projects

Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Vol 2 - Chap 2 - Part 5

Ngày mới của tôi bắt đầu bằng việc chuẩn bị kế hoạch để thám hiểm mê cung.
Dù đã cố ý không nhìn về phía sau, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh đang phả vào gáy mình bởi Maria. Ngồi trên ghế, em ấy quan sát tôi bằng khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
Tất cả là vì ban nãy, tôi đã nói với em ấy rằng cả hai sẽ cùng vào mê cung trong hôm nay.
Không phải là tôi muốn đặt em ấy vào tình thế nguy hiểm, tôi biết mình đang làm gì. Vì thế, chỉ cần em ấy đi cùng tôi thôi, bởi có vài chuyện tôi không thể làm một mình được.
Ý của em thế nào?
Thận trọng hỏi Maria, tôi không ngờ em ấy lại phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Bất khả thi. Em sẽ chết chắc. Em sẽ CHẾT trong đó, chắc chắn luôn. Em từ chối.
Nếu em không muốn thì em có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng trong trường hợp em vẫn muốn sống ở đây, xắn tay áo lên và làm việc cho anh. Đó là quy tắc ứng xử đơn giản nhất, em không hiểu sao?
Vì tôi đã phá bỏ khế ước với nô lệ của mình, tôi hiểu là mình không thể ép buộc em ấy làm điều gì nữa cả. Nhưng đây là quy tắc ứng xử thông thường mà ai cũng phải biết.
Nhưng Maria đang cố tình hiểu theo ý khác.
Vậy để em làm việc nhà cho.
Tôi tự làm được, cô nương ạ.
Với lại, cái nhà trống không này có gì để làm ư?
Em sẽ mua sắm, nấu ăn, giặt giũ cho anh.
Trước giờ toàn anh tự làm hết. Em nghĩ anh vô dụng đến thế hả?
Anh có phải là con trai không thế?
Kệ anh.
Tự lo liệu cho bản thân có gì mà phải xấu hổ?
Maria vẫn không chịu thua, em ấy bắt đầu chuyển sang giọng đe dọa.
Nhưng em sẽ không giúp được gì trong mê cung cả. Ý anh là dù có phải mất mạng em cũng phải lao ra đỡ đòn hộ anh sao?
Anh đâu có nói kiểu đó. Nhưng đúng là em đừng nghĩ anh là người quá tốt bụng nữa là vừa.
Nghe em nói này, mê cung là quá sức đối với em. Không phải đó là công việc chỉ dành cho mấy chiến binh giáp trụ đầy mình hay mấy tay thích YOLO một lần cho biết thôi sao?
Em không cần lo lắng về mấy nguy hiểm trong đó. Anh sẽ lo liệu hết, em chỉ cần đi vào cùng anh thôi.
Đến bó tay với suy nghĩ của đứa trẻ già trước tuổi này. Tôi không phải là kiểu người giỏi giải thích, nên cuộc tranh luận cứ dài ra bất tận.
Haa… Là vậy đó. Em không mong đợi được một kẻ thích đâm đầu vào thám hiểm mê cung mua về. Cuộc đời của em vậy là kết thúc rồi.
Dường như Maria đã bỏ cuộc trong cuộc tranh luận.
Nhưng dù thế, nét mặt em ấy không hề biểu lộ sự buồn chán hay lo sợ. Có thể là vì em ấy đã sẵn sàng cho bất kì tình huống nào xảy ra trong cuộc đời của một nô lệ. Mặc dù em ấy nói là sợ chết nhưng tôi tuyệt nhiên không cảm nhận được điều đó.
Hay là em ấy chỉ đang cố gắng tỏ ra như thế thôi?
Đừng có ngốc như thế, anh sẽ không để em phải chết đâu. Thậm chí ngay cả một vết thương nhỏ cũng không được phép.
Với Maria, em ấy đã phải chịu quá nhiều tổn thương trong quá khứ. Vì thế tôi sẽ không để điều đó lặp lại. Đó là lời hứa đầu tiên tôi dành cho em ấy.
