Chúng tôi mất một đêm để trở về ngôi làng. Tôi đã
tuyên chiến với Jörg và đó là thứ mà tôi không thể rút lại được. Sự thật thì
cũng vì ngôi làng nên tôi mới tuyên chiến với Jörg.
Tôi thay đồ trang trọng hơn. Vì bình thường tôi sẽ
mặc một bộ đồ phù hợp với việc khai phá. Nhưng hôm nay, ngài Hầu tước Fernand sẽ
viếng thăm ngôi làng của tôi mà nó sẽ được nói là ngôi làng mà Jörg xây dựng
nên.
Cha và Jörg sẽ đi cùng ngài Hầu tước, tôi phải đi
theo để trả lời các câu hỏi của ngài Hầu tước vì có những câu hỏi không ai có
thể trả lời được trừ tôi, người đã xây dựng ngôi làng này.
“Tina nhờ em trông nhà ngày hôm nay nhé.”
Tôi đã giải thích tình hình cho Tina. Và đúng như
tôi dự kiến, Tina không thể đi theo tôi.
“Đây, thức ăn trưa của anh đây.”
Tina đưa tôi tôi một cái giỏ picnic, bên trong chứa
đầy sandwich và những cái bánh quy mà tôi đã nướng. Bánh sandwich hôm nay không
chỉ có phô mai mà còn có cả thịt dê kẹp ở giữa, đây là một món ăn vô cùng đắt đỏ.
Đây chắc chắn là cách mà Tina cổ vũ cho tôi.
“Kurt-sama cố lên, anh nhất định có thể làm được.”
“Ừm, anh sẽ cố gắng mặc dù anh đang cảm thấy hơi
phức tạp.”
Tôi nói và rời đi với một nụ cười.
Sau khi có cuộc nói chuyện nhỏ với Jörg, tôi đã được
cha gọi. Có những kiến thức về ngôi làng mà Jörg cần biết trước cuộc viếng thăm
này.
Điều thứ nhất là Jörg được hưởng công là một người
quản lý. Nhưng họ sẽ nói tôi là cố vấn của nó. Theo cách này khi tôi thừa hưởng
danh hiệu, tôi có thể nói rằng mọi thứ do chính tay tôi làm.
Cha và Jörg sẽ phải đồng ý với điều đó bởi vì Jörg
gần như chả biết gì về ngôi làng. Nếu nó chỉ nhắc đến những điều trong báo cáo
của tôi thì chắc chắn sẽ gây ra lỗi.
Thứ hai, tôi sẽ không để Jörg nói những thứ vớ vẩn.
Cha tôi sẽ lo phần cơ bản nhưng tôi là người trả lời các câu hỏi chi tiết. Vì
Jörg rất tệ về khoản nói những điều phức tạp, cha không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc chấp nhận nó.
Ngài Hầu tước Fernand đã tới làng chính vào tối
qua để Jörg và cha có thể thể hiện sự hiếu khách. Ngài ấy sẽ tới đây sớm thôi.
Tôi thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa. Với cái gia
huy và sự tráng lệ đó thì không thể nhầm lẫn được, đó là xe của ngài Hầu tước
Fernand. Tôi còn thấy bóng một người cưỡi ngựa theo chiếc xe. Đó chính là ngài Hầu
tước Fernand. À phải rồi, hình như cha tôi có nhắc đến chuyện này rồi. Để thư
giãn và cũng như là một sở thích, ngài ấy thỉnh thoảng sẽ cưỡi ngựa như thế
này.
Cả con ngựa và xe ngựa dừng lại trước mặt tôi.
“Chào Kurt-kun, cũng được một thời gian rồi ta mới
gặp lại nhỉ. Ta mong đợi gặp cháu hơn Jörg-kun nhiều.”
Trước khi cha và những người khác leo xuống, ngài Hầu
tước Fernand đã xuống ngựa và chào tôi với âm lượng mà chỉ tôi và ngài ấy nghe
thấy. Ngài ấy đã gần 40 nhưng thân thể vẫn cường tráng và mang khí chất rất cao
quý.
“Cháu thực sự rất biết ơn ngài. Và cháu cũng rất
mong đợi được gặp ngài. Trước hết cháu xin cảm ơn ngài, nhờ có sự giúp đỡ của
ngài nên cháu mới có thể làm được các bản viết tay. Từ đó học thêm nhiều kiến
thức và có thêm vốn, cháu biết ơn ngài vô cùng.”
Công việc chép bản thảo viết tay của tôi là được
ngài Hầu tước giới thiệu cho. Dù tôi có cảm ơn ngài ấy bao nhiêu thì đó vẫn là
không đủ.
