Tôi
và Tina đã rất nỗ lực để thu hoạch chỗ mật ong này. Chúng tôi trở lại làng với
một bình đựng đầy mật ong.
Nhà
chúng tôi là căn nhà tồi tàn được dựng nên ở trong khu vườn.
Vì
chúng tôi đang cố gắng ‘thâu chiếm’ mảnh đất mới nên mọi thiết bị, nhà ở được dựng
một cách nhanh chóng. Chất lượng của nó không được đảm bảo cho lắm, hầu hết những
ngôi nhà ở những vùng khai hoang đều như vậy. Dù tôi có là con trai trưởng của
một gia đình quý tộc thì tôi cũng không thể đòi hỏi gì hơn.
Nhưng
như vậy là đủ đối với tôi. Có thứ để che gió che mưa. Tôi không còn muốn gì
thêm.
“Haizz
cuối cùng cũng về đến nhà. Cái bình này nặng thật, nhưng mà nặng theo kiểu khiến
anh hạnh phúc.”
“Anh
nói đúng, vì trong đó chứa đầy mật ong mà.”
Hai
chúng tôi cười với nhau. Từ giờ chúng tôi có thể chúng tôi có thể thu thập mật
ong vào mỗi năm mà không lo đã bỏ phí ba năm qua.
Năm
tới tôi dự định thêm nhiều ong và hoa hơn. Đúng là nuôi ong là bước đầu tiến đến
giấc mơ của tôi nhưng nó cũng có thể giúp tôi hái ra tiền nữa. Tôi đã đi tới những
thành phố lớn, những thành phố đặc biệt ít ở miền Nam này. Vào thời điểm đó tôi
thấy những hủ mật ong được xếp thành hàng chuyển vào một nhà khá giả. Bán mật
ong cũng đã đủ tốt rồi nhưng chúng tôi có thể bán thêm những đồ ngọt mà tôi làm
nữa, lúc đó lợi nhuận sẽ lên như diều gặp gió.
“Bây
giờ anh sẽ làm vài món đồ ngọt từ chỗ mật ong này vì hai ta cũng đói rồi nên
anh sẽ làm món gì đó nhanh thôi.”
“Em
cũng giúp được không?”
“Anh
không muốn vậy đâu.”
Tina
cười khúc khích
“Em
biết mà, anh không để em giúp đâu. Em sẽ dọn dẹp căn nhà trong khi chờ đợi.”
Tina
rời đi với một nụ cười. Hằng ngày Tina vẫn là người nấu các bữa ăn nhưng đồ ngọt
là thứ duy nhất tôi không thể giao cho ai khác. Từ giai đoạn đầu đến giai đoạn
cuối nếu tôi không tự mình làm thì không thể nào tha thứ được. Từ đong đo bột
mì đến khuấy bao nhiêu bột bao nhiêu lần, thời gian nướng là bao nhiêu và phải
đặt nhiệt độ nấu như thế nào. Chỉ cần một lỗi sơ suất thôi cũng mang đến hậu quả
vô cùng nghiêm trọng.
Ngoài
ra còn có nhiệt độ không khí, độ ẩm và tình trạng của nguyên liệu. Những thay đổi
đó rất khó nhận ra nhưng vẫn tác động lên kết quả vì vậy tôi không thể giao việc
này cho bất cứ ai được.
“Nào
bắt đầu thôi.”
Tôi
quyết định làm bánh quy. Để Tina đợi lâu thì tội cho em ấy quá mà làm bánh quy
thì sẽ nhanh thôi.
Đầu
tiên tôi đưa củi lửa vào hòn đá nhiệt bên phải. Việc này nên được làm đầu tiên
vì sẽ mất thời gian để sản sinh nhiệt.
Tôi
có thể nghe được tiếng chặt củi ở bên ngoài, chắc là Tina rồi. Em ấy rất cố gắng
vì vậy tôi phải làm đồ ngọt thật ngon như là phần thưởng cho em ấy.
Tôi
lấy bột mì từ cái túi sau đó lọc qua một miếng lưới. Bột mì có những hạt khích
thước khác nhau nhưng tôi cần các hạt nhỏ để nó khó có thể tách ra và dễ dàng
trộn với không khí.
