Vài
ngày sau khi Suimei rời khỏi thủ đô với đoàn xe.
Chuyến
đi của họ khá là suôn sẻ. Họ không bị bất cứ một con quái vật hay tên cướp nào
chặn đánh, và cả thời tiết cũng rất là thuận lợi – những thứ đó sẽ làm ảnh hưởng
đến nhịp độ chuyến đi– nhưng rất may là chúng đã không xảy ra. Do đó, họ chỉ cần
tiến lên phía trước, thi thoảng có dừng lại ở những ngôi làng nhỏ hay những điểm
dừng chân ven đường mà thôi.
Chuyện
duy nhất khiến họ phải phàn nàn là lượng thức ăn được phân phát quá ít. Tuy
nhiên điều đó đã được cảnh báo trước khi đoàn xe xuất phát nên cũng chẳng có gì
đáng để để tâm đến.
Trước
đó, họ đã sớm vượt qua nơi được coi là ‘khoai’ nhất của chuyến đi, chính là một
ngọn núi, và giờ đây, con đường mà họ đang bước đi cũng chỉ khó khăn một chút
thôi.
Theo
như những gì Suimei nghe lỏm được từ đoàn thương nhân, có vẻ như hành trình của
họ đã hoàn thành được hai phần ba rồi. Giờ thì họ chỉ cần băng qua vài ngọn đồi
và một thung lũng nữa là đến nơi.
Dù
hai thế giời của những điểm khác biệt. Tuy nhiên, vẫn còn tồn tại một số điểm
tương đồng. Do đó, nếu gửi người ở thế giới này sang thế giới của cậu thì chắc
họ cũng sẽ gặp những khó khăn như cậu đang gặp phải.
Rồi
cứ thế, đoàn xe đã vượt qua được vài ngọn đồi và đang tiến đến chân núi.
Rừng
ở đây khá là thưa thớt. Cứ tưởng tượng vào một ngày nắng gắt thì đảm bảo là ánh
nắng sẽ dễ dàng luồn qua được các tán cây. Tuy nhiên, do hôm nay là một ngày
nhiều mây mù nên không khí của khu rừng có chút u tối.
Cái
khung cảnh lúc này, có một xám u sầu đến nỗi bất cứ ai khi bước vào cũng cảm thấy
có gì đó hụt hẫng.
Trong
tình huống này, họ có thể bị nhắm đến bất cứ lúc nào, hay nói cách khác, trong
rừng giờ đây đang bị bao phủ bởi một bầu không khí khá nguy hiểm.
...
Lefille, đang đi bộ với Suimei, đột nhiên nói.
“...
Suimei-kun. Cậu có để ý không?”
“Có.”
Khi
cậu nói, thì lúc đó cậu cũng đã nhận thấy được sự mờ nhạt trong khoảng cách giữa
họ.
Ban
đầu, khi đoàn người vượt qua ngọn đồi và tiến vào khu rừng này, cậu đã cảm thấy
có gì đó nóng nóng phía sau gáy của mình, một điềm xấu. Ngay lập tức, cậu đã cảm
nhận được một luồng mana tỏa ra từ gần đó, có thể đó là dấu hiệu của một cuộc
chiến ma thuật.
Nhưng
đó vẫn chưa phải là một sự mô tả chính xác lắm... Vì có vẻ như lực lượng ma thuật
đó đang tiến thẳng đến chỗ họ.
Từ
điều này, cậu có thể đã đoán được ra phần nào của sự việc này, một thứ gì đó sở
hữu một lượng mana khủng bố, đang chuẩn bị để phục kích đoàn xe.
“...
Này, đó là quái vật sao? Bởi trông nó chẳng hề giống người tý nào….” Suimei hỏi
Lefille, trong khi cậu vẫn đang thận trọng hướng mắt về phía đó.
Suimei
hỏi một câu như thế bởi cậu cảm nhận được luồng mana từ một sinh vật đằng kia.
Nhưng theo những gì cậu cảm nhận được thì đó là sự tồn tại của một con người.
Và
rồi Lefille trả lời với một giọng đầy chắc chắn.
“Không,
không phải là quái vật, mà là Ma tộc. “
“Cái
...”
Thế
quái nào mà cái tên đó lại hiện hữu ở nơi này? Mặc dù cái tên này đã được đề cập
đến trước đó trong cuộc nói chuyện của họ, nhưng chẳng nhẽ lại trùng hợp đến thế?
