Sau khi đã mở rộng sức mạnh quân sự, Quân đội Giải
phóng Hoàng gia đang dần dần thiết lập một kế hoạch chiếm quyền kiểm soát hoàn
toàn Belta. Sau khi sát nhập những binh lính của Quân đội Vương quốc vào lực lượng
của mình, số lượng các binh sĩ tham gia kế hoạch này lên đến 60,000 người. 20,000
người sẽ bảo vệ Antigua và Salvador. Rất nhiều người dân đã ủng hộ Quân Giải
phóng, mùa gặt đã kết thúc, và hàng hóa đã trở nên dồi dào. Công chúa Altura trở
thành Chỉ huy tối cao và dẫn đầu cuộc vây thành Belta. Cô cũng thường được thấy
đang ở cùng với những người lính, điều này cho thấy lý tưởng của cô là không hề
dối trá.
Đầu tiên, cô yêu cầu David, người chỉ huy đang cố
trấn thủ trong thành, đầu hàng. Để đổi lại sự sống cho những đơn vị trấn giữ và
người dân trong thành, hãy ngay lập tức rút khỏi Lâu đài Belta, cô nói. Tuy
nhiên, với một điều kiện là chỉ có David, người bị cho là đứng sau Thảm họa
Tenang, sẽ bị đưa ra xét xử thích đáng.
David từ chối. Như một lời đáp trả, anh gửi một làn
mưa tên xuống đầu Quân Giải phóng đang bao vây mình. Quyết định rằng không hề
có chỗ cho sự đàm phán, Altura bước lên phía trước, và ra lệnh tấn công. Cô
nâng cao mũi gươm quý báu của mình từ trên lưng ngựa và hướng thẳng vào Lâu đài
Belta.
“CHÚNG TA LÀ CÔNG LÝ! LÂU ĐÀI BELTA SẼ SỤP ĐỔ, VÀ
LƯỠI GƯƠM CỦA CÔNG LÝ SẼ GIÁNG XUỐNG KẺ ĐÃ ĐỨNG ĐẰNG SAU NHỮNG VỤ THẢM SÁT,
DAVID! HỠI NHỮNG LINH HỒN ĐƯỢC LIÊN KẾT CỦA QUÂN ĐỘI GIẢI PHÓNG THỦ ĐÔ! VÌ ƯỚC
MƠ CỦA CHÚNG TA, HAY CHO CHÚNG TA SỨC MẠNH!”
“Chiến thắng cho Quân đội Giải phóng Thủ đô!”
“Lời tuyên án cho David!”
“Công chúa Altura muôn năm! Quân giải phóng muôn
năm!”
Những người lính Quân Giải phóng giương cao vũ khí
của mình và hô vang nhiệt tình. Tiếng hô của họ hào hùng tới mức có thể rung
chuyển cả bầu trời và tạo nên một chấn động đáng sợ bên trong lâu đài.
“QUÂN ĐỘI, TẤN CÔNG! CHIẾN THẮNG CHO QUÂN ĐỘI GIẢI
PHÓNG THỦ ĐÔ!!”
“TẤT CẢ MỌI ĐƠN VỊ TIẾN LÊNNNNNNNNNNNNNNN-!!”
“MÁY BẮN ĐÁ, TIẾN LÊN-!”
Khi Altura ra tín hiệu bắt đầu cuộc chiến, tất cả
các chỉ huy đơn vị đồng loạt ra mệnh tiến công. Bộ binh với những tấm khiên và
bao cát tiến tới con hào. Vì cây cầu treo đã được kéo lên, nên họ phải tạo một
con đường. Những chiếc “Tháp công thành” sẽ đưa lính lên bờ lũy để xâm chiếm từ
bên trên, và rồi những cột gỗ khổng lồ sẽ được dùng để phá cổng thành. Đây là
những bước sơ bộ để có thể đưa những vũ khí công thành tiếp cận mục tiêu. Trước
tiên, họ sẽ lấp hào. Vì hào của Belta khá rộng, sâu, và đầy nước, nên họ cần một
số lượng lớn bao cát để lấp nó.
