Đã
sáu tiếng trôi qua kể từ khi đoàn
hộ tống bắt đầu
hành quân từ
làng Grisea về
Isteria.
Đoàn hộ tống
đã
dừng chân và đang bắt đầu chuẩn bị dựng
trại.
Cả bầu trời nhuộm trong ánh hoàng hôn, chỉ hai tiếng nữa thôi là màn đêm
sẽ buông xuống.
Marie,
người đi cùng xe với Kazura, cô xin phép và bước ra khỏi xe, sau đó
cô tham gia vào công việc dựng trại.
“Kazura-sama,
chắc ngài cũng đã
thấm mệt sau chuyến đi
dài vất vả rồi.”
Kazura
đang vươn vai thì Havel bước tới phía anh sau khi đã
buộc Rata của mình vào trại ngựa tạm thời được
dựng gần trại.
Mặc dù luôn luôn phải cưỡi Rata, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi trên chuyến đi,
khuôn mặt anh vẫn không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Hay
đúng
hơn, sắc diện của anh trông còn tốt hơn ngày hôm qua, anh trông vui vẻ hơn
bình thường.
“Havel-san
cũng vậy, có vẻ như anh cũng vất vả rồi.
Tôi được ngồi trên xe cả chuyến đi, còn anh phải cưỡi Rata. Vậy thì tất nhiên là anh đã
mệt rồi phải không?”
“À
không, tôi không mệt
chút nào đâu. Nếu như cuộc hành quân ở mức
độ này thì còn quá là
nhẹ nhàng so với những gì mà đơn vị này đã
được đào
tạo. Chỉ có hơi ê mông
một chút thôi.”
“Vậy sao? Quả đúng
thật, những người lính chuyên nghiệp phải khác thường.... Về đơn vị này, tôi nghe nói rằng Havel-san cũng với Isaac-san đang chỉ huy một đơn
vị chỉ toàn quý tộc. Có đúng
như vậy không?”
Trước đây,
khi Havel và
Isaac đến làng Grisea, họ đã
chỉ huy một đơn vị 100 người chỉ toàn là quý tộc.
Từ khi Havel tham gia vào nhóm của Kazura, Kazura tự hỏi rằng liệu có ổn hay không nếu như Havel gác lại những công việc của đơn
vị mà anh chỉ huy cho đến giờ.
“Vâng,
tôi là Phó Chỉ
Huy của Đơn Vị Huấn Luyện Quân Sự I.”
“À,
vậy thì mọi người ở đây
đều là học viên. Nhưng gần đây
Havel-san luôn
giúp đỡ tôi, sẽ ổn nếu như anh không có mặt
ở đơn vị chứ? “
“Không
sao đâu
ạ. Thời gian đào
tạo trong vòng một năm đã kết thúc, các học viên đã
có lịch trình riêng và giờ họ phải luyện tập với các quân đoàn
khác. Có lẽ, đây
là thời điểm
mà họ đang ở trong địa ngục.”
“Ể? Khóa huấn luyện gian khổ lắm à?”
“Cũng không hẳn là quá khổ. Nhưng so với cuộc chiến bốn năm trước, khi đứng giữa ranh giới sinh tử, thì vẫn còn may chán. Các học viên sẽ được rèn dũa để
tuân theo kỷ
luật chung, kể cả có là quý tộc hay tân binh, tất cả đều
phải sống bằng thức ăn
chăn nuôi hàng ngày.”
“Quả thật tuyệt vời.... Nhưng bị buộc tuân theo kỷ luật và sống bằng thức ăn
chăn nuôi hàng ngày thì có hơi khắt khe.....”
“Còn
nữa, các học viên được giao cho tôi và
quân đoàn của Isaac-sama, năm đầu
thì cho phép trong thời
gian nghĩa vụ được
về nhà. Nhưng đến năm thứ hai, họ bắt
buộc phải sống với nhau ở doanh trại. Với những kẻ luôn để lại
mọi việc cho người hầu xung quanh, thì điều này vô cùng khó chịu.”