Hay nó còn có mối liên kết nào khác?
Tuy
nhiên.
“...
Trông cô khá chắc chắn nhỉ? Liệu còn có khả năng nào khác không? Liệu chúng có
phải là một sinh vật khác ngoài Ma tộc không? “
“Không.”
“Tại
sao không?”
“Bởi
vì tôi biết chúng rất rõ. Không thể nào có chuyện tôi lại sai khi nói đến chúng
được.”
“...
Thật vậy sao?”
“…Đúng
thế.”
Suimei
hỏi lại, và cậu không hiểu trong tâm trí cô gái trẻ ấy đang nghĩ gì nữa, bởi lần
này, câu trả lời của cô ấy rất rắn rỏi.
Khi
Lefille trả lời với khuôn mặt nghiêm túc, cả đoàn xe dừng lại. Chắc là một số
người đã nhận ra sự hiện diện của một thứ gì đó đang bám đuôi mình.
Chẳng
bao lâu sau, hai người họ nghe thấy tiếng bước chân, và một nhà thám hiểm ăn mặc
giống như một chiến binh chạy về phía họ. Trông mặt của ông khá là nghiêm trọng,
có lẽ là do tình hình bất ổn bây giờ.
Ông
vẫy tay ra hiệu Suimei và những người khác.
“Này-”
Khi
ông ta đang chuẩn bị mở miệng, Lefille gật đầu.
“Ừ,
chúng tôi đã cảm nhận được điều đó.”
“Ồ?
T-Tôi hiểu rồi. “
“Ừm.”
Lời
xác minh ngắn gọn của Lefille làm ông ta phải bỏ qua cái tiêu đề và nhảy luôn
vào chủ đề chính.
“Được
rồi, như thế thế là tốt rồi. Các thầy phù thủy nói rằng đám quái vật đang tiến
theo hướng này. Galeo-san đã nói rằng ta sẽ chạm mặt chúng tại đây.”
...
Không như Lefille, mọi người trong đoàn ai cũng nghĩ sự hiện diện đó là quái vật.
Mà
cũng chẳng sao cả, họ sẽ biết được sự thật khi đối mặt với chúng thôi.
Những
nhà thám hiểm khác cũng nhao nhao lên.
“Vậy
là sẽ có một trận chiến ở đây hả?”
“Ừ.
Và những tay vệ sĩ cũng phải tham gia. Có vấn đề gì à?”
“Không,
với chúng ta thì không sao. Nhưng còn những thương nhân thì sao?”
Như
người vệ sĩ kia vừa nói, đây cũng là một vấn đề.
Các
vệ sĩ đương nhiên là sẽ tham gia vào trận chiến.
Nhưng
chuyện gì sẽ xảy ra với những thương nhân đã thuê họ bảo vệ cho mình?
Nói
chung, để đảm bảo an toàn cho những người không tham gia vào trận chiến này là
giấu họ đến một nơi an toàn khác. Mặc dù đó là một biện pháp khá hay, nhưng
trong tình hình hiện giờ thì làm gì còn chỗ nào để đi?
Họ
cũng đã rời khỏi chân đồi và đang ở trong rừng. Nhưng địa hình ở đây thì lại rất
bằng phẳng và hoang vắng. Nên chẳng có chỗ nào có thể coi là nơi trú ẩn được cả.
Thế
bây giờ thì họ nên làm gì ở nơi này? Để trả lời câu hỏi đó, Lefille đưa ra suy
nghĩ của mình.
“Nếu
chúng ta chủ động tấn công chúng thì sao?”
“Không,
đó không phải là một ý hay đâu.”
“Thế
thì, đưa các thương nhân vào sâu trong rừng?”
“Càng
không được nữa.”
“...?”
Tất
cả những ý kiến của cô đều bị bác bỏ bởi những nhà thám hiểm khác.
Mặt
khác, Lefille cũng đã đưa ra gợi ý trong việc chiến đấu với Ma tộc: nằm yên chờ
địch và phản công sớm, đó là biện pháp tốt nhất bây giờ.
“...
Hừm, có lẽ cũng sẽ có một đám quái vật đang tiến tới đây. Chúng có thể đến từ 2
bên, hoặc từ đằng sau. Trường hợp tệ nhất chính là chúng sẽ bao vây chúng ta. Nếu
là thế, thay vì đưa những thương nhân đến một nơi nào đó một cách bất cẩn, thì
vừa chiến đấu vừa để ý đến họ sẽ tốt hơn nhiều.... Đó là suy nghĩ của chúng
tôi.” các nhà thám hiểm cứng mặt trả lời.