Hà… Thế cơ á? Trông anh chẳng đáng tin chút nào cả.
Maria buông ra tiếng thở dài trái với mong đợi của tôi trong khi nhìn tôi một cách bí ẩn.
Có lẽ em ấy đang nghĩ tôi hứa suông, làm gì tôi đủ sức thực hiện điều đó.
Hàng ngày có rất nhiều nhà thám hiểm chết trong mê cung, kể cả những người được huấn luyện và đào tạo bài bản nhất cũng đôi lúc không thể thoát khỏi những cái bẫy trong đó. Vì thế, đối với dân thường mà nói, cái chết là điều chắc chắn xảy ra nếu họ dám bước vào mê cung.
Tuy nhiên, tôi sẽ không để điều đó xảy ra với Maria. Em ấy là người mà tôi muốn cùng mình bước vào chốn nguy hiểm, tôi sẽ có trách nhiệm cho quyết định của mình dù có phải trả cái giá đắt đến thế nào.
Cho đến lúc này, tôi chỉ chia sẻ kinh nghiệm việc ‘farm’ quái của mình với Dia, người bạn đồng hành vẫn còn đang trong quá trình phục hồi. Nếu tôi tiến hành ‘party’ với một ai khác ngoài Dia, điều đó sẽ cản trở việc lên cấp của tôi, tôi nghe nói thế.
Kinh nghiệm kiếm được trong nhóm sẽ được chia đều, bất kể con quái hạ được có cho nhiều kinh nghiệm thế nào đi chăng nữa, ngay cả một người chơi cấp thấp nếu nhận được lượng kinh nghiệm đó cũng sẽ lên cấp nhanh chóng. Kết quả là, nếu tôi và Dia cùng nhau hạ một con Boss mạnh, kinh nghiệm dành cho cả hai sẽ rất nhiều.
Điều đó là những gì tôi đang nghĩ đến. Cấp độ của Maria thấp hơn tôi, nếu đi cùng tôi vào mê cung, em ấy sẽ có thể tăng cấp và trở nên mạnh hơn. Ở thế giới này, sức mạnh của bản thân là thứ đáng tin hơn hết thảy.
Đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ nói điều này cho Maria biết. Trước mắt là cứ thuyết phục em ấy đi cùng mình cái đã.
Maria, có một điều anh muốn em làm bên trong mê cung, vì vậy anh muốn em đi cùng anh vào đó. Được chứ?
Em hiểu rồi…
Maria gật đầy như thể em ấy không còn đường lui được nữa.
Vậy thì hãy chuẩn bị vài thứ trước khi lên đường đã.
Vâng, thưa chủ nhân.
Tim gan của tôi đột nhiên quắn hết lại. Ngay cả da gà cũng nổi lên khi Maria bất ngờ gọi tôi như thế.
Đừng gọi anh là chủ nhân nữa. Tên anh là Siegfried Visitor, em có thể gọi như thế không?
Em là nô lệ của anh, vì vậy em gọi anh là chủ nhân thì có gì sai chứ?
Maria khẽ mỉm cười tinh quái khi gọi chủ nhân một lần nữa.
Em quên là mình đã được giải phóng rồi hả? Em không còn là nô lệ của bất cứ ai nữa.
Không, bởi vì em nhận ra cuộc sống của mình trở nên dễ dàng hơn nếu cứ làm nô lệ của anh.
Dù em có nói như thế… Tóm lại là đừng gọi anh là chủ nhân nữa, nó khiến anh xấu hổ lắm.
Không không không… Sao lại như thế được? Quy tắc ứng xử cơ bản mà ai cũng phải hiểu là nô lệ phải gọi chủ của mình bằng chủ nhân, anh không hiểu sao?