Để ngăn chặn điều này, những cung thủ trên tường
thành sẽ dàn trận theo hệ thống và liên tiếp bắn tên vào Quân Giải phóng đang
tràn ngập bên dưới như một đàn kiến.
“PHÒNG THỦ ĐI-! CHÚNG MÀ LẤP ĐƯỢC HÀO, THÌ MỌI THỨ
SẼ KẾT THÚC! PHẢI NGĂN CHẶN CHÚNG!!”
“NHƯNG, NHƯNG CHÚNG TA THUA VỀ QUÂN SỐ!”
“ĐỪNG LO VỀ VIỆC NHẮM CHÍNH XÁC! CHỈ CẦN BẮN THÔI-!
GIẾT CHÚNG-!”
“CHẾT TIỆT-!”
Vị chỉ huy đội cung thủ điên cuồng la mắng những
thành viên trong đội của mình. Họ tiếp tục bắn, và bắn, nhưng quân số của Quân
Giải phóng là vô hạn. Hơn nữa, kẻ thù không hề để mình họ trở thành mục tiêu bị
tấn công. Họ cũng đã bắn trả lại từ bên dưới.
Và rồi, mối đe dọa thực sự: những cỗ máy bắn đá, đã
tiến đến từ phía sau. Chúng ban đầu thuộc về Quân đội Vương quốc, nhưng tại trận
chiến trên sông, chúng đã bị chiếm bởi Quân Giải phóng. Những món vũ khí công
thành mạnh mẽ này đáng ra phải được hướng vào kẻ thù, giờ đây, lại đang đe dọa chính
người chủ cũ. Trong khi liếc nhìn hòn đá đã được kéo xuống, chuẩn bị được thả
ra với một tốc độ khủng khiếp, người chỉ huy đội cung thủ tự nguyền rủa vận may
của chính mình.
“KHỞI ĐỘNG MÁY PHÓNG! MỤC TIÊU: TƯỜNG THÀNH PHÍA
TÂY!!”
“KHỞI ĐỘNG HOÀN TẤT! MỤC TIÊU, TƯỜNG THÀNH PHÍA
TÂY!!”
“CHUẨN BỊ!! BẮN-!!”
Những tảng đá nặng gấp chục lần con người, giáng xuống
bức tường. Đá và tường cùng vỡ vụn, và những cung thủ bị văng ra xa.
“XÁC ĐỊNH ĐÃ TRÚNG MỤC TIÊU, NHANH CHÓNG CHUẨN BỊ
CHO PHÁT BẮN TIẾP THEO-!”
Những cỗ máy bắn đá đều đã được bố trí trước tất cả
các bức tường. Những viên đá liên tục được mang tới nhờ vào nỗ lực của hơn 500
binh sĩ, những đòn tấn công luôn nhắm vào tường thành hoặc phía bên trong
thành. Những món vũ khí này có một điểm yếu về tốc độ bắn và tần suất tấn công,
nhưng không quan trọng. Chúng có lợi thế về tầm xa, và vị vậy có thể tấn công một
chiều mà không sợ đối phương đáp trả.
Đây sẽ là một sự hủy diệt toàn bộ nếu lĩnh trọn những
viên đá khổng lồ này, chúng tới từ khắp mọi nơi, va đập vào các bức tường.
Chúng cũng sẽ gây ra một đòn tâm lý nặng nề cho những người bên trong lâu đài,
và không sớm thì muộn, họ cũng sẽ trở nên hỗn loạn.
Quân Giải phóng không chỉ bắn tới những viên đá. Dầu,
rác rưởi, xác chết, Mìn ma thuật, và tất cả những gì có thể giúp phá hủy được.
Sẽ tuyệt vời nếu như họ nhắm trúng thứ quan trọng nhất, nguồn nước. Những xác
chết và rác cũng là nhằm để lan truyền dịch bệnh. Bên phòng thủ không thể làm
gì với những thứ đó. Nếu kẻ thù quyết định xông ra để phá những cỗ xe, thì kế
hoạch của Quân Giải phóng đã hoàn toàn thành công.
