Ngâm
mình trong bồn nước nóng vô cùng thoải mái, Kazura thở phào.
Phòng
tắm trong dinh thự của ông Nelson rộng khoảng 6 Jou Nhật Bản.
Bồn
tắm hình vuông rộng khoảng 2 Jou và được làm bằng đá cẩm thạch.
Nó
còn được làm thêm những bậc để có thể ngồi ngâm mình với mực nước tới hông. Còn
nếu họ không cần thì khi ngâm mình trong bồn mực nước cao đến khoảng bụng.
Trên
tường của bồn tắm có một cái lỗ rộng khoảng 10cm để nước nóng chảy ra.
Nếu
như mực nước quá cao hoặc quá thấp, bằng cách ra lệnh qua cái lỗ đó thì những
người hầu sẽ đáp lại lệnh đó và đổ nước nóng hoặc nước lạnh vào.
Ở
góc phòng tắm có một chiếc lò bằng đá.
Đây
là chỗ để tăng nhiệt độ trong phòng tắm, vào mùa đông thì họ sẽ nung nóng nó và
đổ nước lên để nước bốc hơi và nó sẽ làm nóng toàn bộ phòng tắm.
Trên
tường gần với cái lò có một chiếc cửa sổ nhỏ để cung cấp thêm gỗ và nhiên liệu.
Trần
nhà cũng được trang bị một ống khói thông hơi, vì thế trong mùa đông, họ cũng sẽ
được tắm một cách thoải mái nhất.
Mặc
dù Kazura đã hình dung phòng tắm của các lãnh chúa phong kiến sẽ rất rộng và
sang trọng, nhưng thực tế, nó vẫn là một bất ngờ lớn.
Bồn
tắm của dinh thự Leveson cũng tương tự như thế này, vì thế có lẽ đây là kiểu
phòng tắm phổ biến của các quý tộc Isteria.
Tuy
nhiên, kích thước bồn tắm ở đây tương tự như của những nhà trọ nhỏ trong dịp
xuân, theo như Kazura nghĩ thì nó khá thoải mái.
“Ah,
mai mình sẽ bận rộn đây, cơ mà…… không biết đống phân bón đó có đủ không……” (Kazura)
Kazura
đã mang đi 45kg phân bón, nhưng Isteria có vùng sản xuất rất mênh mông.
Mặc
dù đã mang rất nhiều phân bón, nhưng, anh vẫn lo lắng rằng liệu nó có đủ để cứu
sống vùng sản xuất này không.
Tuy
vậy, phân bón mà Kazura mang đến có tác dụng đặc biệt, vì thế nếu điều chỉnh,
nó vẫn có thể đủ cho cả khu vực.
Sau
đó, anh lấy máy tính ra để tính toán.
“Cây
trồng tại làng Grisea đã có sức sống. Có lẽ sẽ ổn nếu như hòa với tỉ lệ 50:1……” (Kazura)
Phân
bón mà Kazura mang tới lần này là phân ủ.
Nếu
như dùng lượng phân bón này tại Nhật Bản, thì cần phải sử dụng 2kg cho 1 tsubo
(3.3 mét vuông).
“Sau
khi đã tắm xong, thì ăn kem…… Aaaaaaah!?” (Kazura)
Kazura
sau khi đã ngâm mình trong bồn tắm thì bỗng hét lên khi nói từ “Kem”.
Anh nhận ra mình đã quên một điều quan trọng.
Anh
đã hoàn toàn quên đi rằng thực phẩm đông lạnh đã được vận chuyển trong một
quãng đường rất dài.
“C-Có
chuyện gì sao ạ!?” (Người hầu)
“Chuyện
gì xảy ra vậy!?” (Lính canh)
“Choco
bạc hà của tôi! Dưa cao cấp của tôi‼”(Kazura)
Bất
chấp việc cô hầu gái trẻ và lính canh lao vào sau khi nghe thấy tiếng thét,
Kazura bắt đầu lau khô cơ thể.
“Kazura-sama!
