó, tôi quay khỏi bàn đăng ký và chuẩn bị ăn bữa ăn đầu tiên của tôi ở đây.
Tại nơi này, dù đã bên ngoài tòa nhà của hội, cũng có rất nhiều những khách hàng và phiêu lưu giả khắp mọi nơi. Ngay cả một người trông rất nguy hiểm với áo giáp và vũ khí cũng thỉnh thoảng có mặt ở đây hay đằng kia, trong những cửa hàng.
Ngay bây giờ, sẽ tốt hơn nếu chỉ tập trung vào một thứ thay vì những khách hàng trông cực kỳ nguy hiểm kia.
“Ưm, cái nào tốt hơn?”
“Ưm, cái nào nhỉ?”
Nhờ vào thí nghiệm tái cơ cấu, tôi có thể hiểu không chỉ ngôn ngữ, và cả những chữ viết, vậy nên tôi không phải chau mày đọc thực đơn.
Có vẻ như Lily chưa bao giờ đến một nơi như thế này, và cũng không biết nhiều về thực phẩm ở đây. Vậy nên chúng tôi bắt đầu suy nghĩ với nhau.
Cách gọi thức ăn ở đây cũng bình thường, sau khi quyết địch thực đơn, bạn chỉ cần gọi món từ những phụ quán. Nghĩ tới việc đó, ở đây có cần tiền tip không nhỉ?
“À, cho tôi gọi món?”
“Tôi tới đây.”
Một nữ bồi bàn với đôi tai mèo tiến tới, hay, tôi nên gọi là một con mèo là một nữ bồi bàn.
Từ đầu đến chân cô phủ một lớp lông mèo tam thể. Khuôn mặt cô giống một con mèo, nhưng cô bước đi bằng hai chân, đầu và thân hình thì gần giống như một con người. Cô thuộc một trong những chủng loài gọi là người thú.
Cô có một cái đầu và mái tóc giống con người, một mái tóc nâu để dài.
 Và cả gương mặt cũng vậy,
“Um----“
Thật thô lỗ khi nhìn cô chằm chằm như vậy, tôi nên gọi món thôi.
Tôi, với trên người không có một xu, gọi món.
“Tổng cộng là 520 đồng bạc.”
Nơi đây sử dụng dịch vụ trả trước, vậy nên mọi thứ sẽ được tính trước. Tôi đột ngột rút ra một đồng vàng trong túi.
“Tôi xin lỗi, nhưng lúc này, tôi chỉ có một đồng vàng thôi, vậy có được không?”
“Nnya! Một đồng vàng! Vậy là được rồi.”
Tôi trao đồng vàng với kích cỡ như đồng 500 yên vào bàn tay của cô người mèo.
“Cảm ơn vì sự ủng hộ của anh, tiến thừa của anh là 9480 đồng bạc.”
Lục trong túi, cô lấy ra chiến đồng bạc lớn, bốn đồng bạc nhỏ, và tám đồng bằng đồng khác trông như đồng mười yên rồi đưa cho tôi.
“Xin chờ một lát.”
Cô nữ bồi bàn quay về bàn thanh toán. Phew, việc gọi món và trả phí diễn ra tốt đẹp, cảm ơn trời.
“Cũng may là chúng ta có tiền. Một thằng vô sản như tôi đã được cứu.”
Lý do tôi có một đồng vàng trong người, là vì Shinoe-san đã cho tôi một khoản thù lao nhỏ cho việc tiêu diệt yêu tinh hôm qua.
Hai mươi đồng bạc tổng cộng, nếu chuyển sang yên Nhật, no sẽ là hai mươi ngàn yên. Tất nhiên, tôi là Lily không có ví. Tôi ném hai mươi đồng bạc ấy vào vùng không gian bóng của mình. Như một nơi để chứa đồ, chỗ này rất đáng tin cậy.
Tôi cũng đã được cho biết trước về hệ thống tiền tệ nơi đây.
Tôi nghĩ nơi này dùng phương thức trao đổi hàng hóa, nhưng thật nhẹ nhõm khi nghe rằng nơi đây sử dụng một hệ thống tiền tệ để trao đổi. Nếu không dùng tiền, việc mua bán sẽ trở nên khó khăn.
Trên hết, tôi vẫn chưa quen với nơi này, tiền ở đây gồm toàn những đồng tiền nặng. Chúng được làm từ vàng, bạc và đồng.