Việc đào
tạo cho các học viên của quân đội Isteria được tiến hành qua vài bước.
Vào
năm đầu, họ rèn luyện thể lực,
nhưng năm thứ hai thì giống như là một
trận chiến thực sự.
Kazura
tưởng rằng quý tộc là người có vị trí trong xã hội nên sẽ có một cuộc sống thoải mái hơn, nhưng có vẻ
như ở thế giới này, ít nhất là ở Istelle, điều
này không đúng.
Nếu như suy nghĩ sâu hơn, mặc dù Isaac và Havel thuộc giới quý tộc thượng lưu, hàng ngày họ vẫn phải làm việc từ sáng sớm cho đến đêm.
Căn cứ vào điều
đó
thì cấp dưới của họ tất
nhiên cũng sẽ phải trải qua những khó khăn tương tự như vậy.
“Anh
nói là họ phải sống chung trong doanh trại có nghĩa là họ
không được mang theo người hầu sao?”
“Về cơ bản
là bị cấm. Nhưng cũng còn tùy thuộc vào lệnh của chỉ huy, chẳng hạn như khi họ phải hành quân đường dài hay là nghỉ ngơi dài ngày tại thị trấn, thì họ có thể mang theo người hầu đi
cùng. Tuy nhiên, họ phải trả cho người hầu bằng chính tiền của họ.”
“Ể……
Điều này sẽ làm khó những quý tộc lớn lên trong sự xa hoa nhỉ? Họ sẽ
không thể chịu đựng
nổi và sẽ từ bỏ.”
“Đúng
vậy. Hàng năm, vẫn có vài kẻ bỏ trốn. Tuy nhiên, ngoại trừ việc bị buộc phải nghỉ vì chấn thương, bỏ dở
giữa chừng sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của dòng tộc vì sự nhục nhã. Vì thế, nếu như giải quyết được
điều đó thì họ không thể từ bỏ.
Nếu như họ trở về
sau khi đã
từ bỏ thì sẽ bị
xã hội rẻ rúng.”
“Woo,
hậu quả thật khôn lường……”
Việc từ bỏ
ngay cả khi không thể chịu đựng
nổi việc đào
tạo và việc muốn từ bỏ
cũng có thể dẫn con người đến
việc tự tử.
Mặt khác, những người đã
thành công vượt qua môi trường như vậy chắc chắn sẽ trở nên cứng cỏi hơn.
“Việc tham gia quân đội là ép buộc phải không?”
“À
không, mọi người đều tự nguyện tham gia. Mặc dù nói là vậy, trên thực tế, trong giới quý tộc, ngoại trừ người con trai cả,
thì những người con thứ đều tham gia vào quân đội, kể cả
khi họ không muốn tham gia thì vẫn thường không làm theo những gì lương tâm họ mách bảo. Mặc dù có những người tình nguyện vì họ khao khát được làm việc trong quân đội hay là bị thu hút bởi tiền tài, danh vọng trong xã hội mà nó đem tới, hầu hết những kẻ này sau đó
đều hối tiếc vì thực tế rất
khắc nghiệt.”
“Vậy thì trong một trường hợp khác. Liệu Havel-san có chống lại cha mẹ vì bị ép buộc gia nhập quân đội không?”
“Không,
không hề. Tôi tình nguyện và đã
nhờ cha cho gia nhập quân đội. Isaac-sama cũng vậy.”
“Ồ,
quả rất đáng khen ngợi. Tại sao anh lại tình nguyện?”
Khi
Kazura hỏi Havel điều này, Havel cười bối rối.
“……Có
một người mà tôi cần phải bảo vệ.”
“(Hm?
Havel-san cũng
có thể cười được
như vậy sao.)”
Cho
đến bây giờ, Havel đã
tiếp xúc với Kazura được vài ngày, nhưng anh chưa bao giờ thấy Havel có biệu hiện như vậy.