Con nhóc này… Em đang cố ý trả đũa anh thì có…
Maria vẫn giữ kiểu nói chuyện khách sáo không cần thiết đó, và lặp lại nguyên câu tôi nói với em ấy ban nãy, quá đủ để tôi hiểu là em ấy đang cố tình trêu chọc mình.
Fufu… Không không. Đó là chuyện khác chứ.
Tuy nhiên, Maria vẫn phủ nhận lời buộc tội của tôi trong khi che miệng cười.
Tôi không hiểu em ấy nữa. Em ấy chỉ đơn giản là quá khác biệt so với lúc tôi chưa có cơ hội tiếp xúc, thế nên đành mặc kệ vậy.
Rồi giọng em ấy nhỏ lại, câu nói tựa như làn gió sớm lùa vào căn nhà nhỏ chỉ có hai người.
Em là nô lệ của anh, xin hãy để em khắc ghi điều đó vào trong tim của mình như thể đó là lẽ sống duy nhất của mình.
Mặc kệ cho con tim đập mạnh liên hồi, tôi cố tập trung vào việc chuẩn bị.
Tốt thôi, tôi không hề có chút kiến thức nào về văn hóa hay đơn giản là lối suy nghĩ của con người ở thế giới này, kể cả là nô lệ. Tôi còn chẳng thể nhận ra câu nói đó là nghiêm túc hay chỉ đơn giản là lời đùa giỡn của Maria được nữa.
Vậy nên tôi đành chấp nhận việc được gọi là chủ nhân bởi Maria.
[Maria đã gia nhập Đoàn Đội]
Nhóm trưởng là Kanami Aikawa.
Chúng tôi ngừng việc tranh luận về chủ đề nô lệ và hướng về bên trong thị trấn để mua sắm. Trước tiên, tôi muốn trang bị đầy đủ cho Maria đã.
Dĩ nhiên là tôi phải dùng đến kĩ năng thẩm định thần thánh của mình để tìm được món hàng tốt nhất. Nhưng ngay cả khi đó tôi cũng không tin chính bản thân mình. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một khách hàng không thường xuyên đi mua sắm ở thế giới này, nhận một vài lời khuyên cũng không đến nỗi tệ.
Vì thế, tôi hỏi chủ cửa hàng về nơi có thể mua được những món hàng chất lượng cao. Ông ta nói rằng nếu tôi muốn thế thì nên đến những phiên đấu giá ở Whose Yard.
Cuối cùng tôi mua cho Maria thanh kiếm ngắn có chất lượng khá tốt so với mặt bằng chung, và một bộ đồ khá hợp với thân hình bé con của em ấy.
Nó hơi nặng, thứ này có phải là dao không vậy?
Rồi em sẽ dần quen với nó thôi mà.
Maria đã thay bộ đồ mà tôi mua cho em ấy. Đó là một chiếc váy phối giữa ba màu đỏ đen và trắng, nó đem lại cảm giác khác lạ so với ngày hôm qua. Maria trông có phần chín chắn hơn khi mặc bộ đồ này. Em ấy hiện đang cầm dao ngắn bằng cả hai tay, điều này khiến em ấy trở nên lúng túng.
Ngay lúc đó, lúc mà tôi muốn làm một chuyện quan trọng---
Maria, để anh cõng em.
---Khuôn mặt Maria đóng băng ngay lập tức.
Hở?
Tôi biết là em ấy sẽ bối rối thế này mà, nhưng…
Anh đang cực kì nghiêm túc đấy. Vì thế, để anh cõng em, nhanh lên.
Hả?
Ngay bây giờ anh đang muốn đến tầng 5 của mê cung. Nhưng bởi vì cũng đã khá muộn, rất có thể những nhà thám hiểm khác cũng đang hướng đến nơi đó để tranh giành tài nguyên. Vì thế anh muốn đến đó nhanh nhất có thể và cõng em là cách duy nhất anh có thể bảo vệ em tốt nhất trên đường đi.
À… Ra là vậy. Em hiểu rồi… K-Khoan! Không không không! Em chưa hề nghe có cái kiểu cùng nhau đến mê cung kì lạ đó!