Fynn đang im lặng quan sát những cỗ máy bắn đá đang
liên tục phá hủy tường thành. Vì đơn vị của anh là một đơn vị thuần kỵ binh,
nên một cuộc vây thành không có chỗ cho anh. Anh chỉ có nhiệm vụ truy đuổi những
tên bỏ trốn và bảo vệ vòng ngoài cho cuộc bao vây. Cố vấn của anh, Mila, tiến lại
gần anh.
“Vậy là cuối cùng cũng phải dùng tới vũ lực. Sẽ tốt
hơn nếu chúng chịu đầu hàng và tình nguyện mở cổng đấy. Chẳng còn lý do gì để
níu kéo nơi này nữa. Chẳng phải nhiệm vụ chính của chỉ huy là bảo vệ mạng sống
cho binh lính của mình hay sao?”
“Đại tướng David có một thứ mà anh ta gọi là danh dự.
Mặc dù nếu là tôi, tôi sẽ ngay lập tức đầu hàng. Tặng tôi một cơn mưa đá ư. Để
rồi bị nghiền nát tới chết. Không phải chuyện đùa đâu.”
Anh thì thầm trong khi quan sát một tảng đá lao qua
không khí cùng với tiếng hô hào khích lệ theo sau. Fynn đã được thăng chức lên
Đại tá, một phần thưởng xứng đáng cho công lao của anh tới bây giờ. Anh đã tự
mình vươn lên từ một lính quèn, và giờ đã là người thành công nhất trong Quân
Giải phóng. Mặc dù hiện tái, nó không hơn gì một cấp bậc cao quý, nhưng nó có
thể được xem như một sự thăng cấp hứa hẹn trong tương lai. Nếu Altura trở thành
Hoàng hậu tiếp theo, anh chắc chắn sẽ được nhìn nhận như một người đã đóng vai
trò quan trọng cho sự hồi sinh của Vương quốc. Anh còn trẻ, nhiều hoài bão, và
có những thành tựu thật sự. Anh đã có được danh tiếng trong hàng ngũ quân đội,
chỉ đứng sau Altura. Anh cũng tự biết cách đối xử với chính mình, và anh đã được
tôn vinh như một chiến binh và một Anh hùng.
“Đại tá Fynn. Liệu chúng có tự nộp mình cho chúng
ta không?”
“Ta cũng nghĩ thế đấy. Một khi đoạn hào kia được lấp
đầy, chúng sẽ tháo chạy thôi. Trường hợp chúng trốn chạy, thì một địa ngục đã
chờ sẵn, đơn vị phục kích của chúng ta sẽ lẻn ra sau chúng và cắt đứa đường rút
lui của chúng….. Thật sự, ta nghĩ rằng chúng nên đầu hàng đi.”
“Cũng phải, vì Belta là một pháo đài vững chãi, bên
ta cũng đã phải huy động một lượng lớn máy bắn đá. Vậy nên không có lý do gì để
thực hiện chiến thuật bỏ đói chúng cả.”
Sẽ tốn nhiều thời gian, nhưng nếu họ cắt đứt nguồn
lương thảo của địch, Belta cũng sẽ sụp đổ mà không cần phải đổ mồ hôi. Dù vậy,
dựa vào lượng lương thực dự trữ của địch, thì cũng phải chờ đến cả nửa năm đến
khi họ hoàn toàn chết đói và chịu thất bại.
“Dù gì thì, Chiến thuật gia của chúng ta, ngài
Diener, nghĩ điều đó giống như một cuộc tấn công vô kế hoạch. Ta đoán rằng ngài
ấy rất ghét những kế hoạch kéo dài như bỏ đói. Ngài ấy luôn tỏ ra rằng chúng ta
có đủ tiềm năng chiến tranh để có thể khiến lâu đài sụp đổ trong thời gian ngắn…..