Anh
ta luôn đi theo sau Kazura, thể hiện sự quan tâm của mình tới Kazura, nên anh ấy không bao giờ để
biểu hiện của mình bộc lộ cảm
xúc.
Trong
lúc Havel nói chuyện
với Kazura anh luôn thể hiện một nụ cười
cứng ngắc, có lẽ là để Kazura không cảm thấy chán nản.
Kazura
tò mò về những gì Havel nói, “Người mà tôi cần phải bảo vệ”, nhưng sẽ rất
kì nếu như anh vẫn hỏi tiếp nên anh
chỉ nói “Tôi hiểu rồi” và gật đầu.
“Nếu như Kazura-sama cảm thấy hứng thú về việc đào tạo quân sự, thì lần tới, tôi có thể dẫn
ngài tới xem những người lính và khu huấn luyện chứ? Mặc dù ở đó không có gì đáng để
xem ngoài những người lính.”
“(Whoa,
thật sao!? Mình rất muốn xem, nhưng... mình nên làm gì đây…?)”
Kazura
hoàn toàn bị lời mời của
Havel hấp dẫn.
Tuy
nhiên, nếu như anh thể hiện sự quan tâm về quân đội thì Zirconia sẽ có cơ hội
tham khảo ý kiến của anh về quân sự.
Bây
giờ, Kazura không hề có ý định trợ giúp quân đội Isteria.
Anh
không có ý định
hỗ trợ là vì anh hoàn toàn không biết về tình hình nội bộ đất
nước này và cả tình hình ngoại giao, hơn nữa đó chính là quy mô quân sự của nước này và thiên hướng của đất
nước.
Nếu như anh hỗ trợ quân sự mà không biết gì về tình hình đất nước mà chỉ nghe được thông tin từ bên ông Nelson, thì sẽ vô cùng nguy hiểm nên anh không làm điều đó.
Hơn nữa, công việc ưu
tiên của anh hiện nay là giải quyết vấn đề
lương thực và cơ sở hạ
tầng, anh còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi khi chuẩn bị kế
hoạch nữa là giải quyết vấn đề
quân sự.
Nếu như anh làm quá nhiều việc cùng một lúc, thì chỉ cần một quyết định
bất cẩn cũng dẫn đến
kết quả không thể chữa được.
Không
cần biết anh làm những gì, nhưng chúng cần phải làm lần lượt.
Để đưa ra quyết định hay không thì anh vẫn cần sự hỗ
trợ, anh cần thu thập nhiều thông tin hơn, đó
là những gì Kazura nghĩ.
“Hmm…… Liệu tôi……”
Dường như anh rất muốn thấy những gì anh cần.
Những quân hàm ở thế giới này, cuộc sống thường nhật của họ, anh muốn được
quan sát dù chỉ
một lần, sự tò mò của anh đang dâng trào.
Anh
sẽ không chú tâm quá nhiều mà chỉ đi xung quanh và quan sát, sau đó
anh muốn chụp ảnh tất cả các cảnh bằng máy ảnh kí thuật số và ghi âm những người lính và dân thường trong lúc phỏng vấn họ.
Bên
trong lều chỉ huy giống như của Zirconia có những gì? Họ sinh hoạt hàng ngày như thế nào? Sự tò mò của anh là vô tận.
Nếu như anh có thể hỏi, thì anh rất muốn nhờ Zirconia và Isaac mặc bộ giáp của họ và chụp với anh một tấm hình.
Zirconia
mặc giáp trông vô cùng hào hiệp, dáng vẻ của cô ấy cũng rất tuyệt vời, nếu như cô
ấy tạo một tư thế nào đó
để chụp ảnh thì quả thật đẹp
như tranh vẽ.
Isaac
thì cũng cao ráo và đẹp trai, chắc chắn trông anh ta sẽ rất hấp dẫn trên ảnh.
Có
lẽ sẽ không sao nếu như anh chỉ quan sát xung quanh. Thâm tâm của Kazura bắt đầu nghiêng về một
bên, nhưng có vẻ như Havel nghĩ rằng
điều này không tốt cho lắm, Havel nhanh chóng nói.
