Khi tôi tới bàn đăng ký, thì người ngồi ở đấy lại
chính là…
“A, cô phục vụ khi nãy.”
“A, khách hàng lúc nãy.”
Cô hầu gái mèo tam thể là một nhân viên trực bàn
đăng ký, liệu có phải là do ít người quá không nhỉ?
“Anh tìm một nhiệm vụ à?”
“Không, tôi muốn đăng ký làm một phiêu lưu giả.”
“A, vậy anh là người mới!”
“Phải, tôi chỉ mới làm quen với chuyện này thôi, từ
đây giúp đỡ nhau nhé.”
“……Anh thật là một người lịch sự.”
“Vậy sao?”
“Ừm, ngoài anh thì người duy nhất nói chuyện với những
người nhân viên cấp thấp như tôi bằng giọng lịch thiệp chỉ có trưởng làng. Hiếm
thấy ai như anh vậy, vì thường thì các phiêu lưu giả rất thô lỗ.”
Giờ nghĩ lại, thì ngay cả một người lạ như tôi, trưởng
làng cũng đối đãi rất tử tế. Bà ấy là một người luôn lịch sự với tất cả người
khác sao?
Có phải tất cả những phiêu lưu giả đều thô lỗ và
khó coi? Tôi nhìn về hướng sảnh và trông thấy vài nhóm phiêu lưu giả đang ngồi
và nói chuyện với nhau. Họ trông đúng là rất to lớn và chắc chắn. Ngay cả tôi,
một người cao ráo và có một gương mặt du côn cũng trở nên bình thường bên cạnh
họ.
“À, tôi quên cho cậu biết tên. Tôi là Nyareko.”
“Nyanko?” (T/L “Cậu ấy đang gán cho cô một biệt
danh mèo. Nghe có vẻ hay hơn tên cũ nhỉ.”)
“Là Nyareko! Thật thô lỗ mà!”
“Ơ à, xin lỗi, umm, Nyan….không, Nyareko-san. Tên
tôi là Kurono.”
Có vẻ như gọi cô không thích ai khác gọi mình là
mèo, một lần nữa, tôi lại biết thêm một điều mới.
“Được rồi, Kurono-san phải không. A, anh không cần
phải dùng cách nói trang trọng như vậy với tôi đâu, rất khó khăn phải không nhỉ?”
“Hở, cô cũng thấy thế sao?”
“Tôi cũng thấy thế~. Nhưng, dùng cách nói trang trọng
khi giao tiếp với người khác, có nghĩa anh phải được giáo dục rất tốt.
Kurono-san, anh học ở trường nào vậy?”
“Ahaha, sẽ tốt hơn nếu cô không hỏi tôi về vấn đề
này nữa.”
“Tôi hiểu rồi, anh có một hoàn cảnh đặc biệt nhỉ.”
“Phải.”
“Được, nếu vậy thì tôi và cả hội cũng sẽ không điều
tra thêm nữa. Giờ thì, xin anh hãy điền vào tờ đơn này.”
Một tờ giấy và một cây bút được đưa cho tôi.
“A, nếu anh không viết được chữ, tôi có thể giúp
anh với 200 đồng bạc.”
Hiểu rồi, vậy là hệ thống giáo dục trường học không
được phổ biến ở đây, vậy nên tỷ lệ biết chữ cũng thấp, nhờ đó hình thành nên một
dịch vụ viết chữ hộ.
May thay, tôi của hiện tại không cần đến dịch vụ ấy.
“Không, tôi ổn.”
Tôi chưa bao giờ thử viết ngôn ngữ của nơi này,
nhưng nhờ cuộc thí nghiệm, chúng đã được đưa vào đầu tôi, vậy nên, tôi có thể
viết chúng.
Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa tôi có thể viết
nhanh. Vừa nhớ vừa viết sẽ khá lâu.
‘Cần phải luyện thêm mới được’ tôi vừa điền vừa
nghĩ.
Những chỗ trống cần tôi điền chỉ có ‘tên’, ‘tuổi’,
‘giới tính’ ----
“‘Chức nghiệp’ là gì?”
“Nó phân định rằng anh là một kiếm sĩ hay pháp sư.
Giống cách chiến đấu của anh vậy. Nếu khai báo rõ ràng việc này, thì nó sẽ rất
có lợi nếu anh muốn gia nhập một nhóm, và cả sức chiến đấu của anh khi giao
tranh với quái vật nữa. Đây là phần thông tin quan trọng nhất, nó sẽ giúp anh rất
nhiều.”
“Tôi hiểu rồi, vậy là tôi tự quyết định, thế
thì---“
Trong khi nhớ lại mặt chữ và cách viết, tôi bắt đầu
viết lên tờ đăng ký.
“Hắc pháp sư, phải không?”
