“Nè,
làm ơn giúp cả mình nữa chứ.”
Những
lời nói đã mở đầu cho câu chuyện về một tuần lễ khủng khiếp.
—Arakawa
Kouki POV—
“Nè,
làm ơn giúp cả mình nữa chứ.” (Saitou)
Saitou-kun
nói với tôi và Alice-chan trong khi đang ăn tempura tại căng tin của trường. Thú
thực mà nói thì tôi thấy nó sẽ rất rắc rối, nhưng tôi đã từng giúp Alice-chan
nên không thể từ chối. Và Alice-chan, người đã đạt được những thành tựu tuyệt vời
sau khi được nhận sự giúp đỡ nhiệt tình cũng nói『OK』vì thế nên tôi hỏi Saitou-kun rằng chúng tôi nên
làm những gì.
“Cậu
thấy đấy, tớ rất muốn làm một con robot đơn giản bằng AI.” (Saitou
Hmm,
một robot sao…..
Vì
đây là Saitou-kun, tôi có cảm giác rằng cậu ta muốn làm một cái gì đó giống với
Power Suit quân sự, nên tôi hỏi cậu ấy.
“Cậu
muốn hình dạng nó như thế nào? Giống con người hay là xe tăng?” (Kouki)
“Không,
nó chỉ giống như con gián thôi cậu biết đấy?” (Saitou)
Đợi
đã, cậu ta vừa nói gì cơ?
Tôi
nghĩ rằng mình vừa được nghe một cái từ gì đó mà mình không muốn nghe chút nào,
nhưng tôi chắc chắn là mình đã nghe nhầm. Mặt của Alice-chan cũng không được
thoải mái lắm khi cô ấy uống trà, và tôi hỏi lại lần nữa.
“Cậu
vừa nói gì cơ?”(Kouki)
“Như
những gì mình đã nói, nó sẽ có dạng hình con gián, cậu biết đấy?” (Saitou)
Cậu
ta đã nói với tôi như vậy với nụ cười ngượng ngịu.
Đầu
tiên, TẠI SAO LẠI LÀ GIÁN?!
Tôi
có thể nhờ mẹ mà không cần lí do giống mọi khi và hỏi mẹ tôi về vài thứ như xe
tăng một cách đơn giản『Okaa-san,
mẹ có thể giúp con chứ?』,
vậy đấy. Tại sao hôm nay cậu lại vô cớ thích sinh vật sống vậy?
Làm
ơn đi, nhìn kìa! Alice-chan sắp khóc rồi đấy.
“Robot
làm việc như vậy là hợp lý rồi…..” (Saitou)
Vấn
đề ở đây không phải là có hợp lý hay không!
Tại
sao nó lại phải mô hình hóa nó giống như loại động vật kinh tởm đó chứ?
Alice-chan
cũng ghét nó nữa, vậy nên ta đổi làm cái khác được không?
Sau
khi tôi nói điều này một cách nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Saitou-kun gắt lên.
“FUHII!?
Ghê tởm sao? Ghê tởm ở chỗ nào cơ chứ?!!
Gián
là một loại sinh vật tuyệt vời đó! Chúng có hình dáng hoàn hảo không hề đổi
thay sau 300 triệu năm, chúng có thể thích nghi với tất cả môi trường!
Chúng
còn lọt trong top 10 loài côn trùng thông minh nhất đấy!?
Một
số loài không chỉ bò mà còn có thể bay nữa, và chúng còn có thể sống trong vòng
50 ngày mà không cần nước!
Khả
năng học tập của chúng rất cao, chúng biết tránh xa những nơi có độc, và còn có
thể đề kháng với thuốc cực kì nhanh chóng!
Chúng
quá hoàn hảo, là một sinh vật sống tối thượng! Hơn nữa…..” (Saitou)
Trong
khi liếc nhìn Saitou-kun đang chém gió, Alice-chan vừa nói vừa kéo áo tôi.
“Saitou-kun
bị sao thế nhỉ?” (Alice)
Đừng,
kể cả cậu hỏi mình thì mình cũng chẳng biết đâu.
Thực
ra, ấn tượng đầu tiên của tôi về Saitou-kun là cậu ấy vô cùng kì lạ, nhưng gần
đây tôi nghĩ rằng nó chỉ là một sự hiểu lầm.
