(Góc
nhìn của Harold)
Vài
ngày sau, tôi quay lại Hội hiệp sĩ để bắt đầu chuyến thám hiểm. Và do hiện tại
tôi vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch dự phòng nào, tâm trạng tôi đang khá là chán
nản.
Tuy
biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng do không có bằng chứng nào, tôi không thể yêu
cầu huỷ bỏ nó. Điều duy nhất mà tôi làm được là yêu cầu Tasuku giúp đỡ. Ngoài
điều đó, tôi chỉ có thể khuyên nhóm Cody hãy cẩn thận, tuy có vẻ nó sẽ vô ích.
Cuộc
thám hiểm đã bắt đầu được vài ngày, và hiện tại đoàn đã sắp đến đích. Chúng tôi
đang cưỡi ngựa lên một ngọn núi khá cao. Do đường đi khá gập ghềnh và con ngựa
không có cái gọi là “Hệ thống giảm xốc”, cộng với việc lo lắng về những chuyện
sắp xảy ra, tôi đang cảm thấy khá nặng nề.
“Đừng
gồng cứng thế, cử động vai nhiều hơn đi Harold. Nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với
việc cậu giữ khuôn mặt lạnh lùng mặt dù đang chảy mồ hôi nhễ nhại đấy.”
Có
lẽ do tôi trông khá căng thẳng, nên Shido quyết định trêu chọc tôi một chút.
Từ
ngày đầu tiên của cuộc thám hiểm, nhóm Cody thường xuyên nói những điều tương tự
vậy. Có lẽ họ nghĩ rằng tôi đang rất lo lắng (mặc dù đúng là như vậy) bởi đây
là nhiệm vụ đầu tiên của tôi. Họ quả là những người đàn anh, đàn chị tốt mà.
Do
là những hiệp sĩ dày dặn kinh nghiệm, có lẽ họ xem đây là một nhiệm vụ đơn giản
với nguy cơ thấp. Bởi vậy, những lời khuyên của tôi như “Cẩn thận, đừng lơ là”
hay “Để ý xung quanh đi” đều bị bỏ qua.
Đôi
khi tôi tự hỏi, nếu bây giờ tôi nói thẳng với họ về những việc sắp xảy ra thì họ
sẽ phản ứng như thế nào? Tuy rằng tôi nghĩ họ chỉ xem đó là một trò đùa, đặc biệt
là trong bầu không khí chẳng-có-chút-căng-thẳng-nào như thế này đây.
“Anh
đang quá lơ là. Nếu một trận chiến bắt đầu, anh sẽ là người chết đầu tiên đấy.”
“Thôi
nào, Harold, chúng ta đã có sự cho phép của bộ lạc Stellar rồi. Chúng ta sẽ chiến
đấu với ai chứ?”
“Theo
những gì tôi nghe được, thì gần đây đội biên phòng đã nhìn thấy những kẻ có thể
là trinh sát của Đế quốc.”
“Vâng,
tôi đoán chúng ta sẽ phải cảnh giác với nó. Nhưng nếu đó là một đội trinh sát,
nhiều nhất chúng cũng chỉ có 30 người, trong khi đoàn chúng ta có hơn 300 hiệp
sĩ, chưa kể nhóm hiệp sĩ địa phương. Ngay cả khi có một trận chiến nổ ra, chúng
ta cũng sẽ giải quyết nó một cách dễ dàng.”
Nghe
vậy, tôi không biết phải trả lời Shido thế nào. Sẽ là hợp lý khi một nhóm trinh
sát gồm 30 người bị thảm sát khi đối đầu trực diện với một lực lượng hơn 200 hiệp
sĩ. Nhưng đó chỉ là khi đối đầu trực diện.
Ngay
cả khi chỉ với 30 người, nếu chúng đã giăng bẫy và mai phục đoàn thám hiểm
trong rừng thì khả năng đoàn thám hiểm thua cuộc không phải là con số không.
Chưa kể tôi biết cuộc chiến sắp xảy ra sẽ còn khó khăn hơn vạn lần.
Tôi
tự hỏi tại sao Shido lại có thể bình tĩnh như vậy tuy anh đã suýt chết khi đụng
độ Larry Cloud. Chẳng lẽ anh ta không rút được kinh nghiệm nào sao?
Trong
khi thở dài với suy nghĩ đó, tôi tự nhủ lần sau sẽ đá Shido một cái sau khi cứu
anh ta.