“Aa, đây là cái tên duy nhất tôi nghĩ tới. Những
người dùng ma thuật đen hiếm lắm sao?”
“Rất hiếm, ma thuật đen cũng có rất nhiều bí ẩn
trong lịch sử, và không có ai là phiêu lưu giả mà sở hữu loại ma thuật ấy cả.”
“Vậy cũng có những pháp sư chứ, hoặc chính xác hơn
là những thầy phù thủy, những người điều khiển sức mạnh lửa hoặc băng ấy?”
“Nhiều, nhiều lắm, đa số những người dùng ma thuật
đều như thế. Những người dùng phép ‘Triệu hồi’ hay phép ‘Chữa trị’ cũng có ít
nhất một hệ phép nhất định.”
“Đúng rồi, bởi vì tôi không thể sử dụng ma thuật
nguyên tố, và không phải ai cũng rõ về ma thuật.”
“Đúng vậy, nếu anh đi qua các thành phố, anh sẽ thấy
nhiều nơi dạy ma thuật, còn chúng tôi chỉ giải thích cơ bản cho những phiêu lưu
giả thôi.”
Những khóa học ma thuật? Nếu có cơ hội, mình sẽ thử.
Sau cùng thì, vẫn tốt hơn nếu tôi hiểu loại ma thuật tôi đang dùng.
“Tôi có thể nhận những lời giải thích cơ bản ấy bây
giờ không?”
“Được, tôi có thể giải thích những luật cơ bản. Nếu
anh muốn nghe thêm, anh phải tham gia một buổi học hướng dẫn.”
“Nếu vậy, à, thực ra thì bạn tôi đang chờ tôi, nếu
buổi học ấy kéo dài, thì có thể chúng tôi sẽ cùng tham gia.”
“Bạn của anh là Lily-san, phải không?”
“Cô biết cô ấy à? Lily thật sự nổi tiếng đấy.”
“Không có ai ở đây là không biết cô ấy cả. Cô đã
bán những hàng hóa của tiên như những dược thảo rất hiệu quả chỉ với giá rất rẻ
gần 30 năm rồi.”
“Whao, dược thảo của Lily thật tuyệt----, khoan đã,
30 năm rồi ư?”
“Chính xác, Lily-san sẽ tròn 32 tuổi năm nay.”
“E….EeEEEEeeeEEEeeeEEE!?”
Tôi bất chợt la lớn. Những người chung quanh nhìn về
phía tôi và hỏi nhau ‘Chuyện gì ở đằng đó thế nhỉ?’ Vì vẫn còn hoảng hốt vì sự
thật. Tôi chẳng thèm quan tâm tới họ.
“32 tuổi sao? Thật chứ!?”
“Thật, nghiêm túc đấy.”
Cho tới giờ, tôi vẫn tin là Lily chỉ mới 5 hoặc 6
tuổi, và tôi không hề có lý do nào để nghĩ khác cả, không, thường thì mọi người
ai cũng sẽ nghĩ như thế.
“32 sao? vậy thì, nói cách khác, ý cô là ….?
“Đừng ngạc nhiên vậy chứ, tiên nữ sống rất lâu, vậy
nên họ không thay đổi gì nhiều.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi….nói cách khác, vẻ bề ngoài của
họ không hề thay đổi theo độ tuổi của họ.”
“Chính xác, nhưng tiên nữ nhớ rất lâu đấy nhé, và họ
cũng biết rất nhiều thứ. Đặc biệt là Lily-san, người rất khác với những tiên nữ
của suối nước ánh sáng. Lily-san có những thói quen của con người và cô cũng
ghi nhớ rất nhiều thứ quanh đây. Cô cũng là người quen của trưởng làng Kwarl.”
“Thế, thế sao….”
Tôi quay người lại, và thấy Lily đang ngồi trên một
chiếc ghế tại sảnh.
Có nhận ra tôi và vẫy tay chào.
Một hình ảnh dễ thương ở tuổi 32…. Thật khó để tin
vào sự thật bất ngờ này….Không, đây là một thế giới ma thuật, nên những việc thế
này là bình thường.
“Cho dù cô ấy bao nhiểu tuổi đi nữa, thì cô ấy vẫn
là Lily.”
“Vậy, anh sẽ dự buổi học hướng dẫn với Lily-san
sao? Nhân tiện, phí một người là 1000 đồng bạc, tôi sẽ không tính phí Lily.”
“Tôi đồng ý.”
Tôi lấy một đồng bạc lớn từ trong túi (chính xác là
từ không gian bóng), rồi đưa cho Nyareko-san.
“Được rồi, sẽ cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.
Kurono-san, anh có thể ngồi chờ trong sảnh với Lily-san.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi trở về chỗ ngồi, nơi mà Lily 32 tuổi đang chờ.
Tôi tự hỏi liêu tôi có đang lo lắng thái quá về độ tuổi của cô ấy không……