Nói trắng ra, là nơi đây không có đơn vị tiền tệ. Với một lượng tiền vàng lớn, ta có thể đổi thành một đồng vàng, còn với một lượng tiền dưới một vàng, ta có thể đổi thành bạc.
Đồng tiền vàng tôi có là một đồng, nói cách khác, nó tương đương với mười ngàn yên.
Với cách quy đổi ấy, một đồng bạc lớn là một ngàn yên, một đồng bạc nhỏ là một trăm yên, và một đồng tiền đồng là mười yên.
Một đồng vàng bằng mười đồng bạc. Đồng bạc thể hiện một giá trị tương tự như đồng yên. Đồng tiền đồng có thể được dùng dưới mười yên, và với một đồng bạc nhỏ, chúng có hai giá trị ngang nhau và có như giống với đồng bạc được dùng trong thời Edo.
Trong hội, tiền đồng là đồng tiền thường được sử dụng. Tôi cũng đã được thông báo về giá cả của một vài mặt hàng, nhưng trừ khi tôi đi mua sắm một mình, tôi sẽ không thể biết được giá thật ngoài thị trường.
Giá của thức ăn trong hội có vẻ là mức giá bình thường tại mọi hội, do đó, nó trở thành một giá tiêu chuẩn hoặc do tôi nghe thế.
Bữa trưa cho hai người tổng cộng 520 đồng bạc, không phải 520 yên. Giá cả ở đây có vẻ rẻ hơn ở Nhật. Ít ra, nếu nói về thức ăn, thì giá cả ở đây giao động bằng nữa giá tại Nhật Bản.
Tình cờ thay, 200,000 yên hoặc 20 đồng vàng là một khoản tiền khổng lồ, lớn hơn cả thu nhập một tháng trời của nông dân tại làng Iruzu này.
Và tôi bất ngờ được cho một lượng lớn tiền như vậy. Tôi có thể ăn chơi với nó cả tháng. Nếu với một số lượng yêu tinh đó được xử lý bởi một hội, và được thực hiện bởi toàn bộ dân làng, thì 20 đồng vàng sẽ trở nên một số tiền không đáng kể.
Trong hội, nếu hai nhóm cùng có được lợi nhuận, thì sẽ có một cuộc đàm phán. Trên hết, bằng chứng của việc tiêu diệt yêu tinh hoàn toàn đều dựa trên lời khai của Lily, có vẻ như tiên thì không biết nói dối, và lời khai của một tiên nữ rất có giá trị. Tất nhiên, cũng bao gồm cả việc mọi người đều tin tưởng Lily.
Trong khi đang nghĩ thế, thức ăn đã được dọn ra. Trước một dĩa thức ăn nóng hổi và thơm phức này, tôi chẳng còn hứng thú nghĩ về mấy vụ tiền bạc nữa.
Khi cả Lily và tôi đều nói “Itadakimasu”, chúng tôi đều cùng nếm thử đồ ăn. Phải đấy, truyền thống nói “Itadakimasu” và “Gochisousama” đều phổ biến tại cả Nhật và Pandora.
“Ngon thật! Món Doltos này ngon quá.”
“Tuyệt cú mèo!”
Tôi ăn hết cả dĩa thức ăn được làm từ nguồn nguyên liệu bí ẩn nào đó, không hề lưỡng lự.
Sau khi ăn hết mọi thứ, và uống trà nấu từ những lá trà kỳ lạ, tôi thở dài thoải mái.
“Fu~, thật là tuyệt quá đi----“
Trà của Lily trông như trà đen, còn tôi thì giống trà lúa mạch, cả hai khác nhau hoàn toàn, nhưng ấn tượng chúng để lại đều khó quên. Tôi sẽ đi đăng ký tại hội sau khi nghỉ ngơi một chút.
“Phải rồi, Lily, khi chúng ta về nhà hôm nay, có chuyện về tôi mà tôi muốn nói cho cậu.”
“Chuyện của Kurono?”
“Tôi đã tránh né trưởng làng bằng cách nói tôi đến đây vì một tai nạn, nhưng tôi muốn Lily biết sự thật.”
“Thật thế sao? Vậy tôi sẽ lắng nghe!”
“Cảm ơn Lily, có vẻ như tôi sẽ đồng hành với cậu trong một khoảng thời gian dài đây. Giờ thì, đến bàn đăng ký Hội phiêu lưu giả thôi.”
“Ừm! Chúc may mắn!”
Lily chào tôi với một nụ cười, và tôi đứng lên.
Bình luận