Chính
là nó. Nếu không có nơi nào để trốn thì thủ tại chỗ là tốt nhất. Quyết định đó
là hoàn toàn hợp lí.
“Ai
sẽ chịu trách nhiệm tấn công đây?” Lefille hỏi.
“Hmm?
Chắc là không cần phải làm vậy đâu...?”
“Hả?
Sao không chứ? Các anh vừa chỉ ra rằng sẽ có trường hợp chúng bao vây quân ta
mà. Nếu điều đó xảy ra thì chẳng phải chúng ta sẽ cần đến người phá vỡ vòng vây
sao?”
“Huh?
Ch-Chúng tôi chưa có kế hoạch để phá vỡ vòng vây của địch. Miễn là chúng ta
phòng ngự cẩn thận, thì chắc chắn rằng những con quái vật đó sẽ chẳng thể làm
như thế được, đúng không nhỉ?”
“…Tôi
hiểu rồi.”
Thấy
họ cãi lại, Lefille không tiếp tục nói nữa. Bởi cô muốn tránh phải tạo ra những
cuộc cãi vã vô lí. Tuy nhiên, Suimei có thể đã nhận ra rằng cô ấy đang thất vọng.
“Phá
vỡ vòng vây, là nó...?”
Lặng
lẽ, Suimei bắt đầu tưởng tượng ra trận chiến trong đầu cậu. Cách hiệu quả nhất
để phá vỡ một vòng vây chính là một cuộc tấn công tập trung vào một điểm duy nhất.
Khi bị bao vây, mà lại đi phòng thủ thì chẳng khác nào đã làm theo ý của địch.
Thế nên bất luận như thế nào thì đột phá vòng vây vẫn là một lựa chọn vô cùng
sáng suốt và tuyệt đối cần thiết.
Thế
nhưng lần này lại khác, họ chẳng cần phải đột phá vòng vây làm gì; có một cách
khác tốt hơn, đó là chia nhỏ lực lượng ra để có thể thoải mái tấn công kẻ địch
xung quanh, như thế thì sẽ dễ thành công hơn cũng như sẽ dễ dàng để làm cho
quân dịch hỗn loạn.
Lefille
cũng đã nghĩ đến cách làm đó, nhưng cô ấy lại không nêu ra.
...
Tức là, dù cái biện pháp này có hiệu quả đến mấy thì nó vẫn cần một lượng lớn
nhân lực.
Với
lại, nên bằng lòng với những thứ đã được thiết lập, còn hơn là liều mình để tìm
ra một cách khác tốt hơn, nhưng nguy hiểm hơn. Nếu họ chỉ chủ yếu quan tâm đến
tấn công mà chẳng quan tâm đến phòng thủ thì chẳng khác nào đặt cỗ xe lên trước
con ngựa (1).
“Vậy
chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Tôi cần phải quay về vị trí của
mình. Hai người hãy để ý đến cỗ xe nhé.”
Rồi
sau đó, các nhà thám hiểm chuẩn bị rời đi.
Tuy
nhiên, Lefille lại ngăn họ lại.
“Tôi
có thể nói điều này được không?”
“…Gì?”
“Những
gì ở phía trước chúng ta vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn chúng không phải là
những con quái vật thông thường, mà là Ma tộc. Xin vui lòng thông báo cho Galeo-san
biết chi tiết này. “
“Hở?
Sao cô lại khẳng định như thế? “
“Do
kinh nghiệm. Sự hiện diện này không thuộc về bất kỳ một con quái vật nào.”
Lời
nói của Lefille làm nhà thám hiểm kia phát ra một tiếng rên hoài nghi.
Ông
ta nhìn chằm chằm Lefille một lúc.
“…Được
rồi, vậy tôi sẽ nói cho anh ta biết về điều đó.”
Nhà
thám hiểm trả lời một cách rành mạch trước khi vội vã rời đi.
Thây
ông ta đi khỏi, Suimei thở dài và lẩm bẩm.
“...
Mình không đi cùng với Reiji và những người khác trước đó vì mình ngại phải chiến
đấu với Ma tộc.”