Có chuyện gì sao!?” (Người hầu)
“Q-Quần
áo! Mang quần áo tới đây‼” (Kazura)
Sau
khi lau người bằng khăn tắm, anh hoảng sợ ra lệnh cho cô hầu gái mang quần áo tới.
Người
lính canh xác nhận rằng bên trong không có gì nguy hiểm và chứng kiến Kazura và
cô hầu gái nói chuyện với nhau trong sự hoang mang.
“Ka-Kazura-sama!
Xin hãy bình tĩnh Có chuyện gì vậy!?” (Người hầu)
“Nếu
tôi bình tĩnh thì đá tan ra hết rồi cô biết đấy!?” (Kazura)
Mặc
dù anh đã để lộ vài chỗ, nhưng hiện giờ Kazura không quan tâm điều đó.
Kazura
nhanh chóng thay đồ sau đó chạy ra thật nhanh khỏi phòng thay đồ.
Cô
hầu gái và người lính canh bị bỏ lại nơi đó và sững sờ nhìn theo Kazura.
“… Anh có biết choco là cái gì
không?”
(Người hầu)
“Không……
Tôi chưa từng nghe bao giờ.” (Lính canh)
Người
lính canh trả lời, một lần nữa kiểm tra lại và thấy không có gì lạ ở phòng tắm
và phòng thay đồ cả rồi ra ngoài.
Cô
hầu gái nhìn theo người lính canh và lẩm bẩm.
“Choco……
Hmmm, là cái gì nhỉ?” (Người hầu)
Cô
vừa nghiêng đầu hỏi vừa dọn sạch phòng tắm và phòng thay đồ.
✧✦✧✦
Kazura
chạy hết tốc lực về căn phòng mà ông Nelson đã chuẩn bị sẵn.
Sau
đó anh lao vào đống hộp các tông chất đống ở góc và lôi ra một hộp lạnh.
“Còn
ổn không đây?” (Kazura)
Kazura
mở nắp rồi bỗng dưng im lặng.
Sau
đó, anh ngay lập tức lấy ra chiếc đồng hồ báo thức ở chiếc túi du lịch gần đó.
Giờ
là 2:45 sáng.
Khi
anh nhớ ra thời gian hiệu lực của đá khô bên trong hộp lạnh, anh bỗng run lên.
Đã
12:45 phút trôi qua kể từ khi cục đá khô cuối cùng tan chảy.
Có
lẽ kem bên trong hộp đã hỏng hoàn toàn. Anh không biết đống rau quả đông lạnh của
mình sẽ như thế nào, nhưng nếu như anh không bỏ vào tủ lạnh bây giờ, chắc chắn
nó sẽ hỏng.
Khi
Kazura đang gục ngã trước hộp đông lạnh, bỗng có tiếng gõ cửa.
Kazura
lặng lẽ trả lời, “Mời vào”,
sau đó Isaac và Havel đi vào phòng.
“Kazura-sama,
chúng tôi sẽ quay trở v-…… Umm, có chuyện gì sao ạ?”(Issac)
Nhìn
Kazura đang ngồi dưới sàn, Isaac và Havel ngạc nhiên.
Kazura
buồn bã nói.
“……Lảm ơn hãy giúp tôi.” (Kazura)
“Ể?
Về chuyện gì ạ?” (Issac)
“Giúp
tôi lắp tủ lạnh đi.”(Kazura)
“V-Vâng?” (Issac)
Có
lẽ phải còn lâu Kazura và bọn họ mới được ngủ
✧✦✧✦
15
phút sau.
Kazura,
đi cùng Isaac vận chuyển máy phát điện trên sân bên cạnh phòng.
Bên
trong phòng Havel đang chuyển các can xăng ra ngoài cho Isaac.
Trong
lúc đó, Kazura mở nắp và đặt một cái ống vào đó.
Anh
mở nắp bình nguyên liệu của máy phát điện và đặt ống vào để đổ đầy xăng.
Havel
nhìn ra ngoài cửa sổ để nhìn những gì mà Kazura đang làm.