Tôi
làm vậy 2 lần và đưa đống bột còn lại vào túi. Không thể nào mà tôi lại ném
chúng đi được. Chúng không thích hợp để chế biến đồ ngọt nhưng chúng có thể
dùng để chế biến món khác.
Sau
đó tôi đổ bột ra một cái tô. Rồi tôi nếm tí mật ong để ước tính lượng đường
trong đó. Khoảng 75%. Tỉ lệ giữa nước và mật ong là 9:0.7 để tạo nên những cái
bánh quy ngon nhất. Tôi dùng một cái môi để múc nước trộn với mật ong. Những đầu
bếp chuyên nghiệp có những cảm nhận trong tay họ. Họ có thể biết được khối lượng
của nguyên liệu chỉ bằng cách xúc nó bằng một cái thìa hay cái môi.
Tôi
nếm thử thứ nước pha với mật ong đó. Sự chuẩn bị này thật tráng lệ.
“Um
ngon thật mình đã đúng khi dùng loại hoa đó”. Một lần nữa tôi rất thỏa mãn với
chỗ mật hoa này.
Vị
của mật ong hoàn toàn phụ thuộc vào số lượng ong và loài hoa cho mật. Khi những
con ong thu thập mật ong chúng có xu hướng hút theo đúng loài hoa đó. Tôi nghĩ
tôi có thể kiểm soát được vị của mật ong dựa vào loài hoa mà chúng hút mật.
Tôi
chọn hoa mâm xôi không phải vì chúng nở một năm hai lần hay vì chúng có khả
năng chống chịu trước sâu bệnh. Mà là vì mật của chúng có vị đặc biệt và vị đó
phù hợp để làm đồ ngọt.
Đây
là một kinh nghiệm tốt. Tôi có thể để một tổ ong cách xa khỏi các tổ ong khác để
chúng hút mật trên những loài hoa khác và tìm ra hương vị tuyệt nhất. Nhưng
chuyện đó thì để lúc khác.
“Giờ
thì, mình nhớ là có một chút bơ ở đây.”
Tôi
lấy một chút bơ từ đáy hũ. Ở ngôi làng này bơ là một nguyên liệu quý. Trong
làng chỉ có vài con dê và bơ được làm từ sữa của chúng.
Vì
không đủ cho cả làng sử dụng hằng ngày nên mỗi nhà phải đợi đến lượt để lấy sữa.
Tôi đã chế biến sữa thành bơ để dự trữ. Tôi chỉ lấy một lượng vừa đủ trong đó
và hâm nó lên gần ngọn lửa.
Nếu
tôi dùng bơ lạnh, nó sẽ không trộn đều được với bột mì mà nếu tôi nung nóng quá
thì hương vị sẽ không được đảm bảo. Phải chuẩn xác nếu không đồ ngọt làm ra sẽ
không được ngon. Tôi cũng nung hỗn hợp mật ong và nước cùng lúc vì nếu để
nguyên liệu lạnh và nóng thì chúng cũng không thể trộn đều được với nhau.
“Vậy
là xong khâu chuẩn bị.”
Cuối
cùng tôi cũng bắt tay vào làm đồ ngọt. Đầu tiên tôi trộn bơ vào hỗn hợp nước - mật
ong. Sau đó thêm bột mì và nhào nó bằng tay. Quan trọng là không được nhào bột
trong khoảng thời quá lâu vì nhiệt độ cơ thể sẽ phá vỡ cấu trúc vốn có bánh quy
và biến nó thành dạng dẹp và mỏng hơn giống bánh gạo và bánh senbei.
Để
nó không bị bón cục lại thì tôi phải ‘chăm sóc’ cho hỗn hợp một cách kĩ lưỡng.
Mặt dù bánh quy rất đơn giản nhưng chúng lại rất tinh tế. Hiện tại tôi đang vô
cùng phấn khích.
“Mình
nên nghỉ một chút.”
Việc
để cục bột nghỉ trong 30 phút rất quan trọng. Trong khi để cục bột ‘nghỉ’, tôi
viết báo cáo về tình trạng của ngôi làng cho cha mình. Đây là nhiệm vụ của một
người trưởng làng. Tôi phải viết báo cáo định kì về những bước tiến triển của của
làng.
“Như
vậy chắc là đủ rồi... giờ bắt đầu lại thôi”.