Tôi lắc đầu như thể mình hiểu điều gì khiến Maria bối rối như thế.
Em ấy đang nghi ngờ việc tôi có thể bảo vệ mình ở tầng 5 hay không. Với Maria mà nói, có thể em ấy nghĩ chúng tôi sẽ bắt đầu từ tầng 1.
Tôi chắc chắn tầng 5 là quá đơn giản để tôi lo liệu cho em ấy.
Cái kiểu cùng nhau đến mê cung kì lạ đó mà Maria đề cập chắc là nói việc bọn tôi sẽ bắt đầu ‘farm’ quái ở tầng 5 đây mà.
Vì thế tôi làm khuôn mặt nghiêm túc nhất trong cuộc đời mình, mặc cho ánh nhìn lo lắng của Maria như thể em ấy đang nhìn thấy một đứa cuồng râm nào đó.
Anh cũng chưa từng nghe thấy kiểu đó ở nơi này, nhưng anh vẫn muốn thử. Đi cùng anh chứ?
Một nhà thám hiểm to con và mạnh mẽ ở nơi này có chỉ số sức mạnh vào khoảng 5.00. So sánh với tôi, người có chỉ số tới tận 11.00 và vài kĩ năng bắn ra băng, dò map và tự tăng khả năng chiến đấu các kiểu. Nói cách khác, tôi vượt trội hơn bề ngoài của mình rất nhiều.
Vì thế, tôi muốn để Maria biết được thể lực của mình bằng cách cõng em ấy và chạy đến mê cung. Tôi tự tin rằng mình dư sức chạy đến tầng 5 mà chẳng để một con quái nào chạm vào người em ấy.
Anh đã nói vậy thì em không còn cách nào khác nữa….
Maria bẽn lẽn trèo lên lưng tôi và ôm lấy cổ tôi từ phía sau.
Em ấy nhẹ như vẻ ngoài của mình. Hai tay Maria bám chặt vào vai tôi trông như không thể gỡ ra được nữa.
Được rồi, sẵn sàng chưa? Anh xuất phát đây.
V-Vâng…
Sau khi xác nhận Maria đã sẵn sàng, tôi sử dụng Ma Thuật Không Gian của mình. Cùng lúc, Maria hét lên khi tôi kích tốc.
WAAHHH!!!
Tôi chạy như một cơn gió trên đường phố, luồn lách qua hàng đống người và tiến thẳng về mê cung và Maria vẫn hét lên trong sợ hãi.
Chỉ số tốc độ của tôi là vào khoảng 10.0, dù tôi không biết như thế là nhanh đến mức nào. Trong thực chiến, không có cơ hội để tôi sử dụng hết khả năng của mình.
Nhưng hôm nay là cơ hội tốt, tôi sẽ thử max speed xem sao.
C-Chờ đã! Dừng lại!.... ! DỪNG LẠI NGAY CHO EM!!!
Maria thét vào tai tôi khiến những bước chân của tôi chậm lại.
Hở? Có chuyện gì với em thế?
Maria gục đầu trên vai tôi thở dốc và thều thào những lời lẽ kinh ngạc.
K-Không thể nào… Làm sao anh lại nhanh đến mức đó được chứ?
Anh đâu có bao giờ nói anh chỉ là một kẻ yếu đuối, đúng chứ? Không lẽ em thực sự nghĩ rằng anh không thể bảo vệ em trong mê cung hả?
K-Không. Em chỉ… em chỉ bất ngờ vì chủ nhân của mình lại mạnh đến mức này thôi. Xin hãy tha thứ cho em vì đã không tin tưởng anh. Giờ thì em đã hiểu rồi. Khi nói rằng anh sẽ bảo vệ em, đó là những lời nói thật lòng.
Maria thừa nhận sai lầm của mình một cách thẳng thắn, nói những lời như thế khiến mặt tôi trở nên đỏ lựng. Tôi cố gắng không để Maria nhận ra điều đó và giả vờ không quan tâm.