Tất nhiên, ta không nghĩ rằng như thế lúc nào cũng đúng. Thật khó để hiểu những
gì đang thật sự diễn ra trong đầu Chiến lược gia của chúng ta.”
Các chiến lược của Quân Giaỉ phóng chủ yếu đều được
lập ra bởi bàn tay của Diener. Altura sẽ luôn đồng tình với chúng và ra lệnh
triển khai thực hiện. Là thế. Có những tin đồn thất thiệt xung quanh Diener, và
Fynn thì không tin tưởng anh ta. Fynn không nghĩ rằng anh ta sẽ phản bội, nhưng
chắc chắn Diener sẽ dễ dàng vứt bỏ mạng sống của những người lính.
Anh ta cơ bản khác hoàn toàn với Fynn, người được
trưng mộ bởi Altura, và vị đại tướng trước kia của Vương quốc, Behrouz, người
luôn mong được chứng kiến sự truất ngôi.
“…Những tin đồn ấy, là thật chứ? Ví dụ như Cuộc nổi
dậy---“
Có rất nhiều những tin đồn được truyền tai trong
hàng binh tướng - về việc Cuộc nổi dậy tại Tenang đã được ngụy tạo.
Không có bằng chứng cho việc đó. Nhưng, mọi người đều
ngầm tán thành rằng đó là Diener, nếu là anh ta, thì những việc như vậy sẽ
không dễ dàng bại lộ. Họ cho rằng Cuộc nổi dậy và Tàn sát tại Tenang diễn ra
quá nhanh. Rằng chỉ sau nửa tháng, sự ảnh hưởng của họ đã lan rộng khắp Belta
này, tất cả đều do một tay Diener. Những tin đồn đều có pha lẫn những sự đố kỵ
và ganh ghét, nhưng, không có lửa sao có khói.
Fynn cắt nghĩa cho Milla, bảo rằng hãy cẩn thận với
tai mắt của ngài ta. Sẽ rất rắc rối nếu cô bị người khác nghe thấy.
Tai mắt, gián điệp của Diener, rải rác khắp mọi nơi
trong Quân Giải phóng. Tất cả là để đề phòng lũ phản bội trong hàng ngũ của họ.
Đảng phái, nơi sinh, cũng như vị trí xã hội của mỗi người là khác nhau. Cũng có
những người trước kia là quân của Vương quốc. Fynn hiểu rằng Diener là một người
cẩn thận…. Sự cẩn thận của Diener cũng gần như Fynn. Người đàn ông đó không hề
tin ai khác ngoài Altura. Thứ gì đã thúc đẩy Diener tới mức độ đó? Fynn không
thể hình dung được.
“-Milla. Tin đồn dẫu sao cũng chỉ là tin đồn. Nếu
ai đó muốn kết tội, thì hẳn người đó phải có chứng cứ và sự thật. Cô nên cẩn thận
hơn trong việc thốt ra những nghi ngờ của mình về chỉ huy Quân Giải phóng chúng
ta ngay giữa trận đánh thế này. Chẳng có gì chúng ta phải lo cả. Chúng ta chỉ
nên thực hiện chính lý tưởng của chúng ta.”
“Thưa ngài. Xin thứ lỗi. Tôi đã lỡ lời.”
Milla bất giác cứng người trước nụ cười gượng gạo của
Fynn. Đôi mắt của anh không hề cười, và họ chỉ tập trung vào nguyện vọng của
anh. Fynn có hai mặt trong một con người, một là môt người lính trong sáng, hay
là một người có khát vọng thăng tiến.
Cố vấn của anh, Milla, phục vụ anh trên việc hiểu
rõ những điều ấy, nhưng dù thế, cô vẫn bị áp lực bởi tinh thần của anh.
“… Chỉ là tôi nói với chính tôi thôi, nhưng tôi tin
rằng chúng ta hoàn toàn không cần phải làm gì. Chỉ có một kết cục cho những kẻ
đã bán linh hồn mình cho quỷ. Hắn ta sẽ không thể thoát khỏi những gì hắn ta đã
làm. Thần chết sẽ rỉa thịt hắn tới tận xương tủy, và hắn ta sẽ vĩnh viễn bị dày
vò trong ngục thẳm vô tận.”