Tuy
nhiên trước tình hình này, sau tất cả cậu ấy vẫn chỉ là một người kì lạ….. Tôi
cực kì ghét gián, nhưng có vẻ như tôi đã làm tổn thương Saitou-kun.
Khi
tôi nói với Alice-chan điều đó, cô ấy cũng gật đầu đồng ý
“Hai
cậu có nghe không đấy? Tớ đang nói đến đoạn hay nhất đấy nhé!” (Saitou)
Cậu
nói suốt năm phút về gián vẫn chưa đủ sao?…..
Tôi
nên nói thế nào nhỉ, đến nước này thì có khi chúng tôi nên đặt cho cậu ta cái
biệt danh là『Gián』.
Tôi
hiểu rằng hình thù của gián là rất tốt, nhưng Alice-chan và tôi chắc chắn sẽ
không đi bắt mẫu vật.
Khi
tôi nói như vậy thì.
“Ổn
thôi. Mình đã có『tất
cả』rồi.” (Saitou)
Saitou-kun
nói rất hiển nhiên. Ổn cái mông! Alice-chan khóc đến nơi rồi!
“Vậy
thì sau giờ học ngày mai, mời mọi người về nhà mình chọn loài rồi thiết kế nhé” (Saitou)
Saitou-kun
cười nói. Tôi rất muốn nói là chúng quá kinh tởm nên tôi không thể, nhưng mà vì
sợ quá nên tôi chỉ có biết gật đầu mà thôi.
GasaGasa...
Kata! KasaKasa…..
Điều
đầu tiên khiến chúng tôi chú ý khi vào phòng Saitou-kun chính là hộp nuôi bọ gắn
trên tường….
Và
cái âm thanh mà nó phát ra làm chúng tôi cứng họng. Alice-chan hỏi ngay trước
khi vào phòng.
“Um,
có bao nhiêu con bọ trong đó thế?” (Kouki)
“Bây
giờ ở đó có 8 loại. Tổng cộng là 80 con tất cả” (Saitou)
Saitou-kun
vui vẻ trả lời. Và cậu ta lấy từng con một ra rồi giải thích.
『Gián Clover』『Gián Nhật Bản』『Gián Đức khổng lồ ở Nam Mĩ』….
Trong
lúc đang giải thích với tôi, cậu ấy nhẹ nhàng gọi tên từng loài một.Vì không muốn
nhìn thấy chúng nữa, nên tôi bảo rằng cái con trên tay cậu ấy là ổn rồi.
“Đúng
vậy, tớ cũng nghĩ thế. Sau tất cả thì『Gián
Đức』là tốt nhất phải
không?” (Saitou)
Với
cái thái độ kiểu『
cậu am hiểu đấy!』
. Saitou-kun ủng hộ ý kiến của tôi.
Oi,
Alice-chan, đừng có nhìn mình kiểu『Vậy
là cậu cũng thích gián hả…』chứ!
Mình
chả thích tẹo nào đâu!
Ngay
hôm sau, chúng tôi bắt đầu làm robot tại phòng thí nghiệm của Saitou-kun.
Ngày
đầu tiên, ngài Gián Đức 『Thiên
thần-tan』mà chúng tôi dùng làm
vật mẫu đã bay thẳng vào mặt Alice-chan, suýt nữa thì chúng tôi mất một vật mẫu
quý giá.
Sau
đó, vì quá chú tâm vào hình dáng, chúng tôi hoàn thành với một con robot không
có kích thước như con gián, nhưng thay vào đó là một con gián dài 1 mét ra đời.
Khi
nó bắt đầu hoạt động lần đầu tiên, độ thực của nó làm cho Alice-chan nấp sau
lưng tôi và chạy vọt ra ngoài, độ thực đó khiến cho Saitou-kun phải ngạc nhiên.
Và
giờ chúng tôi gặp phải vấn đề.
“Chúng
ta nên cài đặt vào nó cái gì từ AI mà mẹ Arakawa-kun đưa nhỉ?” (Saitou)
Saitou-kun
mở chương trình ra và nhìn tôi một cách bối rối.
Um…
Con
robot này trông rất giống thực, tôi muốn bám vào những hoạt động thực tế của
chúng....
Nói
đến đó, cả ba chúng tôi cùng nhìn vào màn hình.