Vậy thì đi tiếp thôi.
Vâng!
Ngay sau đó, đôi chân của tôi chạy nhanh hơn nhưng gì tôi có thể tưởng tượng.
Cái ôm có vẻ chặt hơn của Maria khiến tôi mơ hồ nhận ra sự tin tưởng mà em dành cho tôi đã nhiều hơn một chút.
Chúng tôi băng qua những đám người náo động, trong đó có cả những nhà thám hiểm khác. Nhưng vì tốc độ di chuyển quá chênh lệch, tất cả những gì tôi để ý là cái giật mình hoảng hốt của họ khi tôi lướt xoẹt qua.
Có vài người kịp kêu lên tên của tôi. Mặc dù trước đây tôi không phải là người có quan hệ rộng rãi cho lắm, kể từ khi tôi bắt đầu bán một lượng lớn đá ma thuật sau trận chiến với Tidus ở thành phố Wald, dường như tên tuổi của Siegfried đã được lan truyền rộng hơn một chút như là một nguồn cung cấp đá ma thuật đáng tin tưởng.
Mới chỉ là buổi sáng, cuộc sống bắt đầu thức giấc ở thế giới này.
Kẻ buôn người bán, ai cũng bận rộn với công việc của mình. Một ngày nắng đẹp.
Để lại thị trấn ồn ào phía sau, tôi được đà nhảy qua một con suối trong vắt.
Maria hớn hở hét lớn ngay trên không.
Tuyệt quá!!!
Hả?
Tuyệt quá, cảm giác đã gì đâu! Nhanh như thể em đang cưỡi Alauna! Haha…
Tôi tự hỏi Alauna là con gì? Tên của một loài ngựa nào đó chăng, tôi nghĩ thế. Maria đang thích thú vì điều này gợi nhớ đến kỉ niệm cưỡi Alauna của em ấy nên tôi cũng chẳng muốn làm em ấy mất hứng.
Sau này tôi mới biết, một trong những kĩ năng của Maria làSăn Bắn. Em ấy có được nó nhờ vào quãng thời gian làm nô lệ và phải đi săn trên lưng một loài vật tên là Alauna.
Đừng nói nhiều quá, Maria. Em sẽ cắn phải lưỡi của mình đó.
A, Vâng.
Maria ngoan ngoãn vâng lời.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Maria thích thú đến thế. Âu cũng không bỏ công cõng em ấy trên lưng. Chỉ muốn chạy mãi trên bãi cỏ tưởng như kéo dài bất tận cùng Maria, tôi cao hứng bật max speed.
Chưa đến 30 phút, chúng tôi đã đến tầng 5.
Không thể tin được! Chúng ta đế nơi rồi, chủ nhân.
Phải…Ha, Haa, haaaaaaaaaaaaa……
Tôi thở dốc khi cuối cùng cũng được dừng lại.
Mệt muốn bể con mắt.
Di chuyển ở tốc độ này khó khăn hơn tôi tưởng.
Mặc dù thể lực chỉ bị suy giảm còn 6.0, tôi không ngờ là lại mệt đến thế. Lần sau tôi sẽ tiết chế một chút, cũng tại Maria mà tôi hăng hái quá.
Chủ nhân, anh không sao chứ?
Haaa, Haaa… Ừ, anh… ổn mà…
Maria lo lắng bởi vì em nhìn thấy cảnh tôi chống tay lên đầu gối và thở như sắp chết đến nơi.
Điều mà tôi muốn kiểm tra đã có kết quả.
Dựa vào số điểm thể lực bị mất trong 30 phút di chuyển ở tốc độ cao, nếu có biến cố bất ngờ nào đó xảy ra, với 6 điểm còn lại tôi vẫn đủ khả năng cao chạy xa bay khỏi mê cung cùng Maria.