“Nếu
anh không muốn chết, thì anh nên chuẩn bị để sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Một tên ngốc như anh cũng phải hiểu điều này chứ, phải không?”
“Rồi
~ Rồi ~”
Đúng
như dự đoán, có vẻ Shido chẳng quan tâm đến cảnh báo của tôi chút nào. Thật sự
tôi rất muốn nói thẳng ra cho nhanh, nhưng do không có bằng chứng nào nên tôi
chỉ cố gắng cảnh báo họ, dù cũng chẳng có kết quả. Và trước khi nhận ra, chúng
tôi đã đến một thị trấn gần rừng Blitz. Trong khi nghỉ lại đó, nhóm chúng tôi được
phân công tuần tra phía bìa rừng.
(A... giờ mình phải làm gì?)
Sau
khi hoàn tất việc chuẩn bị cho ngày hôm sau, tôi quyết định khám phá thị trấn
trong ánh chiều tà để khuây khoả đầu óc.
Nhìn
xung quanh, có vẻ trên đường khá vắng người. Vâng, tôi đoán là do đây vốn không
phải là một thị trấn lớn.
Ngay
cả khi tôi đi một cách lơ đãng, tôi cũng không phải bận tâm về việc sẽ va phải
ai trên con đường thưa thớt này.
Bỗng,
tôi dừng lại.
Do
mãi suy nghĩ nên tôi cứ mãi bước. Và khi nhận ra, tôi đã đi vào một con hẻm nhỏ.
Tôi không có lý do gì để đi đến đây.
“Mình
đang làm gì thế này?” tôi lẩm bẩm. Chợt tôi nhận ra một sự hiện diện trong con
hẻm tối tăm này.
“...
Thế là đủ rồi. Ngươi còn định theo dõi ta đến khi nào nữa?”
Tôi
nói ra một lời khiêu khích, mặc dù trông hẻm chỉ có mỗi mình tôi.
Bỗng,
tại nơi vừa nãy không có ai, giờ đây xuất hiện một nhóm người. toàn thân mặc đồ
đen, như những ninja Nhật Bản trong thời phong kiến.
Bị
bao quanh bởi nhóm người này, đầu óc tôi tỉnh táo ngay lập tức. Tuy tôi không
biết họ có phải là kẻ thù hay không, nhưng tôi cần phải dề phòng. Nghĩ vậy, tôi
đưa tay hướng về phía thanh kiếm của mình.
Trái
với dự kiến của tôi, mười người mặc đồ đen không di chuyển. Sau đó, một trong số
họ bước về phía trước và gỡ tấm vải che mặt.
“Đã
khá lâu rồi, Harold-sama ~”
Đó
là một giọng nói gần gũi không phù hợp với bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Tuy cô không mặc bộ tạp dề mà cô hay mặc, nhưng tôi chắc chắn người đứng trước
tôi là Juno, hầu nữ của Erika.
Giờ
thì tôi biết rằng họ là đồng minh của mình, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Là
một tin nhắn từ Tasuku?”
“Vâng
~”
Tuy
câu chuyện của tôi hết sức mơ hồ nhưng Tasuku vẫn cử nhân lực đến cho tôi như
đã hứa. Tôi thật sự rất biết ơn ông về diều này.
Nhưng
lý do gì ông lại gửi Yuno đến đây? Rõ ràng đây không phải là một nhiệm vụ thích
hợp cho một hầu gái.
…
Hoặc có lẽ đây vốn là chuyên môn thật sự của cô. Việc cô làm hầu nữ cho Erika
chỉ là lớp vỏ bọc để cô có thể tìm hiểu về nhà Stoke…
“Nể
mặt ông ấy tôi bỏ qua cho cô đấy.”
“Cảm
ơn cậu ~ Thực tế thì Erika-sama đã nói với tôi ‘Cứ làm như cô muốn’~”
(Hở?)
Hình
như có gì đó không đúng. Một người có ở mối quan hệ chủ-tớ với Tasuku và Erika có
thể nói về chủ của mình một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Ý
của cô giống như “Tôi đang ở đây vì tôi muốn đến đây”.
Tôi
vừa biết được một điều đáng ngạc nhiên, nhưng hiện tại tôi không có thời gian để
suy nghĩ về điều đó.
“Hmm,
được rồi. Lời nhắn của Tasuku là gì?”
“…
À, đó là… ~” Yuno lắp bắp một cách kì quặc.
Tôi
quên mất. Mặc dù xung quanh đây hiện không có ai, nhưng có lẽ nó không phải là
nơi phù hợp để tiết lộ những thông tin như thế này.