Fynn nhắc đến cái tên Thần chết trong lúc thì thầm
– người mà anh đã từng đánh đuổi. Tại Cầu lớn Sulawesi, đơn vị kỵ binh của cô
ta đã giết chết vị cựu đại tướng, một người quen của anh, và tung hoành tàn
sát. Có vẻ như, cô ta vẫn còn sống. Thứ
đó không thể chết dễ dàng như thế. Bây giờ cô ta chắc hẳn đang mài sắc cái
lưỡi hái của cô ta bên trong Belta, chờ đợi thời cơ để lấy mạng họ.
Fynn cầu mong cô ta nhanh chóng chết quách đi, trước
khi cái lưỡi hái kia kịp kề sát cổ anh.
---Lâu đài Belta, Bức tường phía Nam.
Những viên đá tiếp tục được bắn tới, và những mũi
tên liên tục rơi xuống như mưa, Schera đang ra lệnh cho đơn vị cung thủ. Kỵ
binh không thể làm gì bên trong lâu đài, nên tất cả mọi người đều bỏ gươm giáo
và cầm cung.
Katarina không hề nao núng thể hiện tài năng bắn
cung mà cô đã có được qua nhiều lần tập luyện. Vander cuối cùng cũng trở lại
bình thường và đang chỉ huy những binh lính. Nói đến Schera, vì cô chưa từng sử
dụng cung bao giờ, nên cô sắp xếp những lưỡi liềm nhỏ mà cô đã mua được thị trấn
bên trong lâu đài. Tổng cộng 100 cái cả thảy. Chẳng hề phóng đại nếu nói rằng
đó là toàn bộ số liềm trong thị trấn. Còn về tiền, Schera đã mượn Katarina vì
cô đã dùng hết số của cô trong việc mua lương thực.
“…Thiếu tá? Ngài tính làm gì với những lưỡi liềm đó
thế?”
Vander hỏi với một khuôn mặt khó hiểu, và Schera trả
lời với một giọng man rợ.
“Muốn biết không? Đây-!”
Schera ném một cái với một lực xoáy không tưởng. Nó
đâm vào giữa lông mày của một tên lính đang hăng máu và đang đùa giỡn bên cạnh
cỗ máy phóng. Nhìn thấy đồng đội mình ngã xuống, những tên lính khác hoảng sợ.
Schera bắt đầu phóng liên tục. Nhìn thấy những chiếc liềm liên tục hạ gục một
lượng lớn quân địch, Vander nín thở.
“….Vẫn quái dị như mọi khi. Thứ sức mạnh kỳ lạ gì
thế này?”
“Nhưng cũng không còn nhiều nữa, anh thấy chứ. Một
khi đã hết, tôi sẽ dùng tới những viên đá.”
Cô ném một hòn đá vào một tên lính đang nâng chiếc
khiên trước mặt bên cạnh con hào. Cũng trong lúc ấy, một mũi tên sượt qua Schera,
nhưng cô hoàn toàn không chú ý. Viên đá trúng ngay mũ giáp của tên lính, hắn bất
tỉnh. Schera thấy tiếc vì không thể kết thúc hắn.
“Chúng ta có thể cầm cự được bao lâu đây? Lâu đài
này. Mặc dù con hào này phải ba ngày hơn mới có thể lấp đầy được. Nhưng chúng
ta rồi sẽ ra sao?”
Vander thì thầm trong lúc quan sát Quân Giải phóng
đang bao vậy Lâu đài Belta. Cho tới khi con hào hoàn toàn bị lấp bởi những bao
cát, chúng vẫn sẽ tiếp tục đánh nhử chúng ta như bây giờ. Một khi chúng lấp hào
thành công, thì nguy hiểm thực sự sẽ bắt đầu. Những Tháp công thành dùng để đưa
lính lên tường thành cũng sẽ có thể tiếp cận. Sau đó, nếu cổng thành bị phá đổ,
một trận chiến giáp lá cà sẽ diễn ra bên trong lâu đài. Điều đó cũng giống như
một lâu đài thất thủ. Kẻ địch sẽ liên tục tràn vào.