Một lúc sau, cuối cùng hơi thở của tôi cũng ổn định trở lại.
Rút sẵn kiếm ra, tôi bảo Maria đi cạnh mình.
Anh thực sự không cần nghỉ ngơi thêm ư?
Chúng ta không có thời gian đâu. Và dù anh có đang bị sốt nằm liệt giường, anh cũng không thể thua đám quái ở tầng này được.
Theo như em biết, tầng 5 vẫn là khu vực nguy hiểm đối với những nhà thám hiểm lão luyện.
Đúng vậy đấy. Nhưng với anh thì ổn thôi.
Không! Em chỉ muốn nói là nó rất nguy hiểm….
Trong tâm trí Maria, em ấy luôn nghĩ rằng mình có thể phải chết bất kì lúc nào. Bởi vì thái độ tự tin không có căn cứ của tôi, Maria đã phản đối một cách mãnh liệt.
Tôi có niềm tin rằng mình có thể bảo vệ Maria khỏi bất kì vết thương nhỏ nào nhờ vào kĩ năng Không Gian của mình. Tuy vậy, tôi đã không để ý đến cảm nhận của em ấy. Ngoại trừ việc biết rằng tôi có tốc độ rất đáng nể, Maria không biết gì thêm về năng lực của tôi cả.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Maria, anh không phải là kẻ ảo tưởng sức mạnh hay chỉ biết nói suông. Nếu anh không đủ năng lực, anh sẽ không bao giờ đưa em theo cùng.
Nhưng điều em lo lắng là chủ nhân có thể mắc sai lầm ở thời điểm quan trọng. Không có nơi nào là tuyệt đối an toàn trong mê cung cả. Những cái bẫy có thể đến từ bất cứ tầng nào.
Maria đột ngột ngừng lại trong khi nhìn chăm chăm vào tôi.
Có lẽ là em ấy đang cố dùng Thấu Thị để xem xét tôi chăng?
Chú ý vào!
Tôi kích hoạt Ma Thuật Không Gian. MP chỉ là vấn đề của quá khứ. Sau khi vượt qua cấp 10, giới hạn MP đã là gấp đôi so với lúc tôi mới đến nơi này.
Tâm trí muốn thể hiện cho Maria nhìn thấy, tôi quét sạch đám quái vật xuất hiện một cách nhanh chóng.
Không mất lấy một điểm HP, tôi hạ Boss tầng này chỉ trong chưa tới một phút.
Maria ngưng dùng Thấu Thị mà chỉ còn biết trố mắt nhìn tôi.
Em có sao không?
Tôi tiến lại gần và lạnh lùng hỏi em ấy.
Ơ… Không…
Tốt, đi tiếp thôi.
Ngầu hết sức ngầu!
Dù trong lòng đang sướng như điên vì màn thể hiện trên cả tuyệt vời, tôi chỉ tỏ ra lạnh lùng như thể đó là điều hiển nhiên.
Cả hai hướng sâu thêm chút nữa, về hướng Đông Bắc. Trong một trăm mét sắp tới, quái vật ở khắp mọi nơi. Kĩ năng Không Gian thu về cho tôi hình ảnh của một chỗ trốn tốt nhất, vì thế tôi nắm tay Maria và kéo em theo.
Hướng này!
Không có quái vật nào quá gần chỗ trốn này, phía sau một bước tường cao hơn một mét. Nếu có con nào có ý định bén mảng đến gần Maria, tôi dư sức phản ứng và chặn đứng nó trước khi cả Maria nhìn thấy.
Maria, đợi anh ở đây. Anh đi ‘farm’ quái chút.
Maria giật nảy người, nhanh chóng túm lấy áo tôi lại.
Ể? Khoan! T-t-t-t-t-t-từ từ đã nào… Anh không thể bỏ em một mình nơi này được!
Em sẽ không sao hết. Anh có thể định vị được vị trí của bất kì con quái nào quay đây. Nếu có biến, anh sẽ dịch chuyển về cạnh em ngay lập tức.