“Thứ
nước gì mà mùi nặng thế nay……” (Havel)
Vì
mùi đặc trưng của xăng nên Isaac nhăn mặt khi giữ cái can trong tay.
“Nó
được gọi là xăng…… Umm, đây là loại nước chứa đựng đầy sức mạnh của Lực Lượng
Tinh Linh. Sẽ rất tệ nếu như nó cháy, nên không được để nó gần lửa đâu nhé.” (Kazura)
“Ể,
Tinh Linh cũng có đội quân sao?” (Issac)
Isaac
ngạc nhiên trước câu trả lời của Kazura.
Có
vẻ như tín ngưỡng ở đây không hề có Lực Lượng Tinh Linh.
“Phải,
họ có. Còn có rất nhiều loại tương tự thế.” (Kazura)
“T-Tương
tự?” (Issac)
“……Phải.” (Kazura)
Kazura
cảm thấy tội lỗi khi làm cho Isaac tin anh, nhưng lần này thì khác.
Hơn
nữa, anh không thể giải thích cho Isaac về tính chất của xăng được
Nếu
như họ biết rằng xăng là chất dễ cháy nổ, thì sẽ có người nghĩ ra cách biến nó
thành vũ khí.
Vậy
nên tốt hơn nên nói đó là một loại nước đặc biết chứa sức mạnh của Lực Lượng
Tinh Linh và giữ bí mật về tính chất của xăng.
“Nếu
như có lửa ở bên cạnh đó thì sẽ ra sao ạ?” (Issac)
“……” (Kazura)
“……Kazura-sama.” (Issac)
“……Những người cố tình
làm vậy sẽ chết bởi một năng lực bí ẩn.” (Kazura)
“……Ể?” (Issac)
“Họ
sẽ chết bởi một năng lực bí ẩn.” (Kazura)
“V-Vậy
sao…… Lực Lượng Tinh Linh quả thật khủng khiếp…….” (Issac)
Sau
khi nghe câu trả lời đáng sợ của Kazura, Isaac run rẩy khi ôm can xăng.
Không
quá ngạc nhiên khi anh ta sợ hãi đến thế vì anh đã biết sự đáng sợ của thứ mà
anh đang nắm giữ.
Trong
khi họ đang trò chuyện, máy phát điện đã được đổ đầy nguyên liệu.
Kazura
ra lệnh cho Isaac hạ thấp can xăng xuống, tháo ống ra và đóng nắp lại.
“Havel-san,
anh đưa cho tôi cái dây màu đen ở đằng sau chiếc tủ lạnh được không?”(Kazura)
“Dây…..
Cái này ạ?”(Havel)
“Phải...
Chính nó.”(Kazura)
Kazura
nhận chiếc dây nguồn mà Havel đưa ra từ cửa sổ.
“Umm,
liệu chúng ta có phải tắt nến trong phòng không?” (Havel)
Havel
tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn ánh sáng của những ngọn nến.
Họ
đã được nghe nói rằng sẽ chết nếu như lửa ở gần xăng, nhưng anh ta không biết rằng
ở khoảng cách này thì sẽ an toàn.
“Không
cần, nếu như chúng được ngăn cách ở khoảng cách đó thì không sao đâu.” (Kazura)
“T-Tôi
hiểu rồi…” (Havel)
Kazura
cắm dây nguồn vào máy phát điện sau khi chắc chắn rằng tải điện sử dụng là 1/4,
anh bật máy phát điện lên.
Ngay
lập tức, chiếc máy phát điện bắt đầu rung lên trước khi phát ra những âm thanh
với tần số thấp.
“……Ugh, quả đúng là nó rất
ồn.” (Kazura)
Bây
giờ đã là nửa đêm, tiếng động lớn này sẽ đánh thức cả nhà ông Nelson.
Nếu
như tải điện chỉ bằng 1/4 mà đã kêu to như thế này, thì chắc là khi tải điện đạt
tối đa thì còn lớn hơn nữa.