Suimei
nhớ lại lúc mà cậu đưa ra khi còn ở trong cung điện. Cậu đã tìm cách để tránh
phải đối đầu với một thể loại kẻ thù bí ẩn một cách liều lĩnh và vô nghĩa, cũng
như cố gắng để tìm đường trở về nhà. Do đó cậu đã chia tay với Reiji và những
người khác.
Nhưng
cậu tính toán bao nhiêu thì trời vẫn bắt cậu phải chiến đấu với những thứ mà cậu
không muốn.
Mọi
người ai cũng vậy, chẳng ai muốn đối đầu với Ma tộc, nhưng nếu điều đó sẽ xảy
ra thì quả thực đó là một tình huống rất trớ trêu, đến nỗi mà ai cũng kinh ngạc.
Mọi sự cố gắng để trốn tránh khói định mệnh phải đối mặt với Ma tộc của cậu là
hoàn toàn vô nghĩa. Suimei cảm thấy như đang có một luồng ác ý đang tiến đến chỗ
cậu.
“Sao
thế?”
Cô
ấy đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu chăng?
“Không
có gì. Tôi chỉ mong là từ đây mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi. “
“Suimei-kun.
Khi bộ hành như thế này, cậu luôn luôn phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm. Nếu
cậu chỉ có một quyết tâm nửa vời thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Dân
gian có câu cẩn tắc vô ưu mà. Cậu nên ghĩ nhớ những điều này đấy.”
“...
Haizz, dù chúng ta có đi đâu thì vẫn luôn có nguy hiểm đang trực chờ phải không
nhỉ?”
“Và
chúng ta tồn tại để giải quyết những mối nguy hiểm đó mà?”
“Cũng
có thể nói vậy. Rốt cuộc thì chính chúng ta đã tự nhận chúng vào mình mà.” Suimei
thành thực trả lời.
Rồi
một nụ cười cứng rắn đột nhiên xuất hiện trên mặt cô gái trẻ.
Một
nụ cười hướng tới một người đồng đội cũng đang chuẩn bị chiến đấu của cô.
Cuộc
trò chuyện của họ đã kết thúc, và rồi Lefille bỏ cái vỏ bọc sau lưng mình ra rồi
rút ra thứ được cất giấu trong đó mọt cách dễ dàng.
Trong
cái bọc vải đó là một thanh kiếm khổng lồ.
Thanh
kiếm đó, tính từ đầu đến chuôi dài tầm khoảng 118cm. Lót kiếm thì cong lên, tạo
thành một hình tam giác, nếu tính thêm cả chiều dài của bề ngang kiếm thì nó sẽ
tầm khoảng 15cm. Lưỡi kiếm khá rồng, bởi nó là một thanh song diện kiếm. Chẳng
giống với phong cách phương Tây, phong cách Nhật Bản hay của Trung Quốc, bởi
đây là một kiểu mẫu của riêng thế giới này. Thân kiếm có một màu bạc xen lẫn đỏ
máu, là đặc điểm nổi bật nhất của nó.
Lefille
vung nó qua lại nhiều lần với một tay duy nhất, những gì Suimei nhìn thấy chỉ
là sự tán xạ của mặt trời qua những đường chém đó. Cậu không rõ vì sao cô có sức
mạnh để làm vậy, cũng như không biết được cô ấy đang làm gì, nhưng có một điều
cậu ấy có thể chắc chắn – đó là cô ấy đã quen với việc sử dụng thanh kiếm này.
Đột
nhiên, Lefille đi lên phía trước, tiến đến chỗ mà bọn Ma tộc đang ẩn nấp.
Chẳng
lẽ cô ấy làm vậy vì thanh kiếm đó chỉ có thể phát huy hết được sức mạnh khi và
chỉ khi khoảng cách giữa cô và kẻ thù được rút ngắn? Hay nói cách khác thì phải
ở trong tầm tấn công nhất định sao?
Tuy
nhiên, hành động tiếp theo của Lefille đã phủ đinh cái ý nghĩ đó. Không ngoảnh
lại, cô ấy vẫn tiếp tục bước đến chỗ của kẻ thù.
“N-Này,
Lefille?”
“Suimei-Kun.
Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải làm vậy để chiếm được thế chủ động và có thể tấn
công bất cứ lúc nào. “
“Ế?
Cô không nên cứ thế mà rời đi đâu... Cô có chắc là mình có thể ‘cân team’
không? Với lại, vẫn còn cách khác tốt hơn mà, sao cô không nói lại với
Galeo-san trước khi hành động chứ? “
Lefille
lắc đầu, đôi mắt cô nhắm lại.