Mọi chuyện sau đó rất là vui nhộn.
Anh lừa em. Làm gì có kĩ năng nào tiện thế?
Lừa em anh được gì? Nhưng đúng là trong trường hợp bất ngờ, nếu có con quái nào tiếp cận được em trước anh thì…
Thì….
Em chỉ viêc vắt chân lên và chạy thôi.
Thế thì em chết chắc! Tụi quái khác sẽ nhìn thấy em rồi dí theo như đám Sát Thủ nhìn thấy AD team bạn.
Lúc đó thì em đầu hàng để tụi nó tạm bắt em về làm tù binh là được.
Em đồ sát anh nhé?
Đùa thôi mà. Anh nói thật đó, anh có kĩ năng để định vị vị trí của bất kì ai trong mê cung. Vì thế, anh hứa là em sẽ an toàn tuyệt đối.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Maria, cố truyền đạt sự tự tin của mình. Ánh mắt của chúng tôi giao nhau những năm giây, và Maria là người đầu hàng trước. Em ấy khoanh tay và quay mặt đi hờn dỗi.
Rồi, em hiểu rồi. Vậy là cuối cùng em vẫn sẽ chết chứ gì? Nhờ ơn chủ nhân đáng kính của mình, em sẽ bị đám quái trong này ‘rape’ đến chết. Nếu để chuyện đó xảy ra với em thì anh cũng chết luôn đi.
Nếu chỉ có thế thì anh hứa được.
Em đùa thôi. Anh nhớ cẩn thận.
Sau khi khiến Maria hiểu được chiến thuật của mình, tôi chạy nhanh vào bãi quái trước mặt.
Viễn cảnh mà Maria tưởng tượng khiến tôi không ngừng để ý khu vực xung quanh em ấy. Trong khi thanh kiếm trong tay liên tục càn quét đám quái vật cản đường.
Tầng 5 là hang ổ của bọn quái thú và côn trùng. Cấp độ chênh lệch quá nhiều, tôi dễ dàng hạ gục chúng cùng với Ma Thuật Băng của mình.
Phải, tất cả đều bị hạ gục chỉ với một đòn. Phóng băng tiêu diệt một con, tay kia vung kiếm chém đôi một con khác. Tôi chiến đấu bằng cả cơ thể mình, tốc độ cứ thế được gia tăng.
Nhân tiện, tôi chẳng hề bận tâm đến chuyện nhặt mấy món đồ rớt ra từ bọn quái. Một phần là chúng quá rẻ đối với tôi hiện giờ, khi mà tôi có thể dễ dàng kiếm được tiền ở những tầng sâu hơn. Hai là mục đích chính của tôi ngày hôm nay là lên cấp càng nhanh càng tốt với Maria.
Như tôi đã nói, chỉ cần ở cùng một nhóm, dù cho Maria không hề đụng tay vào con quái nào, em ấy vẫn được nhận một nửa lượng kinh nghiệm.
Có giới hạn khu vực để thực hiện kĩ thuật chia sẻ cấp độ này. Bởi vậy Dia, mặc dù vẫn đang ở trong nhóm với tôi, sẽ không nhận được kinh nghiệm.
Tôi quét sạch cả một khu vực rộng, kinh nghiệm kiếm được cũng không ít rồi.
Giờ là lúc quay lại với Maria để em ấy khỏi lo. Giới hạn quan sát của Ma Thuật Không Gian cũng sắp không thể bao quát được em ấy nếu tôi tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Khi nhìn thấy Maria, tôi đưa tay lên định chào nhưng chợt khựng lại.
Anh về rồi đ---
Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! Anh về nhanh đi! Anh về nhanh đi!  Làm ơn! Làm ơn!
Dường như Maria đang cầu nguyện trong sợ hãi.
Mới có mười phút thôi mà.
Nhìn em ấy gục mặt vào đầu gối như thế, tự nhiên tôi nhớ lại những ngày mình mới đến nơi này.