Bạn
không bao giờ biết được ai đang quan sát bạn.
“Nếu
vậy, hãy kể chúng ở một nơi an toàn. Cô có nơi nào không?”
“Có
~ Chúng tôi đã chuẩn bị một nơi phù hợp. ~~”
Đúng
như dự kiến, Tasuku đã rất chu đáo trong việc này.
Bỗng,
những người vận đồ đen một lần nữa biến mất vào bóng tối, trừ Juno. Điều này có
nghĩa rằng Yuno sẽ là hướng dẫn của tôi?
Khi
tôi quay sang Yuno, cô ấy lại đeo tấm che mặt lên và bắt đầu rảo bước. Tôi không
thể không cảm thấy một nụ cười sau tấm che mặt đó.
Nghĩ
vậy, tôi thầm cầu mong cô ấy có thông tin mà tôi đang cần…
◇ ◇ ◇
(Góc
nhìn của Cody)
Nó
đã được ba ngày kể từ khi đoàn thám hiểm đến rừng Blitz. Trong khi cố thể hiện thái
độ bình thường, nhưng sự thật là tôi đang cảm thấy khá lo lắng.
Lý
do của sự lo lắng này là cậu nhóc Harold, người vừa mới gia nhập đơn vị của
tôi.
Tôi
đang theo dõi Harold do yêu cầu của Vincent, tư-lệnh-thứ-hai-trong-Hội-hiệp-sĩ,
cũng là người bạn cũ của tôi. Nhưng đó không phải là người duy nhất muốn tìm hiểu
về cậu nhóc, bởi tôi cũng có nhiều tò mò với cậu nhóc kì lạ này.
Nếu
Harold đã chỉ có một điểm kì lạ, thì việc này cũng không đến nỗi phức tạp.
Nhưng thật sự là cậu có quá nhiều điểm kì lạ.
Khi
lần đầu tôi gặp Harold, điều tôi trông thấy là khả năng chiến đấu mạnh mẽ hoàn
toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu. Và khi bắt gặp với cột-sương-mù-đỏ bí ẩn
trong kì kiểm tra, Harold đã nhanh chóng chỉ ra điểm yếu của nó chỉ trong chốc
lát.
Tuy
cậu nói rằng đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó và cậu chỉ hành động theo trực
giác, cách cậu chiến đấu với nó lại khẳng định điều hoàn toàn ngược lại.
Nếu
lúc trước Vincent không nhờ tôi quan sát cậu, có lẽ tôi đã không chú ý đến việc
này.
Tuy
việc này không gây nguy hại gì đến Hội hiệp sĩ, nhưng tôi không hiểu vì sao
Harold cần che dấu nó làm gì.
(‘Cột
sương mù đỏ’. Tôi thực sự hy vọng rằng cậu không biết gì về nó, Harold.)
Tôi
thực sự không thể hiểu lý do của cậu.
Tuy
tôi không biết đó là gì, nhưng nếu tôi có thể biết rõ danh tính của cây cột
sương mù đó, có lẽ tôi sẽ có thể hiểu được ý nghĩa thực sự sau hành động của cậu.
Thực
tế thì tôi chưa thể khẳng định được điều gì, bởi tôi còn chưa biết Harold thực
sự là thành viên của Hội hiệp sĩ, hay cậu thuộc một phe phái nào đó đang đứng
sau những con quái vật bí ẩn. Mà dù cậu có ở phe nào thì chắc hẳn cậu cũng hiểu
rõ mình đã để lộ những thông tin mình không nên biết. Có thể cậu sẽ lại sống
khép kín như trước đây...
Ngoài
ra, rõ ràng cậu đã không hài lòng khi được thông báo về chuyến thám hiểm.
Và
từ lúc chuyến thám hiểm bắt đầu, cậu chỉ luôn nói về những lời tương tự như “Xem
xét xung quanh”, “Chuẩn bị cho trận chiến.”
…
Giống như cậu biết rằng một trận chiến sẽ sắp diễn ra.
Bên
cạnh đó, mỗi lần trở về thị trấn sau chuyến tuần tra mà không thấy bóng dáng của
Harold, tôi không thể không cảm thấy lo lắng.
Tôi
thật sự không biết Harold đang nghĩ gì. Chắc chắn, đa phần các tân binh đều có
xu hướng lo lắng quá mức cần thiết trong nhiệm vụ đầu tiên của họ, nhưng tôi
cho rằng Harold không nằm trong số đó.
