projects

Kuro no Maou - Arc 2 - Chap 25

“Chào mừng.”
Tôi nghe tiếng của một người đàn ông từ bên trong đống hỗn độn của cửa tiệm khi tôi vừa mở cửa.
Ngồi tại bàn thanh toán là một người đàn ông trung niên mập mạp. Có vẻ như ông ta chính là thợ kim khí ‘Kische’ của làng Iruzu.
“Xin chào, tôi là một tân phiêu lưu giả vừa mới đăng ký tại hội xong, và tôi tới đây để mua một ít vật dụng.”
“Ồ, phải phải, chúng tôi có tất cả những gì quý khách cần tại cửa hàng. Tên tôi là Kische, và tôi mong là khách hàng sẽ luôn ủng hộ chúng tôi trong tương lai.”
“Tôi là Kurono. Nhờ ông giúp đỡ.”
Người chủ tiệm nở một nụ cười hòa nhã. Có vẻ như ngay cả trong một thế giới khác, thì nụ cười – kinh doanh vẫn là một điều cơ bản đối với một thương nhân.
“Nhân tiện, Kurono-san, thứ mà cậu đang mang trên vai có phải là…”
“Lily đang ngủ một chút, vì vậy chúng ta nên nói khẽ thôi.”
Lily, người đã hoàn thành khóa huấn luyện ngủ gật, vẫn còn đang du hành tại thế giới của những giấc mơ, ngay cả khi cô đã ra khỏi hội.
Không có cách nào khác, tôi đành phải mang theo cô trên vai mà đến cửa tiệm.
“Nếu được, cậu để cô ấy nằm trên cái ghế này đi?”
“Vậy thì phiền ông.”
Với sự cho phép vui vẻ của chủ tiệm, tôi nhẹ nhàng đặt Lily lên chiếc ghế nằm. Lily nhẹ hơn là tôi tưởng, tôi tự hỏi liệu có phải là do cô là tiên. Cũng khá bất tiện nếu vừa đi loanh quanh trong tiệm vừa cõng theo cô, và có vẻ như cô ấy sẽ gặp ác mặc nếu tôi di chuyển quá nhiều.
“Ồ, tôi ngạc nhiên đấy. Hai người quen nhau ư?”
Đúng là Lily-san, cô cũng rất nổi tiếng thậm chí tại nơi  đây.
“Phải, chúng tôi là bạn, từ giờ thì tôi sẽ sống với cô ấy.”
“Thế à? Tại sao cậu lại sống….”
“Có rất nhiều chuyện đã xảy ra và tôi sẽ rất cảm kích nếu ông không hỏi thêm về vấn đề này. Tuy nhiên, tôi nghĩ là tôi sẽ làm việc như một phiêu lưu giả tại Iruzu một thời gian, vậy nên từ giờ xin nhờ ông giúp đỡ.”
“Một đề nghị thật tốt bụng, ngay cả với chúng tôi, vì hỗ trợ một phiệu lưu giả không phải việc duy nhất của hội. Vậy nên, cậu muốn chuẩn bị để làm việc như một phiêu lưu giả, phải không?”
“Phải, nhưng đây là lần đầu tiên, nên tôi không biết phải chuẩn bị những thứ gì. Ông có thể giúp tôi chọn lựa được không?”
Tôi thật thà để nghị giúp đỡ, không cần phải giả vờ gì cả. Mặc dù nếu tôi có bị ép phải mua quá nhiều, thì cũng không thể nào mà hơn 20 đồng vàng được.
“Tất nhiên là tôi có thể. Nhưng cậu có thể thấy ở đằng kia, là những món đồ dành cho tân binh.”
“Trông…..chúng có vẻ rất tiện lợi.”
“Thường thì những người mới rất dễ quên một vài thứ, vậy nên tốt hơn là bán chúng đi chung một bộ với nhau.”
“Ồ, có vẻ như nhu cầu mua theo bộ cũng nhiều đấy nhỉ?”
“Nh? Kurono-san, biết đến từ ‘nhu cầu’, cậu là con trai cảu một chủ tiệm hả? Cách nói chuyện của cậu cũng rất lịch sự…. Wow, tôi đã nói là sẽ không hỏi về những vấn đề của cậu nữa. Cậu, Kurono-san là một phiêu lưu giả, và sẽ mua hàng tại tiệm của tôi, đó mới là thứ quan trọng, phải không?”
“Cảm ơn.”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị trang bị tân binh cho cậu, nên cậu hãy chờ một chút.”
Chúng được gọi là ‘trang bị tân binh’ à? Một cái tên thẳng thừng luôn nhỉ, nhưng hiện tại thì nó rất cần thiết với tôi. Tôi thật lòng đánh giá cao chúng. Có vẻ như tôi có thể dễ dàng tự mua sắm ở đây.