“À điều đó cũng tốt. Ta cũng là fan của cháu đấy.
Thật ra thì ta đã mua hơn một nửa số sách mà cháu dịch. Cháu dịch rất tốt và rất
chính xác ngay cả khi dịch những đoạn mã của sách ma thuật. Và để nghiên cứu kĩ
hơn ta đã mua luôn cả quyển gốc. Ta có thể nghiên cứu thêm những lĩnh vực khác.
Ta mong đợi cháu vào lần sau nữa đấy.”
Tôi rất biết ơn vì việc dịch thuật đem lại lợi nhuận
khá tốt.
“Cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Cháu khiêm tốn quá rồi. Và ta còn mời thêm một
người rất muốn gặp cháu nữa đây. Một đọc giả và cũng là một học giả. Khi đang đọc
và so sánh bản dịch thuật của cháu với bản gốc thì cháu đã lọt vài tầm mắt của
người đó. Vì vậy ta đã dẫn người đó theo.”
“Cháu rất mong đợi được gặp người đó, trong ngôi
làng này cháu có rất ít cơ hội để nói chuyện với người có học thức cao.”
Trong ngôi làng hẻo lánh này tôi không thể bàn về
khoa học hay văn học với bất cứ ai cả. Tôi rât muốn có một cuộc đối thoại như vậy.
“Vậu thì thật đáng mừng, người đó sẽ xuất hiện sớm
thôi.”
Và rồi cửa xe ngựa mở ra, cha và Jörg bước ra. Cha
đưa tay diều một cô bé leo xuống. Đó là một cô bé xinh đẹp. Mà hình như cô ấy
trẻ hơn tôi thì phải. Cô ấy có tóc màu hồng, dáng người cũng rất đẹp. Cô ấy có
vẻ là một người dịu dàng.
Jörg nhìn cô ấy với bộ mặt biến thái. Tôi có thể
hiểu được hành động của nó, không thể không thừa nhận là cô ấy rất đẹp. Ánh mắt
tôi và Jörg gặp nhau. Vì trông nó có vẻ hoảng sợ nên tôi đã nhìn đi chỗ khác.
“Cha yêu quý, đây liệu có phải là Kurt Arnold-sama.”
Như một bông hoa nở, cô ấy đi tới và hỏi với một nụ
cười.
“Cậu ấy chính là Kurt Arnold-kun, Falnor làm ơn cư
xử ra dáng một quý cô.”
“Xin lỗi thưa cha, nhưng khi nghĩ tới Kurt-sama
thì con không thể kiềm chế được vì có nhiều thứ trong bản dịch mà con muốn hỏi
anh ấy.”
“Kurt-kun, xin lỗi cháu nhé.”
“Không sao cả, ngài không cần để ý điều đó đâu.”
“Falnor sao con không tự giới thiệu mình đi.”
“Vâng, thưa cha.”
Và rồi cô gái tên Falnor đứng trước mặt tôi cúi nhẹ
đầu và nhẹ nhàng nâng đuôi váy lên. Một lời chào nhẹ nhàng cho thấy rằng cô ấy
được dạy dỗ rất tốt.
“Em là Falnor, con gái thứ ba của nhà Fernand. Mong
được anh giúp đỡ.”
“Anh là Kurt Arnold, con trai trưởng của nhà
Arnold. Mong được em giúp đỡ.”
Tôi và em ấy cúi đầu chào nhau rồi sau đó bắt tay.
Bàn tay của em ấy thật ấm áp.
“Hôm qua em đã được chào đón rất nồng nhiệt. Nhưng
em cũng rất thất vọng vì không có Kurt-sama, xin hãy trò chuyện với em luôn cả
phần của ngày hôm qua.”
“Anh cũng muốn có một cuộc thảo luận dài nhưng nhiệm
vụ hôm nay của anh là hộ tống ngài Hầu tước.”
“Vậy ư... vậy mà em nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội
để nói chuyện với anh.”
Cô ấy làm một biểu hiện tiếc nuối. Tôi đưa ra một
đề nghị ngay sau khi thấy biểu hiện đó.
“Hay là như vầy. Trong lúc nghỉ của cuộc tham quan,
nếu ngài Hầu tước cho phép, chúng ta có thể có một cuộc đối thoại nhỏ.”
“Ta không có bất cứ ý kiến gì về việc đó. Hơn nữa
hãy thay mặt ta làm việc đó. Hãy đồng hành cùng con gái ta.”
Mắt của Falnor sáng lên khi nghe điều đó.
“Vậy thì bắt đầu luôn nhé Kurt-sama, về khúc giải
thích ở chỗ này.”