…
Có lẽ tôi đã quá lo lắng rồi. Đầu tiên, tôi cần bình tĩnh lại trước. Nghĩ vậy,
tôi thở dài.
Nhưng
rồi tôi sựt nhớ lại những lời cảnh báo của Harold.
Tôi
có nên cảnh báo những người khác về nguy cơ sắp nổ ra một trận chiến, tuy rằng
nó quá mơ hồ? Tôi không cho rằng Harold đang lo lắng thái quá, và nếu thực sự sắp
diễn ra một trận chiến, đây là việc tôi cần làm để bảo vệ những cấp dưới quan
trọng của mình.
(À
mà, Harold cũng là một cấp dưới quan trọng của mình nhỉ?...)
Đó
là điều tôi luôn tin tưởng, nhưng đôi lúc tôi cũng có chút băng khoăn về nó. Liệu
Harold có thật sự là cấp dưới của tôi không?
Ngay
từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi không nghĩ Harold là một người sẽ làm công việc bẩn
thỉu như gián điệp. Tuy dường như cậu có một số bí mật, nhưng cho đến nay cậu vẫn
không hề gây bất kì thiệt hại gì cho Hội hiệp sĩ.
Tôi
muốn tin vào Harold. Đó là điều tự nhiên kể từ khi tôi là đội trưởng của cậu.
Tôi
tin tưởng cậu vì tôi muốn tin vào cậu. Sự tin tưởng vô điều kiện khiến tôi cảm
thấy nó khá mù quáng.
Tôi
lại thở dài.
Càng
suy nghĩ, tôi càng thấy nó phức tạp.
Hay
có lẽ một ngày nào đó, tôi chỉ cần nói với Harold “Chào buổi sáng Harold-kun. Dường
như dạo này cậu đang che dấu điều gì đó. Cậu có thể nói nó cho tôi không?” Và
do bị bắt bài, cậu sẽ kể hết mọi thứ…
…Chắc
chắn sẽ không bao giờ có chuyện đó! Cách đó có thể áp dụng với người khác,
nhưng là không thể với cậu ta!
Tuy
nhiên, có lẽ không phải là một ý tưởng tồi khi có một cuộc trò chuyện với cậu.
Nếu trận chiến thực sự xảy ra, có thể chúng tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Và
khi tôi vừa định đi tìm Harold, một người đưa tin mở cửa phòng chỉ huy với một
lực khiến cánh cửa suýt bị rơi ra.
“Có
báo cáo rằng một đội tuần tra đang bị tấn công! Rất nhiều người bị thương! Họ cần
được hỗ trợ ngay lập tức!”
Nghe
báo cáo, mỗi chỉ huy liền hành động. Nhưng tôi là người đầu tiên lao khỏi
phòng.
Tôi
vụt nhanh về phía căn phòng cho đội của tôi, nơi phải đang có hai mươi người
bao gồm cả Harold.
“Đến
lúc làm việc rồi! Mọi người nhanh chóng tập trung ra bên ngoài. Và Robin-kun-”
“V-vâng?!”
“Harold-kun
đâu rồi?”
“Mới
nãy cậu ấy còn ở đây ...”
Tôi
đã quá muộn. Có lẽ cậu đang đi về phía rừng Blitz. Trực giác của tôi nói như vậy.
“Cho
đến lúc tôi quay lại, các thành viên của đội Cody sẽ thực hiện theo mệnh lệnh của
đội trưởng đội Maric! Tôi sẽ tìm Harold-kun và nhanh chóng quay trở lại.”
“Đ-đội
trưởng?!”
Tôi
vụt chạy về hướng chuồng ngựa, mặc cho Robin đang kêu gào sau lưng. Tôi cần kiểm
tra xem Harold có đã sử dụng ngựa hay không. Sau khi hỏi người gác chuồng, có vẻ
như Harold đã không đến đây. Có lẽ cậu nghĩ một thành viên mới không có quyền sử
dụng ngựa mà không có sự cho phép.
Nói
cách khác, Harold đã quyết định đi bộ đến rừng Blitz. Tôi sẽ có thể bắt kịp cậu
ta nếu tôi sử dụng một con ngựa. Nghĩ vậy, tôi liền mượn một con ngựa và đi thẳng
vào rừng. Chỉ năm phút sau, tôi thoáng thấy được hình bóng của Harold.
Mặc
dù vậy, tôi phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến để bắt kịp cậu. Quả đúng như dự
kiến về Harold.