“Có
tiếng ồn phát ra từ nó. Nó giống như tiếng của chiếc máy kéo ở làng Grisea.” (Issac)
“Anh
nói đúng đó…… Hmm, thế thì dễ phát hiện quá.” (Kazura)
Với
tiếng ồn như thế này thì sẽ có người tới đây để kiểm tra.
Đây
không phải thứ để cho người khác thấy, cần phải có một cái gì đó để che phủ hoặc
người canh gác.
“Isaac-san,
tôi cần một người canh gác để người khác không nhìn thấy thứ này, cậu có thể sắp
xếp một người nào đó để làm việc này không?” (Kazura)
“Vậy
hãy để tôi làm việc này. Tôi sẽ không để ai tiếp cận nó, nên ngài đừng lo lắng
gì cả.” (Issac)
Khi
Kazura đề cập tới việc canh gác, Isaac ngay lập tức kiến nghị chính mình sẽ làm
nhiệm vụ này.
Isaac
nghĩ rằng thay vì để người khác canh gác, thì nếu như chính anh làm nhiệm vụ
này, Kazura sẽ yên tâm hơn.
“Tôi
từ chối, sức chịu đựng của anh cũng đến giới hạn rồi đúng không? Nếu như anh
không nghỉ ngơi thì sẽ kiệt sức mất……” (Kazura)
Mặc
dù Kazura rất cảm động trước hành động của Isaac, anh vẫn nhẹ nhàng từ chối đề
nghị đó của Isaac.
Isaac
không chỉ phải tập luyện cơ bắp không lý do tại làng Grisea, anh còn phải hành
quân trên lưng ngựa cả ngày hôm qua nữa.
Khuôn
mặt của anh hiện rõ sự mệt mỏi. Nếu như vẫn tiếp tục làm việc thì chắc chắn anh
sẽ kiệt sức.
“Không,
tôi vẫn ổn. Tôi cũng đã từng làm nhiệm vụ canh gác, nên sẽ không sao đâu,
Kazura-sama hãy nghỉ ngơi đi.” (Issac)
“Isaac-sama,
vậy thì chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác. Sẽ quá cực nếu như chỉ có một người
canh gác.” (Havel)
Không
muốn chỉ chứng kiến sự bướng bỉnh của Isaac, Havel đứng bên cửa số xem Kazura
và Isaac nói chuyện và đưa ra một ý kiến với Isaac.
Khuôn
mặt Havel cũng có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng tình trạng của anh tốt hơn Isaac lúc
này.
“Hmm,
anh nói đúng…… Phải, đó là một ý tưởng rất hay.” (Kazura)
Thấy
cả hai bọn họ quyết định thay phiên nhau đứng canh, Kazura cảm thấy hài lòng với
ý tưởng của họ, nhưng anh vẫn lo lắng.
Cả
hai người là một trong số ít người tin anh chính là Greysior, sẽ rất rắc rối nếu
như tình trạng sức khỏe của họ bị hủy hoại.
Có
vẻ như cần phải cung cấp cho họ một chút động lực cho họ.
“Tôi
hiểu rồi. Vậy tôi giao việc này cho hai anh.” (Kazura)
“Rõ!” (Issac)
“Vâng.
Cứ để đó cho chúng tôi!” (Havel)
Kazura
đồng ý giao cho hai bọn họ, Isaac đứng nghiêm và trả lời.
Havel
cũng trả lời, nhưng có vẻ như Isaac có tinh thần hơn.
“Vậy
thì tôi sẽ đi chuẩn bị phòng nghỉ cho chúng ta.” (Havel)
“Ừm,
tôi sẽ đứng canh ở đây. Sau một giờ chúng ta sẽ thay ca nhé…… Còn nữa, hay mang
một tấm bảng gỗ để che thứ này lại.” (Issac)
“Tôi
hiểu rồi.” (Havel)
“À,
Havel-san, đợi đã.” (Kazura)
Kazura
gọi Havel và chạy vào phòng.
Sau
đó, anh lấy ra hai chai Lipo-D từ trong túi.