“Falnor, ta chỉ cho phép cuộc đối thoại này trong
lúc nghỉ của cuộc tham quan thôi.”
“Con xin lỗi thưa cha.”
Falnor lè lưỡi trêu ngài Hầu tước. Đúng là một cô
gái dễ thương. Bỗng dưng tôi cảm nhận được cái liếc đầy giận giữ và ghen tị của
Jörg. Sao mà thằng nhóc này khó quản quá vậy.
“Đầu tiên tôi sẽ cho ngài xem vùng đất tôi dùng 3
năm để khai hoang để trở thành đất trồng trọt. Năm ngoái chúng tôi đã có thể
thu hoạch được lúa mì. Tất cả là nhờ sự cố gắng của con trai tôi, Jörg.”
Cha tôi giải thích và chỉ cánh đồng cho ngài Hầu
tước. Vì đã là mùa thu nên cũng sắp đến mùa thu hoạch. Một nửa cánh đồng đã được
bao phủ bởi màu vàng của lúa mì.
“Ồ, thật là một cánh đồng màu mỡ, các cây lúa mì
đó nhìn thật khoẻ mạnh, ngài có bí quyết gì về nó không?”
Ngài Hầu tước có vẻ hứng thú với nó. Cha tôi nhìn
tôi ra hiệu cho tôi trả lời câu hỏi đó.
“Xin phép ngài. Đó là do phân bón và tác dụng của
việc trồng đậu nành.”
“Loại phân bón này có gì đặc biệt?”
“Bằng cách lên men xác thực vật và động vật đã chết,
nó có thể cho các chất dinh dưỡng cần thiết, cháu tin là Milord cũng làm vậy.”
“Nghe ổn đấy, đúng là ta có làm vậy.”
Trong thế giới này khái niệm về phân bón vẫn chưa
tồn tại. Mà nó chỉ dừng ở cấp độ này thôi.
“Dù vậy thì vẫn có những vấn đề xoay quanh nó. Sử
dụng nó sẽ dẫn đến một số cây bệnh, không đủ chất dinh dưỡng và đôi khi nó còn
đem theo bệnh dịch sâu bọ.”
“Vậy là cháu đã tìm ra giải pháp cho việc đó.”
“Đúng vậy. Cháu đã đào một cái lỗ và quăng nó vào
đó, cháu gọi nó là koudame. Chúng cháu tạo ra nhiệt độ phù hợp để giết đống vi
khuẩn và sâu bọ. Và nó còn thải khí gas làm cho thêm nhiều chất dinh dưỡng. Sau
một tháng nó sẽ trở thành loại đất đen, loại phân bón có thể sử dụng mà không sợ
nguy hại đến cây trồng.”
Ngài Hầu tước “Ồ” lên một tiếng.
“Thật là tuyệt vời, cháu có phiền không nếu ta áp
dụng nó trên lãnh thổ của mình?”
“Không sao cả. Cháu sẽ viết lại công thức cho
ngài. Thêm đó, cháu sẽ tặng ngài 10kg phân bón để thử trên cánh đồng và hi vọng
ngài sẽ nhận được kết quả tốt.”
Tôi đột ngột nói ra hết tất cả những gì mà tôi biết.
Vì nông nghiệp là một vấn đề quan trọng nên chúng tôi phải cẩn thận.
“Ta đồng ý lời đề nghị của cháu nhưng như vậy
không phải là cho đi bí quyết của nhà Arnold sao?”
“Về vấn đề đó thì cháu nghĩ sẽ tuyệt vời hơn nếu cả
đất nước này trở nên giàu có.”
Điều đó sẽ có lợi cho giấc mơ của tôi. Nếu còn chật
vật về bữa ăn của mình thì làm sao họ có thể thưởng thức bánh ngọt được. Nếu
như sản lượng nông sản tăng sẽ có nhiều người muốn ăn bánh ngọt hơn. Vì vậy tôi
đã hướng dẫn cha tôi cách làm loại phân bón đó và chia sẽ cách làm đó cho mọi
người.
“Cháu đúng là không có gì ngoài những hoài bão lớn
lao. À, mà cháu có nhắc tới đậu nành nhỉ.”
“Đúng ạ, việc trồng đậu nành khiến cho mặt đất trở
nên màu mỡ hơn. Và trồng thay phiên lúa mì và đậu nành sẽ tạo đủ lương thực cho
dân làng và khiến mặt đất trở nên màu mỡ.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ làm như vậy, vậy còn hệ thống
dẫn nước thì sao? Cháu đã làm thế nào?”