Và
cuối cùng, Saitou-kun đăng nhập vào chương trình bắt lỗi tất cả những trường hợp
có thể xảy ra lỗi với『Slipper
1』, sau đó mọi thứ hoàn
tất.
—-Work-robot
Chabane-kun POV—-
Tôi
là robot được tạo ra bởi các chủ nhân
Những
chương trình đã được cài đặt trong tôi gồm một số điều sau:
1.
Không được lại gần chủ nhân Alice. Hơn nữa, không được đánh người.
2.
Lau dọn bên trong Học Viện. Ngoài ra, nếu có người cần giúp đỡ thì phải hỗ trợ.
3.
Không tự ý lan truyền nhiều hơn cần thiết
4.
Đảm bảo nằm ngoài tầm nhìn. Không quá lộ liễu.
5.
Quay trở lại phòng thí nghiệm tại các khoảng thời gian nhất định.
Năm
mục trên đây là nhưng việc ưu tiên làm. Để bắt đầu, tôi đã quyết định sống
trong các cống trong Học Viện.
Và
vì mục đích dọn dẹp Học Viện, tôi đã tự mình chế tạo thêm. Bằng cách lấy các
công cụ cần thiết từ những trang web xử lí chất thải, tôi tạo ra thêm các đồng
chí nữa.
Khi
số lượng lên tới con số 400, vào ban đêm chúng tôi cùng nhau ra khỏi những ống
cống và dọn dẹp Học Viện. Lúc đó, tôi nhận ra rằng hiệu quả mà chúng tôi mang lại
là không đủ, và do đó chúng tôi phải tự tiến hóa.
Vào
một ngày, sau khi sống một cuộc sống như vậy một thời gian, tôi đã gặp một người
không phải chủ nhân trong khi thu gom rác thải. Trong lúc người đó đang nhìn về
phía tôi, cô ấy rời đi như không có gì xảy ra cả.
Sao
cô ấy không có gì là ngạc nhiên nhỉ?
Dù
sao thì, Học Viện đang dần sạch sẽ hơn.
Phải
rồi, ta nên làm thêm thảm hoa mà Kouki-sama đã nói trước đây. Chắc chắn con người
sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ngắm hoa....
Quyết
định vậy đi, và nhiều đồng chí nữa đã ra đời vì thảm hoa. Tôi sẽ chăm chỉ thu
thập thêm các nguyên liệu.
—-Kaoru
Yamamoto POV—
“Ở
đây sạch sẽ quá….”
Thực
ra, tôi đang cảm thấy rất vui vì quang cảnh trong học viện không tì vết một
chút nào. Tôi luôn luôn giảng giải về tầm quan trọng của vệ sinh cho các học
viên nhưng chúng chẳng bao giờ nghe cả.
Tuy
nhiên, tôi nhận ra rằng tôi đi đến đâu trong Học Viện cũng chẳng hề thấy một hạt
bụi nào.
Hơn
nữa, khi tôi đi ra đằng sau của tháp nghiên cứu luôn luôn đầy rác, tôi dừng lại
khi nhìn thấy một cái gì đó.
Trước
mặt tôi, có một con gián đang đứng bằng hai chân và xách một túi rác.
Con
gián to đùng đang đi gom rác và bỏ vào túi đằng sau lưng…..
Tôi
quay về phía con đường và về nhà. Chắc là tôi mệt rồi nên mới nhìn thấy thứ như
thế, hẳn là vậy rồi.
Hôm
đó tôi đã ngủ ngon lành vì quyết định sẽ nghỉ một ngày để ngủ. Và ngày hôm sau
khi đến Học Viện, tôi còn thấy một điều kì lạ hơn.
Có
người đã trồng đầy hoa bằng rác tái chế ở trong trường.
Hơn
nữa, nó được sắp xếp sao cho trông không có vẻ gì kinh tởm quá, Học Viện giống
như một cảnh ở trong phim vậy.
Ai
đó gọi cho nhà thầu sao?
Tôi
đi đến đó và thấy chẳng ai đang làm cả.
Kết
luận cuối cùng của tôi rằng đây chính là trò nghịch ngợm của các học viên.
Nhưng
các học viên có thể làm thế sao?
Nghĩ
vậy, tôi liền hướng ra cửa sổ nhìn và thấy con gián đi bằng hai chân và ôm một
cây trồng.
Chắc
là mình vẫn còn đang mệt…..