“Nếu như Kazura muốn tới thăm, thì hãy
nói với tôi. Tôi luôn sẵn lòng dẫn Kazura-sama tới bất cứ đâu.”
“Cảm ơn anh. Nếu như tôi
có thời gian, không sớm thì muộn, tôi sẽ nhờ anh.”
“Vâng,
cứ như vậy
đi ạ.”
Mặc dù sẽ có vấn đề nếu
như anh ta để ý tới sự tò mò của Kazura, nhưng anh thực sự rất
biết ơn điều này.
Quả đúng
như vậy, Havel là một người đàn ông luôn soi xét kĩ lưỡng từng chi tiết mọt, hoặc có lẽ anh ấy là người đọc
sách rất nhiều và những điều
đó
đã
thực sự có ích cho Kazura.
“Còn
điều nữa, tôi có một vài ý kiến về bữa
ăn của Kazura-sama”.
Trong
khi đang ca ngợi Havel về khả năng
của anh ta, Havel bỗng chuyển chủ đề.
Có
vẻ như đó là vấn đề chính.
“Trong
quãng thời gian nghỉ ngơi này, tôi sẽ để
Marie nấu bữa tối cho Kazura-sama. Tuy nhiên, việc này đối với Kazura-sama có ổn không ạ?”
“Thì
ra là chuyện
bữa tối……”
Nói
về chuyện này, Kazura nhớ rằng anh không nói gì với Zirconia về chế độ
ăn uống của anh cả.
Cho
đến bây giờ, anh đã
từng ăn cùng với cả gia đình
họ tại dinh thự của
ông Nelson, nhưng
Kazura không
hề tăng thêm chút dinh dưỡng gì hay cảm thấy hài lòng về những bữa ăn
mà ông Nelson đã
chuẩn bị.
Chính
vì điều đó, sau khi ăn cùng với ông Nelson và những người khác, ăn đã bí mật ăn đồ
ăn đóng
hộp.
Nếu như anh cứ làm điều này 6 bữa một ngày thì cuộc sống của anh sẽ cực
kì rắc rối, hay đúng
hơn là rất
khó để làm như vậy. Đến mức mà anh nghĩ rằng
anh nên thông báo cho họ
rằng không cần phải chuẩn bị thức ăn
cho anh.
Và
cuối cùng, anh cần phải ăn một mình, nhưng đây
là hệ quả không tránh khỏi
Nếu như anh ăn những món mà ông Nelson đã
phục vụ thì sẽ làm giảm sức chứa của dạ dày, cơn đói thì vẫn còn mà những món ăn mà anh mang đến từ Nhật Bản lại không thể nhồi nhét được. Điều
này chẳng khác nào một trò chơi trừng phạt.
“Vâng.
Tuy nhiên, khi tôi nghĩ
về những đồ ăn
đóng
hộp mà Kazura-sama mang tới đây
vào ngày trước, thì tôi nhận ra rằng hương vị món ăn mà ngài thưởng thức ở
Thánh Địa với hương vị món ăn của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Chúng tôi muốn tạo ra được những hương vị đó, nhưng tôi tin rằng việc đó là
rất khó.”
Khi
Kazura định nói về việc không cần phải chuẩn bị đồ
ăn cho anh thì Havel nói.
Thực phẩm đóng
hộp mà Havel nói chính là món súp
rau mà Kazura đã lấy ra làm ví dụ.
Đó
là món ăn được làm từ nhiều loại rau cùng với sốt cà chua, vì thế giới này không có loại rau củ nào giống như cà
chua nên tất nhiên, hương vị sẽ khác.
“Vì
lí do đó,
nếu như chúng tôi được
phép sử dụng các thực phẩm đóng hộp cùng với các nguyên liệu mà Kazura-sama đã
mang tới cùng với những gì mà chúng tôi đã
chuẩn bị, thì tôi tin rằng chúng tôi có thể tạo
ra món ăn phù hợp với khẩu vị của
ngài. Có thể
nó sẽ không hoàn hảo ở lần
đầu, nhưng chắc chắn chúng tôi có thể phục vụ món ăn đó để Kazura-sama có thể tận hưởng.”