“Đây, của cậu 2 đồng vàng. Cảm ơn vì đã mua hàng ở đây.”
Trang bị tân thủ tôi mua, là cái mắc nhất.
Không hẳn là tôi sẽ cần tới nó, nhưng bộ này có cả một cái lều để ngủ bên ngoài, vậy nên nó mới mắc. Ngay từ đầu, đó là thứ mà tôi không có, và cũng bởi thêm quá nhiều thứ vào đã khiến giá bị đẩy cao lên thế này.
Thứ gây ấn tượng nhất với tôi trong cửa tiệm này chính là mấy lọ thuốc hồi phục. Tôi đã đọc được việc thu thập nguyên liệu để chế thuốc trong phần mô tả nhiệm vụ, nhưng nhìn thấy một món ngay trước mặt, thật là ấn tượng.
Thuốc hồi phục là một dạng chất lỏng được đựng trong một cái lọ thuôn nhỏ, rất giống như bạn thấy trong RPG. Chất lỏng bên trong không có màu như đỏ hoặc xanh, nhưng nó hơi trắng xám. Thuốc hồi phục là một loại dược phẩm, theo đó, cũng có cả thuốc mỡ cho việc hồi phục vết thương nữa.
Đối với một vết thương sâu như chảy máu, thuốc mỡ được sử dụng và trong một trận chiến, nó sẽ nhanh khép miệng vết thương hơn là thuốc phục hồi.
Dù sao thì, tôi đã mua một bộ trang bị tân thủ cùng rất nhiều thứ với giá 2 đồng vàng. Bằng cách nào đó, nó khiến tôi thấy vui vì toàn chỗ này đã thuộc quyền sở hữu của tôi.
“Kurono-san, nhiêu đó là khá nhiều đấy, cậu có thể tự mang về được không?”
Nhắc mới nhớ, tôi không có túi cho ngựa kéo. Giữ toàn bộ chỗ này với một tay thì thật lá quá sức với một con người, nhưng may thay, tôi là một Hắc pháp sư!
“Không sao, tất cả sẽ vào đây…”
Bóng tối lan rộng dưới chân tôi và nuốt chửng đống đồ vào trong như một bãi lầy.
“Đầy là… Tôi ngạc nhiên là cậu cũng học được ma thuật không gian.”
Ngay cả khi ông ta biết được tôi là một hắc pháp sư khi nhìn thể của tôi, nhưng ông ta vẫn ngạc nhiên vì nghĩ rằng một tân binh thì không thể có được loại chiêu thức cấp cao này sao? Vậy thứ này gọi là ma thuật không gian.
Giờ thì tôi đã biết, thứ ma thuật này không phải dành cho những người cấp thấp.
“Kurono, câu có vẻ rất thành thạo với ma thuật nhỉ. Giờ mới để ý, cậu có chuẩn bị vũ khí gì chưa?”
“Một cái.”
Tôi có một cây rìu bị nguyền to đùng.
“Vậy sao, về vũ khí, thì có một cửa tiệm tại rìa ngôi làng ấy. Sẽ rất tốt nếu cậu tới đó, họ có mọi thứ trừ vũ khí ma thuật. Họ không chuyên về gậy phép và sách ma thuật lắm, nhưng cậu cũng sẽ được thấy nhiều hơn ở cửa tiệm chúng tôi. Họ cũng thẩm định hàng hóa và vũ khí, nên nếu cậu tìm thấy bất cứ thứ gì dưới động quái, hãy tới đó để được thẩm định.”
“Thẩm định là sao?”
“Cậu có biết những thứ được gọi là vũ khí ma thuật không?”
“Có, tôi đã thấy chúng, và cũng đã từng sử dụng chúng vài lần.”
“Nếu cậu có một chút kinh nghiệm, vậy thì tốt. Những thậm định viên của chúng tôi có thể giải thích loại ma thuật bên trong một món vũ khí ma thuật, cách sử dụng, và nhiều thứ khác. Thẩm định độ bén của lưỡi kiếm, hoặc kỹ năng hay ma thuật mà vũ khí ấy có nằm ngoài khả năng của một phiêu lưu giả, vậy nên cậu có thể đến cửa tiệm.”
“Tôi hiểu…Vậy một món vũ khí bị nguyền có thẩm định được không?”
“Vũ, vũ khí bị nguyền rủa? Nó rất nguy hiểm, và chúng tôi không thể thẩm định nếu không biết được lời nguyền. Nhựng, chúng tôi cũng có thể thẩm định được ít nhiều.”
“Vậy sao?”
Tôi bí mật thấy phấn khích vì có một cây rìu bị nguyền trong không gian bóng của mình.
“Ông có thể thẩm định cái này không?”
Tôi đặt cái rìu to lớn lên bàn thanh toán. Nó có một màu đen tuyền từ cán tới đinh.