Tôi
vọt lên và dừng lại ngay trước mặt Harold. Trông Harold có vẻ rất ngạc nhiên.
“Cậu
đang đi đâu mà vội vàng thế, Harold-kun?”
“...
Chết tiệt, anh làm gì ở đây? Những người kia đâu?”
“Ý
cậu ‘Những người kia’ là nhóm Robin sao? Tôi đã ra lệnh cho họ tập trung với
các đội khác rồi.”
“Quay
về đó luôn đi. Tuy anh là một tên ngốc, nhưng dù gì anh cũng là đội trưởng của
họ.”
“Tôi
cũng là đội trưởng của cậu. Vì thế bây giờ tôi ra lệnh cho cậu quay về nơi tập
trung.”
“…
Tôi từ chối.”
Từ
chối mệnh lệnh của tôi, Harold quyết định hành động một mình.
Có
lẽ cậu không biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, khi rời khỏi nơi tập
trung, bỏ qua mệnh lệnh của một sĩ quan cấp trên và tự hành động theo kế hoạch
riêng của mình.
Hơn
nữa, nếu cậu can thiệp đến trận chiến sắp tới, chắc chắn cậu sẽ bị đưa ra toà
án binh. Khi đó cậu không còn trong phạm vi mà tôi có thể bảo vệ. Trong trường
hợp tệ nhất, cậu sẽ bị xuất ngũ và bị bỏ tù.
Nhưng
tôi đoán Harold có lý do khi hành động như vậy.
Trong
vài tháng qua, tôi hiểu Harold sẽ không dễ dàng từ bỏ những gì mà cậu đã quyết
định. Tôi không thể thuyết phục cậu chỉ bằng lời nói.
“Tại
sao tôi lại có một cấp dưới cứng đầu như vậy?” Tôi nghĩ trong khi nở một nụ cười
cay đắng.
“Ý
cậu là tôi nên quay về một mình à?”
“Đúng
vậy đấy. Ông cứ quay về một mình và mặc xác tôi ở đây là được.”
“Tôi
không thể làm như vậy! Cậu thực sự muốn bị đưa ra toà án binh sao?!”
Và
đó chỉ là trong trường hợp Harold còn sống sót.
Hiện
tại chỉ cần nhìn vào đôi mắt Harold, tôi cũng có thể hiểu được những gì sắp xảy
ra. Ánh mắt của cậu giống như ánh mắt những người sắp đối mặt với cái chết.
Tôi
đã từng nhìn thấy nhiều người có ánh mắt giống vậy, và đa phần họ đã chết...
“...”
“Cậu
có thực sự muốn vậy không? Chắc chắn là không, phải chứ? Vậy nên trở về đi,
Harold.”
“…Tôi
từ chối.”
“...
Được rồi. Tuy tôi không muốn làm điều này, nhưng có lẽ tôi không còn lựa chọn
nào khác.”
Chắc
chắn tôi sẽ không gửi một người với đôi mắt như đến chiến trường.
Mặc
dù Vincent vẫn đang nghi ngờ Harold là gián điệp ngoại quốc, nhưng tôi hoàn
toàn tin tưởng cậu. Bởi khi lần đầu tôi nhìn thấy Harold, tôi đã thấy được
tương lai.
Một
tương lai mà Harold trở thành một Thủ lĩnh hiệp sĩ tuyệt vời, sẽ dẫn dắt Hội hiệp
sĩ bảo vệ đất nước.
Có
lẽ sẽ có người cho rằng tôi đang hành động ích kỷ, và đúng là như vậy. Bởi tôi
chỉ luôn hành động theo lý tưởng của mình.
Tôi
biết rằng Harold là người có khả năng đạt tới đỉnh cao mà tôi, hay thậm chí là
Vincent, cũng không bao giờ có thể đạt được.
Vì
thế, tôi cần đưa Harold trở lại để giúp cậu ta tránh khỏi những rắc rối không cần
thiết.
Tôi
hít một hơi thật sâu. Do đối thủ là Harold nên tôi không cần kiềm chế trong cuộc
chiến này.
Khi
tuốt thanh kiếm ra khỏi vỏ, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi có một trận chiến
kỳ hoặc như thế này. Nó khiến tôi có chút phấn khích.
Nghĩ
vậy, tôi liền nở một nụ cười mạnh mẽ, và hét lớn:
“Nếu
cậu thực sự muốn đi tiếp, cậu sẽ phải đánh bại tôi trước! …Hiểu chứ?”