Cũng chưa được bao lâu cả. Những kí ức đó như chỉ vừa mới xảy ra thôi.

Tôi đến gần và cất tiếng gọi.
Maria, không cần phải sợ nữa. Anh về rồi đây.
A…
Em ấy giật mình ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt ngấn lệ còn khuôn mặt thì tái xanh vì sợ hãi. Tôi bối rối gãi đầu một cách tội lỗi.
Anh xin lỗi vì đã để em một mình. Nhưng mọi chuyện đã ổn---
Maria ôm chầm lấy tôi trước khi tôi có thể kết thúc câu nói của mình.
Cả người em ấy run lên, Maria dụi đầu vào bụng tôi trong khi thút thít.
Thật sự… Thật sự… Em đã rất sợ, rất sợ…. Em sợ rằng anh sẽ bỏ em lại nơi này… Em xin lỗi…
Tôi đâu ngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này?
Dường như việc bỏ em ấy lại một mình đã khiến em ấy nhớ lại vài kí ức không vui trong quá khứ. Một mình trong mê cung hẳn là quá sức với cô bé này rồi. Nhưng làm gì có chuyện tôi để em ấy ở lại chứ.
Phải, anh biết. Nhưng em vẫn an toàn mà.
Gì hả? Anh nghĩ em là quái vật sao? Em cũng chỉ là con gái thôi!
Maria đấm vào bụng tôi để thể hiện sự phàn nàn. Gì chứ? Tôi còn chẳng để cho con quái nào biết đến sự có mặt của em ấy mà vẫn bị đánh sao?
Nhưng chẳng việc gì phải bận tâm cả. Cái tôi quan tâm lúc này là chỉ số của Maria.
[Trạng thái] Kinh nghiệm : 1521/400
Đúng như dự đoán. Mặc dù tôi đánh quái ở cách đây cả trăm mét, Maria vẫn nhận được kinh nghiệm.
Được rồi, giờ em đợi anh ở lối đi chính.
Gì gì? Ngay sau chỗ anh đánh quái đó hả? Không có nơi nào tệ hơn được nữa sao? Anh định làm gì nếu để em trốn ở nơi đó?
Có đấy, thay vì dịch chuyển thì anh có thể tốc biến về cạnh em nhanh hơn.
Em chẳng hiểu anh đang nói gì nữa cả.
Dù thế, Maria vẫn tiến đến chỗ ẩn nấp mà tôi chỉ.
Tâm trạng của em ấy đã trở nên tốt hơn khi biết rằng tôi chắc chắn sẽ quay về, chứ không bỏ rơi em ấy ở nơi này nữa.
Dù nó ở ngay lối đi chính, vẫn có những bức tường lớn để trốn đám quái vật. Việc để Maria ở gần chiến trường hơn không có mục đích nào ngoài việc duy trì sự hiện diện của em ấy trong đầu tôi. Vừa là để đủ tầm chia kinh nghiệm, vừa để Ma Thuật Không Gian quan sát em ấy.
Lần này tôi sẽ chiến đấu cách Maria 200 mét. Lúc quay về thì Maria trút giận vì tôi để em ấy một mình quá lâu. Sau đó tôi lại thay đổi chỗ ẩn nấp của Maria nhiều lần nữa, em ấy liên tục phàn nàn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đợi tôi về.
Sau hàng tá những thử nghiệm, tôi xác nhận rằng khoảng cách chia sẻ kinh nghiệm phụ thuộc vào cấp độ của hai người. Hiện giờ, chỉ khi ở trong bán kính 100 mét, Maria mới được nhận kinh nghiệm.
Dù sao thì, kết quả của hôm nay cũng khá tốt.
Tôi nghĩ là đã đến lúc ăn trưa rồi.
Lại cõng Maria trên lưng, tôi vừa nghe những lời trách móc giận dỗi của em ấy vừa xuề xòa an ủi và hướng lên mặt đất.
Bình luận