Schera liếc nhìn Vander, người đang thở dài.
“Đừng có suy nghĩ ngoài lề nữa; hãy nghĩ về việc giết
chết đám rác Quân Giải phóng đi. Thiếu úy Vander, tay của anh đã không hoạt động
một lúc rồi đó. Anh vẫn còn không khỏe sao? Hay là anh đang nghĩ tới điều gì à?
Anh không cần phải giấu giếm. Nói tôi nghe đi.”
Giống như cô đã nhìn thấu được những suy nghĩ của
anh, Schera nhìn thẳng vào mắt Vander. Vander cảm thấy một đợt ớn lạnh chạy dọc
sống lưng khi chạm phải trực giác nhạy bén của Tử thần. Anh phải ngay lập tức
chối bỏ. Nếu không, anh sẽ bị giết.
“Xin thứ lỗi, thưa ngài! Thật sự không có vấn đề gì
với tôi cả!”
“Vậy thì nhanh chóng giết bọn chúng đi. Kẻ thù đang
ớ phía trước. Hãy bắt đầu bằng tên mà anh thấy chướng mắt nhất ấy. Giết!!”
Schera tiếp tục ném đá trong khi quát tháo ầm ĩ. Rất
nhiều viên đã làm nát mặt nhiều tên lính. Cũng có những lúc cả cơ thể và khiên
chắn bị văng ra xa. Nhìn thấy nỗ lực ác chiến của chỉ huy, những kỵ binh đang cầm
cung cũng bất giác bừng tỉnh.
“Đừng núp phía sau Thiếu tá Schera nữa! Cung, chuẩn
bị-!!”
Một kỵ binh có chút ít kinh nghiệm trong viếc bắn
cung đã tạm thay thế Schera chỉ huy dàn cung thủ. Schera thì tiếp tục ném đá.
“Ou-!”
“---Kéo, Bắn-!!”
Tất cả những mũi tên lần lượt bắn ra. Như một cơn
mưa họ tưới xuống Quân Giải phóng, phía dưới vang lên tiếng la hét.
Một nhịp chậm trễ, Vander kéo cung, rồi bắn.
Katarina đang quan sát biểu hiện của Vander. Cô nghi ngờ rằng, anh ta rất có khả năng sẽ…, nhưng cô
không nói gì. Anh ta vẫn chưa hề làm gì. Tuy nhiên, cũng nên phải đề phòng. Khi
mặt trời bắt đầu xuống núi, tiếng tù và đã vang lên, và Quân Giải phóng đã lui
về. Cuộc tấn công hôm nay đã kết thúc. Những cỗ máy bắn đá cũng đã được kéo ra
xa khỏi tầm bắn của cung tên.
Nhưng, bên phòng thủ vẫn phải luôn tỉnh táo và cảnh
giác. Rất có khả năng khi họ thức dậy vào sáng sớm thì con hào của họ đã bị lấp
đầy. Cũng có khả năng rằng quân địch sẽ dùng thang dây mà leo lên tường thành
trong đêm tối. Họ hoàn toàn không được phép rời mắt khỏi mọi động tĩnh của Quân
Giải phóng. Một trận chiến công thủ thành là một trận chiến của thể lực và ý
chí. Họ không còn cách nào khác ngoài việc vừa nghỉ ngơi vừa canh chừng trong
đêm tối.
Những ánh đuốc trong những nhóm trại của Quân Giải
phóng bao phủ toàn bộ chu vi của Lâu đài Belta. Vừa để canh gác trong đêm, vừa
để thị uy sức mạnh.
Những ngọn đuốc được sắp xếp như kiểu chúng đang
bao quanh một cỗ quan tài; một cỗ quan tài đang dần dần được lấp đầy, từng
chút, từng chút một, bởi chính tay bọn họ.