“Này,
mọi người cầm lấy đi.” (Kazura)
Havel
nhận chai thuốc và tò mò nhìn vào nhãn được dán trên chai.
Isaac
cũng nhận được lọ thuốc qua cửa sổ, và cũng giống như Havel, anh nhìn chằm chằm
vào chai Lipo-D trên tay.
“Đây
là một loại thuốc bí mật ở Thánh Địa. Nếu như uống nó thì sẽ phục hồi sức khỏe lại
như bình thường. Có khi còn tốt hơn trước.”(Kazura)
“D-!?” (Issac)
“Ể-!?” (Havel)
Sau
khi nghe Kazura giải thích, cả hai người họ ngạc nhiên quay sang nhìn Kazura.
Kazura
nói rằng nó là một loại thuốc bí mật vì nó khác với các loại thức ăn khác.
Nếu
nói như vậy thì chỉ có Lipo-D mà anh đưa cho Isaac và Havel là có tác dụng đặc
biệt.
Nó
cũng để che dấu việc thức ăn mà anh mang tới từ Nhật Bản tới đây cũng có tác dụng
đặc biệt. Kazura nghĩ rằng đó là ý tưởng không tồi.
“C-Cho
chúng tôi nhận thứ thuốc này liệu có ổn không ạ!?”(Issac)
“Hai
người chắc hẳn đã rất kiệt sức khi đã tận tâm với tôi. Thứ này đơn thuần chỉ là
sự trả ơn của tôi. Nếu như xoay cái nắp sang bên phải anh có thể mở nó ra và
sau đó làm một ngụm đi.” (Kazura)
“Kazura-sama……
Cảm ơn ngài rất nhiều!” (Issac)
Có
lẽ vì đã hoạt động quá nhiều, Isaac nắm chặt lọ thuốc và rơm rớm nước mắt.
Havel
thì mở to mắt ngạc nhiên trong khi đơ người nhìn chằm chằm vào lọ thuốc.
“Còn
nữa, đây là bí mật giữa chúng ta. Hai người không được nói với ai nghe rõ chưa?” (Kazura)
“Vâng!
Cảm ơn Ngài vì thức uống này!”(Issac)
Isaac
cảm ơn Kazura, mở nắp lọ Lipo-D và đặt lên miệng.
Havel
cũng làm theo và mở chiếc nắp và uống Lipo-D.
“……N-Ngon quá.” (Havel)
“Thật
chứ? Thức uống này là một trong những loại tốt nhất đó. Hãy uống hết đi.” (Kazura)
Chỉ
mới uống có nửa lọ nhưng Isaac đã rất ấn tượng vì hương vị của nó
Havel
cũng tỏ ra ngạc nhiên vì vị của Lipo-D.
“Đây
là một loại thuốc bí mật, tôi nghĩ là nó sẽ phải rất đắng. Tuy nhiên... Nó thực
sự rất ngon.” (Havel)
Havel
nhận xét như vậy và uống nốt phần còn lại.
Sau
đó, anh thử cử động chân tay để kiểm tra tình trạng sức khỏe của mình.
“À,
thuốc sẽ có tác dụng sớm thôi. Nó cần thời gian để phát huy tác dụng.” (Kazura)
“Vậy
sao……” (Issac)
“Vậy
thì tôi giao việc canh gác cho hai người. Tôi sẽ thức để làm một vài việc,
nhưng sau khi hoàn thành, tôi sẽ nghỉ ngơi.” (Kazura)
“Cứ
giao cho bọn tôi!” (Issac)
“Vâng,
chúc ngài ngủ ngon.” (Havel)
Sau
khi Havel rời khỏi phòng, Kazura đóng cửa sổ lại.
“……Còn bây giờ.” (Kazura)
Kazura
lại quỳ trước hộp đông lạnh.
Anh
lo lắng đặt tay mình lên nắp hộp và mở nó ra
“Làm
ơn, làm ơn……” (Kazura)
Anh
cứ thế lẩm bẩm cầu nguyện Thiên Chúa cho sự an toàn của những thứ trong hộp và
bỏ nắp hộp đi.