Khi
tôi viết xong báo cáo thì cục bột đã có hình dạng. Tôi đặt cục bột lên trên tấm
thớt.
Tôi
phải cố gắng làm cục bột mỏng ra bằng cái trục. Với tình trạng của cục bột thì
kéo giãn một khoảng cỡ 4 mili là phù hợp. Điều này phụ thuộc vào những nguyên
liệu dùng để làm nên nó.
Phải
thật thận trọng bởi vì nếu tôi kéo cục bột càng giãn thì nó sẽ càng dở đi. Để ví dụ tôi cắt một miếng bột ra sau đó tiếp
tục nhào nặn và kéo giãn nó ra. Cũng vì sự nhào nặn và kéo giãn đó chất gluten
sẽ được tạo ra và bánh quy sẽ mất đi độ giòn. Tôi biết phương pháp giãn và đập
bột nhưng tôi nghĩ nếu làm bánh quy với nó thì thật bán bổ.
Việc
tôi chỉ có thể chạm vào cục bột một lần trong lúc đang kéo mỏng nó ra đã trở
thành quy tắc. Quy tắc đó để làm cho độ mỏng đạt đến hoàn hảo và ngăn sự gồ ghề.
Thất bại là không thể tha thứ được.
“Yosh,
như vậy được rồi.”
Tôi
cắt những miếng bột thành hình vuông bằng một con dao đá. Sự thật là tôi muốn một
bộ dụng cụ làm bếp bằng sắt nhưng vì sắt ở đây còn rất hiếm và mắc nên tôi cũng
đành phải chịu.
Tôi
xếp những miếng bột lên trên một cái đĩa bằng đá cách đều nhau. Sau đó tôi đưa
chiếc đĩa đó vào lò nướng. Nhiệt độ lý tưởng cho bánh quy ở vùng này là vào khoảng
170°C. Tôi phải duy trì nhiệt độ này bằng cách điều chỉnh củi lửa.
Đây
là một nỗ lực to lớn, tôi không thể rời mắt khỏi nó dù chỉ một giây. Mất khoảng
10 phút để bánh quy được nướng xong. Cho tới lúc đó thì tôi phải tập trung cao
độ tất cả vào nó.
“Haizz,
xong rồi.”
Vào
lúc bánh quy được nướng xong thì người tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả việc
làm bánh quy thì trình độ của thế giới này cũng biến nó thành một việc vô cùng
vất vả. Nhưng tôi vẫn có thể cân bằng được công việc đó.
Tôi
lấy bánh ra từ lò nướng. Màu của nó rất đẹp. Đây là kết quả của sự kết hợp nhiều
yếu tố.
“Wow
mùi thơm quá.”
Một
giọng nói vang lên từ đằng sau khiến tôi giật mình. Khi tôi không để ý thì Tina
đã ở sau lưng tôi từ lúc nào.
“Em
làm anh ngạc nhiên đấy, em ở đây từ lúc nào vậy?”
“Từ
sau lúc chặt củi em đã vào đây coi lò nướng và Kurt-sama rồi.”
“Em
nên gọi anh một tiếng chứ.”
“Nhưng
lúc nào em gọi anh khi anh đang làm bánh anh cũng giận em cả.”
“Ờ
thì... đúng vậy.”
Bị
gọi khi đang làm một công việc tỉ mỉ đến từng milimet và một cái nắm nhẹ cũng
có thể phá hỏng mọi thứ, tôi có tức giận cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
“Mà
khi Kurt-sama tập trung nhìn rất ngầu. Nên em muốn ngắm một chút.”
“Em
làm anh xấu hổ đấy.”
Sau
khi nói xong tôi có thể nghe được tiếng tiếng sục sôi nho nhỏ của bụng Tina.
Ngay lập tức mặt em ấy chuyển sang màu đỏ, đuôi và tai cụp xuống xấu hổ.
“Em
xin lỗi. Vì em nghe thấy mùi thơm nên…”
Dễ
thương quá.
“Được
rồi anh biết em đang mong chờ nó mà. Đợi một chút rồi chúng ta sẽ ăn nhé.”
Mắt
Tina sáng lên khi nghe lời nói của tôi.
“Vâng.”
Em
ấy trả lời đầy hào hứng.