Cứ như Quân Giải phóng đang đào sẵn mồ chôn chúng
ta vậy, Schera nghĩ. Đây là ngôi nhà thứ ba của Schera. Đầu tiên là ngôi làng
nghèo nàn của cô, tiếp theo là Antigua, còn bây giờ là Belta. Cô sẽ lại bị đuổi
đi nữa sao, bởi chính bàn tay của lũ chó Quân giải phóng?
Hay cô sẽ chết ở đây? Cô chưa thế chết được. Như thế
vẫn chưa đủ. Schera gỡ mũ giáp của mình, dựa vào tường, và thở nhẹ. Cô xả mái
tóc nâu đẫm mồ hôi của mình ra, cởi bỏ găng tay, và nghỉ ngơi.
----Cô đói.
Sẽ thật tốt nếu như là thức ăn chứ không phải những
tảng đá sẽ rơi từ trên trời xuống. Mọi người sẽ rất hạnh phúc.
Lâu đài Belta, Văn phòng của David.
David đang tập họp những sĩ quan dân sự và mở một hội
đồng chiến tranh. Với việc này, họ đã mất rất nhiều những hội đồng chiến tranh
vô nghĩa mà họ có. David với khuôn mặt hoàn toàn kiệt sức đang ngồi trên chiếc
ghế của mình.
Kế bên anh là vị cưu sĩ quan quân sự - Dân sự đang
đỡ cơ thể suy sụp của David.
“…..Tiếp viện? Tại sao tiếp viện còn chưa tới? Hối
thúc họ đi. Nếu họ không nhanh, Belta sẽ sụp đổ.”
“Thưa ngài. Chúng ta không thể gửi tin ra ngoài lâu
đài được nữa. Một con chuột cũng còn khó thoát ra.”
Vị trưởng ban Dân sự nói sự thật một cách rõ ràng.
Không một tin nhắn nào được hồi đáp. Không có cách nào chúng có thể được gửi lại.
“Tại sao họ lại không gửi tiếp viện chứ-! Cho dù nếu
Belta thất thủ, thủ đô cũng sẽ lao đao-! Ta cược rằng tên Farzam rác rưởi đó chắc
chắn đã hủy hết những bản báo cáo! Một tên thượng cấp chó má-!!”
Lo lắng, David la lên giận giữ, rồi ho trong đau đớn.
“Thưa ngài David. Kích động sẽ làm hại đến cơ thể của
ngài.”
“Phải đấy. Nếu không có ngài David, lâu đài sẽ
không chịu nổi một ngày. Xin hãy cẩn trọng.”
“Trong tình hình này, cho dù có phải trả giá thế
nào đi nữa, chúng ta bắt buộc phải liên lạc được với thủ đô. Nếu chúng ta mở một
con đường máu, chắc chắn chúng ta có thể làm được gì đó. Ta tin chắc thế.”
Những sĩ quan dân sự đã nói ra những lời đúng với cảm
xúc thực sự của họ. Bây giờ đã không còn cần phải xác minh nữa - Belta đã bị bỏ
rơi. Quân tiếp viện từ Thủ đô sẽ không bao giờ tới. Trong khi mọi người đang tỏ
vẻ quan tâm đến David, họ cũng đã tính trước dự định tương lai của mình rồi. Họ
đang bị bao vây bởi 60,000 binh lính, những táng đá thì dội xuống đầu họ, còn
con hào thì đang dần được lắp đầy.
----Vẫn còn thời gian. Nếu họ đào tẩu, thì ít ra họ
vẫn còn có thể nhận thấy mặt nhau.
Nếu họ có thể nhận được một sự đảm bảo và vị trí xã
hội cũng như cấp bậc, họ sẽ không còn dè chừng Quân giải phóng nữa. Có công ắt
có thưởng: mở cổng thành, thiêu trụi lương thảo, và sau đó, là đầu của David.
Việc thành công hay không phụ thuộc vào chính bọn họ.