“Ý
anh là, anh muốn
sử dụng các nguyên liệu mà tôi đã
mang tới và thêm các thành phần khác để nấu ăn?”
“Vâng, đúng
vậy. Trong trường hợp đó
thì Kazura-sama sẽ cho chúng tôi ý kiến về món ăn để
chúng tôi có thể
cải thiện các món ăn sao cho phù hợp với khẩu vị mà ngài mong muốn.”
Kazura
một lần nữa cảm thấy rất biết ơn
Havel vì đề xuất của anh.
Havel
đã
chú ý tới hương vị của
thức ăn đóng hộp dù chỉ nếm có một lần và cho đến giờ có thể anh đã
cố gắng tạo ra hương vị của
nó.
Mặc dù ban đầu anh đã
cố gắng thử nghiệm và sẽ rút kinh nghiệm trong một thời gian nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Kazura đã
mang tới đây
rất nhiều thực phẩm, anh nghĩ rằng điều
đó
không tốt và sau đó
đi tới đề
xuất đó
để nói với Kazura.
Trong
tâm trí Kazura, Havel một
lần nữa tăng giá trị vượt
qua giới hạn.
Mặc dù thực tế, đánh giá của Kazura chỉ là sự hiểu lầm hoàn toàn, nhưng đối với Kazura, Havel giống như một
người lịch thiệp và đáng
tin cậy.
Nhưng dù sao đi nữa, sự hiểu lầm ấy
đang đi tới điều thuận lợi.
“Hmm……
Vậy tôi giao việc này cho anh. Tuy nhiên, anh phải hứa rằng không ai được phép ăn thực phẩm mà tôi đã
mang tới. Mặc dù có thể nói chúng là rất nhiều, nhưng số lượng thì vẫn là có hạn.”
“Vâng
chắc chắn. Sẽ không có ai được phép ăn chúng, xin ngài đừng lo lắng.”
“Vậy thì ổn rồi. Anh phải chắc chắn điều này rõ chưa? Nếu như anh phá vỡ lời hứa là rắc rồi với tôi đấy hiểu chưa?”
“D-!
V-Vâng, tôi hiểu
rồi!”
Nếu như thực phẩm đó rơi và tay kẻ xấu
thì đó
sẽ là vấn đề lớn,
Kazura nhấn
mạnh điều
đó
và anh tỏ ra nghiêm trọng và nói giống như đe dọa.
Nếu như lời hứa bị phá vỡ, hậu quả của
mối đe dọa sẽ tăng.
Vì
Kazura chính là Greysior, nên lời
đe dọa này đối với Havel rất nặng nề.
Kazura
nhìn Havel đang
cứng đờ người sau đó
quay trở về phong thái bình thường.
“Vậy thì tôi giao việc này cho anh.”
Sau
khi kazura đã đồng ý và thêm các điều kiện của mình vào và trở về
vẻ mặt và phóng thái bình thường, Havel cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.
“V-Vậy thì, tôi sẽ yêu cầu Marie chuẩn bị món ăn ngày hôm nay. Vì chúng ta vẫn còn đang trên đường
hành quân, nên nguyên liệu
chúng tôi rất
hạn chế, nhưng tôi bảo đảm là sẽ chuẩn bị gì đó.”(Havel)
“Không
cần phải quá sức lắm đâu. Chỉ cần một chút rau luộc hay xào là ổn rồi.”(Kazura)
“Tôi
hiểu rồi. Vậy thì Kazura-sama làm ơn hãy cho tôi biết nguyên liệu mà chúng tôi được phép sử dụng
ạ?”(Havel)
“Hmm,
phải rồi…… Sẽ rất
ngon đây,
xem nào……” (Kazura)
Trong
khi Kazura suy nghĩ
về những nguyên liệu được
sử dụng cho các món ăn và cách
để chế biến, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì trong tương lai anh vẫn có thể dùng bữa cùng ông Nelson và những người khác.