“Không.
Nhìn xung quanh đi.”
Vừa
quay đầu lại, cô vừa nói. Suimei liền rà soát xung quanh theo như ám hiệu mắt của
cô ấy.
Có
lẽ do tình hình hiện nay, nên mọi người trong đoàn lữ hành đều chạy xô chạy
ráo, ai nấy đều bận rộn cả.
“...?”
“Các
nhà thám hiểm khác và những người vệ sĩ đã hoàn tất công cuộc phòng thủ. Anh đã
hiểu chưa?”
“À,
chắc là rồi. Rốt cuộc thì chúng ta vừa nói về nó mà. “
“Nhưng
cách này sẽ không hiệu quả đâu.”
“Mm
...”
Câu
nói vừa rồi của cô ấy như muốn nói rằng biện pháp đối phó của đoàn lữ hành là
hoàn toàn thiếu xót.
Do
đó, Suimei liền gợi lại những gì cô ấy vừa nói trước đó.
“...
Cô nói thế, tức là chúng ta phải chuẩn bị để chiến đấu với Ma tộc sao?”
“Ừ,”
Lefille gật đầu. “Ma tộc là những sinh vật tồn tại chỉ để cướp bóc, trấn lột và
giết chóc. Do đó, chắc chắn chúng đang rất thèm khát được tấn công ta bây giờ.
Nếu chúng ta chỉ tập trung phòng thủ thì chúng sẽ càng đánh hăng hơn. Còn nếu chúng
ta có ý định sẽ phản công lại, thì phòng thủ là một biện pháp có thể nói là
đáng bỏ sọt rác. “
“Nếu
chỉ phòng thủ thì chẳng khác nào mua thêm nguy hiểm, ra là thế. Cơ mà chẳng phải
cứ chạy thẳng vào đội hình địch cũng rất nguy hiểm sao? Dù phòng thủ là hạ
sách, nhưng lao thẳng vào đó cũng chẳng phải là một ý hay. Tức là, giả sử như
chúng ta đang bị bao vậy đi, thì cả hai biện pháp đều thích hợp, nhưng chẳng có
cái nào được coi là khôn ngoan nhất cả.” Suimei nói với mong muốn Lefille sẽ từ
bỏ cái ý định đơn thương độc mã.
Nhưng
có vẻ như Lefille vẫn muốn nắm giữ thế chủ động. Khi đó thì cái vấn đề ở đây là
nhân lực, như nhà thám hiểm kia đã nói trước đó, nhân lực là điều không thể thiếu
khi thực hiện kế hoạch này.
Là
một người từ thế giới khác, cậu chưa bao giờ phải đối mặt với trường hợp nào
như vậy, cậu phải chiến đấu với tư cách là một vệ sĩ, nên nghĩ ra phương pháp tốt
nhất để tận dụng tối đa nguồn lực trong đoàn là điều quá sức với cậu.
Tuy
nhiên Lefille lại bác bỏ ý kiến của cậu.
“Theo
cậu thì chúng ta nên phòng thủ hử? Quên đi. “
“Không
phải thế. Dù sao thì, Lefille, cô không nên tự mình tấn công kẻ địch như vậy. “
Suimei
không hề coi thường cô ấy.
Tức
là, cậu ấy không hề biết rõ được thực lực của cô ấy. Là một thầy phù thủy, cậu
không thể biết được khả năng của một chiến binh là như thế nào qua ngoại hình của
họ.
Cậu
không chắc chắn lắm về sức mạnh của Lefille, cũng như chẳng thể nắm rõ được sức
mạnh của đối phương. Chính vì sự thiếu hụt về thông tin đó, nên điều không
ngoan nhất bây giờ là không nên chủ quan.
Lefille
gật đầu, dường như cô đã hiểu ý của Suimei. Nhưng-
“Cậu
nói đúng. Nhưng, tôi biết chúng rất rõ, rõ như biết rằng 1+1=2. Nên không thể
nào có cái chuyện tôi không biết tý nào về chúng được, và-”
“Và?”
Khi
cô ấy nói đến đó, một luống sát khí mãnh liệt tỏa ra từ người cô, khiến cho cả Suimei cũng phải nổi da gà.
“...
Tôi sẽ giết sạch bọn chúng, giết đến khi nào không còn một tên nào trên thế
gian này!”