Họ phải đặt nền tảng để có thể đạt sự hợp tác giữa các vị tướng. Đây sẽ là cuộc
đua với thời gian. Việc này sẽ trở nên vô ích nếu ai đó phản bội trước.
Trừ vị Trưởng ban Dân sự và cựu Sĩ quan Quân sự - Dân
sự ra, không một ai có ý định sẽ cùng chết với David.
“….Hội nghị chiến tranh đến đây kết thúc. Mọi người
giải tán. Làm tốt lắm.”
“Thưa ngài - chúng tôi xin cáo từ.”
David là một hiệp sĩ cao quý, người đã chiến đấu đến
cùng trong một cuộc tranh chấp phe phái và đã leo lên được tới vị này. Hiểu rằng
cách hoạt động của những vị tướng kia cũng giống như đứa trẻ với viên kẹo. Anh
không hề lên bất kỳ một kế hoạch trốn thoát nào. Anh sẽ kéo chúng xuống địa ngục
chung với mình. Khi các sĩ quan khác đã rời đi, David gọi người cựu Sĩ quan Quân
sự - Dân sự của mình, Konrad, lại.
“…..Konrad. Hôm nay, anh sẽ không còn là một Sĩ
quan Dân sự, và sẽ được phục chức lại Sĩ quan Quân sự. Ta sẽ hướng dẫn anh những
việc tiếp theo. Hãy dẫn đầu một bộ phận giám sát quân đội và tuần tra khắp mọi
cánh cổng và nhà kho. Không cần thương xót bất kỳ kẻ nào có hành động đáng
nghi. Cho dù chúng có là ai, giết hết.”
“Rõ, thưa ngài.”
Thiếu tá Konrad cúi chào. Là một sĩ quan quân sự
nguyên gốc, anh ta không thể tự hiểu những vấn đề phức tạp. Anh ta chỉ đơn giản
tuân hoàn toàn theo mệnh lệnh từ cấp trên của anh. Sau tất cả mọi việc, anh ta
cũng không có ý định tìm đường sống.
“…Trưởng ban Dân sự. Mọi việc rồi sẽ trở nên thế
này. Gánh nặng của anh vẫn sẽ tăng thêm, ta rất lấy làm tiếc.”
“Rõ, thưa ngài. Ngài David và tôi cùng chia sẻ một
số phận. Tôi sẽ theo ngài đến cùng.”
Anh đã đặt cược hết tất cả vào David. Nếu họ bị
đánh bại ngay lúc này, anh phải chấp nhận kết quả ấy. Sau những gì anh đã trải
qua, anh không hề có ý định sẽ chuyển sang phe chiến thắng.
“….Thứ lỗi cho ta, nhưng hãy để ta nghỉ ngơi. Hmph,
ta đã không nghĩ rằng ta sẽ thất bại chậm rãi như thế. Cho dù tường thành có
cao thế nào đi nữa, thì chúng cũng có thể sụp đổ chỉ trong phút chốc. Ta không
thể chế giễu Sidamo thế này được.”
Trong khi được dìu bởi Konrad, David quay trở lại
phòng. Vinh quang của anh đã phút chốc vỡ vụn trong tay anh. Đổi lại, anh đã có
được một danh tiếng để lại cho con cháu. Một hiệp sĩ dị giáo đã thảm sát người
dân. Thật là nhục nhã?
Anh không thể nín cười. Nếu anh phải chịu chết như
thế, anh muốn những tên phản bội anh cũng phải như vậy. Anh đã nghe rằng, tử thần
luôn cố gắng kéo một người ra khỏi sự sống. Trong trường hợp đó, anh có nên yêu
cầu điều đó không? May cho anh, có một người dưới quyền anh rất thích hợp cho
việc ấy.
“….Thần chết?”
“Thưa ngài David?”
“…Không, không có gì.”
Cái lưỡi hái bổ xuống cổ anh, anh ngã xuống. Anh nhận
thấy con quái vật kia đang mất kiên nhẫn, thấp thỏm chờ đợi thời điểm ấy đến để
hành động. Hình ảnh của một Schera Zade.