Quả thật như vậy,
dùng bữa cùng với người khác sẽ vui hơn là ăn
một mình.
Hơn nữa, sẽ không ai phải cảm thấy buồn vì người khác từ chối món ăn mà mình
làm ra, Kazura sẽ không làm tổn thương lòng danh dự của gia đình
ông Nelson.
Bằng cách chuẩn bị món ăn như những gì đã
Havel đề xuất thì họ có thể làm ra món ăn của thế giới này mà sử dụng
nguyên liệu
mà Kazura mang tới.
Nó
tương tự giống như khi anh ở làng Grisea, điều
này sẽ không ảnh hưởng tới chế độ dinh dưỡng của anh cảm giác no nếu như anh ăn.
Thực sự thì, với tình hình thuận lợi như vậy,
tâm trạng của Kazura đã
tốt lên một chút.
✧✦✧✦
Bên
cạnh Kazura, Havel cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đề xuất của anh đã
được thực thi mà không gặp bất cứ vấn
đề gì.
Thực sự thì Havel không nói hết tất cả mọi
thứ trong câu chuyện của Zirconia.
Theo
như Zirconia kể, có vẻ như Kazura đã
cảm thấy hài lòng với những món ăn tại dinh thự của
Havel, nhưng
anh lại không cảm thấy như vậy khi ở dinh thự của
ông Nelson.
Tuy
nhiên, Havel đã đặt dấu chấm hỏi ngay từ lúc đầu.
Các
đầu bếp làm việc tại dinh thự ông Nelson chắc hẳn phải có tay nghề đỉnh
cao và vô cùng điêu luyện.
Trong
khi đó,
những đầu bếp tại dinh thự Leveson về cơ
bản cũng chỉ là hầu gái. Tất nhiên, các hầu gái cũng có kỹ băng
nấu ăn đặc
biệt, nhưng kể cả vậy,
thì các đầu bếp ở dinh thự ông Nelson có kỹ năng
còn cao hơn.
Khi
suy nghĩ tới điều đó,
khi thấy phản ứng của Kazura với các món ăn ở
dinh thự Leveson, anh đi đến kết luận rằng biểu hiện của Kazura, Valletta và ông Valin lúc đó
chỉ là phản ứng phóng đại trước Havel, chủ nhà.
Điều đó có nghĩa là ngay cả khi anh bàn giao đầu bếp trong dinh thự của
mình cho Zirconia như
cô đã
yêu cầu thì cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn có thể mang lại sự ô nhục không cần thiết đến
gia đình.
Mặt khác, nếu như anh trung thực nói với Zirconia điều này, thì anh sẽ mất
cơ hội gửi Marie cho nhà Nelson bảo trợ hay Kazura.
Kết quả của việc suy nghĩ những gì mà anh nên làm mà không làm Kazura cảm thấy bất mãn đã
đi tới đề
xuất này.
Kazura
không phải là người sẽ từ chối một yêu cầu tận tình, Havel đã
nhận ra điều này sau nhiều ngày đi cùng Kazura khảo sát bờ sông.
Dựa vào điều đó, anh đã
đánh
cược và đưa ra đề xuất đó.
Và kết quả có thể nói là như mong muốn.
“(Bằng cách này, Marie sẽ thoát khỏi cuộc sống đó……
Thậm chí cha còn không có sự lựa chọn nào khác nếu như Zirconia-sama trực tiếp thảo luận điều này với ông ấy. Điều
tiếp theo sẽ là.... Mình sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu như có
thể làm Kazura-sama cảm thấy thích Marie.)” (Havel)
Trong
khi Havel đang
cảm thấy an tâm vì những hành động của anh diễn ra suôn sẻ, anh tìm kiếm bóng dáng của Marie đang hòa vào cùng với những binh sĩ tại địa
điểm cắm trại bằng nụ cười
thích thú.