Tôi đã giải thích về thiết bị mà tôi lắp đặt. Khi
tôi ở nhà bố mẹ ở Yamanashi, ngoài chăn ong tôi còn làm thêm cho những người
làm nông quanh đó. Nên tôi có rất nhiều kinh nghiệm, lời khuyên tốt.
“Tuyệt vời ta chưa bao giờ nghĩ loại thiết bị này
có thể tồn tại. Baron Arnold, ngài có một người con tuyệt vời đấy.”
“À, nó chẳng bao giờ để lộ ra cả. Và nó cũng đã
làm rất tốt phần của nó, như cố vấn của Jörg.”
“Ngài nhắc ta mới nhớ, Jörg-kun mới là người quản
lý ngôi làng này nhỉ? Còn Kurt-kun chỉ là cố vấn thôi phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Vậy thì Jörg-kun, cháu có thể cho ta biết công cụ
này là gì và cách sử dụng của nó không?”
Ngài Hầu tước chỉ vào senbakoki dụng cụ đập lúa của
chúng tôi, việc đập lúa của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào nó.
“À, ờ, nó chỉ là dụng cụ mà anh cháu chế ra nên
cháu không biết.”
“Vậy ư, vậy sao cháu không kể ta tên 10 người đang
làm việc trên đồng ruộng?”
“Thật ra thì cháu chỉ hướng dẫn cho họ thôi vì vậy
về tên của họ thì…”
“Có vẻ ta đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc rồi nhỉ.
Baron Arlond, Kurt-kun rất cám ơn đã dành thời gian cho ta. Cảm ơn Kurt-kun. Ta
xin lỗi nhưng hãy báo cho ta khi cháu xong bản thảo và vì chỉ có ta là được lợi
nên ta sẽ trao cho cháu một phần thưởng như một món quà đáp lễ.”
Ngài Hầu tước nhìn tôi và mỉm cười.
“Baron Arnold. Những thứ ta thấy hôm nay đều được
làm bởi cháu nó. Và cháu nó còn làm việc giấy tờ nữa nên ta nghĩ cháu nó xứng
đáng được thưởng đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy Kurt-kun, cháu muốn gì nào?”
“Nếu có thể, cháu muốn một cặp gà có thể đẻ trứng.”
Tôi nói nhanh hơn cả suy nghĩ của mình. Vì là ước
muốn nên tôi đã nói ra ước muốn từ trong đáy lòng. Mặt tôi đỏ bừng lên. Nhưng
đúng là gà quá mắc để tôi có thể mua và tôi cũng đang suy nghĩ về việc mua một
vài con khi ra ngoài thành phố.
“Haha, cháu chẳng có tý gì gọi là tham lam cả. Được
rồi ta sẽ tặng cho cháu.”
Ngài Hầu tước bật cười.
“Hôm nay như vậy là đủ rồi. Tối nay ta sẽ trở lại
dinh thự nhà Arnold và trở về lãnh thổ mình ngày mai. Còn giờ ta có thể đi săn không?”
“Tôi không có ý kiến gì về việc đó. Nhưng trong rừng
có rất nhiều thú dữ và dễ bị lạc nên hãy để người khác đi theo hướng dẫn ngài.”
“Ngài nói đúng. Vậy ta có thể nhờ cháu không, Kurt-kun?”
Khi ngài Hầu tước nói điều đó, Jörg mở miệng: Xin
hãy để cháu hướng dẫn ạ!
“Không, cháu có thể ở lại.”
“Tại sao? Cháu là người thừa kế tiếp theo mà.”
Jörg có vẻ mất kiên nhẫn.
“Ta có thể nói ra rằng cháu chưa từng đi vào rừng
dù chỉ một lần, làn da nhợt nhạt và dáng người khẳng khuyu đó của cháu đã nói
lên tất cả. Như thế ta làm sao có thể giao mạng sống mình cho cháu được chứ.”
Jörg câm lặng không nói được gì.
Tôi nhìn nó rồi mở miệng.
“Vậy phiền ngài đi theo cháu.”
“Ừ, ta có thể tin tưởng được cháu, có vẻ như cháu
biết vài chỗ tốt nhỉ.”
Tôi, ngài Hầu tước, Falnor và hai vệ sĩ nữa tiến
vào khu rừng. Ngài Hầu tước đã chuẩn bị sẵn cung và mũi tên.
“Ta có thể săn gì vào mùa này?”
“Vịt trời và bồ câu, thưa ngài.”
“Ta hiểu rồi, ta mong đợi ngày hôm nay đấy. À, còn
nữa. Thật ra thì ngôi làng này dù được nói là do Jörg dựng lên nhưng thật ra cháu
mới là người xây dựng nó phải không?”
Ngài Hầu tước hỏi với một nụ cười trên mặt.