Khuôn
mặt vừa dũng cảm, vừa xinh đẹp của cô giờ đã bị bóng tối bao trùm, bị mây che
phủ. Cái khuôn mặt đó đã phần nào thể hiện phần tối bên trong cô gái này.
Con
mắt đó tuy không hoàn toàn bị bóng tối che phủ, nhưng nó lại chợt đỏ rực lên một
màu đỏ máu, một ánh mắt sát nhân như muốn xé xác nhưng tên kẻ thù đang ở phía
trước.
…Lại
một lần nữa. Chuyện quái gì đã xảy ra với cô ấy vậy? Số phận của cô ấy thì có
lien quan gì đến bọn Ma tộc ấy chứ?
“...
Chúng đáng chết lắm hả?”
“Ừ,
chúng là những tên tội đồ. Những tên khốn chỉ biết đến những thứ nhơ bẩn. Chúng
chế nhạo những kẻ yếu đuối, những người ốm đau, bệnh tật và thậm chí dập tắt hi
vọng của bao người. Xóa bỏ mọi sự cứu rỗi. Đó chính là lí do vì sao chúng phải
bị tiêu diệt, và tôi sẽ diệt chúng đến tận gốc, đến con cuối cùng.”
“...”
Những
ý định đen tối đó của Lefille làm cậu cứng họng lại.
Cậu
không nhớ rõ vào lúc nào, nhưng cậu đã từng nghe rằng Ma tộc chẳng bao giờ biết
đến 2 chữ “tha thứ”. Khi chúng đã chiếm đóng thành công một quốc gia ở phía bắc,
những người dân ở đó không hề bị bắt làm tù binh, mà bị giết sạch.
“Cậu
đã nghe rồi đấy.”
“A-ah.”
Đột
nhiên, không khí giữa họ thay đổi. Lefille cười rạng rỡ như là lời xin lỗi cho
hành động vừa rồi.
“Suimei-kun,
cảm ơn cậu. Nhưng làm ơn, đừng lo lắng cho tôi. Như đã bàn, nhờ cậu việc chăm
sóc đoàn xe đấy. Tạm biệt.”
Trong
chớp mắt, cô gái trẻ biến mất vào sâu rừng.
Cô
ấy chắc chắn rằng mình sẽ chẳng gặp một chút nguy hiểm nào vì cô là một người từng
trải, nên cô có rất nhiều kinh nghiệm.
Thế
nhưng, trong lúc này, chẳng có gì có thể khẳng định rằng cô có thể làm vậy. Nếu
cô ấy làm được, thì quả thực tuyệt vời, nhưng nếu không làm được thì sẽ rất tệ.
Thời gian rồi cũng sẽ trả lời mà thôi.
…Nhanh
quá.
Có
lẽ là do cậu ấy đã chứng kiến được những bước di chuyển của Lefille, nên cậu cảm
thấy rằng cô ấy sẽ ổn. Mặc dù địa hình khá là gồ ghề, mà cô ấy lại mang một thứ
nặng thế kia, nhưng tốc độ di chuyển của cô ấy thì vẫn nhanh như là một tia
sét, và những bước di chuyển vẫn rất là ổn định và trơn tru. Mong là cô ấy sẽ
không làm điều gì quá dại dột.
...
Chẳng bao lâu sau, cô ấy biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Thấy cô ấy lao đến chỗ
của kẻ địch, những người khác cố gào lên để gọi, chắc là do bối rối, mà cũng có
thể là do tức giận. Nhưng dù lí do là gì thì họ cũng chẳng duy trì được lâu.
“Đến
kìa!” Ai đó hét lên, những cái cây xung quanh đó rung lắc một cách bất thường
và sự hiện diện của ma thuật đang đến gần.
Cuối
cùng, thứ đã bám đuôi họ đã lộ diện.
“Ma-Ma
tộc ... Đó là Ma tộc!”
Không
rõ là ai đã hét lên do sợ hãi, nhưng có vẻ như tất cả mọi người đều đang có tâm
trạng như vậy.
“Ra
ngươi là…”
Một
tên Ma tộc.
Một
trong những lí do đã đưa cậu đến thế giới này.
(1):
Cỗ xe đặt lên trước con ngựa: Đây là một câu ngạn ngữ Phạn, nói lên những cái
điều rất chi là vô lí. Thường thì con ngựa phải đi sau để kéo xe, nhưng đây lại
là cỗ xe đi trước để kéo con ngựa.