Là do ma thuật của tôi, hay là sự tà ác của lưỡi hái, một thứ hao quang đen tối đang tỏa ra từ lưỡi rìu.
“Đây…Cậu có một thứ như thế này sao?”
Người chủ tiệm giật lùi lại, có vẻ đây là điều xảy ra khi một người bình thường thấy một món vũ khí bị nguyền ngay trước mặt. Không, có lẽ vì ông ta là một thương nhân, vậy nên ông ta mới phản ứng như thế.
“Kurono-san…. có lẽ nào, chính cậu đã hủy phép…. Không, đã tiếp thêm lời nguyền với ma thuật đen không?”
“Đó gọi là tiếp thêm sao? Tôi không biết. Đó là cách mà tôi dùng nó, tôi bọc nó trong ma thuật đen.”
“Vậy ư? Cậu đã làm rất tốt, nó đã đàn áp gần như toàn bộ ác ý của lời nguyền, tiếp theo thì rất đơn giản, nhưng nó cần một lượng ma pháp lớn. Kurono-san, cậu quả thật rất có tài.”
“Thề à, đó là những thứ tự tôi không thể biết được. Chỉ là, tôi nghĩ có thể do ma thuật đen của tôi phù hợp với lời nguyền của cây rìu.”
“Phi thường! Kurono-san, cậu là dạng người hiếm thấy có thể sử dụng vũ khi bị nguyền rủa mà không thay đổi gì nó. Nếu nó thích hợp với cậu, tôi có thể bán vài món bị nguyền ở đây với giá rẻ cho cậu.”
“Vậy, vậy có được không?”
“Vũ khí bị nguyền rất khó để sử dụng, và ngay cả cất giữ chúng cũng rất rắc rối. Trừ khi có một phong ấn hoàn toàn lên lời nguyền, thì thứ vũ khí đó không thể được sử dụng dễ dàng, ngay cả khi có phong ấn cũng vậy, nếu không bảo quản nó thường xuyên, ai mà biết được những tai họa gì sẽ ập đến cho người sử dụng. Sau cùng thì chúng cũng chỉ mang lại vận rủi.”
“Tôi hiểu, nhưng khi sử dụng chúng hợp lý, chúng sẽ rất mạnh.”
“Cho dù chúng có mạnh thế nào đi nữa, nếu cậu dùng sai cách, cậu sẽ không thể quay về với sự sống được nữa. Vậy thế này thì sao?”
“Tôi thật sự thấy tò mò rồi đấy, nhưng hôm nay tới đây thôi.”
Mặt trời vẫn còn đang trên cao, nhưng nếu chúng tôi rời làng vào hoàng hôn, chúng tôi sẽ phải bước đi trong màn đêm đen kịt.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì kết quả thẩm định sẽ có vào ngày mai. Vậy được chứ?”
“Được, vậy sáng mang tôi sẽ tới, sẽ rất tốt nếu ông có thể cho tôi biết về lời nguyền của nó. À, tôi cũng muốn ông xem vài thứ khác nữa.”
“Được thôi.”
Tôi lấy ra một con dao và một cây gậy đen từ trong không gian bóng, Chúng ở trong hộp châu báu cùng với chiếc áo choàng, tôi không biết cách dùng con dao, và cũng khống biết nhiều đến cách sử dụng cây gậy. Thẩm định chúng cũng chẳng gây hại gì.
“Giá thẩm định mỗi món vũ khí là 2,000 đồng bạc, vậy ổn chứ?”
Có vẻ như để được thẩm định vũ khí, một lượng ma thuật cần được sử dụng, cùng với đó là vài món vật liệu cho ma thuật xúc tác. Có vẻ như cái gía không quá mắc, và chúng khá phổ biến ở đây.
“Được, tôi đồng ý.”
“Vậy thì tốt, hẹn gặp cậu ngày mai.”
Tôi giao mấy món vũ khí cho chủ tiệm rồi rời khỏi đấy…và bất chợt dừng lại.
Tôi đã hoàn toàn quên khuấy mất, tôi lúc này chỉ mặc mỗi đồ lót dưới tấm áo choàng. Tôi có một hiện trạng như một thằng biến thái đôi khi xuất hiện tại đường dẫn tới trường vậy.
Những thứ quan trọng nhất với tôi, hơn cả vũ khí ma thuật hay vật dụng, chính là quần áo.
“Thứ lỗi, nhưng tôi có thể mua quần áo ở đâu vậy?”
Không nói dư một thông tin nào, tôi nhẹ nhàng hỏi chủ tiệm và gỉa vờ như mình đang ăn mặc đàng hoàng.
“À, việc đó thì…”
Tôi thu thập thông tin về những thứ cần thiết để mua sắm, và lần này thì rời tiệm một cách “ngầu lòi”. Nhân tiện, Lily vẫn đang ngủ.
Bình luận